Lời Tiếu Ngạo Tiên sinh : Giải trí trường kỳ này đặc biệt dành chỗ đăng bài Tiểu luận "Nghê thuật xin tiền mẹ" của Thảo Trâm. Đây là một bài tiểu luận đáng được chấm đậu hạng "ưu", tác giả định dành riêng cho phe húi cua, nhưng Tiếu Ngạo Tiên sinh thấy nó rất có giá trị nên thân ái mời cả những vị kẹp tóc đọc thử để rút thêm kinh nghiệm.
Người ta thường nói "có tiền mua tiên cũng được". Thế mà anh em ta chả có tiền thì mua cái gì bây giờ? Ăn cắp chăng? Phải tội chết. Biết tính sao đây? Ồ lo gì, ta xin tiền mẹ. Sở dĩ không xin tiền ba vì tại hạ chưa xin bao giờ nên chả có tí ti "kinh nghiệm" nào cả. Nhưng theo tại hạ xin tiền mẹ dễ hơn vì đàn bà... mau cảm động. Nào ta bắt đầu trổ tài. Trước hết ta hãy đọc câu: "Yếu tố tâm lý giúp ta thành công trên đường đời". Thật vậy trong nghệ thuật xin tiền nó giữ một vai trò "vô cùng quan trọng" thiếu nó chắc chắn sẽ thiếu... tiền và có khi "thân bại danh liệt" nữa. Khiếp không? Tại hạ khuyên các bạn nên cẩn thận đừng "đãng trí" lúc xin tiền. Xin tiền mua cuốn sách. Ồ mẹ mới cho. Xin tiền mua cái bút. Ối giời ơi viết gì mà khiếp đảm vậy? Sơ sơ từ đầu năm đến giờ xin độ... 10 lần rồi. Chẳng lẽ mang cái bộ mặt hãm tài đi học sao? Không thể được. Ta phải có tiền, phải thoát khỏi cảnh móc rách cả túi mà chẳng có một xu nào. Chỉ còn hai giải pháp: Một là "than với gió" buồn chết được. Thôi ta phải chọn giải pháp thứ hai là "xâm mình" xin mẹ dù cảm thấy... ngại lắm. Tại hạ trở lại vấn đề "yếu tố tâm lý" bằng những "kinh nghiệm" sau:
*
Mẹ vừa đi lễ (hay chùa) về. Tốt quá! Ta phải có bổn phận xin ngay vì
tâm hồn người còn "vương vấn mùi đạo" nên tiền người coi là phù vân giả
dối cần phải "phóng thích".
*
Lúc ngồi vào bàn ăn ta xin liền tù tì (phương pháp này dành riêng cho
những bạn mình hạc xác ve và nhớ là thỉnh thoảng thôi đấy nhé).
*
Nếu lúc bắt đầu ăn ta... lỡ quên thì phải đợi ăn xong và đợi luôn nụ
cười của người. Lúc đó ta phải "từ tốn" xin ngay vì người đã no đủ cả...
tâm hồn lẫn thể xác...
* Ngay sau hôm ba lãnh lương. Ta phải "lợi dụng thời cơ" gấp.
* Mẹ đang tiếp khách quen. Ta phải vội vàng mặc quần áo chỉnh tề hiên ngang bước ra xin. Cam đoan mẹ không "nỡ" từ chối.
* Mẹ sắp sửa đi xa. Ta cứ việc thản nhiên xin. Càng nhiều càng tốt.
* Gần đến giờ đi học. Ta tỉnh bơ coi như... ngày Chúa Nhật. Đến khi người giục ta xin liền.
* Học bài thật to (dù tâm hồn đang phiêu lưu đây đó). 20 phút sau ta "âm thầm" xin. Kết quả vô cùng rực rỡ.
* Mang bảng danh dự về khoe mẹ và xin liền.
* Dạy học lũ em thật êm ái (khác với thường nhật) và sau đó "khép nép" chìa tay.
* Sau khi thi đậu xin bao nhiêu cũng được.
* Chờ nhà nước phát hành tiền mới. Ta xin người để làm... kỷ niệm.Phương pháp này ít dùng.
