Xưa
kia, cả ngàn vạn năm qua, mỗi bông lúa chỉ có một hạt lúa thật to, lớn
bằng nắm tay vậy. Mỗi vụ mùa nông gia chỉ phải gieo có một hạt lúa xuống
cánh đồng có nước là hạt lúa sẽ nẩy mầm ra hàng chục ngàn cây lúa. Mọi
người chỉ việc chờ những cây lúa lớn lên rồi chín. Ai nấy đều sung
sướng, mà mùa gặt nào cũng luôn luôn tốt đẹp.
Khi mùa gặt đã tới, mỗi gia đình đều làm lễ tạ ơn Thần Nông trong ba
ngày ba đêm và cầu xin Thần cho lúa về đầy nhà. Sau đó, những hạt lúa
chín vàng thật lớn tự chúng lăn từ đồng về nhà nằm chật ních trong các
vựa lúa của mỗi gia đình.
Nhưng một năm, sau khi đã làm lễ tạ ơn Thần Nông xong, một nông gia tên là Mễ Thảo quay ra dặn vợ:
- Mình lo dọn dẹp nhà cửa, lúa sắp về tới rồi đó.
Nhưng người vợ của Mễ Thảo còn đang mải mê với nhiều thứ trong đầu. Nào
là chiếc áo gấm dài đỏ thắm với những chiếc vòng vàng và chuỗi ngọc trai
mà chồng nàng sẽ tặng nàng trong dịp Tết Nguyên Đán. Nàng quên bẵng mất
công việc quét dọn nhà cửa. Bỗng đâu, một hạt lúa, theo lời cầu của
chồng nàng, lăn vào trong nhà đụng phải cây chổi của nàng và bị bể tan
ra thành chục ngàn mảnh!
Quá tức giận, hạt lúa thốt lời nguyền:
- Vì loài người các ngươi không còn biết kính nể ta nên từ nay về sau
các người sẽ ra đồng mà rước ta về ; và ta cũng sẽ chỉ mọc thành từng
hạt lúa nhỏ!
Hạt lúa đã giữ lời nguyền.
Và cũng chỉ vì sự thích làm dáng của một người đàn bà mà người nông phu
Việt Nam từ đó phải khổ cực quanh năm ngoài đồng mà việc gặt hái không
bằng khi xưa nữa.
NGÔ BÁ CƯỜNG sưu tầm
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 108, ra ngày 21-9-1973)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.