CHƯƠNG XIII
Sau bữa cơm tối, chàng thanh tra cảnh sát lên phòng ngủ ngay. Trước khi đi sâu
vào giấc ngủ ngon, Trọng Viễn lẩm bẩm, mơ màng với ý nghĩ vui vui:
- Ngày mai mình sẽ tới thăm mụ Phé một phen nữa. Không hiểu bên trong cái sọ dừa bù xù đó thật ra có những cái gì chứ? Lúc thì chưa hỏi đã nói. Lúc cậy răng lại không chịu thốt một lời.
Khoảng 11 giờ đêm, gió lớn bỗng nổi lên. Nửa giờ sau, bão tố diễn ra cuồng bạo. Mưa như trút nước, cây cối trong vườn bị gió lay, rên rỉ, thân cành vặn xoắn kêu rắc rắc, kinh hồn. Gió gào, mưa quét, cứ thế kéo dài suốt đêm. Mãi tới sáu giờ sáng mới tạm yên. Bão tố ầm ầm đã khiến Trọng Viễn cũng như mọi người trong biệt thự trằn trọc thâu đêm. Sáng tám giờ chàng mới thức giấc, mệt mỏi vô cùng. Đúng lúc ngồi ăn sáng, gia nhân bà Án mang lên cho chàng mảnh giấy của vị thiếu tá không quân tại phi trường Phủ Đoan, báo cho biết: trung úy Dưỡng khi bị cử đi công tác tại Saigon đã hết sức tranh đấu để xin người khác thay thế, nhưng không được, đành phải dứt áo lên đường. Rõ rệt là chàng sĩ quan trẻ tuổi rất khổ tâm về chuyến công tác này.
Trọng Viễn thầm nghĩ:
Chàng Dưỡng không muốn một phút nào xa rời Tường Lan. Vậy thì chàng ta không một chút dính líu vào vụ án thê thảm này.
Đang sửa soạn “đi thăm” mụ Phé, chợt có tiếng người phu trạm gọi cổng. Gia nhân đưa lên cho chàng một bức thư. Chữ đề ngoài phong bì là một loại chữ vụng về, nét run run như nét chữ học trò lớp năm. Trọng Viễn lật đật xé bao ngoài:
“ Báo trước cho thanh tra Trọng Viễn biết rằng nếu cứ tiếp tục rớ vào nhưng chuyện không dính dáng gì đến mình, tính mạng sẽ bị lâm nguy nội 48 tiếng đổng hồ đó”.
Chàng trai chúm môi huýt gió một hơi dài:
Úi chà! Ghê nhỉ!... Hừ!... Từ bữa đặt chân tới đây, “mỗ” chỉ rớ vào những việc gì dính dáng tới “mỗ” thôi mà. Có đụng chạm gì đến việc của người khác đâu. Đúng như mụ Phé đã nói: nghề nghiệp của tôi mà!
Tự động, chàng thanh tra cảnh sát đưa tay sờ vào túi áo bên phải, nơi nằm gọn một khẩu “browning”. Yên trí, chàng sửa soạn bước ra. Trước khi đi, Trọng Viễn lấy ra xem lá thư nặc danh gởi cho bà Án về vụ tình ái lăng nhăng giữa Sinh và cô gái tên Liên, so sánh với lá thư mới nhận được. Hai tuồng chữ hoàn toàn khác biệt. Vậy thì ít nhất có hai kẻ nhúng tay vào vụ án này. Tên thứ nhất muốn ngăn chặn để Sinh thôi đi những chuyện trăng hoa ong bướm, kẻ thứ hai muốn chàng chấm dứt ngay cuộc điều tra… Chữ viết tuy có khác, nhưng có thể kẻ chủ mưu chỉ là một.
Trọng Viễn xuống nhà dưới. Chàng gặp ngay Tường Vân. Cô gái thùy mị đón chào chàng thanh tra cảnh sát bằng nụ cười thật xinh. Vừa may! Trọng Viễn đang cần tìm nàng để hỏi tin tức:
- Cô Tường Vân! Cô có thể cho tôi được coi một vài dòng chữ viết của cậu Sinh?
- Dạ được chứ ạ! Để tôi đi lấy, ông chờ một lát nhé!
