Đôn
buồn rầu nhìn cha bước khỏi biển đi về nhà, nó buông mình xuống lớp cát
bỏng và mặc cho ánh nắng mặt trời soi đốt đôi bờ vai trần. Từng cơn
sóng biển thỉnh thoảng dạt lên mạn bờ rồi lại trôi trở ra, xa xa vài
chiếc thuyền buồm lững lờ trôi, cánh buồm trắng nổi bật giữa nền trời
xanh thẳm, chốc chốc vài chú cá bay lại vượt khỏi mặt nước rồi rơi tõm
xuống biển... nhưng Đôn không để ý đến những cảnh vật chung quanh mà còn
đang mải nghĩ đến sự thất vọng của cha nó hiện lên trong đôi khóe mắt.
Đổi thế nằm, nó nằm duỗi dài trên bãi cát suy nghĩ vẩn vơ: nhớ lại một
ngày cách đó không lâu, nó rất vui mừng khi được cha nó bảo cho biết gia
đình sẽ dời về đảo Barbados để sinh sống, ở đó nó sẽ tha hồ được bơi
quanh năm trong biển ấm bao quanh đảo. Ở tỉnh đang ở, nó là một thằng
bơi giỏi nhất ở hồ bơi của thành phố, bây giờ nếu được sống ở đảo thì nó
có dịp bơi lội thỏa thích và một ngày kia, có thể nó sẽ trở nên một nhà
quán quân về bơi lội.
"Quán
quân về bơi lội!" thật là một giấc mộng hy vọng tràn trề. Đôn nhớ lại
ngày đầu tiên khi bước chân tới đảo này, nó vội chạy ra bờ biển và phóng
mình xuống nước, nhớ lại những cảm giác đầu tiên khi bơi ở biển, thích
thú xen lẫn với sợ hãi vô căn cứ. Ở bể bơi thì chung quanh có tường cao
bao bọc như bảo đảm sự an toàn, nhưng ở biển thì mênh mông vô tận cả
chiều rộng lẫn chiều sâu như là một cái bẫy khổng lồ giăng ra để bắt nó,
vì sợ hãi nên nó lại quay vào bờ. Ngày này qua ngày nọ, trong tuần lễ
đầu tiên nó đã cố gắng gạt bỏ ý nghĩ sợ hãi, nhưng đối với nó, biển bao
la vẫn còn ghê gớm đáng sợ... rồi, đến ngày hôm nay, cha nó khuyến khích
nó đi bơi đua với ông. Vừa cười vừa trò chuyện, hai cha con bước dần
xuống bãi biển nhưng nó vẫn cố tìm cách nói dối để ở lại trên bờ.
"Xuống
đây Đôn!" cha nó gọi, "chúng ta sẽ bơi đua với nhau", không để cho cha
nhìn thấy vẻ sợ hãi của mình, nó nín thở để lấy bạo dạn, rồi chạy nhanh
xuống nước. Bất chợt, sợ hãi lại đến với nó, nghĩ đến những cơn sóng
biển khổng lồ như lúc nào cũng rình bắt nó, nhận đầu nó xuống dưới vực
sâu thăm thẳm khiến tự nhiên nó quay trở vào bờ trước đôi mắt ngạc nhiên
của người cha: "Sao vậy Đôn?" cha nó hỏi.
"Không
có gì bố" nó đáp, rồi vờ cúi xuống nắn bàn chân, nó nói tiếp: "Con bị
đau chân nhưng giờ thì khỏi rồi" câu nói như nghẹn lại trong cổ họng khi
nó trông thấy bố nó có vẻ thất vọng vì đã nhìn thấy sự sợ hãi trong
khóe mắt của thằng con. Không nói một câu, ông lẳng lặng lên bờ và bước
trở về nhà.
"Bố
đã biết là ta sợ" nó nghĩ thầm: "Ông biết là ta sẽ chẳng bao giờ có thể
trở nên một nhà vô địch về bơi lội vì ta đã sợ biển..." Tiếng mái chèo
của một chiếc thuyền khua dưới nước cắt đứt ý nghĩ của Đôn, quay nhìn ra
biển, nó thấy Hạnh, bạn nó đang giơ tay vẫy, da nó đen bóng, nhễ nhại
dưới ánh nắng mặt trời.
"Lại đây Đôn, trèo lên đây" Hạnh gọi lớn trong khi tay vẫn nhịp nhàng bơi mái chèo. "Mày đi đâu đấy?" Đôn hỏi.
"Đi
kiếm san hô" Hạnh đáp: "Bà Mạc hứa sẽ trả cho tao nhiều tiền nếu tao
kiếm được san hô đẹp". Đôn hiểu ý muốn của bạn, nó biết là sống ở trên
đảo này rất khó kiếm tiền. Sau vài tuần sống ở đảo Barbados này nó đã
quen với Hạnh, một thằng bé thổ dân. Dần dần chúng trở nên đôi bạn thân
thiết, nó biết là thằng Hạnh muốn theo đuổi việc học nhưng không đủ tiền
mua sách nên phải chịu khó đi kiếm san hô bán lấy tiền. Đôn trèo lên
thuyền rồi hai đứa bơi về hướng có nhiều san hô.
"Mày có nhớ cây san hô chúng mình thấy bữa nọ không?" Thằng Hạnh hỏi.
