Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2023

LÃ PHỤNG TIÊN CHIÊU HỒI... CƯỚP CẠN - Th.

 
Nhà thơ La Fontaine (1621-1695)

Một đêm tối trời cuối năm, Lã Phụng Tiên (tức Jean de la Fontaine, tác giả tập truyện ngụ ngôn nổi tiếng Ve và Kiến) ăn cơm tối ở nhà một người bạn về khuya. Qua chiếc cầu Notre Dame, không may gió thổi tắt mất chiếc đèn lồng (hồi đó chưa có đèn đường), ông lại quên hộp quẹt ở nhà. Chợt thấy một bóng người đàn ông xách đèn đi phía trước, ông liền theo bén gót để đi nhờ một quãng đường.

Gã đàn ông khá cao lớn, mặc chiếc áo choàng kiểu Tây Ban Nha, bên hông lủng lẳng một cây kiếm, đúng là một hiệp sĩ chính cống Tây Ban Nha! Lã Phụng Tiên lẳng lặng đi ké. Đến một góc phố, gã "hiệp sĩ" bỗng dừng lại, thổi tắt ngọn đèn, và... túm lấy cổ Lã Phụng Tiên, lễ phép hỏi: "Ông muốn nộp tiền hay nộp mạng?".

Lã Phụng Tiên bở vía, nhưng cũng rán bình tĩnh trả lời:

- Tiền hay mạng đều đáng quí cả... Nhưng ngài đã có nhã ý cho lựa chọn, tôi nghĩ có lẽ nạp tiền... thú vị hơn chút đỉnh.

Nói xong ông liền tự mở một cuộc lục soát khắp người. Lục để cho dãn gân cốt vậy thôi, chứ kiếp thi sĩ ve sầu làm gì có tiền!

- Thật đáng buồn cho tôi và cả cho ngài nữa, tôi để quên ví tiền ở nhà rồi. Vậy là tôi chỉ còn biết nạp mạng thôi. Nhưng... ngài dùng làm gì cái mạng thi sĩ đói rách này ạ?

Giọng tên cướp có vẻ thích thú:

- Ông là một thi sĩ ư?

- Vâng, hay cũng gần như vậy. Và trong lúc lục soát các túi áo, tôi lại thấy không những quên ví tiền, lại còn quên luôn hộp quẹt và chùm chìa khóa ở nhà người bạn nữa. Vậy là tôi phải ngủ qua đêm dưới bầu trời đầy sao này... Đó là nói theo kiểu... thi sĩ, chứ tôi cũng vừa nhận thấy chẳng có vì sao nào cả trên nền trời, trong khi chẳng có một xu nhỏ dính túi nữa. Giá có một quán ăn nào còn mở cửa và người ta cho... ăn chịu đến sáng mai, thì hay quá!

Tên cướp bỗng dịu giọng:

- Thưa ngài, tôi thấy ngài là một người "bạn đường" vui tính và thật lịch sự. Tâm hồn ngài lại trầm mặc như một nhà hiền triết nữa. Nếu ngài không chê kẻ hèn này, tôi xin được hân hạnh mời ngài tới tệ xá dùng dùng với tôi ly rượu để tạ lỗi đã trót vô lễ với ngài vừa rồi?

Lã Phụng Tiên vui vẻ nhận lời.

Đêm đó, hai người thù tạc tới sáng, như đôi bạn tha hương... ngộ cố tri vậy.


TH.        

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 192, ra ngày 1-1-1973)


Không có nhận xét nào: