Tiếng
gà gáy rộn rã từ đầu trên xóm dưới đánh thức An dậy. Trời có lẽ còn sớm
lắm, An muốn nằm đắp chăn một lúc nữa đã. Hôm nay, chắc bác mặt trời
dậy muộn hơn An nhiều. Sự sinh hoạt cũng im vắng lạ. An nghe rõ tiếng
gió lộng bên ngoài. Mỗi làn gió thoảng qua, tàng cây vú sữa trên mái nhà
rung động. Những giọt nước bám trên lá của trận mưa hồi khuya rơi lộp
độp, tạo thành những âm vang thánh thót.
Hồi
khuya này mưa lớn lắm. Những cơn gió đột ngột thổi về khiến An giật
mình thức giấc. Lạnh quá, An tung chăn ra, rụt hai chân vào co lên đến
tận ngực, như con "tôm kho tàu" í. Mẹ bảo An mặc áo ấm rồi thoa dầu cho
An nữa. Chừng một lúc mưa xuống. Tiếng lộp độp càng lúc càng nhanh dần,
hòa hợp tiếng gió rít bên ngoài. Nhưng cơn gió hình như làm gãy cành khô
và lướt đi xào xạc qua phên vách. Tiếng ếch nhái vang lên ngoài đồng xa
đều một điệu rền rĩ. Loài chim đêm bỗng buông tiếng ảo não, lạc lõng.
Bóng tối phủ chung quanh An. Tiếng than của loài côn trùng càng tăng
thêm sự buồn bã trong đêm. Nằm thưởng thức cái thú đắp chăn nghe mưa rơi
mãi, giấc ngủ trở lại với An lúc nào không biết, nó dễ dàng như gương
mặt hồn nhiên của An trong một giấc mơ hồng –
Bây giờ đã sáng hẳn chưa nhỉ? An lẩm bẩm một mình như thế. Khung cửa sổ
nơi giường An ngủ trông ra khu vườn bên hông nhà, nơi đây, An không thể
thấy bóng hồng của mặt trời khi lố dạng. Đã mấy tuần qua, khi những cơn
gió lạnh chợt về, "giọt lệ" của ông xanh cứ rơi mãi, từ sáng đến trưa,
buổi chiều buổi tối. Ngay những lúc hồn An đang chập chờn với thiên
đường ngà ngọc cũng bị kéo dậy để mặc áo ấm vì... trời mưa. An nhón gót,
bước nhẹ lại phía cửa sổ khẽ đẩy chiếc then cài. Cửa vừa mở ra, cơn gió
lạnh hắt vào thật mạnh. An nghe chừng giá buốt thấm vào da thịt. Xa xa,
mây mù sương thấp thoáng trên đỉnh các ngọn cây. Từng đợt sương thấp
mong manh trôi qua song cửa. Không khí dường nặng trĩu và ẩm ướt. An
ngồi lại xếp bằng tròn trên giường, kéo chăn ủ kín đôi chân và cuộn hai
tay vào nữa. Từ khi bãi trường, An về quê sống trong sự nuông chiều của
mẹ. Giá bây giờ ở tỉnh học, An sẽ buồn với những trận mưa như hồi khuya
biết mấy. Và có lẽ An sẽ khóc nữa cơ. Tuy lớn rồi, nhưng mẹ vẫn lo cho
An từ cái quần, cái áo ; thậm chí đến các món đồ chơi của An nữa. Hình
như trên đời này An chỉ biết có mẹ, cha mất rồi từ lúc An lên bốn tuổi.
Thuở nhỏ, An còn nhớ mỗi khi nhắc đến cha, ánh mắt mẹ buồn buồn rồi trìu
mến nhìn An, giọng xa xăm: "Cha con... cha con... ở xa, xa lắm". Rồi
thời gian qua, An lớn lên trong cảnh yên lành của quê hương, trong vòng
tay kết nối yêu thương của mẹ. Mỗi năm học đến rồi đi một cách vội vàng.
