Thư của em H. Saigon:
Thưa
chị, em thấy câu tình thầy trò sao mà giả dối quá chị ơi. Theo em thì
chẳng có cái gì gọi là tình thầy trò được cả, chị ạ. Chị nghĩ mà coi,
thầy gì mà chỉ lo bắt em chép phạt để thu giấy về bán ký lô. Bài học thì
quay ronéo rồi bắt tụi em phải bỏ tiền ra mua, đứa nào không có tiền
thì rán mà còng lưng chép bài, ho lao cũng thây kệ, thầy chẳng thương
xót gì hết. Ba má em bảo rằng nếu ba má em mà không kiếm ra tiền để đóng
học phí cho em thì đừng hòng mà em được vào lớp, đừng hòng mà có tình
thầy trò...
TRẢ LỜI:
Em thương mến,
Chị
đọc thư em vào đúng những ngày mọi người lo sửa soạn đón tết. Những
ngày mà xưa kia, khi thời gian này đến, thì bóng dáng người thầy ngự trị
rõ nét nhất trong lòng hết thẩy mọi người. Bởi vì nếu tết đến, dịp để
biểu lộ lòng tri ơn, con người ta biết nghĩ đến công đức cha mẹ bao
nhiêu thì liền ngay đó, ý nghĩ chuyển ngay qua ông thầy. Cho nên ca dao
mới có câu: "Mồng một thì ở nhà cha, Mồng hai nhà vợ, Mồng ba nhà thầy."
Ba ngày đó quan trọng nhất năm. Cho nên nhân đấy chúng ta thấy việc đến
thăm thày học được các cụ chú trọng đến thế nào rồi. Bỏ quên ai thì bỏ,
chứ nhà cha mẹ ruột, cha mẹ vợ và nhà thày học mà ngày tết không đến
chúc mừng, thì kể như lỗi đạo làm người. Tàn nhẫn với ai thì còn có thể
tha thứ được phần nào, chứ lỗi đạo với tổ quốc, cha mẹ, thày học, thì kể
như con người bỏ đi, không ai còn giao thiệp được nữa.
Vốn
là dân của một quốc gia trọng đạo lý, học vấn, mà lại được ảnh hưởng
ngay từ nhỏ thói quen tốt về sự tôn kính thày học, cho nên mấy ngàn năm
lịch sử Văn Học Việt Nam đã ghi dấu biết bao bậc lương sư, hiền đồ, ,
tình thày trò thắm thiết, nghĩ đến lúc nào chúng ta hẳn vẫn còn luyến
tiếc. Đọc những cuốn Lều Chõng của Ngô Tất Tố, Bút Nghiên và Nhà Nho của
Chu Thiên, chúng ta hẳn thấy thèm sống vào cái thời thầy đáng bậc thầy,
trò xứng danh trò đó lắm, các em nhỉ.
Nhưng
còn đâu nữa những ngày hoàng kim của tình thầy trò, những ngày mà vai
trò bậc thầy còn trên cả cha mẹ, chỉ đứng sau vua (Quân, Sư, Phụ), những
ngày mà thày qua đời học trò làm nhà bên mộ thầy để cư tang hương đèn
ấp mộ cho thầy khỏi tẻ lạnh, những ngày tết gia đình học trò chọn lựa
con gà mập nhất, trái cây ngon nhất, hạt gạo mẩy nhất đem tết thầy, góp
nhặt vài ba quan tiền để thầy rủng rẻng vui xuân cho qua ba ngày tết.
Còn đâu?
Thư em làm chị bỗng thấy ngậm ngùi nghĩ đến chuyện cũ.
Năm
ngoái khi Bộ Giáo Dục cho phép học trò nghỉ tết Giáp Dần nửa tháng, kể
từ ngày 14-1-74 đến 30-1-74 thì trong giới trường tư đã có một số phụ
huynh học sinh đến trường phàn nàn than thở đòi bớt học phí vì lẽ con họ
chỉ học nửa tháng thì chỉ đóng tiền nửa tháng. Nhà giáo nghỉ tết thì
ráng mà treo niêu lên. Chứ phụ huynh học trò không có nhiệm vụ phải lo
chuyện nồi cơm của nhà giáo. Tiền trao cháo múc, ăn nửa bát cháo thì trả
nửa tiền, thật là giản dị và hợp lý (!) Không còn ai bắt bẻ vào đâu
được!
