1
Người lão bộc già thắt cẩn thận cái nút cuối cùng của bọc hành lý trước
khi đặt nó lên mặt bàn gỗ nâu bóng ngời. Lão đưa mắt nhìn chàng thanh
niên đang ngồi im lặng trên ghế trường kỷ, dáng điệu trầm ngâm, rồi lão
lại cúi nhìn bọc hành lý và khẽ thở dài một tiếng.
Thanh niên quay đầu lại:
- Xong chưa, bõ?
Lão già nhè nhẹ cúi xuống, không trả lời thẳng câu hỏi:
- Cậu nhất định đi đấy chứ?
Thanh niên đứng dậy:
- Nhất định đi. Nhất định tôi phải đi. Tôi đã nói với bõ bao nhiêu lần rồi mà bõ còn chưa hiểu sao?
Người bõ già ngập ngừng, phân vân. Lão đưa tay nắn nắn gói hành lý một cách vô ý thức:
- Lão sợ cậu chưa nghĩ kỹ...
Thanh niên nghe câu nói, bỗng phá lên cười. Tiếng cười ngạo nghễ, khinh mạn và chua chát...
-
Chưa nghĩ kỹ? Hừ - chàng gằn giọng - bõ tưởng tôi còn bé dại như bao
năm về trước hay sao? BÕ phải biết là tôi đã hai mươi tuổi, thừa sức để
định đoạt lấy tương lai của mình.
Thanh
niên xoay lưng, nhìn ra sân. Mặt đất lạnh lẽo, khô cằn, rải rác những
bông hoa hồng của đám anh đào nghiêng nghiêng dưới làn gió vi vu thổi từ
phương Bắc đến. Chàng tiếp tục nói, nhưng giọng đã giảm đi phần nào cay
đắng:
-
Bõ cũng hiểu rằng tôi đã lớn và tôi không thể chui rúc suốt đời trong
dẫy nhà âm u đầy vẻ quạnh quẽ này được. Tôi phải đi. Đi như con chim Đại
bàng rời tổ khi đã đẫy đà lông cánh. Con chim Đại Bàng ấy phải vẫy vùng
trong bầu trời xanh cao rộng bạt ngàn. Vẫy vùng cho đến khi chân đã rã
rời, cành đã mỏi mệt, mắt đã mờ và bắp thịt đã trở thành vô dụng. Mà dù
sức có cùng, lực có kiệt thì nó vẫn sung sướng, hả hê được trút hơi thở
cuối cùng giữa không gian mênh mông bát ngát hơn là phải chết già trên
giường bệnh như một loài ký sinh hèn kém, tồi tàn, nhơ bẩn...
Người
lão bộc già dứt khoát với thái độ rụt rè, ngần ngại. Lão cũng trông ra
sân, lão cũng nhìn những cánh hoa đào úp mặt trên đất và lão lạnh lùng
lên tiếng:
-
Nếu quả thật cái tương lai mà cậu đang lao đầu vào thật đẹp đẽ, thật
huy hoàng như những lời cậu dùng để diễn tả nó thì lão không còn lý do
gì để cản trở cậu nữa. Cậu có quyền tự do ra đi. Nhưng lão hy vọng rằng
một ngày nào đó, không xa đâu, cậu sẽ trở về với một con người hoàn toàn
mới lạ về cả tinh thần cũng như thể xác. Lúc ấy, cậu sẽ thấy những lời
của lão không phải là võ đoán.
"Kinh
nghiệm là ông Thầy tàn nhẫn nhất và cũng tài giỏi nhất", cậu chỉ cần
nhớ có thế và lão cũng chỉ dặn dò cậu có thế mà thôi.
2
Thanh niên cho ngựa đi thong thả. Chàng ngồi ung dung trên bộ da bóng
loáng còn sực mùi da thuộc, nhàn nhã ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.
Lúc
ấy nắng chiều đã gần tắt. Tia nắng úa cuối cùng ngưng đọng trên vài
chiếc lá rung rinh dưới làn gió lạnh lẽo tiết mùa Đông miền Bắc. Chung
quanh chàng, cây cối trụi trơ co ro như đám hình người không áo run rẩy
vì giá buốt. Vài cây nhỏ còn xanh tốt, đứng cô độc, buồn bã với những nụ
hoa trắng chưa nở hết, có lẽ vì ngần ngại trước khí trời băng lạnh.
Hàng anh đào tươi thắm hơn cả, tô lên nền trời xanh nhạt những cánh hoa
đỏ, hồng linh hoạt. Trên mặt đất khô cằn, lác đác vài cánh mai vàng nở
sớm. Xuân chưa đến mà đã vội lìa cành, phất phơ rụng.
Mặt
trời khuất gần hết sau dãy núi phía chân trời xa mịt mờ. Ánh hồng hồng
của tia nắng rực lên làm màu tím đậm của đám đồi núi chập chùng trở nên
lung linh kỳ ảo. Khoảng cách giữa dẫy cô sơn đó và chàng thanh niên là
một thung lũng nhỏ, ba bề vách đá, chỉ có phía Nam thông với ngọn đồi
thông xanh đậm.
Thị
trấn nằm trong lòng thung lũng ấy có thể tạm gọi là sầm uất. Nhà cửa
chen nhau san sát. Tiếng người dưới thung lũng vẳng lên tận chỗ thanh
niên đứng, hỗn độn và mơ hồ. Có lẽ họ đang sửa soạn một cái Tết thật ấm
cúng, thật linh đình và thật nhàn hạ.