Hai phút sau, thiếu nữ trở xuống, tay cầm một tấm bưu thiếp anh trai nàng đã gởi tặng khi cậu ta đi du lịch tại Thụy Sĩ. Liếc mắt ngó qua, Trọng Viễn biết được ngay tuồng chữ rất đẹp ghi trên bưu thiếp và chữ viết gà bới nguệch ngoạc “bất thành tự dạng” trên hai lá thư nặc danh chẳng có điểm nào có thể gọi là của cùng một người cả.
Cậu Sinh, mặc dù có cố gắng tới mức nào chăng nữa cũng không thể viết xấu như thế được.
Thêm nữa, tuồng chữ viết trong là thư nặc danh mới nhận được đây nhất định không phải là tuồng chữ viết giả tạo. Rõ ràng là lối viết của một người quê mùa ít học, cầm bút còn vụng về lúng túng, nhưng cách hành văn lại rất thông minh lanh lợi: “Báo trước cho thanh tra Trọng Viễn biết rằng…”
Tường Vân đưa mắt nhìn chàng trai. Ánh mắt bồn chồn khắc khoải. Trọng Viễn mỉm cười. Nụ cười của chàng đột nhiên ngượng nghịu vô cùng.
Một làn hơi ấm đưa lên hâm nóng làn da mịn màng của thiếu nữ. Trong nháy mắt, sắc mặt Tường Vân ửng hồng, đẹp rực rỡ, khiến Trọng Viễn chớp mắt liền mấy cái.
Hình như thiếu nữ hơi hối hận vì có một phút vô tâm đối với điều buồn lo đang trĩu nặng lên gia đình yêu quý của nàng. Tường Vân cất tiếng dịu dàng:
- Ông cố gắng tìm cho ra anh Sinh tôi nhé!
Chàng thanh tra cảnh sát đưa vội hai tay nắm lấy hai bàn tay nuột nà đưa ra trước mặt mình. Tiếng nói của chàng phào nhẹ như hơi gió:
- Tôi hứa với Tường Vân lời hứa danh dự!
Thế rồi, thong thả tản bộ hướng về phía nhà mụ Phé, vừa đi, Trọng Viễn vừa suy nghĩ rất lung. Trước khi vào gặp mụ, phải rẽ vào trong rừng một lúc đã, đến đúng chỗ con Bảo Tố bị bắn hạ. Biết đâu lại chẳng bắt gặp một gian lều hoặc một cái mái lá nào đó đã được dùng làm chỗ ẩn núp cho tên hung thủ. Trọng Viễn không phải là người nhát gan. Hơn nữa, chàng vẫn tin rằng sinh mạng của mình không có gì đáng ngại mặc dầu lá thư đe dọa vẫn nằm kềnh kệnh trong túi áo. Vả lại, nếu “kẻ kia” chủ tâm muốn hạ chàng, ắt hẳn hắn đã bắn trúng chàng ngay cùng một lúc với con chó chứ!
Trọng Viễn âm thầm kết luận:
- Không dám bắn hạ mình, không dám sát hại một nhân viên nhà nước. Đó đúng là bằng chứng rõ rệt để chứng minh thủ phạm chính là Sinh.
Trọng Viễn đặt bước đi vào một lối nhỏ phủ đầy lá rụng ẩm đẫm nước mưa hồi đêm. Chàng cảm thấy hơi lành lạnh. Đột nhiên, một bóng hình kỳ dị xuất hiện lù lù ngay trước mắt. Bóng hình ấy khoác một chiếc áo mưa đàn ông có mũ chụp sùm sụp trên đầu. Không hiểu là đàn ông hay đàn bà mà chỉ thấy “hắn” giang hai cánh tay áo lụng thụng, một tay nắm chặt chiếc gậy lớn. Có tiếng the thé cất lên:
- Ê, ê! Thôi nghe! Đứng lại, đừng có tiến lên nữa nghe. Tiến lên nữa là chết đấy!
Trọng Viễn thản nhiên:
- Tưởng ai! Hóa ra mụ Phé! – Chàng trai rút nhanh lá thư nặc danh vừa nhận được hồi nẫy – Này, mụ viết lá thư hăm dọa tôi đấy phải không?
Mụ phù thủy quắc mắt ngó chàng chăm chú:
- Ai biết đọc biết viết bao giờ?