"Tao
nghĩ cây đó ít nhất cũng cao gần tới một thước" Đôn đáp. Khi chúng chèo
thuyền tới gần chỗ có cây san hô mà chúng đã nhìn thấy bữa trước, Đôn
bơi thuyền chậm lại trong khi thằng Hạnh ghé mắt nhìn qua tấm kính ở đáy
chiếc hộp dùng để nhìn xuống biển sâu. Nó reo lên: "Đây rồi". Dưới nước
sâu, giữa đám san hô, nhô lên một cây san hô cao và xòe ra như một cái
quạt. Thằng Hạnh đứng dậy, kéo đôi mắt kiếng lặn xuống che kín đôi mắt
và nói: "Bây giờ tao lặn xuống nghe". Nắm chặt con dao nhọn sắc trong
bàn tay phải, nó phóng mình xuống nước và lặn mất hút dưới biển sâu.
Qua
tấm kính của chiếc hộp, Đôn thấy thằng Hạnh bơi dần về đám san hô, và
dùng dao chặt cây san hô lớn nhất. Sau vài phút, thằng Hạnh nhô lên khỏi
mặt nước và thở dốc vì mệt. Vừa thở nó vừa nói: "Cây này không được đẹp
lắm, nhưng thôi tao cũng cứ lấy". Thằng Hạnh đã ba lần lặn xuống và
ngoi lên, lần nào nhô lên nó cũng mỉm cười. Đôn hỏi: "Lần này có lặn nữa
không?". Hạnh đáp bằng một giọng kiêu hãnh: "Có chứ. Bây giờ chúng ta
buộc cái dây vào cây san hô rồi kéo lên. Mày có thể lặn xuống buộc hộ
tao được không, tao mệt rồi". Đôn nhìn mặt biển mênh mông với cặp mắt e
ngại rồi lắc đầu: "Chịu thôi, chỗ đó nước sâu quá đối với tao, mày lặn
xuống đi Hạnh". Nét mặt thằng Hạnh thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nó đáp:
"Thôi được, để tao lặn xuống buộc dây, tao phải lấy cây san hô lên trước
khi nó vỡ ra ở dưới nước. Đưa cho tao sợi dây thừng". Nói rồi, nó nắm
một đầu dây và lại lặn xuống lần nữa. Trên thuyền, thằng Đôn chờ đợi
thằng Hạnh giật dây báo hiệu để kéo cây san hô lên sau khi buộc xong. Nó
chờ mãi nhưng không thấy sợi dây động đậy. Sốt ruột, nó lấy chiếc hộp
và nhìn qua miếng kính soi xuống bể sâu. Mới đầu, nó nhìn thấy cây san
hô đã bị chặt còn mắc lủng lẳng một đầu vào đám san hô, rồi nó thấy
thằng Hạnh, gục đầu vào đám san hô, mình bất động và đôi tay còn cố bấu
chặt lấy một nhánh san hô. Nó biết là thằng Hạnh đã đuối sức và xỉu dưới
nước. Hoảng hốt, nó nhìn lên bãi biển và kêu to: "Bớ người ta! Có người
chết đuối! Giúp tôi với". Nhưng bãi biển thì vắng ngắt không một bóng
người, không ai có thể cứu được thằng Hạnh cả ngoài nó ra.
Cuống
quít, quên cả đeo cặp kiếng lặn, nó vội phóng mình xuống nước để cứu
thằng Hạnh. Trống ngực nó đập thình thình khi tay chạm vào người thằng
Hạnh. Đôn biết rằng nó không thể nào đủ sức vác nổi thằng Hạnh lên
thuyền được mà chỉ có thể kéo nó lên bờ được thôi. Một tay ôm thằng
Hạnh, một tay nó cố bơi vào bờ. Sau một hồi lâu, chúng tới bờ, nó trông
thấy bố nó đang chạy lại và thằng Hạnh đã rời khỏi tay nó, nằm sóng soài
trên bãi biển. Đôn cũng gục xuống nằm bên cạnh thở dốc vì mệt. Nó lặng
ngắm cha nó đang làm động tác hô hấp nhân tạo để cứu thằng Hạnh. "May
thay con lại bơi giỏi, nếu không thì thằng Hạnh chắc chết" cha nó vừa
nói vừa nhìn nó với đôi mắt khen phục. Một lúc sau thằng Hạnh hơi cựa
quậy, rồi mở to đôi mắt. Cha Đôn ngước mắt nhìn nó rồi nói: "Thật là kỳ
lạ! Lúc trước, khi bố con mình bơi chung với nhau, ta vẫn tưởng rằng con
sợ biển".
"Sợ
biển!". Đúng, nó đã sợ khi phóng mình từ trên thuyền xuống nước để cứu
thằng Hạnh mà quên cả đeo kính lặn. Nhưng khi chạm tới mặt nước, nó đã
quên cả sợ hãi vì còn bận lo cho thằng bạn đang nằm dưới biển sâu, bên
cạnh đám san hô. Lúc này thằng Hạnh đã ngồi dậy, nó ho rũ rượi và nôn
mửa từng đống nước đã nuốt phải. Bỗng nhiên thằng Đôn vụt đứng dậy đi về
phía biển. Cha nó hỏi: "Con đi đâu đấy?", nó đáp: "Con đi kéo cái
thuyền vào, không có nó trôi ra xa mất" rồi nó quay về phía thằng Hạnh
và nói: "Rồi chúng ta lại bơi thuyền ra chỗ đám san hô nhé. Lần này mày ở
trên thuyền để tao lặn xuống buộc cây san hô".
"Hoan
hô nhà vô địch bơi lội" cha nó vỗ tay cổ võ, lời nói của cha nó như
thúc dục nó, nó vội chạy về mặt biển và phóng mình xuống nước để lại
những tia nước biển bắn tung tóe chung quanh như reo mừng đón chào nhà
Vô Địch Bơi Lội đã anh dũng, quên cả nguy hiểm và sợ hãi cứu được bạn
khỏi bỏ xác dưới đáy biển.
VĂN VIỆT
(Phỏng dịch theo truyện "Deep Water")