Thanh
niên nhíu mày cho ngựa sải dốc. Vó câu kêu lộp cộp trên mặt đất nứt nẻ
vì quá lạnh. Gió thổi ù ù bên tai kỵ mã. Chàng cúi thấp mình hơn, tiếp
tục lao đi như tên bắn.
Con
ngựa ô đưa thanh niên qua hết lùm cây này đến hốc đá nọ. Bây giờ người
và vật đã xuống hết dốc theo đà phòng nhanh trên đường cỏ. Vài mái nhà
lơ lửng khói cơm chiều thốt hiện đằng trước mặt họ. Chàng thanh niên vẫn
giục giã cương ngựa, cắm cúi hướng về phía thị trấn.
*
Quán
ăn đông nghẹt khách. Những người đến dùng cơm, uống rượu tại đây hầu
hết là những tay giang hồ bất định. Từ đám cướp đường cướp chợ, lũ cắp
vật, lưu manh chém thuê đánh mướn đến hạng phong lưu ưa mạo hiểm đều đủ
mặt. Họ đến đây cùng nhau chung hưởng một cái Tết đại đồng mà chủ quán
có nhã ý tổ chức mỗi dịp Xuân về. Buồn ngủ lại gặp chiếu manh, các tay
hảo thủ tha hồ có đất dụng võ. Ăn uống thả cửa, nói năng bừa bãi, đâm
chém loạn xạ, họ sống như những người sung sướng nhất trong thiên hạ
suốt mấy tuần lễ mừng Xuân mới để rồi khi Xuân đã tàn, hương vị mùa vui
đã hết, họ lại vui vẻ từ giã nhau, mỗi người một ngả, tiếp tục cuộc đời
ngang dọc sông hồ.
Người
thành thạo chỉ cần nhìn số thực khách hiện diện trong quàn lúc bấy giờ
cũng có thể đoán được còn mấy ngày nữa là đến Tết. Con số ấy nếu mọi năm
đã nhất định thì chắc chắn năm nay phải nhiều hơn một đơn vị.
Đơn
vị ấy là chàng thanh niên dung dị đang đẩy cửa bước vào quán. Không một
ai là không ngửng đầu lên vì thói quen cố hữu, nhưng cũng không một ai
nhớ được là mình đã gặp chàng ta ở đâu. Điều đó dễ hiểu: chàng hoàn toàn
xa lạ đối với họ.
Thanh niên quét tia sáng của cặp mắt khắp một lượt, rồi ung dung kéo một cái ghế ngồi, gọi hầu bàn lấy nước nóng rửa mặt.
Chậu
nước được bưng từ bếp lên, bốc khói nghi ngút. Gã hầu bàn len lỏi giữa
đám bàn ghế đầy đặc khách với dáng điệu vô cùng sành sỏi và khéo léo mặc
dù hai tay vướng cái chậu thiếc bỏng rộp. Cổ bên tay phải của gã vắt
lủng lẳng một chiếc khăn mặt bằng vải thô, dầy. Vừa đi, gã vừa luôn
miệng kêu là rầm rĩ để báo hiệu cho khách khứa tránh đường.
Thanh
niên nheo cặp mắt theo dõi cử động của gã không bỏ sót một chi tiết.
Khi chậu nước vừa đến gần chàng khẽ nhích người sang bên cạnh, thò hai
ngón tay cặp lấy chiếc khăn lủng lẳng, rồi nhúng mạnh vào nước nóng,
quậy quậy mấy cái.
Chiếc
khăn ướt sũng được hai ngòn tay của thanh niên gắp lên, bốc khói nghi
ngút. Nước giỏ giọt lõm bõm. Chàng thanh niên đảo mắt nhanh như điện,
nhìn sang một gã đàn ông râu ria xồm xoàm ở bàn kế đấy. Rồi chàng khẽ
nhếch môi, bóp mạnh hai ngón tay đang cầm khăn mặt.
Không
một ai trong quán lại có thể hình dung nổi hành động của thanh niên lúc
đó. Vì thế, chỉ thấy gã đàn ông râu rậm thét "oái!" một tiếng rồi ngã
lộn xuống đất, cái ghế văng lên mặt người đối diện, quét bay tất cả chén
bát trên bàn. Người đối diện hoảng hốt, nhẩy phắt ra khỏi chỗ, rút soạt
thanh kiếm bên hông, thủ thế.
Thanh
niên thản nhiên như không, đưa chiếc khăn còn nóng bỏng lên mặt, lau kỹ
càng. Chàng ấp nó lên hai tai đỏ vì gió lạnh rồi lần lượt cọ tay, cổ,
ngực. Dáng điệu thật ung dung, ngạo nghễ và cũng thật khiêu khích.
Gã
đàn ông râu xồm đã bò dậy, hốt hoảng lấy ngón tay rờ lên má: Một khoảng
thịt bị bỏng rát vì tia nước nóng phóng ra tự chiếc khăn của thanh
niên, rộp lên, hằn đó. Vừa thẹn vừa tức, gã quát ầm ỹ:
- Thằng nào dám trêu vào tay cụ đây, biết điều ra quỳ lạy mau!
Thanh niên thả chiếc khăn vào chậu nước, quay đầu lại:
- Tao! Muốn gì?
Thực
khách đổ dồn lại. Bản tính họ luôn luôn thích được nhìn những trận đấu
và cổ võ cho hai địch thủ ăn tươi nuốt sống nhau mới được.
