Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2019

CHƯƠNG MƯỜI MỘT_THIÊN THẦN HAY ÁC QUỈ


CHƯƠNG MƯỜI MỘT


 Sáng hôm sau, Phan Hoàng cùng Luật sư Trung vào thăm Trần Tuấn một lần nữa. Họ có nhiều thắc mắc như về việc Trần Tuấn tố đích danh ông Thị Trưởng là thủ phạm. Đó là một điều lạ mà cho đến nay, chưa ai hiểu rõ những bí ẩn bên trong. Ông Thị Trưởng có đốt thật hay không hay là lời nói của Trần Tuấn nhằm vào mục đích nào khác? Từ sau giấc mơ đêm qua, Phan Hoàng hy vọng lời nói của Trần Tuấn là sự thật nhưng ông Trung nhất định không chịu. Nhà điêu khắc thấy người Luật sư già có vẻ nản chí và muốn rút lui khi thấy vụ án có liên quan đến người có nhiều thế lực như ông Thị Trưởng. Có lẽ đó cũng là dấu hiệu bất lợi cho cuộc tranh đấu của Phan Hoàng.

  Trong căn phòng giam vắng lặng, Trần Tuấn ngồi hút thuốc với vẻ thản nhiên trong khi Luật sư Trung lên tiếng:

- Trong phiên tòa, cậu có nói chính ông Thị Trưởng đốt thị trấn. Điều đó có đúng sự thực không?

- Tôi có nói thế nhưng ông không tin sao, thưa Luật sư?

- Phải. Một người như ông Thị Trưởng không thể là thủ phạm được. Tôi nghĩ rằng cậu đã nói dối.

Trần Tuấn cười nhẹ, mỉa mai:

- Ông vừa nói một người  như ông Thị Trưởng, có nghĩa là một người giàu có, danh giá nên không làm việc phạm pháp, còn người như tôi, một tên tù khổ sai nghèo đói thì mới phạm pháp chớ gì?

Ông Trung hơi giận, nói:

- Cậu không nên nói những câu đó đối với tôi. Phải nhớ rằng tôi là Luật sư biện hộ cho cậu thì tôi có quyền biết sự thật. Tôi không thể chịu được thái độ ỡm ờ, thay đổi như trở bàn tay của cậu.

- Nếu ông thích, ông có thể không biện hộ tiếp cho tôi nữa. Tôi bảo rằng người bí mật đêm nào chỉ dọa chơi chứ không làm thật đâu.

- Nhưng hiện giờ tôi đã ra mặt chống lại ông Thị Trưởng. Sau vụ án này chắc tôi cũng khó sống ở đây. Cậu hiểu điều đó chứ?

- Có gì khó đâu. Ông hãy biện hộ, tranh luận làm sao đưa ông Thị Trưởng lên dàn hỏa là sẽ trừ khử được mối lo ngại của mình.

- Tôi vào đây không phải để giỡn. Cậu phải nói sự thực về ông Thị Trưởng.

Phan Hoàng thấy tình thế căng thẳng quá, định can nhưng Trần Tuấn vẫn thản nhiên, nói tỉnh bơ như đã sửa soạn từ trước:

- Nếu vậy, tôi cám ơn ông đã hết lòng biện hộ dùm trong phiên tòa vừa qua. Nhiệm vụ của Luật sư đến đây có thể chấm dứt. À, còn về ông Thị Trưởng, tôi nói thật là ông ta không hề đốt thị trấn.

Phan Hoàng lẫn Luật sư Trung giật mình sửng sốt. Phan Hoàng cúi xuống hỏi bạn:

- Anh không sợ tội vu khống sao?

- Có gì đâu. Tôi vu oan cho ông ấy cũng như ông ta vận động giết tôi vậy. Cả hai đu là việc làm phạm pháp có tính cách tương tự như nhau.

- Nhưng cậu làm thế với mục đích gì? Trả thù chăng?

- Không. Bây giờ không phải lúc thù hận. Tôi làm thế để hoãn phiên tòa lại và tôi đã thành công.

Thì ra sự thật chỉ giản dị như thế mà không ai nghĩ ra. Luật sư Trung ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên nổi nóng:

- Tôi không ngờ cậu lại thiếu thành thật đến thế, lừa ngay cả Luật sư biện hộ cho mình. Rút cục là chỉ có mình tôi là chịu thiệt thòi vì đã lỡ gây thù chuốc oán với ông Thị Trưởng.

- Thì tôi đã nói ông đừng biện hộ cho tôi nữa. Còn về việc thù oán đã là quá khứ. Tôi không làm gì được.

Ông Trung tím mặt, nói:

- Được rồi, như thế càng tốt. Chào cậu và chúc nhiều “may mắn” trong phiên tòa sắp tới.

Rồi ông ta bỏ ra về. Phan Hoàng ái ngại nhìn bạn:

- Tôi thấy anh nói mạnh quá. Dầu sao mình còn cần ông ấy cho đến khi vụ án hoàn toàn chấm dứt.

Trần Tuấn im lặng trong khi nhà điêu khắc lái câu chuyện sang hướng khác.

- Tôi báo cho anh một tin mừng. Ông Lỗ Nam đã chịu về phe với chúng ta vì tôi khám phá ra ông ta chỉ là Lỗ Nam giả mà thôi.

Trần Tuấn giật mình:

- Sao lại có chuyện lạ như vậy? Ông ấy thật sự là ai?

- Văn Giang, một văn sĩ già. Nhưng thôi câu chuyện còn dài để khi khác tôi sẽ nói tiếp. Hiện nay, ông Lỗ Nam giả đó đang can thiệp cho anh được thả.

- Nhưng Hoàng này, ông ta đã thất bại trong việc vận động đó nên có bắn giấy, đề nghị với tôi một biện pháp mới.

- Gì thế?

- Vượt ngục!

Phan Hoàng ngạc nhiên một chút rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Nhà giam xây bằng đá xanh thật chắc chắn còn cánh cửa lúc nào cũng được khóa chặt. Bất giác chàng tự hỏi Trần Tuấn sẽ vượt ngục bằng cách nào? Có phép độn thổ họa may mới ra được chỗ này nếu không thì đành bó tay. Tiếng của Trần Tuấn thì thầm:

- Anh giúp tôi trong vụ vượt ngục này chứ? Đây là lá bài cuối cùng để giải quyết vụ án.

Phan Hoàng nhìn bạn thật lâu rồi nói:

- Tôi biết rằng anh biết thủ phạm thật sự đốt thị trấn là ai nhưng tại sao đến giờ này anh vẫn không chịu nói?

- Anh Hoàng, tôi thành thật xin lỗi anh về điểm này nhưng anh hãy yên trí rằng dù sao thủ phạm cũng là một người tốt và rất xứng đáng với lòng hy sinh của tôi. Người ấy đã không bỏ tôi ở lại chịu án mà đã hết sức cứu tôi ra khỏi nơi này. Đó là một người tốt, rất tốt.

Câu nói của Trần Tuấn mặc dầu không chỉ rõ ai nhưng Phan Hoàng có thể đoán biết được thủ phạm. Ngoài chàng ra thì chỉ còn ông Văn Giang là muốn cứu Trần Tuấn. À, phải rồi, ông ta đã xúc tiến việc ấy từ lâu qua mũi tên hăm dọa Luật sư Trung mà loại mực đen đặc biệt đã giúp cho chàng biết rõ tác giả. Như vậy, những sự nghi ngờ từ lâu của Phan Hoàng rất đúng: ông Văn Giang là người đốt thị trấn! Tiếng của Trần Tuấn lại thoảng qua:

- Phan Hoàng, anh là người bạn chí thân duy nhất nên tôi mới nói. Dù anh có giúp đỡ tôi trong vụ vượt ngục hay không thì việc ấy cũng phải tiến hành. Tối nay, ông Lỗ Nam sẽ xông vào đây cứu tôi và chúng tôi sẽ rời nơi này vĩnh viễn. Tôi chào tạm biệt anh trước.

Phan Hoàng thấy xúc động trước những lời chân thành của bạn. Chàng trai kêu lên:

- Không, tôi sẽ giúp anh vượt ngục vì chúng ta là bạn. Có tôi, hy vọng thành công sẽ tăng lên và mọi người sẽ quên dần vụ án này.

- Anh Hoàng, anh là một người bạn rất tốt. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn anh. Nhưng thôi, chúng ta không nên bàn chuyện này ở đây nhiều. Anh hãy tới gặp ông Lỗ Nam để hoạch định kế hoạch kỹ lưỡng hơn.

Phan Hoàng mỉm cười:

- Tôi tin mọi việc sẽ êm đẹp. À, còn ông Thị Trưởng bây giờ ở đâu?

- Ông ta chỉ bị giam lỏng ở nhà riêng chứ không bị giam như tôi. Thôi, hẹn anh tối nay.

   Và Phan Hoàng ra về với lòng hy vọng. Chàng mơ tưởng tới lúc xong xuôi và chợt có ý nghĩ sẽ rời bỏ thị trấn Vĩnh Quyết sau khi vụ án chấm dứt. Ở đây chàng là kẻ xa lạ, không thân bằng quyến thuộc mà căn nhà duy nhất cũng đã cháy ra tro trong vụ hỏa hoạn. Phan Hoàng thấy mình không còn gì đáng luyến tiếc và lòng phiêu bạt giang hồ của chàng nổi dậy. Thị trấn này nhỏ hẹp quá mà dân chúng cũng quá ích kỷ. Họ chưa thể thấu hiểu cái đẹp tinh thần nên chàng phải ra đi, làm cánh chim lãng du tìm về một chân trời mới. Nhưng Phan Hoàng trong lúc mơ mộng ấy đâu có nhớ rằng định mệnh không bao giờ tốt đẹp như thế. Thực tế phũ phàng hơn chàng tưởng vì câu chuyện lúc nãy của đôi bạn đã lọt vào tai một người khác. Đó là Luật sư Trung! Sau khi tức giận bỏ ra về, ông ta chợt nhớ mình bỏ quên cây bút nên quay lại lấy và vô tình nghe được câu chuyện dự tính vượt ngục của Trần Tuấn. Và lúc này, ông Trung đang ngồi sau chiếc bàn lớn, miệng ngậm điếu thuốc, đầu ngả trên lưng ghế để suy nghĩ. Những ý tưởng mâu thuẫn quay cuồng chống đối lẫn nhau trong đầu óc của người Luật sư già. Thật ra, ông ta là biểu tượng cho hạng người cầu an đến độ nhiều khi biến thành hèn nhát. Ông ta không phải là người xấu nhưng quá ích kỷ, lúc nào cũng mong kiếm thật nhiều tiền để sung sướng với số tiền ấy và bất cần mọi người xung quanh. Trong một phút say mê biện hộ tại tòa án, ông Trung đã công khai chống ông Thị Trưởng và sau đó hối hận về việc làm ấy. Hối hận không phải vì mình đã làm một chuyện xấu mà hối tiếc vì sợ hãi hậu quả việc làm chính đáng ấy. Giờ đây biết được kế hoạch vượt ngục của Trần Tuấn, người Luật sư già có ý định báo cho ông Thị Trưởng biết để ‘’đoái công chuộc tội”. Đó là một hành động hèn nhát. Ông Trung biết thế nhưng ông quý sinh mạng, tài sản và vợ con ông hơn bất cứ vật gì. “Trần Tuấn có chết thì rồi cũng thôi và thời gian sẽ xóa mờ tất cả”. Ông ta thầm nghĩ như vậy và quyết định đi gặp ông Thị Trưởng…

Bây giờ là 2 giờ trưa và khung cảnh là nhà riêng của ông Thị Trưởng, một căn nhà lộng lẫy, đồ sộ nhất trong thị trấn. Luật sư Trung có vẻ sợ sệt trước vẻ mặt hầm hầm của người đối diện:

- Ông còn tới đây làm gì nữa?

