Viết lá thư gửi về quê cũ,
Nơi
đô thành cực khổ lắm, đừng ham.
Chật
chội xóm nghèo, không khí cũng khan,
Vất
vả nhọc nhằn, đói ăn, thiếu thở.
Có
kẻ vô lương giả vờ dùng tiếng “lỡ”,
Mong
dấu che tội lỗi mà họ nhúng tay vào
Ô
trọc, gian manh giả dối? Có sao…
Miễn
họ sống trong an nhàn thụ hưởng.
Lại
có kẻ trọn đời ôm lý tưởng,
Không
chuộng xa hoa, chẳng thích sang giàu.
Cũng
có nhiều người nghèo đói không nao,
Cam
chịu thác trong, không màng sống đục!
Cuộc
sống đô thành, ôi! Biết bao uẩn khúc…
Khắp
nơi nơi đầy rẫy những bất công.
Đây
kẻ lìa đời chăn chiếu đều không,
Kia
người dư dật, no say thừa mứa…
Trong
hiệu ăn một chiều đông khách khứa,
Một
bé nghèo tay bế đứa em thơ.
Bên
cạnh tôi chúng đứng tự bao giờ,
Nhìn
chăm chắm vào bát mì bốc khói
Hai
manh áo rách không sao che nổi
Trọn
tấm thân chỉ da bọc ngoài xương!
Chúng
lặng nhìn tôi bằng bốn mắt van lơn
Phút
chốc cổ tôi như có gì vướng, chận…
Lăn
lộn đô thành chiếc thân lận đận
Không
gia đình, tôi thường ghé hiệu ăn
Mắt
từng nhìn cảnh ấy đã nhiều lần
Mà
mỗi lần nhìn là lần tôi xao xuyến…
Tôi
từng thấy những trẻ nghèo vào tiệm
Đứng
đợi chờ thực khác vứt mẩu xương
Thấy
nhiều người chê mỹ vị cao lương
Và
cũng thấy trẻ đói đánh nhau vì chút cặn…
Ôi!
Những bát phở tô mì sao bỗng dưng hóa đắng?
Mất
cả mùi, mất đói, mất cả ngon…
Tôi
đã từng nhìn thấy và sẽ còn
Phải
chịu cực hình ấy đến bao giờ nữa?
MINH QUÂN