Thứ Ba, 30 tháng 7, 2019

CHỚM NỤ YÊU THƯƠNG - Nguyễn Vân Thiên


Đèn đêm vàng hoe mờ ảo và bóng Thiên đổ nhạt nhòa loang lổ trên mặt đường thanh vắng. Thiên đếm từng bước chậm bỗng mỉm cười vu vơ khi cơn gió từ đâu tạt mạnh vào mặt và cây lá như khẽ thầm thì lời tình tự. Thiên đưa tay nhìn đồng hồ, một thoáng lo âu thật nhẹ vương trong ánh mắt và Thiên bước nhanh hơn. Một vài chiếc Honda chạy vụt qua... yên lặng lại trở về. Thiên ngước mắt nhìn lên, đêm nay trời thật đen, nhưng giữa khoảng tối bao la Thiên cũng có thể thấy được trăm ngàn vì sao chập chờn... nhảy múa.

- Tích tích tích... đứng lại!

Thiên giật mình... một phút trôi nhanh và Thiên đã hiểu sự gì đã xảy ra... một chiếc xe Jeep trườn tới ngừng lại, mấy quân cảnh bước xuống xe. Một người "hất hàm" hỏi Thiên:

- Cậu đi đâu? Quá giờ giới nghiêm rồi không biết sao?

Thiên ấp úng trả lời:

- Thưa các ông, em đi kèm trẻ tư gia hôm nay lỡ về muộn...

- Cho coi giấy tờ!

Thiên yên lặng mở "bóp" trao các giấy tờ cần thiết. Nỗi lo sợ dần tan... Thiên chợt nghĩ đến mẹ, đến chị Vân và các em.

- Mời cậu lên xe!

Thiên nài như van xin:

- Em chỉ lỡ một bữa mà... xin các ông thông cảm. Em có giấy tờ đầy đủ mà...

Những phút yên lặng hồi hộp lo lắng trôi qua thật chậm...

- Thôi được... lỡ một lần... lần sau nhớ. Cậu về...

- Cám ơn các ông...

Thiên bước thật nhanh để thu ngắn quãng đường còn lại. Thiên băng qua đường, rồi rẽ vài con hẻm tối. Thiên khẽ hát một bài ca quen thuộc rồi lại mỉm cười. Ánh đèn lờ mờ nhà ai lọt qua khe, tí sáng thật yếu ớt. Hàng cây bên đường khẽ trở mình theo chiều gió. Xung quanh chìm vào yên lặng, thứ yên lặng mơ hồ khó tả...

Thiên nghe được nhịp tim mình đập và bước chân đặt nhẹ trên con đường cát nhỏ...

Chị Vân đứng chờ Thiên trước hiên nhà, với một giọng thật dịu dàng Vân hỏi Thiên:

- Sao hôm nay về trễ vậy Thiên?

Thiên yên lặng mỉm cười. Hai chị em đi vào nhà. Ánh đèn dầu vàng vọt hiu hắt không đủ soi sáng đồ dùng rẻ tiền trong căn nhà nhỏ. Thiên đứng lặng yên nhìn mẹ ngủ vùi trên chiếc chõng tre cũ kỹ vì suốt ngày mệt nhọc buôn bán tảo tần.

Mắt Thiên chợt buồn và qua cửa sổ, Thiên đưa mắt tìm một vì sao sáng nhất trong đêm tối như tìm một niềm hy vọng mong manh ở tương lai. Mấy đứa em Thiên nằm trên chiếc ghế bố gần đó ngủ say sưa...

- Thiên ơi! Ăn cơm đi kẻo đói...

- Dạ, nhưng hôm nay sao em chẳng thấy đói, chị ơi!

- Sao vậy em? Hồi nãy em chưa trả lời cho chị sao em về trễ hơn mọi hôm?

- Lý do thật vu vơ... buồn cười.

- Nói chị nghe với nà!

Vân nhìn em mình bằng ánh mắt trìu mến yêu thương... Thiên nói thật nhỏ:

- Chị đoán thử xem!

Một giây yên lặng qua nhanh. Vân khẽ lắc đầu vừa cười vừa nói:

- Chị chịu! Nói chị nghe đi!

- Có gì đâu... Cô bé chị thằng nhỏ em kèm đem vở nhờ em bày làm bài tập Anh Văn. Em "giảng bài" say sưa quên cả giờ về...