Thế là An phải rời ngôi trường quận yêu dấu để vào học trường trung học
ở tỉnh, nhớ những đêm trăng lên nơi mái thấp của căn nhà An trọ, chao
ôi! An nhớ nhà làm sao ấy! Mỗi đêm như thế, An thường ngồi bên khung cửa
sổ nhìn ra con đường nhựa trải vàng bởi đèn điện hai bên đường và cả
"cái bánh đa" treo trên bầu trời kia nữa. Tất cả ngần ấy thứ ánh sáng
như đôi mắt yêu thương của mẹ đang nhìn An. Tự nhiên An lấy làm lạ: sao
mình yêu trăng quá? Phải chăng đó là hình ảnh gần gũi với mẹ nhất làm An
xúc động, nó khơi dậy bóng dáng mẹ trong những đêm ngồi khâu áo cho An.
Ôi! Mẹ cô đơn quá hả mẹ, An thương mẹ vô cùng. An muốn sà vào lòng
mẹ... nhưng... mẹ đang ở xa An quá, xa ngút ngàn tầm tay của An...
Chiếc
đồng hồ quả quít trên đầu giường bỗng reo một thôi dài như thúc dục.
Sáu giờ rồi. Đáng lẽ như thường lệ, An ra sân tập thể dục. Nhưng vì mới
mưa hồi khuya, có lẽ khoảng sân tập của An giờ đây đã ngập nước. Xung
quanh, An trồng một loại cỏ Dalat mà An không biết tên, và một tấm thảm
hoa "mười giờ". Mấy cái chậu mẹ mua cho, An có thêm vài loại kiểng, vài
loại hoa đồng nội, có cả hồng nhung và hướng dương nữa cơ. Sáng nay, hẳn
An sẽ khỏi phải tưới "vườn hoa" rồi đấy. Tiếng củi reo lách tách trong
bếp, tiếng nước khua lạo xạo ngoài khạp, tiếng gạo vo rồi tiếng dép của
mẹ. An bước nhẹ nhàng về hướng cửa buồng đi xuống nhà bếp. Bóng dáng mẹ
gầy gầy soi trên vách chập chờn qua ánh lửa. Mẹ đang loay hoay sửa soạn
cho bữa ăn sáng. An đến bên cạnh:
- Mẹ để con giúp một tay mẹ nhé!
- Thôi con ạ! Mẹ làm gần xong rồi, con rửa mặt rồi ra vườn buổi sớm cho khỏe. À! Nhớ mặc áo ấm vào con nhé.
- Dạ, con mặc sẵn rồi mẹ.
Mẹ
khẽ mỉm cười, hướng về An một cái nhìn chan chứa thương yêu. An đã từng
thấy trong ánh mắt trong nụ cười đó "tình thương vô bờ bến của mẹ" mà
An không biết diễn tả thế nào cho đúng. An sung sướng ôm lấy mặt mẹ khẽ
"mi" nhẹ mẹ một cái rồi nhảy chân sáo ra sân.
Ánh
mặt trời vừa lên, trải một lớp nhuộm vàng hoa lá. Lá chết rải đầy sân,
hoa bưởi rụng trắng xóa một góc, tất cả như còn yên ngủ dưới lớp sương
mát lạnh tay. Tiếng chim ríu rít quen thuộc buông lời chào mừng buổi
bình minh. Con đường dẫn ra cổng phía trước nhà, An nghe tiếng sỏi đá
trở mình dưới gót chân. Đến thau nước kê trên một gốc vú sữa bị đốn, An
vốc nước vào mặt. Nước cũng lạnh đến tê buốt đôi tay An. Qua một đêm
mưa, khu vườn như chợt thức dậy. Màu hoa lý như tươi hẳn lên. Màu lá cây
như xanh hơn... Khu vườn được gội sạch, An cảm lây cái nỗi tươi mát của
nó khiến tâm hồn như vừa được uống một ly nước mát. Lòng An chợt bừng
dậy tin yêu: "Mưa ơi! Cứ đến mãi đi nhé! Hãy đến với An bằng những đêm
dài thương yêu nơi quê nhà, An sẽ mang nó theo vào ký ức, có bàn tay ấm
áp của mẹ những khi chợt thức giấc ; để An thở mùi đất ruột thịt, mùi
lúa sạ thơm nồng đơm bông vàng như mơ ước. Mùa hè ơi! Hãy chậm bước để
An còn dài ngày tháng bên tình mẹ thân yêu".
NGỌC YẾN
(Khung trời T.P.H)