Nhưng
sự tính toán chi ly, nghe ra có vả rất hợp lý ấy đã đem lại cho một số
em sự tai hại vô cùng. Sự tai hại mà ít khi cha mẹ nghĩ tới. Tai hại ở
chỗ các em không còn giữ được lòng tôn kính bậc thầy nữa, trong đầu óc
thơ ngây của các trẻ, hình ảnh các bậc thầy đồng hóa với bà hàng cá, mà
má mặc cả hàng ngày ngoài chợ, cá to nhiều tiền, cá bé ít tiền. Thày dạy
cả tháng nhiều tiền, nửa tháng rút bớt, bất cận nhân tình, tết nhất
thây kệ, miễn sao tiền chi ra ít là lòng dạ được yên vui rồi.
Trong
sự chán nản với tình đời như vậy, nếu có bậc thầy nào còn giữ được bình
tĩnh để tận tâm dạy dỗ học trò, thì phải kể như vị ấy đáng tôn lên hàng
siêu nhân. Dậy học là đào tạo các khối óc, trái tim, những bộ phận mong
manh, tế nhị và có hồn. Một chuyên viên cơ khí sử dụng hay chế tạo máy
móc gặp con ốc hư, cái răng cưa gẫy là tháo ra, liệng bỏ. Nhà giáo đào
tạo tâm hồn con trẻ, trong một lớp mỗi trò là một trình độ, một tâm hồn,
một thế giới riêng tư. Tâm hồn nhà giáo có được đầm ấm, tràn trè tình
người, tình thầy trò thì thầy mới còn lòng dạ mà tìm hiểu, âu yếm thương
quí, tâm tình với từng đứa con tinh thần. Chứ khi mà lòng thầy đã buồn
nản với tình đời, đầy mặc cảm là gia đình học trò coi mình như một công
cụ, như cái máy giảng bài, máy chạy thì đổ nhiên liệu, máy ngừng thì bỏ
vào xó, than ôi ai lòng dạ nào mà còn tha thiết với nghề nữa đây.
Nhắc tới tình thầy trò thời xưa, một số người đã lập luận thế này:
-
Ui da! Bì với ngày xưa sao được. Ngày xưa thầy không thu tiền học trò.
Có cái gì thì biếu, chẳng có thì thôi, thầy vẫn dậy, thì dĩ nhiên phải
trọng thầy chứ.
Khi
họ lý luận như thế, là họ nhìn sự việc một cách phiến diện. Ngày xưa
thầy không thu tiền học trò vì đời sống quảng đại quần chúng ngày xưa
đều nghèo, phần lớn dân Việt thời xưa, chỉ là nông dân, hoặc buôn bán
lặt vặt, kiếm ăn không đủ, cho nên quan niệm của nhà nho xưa: "Đạo
thánh là đạo rộng" cửa Khổng sân Trình sẵn sàng mở, chỉ mong có người
đến kiếm mớ chữ là thày sẵn sàng dậy rồi. Học trò coi thầy còn hơn cha,
thì lẽ dĩ nhiên thầy thương học trò như con, lòng nào nghĩ tới tiền bạc
mà đuổi học trò nghèo ra đường. Nhưng nếu bảo thầy xưa không được đãi
ngộ về vật chất thì thật là sai lầm.
Chỉ
có những người quá nghèo không thể làm hơn được thì đành chịu, ngoài
ra, có thể được, là cha mẹ học trò thế nào cũng cố gắng đóng góp tiền
đồng môn, tiền giỗ tết, hiếu hỉ cho gia đình thầy. Ngoài ra, những nhà
hào phú mà có con đi học, thì thường là người ta mời thầy về, dành riêng
một căn nhà để thầy ngồi dậy, thầy có thể cho thêm các trẻ khác trong
làng đến học cùng. Nhà chủ có phận sự cơm bưng nước rót, hầu hạ thầy.