Hai chị em yên lặng nhìn nhau mỉm cười.

- Năm nay em mấy tuổi rồi hở Thiên? Mười bảy tuổi rồi phải không?

- Chị hỏi làm chi vậy?

- Thôi ăn cơm đi em! À! Cô bé nớ tên gì vậy, Thiên?

- Tên là Lan.

Gió lay nhẹ ngọn đèn dầu lung linh. Vân đứng lên khép cửa lại. Đêm khuya dần, đồng hồ treo tường nhà bên cạnh buông mười một tiếng.

- Khi nào thi hở chị Vân?

- Còn gần tháng nữa em ơi! Hôm nay chị thấy hơi mệt nên không học, hơn nữa bài học chị đã lo thanh toán trước... đỡ lo.

- Chị em mình nhà nghèo nên bị thiệt thòi nhiều.

- Sao em nghĩ vậy... mình đã được đền bù bằng những cái khác. Giàu chưa chắc đã được hạnh phúc. Em đừng nên mặc cảm cũng đừng buồn, vì nghèo đâu phải là một tội và mặc cảm sẽ giết chết chính mình. Nói thế không phải để mình cúi đầu... nhưng để vươn lên và mình có quyền hy vọng... Em hãy nhìn kia, trời đen, nhưng giữa khoảng đen mờ mịt cũng có trăm ngàn vì sao lấp lánh... Thiên, em hiểu chị muốn nói gì không?

- Dạ, em hiểu...

Hai chị em lại yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ.

- Thôi dọn đi ngủ đi em, đã khuya lắm rồi...

Gió ngoài kia thổi mạnh, lá trên cành khuynh diệp trước sân lao xao... Ngọn đèn dần vụt tắt. Hai chị em mỉm cười trong bóng đêm đen.

*

Thiên ra bài cho Sơn, "cậu học trò nhỏ", rồi lặng yên ngồi nhìn những áng mây trắng trôi nhẹ qua khung cửa sổ... Thiên lại đưa mắt sang khu vườn nhà bên cạnh và tình cờ bắt gặp một cô gái đang ngồi đọc sách dưới gốc cây vú sữa... Thiên mỉm cười vu vơ. Cô bé bất thần ngẩng đầu lên... bốn mắt gặp nhau rồi chợt mỉm cười, nụ cười không tên gọi.

- Anh Thiên, bài nầy em không hiểu... Xin anh giảng cho em đi...

Thiên giật mình trở về thực tại thật nhanh, giảng bài toán cho Sơn. Thiên nhắc lại một lần nữa rồi hỏi Sơn:

- Em hiểu chưa Sơn? À! Nầy Sơn "chị" đang ngồi đọc sách dưới gốc cây nhà bên kia tên gì vậy? Em biết không?

- Chị ấy tên Thanh... Anh hỏi làm chi vậy?

- Thôi, làm bài vô vở đi Sơn.

Thiên nghĩ đến cô bé tên Thanh, mỉm cười vu vơ rồi đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Thanh vẫn ngồi dưới gốc cây chăm chú vào cuốn sách. Gió thật nhẹ làm tóc cô bé bay bay và óng ánh trong những tơ nắng lụa. Thiên thu ánh mắt về thật vội, sợ một lần nữa cô bé bắt gặp mình đang trộm nhìn. Thiên lại mỉm cười trong thoáng nghĩ bông lông. Lan, chị của Sơn, cô gái có mái tóc dài đen mướt che kín cả bờ vai bước vào phòng với một ly chanh muối trên tay:

- Mời anh Thiên dùng... trời hôm nay nóng quá anh nhỉ... Anh Thiên đang nghĩ gì mà cười vậy?

- Cám ơn Lan... cho Thiên uống nước chè được rồi... nước chanh làm gì phiền phức quá.

- Của Lan làm đó... anh Thiên đừng chê nghe... Sơn học thế nào?

- Nhạy hiểu nhưng mau quên...

Lan rời phòng học... Thiên chợt cảm thấy một cái gì khác lạ nơi Lan. Trong một ý nghĩ mơ hồ nào đó Thiên chợt mỉm cười như bao lần Thiên đã mỉm cười. Thiên vu vơ đếm từng đốt ngón tay rồi đăm đăm nhìn kim đồng hồ chuyển tròn trên mặt số. Rung cảm nào thật nhẹ, thật mong manh len chậm trong tim. Thiên lắng nghe nhịp tim đập mạnh, lắng nghe hơi thở thì thào rồi Thiên khẽ lắc đầu như để xua đuổi bao ý tưởng vu vơ không tên gọi. Thiên nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, ánh mắt Thiên chợt buồn.

