Nguyên tác của Mimi Malmqvist.
Bản dịch Anh ngữ đăng trong họa báo Butterfly số 210.
dec. 1963.
NHƯ MỸ DIỆU LIÊN
Giờ
đây con Black già nua đang nằm trong chuồng ngựa, đôi mắt nó lim dim.
Tuy nó không muốn ăn uống gì, mà cũng chẳng để ý đến những động tĩnh ở
xung quanh ; nhưng nó vẫn tỉnh táo hồi tưởng về thời kỳ lý thú xưa khi
ông chủ già còn ở nhà trông nom nông trại. Black chẳng hề quên lời khen
tặng mà ông ta thường nhắc đi nhắc lại luôn miệng: "Kiếm được một con
ngựa kiệu hay như Black là chuyện hiếm có trên đời."
Black
nhớ lại ngày nó đưa người trại chủ ra ga, nhưng xe tới đó trễ nửa giờ
nên lỡ một chuyến tàu. Nó không chịu thua lại vội vã kéo chiếc xe đuổi
theo xe lửa. Black lao mình nhẹ như tên bay, và nó cũng đưa ông chủ tới
đoàn tàu. Sau chuyến đi ấy Black bị đau lưng suốt một tuần lễ. Nhưng nào
có ai hay? Dù sao nó đã làm xong việc cần thiết là bắt kịp chuyến tàu
cho chủ.
Nhân
ngày cưới cô chủ trẻ tuổi, người đánh xe xin đóng hai ngựa để kéo cỗ xe
rước dâu lộng lẫy. Nhưng ông chủ già đưa ý kiến: "Này Philip ạ, anh cứ
để Black kéo xe ấy một mình đủ rồi. Không ngựa nào sánh kịp sức vóc nó
đâu. Tôi biết rõ là chỉ riêng nó cũng bằng ba con khác. Tôi muốn con
Black sẽ kéo xe cô dâu. Giờ thì chúng ta lên đường."
Black
nhớ như in cái ngày vui mừng ấy. Người ta sửa soạn, trang điểm cho nó
thật chu đáo, đẹp lạ - kẻ thì buộc vào trán nó một quả chuông nhỏ bằng
bạc, người thì đính lên bờm nó từng cái lá đỏ kết thành hình bông hồng.
Mọi người trong đám tân khách đều khen ngợi Black hết lời, vì nó đã chịu
khó tới nhà họ để rước từng người tới dự lễ, rồi lại đưa họ ra ga xe
lửa, hoặc đưa về tận nhà sau khi lễ tất. Nó chạy ngược chạy xuôi suốt
đêm hôm ấy. Khi về chuồng nghỉ ngơi, Black được thưởng thêm một khẩu
phần lúa mạch. Trước khi về nhà chồng, cô dâu đã tự tay lấy thêm nhiều
thức ăn ngon và quả hạnh nhân đem cho Black ăn. Sau khi mãn tiệc, Black
bật khóc trong đêm tối! Đó là những giọt lệ đầu tiên trong đời nó, tuôn
rơi lã chã không thể ngăn lại được. Khóc vì quá mệt mỏi, khóc vì phải xa
cô chủ trẻ tuổi!... Chính ra Black cũng chẳng rõ vì lẽ gì.
Hôm
nay Black lại khóc một lần nữa. Đó là ngày nó kéo xe đưa ông chủ già đi
nằm bệnh viện. Nước mắt nó loang rộng nhuộm thấm nỗi u buồn nặng chĩu,
bao phủ cả mõm nó. Niềm nhớ mong tràn ứ khắp cơ thể Black, từ khi người
trại chủ vắng nhà. Con ngựa già ngày đêm những muốn thấy mặt chủ nó.
Nhưng than ôi! Có lẽ ông già chẳng còn dịp nào trở về thăm ngựa nữa.
Và
ngày lễ Giáng Sinh gần tới rồi mà Black vẫn bị bỏ quên trong chuồng
ngựa, không được kéo xe đưa người chủ trẻ tuổi đi nhà thờ như mọi năm.
Dù Black đã tận tụy làm việc lâu năm ở nông trại, vậy mà người ta vẫn
xem thường nó, như đối với một con ngựa nhỏ mới chập chững non kém.
Người
chủ trẻ tuổi vừa mua về bốn con ngựa mạnh khỏe, con nào cũng tốt vó và
đầy vẻ tự kiêu. Chúng thấy Black quanh quẩn tối ngày trong chuồng không
làm gì, thì ra chiều nhạo báng lắm. Lại được tên coi chuồng ngựa nhỏ
tuổi, mới vào làm việc ở nông trại nầy, cứ quen thói hai ngày mới chịu
chải lông cho Black một lần. Anh ta làm biếng đến chẳng thèm dắt nó đi
uống nước, dẫu nó đã hết sức tỏ dấu khát nước.
Cứ như vậy, Black phải trải qua một mùa hè bực tức cực khổ nhiều bề. Nó cảm thấy tuổi già trôi đi thật là thảm hại.
Mặc
dù vậy, lúc nào Black vẫn gắng gượng nuôi ước vọng sẽ được kéo xe trong
ngày lễ Giáng Sinh, như những năm xưa. Thế rồi, ngày lễ đã gần kề. Gã
coi chuồng ngựa trẻ tuổi sửa soạn mấy ngày trước, hắn đem lại đầy đủ đồ
lễ như bộ lục lạc, mấy tấm choàng lưng ngựa màu đỏ. Thấy vậy, Black khởi
sự hí vang, bốn vó dậm thình thịch xuống sàn gỗ cho giãn gân cốt. Nhưng
mà sự đánh động của nó vô hiệu quả...