- Thưa ngài, tôi đến đây để xin lỗi về vụ đáng tiếc hôm nọ và báo cho ngài biết một tin quan trọng: Trần Tuấn dự định vượt ngục vào tối hôm nay với sự giúp đỡ của ông Lỗ Nam.

- Sao? Hắn định vượt ngục à?

- Thưa ngài, đúng thế. Tôi lén rình nghe câu chuyện giữa nó với thằng Phan Hoàng nên biết được điều ấy.

- Ông có chắc chắn không?

- Thưa ngài, tôi đảm bảo sự xác thật của tin tức đó.

Ông Thị Trưởng ra bàn, rót lấy một ly rượu rồi nốc cạn. Lát sau ông ta chậm rãi nói:

- Được rồi, Luật sư về đi. Tôi sẽ bỏ qua tất cả những chuyện xích mích trước đây. À, nhớ là không được tiết lộ việc Trần Tuấn  định vượt ngục cho bất cứ ai, kể cả người thân trong gia đình cũng vậy.

- Vâng. Xin Kính chào ngài.

Và Luật sư Trung ra về với sự vui vẻ vì trút được một gánh nặng bên lòng. Mặc cảm hèn nhát chỉ thoáng qua trong trí óc ông ta rồi biến đi ngay để nhường cho những lời tự bào chữa. “Dẫu sao mình đứng ngoài vụ án, không làm mất lòng bên nào như thế này là hay hơn cả”. Tuy nhiên, có điều ông Trung không được biết là trong lúc ấy ông Thị Trưởng đang sắp đặt một âm mưu ghê gớm nhất. Ông ta sẽ không ngăn cản vụ vượt ngục nhưng chẳng phải do lòng tử tế mà để sửa soạn cho một âm mưu nhằm giết Trần Tuấn. Thật vậy, ông sẽ núp một chỗ kín đáo, đợi đến khi Trần Tuấn thoát khỏi nhà giam mới xuất hiện. Khi đó, phát súng của viên Thị Trưởng sẽ kết liễu cuộc đời của tên tù vượt ngục và chấm dứt luôn vụ án dằng dai rắc rối.

   Tối hôm đó, một buổi tối định mạng. Ngoài trời, mưa rơi lất phất và thị trấn Vĩnh Quyết đã hoàn toàn chìm trong giấc mộng đẹp. Những cơn gió nhẹ làm rơi lá vàng tạo nên một âm thanh xào xạc. Ánh trăng huyền ảo mang màu sắc bàng bạc, lộng lẫy tới khắp nơi. Cảnh vật mang một vẻ đẹp hiền hòa nên thơ đối với những chàng thi sĩ mộng mơ. Nhưng cũng trong bối cảnh yên lng và tuyệt đẹp ấy có những trái tim hồi hộp nhẩy mạnh trong sự chờ đợi. Thùy Mai đã được ông Văn Giang cho rời thị trấn từ buổi chiều để tránh nguy hiểm và vướng víu. Thời gian trôi qua thật chậm và nặng nề, Phan Hoàng đã sửa soạn xong một chiếc xe và cho đậu ở hông nhà giam để làm phương tiện di chuyển. Chàng nói với ông Văn Giang:

- Sao tôi thấy hồi hộp quá và linh cảm có thể những bất trắc xảy ra.