Những hình ảnh dấu ai xa xưa hiện rõ dần trong tâm thức... Thiên bỗng nuối tiếc khoảng thời gian đã qua đi rồi Thiên sợ những gì ở tương lai. Thiên nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, nhìn lên tấm lịch và Thiên nghĩ dòng thời gian sẽ cuốn trôi đi tất cả... Hình ảnh Lan bỗng xuất hiện và chập chờn trong trí, Thiên tự hỏi mình đã dành cho Lan thứ tình cảm nào? Và trái lại, Lan... Chuông đồng hồ buông khúc nhạc ngắn vui tai, yên lặng lại trở về. Thiên tiếp tục nghĩ về Lan và tiếp tục đặt ra nhiều câu hỏi vu vơ không bao giờ được trả lời... Cánh cửa phòng sịch mở làm cho Thiên giật mình quay lại. Lan bước vào phòng, luôn giữ nụ cười trên môi hồng đẹp:

- Xin lỗi anh Thiên... khi nãy Lan quên. Mai là sinh nhật của Lan. Lúc năm giờ chiều Lan có tổ chức một bữa tiệc trà nho nhỏ... Xin mời anh đến chung vui với Lan... Nếu anh từ chối Lan buồn lắm.

Thiên lặng yên... không đáp lại lời Lan. Nên đi hay không? Nếu đi không lẽ lại đi không? Kiếm tiền đâu để mua tặng Lan một món quà như bao người khác. Hay là mình từ chối? Nhưng Lan sẽ buồn...

- Nhớ nghe anh Thiên... Cố gắng đến. Lan sẽ mất vui nếu anh không đến.

- À... Thiên sẽ cố gắng đến... nhưng không dám hứa chắc chắn... Thiên hay bận việc bất ngờ... Lan thông cảm nghe.

Lan hơi buồn, mỉm cười lặng yên bước ra khỏi phòng... Đầu óc Thiên hiện lên một chấm hỏi thật to. Thiên phân vân. Thiên cảm thấy thật buồn. Rồi Thiên lại mỉm cười tự an ủi chính mình mặc dầu Thiên biết rằng tự an ủi tức là lừa dối chính mình. Một món quà! Tiền đâu? Ngôi nhà lụp xụp, vài chiếc chõng tre với chiếc ghế bố... hình ảnh mẹ Thiên ngủ vùi... chị Vân ngồi học bài thi dưới ngọn đèn dầu vàng hoe không đủ ánh sáng... lần lượt hiện lên. Hơn lúc nào hết bây giờ Thiên thấy nhà nghèo là một thua thiệt, nhưng Thiên lại sực nhớ đến lời chị, ánh mắt Thiên đổi buồn thành vui... Thiên nhìn qua khung cửa sổ, trời hôm nay xanh ngắt và nhung tơ nắng hồng như nhảy múa trên đỉnh cây... Thiên tạm quên hiện tại, thả hồn mơ mộng theo những áng mây trắng mỏng nhẹ trôi ngang. Thiên đi vào thế giới thần tiên hơn một lần nghe kể trong huyền thoại xa xưa. Chuông đồng hồ gieo 11 tiếng, âm thanh loang nhẹ trong không gian yên lặng... Sau khi chỉ cho Sơn vài bài tập, Thiên rời phòng và lững thững bước ra sân. Thiên đưa tay xô nhẹ cánh cửa sắt rồi đếm từng bước trên hè phố quen thuộc.