- Thằng nhãi, biết điều xin lỗi mau!
Gã đàn ông hậm hực, quát rung cả mặt bàn.
Thanh niên khịt mũi hai ba cái, vỗ tay kêu lớn:
- Cho một cân thịt, hai vò rượu ông chủ!
Rồi nhìn gã đàn ông:
- Để tao đền một vò rượu là xong...
Chàng kéo ghế, chỉ tay:
- Ngồi vào đấy... chưa gì đã la hét om sòm như con... khỉ đột...
Chưa
dứt lời, thanh niên vội lăn mình xuống đất. Lưỡi kiếm của gã đàn ông
chém hụt, chặt đôi cái bàn gỗ dầy chắc nịch. Mắt tóe lửa, gã đá văng hai
mảnh bàn sang hai bên, rú một hơi dài chấn động não óc các thực khách
bao quanh. Rồi giơ cao thanh kiếm lên, gã hét lớn:
- "Sĩ khả sát, bất khả nhục"... hôm nay giữa ta và mi chỉ có một người ra khỏi cửa quán này thôi!
Thét
xong, vung kiếm chém luôn ba nhát. Thanh niên hơi thất sắc, nhưng thản
nhiên lại ngay, nhẩy nhót ngang dọc tránh đòn. Vừa cười ngạo nghễ, chàng
vừa quát:
-
Tên "Sĩ" ngu ngốc kia! Giận dữ làm trí óc thiếu sáng suốt, hành động
mất chính xác. Muốn thắng ta thì phải bình tĩnh lại. Nếu không cho mi
chém trăm nhát, chắc chắn trượt cả trăm nhát vậy...
Giọng
nói kẻ cả của chàng cộng thêm điệu bộ kỳ dị trong khi nhẩy nhót làm cả
quán sửng sốt, kinh ngạc nhưng gã đàn ông vẫn cắm đầu cắm cổ băm ngang,
chặt dọc, lia chéo, trút tất cả căm hận vào lưỡi dao sắc bén. Thanh niên
tránh thêm vài nhát nữa, rồi bỗng hét to:
- Thôi! Dứt là vừa!
Miệng
quát, người bắn tung lên theo một dạng thế quái lạ mà không ai hiểu rõ.
Chỉ trong giây phút, đã thấy gã đàn ông ngã bắn vào góc cột, hai má
sưng vù, đầu ngón tay bại hẳn. Gã cố ngóc cổ dậy, nhưng lại lăn đùng ra
đất, hoàn toàn kiệt lực.
Thực
khách theo đúng nguyên tắc các cuộc vũ đấu, vỗ tay rầm rộ hoan hô chàng
thanh niên lạ mặt. Hoan hô vì phục tài, chứ chưa hẳn vì tư cách của
chàng ta bởi lẽ ai cũng hiểu rõ lý do đã khiến gã đàn ông râu rậm liều
mình giao đấu.
Thanh
niên oai thắng, chẳng thèm đếm xỉa đến đối thủ cũng như những lời bình
phẩm của khách trong quán, thản nhiên kéo ghế, ngồi vào một cái bàn khác
đồng thời đập tay kêu lớn:
- Rượu, thịt đâu? Mang ra mau kẻo "lão gia" đói bụng lắm rồi!...
3
Gã cai ngục tra chìa khóa vào ổ, mở lách cách. Cánh cửa gỗ lim dầy
chình chịch, đen đủi, kêu cót két rồi dừng lại cạnh một lão già mặt mũi
dầy bụi đang đứng yên lặng nhìn cử động của gã cai ngục. Ánh sáng lờ mờ
hiu hắt của ngọn đèn gắn trên vách rọi chập choạng lên khuôn mặt của
người tù vừa ngước đầu lên nhìn trân trối. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, rồi
lại mở ra, tiếp tục quan sát hai bóng đen lù lù đằng trước.
Gã cai ngục đẩy mạnh lão già:
- Vào đi! Mà phải mau lên nhé!
Lão già lẳng lặng chui vô. Rồi lão quay cổ lại nói nhỏ:
- Ngài cứ yên chí! Tôi không làm rộn ngài lâu đâu!
Gã
cai ngục gật đầu, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại. Nhìn quanh quẩn gã không
thấy ai, vội rút trong cái túi đeo bên sườn ra một nắm vàng vụn, giơ
soi dưới ánh đèn và lẩm bẩm thích thú:
- Lão già kể ra cũng biết điều đấy chứ! Tết này lại tha hồ ăn tiêu rả rích rồi...
Đôi
mắt hắn càng nhìn nắm kim loại quý giá đó càng sáng rực lên như mắt
cọp. Hắn chiêm ngưỡng thật kỹ càng một lần cuối rồi mới chịu cất vào
túi, dáng điệu tiếc rẻ. Đoạn đi lại cuối hành lang ngục thất, hắn ngồi
bệt xuống bậc thang đá, lim dim mơ tưởng...
Trong lúc ấy, lão già đã ghé sát gần mặt người tù, nói nhỏ:
- Công tử! Có nhận ra tôi không?
Tù nhân nhăn mặt:
- Sao lại không nhận ra? lão tưởng tôi bị chọc mù mắt rồi sao?
Lão già mừng rỡ:
- Thế thì hay quá... tôi nghĩ rằng cậu khó lòng mà nhớ đến tôi sau mấy năm trời xa cách...
Tù nhân lấy tay xoay cái gông quanh cổ cho bớt đau:
- Nhưng có chuyện gì thế? Thằng Lâm đâu? Lão có cho nó đi theo không?...