Thường thường muốn thầy vì tình cảm mà tận tụy với con mình, nhà củ cung
phụng thầy học của con rất hậu. Cơm trắng cá tươi, mâm của thầy bao giờ
cũng đầy đặn, ngon lành hơn hết. Ngoài ra, những học trò ở ngoài tới
theo học nếu có quà cáp biếu xén, thì chỉ để thầy chi tiêu thêm cho rộng
rãi mà thôi. Trừ trường hợp những vị khoa bảng, đã có căn bản sinh kế,
các thầy đồ xưa, cũng được phụ huynh học sinh lo lắng đầy đủ đời sống
vật chất ngõ hầu lòng thảnh thơi giảng đạo Thánh Hiền cho được chu đáo.
Nếu so với mức lợi tức, đời sống kinh tế nghèo nàn của cha mẹ thời đó,
thì đời sống của bậc thầy ngày xưa không bị bạc đãi như ngày nay.
Trong đời sống xa hoa ngày nay quả tình nhà giáo đã bị bạc đãi cả tinh thần lẫn vật chất.
Cho
nên, nếu đã có nhà giáo nào cư xử không còn ra nhà giáo, thì cũng không
phải là lạ. Vì còn đâu nữa mối tình thầy trò thiết tha ràng buộc, mối
tình không dính tới tiền, khi mà cha mẹ học trò đến tận trường phàn nàn
chi ly tính từng ngày nghỉ lễ, nghỉ tết, để mà trừ tiền mồ hôi nước mắt
và sức lực của thầy.
Một
năm học, thầy giảng biết bao nhiêu lời, ánh mắt thương yêu trìu mến
chiếu biết bao ngàn lần vào từng mái đầu xanh ngồi trong lớp. Một năm
học với một bậc thầy thiết tha tận tụy, một bậc thầy dậy với lòng hứng
khởi các em sẽ có lợi biết là bao nhiêu. Dậy học cần tới phẩm hơn là
lượng. Một giờ dậy học mà tận tâm, hơn là một ngày ngồi cho có mặt mà
ngáp ruồi. Bậc thầy trong lớp học không có ai kiểm soát, ngoại trừ lương
tâm. Xin hãy để trái tim thiện cảm của bậc thầy làm nhiệm vụ.
Sự
phàn nàn, so kè của một số phụ huynh đã làm cho một số trường phải tìm
biện pháp dung hòa, vì ai nỡ lòng nào cúp lương thầy, chỉ trả nhà giáo
nửa tháng lương, trong khi nhà giáo dậy học quanh năm, trong khi các
công tư chức khác còn có lương tháng 13, 14, cho nên chủ trường đành
phải tìm biện pháp dung hòa để phụ huynh học sinh khỏi cảm thấy tiếc xót
đồng tiền đóng học phí cho con. Thế là đành phải cho học thêm 5, 3
ngày, để thời gian nghỉ không còn tròn nửa tháng, để dễ biện bạch khi
phụ huynh học sinh mặc cả, kèo nài. Năm ba ngày học thêm có ích gì,
trong khi học trò thì náo nức đòi nghỉ, thầy thì giận vì thói tính toán
chi ly, ích kỷ của gia đình học trò.
Thành
ra các em tới lớp cũng chỉ phá phách đùa giỡn, mất thì giờ vô ích,
chẳng thà ở nhà phụ giúp cha mẹ dọn dẹp nhà cửa ăn tết còn có lợi hơn.
Nghề
dạy học phải hò hét từng ngày, từng giờ, từng phút. Hình ảnh cụ giáo
già của thế hệ trước, ngày nay rất hiếm hoi. Hiếm chỉ vì nhà giáo ngày
nay ít người còn sống sót đến già để tiếp tục giảng đạo thánh hiền như
thời xưa, thời hoàng kim của đạo đức, thời mà mỗi khi thầy cất tiếng
nói, bầu không khí trong lớp yên lặng đến nỗi nghe thấy cả tiếng ruồi
bay. Ngày nay nhà giáo phải la hét át tiếng đùa cợt của những học trò vô
ý thức, coi thường lời dậy dỗ của thầy. Năm này qua năm khác, như thế
dù phổi có bằng sắt thì cũng phải rã, phải mòn. Nhà giáo phải sớm giải
nghệ. Học trò phải yếu kém đạo đức vì không còn chuyên cần nghe lời
giảng dậy như thời xưa.