Xung quanh Thiên như chìm vào yên lặng. Thiên có cảm tưởng như mình đang bước đi giữa sa mạc hoang vu, mặc dầu người ta vẫn dập dìu qua lại. Thiên quên đi tất cả và chỉ nhớ đến lời Lan nói: "Lan sẽ mất vui nếu anh không đến..." Từ trước đến nay Thiên cứ tưởng Lan chỉ coi mình như một người bạn, nhưng nay Thiên đã hiểu... Thiên đã nhận thấy những điều khác lạ nơi Lan... Thiên thắc mắc với chính mình: "tôi đã dành cho Lan thứ tình cảm nào?" Thiên không dám trả lời cho mình câu hỏi ấy... Thiên nghĩ, nếu từ chối không đến dự tiệc trà sinh nhật tức là chạy trốn những gì mà Lan đã dành cho mình... Hình ảnh cô bé mang tên Thanh ở cạnh nhà Lan lại hiện lên... Thiên lắc đầu, Thiên muốn tìm cho tâm hồn mình thứ yên lặng tuyệt đối. Thiên muốn quên đi tất cả, nhưng sự thật trái ngược lại... Đến một ngã tư, đèn từ vàng sang đỏ, Thiên dừng lại nhìn lòng đại lộ xe cộ nối đuôi nhau chạy như dòng nước chảy mạnh trên con sông vào mùa nước lớn. Thiên băng nhanh qua đường khi trụ đèn trước mắt đổi màu xanh. Trên con đường ngập nắng, Thiên bước đi và trước mắt bỗng kết nụ ngàn hoa sao nhảy múa chập chờn. Thiên dừng lại, lấy kính xuống và đưa tay dụi mắt. Thiên bước những bước thật dài như để "nuốt" hết khoảng đường còn lại... Thiên khẽ hát một bài ca, lời ca thật trầm buồn. Mắt Thiên nhìn xa xăm về cuối tận con đường...

*

Thiên đứng tựa cửa sổ nhìn hàng bạc hà trước sân lả lơi trong cơn gió lộng với ánh mắt thật buồn. Con đường trước mặt vắng người qua lại. Một chiếc lá khô thật êm rơi nhẹ bay rồi  đậu trên mặt đường cát trắng. Thiên nghe như mình chơi vơi giữa khoảng hụt bao la. Thiên thầm than khóc cho chiếc lá khô vừa rụng xuống. Lá đã chết? Ý nghĩ mơ hồ nào đã chiếm ngự cả hồn Thiên... Một bàn tay mềm mại đặt nhẹ vào vai Thiên, kế tiếp là giọng nói thật êm như cung nhạc:

- Em đang nghĩ gì vậy Thiên? Sao em có vẻ hơi buồn?

Thiên mỉm cười lặng yên không trả lời câu hỏi của chị. Thiên mải dõi theo một cánh chim đang bay lượn trong biển nắng bao la...

- Thiên, hình như em có chuyện chi buồn, nói chị nghe với nà!

Thiên bắt đầu nói dối chị:

- Em có buồn chi mô!

Rồi Thiên bắt sang chuyện khác:

- Mấy em đi học mà chừ chưa về, chị Vân.

- 12 giờ kém 10 tụi nó mới về nhà. Chừ mới 11 giờ rưỡi mà...

Thiên yên lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Vân nói với em:

- Sao em giấu chị, hở Thiên? Chị đoán em đang có chuyện chi buồn. Ánh mắt em cho phép chị nói như vậy... Nói chị nghe đi Thiên.

Thiên mỉm cười, nụ cười gượng gạo:

- Cám ơn chị đã lo lắng cho em... nhưng em đâu... có buồn chi mô.

Hai chị em lại yên lặng. Ngoài kia gió nhẹ lay những cành cây bạc hà, tơ nắng lụa vàng lả lơi theo nhịp điệu. Thiên đưa mắt nhìn con đường trước mặt, thầm đếm những vết chân còn in trên cát của những kẻ đi qua để lại. Thoáng nghĩ nào chợt đến trong trí Thiên rồi qua đi thật vội. Thiên tự hỏi mình: "Vừa rồi mình đã nghĩ đến một điều gì?" Thiên khẽ lắc đầu... Giọt buồn mong manh còn vương trong khóe mắt.

- Thiên, chị thấy em đã đổi khác nhiều so với ngày xưa. Nói ngày xưa nhưng cách đây không xa lắm. Bây giờ em mơ mộng và hay buồn. Vô tư đã chắp cánh bay xa rồi đó Thiên... Chị không trách em... cũng không ngạc nhiên. Vì chị đã qua những chặng đường em đang bước. Nhưng chị không muốn em tự cô lập mình vào một thế giới riêng tư sầu mộng. Chị không muốn em cô đơn. Chị muốn em cởi mở. Chị muốn nghe em tâm sự. Chị muốn nghe em nói về em. Không phải vì tò mò nhưng để góp ý với em và dẫn dắt khi có thể... Thiên, em có đang nghe chị không Thiên...?