Lão già cúi mặt:
- Tôi đến gặp cậu vì cậu Lâm...
Tù nhân nhẩy dựng lên:
- Sao?! Thằng Lâm...
Chàng quên cả gông cùm nặng nề vướng víu, lao tới nắm chặt cổ áo lão già:
- Thằng Lâm làm sao? Nói đi...
Người bõ già rầu rĩ:
-
Tôi đã hết lời ngăn cản... Nhưng vô ích. Cậu Lâm nhất quyết ra đi...
Không còn cách nào khác, tôi đành đến đây tìm cậu vì hy vọng rằng cậu sẽ
có cách đối phó...
Tù
nhân buông tay, đầu gầm xuống đất, thở dài. Chàng đứng sững sờ, hoang
mang, hồ nghi, nghĩ ngợi... Gương mặt khắc khổ, đầy râu ria của chàng
hằn những nét thật đậm. Tư tưởng mâu thuẫn chạy tấp qua óc chàng biểu
hiện ra ngoài bằng những cái nhíu mày, thở dài chua xót. Rồi chàng bỗng
bước gần đến cánh cửa ngục, dáng điệu phân vân nghĩ ngợi...
Lão già hiểu ý:
-
Chỉ có đích thân cậu mới trị nổi cậu Lâm, mới chặn cậu ấy khỏi sa chân
vào vực sâu mê muội. Chúng ta phải hành động cấp bách. Không thể bỏ phí
giây phút nào cả...
Tù nhân chợt quay lại:
- Hôm nay bao nhiêu?
Lão bộc già đáp nhanh:
- Hăm sáu tháng chạp, năm Mậu Thân.
Người tù lẩm bẩm tính toán:
-
Hăm sáu tháng chạp... à! Thế mà đã bẩy năm rồi... cũng chẳng còn bao
ngày nữa, ta sẽ được tự do nhìn cỏ cây chim chóc... hưởng ánh nắng mặt
trời rực rỡ.
Thốt nhiên chàng xoay phắt lại, vỗ vai lão bộc:
- Nhưng không thể được... không thể chờ đến ngày đó được. Chúng ta phải đi ngay bây giờ.
Lão bộc nhìn thẳng vào mặt tù nhân:
- Ngay bây giờ?
Thanh niên cương quyết:
- Phải. Thôi ta đi kẻo muộn.
Rồi một tay nắm lấy lão bộc, một tay đẩy cửa đề lao, chàng hỏi nhanh:
- Tên cai tù đâu?
Câu
trả lời đến với họ thật dễ dàng: Gã cai ngục ngồi trên bậc đá, ngủ một
cách ngon lành. Tiếng ngáy của gã đều đặn, bình thản... Tù nhân bước ba
bước lại gần, xoay mạnh cái gông...
Bốp!
Thân hình gã cai ngục văng xuống sàn đá như một đống thịt, không kêu
nổi một tiếng. Lão bộc giúp sức tù nhân khiêng gã ta quẳng vào trong đề
lao, khóa cửa lại cẩn thận rồi mới rón rén đi ra cửa.
Phòng
quản ngục lù mù như đắm chìm trong vùng ánh sáng của cõi âm ty địa
ngục. Bó đuốc gần tàn trên vách rọi những tia vàng vọt, chập choạng
xuống gian phòng u tịch. Trước cửa phòng, hai tên lính lệ đứng ngáp dài
ngáp ngắn, mắt díu lại như có keo dính. Nhiều lúc chúng chập chờn ngủ
gật, thân mình lao về phía trước, suýt ngã sấp,
Tù
nhân đưa mắt quan sát tình thế thật nhanh. Chàng thở một hơi dài nhẹ
nhõm khi thấy ngoài hai tên lính nửa thức nửa ngủ chỉ có một gã đàn ông
to béo phục phịch đang ngáy rầm rầm trên chiếc phản kê ở góc nhà. Tình
hình thật là thuận lợi.
Hai người nhẩy vút ra. Hai tiếng động khô khan vang dội.
Cúi nhìn hai cái thân bất động trên ngưỡng cửa, tù nhân bảo lão già:
- Cũng còn lâu mới tỉnh. Thừa sức cho chúng ta tẩu thoát.
Lão bộc gật đầu. Lão vừa giơ tay định kéo tù nhân nhẩy ra ngoài trại giam thì bỗng dừng lại:
- Quên mất... cái gông.
Tù nhân cười ròn:
- Phải đấy! Vội quá quên cả nó.
Chàng
lạnh lùng đi lại gần phản, thò tay lấy lưỡi dao bén ngót ở dưới gối gã
béo mập. Rồi dùng tay kia kéo cổ gã ta dậy, chàng dí sát mũi nhọn vào
gã:
- Biết điều câm mồm lại...
Đôi
mắt kẻ bị uy hiếp mở tròn xoe sau vài cái nhấp nháy. Miệng gã há to
nhưng không kêu được, hình như có một khối giẻ nhét trong họng. Gương
mặt gã đờ ra, kinh ngạc...
Tù nhân rút ngắn khoảng cách giữa mũi dao và yết hầu gã to béo:
- Chìa khóa gông đâu?
Bấy giờ gã mới phát âm nổi. Tiếng lắp bắp, khàn khàn:
- Mi... mi... đã làm một việc... điên rồ.