Sự
mất trật tự nơi trường ốc ngày nay và sự suy sụp trong tâm hồn lớp trẻ
một phần nào cũng do thái độ của một số phụ huynh học sinh đã cư xử
thiếu tế nhị, gây nên phản ứng dây chuyền.
Từ
trong thâm tâm các em thấy cha mẹ so kè với thầy từng ngày nghỉ lễ, bớt
xớ từng đồng, kể lể tính toán khi đóng học phí cho con, khiến vô tình
các em đồng hóa trường ốc với chợ búa, nhà giáo với nhà hàng.
Nhà
giáo ngày nay có thể vì tốn hao sức khỏe, mà qua đời sớm hơn nhà giáo
thời xưa. Nhưng lòng tôn kính của các em đối với nhà giáo, phải cần được
giữ gìn nguyên vẹn vì lợi ích cho cuộc đời chính các em học sinh.
Một
ngày kia, khi sức tàn lực kiệt, nhà giáo phải còn giữ được chút an ủi
rằng đã hy sinh buồng phổi để xây dựng lớp hậu sinh cho họ nên người và
họ đã nên người.
Lòng nhớ ơn thầy trong câu:
"Công cha nghĩa mẹ ơn thầy
Lòng
con ghi tạc không ngày nào quên" phải được lưu truyền mãi trong tòa nhà
văn hóa. Lòng nhớ ơn đó phụ huynh có thể biểu lộ bằng cách ngày tết gởi
cho thầy cô giáo của con em quí vị, tấm thiệp chúc tết nồng nhiệt, chúc
tụng để cảm ơn người đã hết lòng dậy dỗ con em mình.
Hay ít nhất, không tới trường mà so kè bớt xớ từng ngày nghỉ lễ, nghỉ tết của thầy.
Và không làm tan vỡ mối tình thầy trò bằng cách kể lể công lao đóng học phí, coi như là mua bán, đổi chác.
Nếu
phụ huynh giữ được sự tế nhị như thế, thì ít nhất con em quí vị ấy sẽ
không bị vấn đề tiền ám ảnh, làm cho nếp suy nghĩ bị lệch lạc, gây tai
hại cho chính bản thân các em như trường hợp em H. kể trên.
Sống
trong bầu không khí suy luận nhiễm độc ấy, em H. đã đánh mất tất cả đức
công bình. Nếu em nhớ lại những câu chuyện phụ huynh học sinh kiện thầy
cô vì đánh con mình thì hẳn em sẽ thấy rằng thầy chẳng còn cách phạt
nào khác ngoại trừ chép phạt. Tờ giấy bỏ đi đó nếu có lẫn vào đám giấy
lộn mà người nhà thầy đem bán ve chai thì chị nghĩ cũng không đáng để
đem ra đánh giá với công đức của thầy. Vấn đề nộp tiền để quay ronéo bài
cũng rất hợp lý. Vì làm thế, các em sẽ có đầy đủ số giờ trong lớp để
nghe giảng, hơn là thì giờ bị choán hết vì mắc chép bài. Suy nghĩ kỹ em
sẽ thấy là nếu thời giờ trong lớp mà các em chỉ chép bài thì thầy sẽ bớt
mệt hơn phải giảng bài khản cổ rất nhiều.
Và
nếu công bình, chúng ta sẽ thấy rằng, như ba má H. đã nói nếu các người
không kiếm ra tiền đóng học phí, thì H. không thể đi học, thì cũng thế,
nếu thầy không còn đủ hơi sức mà gào thét trên bảng đen, hỏi rằng các
con thầy sẽ rơi vào hoàn cảnh đen tối nào.
Một
trong những điều đáng tiếc cho tương lai các em, chính là sự tính toán
so kè, mà không may một số em đã nhiễm phải khi đem sánh với tấm lòng
của bậc thầy đấy, các em ạ.
Chị ĐỖ PHƯƠNG KHANH
(Trích tuần báo Thiếu Nhi Xuân Ất Mão, 1975)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.