Ông Văn Giang đáp với vẻ bình tĩnh và tự tin vì không biết ông Thị Trưởng đã núp sẵn ở một góc phố gần đó với khẩu súng bách phát bách trúng

- Cậu đừng nghĩ vẩn vơ như thế. Tôi đã nghiên cứu cẩn thận trước khi hành động. Giờ này, trong nhà giam chỉ còn một người canh gác mà thôi.

Phan Hoàng im lặng trong khi ông Văn giang liếc nhìn đồng hồ tay. Qua ánh trăng mù mờ, chiếc kim chỉ phút chạy thật chậm, thật chậm và sau cùng dừng ở con số 12. Đúng nửa đêm, giờ hành động. Ông Văn Giang nói nhanh:

- Cậu không liên quan gì nhiều đến vụ án thì hãy đứng ngoài canh chừng động tĩnh. Một mình tôi vào cứu Trần Tuấn cũng đủ.

Nói xong, ông đi về phía nhà giam. Trong bóng đêm, Phan Hoàng chỉ còn thấy lờ mờ cái dáng người cao lớn. Bất giác, chàng trai chắp tay cầu nguyện “ Xin Thượng Đế cho chúng con vượt qua được những trở ngại cuối cùng và ghê gớm này”.

Trong khi đó, ông Văn Giang bình tĩnh tiến tới nhà giam, gõ cửa nhè nhẹ. Gã cai ngục đang nửa thức nửa ngủ vội choàng dậy, cầm lấy khẩu súng bước ra. Hắn nhận ra nhà Tiên tri nên vội vàng cất súng vào bao, lễ phép nói:

- Thưa ngài, ngài cần gì đến chúng tôi trong giờ khuya khoắt thế này?

- À, ta rời thị trấn ngay bây giờ, không kịp giã biệt những viên chức ở đây. Ta muốn nhờ ông bạn nhắn dùm lời chào trước khi đi.

Cai ngục là một người rất tôn sùng ông Lỗ Nam, hắn nghe vậy liền nói:

- Ngài có thể ở lại đây một chút được không? Tôi muốn xin ngài một vị thuốc chữa bệnh.

- Bệnh đau dạ dày phải không? Ta chỉ nhìn sắc mặt ngươi là cũng biết.

Gã cai ngục ngạc nhiên quá, phục nhà Tiên Tri sát đất. Hắn đâu ngờ ông Văn Giang đã dọ hỏi điều ấy từ những người trong thị trấn. Ông bình tĩnh bảo hắn:

- Nếu ngươi không xin thì ta cũng cho vì tấm lòng từ thiện muốn cứu một mạng người. Ngươi lại gần đây nghe lời ta bảo.

Gã hí hửng tiến tới gần nhưng cặp mắt mở lớn kinh hoàng trước mũi súng đen ngòm. Ông Văn Giang đổi giọng sắc lạnh:

- Chìa khóa nhà giam của Trần Tuấn đâu? Đưa đây ngay, nếu không ta bắn bể sọ.

Gã cai ngục sợ hãi, đứng run không vững. Hắn tưởng nhà Tiên tri nổi điên mới xông vào đây. Tiếng ông Văn Giang giục giã:

- Mau lên!

Sau hồi lúng túng, gã đưa ra một chùm chìa khóa gần chục chiếc. Ông Văn Giang nóng nảy cầm lấy rồi tặng cho hắn cú đấm thôi sơn vào quai hàm. Gã gục xuống tức khắc và ngất đi. Chặng đầu tiên thành công dễ hơn sự dự tính và ông Văn Giang tiến thẳng vào phòng giam Trần Tuấn chọn chìa khóa để mở cửa giải thoát cho chàng trai.

- Mọi việc xong xuôi hết chứ?