*
Một tuần không thèm tắm. Chờ người "mua chuộc" mới chịu... tẩy uế
(phương pháp này vô cùng nguy hiểm. Phải "quan sát tình thế" trước khi
thi hành kẻo tiền hóa thành gậy đó).
* Mẹ đang đếm tiền. Ta xin nhẹ một giấy chắc người không "nỡ" để ta thất vọng.
* Viết thư cho anh, chị miền xa. Nhớ xin tiền "mua tem".
Còn
vô số phương pháp khác mà tại hạ không biết. Các bạn thứ lỗi nhé. Bây
giờ tại hạ trình bày những lúc chớ "dại dột" xin tiền. Này nhé...
* Mẹ đang nhăn nhó. Ta hãy "can đảm" đi chỗ khác chơi.
* Mẹ đi chợ về chớ dại xin vì người vừa "đau lòng cãi nhau" với vật giá lúc nào cũng có khuynh hướng đi lên.
* Lúc mẹ sắp đi dự tiệc. Đừng tưởng bở, người đang "xót xa" nhìn hai giấy Trần Hưng Đạo "chắp cánh" đấy.
* Cuối tháng. Đừng ngu kẻo ân hận... cả ngày.
* Mẹ vừa ngủ dậy. Đừng khùng vì tâm hồn người chưa được... tỉnh táo lắm.
* Mẹ đang nấu cơm ta chớ nghe lời... cám dỗ của kẻ khác kẻo "xin nước mắt mặn môi".
* Mẹ đang dỗ em. Ta chớ "non dạ" chìa tay.
* Mẹ đang rửa bát hay giặt quần áo. Ta nên... lánh mặt.
Đó
chỉ là vài kinh nghiệm bản thân của tại hạ. Và tại hạ cũng xin nói
thêm: Muốn áp dụng những phương pháp đó ta phải trổ tài miệng lưỡi Tô
Tần mới có hy vọng thành công. Nếu gặp phải trường hợp "bất khả kháng"
ta còn phải tập thêm tính lì và dai như đỉa đói nữa. Ta chia làm ba giai
đoạn. Giai đoạn đầu: Tả oán thật thảm thiết. Làm như trên cõi đời này
ta là kẻ khổ nhất. Này nhé về học khát nước hoa cả mắt. Này nhé bụng đói
meo... bi ai nhìn khúc bánh mì thịt v.v... mà túi chả có tiền. Vừa than
vừa phải diễn tả bằng cử chỉ nữa mới ăn tiền. (Nhớ là đừng nói mua
thuốc). Nếu người chưa "xiêu lòng" ta tiến tới giai đoạn thứ hai: Hờn
dỗi (bắt chước các nàng). Nói rõ hơn là ta "trang điểm" lên mặt một
cái... cối đá. Miệng méo, mắt nhìn lên trần nhà... nhìn thạch sùng. Nhất
định cấm khẩu. Nếu người vẫn "giữ vững lập trường" ta tiến thêm giai
đoạn chót là tỉnh bơ... nằm xuống đất ăn vạ. Tại hạ bảo đảm không một
người mẹ nào có thể "trơ gan cùng tuế nguyệt" trước cảnh này. Nhưng vẫn
phải cẩn thận đề phòng kẻo bị... gậy. Cách tốt nhất là lúc nào ta cũng
phải sửa soạn chạy. Hãy "can đảm" lên hỡi phe ta. Xin tiền mẹ không nhục
mà đó là cả một nghệ thuật. Ai xin tiền mà mẹ còn cười thích thú nữa
mới thực sự "phát tiết" được tinh hoa của nghệ thuật... xin tiền. Nói
theo danh từ kiếm hiệp người đó đáng được tôn làm cao thủ võ lâm... cái
bang. Chúc các bạn thành công để thoát khỏi cảnh đói kinh niên. Hay khỏi
phải "bâng khuâng" nhìn khói thuốc kẻ khác.
THẢO TRÂM
17/302 Ấp Dân An 9
Xóm Mới - Gia Định
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 14, ra ngày 20-11-1971)
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com
Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com