Chàng trai mỉm một nụ cười:
- Bữa nọ, bà Cầm có nói rõ: chính bà đã tự tay chép ra giấy bài thơ kinh dị đó. Vậy là bà biết đọc thông viết thạo!... Thôi kệ, mụ cứ để tôi đi lên thử coi. Tiến lên, để xem tên nào định làm gì tôi nào… Mụ xê ra!
Mụ Phé vẫn lải nhải:
- Đã bảo đừng tới, đừng đi nữa mà!
Chợt mụ trầm giọng:
Một đứa ngủ, hai đứa ngủ.
Đứa thứ ba rồi cũng chẳng thức lâu.
Trọng Viễn có ý trêu chọc cho mụ tức khí phải phun ra hết:
- Này mụ Phé! Hai đứa nào chết thì chưa thấy. Chỉ có một đứa chết mà thôi. Mà đứa chết ấy cũng đã lại “đi” đâu mất rồi. Mụ thấy chưa? Mụ thấy rõ ràng là đã đến phiên tôi thế nào được. Xê ra!.
Mụ Phé nhìn chàng chòng chọc:
- À! Đã muốn thì cứ việc lên đi. Cậu sẽ thấy đủ… hai đứa. Rồi là tới phiên đứa thứ ba. Cậu nhất định muốn thế kia mà. Hừ!
Dứt lời, mụ phù thủy quỷ quái tung vung tay áo, ré lên một tiếng nghe như tiếng cú kêu, quay mình chạy mất hút.
Trọng Viễn khẽ nhún đôi vai rộng, chép miệng:
- Bà già quỷ quái!
Chàng thận trọng tiến bước, lắng tai nghe ngóng, không bỏ sót từng tiếng lá cây sột soạt, từng tiếng cành khô gãy kêu lắc rắc. Trọng Viễn dừng chân tại gốc cây thông to lớn, nơi con Bão Tố gục chết hôm trước.
Chàng ngậm ngùi khẽ nói:
- Khi đến đây, mày đã trông thấy hoặc đánh hơi thấy gì hả Bão Tố? Bão Tố ơi! Giá mày không bị chết oan, bây giờ còn ở cạnh bên ta thì thích quá.
Chàng thanh tra cảnh sát đi quanh gốc cây một vòng. Đột nhiên, chàng cúi xuống thật nhanh: sát gốc, gần mặt đất, một bông hoa pensée nhỏ xíu, héo úa, đẫm nước mưa, từ màu trắng trinh bạch đã ngả sang màu nâu nham nhở, bám chặt vào thân cây. Chắc là do gió thổi mạnh, bông hoa táp dính vào vỏ cây như dán bằng keo. Nếu không phải là con mắt của nhà chuyên môn điều tra tư pháp, chắc chắn không thể nhận ra được sự hiện diện của cái dấu vết rất nhỏ nhưng vô cùng quan trọng ấy. Trọng Viễn bàng hoàng, lật đi lật lại bông hoa héo úa mỏng manh như tờ giấy quấn thuốc lá trong lòng bàn tay hơi run. Chưa đầy năm phút sau, đột nhiên sự thật, sự thật xuất hiện như một làn chớp nhoáng, chói lòa, ghê rợn, khiến chàng thanh tra cảnh sát bật rú lên một tiếng kinh hoàng.
Nếu thế thì kẻ sát nhân không phải là Sinh! Đáp máy bay để đi đâu đó cũng không phải là Sinh nốt! Tất cả những chi tiết sự việc đều do mụ Phé dựng đứng lên, bịa ra cả… Nhưng có điểm này: “Không chừng cậu ngự trên cao”… có thể… là… là... Trọng Viễn rợn người, cảm thấy rõ ràng mồ hôi toát ra, chảy dọc theo sống lưng, lạnh buốt. Muốn ngẩng đầu lên, chàng trai có cảm giác gáy mình đau nhức, cứng đơ ra, không động cựa được. Mắt không ngó, nhưng trong tâm trí, chàng thanh tra cảnh sát đã biết rõ là phía trên cao ngang đỉnh đầu mình, hiện có… cái gì.
Trực giác của Trọng Viễn linh thật!