- Em đang nghe chị đây.

- Tại sao em buồn hở Thiên? Nói chị nghe đi!

- Em không muốn chị bận tâm về những chuyện không đâu của em... không có gì quan trọng lắm... Tại sao em buồn hả? Ai mà biết...

Thiên khẽ hát nho nhỏ:

- Không biết hôm nay vì sao tôi buồn... buồn vì nhà tôn nghe nắng hanh hanh...

Vân bật cười thành tiếng, triền miên nhìn Thiên:

- Thiên nhất định giữ bí mật với chị sao? Nói đi em, nói cho chị biết tại sao em buồn?

- Thật sự em đâu có buồn... nhưng... hơi phân vân về một vấn đề không quan trọng...

- Cứ nói chị nghe đi! Chị em mà Thiên ngại gì. Hay chị không phải là người đáng tin cậy...?

Sợ chị buồn, Thiên nói cho Vân nghe tất cả những phân vân của mình về việc đi dự tiệc trà sinh nhật của Lan. Vân  yên lặng nghe em, nơi ánh mắt Vân dần dần đổi khác. Vân cũng buồn, nỗi buồn đến thật nhanh và Vân không ngờ trước... Những phút yên lặng trôi qua thật chậm.

- Thiên ơi! Được rồi, chị sẽ cho em một số tiền để mua quà tặng cô bé...

- Thôi chị ơi! Em nói là chuyện không quan trọng... tốn tiền vô ích.

- Em nhất định không đi sao? Lan sẽ nghĩ xấu về em... Em mất đi một người bạn.

Thiên yên lặng, mắt nhìn xa xăm... Thiên chợt nhớ đến ba. Lần cuối cùng cách đây hai năm, ba Thiên trở về bằng chiếc quan tài trong tiếng khóc. Thiên không được nhìn mặt người cha thân yêu lần cuối. Ba Thiên đã vĩnh viễn ra đi!

Chiều thu buồn năm ấy như sống lại hôm nay. Chiếc xe nhà binh lăn bánh thật chậm trên con đường hoang vắng dẫn vào nghĩa trang. Mẹ Thiên ngất lịm trên quan tài... Chị Vân, Thiên cùng các em đầu chít khăn tang trắng, mi nhòa nước mắt...

Thiên quay lại thật nhanh nhìn hình người Cha thân yêu trên bàn thờ. Ánh mắt Thiên như bắt gặp ánh mắt của người trong ảnh. Và Thiên nghe như có ai nói với mình: " Hãy chấp nhận hy sinh, phấn đấu vươn lên". Thiên thấy hình ba mỉm cười với mình như an ủi, như khuyến khích. Lòng Thiên dần ấm lại. Trạng thái bình an trở về với tâm hồn, Thiên mỉm cười.

Hai đứa em Thiên đã đi học về. Vân đi xuống bếp lo dọn cơm. Cất sách vở xong, Tân lại gần anh:

- Anh Thiên, khi nào anh "lãnh lương" nhớ mua cho em một hộp màu nước, một cuốn sách luận... như anh hứa nghe.

Thiên gật đầu mỉm cười nhìn em. Long, đứa em út, ở trong nói vông ra:

- Anh Thiên, mua cho em cái cặp nữa nghe... anh Thiên!

- À! Khi nào "lãnh lương" hãy hay! Chứ anh đâu có tiền.

Vân bưng mâm cơm đặt nhẹ trên chiếc bàn con. Mấy chị em ngồi lại. (Bà An, đi bán hàng suốt ngày tối mới về). Trong mâm chỉ có vỏn vẹn hai bát canh rau muống và một đĩa muối vừng. Tân kể cho anh chị nó nghe những câu chuyện vui ở trường, Long khoe hôm nay làm toán đố được mười điểm cô khen. Thiên mỉm cười sung sướng. Một thoáng nghĩ qua nhanh, Thiên nhủ thầm: "À, mình cứ làm như vậy". Rồi Thiên nói với chị:

- Chị Vân, cho em mượn số tiền chị nói hồi nãy nghe!

- Chị cho em, chứ mượn gì! Mà em định mua quà gì đó?