- Tốt lắm. Thị trấn vẫn ngủ yên để sáng mai đi tìm tên tử tội. Nhưng thôi, ta rời khỏi đây ngay đi…

Trong lúc ấy, ông Thị Trưởng cũng như Phan Hoàng đều chờ đợi trong sự hồi hộp. Cả hai đều mong cuộc vượt ngục thành công dù với hai mục đích khác nhau. Một tiếng động nhỏ cũng làm hai người giật mình trong giờ chờ đợi dài hơn bất cứ lúc nào. Nhưng rồi sau cùng thì bóng ông Văn Giang và Trần Tuấn cũng xuất hiện và tiến về phía chiếc xe. Họ định leo lên thì ông Thị Trưởng nhảy xổ ra quát lớn:

- Vượt ngục, đứng lại nếu không tôi bắn!

Hai bóng người đằng xa giật mình đứng khựng lại nhưng chạy thật nhanh sau đó. Dưới ánh trăng tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để ông Thị Trưởng nhận ra Trần Tuấn qua bộ quần áo sọc dành riêng cho tù nhân. Và ông Thị Trưởng đưa khẩu súng thiện xạ lên, nhắm một chút rồi lẩy cò.

- Đoàng!

Tiếng đạn nổ xé không gian trong thị trấn yên lặng. Ông Thị Trưởng yên trí Trần Tuấn sẽ gục xuống nhưng trước đó vài giây đồng hồ, một bóng đen đã nhẩy ra và đỡ lấy viên đạn oan nghiệt.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột và diễn tiến rất nhanh, chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ. Lúc Phan Hoàng chạy tới thì bóng người lạ đã gục xuống, máu ra ướt hết áo. Chàng cúi xuống và chợt kêu thét lên:

- Trời ơi! Thùy Mai.

Phải, bóng người đó chính là Thùy Mai. Cô gái đã nhẩy ra chết thay cho Trần Tuấn. Phan Hoàng ngạc nhiên sững sờ, đứng ngẩn ra đó trong khi dân chúng Vĩnh Quyết nghe tiếng súng nổ bèn chạy ào lại. Dưới ánh lửa chập chờn của mấy cây đuốc vừa được đem tới, sắc mặt Thùy Mai tái nhợt đi nhưng cô gái gắng gượng nói:

- Chính tôi là người đốt thị trấn để cứu cha tôi! Anh Trần Tuấn…hoàn toàn vô tội.

 Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ trước lời thú tội ấy. Ông Văn Giang quỳ xuống bên con gái, mắt ông ướt đẫm lệ. Giọng Thùy Mai thều thào, yếu ớt:

- Cha ơi, cha tha lỗi cho con. Con trở lại đây để chết thay cho anh Tuấn cũng là định mạng an bài. Hơn nữa, con đã đốt thị trấn nên chết để đền tội. Nhưng thôi, cha vẫn thương con chứ. Con…

Ông Văn Giang ôm lấy con gái, giọng nức nở và lạc hẳn đi:

- Con đừng nói thế. Con phải sống với tình thương của cha. Vụ đốt thị trấn là do lỗi của cha chứ không phải của con.

Cô gái lắc đầu, nói qua hơi tàn:

- Không, con biết sức mình…không thể sống được. Con được chết trong vòng tay cha là mãn nguyện lắm rồi.

  Đến đây, Thùy Mai đưa tay cầm lấy tay của Trần Tuấn đang quỳ ở gần đó. Cô gái cố nói, giọng yếu dần:

- Anh Tuấn, em biết anh yêu em, một tình yêu cao thượng nên anh đã bằng lòng nhận tội thay em…Nhưng định mệnh đã cách trở… đôi ta. Em hẹn anh… kiếp sau mình gặp nhau… với nhiều may mắn hơn.

  Rồi Thùy Mai nhìn mọi người chung quanh một lần cuối cùng. Khuôn mặt thân yêu của cha mờ dần qua cặp mắt yếu ớt và sau cùng, cô gái nở một nụ cười thật đẹp rồi tắt thở.

  Trên bầu trời đen thẫm, người ta thấy một vì sao vừa đổi ngôi như để đón mừng một linh hồn siêu thoát.

_____________________________________________________________