Đúng như thế! Trên một cành thông cao chót vót, giữa đám lá thông xanh, một thây người treo lủng lẳng. Một người chết thắt cổ? Không đúng! Chết thắt cổ mà dây lại cột ngang nách, ôm choàng qua ngực?
Nội mười giây đồng hồ sau. Trọng Viễn đã biết được ngay, Sinh! Đúng xác chết đó là Sinh! Chàng quý tử con quan Án Bùi Đình Quang chỉ còn là cái xác không hồn, khuôn mặt nhợt ra, xanh mét như tàu lá chuối non. Máu trong người đã do vết thương nơi bụng rỉ ra, y hệt trường hợp của thằng Ngây. Và sinh mạng của chàng trai đã do lỗ hổng của vết thương trúng giữa tim mà bay đi mất.
Trọng Viễn sực nhớ lại giây phút xúc động buổi tối hôm đầu khi đặt chân tới đây. Lúc đó, sự lo lắng, bồn chồn, khắc khoải đã khiến hai khuôn mặt, của bà Án, của bà Cầm, một đẹp đài các, một hiền lành phúc hậu, in sâu những nếp nhăn giống nhau như hệt. Rồi đến bây giờ nhìn mặt Sinh, Trọng Viễn lại thấy những nét giống hệt những nét đã bắt gặp trên mặt thằng Ngây. Nghĩa là: niềm khắc khoải vô biên, xen lẫn khủng khiếp, ngạc nhiên đến tột độ.
Vừa trèo xuống, chàng thanh tra cảnh sát vừa ngẫm nghĩ:
- Phải xét kỹ, phải làm lại từ đầu. Hừ! Mụ Phé quái quỷ này! Rượu mời không uống, lại chỉ thích rượu phạt! Ngon ngọt không muốn, lại muốn những cứng rắn cay chua! Phải “ốp” cho mụ nói hết sự thật mới được! Không thể để mụ tưởng là đánh lừa được mình, cứ tiếp tục cười thầm chế riễu mình mãi.
Xuống tới mặt đất, Trọng Viễn đứng dựa vào gốc cây ngẫm nghĩ:
- Chút xíu nữa, lòng tự ái bị tổn thương khiến mình hành động không kịp suy nghĩ chín chắn. Mụ Phé rất được mọi người ở đây thương mến. Vậy mình phải dè dặt lắm mới được. Có lý nào mụ lại đích thân cầm súng lục bắn chết Sinh và thằng Ngây? Lại càng không phải nữa là mụ đã na được hai cái xác, thủ tiêu một, còn một thì treo lủng lẳng lên trên kia. Tại sao lại phải dàn cảnh ra như thế? À, à… mụ Phé này, thế nào mụ cũng phải nói, nói hết sự thật ra. Sự thật một khi trắng đen rõ rệt, vụ án bí mật tại biệt dinh cụ Án Bùi sẽ không còn bí mật nữa.
Một cành khô gẫy kêu “rắc" khiến Trọng Viễn giật nẩy mình. Một con thỏ rừng mình trắng như bông vun vút chạy qua. Nhìn theo bóng con vật chạy trốn, chàng trai thôi không nghĩ đến nạn nhân nữa mà liên tưởng đến "tên thủ phạm".
Trọng Viễn lẩm bẩm:
- Hung thủ không phải là Sinh! Vậy thì đúng là một con quỷ sống nào đó tàn bạo hết cỡ. Nó sẽ không lùi bước trước một vụ sát nhân thứ ba nữa. Con quỷ sống hiện giờ vẫn ẩn nấp đâu đây! Nó có một mình hay có sự tiếp tay của một tên đồng lõa? Đồng lõa? Ai, ai có thể là đồng lõa của hung thủ? Mụ Phé chăng? Kể cũng đáng nghi lắm. Nếu không có tà ý gì thì tại sao mụ lại lấy mấy cây bài ra làm rối loạn sự việc ngay từ lúc đầu? Mụ toan tính cái gì vậy? Bí mật!... Để né mạng lưới của pháp luật! Nhưng có một điều khó hiểu nhất là: động cơ nào đã thúc đẩy hung thủ xuống tay hạ sát cả hai người? Hai nhân vật hoàn toàn khác biệt nhau, thể chất khác, trình độ trí thức khác hẳn nhau, rồi địa vị trong xã hội lại xa nhau một trời một vực. Hay thủ phạm là một gã điên khùng loạn trí?... Hay là một… mụ điên. Mụ điên.