Tù nhân ngạo nghễ:
-
Đúng thế. Chỉ còn vài tháng nữa là bản án của ta sẽ bị tiêu hủy. Nhưng
ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ dù biết rằng nếu bị bắt lại thì vĩnh
viễn mai một cuộc đời trong bóng tối ngục thất.
Chàng xoay nhẹ mũi dao:
- Ta chỉ cần chú đưa chìa khóa.
Gã to béo ngập ngừng, nhìn quanh.
- Đừng mong hão... Thằng cai của chú đang nằm phiêu diêu ở trong phòng kia - Tù nhân hiểu ý, chặn trước.
Kẻ bị uy hiếp thất vọng, chỉ tay:
- Chìa khóa... cái hộp sắt trên kệ.
Tù nhân đưa mắt cho lão giả. Lão vội vã lại gần kệ, nhấc hộp xuống mở ra.
Cùng
lúc tia mắt của tù nhân hướng về cái chùm chìa khóa leng keng dưới tay
lão bộc, gã to béo vung mạnh người, đánh liên tiếp hai trái đấm vào mặt
tù nhân... chàng kêu lên một tiếng sửng sốt ngã chúi người sang mép
phản, một giòng máu ri rỉ chẩy dài từ miệng xuống cằm...
Gã
to béo xuất kỳ bất ý tấn công xong, lao mình lại giá binh khí. Bàn tay
hộ pháp của gã vừa chạm vào đuôi thanh mã tấu, bỗng quẫy mạnh một cái
đồng thời miệng gã rú lên một tiếng đau đớn. Gã loạng choạng, đờ đẫn
nhìn mũi dao mỏng dính xuyên từ bên này sang bên kia lòng bàn tay. Cán
dao còn rung rinh lay động.
Lão già nhẩy vút về phía tù nhân. Chàng ta nén sự đau đớn, khẽ bảo:
- Chiếc chìa khóa màu vàng, đuôi có đùm vải trắng.
Lão già lật đật lựa tìm. Tay lão run run cho chìa vào ổ. Tiếng lách cách vang lên, cộc lốc.
Tù
nhân đưa hai tay lên kéo mạnh, chiếc gông nặng chình chịch như sắt tách
làm hai. Chàng quẳng chúng xuống nền đá, xoa xoa cổ cho đỡ nhức nhối.
Lão bộc đã xong công việc, nắm tay chàng phóng ra ngoài cửa. Hai con
ngựa đã được buộc sẵn ngoài tàu, hí lên mấy tiếng mừng rỡ.
Tù
nhân nhẩy phóc lên, thúc mạnh chân, giật cương. Con tuấn mã chồm tới
trước, hí vang một vùng rồi lao đi như tên. Lão bộc phóng theo sau, mình
cúi rạp trên yên ngựa.
4
Thanh niên ung dung bước vào giữa đám đông đang chờ đợi. Chàng chọn
một phiến đá phẳng, rộng đoạn ngồi xuống, từ từ đưa mắt nhìn khắp lượt.
Luồng nhãn tuyến của chàng làm toàn thể đám người vây quanh chàng cúi
mặt.
Một gã đứng tuổi có nốt ruồi má bên phải bước ra, trịnh trọng:
- Thưa anh, bọn chúng em chờ anh đã lâu rồi, cứ tưởng anh không đến.
Thanh niên "hừ" một tiếng, khệnh khạng đáp:
- Thì các bạn cứ chờ thêm chút nữa cũng chả sao cả.
Giọng
nói và điệu bộ hách dịch của chàng không làm một ai trong số người đứng
đó tỏ ra khó chịu, trái lại họ còn tỏ vẻ kính nể là đằng khác.
Gã có nốt ruồi lại tiếp:
- Các anh em ở đây cả thảy là hai mươi người. Họ cũng đã đều ước hẹn với anh từ mấy tháng trước.
Thanh niên nhíu mày:
- Hai mươi người? Không ngờ các bạn có cảm tình với ta lại đông đến thế...
Gã có nốt ruồi vẫn trịnh trọng:
- Vâng. Toàn thể các anh em ở đây đều biết trước rằng anh sẽ là người lãnh đạo họ trong nghề nghiệp.
Rồi hướng sang đám đông gã hỏi:
- Có phải thế không anh em?
Cả lũ nhao nhao:
- Đúng thế...
- Đúng...
- Vâng, đúng như vậy.
Gã có nốt ruồi dường như đắc chí vì lời nói của mình có hậu thuẫn, lại tiếp tục:
-
Và toàn thể các anh em ở đây cũng đã đều nhận thấy rằng họ không lầm
khi có dịp được thưởng thức tài nghệ vô song của anh ở quán rượu đêm
trước...
Lũ người bao quanh lại nhao nhao:
- Đại ca quả thật "Danh bất hư truyền".
- Đại ca đánh cái đòn ấy hay quá!
- Trông đại ca lão luyện như những bậc "tổ sư" võ lâm vậy v.v...
Thanh
niên lầm lì nét mặt, thản nhiên đón nhận những lời tâng bốc tận chín
từng mây của đám lâu la. Chàng đợi cho tiếng lao xao nhỏ dần rồi mới
đĩnh đạc cất giọng:
-
Các bạn đã có lòng tín nhiệm, tôi chẳng dám chối từ. Chỉ lo kinh nghiệm
còn ít, năng lực không nhiều cáng đáng mọi việc trong tay chẳng phải
chuyện dễ gì. Tuy nhiên, tôi hứa chắc với các anh em là chỉ trong nửa
năm, nghe tên tuổi chúng ta, giới giang hồ không ai là không bay hồn vỡ
mật!
Âm
thanh lưu loát, trong trẻo của chàng vừa dứt, tiếng vỗ tay đã nổi lên
như sấm động. Thanh niên nghênh ngang đứng dậy, nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta bàn đến chuyện làm ăn... Anh em định sao?
Gã có nốt ruồi vẫn là người nhanh nhẩu nói trước:
- Dạ, thưa anh, chúng em định hăm chín này sẽ ra tay khai mạc sự nghiệp làm ăn của bọn ta...
Rồi lại quay sang đám người:
- Có phải thế không, các anh em?
Bọn đó lại lao nhao:
- Đúng thế...
- Đúng như vậy... v.v...
Thanh niên mỉm cười:
- Thế các bạn định khai mạc ở đâu?
Đám người bu quanh chàng đều đưa mắt nhìn gã có nốt ruồi. Hắn ta ra vẻ bí mật, tiến một bước lại gần thanh niên, kề tai nói nhỏ:
- Dạ chúng em định đón tiếp đoàn xe vận châu ngọc từ thành Thăng Long về đồi Niên Quyết...
Thanh niên nghĩ ngợi:
- Tôi e rằng chúng ta sẽ vấp phải sự cản trở của quân Thanh. Không khéo là bị bọn nó tiêu diệt dễ như bỡn...
Mọi
người ồn ào bàn tán quanh vấn đề thanh niên vừa nêu ra. Quả thật đối
với họ lúc đó, quân Thanh cũng là một chướng ngại đáng kể vì chúng
chuyên môn giao chiến theo lối "lấy thịt đè người". Mỗi người một ý, câu
chuyện thành ra loạn xạ cả lên.
Đương
lúc ấy, thanh niên bỗng nhíu lông mày nhìn về phía trước. Chàng trông
thấy, dưới ánh sao đêm mù mịt của bầu trời Đông giá rét, xuyên qua những
rặng cây trụi lá, hai bóng đen đang từ từ tiến lại phía chàng...
Cái
bóng thứ nhất đối với chàng không phải xa lạ. Chàng có thể đoán ngay
được đấy là ai. Duy cái bóng sau, trông dáng dấp thật quen thuộc, nhưng
trí óc chàng không tài nào trực giác ra được những chi tiết liên hệ giữa
chàng và hắn.
Hai
bóng đen lùi lũi lại gần. Cả hai đều mặc áo tơi che gió, đầu đội nón.
Họ lầm lỳ tiến tới như không hề để ý đến sự hiện diện của đám người
trước mặt. Thanh niên cẩn thận thủ thế, e ngại bị tấn công bất chợt.
Người đi đầu bước thẳng lại phía thanh niên, giơ tay chỉ người đi sau, bảo với chàng ta:
- Cậu Lâm! Anh cậu kìa!
Thanh
niên choáng mặt như vừa bị tia sét giáng ngay đỉnh đầu. Chàng tái mặt
lùi lại phía sau mấy bước, trong lòng dao động vô cùng mãnh liệt. Miệng
chàng lắp bắp...
Đám
đông ngạc nhiên không ít. Họ chẳng hiểu vì lý do nào mà một kẻ coi trời
bằng vung như thanh niên nọ lại hốt hoảng gần thất thần trước người lạ
mặt. Bất giác họ cùng lùi lại cả phía sau một lượt, tay sờ chuôi dao.
Bóng đen đi sau thấy cảnh tượng bi hài diễn ra trước mặt, bèn cười nhạt, rồi nhìn thẳng vào mặt thanh niên hắn ta trầm giọng:
- Lâm! Không ngờ mày lại đốn mạt đến như vậy!
Thanh niên bị kẻ lạ mặt sỉ nhục giữa đám đông, trong lòng vừa tức vừa thẹn, bèn cười nhạt:
- Anh lấy tư cách gì mà nói thế?
Gã đàn ông trước mặt chàng cau mặt:
- Lâm có thật mày quên tao không?
Lâm lúng túng. Nhưng rồi cũng gượng gạo:
- Tại sao anh lại về đây làm gì? Anh muốn phá đám tôi hử?
Kẻ lạ mặt gằn giọng:
-
Lý do mà tao về đây ngày hôm nay, mày thừa hiểu. Chỉ muốn nhắc lại: gia
tộc ta không có những hạng hư đốn như mày. Biết điều thì rời lũ cướp
cạn này ngay tức khắc!
Thanh niên ưỡn ngực:
- Nếu tôi không rời họ?
Người kia lạnh lùng:
- Tao sẽ cho mày rõ thế nào là quyền huynh thế phụ!
Lâm chột dạ. Chàng ta quay đầu nhìn đám dông bao quanh rồi bỗng nói:
- Chưa chắc anh đã trị nổi tôi...
Gã đán ông cười chua chát:
-
Mày định nhờ thế lực người ngoài ư? Mày lầm to rồi. Thế lực bên ngoài
chỉ giúp mày thủ thắng một cách tạm thời mà thôi. Mất cái thế lực ấy,
địa vị chủ lực của mày cũng nhào đổ theo. Hơn nữa, chắc gì lũ bao quanh
mày kia đã giúp mày vì hảo ý? Dĩ nhiên là không. Vì lợi riêng của chúng,
chúng mới giúp mày, kịp đến khi hết cần, chúng sẽ quẳng mày như người
ta ném một đôi dép rách, một múi chanh hết nước vậy...
