Em
thấy loài cây bắt đầu trổ lá. Những chiếc lá non mượt mà dễ yêu. Hôm
qua ra vườn thăm khóm hoa hồng, em mừng ghê đi, những cây hồng đã có
từng búp nụ be bé, xinh xinh. Vài ngày nữa vườn hồng của em tha hồ mà
bướm múa lượn. Chả bù những ngày mùa đông vừa qua, eo ơi những cây trông
gầy rộc cả đi, ngôi vườn buồn hiu.
Con
đường đến trường sáng hôm nay trông ấm áp lạ. Hai bên đường hoa mười
giờ nở đỏ tím, em bước đi nhè nhẹ nhìn chúng và cảm thấy tất cả lạ hẳn
đi. Không gian chả buồn vắng và lạnh lẽo như những ngày qua. Em thấy yêu
ghê những bóng nắng mỏng manh nhảy nhót trên đường, trên bờ cỏ mơn mởn,
trên hoa tím mười giờ, trên bước chân em đến trường.
Mùa
xuân đến rồi! Buổi sớm em nghe tiếng ríu ra ríu rít của những chú chim
sẻ trên cành cây bồ cạp. Chúng cũng vui vẻ như em. Em đứng bên khung cửa
để trông chúng trao nhau lời mật ngọt của yêu thương. Những chú chim
nho nhỏ trông đến là vô tư, cứ mải tranh nhau mổ những miếng mồi. Em
muốn gọi chim đến đây với em để cùng trò chuyện, nhất là chú chim đang
đứng lẻ loi mơ mộng gì ở cành đằng kia.
Hôm
nay thì cây anh đào nhà em nở cả rồi. Em muốn ra bẻ vài nhánh vào cắm
bình. Cái bàn học của em lâu nay ủ dột vì thiếu lọ hoa trắng. Nhưng thôi
em không muốn cây anh đào buồn và xấu đi đâu. Chúng đang mặc áo mới đón
xuân, đang thân ái tựa đầu với nhau ru hồn theo tiếng réo rắt của bác
gió nồng ấm. Thôi nhé. Cho bàn học của em nó ủ dột vậy.
Buổi
chiều im vắng em thả bộ trên con đường rộng thênh thang. Em không đội
nón cho những hạt mưa li ti bám đầy đầu. Mưa xuân thì chắc không phải
cảm rồi, em có thể tự do "đội mưa" mà đi hết con đường dài này chứ. Chao
ơi, thích thích làm sao. Em mỉm cười. Những viên sỏi xám lăn lóc dưới
chân em, hình như chúng đang mở lớn mắt mà nhìn nụ cười he hé của một
con bé đang đi lang thang trên đường. À chắc chúng ngạc nhiên lắm đấy.
Bây
giờ lại là ngày cuối của một năm. Em nghe buồn. Sao đấy nhỉ? Em thấy
mông lung quá khi phải tả nỗi buồn mà em chợt thấy rất gần đây. Em đã
biết mình khác hẳn mọi năm khi nhìn chiếc áo tết Mẹ vừa may cho. Em
không vui để náo nức nghĩ đến phong bì đỏ tiền lì xì của Nội vào ngày
đầu năm. Buổi trưa nhìn cây mai vàng trước nhà, em trông từng cánh hoa
run rẩy như muốn kéo một cái gì sắp vuột mất. Ngày cuối cùng của một
năm. Em biết mình sắp lớn, năm tháng sau lưng tưởng chừng là cơn vui
thoáng nhẹ rồi vội vã bay đi để em đong đưa từng kỷ niệm chuốt chau và
gìn giữ...
Đã mười một giờ khuya. Đêm giao thừa trời tối đen. Bên cửa sổ cô bé đã ngủ gục tự hồi nào... Cô bé hãy còn bé bỏng lắm...
PHONG HẰNG
(Xuân 72)
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông Xuân Nhâm Tý, 1972)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.