Có tiếng lá khô kêu sột soạt. Trọng Viễn ngẩng phắt lên. Mụ Phé đã sừng sững đứng trước mặt tự bao giờ. Mụ há hốc cái miệng đỏ lòm, sặc lên cười “ khạch khạch ”, cất tiếng nói như quạ kêu:
- Thế nào ? Cậu Cả ? Trông thấy tận mắt hai người chết rồi đấy chứ, hả ? Còn muốn người thứ ba nữa chết không ?
“ Cậu Cả ” đùng đùng nổi giận. Cứ nghĩ đến niềm đau khổ của mọi người trong biệt thự cụ Án khi được nghe được chàng báo tin dữ, Trọng Viễn lại có cảm giác như lửa đốt trong lòng. Chàng trai nghiến răng:
- Coi chừng đó, mụ Phé ! Mụ ghê gớm lắm ! Xác thằng Ngây đâu ? Nói đi ! Đồng thời mụ có chịu bảo cho tôi biết kẻ nào nhẫn tâm hạ sát cả hai người đó không ? Chịu không ? Có hay không ? Trả lời một tiếng thôi.
Mụ phù thủy luống cuống:
- Ấy, có, có ! Tại cậu không hỏi thì làm sao tôi nói!
Chàng thanh tra cảnh sát không ngờ mụ lại biết điều một cách dễ dàng đến thế, liền mỉm cười trách:
- Mụ đã lớn tuổi như thế rồi, ít nhất cũng phải biết hổ thẹn với lương tâm khi thấy việc điều tra một vụ án ghê gớm như thế này cứ kéo dài ra mãi trong lúc chính mụ, mụ lại biết được sự thật như thế nào. – Đôi mắt nâu quắc lên, giọng nói chàng thanh niên đanh lại – Giờ đây, dù muốn dù không, mụ cũng phải nói. Thế nào, mụ Phé ! Nghe tôi hỏi đây rồi liệu mà trả lời: ai đã giết cậu Sinh và thằng Ngây ?
- Tôi ! Chính tôi ! Tôi đã giết cả hai đứa!
Mụ Phé nổi cơn điên ? Đúng thế ! Trọng Viễn bất giác thối lui một bước như người đứng trước một con rắn độc đang nhóng cổ sắp sửa mổ tới. Miệng chàng lắp bắp:
- Á, a ! Nhưng tại sao ? Tại sao chứ ? Hả ?
- Tôi ghét tụi nhà mụ Án, suốt đời giàu sang phú quý, sống trong nhung lụa lượt là. Mà tôi thì khổ quá. Suốt đời chỉ sống nhờ vào sự bố thí của họ. Tôi thù hận tụi họ. Mụ Án làm bộ làm tịch, ỷ có mấy đứa con, đứa nào cũng xinh đẹp. Mà ngay cả mụ nữa, ăn uống tẩm bổ, cứ đẹp nõn ra. Còn tôi, thì lại phải sống hẩm hiu trong cảnh cô đơn đói khổ.
Trọng Viễn có cảm giác vừa được nghe một bài văn tả oán. Một bài văn gò ép, gượng gạo đã sửa soạn sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ đúng dịp là đọc lên làu làu như diễn kịch.
Chân chàng thanh tra lại tự động bước tới một bước:
- Mụ Phé kỳ quái thật ! Thế ra chỉ vì ghen ghét mà mụ đã hành động dã man như vậy! Nhưng còn thằng Ngây! Thằng Ngây đã làm gì mụ chứ?
Mặt mụ đàn bà ngẩn ra mấy giây, nhưng lấy lại vẻ bình thản rất nhanh. Tiếng mụ lại cất lên đều đều:
- Tôi đã bắn chết cậu Sinh đêm hôm 12 rạng ngày 13. Lúc đó, cậu ấy với thằng Ngây đang đi chơi trong rừng trên con đường mòn lớn đó. Khi cậu Sinh gục chết, tôi đã bắt thằng nhỏ trèo lên treo xác cậu ta trên cành cây. Tôi đã giúp nó một tay bằng một sợi dây thừng đầu buộc một hòn đá, liệng qua cành cây. Thằng Ngây ríu ríu làm theo vì nó sợ hãi tôi quá. Khi trèo xuống, đột nhiên thằng nhỏ nổi cơn hung bạo, miệng la thét inh trời và nhảy xổ vào cắn xé tôi như một thằng điên.