Chàng ta thuyết giảng một tràng dài, không ngừng nghỉ, không vấp váp. Đám đông im lặng người đờ ra như những khúc gỗ.
Thanh niên nói bướng:
- Cần gì phải nhờ lũ ăn hại này. Tự sức tôi cũng đủ...
Chàng chưa nói hết câu, kẻ lạ mặt đã chặn ngang:
-
À! Hóa ra mày muốn dùng võ lực giải quyết vấn đề này? Nếu thế mày lại
càng lầm to hơn nữa. Mày nên nhớ rằng: võ lực không giải quyết được gì
cả, trong một cuộc tranh đấu bằng võ lực, không có kẻ bại và người thắng
mà chỉ có hai đối phương bị sứt mẻ về cả tinh thần lẫn thể xác. Chẳng
những thế võ lực còn tăng thêm sự kiêu ngạo trong tư tưởng kẻ thắng và
chồng chất hận thù nơi tâm hồn người bại cuộc...
Chàng ta gỡ cái nón lá ra, móc lên một cành cây gần đấy, rồi nhìn đăm đăm vào đám người đối diện, tiếp tục:
-
... Nhất là dùng võ lực giữa hai anh em một nhà để tương tàn thảm khốc,
tưởng không có gì ngu muội và tủi nhục cho bằng. Muốn giải quyết mọi
việc, chúng ta không cần phải dùng tới cái phương tiện thấp kém đó.
Chúng ta hãy dùng sức mạnh của tình thương, của đoàn kết và của trí sáng
suốt để tránh cho nhau cảnh nồi da xáo thịt mà người đời hằng mai mỉa.
Có như thế chúng ta mới tin chắc được rằng đã giải quyết với nhau một
cách êm đẹp, hoàn hảo, toàn thiện...
Đám
đông bay từ ngạc nhiên này đến kinh dị nọ. Có gặp trường hợp hãn hữu
độc nhất vô nhị này họ mới hiểu là những kiến thức của họ chẳng qua chỉ
như hạt cát trong bãi sa mạc mênh mông vô tận. Họ lặng im không nhúc
nhích, toàn thân đắm chìm trong tư thế của một kẻ bị thôi miên chi phối.
Thanh niên tên Lâm vẫn chưa chịu phục thiện. Chàng ta cứng đầu cứng cổ:
-
Anh đã nói hết chưa?... Nếu chưa hết, anh cứ giảng đạo đức nốt đi...
giảng cho lũ người trần mắt thịt ở đây được sáng mắt ra và cho anh được
hả hê phô trương tài nghệ võ... mồm.
Người lạ mặt không đếm xỉa đến câu nói hỗn xược của Lâm. Chàng ta lại cất giọng:
-
Truyền thống tổ tiên còn, gia tộc còn. Truyền thống tổ tiên mất, gia
tộc mất. Tao không thể để mày làm mai một cái truyền thống kiêu hùng của
ông cha được. Ngăn cản mày là chuyện dĩ nhiên. Nhưng mày có nghe hay
không lại là chuyện khác. Cùng quá, nếu không dạy được mày, tao cũng
đành áp dụng biện pháp cuối cùng, bất đắc dĩ nhất và cũng hữu hiệu nhất:
roi vọt!
Thanh
niên nghe đến hai tiếng chót, hoảng hốt nhẩy lộn ra phía sau mấy bước,
tưởng chừng như vừa bị ăn mấy cái tát tai nẩy lửa của ông anh nghiêm
khắc... Chàng ta gườm gườm đôi mắt nhìn anh, thấy không động tĩnh gì,
mới yên tâm thở phào một tiếng.
Người anh của chàng ta tiến lên hai bước:
- Lâm! Một lần chót tao bảo mày rời nơi đây tức khắc! Đừng để tao phải đánh cho mày một trận như những ngày còn nhỏ...
Tao đếm đến ba, nếu mày không tự quyết định được, tao sẽ quyết định hộ... Một... Hai...
Tiếng cuối cùng chưa phát ra, thanh niên tên Lâm đã vụt quay mình lại, lao chạy như tên bắn vào khu rừng gần đấy.
Mặt người anh vụt biến sắc.
Chàng tức tốc văng mình theo. Hai người, một trước một sau, thoăn thoắt ẩn hiện giữa lùm cây, vách đá.
Người anh vừa chạy vừa quát:
- Đứng lại! Lâm! Đứng lại!
Thanh
niên cứ cắm đầu cắm cổ lao đi vùn vụt. Chàng như người quá hoảng trí,
dẫm bừa lên gai góc, đá nhọn, mặt mũi xây xát lem nhem những máu vì quẹt
vào cành cây cứng chắc. Mặc kệ. Chàng cứ chạy mãi, chạy mãi...
Người
anh đang hấp tấp bỗng đứng phắt lại, hít một hơi thật dài rồi rú lên
một tiếng rung chuyển cả khu rừng. Tiếng rú còn vang động trong không
gian, người chàng đã vút đi như vì sao đổi ngôi. Chỉ trong giây phút
điện quang hỏa thạch, chàng tóm được cổ em đang lộn người từ trên một
mỏm đá cao xuống đất.
Hai
người máu me nhễ nhại hòa lẫn với mồ hôi ướt đầm đìa trên mặt mũi, tay
chân, nằm sóng soài bên nhau thở hổn hển. Nhưng người anh lại chợt vùng
dậy, chàng nghe rõ tiếng quân đi của một đoàn quân lính.