- Thiên mỉm cười bí mật... Thiên nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Tân khi được hộp màu nước... và tiếng reo vui mừng của Long khi cầm chiếc cặp mới trên tay... Thiên mỉm cười, niềm hạnh phúc mênh mang nào không rõ loang dần trong tim Thiên. Thiên bỗng thắc mắc: làm gì chị Vân có tiền? Như thấu hiểu được lòng em, Vân cắt nghĩa:

- Chị sẽ cho em 500đ. Có lẽ em thắc mắc tại sao chị có tiền hả. Mấy bữa trước em có thấy chị làm các hột nút bằng vải không? Hết thắc mắc chưa? Chị Tám Thì may ở ngoài đường cái đặt cho chị làm... Mỗi bộ 50đ.

Hai bát canh rau muống và đĩa muối vừng vơi dần. Bốn chị em lần lượt bỏ đũa. Vân thu dọn chén bát đem xuống nhà dưới. Thiên nhìn theo chị trong nhiều ý nghĩ.

*

Thiên bước vào tiệm sách, đưa mắt nhìn những tạp chí đủ màu xếp lộn xộn trên sạp báo. Đợi cho người bán hàng rảnh khách, Thiên tiến lại gần:

- Xin chị lấy cho tôi một hộp màu nước, một quyển luận lớp nhì và cái cặp màu xanh kia.

Vài phút sau Thiên lại quầy thu ngân để trả tiền.

- Hộp màu 125đ, sách 180đ, cặp 200đ. Tất cả là 505đ.

Mặt Thiên bỗng đỏ bừng... Thiên ấp úng:

- Xin lỗi... bị thiếu mất 5đ...

Cô thu ngân mỉm cười nhìn Thiên làm cho Thiên thêm lúng túng...

- Thôi được lỡ 5đ cũng chả sao!

Thiên bước thật nhanh như chạy trốn rồi Thiên lại mỉm cười sung sướng khi nghĩ đến Tân và Long... Niềm vui ngập cả con đường dẫn về nhà... Trong những người đi ngược chiều, Thiên thấy có Thanh, trên tay cô bé là một gói xinh xinh bao màu đỏ thắm. Cô bé cũng thấy Thiên, mỉm cười rồi bước nhanh. Thiên lại nhớ đến lời Lan "Nếu anh không đến... Lan mất vui" Thiên lắc đầu để xua đuổi mọi ý nghĩ về Lan...

Thiên đã quyết định chiều nay sẽ không đến dự tiệc trà sinh nhật của Lan vì Thiên sợ, sợ một cái gì thật vu vơ: Sợ mình lạc lõng bơ vơ giữa những "kẻ giàu sang". Sợ mình mặc cảm khi thấy sút kém so với những người xung quanh. Thiên mỉm cười thầm nghĩ không lẽ đi dự tiệc sinh nhật của người ta mà mặc bộ áo quần đã bạc màu này! Thôi mình cứ ở nhà cho an phận. Lan sẽ giận mình, nhưng điều đó không quan trọng... Thiên ngồi hình dung cảnh buổi tiệc trà ở nhà Lan. Thiên bỗng nuối tiếc và chợt buồn. Thiên lại thấy mình thua thiệt vì nghèo. Thiên lắc đầu thật mạnh để xua đuổi mọi ý nghĩ. Thiên mỉm cười. Thiên chợt nhớ đến một câu danh ngôn:

"Đời là một vở kịch lớn, mỗi người đóng một vai trò".

Thiên cảm thấy được an ủi. Thiên mỉm cười. Thiên nghĩ đến Tân, đến Long, đến hộp màu nước, đến cuốn luận và cái cặp màu xanh. Thiên lại mỉm cười.

Vân ở nhà dưới bước lên:

- Có gì vui mà cười vậy Thiên?

Hai chị em lại nhìn nhau, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến. Thiên hỏi chị:

- Hôm nay sao mẹ về trễ rứa, chị Vân?

Vân yên lặng. Chiều dần xuống. Những tơ nắng cuối ngày còn chờn vờn trên đỉnh cây... Chuông nhà thờ xa xa đổ hồi chuông chiều âm vang mờ ảo... Thiên tì tay trên song cửa sổ mơ mộng nhìn trời với những áng mây lờ lững trôi qua.


NGUYỄN VÂN THIÊN   
(bút nhóm Lim-Khê)       


(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 32, ra ngày 22-8-1972)

Bìa của Vi Vi : Tuổi mộng

 Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com