- Thế là bà nổ súng bắn nó luôn ?
- Phải !
- Súng gì thế ?
Không một chút ngập ngừng do dự, mụ Phé nói ngay:
- Khẩu súng trường hai nòng cậu Sinh bỏ quên tại nhà tôi hồi sáng hôm ấy, khi cậu đưa mấy cuộn len đến cho tôi nối thêm vào ống tay áo lạnh của bà Án.
Chàng thanh tra cảnh sátchợt cất tiếng mừng reo chiến thắng:
- Bắn bằng khẩu súng hai nòng của cậu Sinh ! Ha ! Ha ! Vậy mà vết thương trên mình hai nạn nhân lại do đạn súng lục. Ha ! Ha ! Ha !
Mụ Phé biến sắc mặt, đôi đầu gối nhũn ra. Mụ gục xuống gốc cây thông, ôm mặt khóc nức nở. Trọng Viễn cúi xuống lay vai mụ:
- Tội nghiệp ! Này, mụ Phé ! Mụ có ý che chở cho ai thế ? Con hay cháu của mụ chăng ? Hay một tên du đãng côn đồ nào đó, hả ?
Mụ già không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Chàng trai hỏi gặng:
- Nhưng là ai mới được chứ ? Ai ?
Mụ Phé dằn từng tiếng:
- Trung úy Dưỡng !
Ba chữ “Trung úy Dưỡng” tuy ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ khiến trí tưởng tượng bén nhậy, phong phú của Trọng Viễn tái diễn được cả một tấn đại bi kịch, bắt đầu từ quá khứ: mụ Phé, trong buổi xuân thời, đã gởi đứa con trai vào cô nhi viện. Đứa con trai ấy, theo thời gian, lớn lên trở thành… Trung úy Dưỡng, một sĩ quan phi công. Vị sĩ quan phi công ấy đổi về làm việc tại phi trường Phủ Đoan thuộc xã Phú Hộ, cách biệt dinh cụ Án Bùi ba trăm thước. Trung úy Dưỡng yêu say đắm Tường Lan, cô con gái lớn của cụ Án Bùi, được người đẹp yêu lại. Cuộc tình duyên lứa đôi bị Sinh ngăn trở. Trung úy Dưỡng, trong một phút phẫn hận, đã hạ sát cậu Sinh, em trai ruột của người yêu mình. Sinh, trước khi bị bắn chết, đã giằng co vật lộn dữ dội và đã đả thương Trung úy Dưỡng. Dẫn chứng cụ thể: chiếc áo sơ mi đẫm máu, Trọng Viễn phát giác được trong ngăn kéo “com mốt” của Tường Lan.
Chàng thanh niên ý thức được vai trò tuyệt luân của mụ Phé trong việc đánh lạc hướng công lý, hy sinh tuyệt đối để cứu con trai.
Có thể thế lắm ! Ồ, nhưng còn thằng Ngây ! Cái chết của thằng bé ngớ ngẩn này giải thích thế nào ?
Hỏi, mụ Phé cho biết:
- Dưỡng đã giết thằng Ngây vì bất đắc dĩ, tuy trong lòng không muốn.
- Và chính mụ đã đưa ra ý kiến thủ tiêu xác thằng nhỏ ?
- Đúng như vậy ! Tôi chôn nó ở trong cánh rừng già. Ồ, thằng bé vẫn yêu thích cánh rừng già ấy lắm.
Trọng Viễn vẫn cố lấy giọng điềm nhiên:
- Thế rồi chính Trung úy Dưỡng đã giúp mụ di chuyển xác nó đi ?
Mụ Phé gật đầu:
- Phải!
Chàng thanh tra cảnh sát thở ra một hơi nhẹ, thật dài. Lại một câu chuyện bịa đặt, dựng đứng cứ như thật ấy thôi.