Trước
khi thân hình của chàng rời mặt đất đứng lên, một rừng giáo mác tua tủa
đã vây lấy chàng, ánh thép ngời sáng dưới ánh đuốc chói lọi.
Có tiếng người hách dịch thét:
- Gông cổ nó lại!
Hai
tiếng dạ ran. Hai tên lính khênh mảng gỗ nặng nề có khoét lỗ, lừ lừ
tiến đến trước mặt chàng. Chúng thận trọng nháy mắt cho bọn quân sau
lưng kẻ bị uy hiếp. Lập tức ba tên nhảy xổ tới, bẻ quặt tay chàng ra
phía sau và ghìm đầu chàng chặt chẽ.
Bị
công kích bất ngờ và vào lúc kiệt lực, người anh trở tay không kịp.
Gương mặt chàng thoáng vẻ đau đớn, ngậm ngùi, nhưng đôi mắt chàng vẫn
thương cảm hướng về phía người em đang cố gắng bò dậy chân tay trầy
trụa, quần áo tả tơi.
Một gã béo phệ bước ra, lấy mũi giày đá vào lưng thanh niên trẻ tuổi:
- Đứng dậy! Mày là ai?
Chàng ta nhăn nhó vì đau, nhưng vẻ ngạo nghễ lại chợt xuất hiện:
- Mày không cần rõ...
Một
cú đá nữa bung ra. Thanh niên hự lên một tiếng, lăn nhào xuống cỏ.
Nhưng chàng chợt hít một hơi dài rồi xuất thần bay người lên, hai tay
vung một lượt.
Tình
thế biến đổi cực kỳ đột ngột. Cùng lúc gã quan to béo bị hai bàn tay
sắt của thanh niên uy hiếp, kéo về phía sau như mộc che tên, toàn người
của chàng ta và lão bộc già cũng đã hấp tấp chạy tới.
Thanh niên quát lớn:
- Tụi bây lấy cớ gì bắt người này?
Gã quan to béo hừ một tiếng khinh bỉ trả lời:
- Tù vượt ngục!
Đôi mắt thanh niên chợt lóe lên tia sửng sốt. Chàng hỏi lại:
- Tù vượt ngục?
- Phải. Hắn vượt ngục đã hai ngày. Lần này mà bị bắt lại chỉ có nước rũ xương trong ngục.
Thanh
niên cúi nhìn anh. Người thanh niên đen đủi, râu ria, quần áo rách
rưới, thân hình trầy trụa, loang lổ vết máu, trên cổ choàng cái gông
nặng chịch như đá kia là anh chàng, một tên tù vượt ngục.
Thoáng
cái, thanh niên bỗng hiểu hết mọi chuyện. Ngày xưa, chàng được người
lão bộc già kể lại là anh chàng đi làm ăn, buôn bán nơi xa. Ngờ đâu
trong thời gian đó, anh chàng đã bị tù hãm giữa bốn bức tường đá mốc meo
trong ngục thất.
Người
anh ấy đã hy sinh tính mạng, liều mình trốn thoát đề lao, tìm đến đứa
em đang vướng chân vào vòng tội lỗi để khuyên can và cuối cùng chịu đủ
khổ nhục tinh thần cũng như thể xác với hy vọng duy nhất là giúp em thấy
nẻo về chính đạo.
Lão bộc già nhìn gương mặt thanh niên, hiểu rõ hết tâm trạng của chàng. Lão run run lại gần tiều chủ, miệng nói nhỏ:
-
Xin cậu tha lỗi, ngày trước tôi đã dối cậu. Anh cậu bị tù tội trong
thời gian mà cậu yên chí rằng anh đang lo chuyện làm ăn, buôn bán. Bị tù
tội, nhưng không phải vì một lý do tầm thường, xấu xa như đa số các tù
phạm khác. Anh cậu đã chịu khổ nhục bao năm chẳng qua cũng chỉ vì muốn
hy sinh tranh đấu cho đất nước thoát ách nô lệ của quân Thanh.
Anh
cậu chỉ còn vài tháng nữa là mãn hạn, thế rồi việc đáng tiếc này đã xảy
ra khiến anh cậu phải vượt ngục, tìm đến nơi này. Anh cậu là một tên
tù, nhưng tôi hãnh diện có một người chủ như thế. Một tên tù khổ cực vì
muốn hy sinh cho hạnh phúc của em mình từ những ngày còn nhỏ cho đến tận
bây giờ.
Thanh
niên nghe những lời thấm thía ấy, trong lòng rung động bùi ngùi. Chàng
hồi hận. Chàng ăn năn. Rồi chàng run run tiến đến cạnh anh, tự tay nhấc
chiếc gông khỏi cổ kẻ tù phạm cao quý. Anh chàng sững sờ, ứa nước mắt vì
sung sướng và mãn nguyện. Chàng ôm lấy em, nức nở và nhè nhẹ vỗ lưng cả
người lão bộc yêu quý, tay chỉ về phương Đông, nơi những tia nắng đầu
tiên của một ngày Xuân rực rỡ, huy hoàng đang ló dạng sau những giờ phút
âm u của màn Đông giá lạnh, miệng cười thanh thản.
-
Đi! Chúng ta phải đi! Chúng ta phải hướng về con đường mùa Xuân chói
lọi. Quang Trung Đại Đế đang chờ chúng ta ở cuối chân trời sửa soạn cùng
toàn dân Việt tái tạo một mùa Xuân oai hùng, rạng rỡ.
VĂN HƯƠNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa Xuân Bính Ngọ, 1966)