Buổi
sớm mai ngày lễ Giáng Sinh, Black thấy người ta đẩy xe tới trước cửa
chuồng. Philip tới rất sớm để thắng lục lạc cho hai con ngựa trẻ, tiếng
chuông leng keng có vẻ ròn rã hơn bộ lục lạc cũ ngày xưa. Lúc vó ngựa
khua động ở phía ngoài, cất bước chở mọi người đi xem lễ, thì Black ở
trong chuồng cảm thấy như có gì đang đè nặng trên lồng ngực nó.
Những
ngày cuối năm đầy kinh hoàng đã trôi qua. Black đoán chừng buổi đầu năm
sắp tới sẽ diễn ra giống như ngày lễ vừa qua - nó sẽ bị bỏ quên - và
mọi người lại sẽ lên đường đi nhà thờ, dự buổi viếng thăm nhân dịp năm
mới, theo cổ lệ. Black nghĩ bụng sẽ nhất quyết nằm lí trong chuồng, và
chỉ trở dậy nếu có người ra lệnh...
Ngày
đầu năm đã tới... Tháp chuông nhà thờ ngân vang lần đầu trong năm mới,
Black nghe âm thanh du dương vọng về nông trại. Black nghĩ: phen này con
Pal và con Pelle lại lên đường kéo xe không chút do dự. Bỗng người đánh
xe đi tới, mở rộng cửa chuồng, gã đeo trên vai hai bộ lục lạc. Kìa lại
cả ông chủ trại già cũng đã trở về đang đi tới chuồng ngựa.
Black nhảy mừng... nó không ngờ ông chủ già còn trở lại chốn cũ, thật nó chẳng dám mong đợi buổi hội ngộ bất ngờ này.
Người
trại chủ reo lớn: "Thế nào Black, có mạnh không. Chuyện gì xảy ra bấy
nay? Ta nghe đồn lúc này mày đổi tính lắm, chỉ ưa giận dữ thôi, phải vậy
không?"
Black
chồm hai cẳng trước lên, nó thích thú, hí từng tiếng dài, đầu nó lắc
qua bên này bên kia rối rít, hai vó sau luôn cựa quậy móng thì cào xuống
đất bới tung bụi lên. Người chủ già bước vào ngăn chuồng riêng của
Black, vuốt ve vào lưng nó... Một lúc sau, tay ông ta đầy bụi bặm.
Ông la lớn: "Coi này, Black có đau yếu gì đâu. Chỉ tại nó bị bỏ rơi không ai chăm sóc đó thôi".
Rồi ông lại nói tiếp: "Này bạn Black già thân mến ơi, giờ đây tôi đã về nhà thật sự rồi nhé."
Nói
rồi, người chủ già đặt tay lên lưng ngựa, vuốt lông nó ngược chiều. Đó
là cách vỗ về đã quen, hồi xưa ông vẫn thường làm như vậy.
Ông
kể lể với Black: "Hồi ta đi nằm bịnh viện, mày không ở đó nhỉ! Nhưng ta
với mày đều hiểu nhau. Tuy hai ta cùng phải đón nhận tuổi già, như mọi
người, lông tóc đã hoa râm ; nhưng không vì thế mà chúng mình chịu lép
vế để người khác lấn áp."
Nói
rồi, ông kêu người đánh xe lại căn dặn: "Này Philip, anh hãy chải lông
cho Black, xong đâu đó thì anh thắng yên cương cho nó nhé! Tôi thấy
Black vẫn là con ngựa tốt vó nhất đấy: năm nay nó sẽ kéo xe đưa chúng ta
đi chúc mừng năm mới".
Nghe
ông chủ già sai bảo như vậy, Philip rất buồn lòng phật ý. Nhưng rồi mọi
việc cũng trôi chảy - và sau hai mươi phút sửa soạn - Black kéo xe lên
đường tới nhà thờ. Nó biết là sẽ tới nơi trễ. Ông chủ trại là trưởng
giáo làng này, vì thế ông cần có mặt ở nơi hội họp trước khi giáo dân
tới nơi. Black cố hết sức phi nước đại ; dọc đường nó vượt qua bảy chiếc
xe để tiến tới thềm nhà thờ trước nhất.
Sau
chuyến đi gấp này, người ta đưa Black vào nghỉ tạm trong chuồng ngựa
của gia đình Minister, đó là một nhà láng giềng của vị mục sư. Nơi đây,
Black cảm thấy không khí ấm áp dễ chịu. Nó được khoan khoái trong mình,
vì từ lâu nay giờ nó mới có dịp trổ tài, như xưa kia nó vẫn thường làm.
Trên
đường trở về nông trại mọi người ai cũng có vẻ thảnh thơi, vậy mà Black
vẫn phi thật mau, bỏ xa chín chiếc xe khác. Chiếc xe chở ông trưởng
giáo lăn lẹ trên con đường làng trắng ngập những tuyết, nhấp nhánh dưới
ánh nắng mai gợn ánh long lanh như bạc. Mỗi khi Black vượt ngang qua
chiếc xe nào, mọi người vui vẻ chúc nhau một năm mới hạnh phúc.
Xe
về gần cổng trại thì Black dần dần chậm bước. Nó nghe tiếng người chủ
già nói một giọng run rẩy vì quá cảm động: "Có thế chứ! Không một con
ngựa nào trên trái đất này có thể sánh với con Black."
Một năm mới tốt lành yên vui đã bắt đầu chớm nở trong lòng con ngựa Black già nua.
NHƯ MỸ DIỆU LIÊN
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa Xuân Bính Ngọ, 1966)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.