Đôi mắt tròng nâu như mắt thỏ lại quắc lên, giọng nói gằn từng tiếng chát chúa:
- Mụ điêu ngoa xảo quyệt ! Trung úy Dưỡng đã đi công tác tại Saigon từ ngày 13. Trung úy Dưỡng cũng không phải là con trai của mụ mà cũng không phải y đã xuống tay hạ sát cậu Sinh. Tôi đã lầm lớn mà nương tay để cho mụ lừa dối mãi. Thế nào ? Sự thật ra sao ? Mụ nói hay không thì bảo !
Yên trí thế nào mụ phù thủy cũng nổi trận lôi đình, phản ứng chắc phải dữ dội lắm. Trọng Viễn vô cùng ngạc nhiên khi thấy mụ Phé chăm chú nhìn chàng, tia mắt vô cùng buồn thảm. Hai giọt nước long lanh, từ hai con mắt, một bé, một to, ứa ra, từ từ lăn xuống gò má nhăn nheo. Cái miệng không răng lại phều phào mấy lời vè quái dị:
Một đứa ngủ, hai đứa ngủ.
Đứa thứ ba rồi cũng chẳng thức lâu.
Một cánh tay mụ Phé mệt nhọc đưa lên chỉ vào lùm cây um tùm kế bên chỗ Trọng Viễn đứng. Chàng thanh tra cảnh sát xăm xăm tiến lại trong khi mụ phù thủy lại gục mặt tiếp tục khóc rấm rứt.
Vạch cây rẽ bụi, Trọng Viễn phát giác ra ngay thi thể thằng Ngây. “Người ta” đã kéo lê xác nó từ nhà tới tận đây. Áo quần thằng nhỏ mặc trên người rách bươm, lấm đầy đất cát, chứng minh rõ điều đó.
Thế rồi, sự thật như những đốm nhỏ, lóe sáng dần trong tâm trí chàng thanh tra cảnh sát:
“Xác thằng nhỏ bị kéo lê trên mặt đất, có nghĩ là người làm việc ấy không đủ sức bồng hẳn nó lên. Người ấy là mụ Phé! Mục đích để làm gì?... Nhằm làm rối tung sự thật, đánh lạc hướng điều tra của mình… Rắc rối thật! Chỉ còn một cách duy nhất là cho đối chất với thi thể cậu Sinh mới hy vọng đạt được kết quả…”
Quay nhìn mụ Phé, chàng buông gọn:
- Này, đi theo tôi!
Mụ phù thủy ngồi nhổm lên, có cử chỉ thảng thốt vội vàng như muốn chạy trốn.
Trọng Viễn khẽ quát:
- Vô ích! Định đi báo tin cho ai đấy hả? Đừng hy vọng làm cái chuyện đó nghe! Tôi theo sát mụ đó, coi chừng!
Mụ Phé bướng bỉnh, quàng tay ôm chặt lấy gốc cây thông.
Kể từ ngày ra làm việc cho tới giờ, đã hơn mười năm, Trọng Viễn không hề áp dụng biện pháp cứng rắn với ai. Ngay cả bữa nay, hơn bao giờ hết, chàng lại còn tỏ vẻ thương hại thật tình. Lá bùa phù thủy rã tan như tờ giấy mỏng bị nước mưa, mưu mô vụng về, thô kệch, bị phanh phui phơi trần dưới ánh sáng, mụ Phé hiện nguyên hình là một bà già thân tàn ma dại, nghèo khổ cùng cực, ốm o thảm hại cùng cực.
Chàng thanh tra cảnh sát trầm giọng:
- Mụ Phé ! Mụ nên nhớ rằng tôi biết được nhiều chuyện lắm. Nếu mụ tỏ ra là người biết điều, chịu nghe lời tôi, sẽ có lợi vô cùng cho kẻ mà mụ muốn che chở. Tôi sẽ hết sức giúp đỡ. Mụ có thể tin ở tôi.
Sắc diện Trọng Viễn ánh lên một vẻ gì đặc biệt khiến mụ phù thủy nới lỏng tay, không ôm chặt thân cây nữa, đồng thời ánh mắt mụ cũng hết hẳn vẻ lạnh lùng bí mật.
Hai người chầm chậm đặt bước đi theo con đường mòn nhỏ hẹp. Mụ già khom lưng trên khúc cây gậy tre đen bóng. Áo quần rách bươm bay phần phật theo làn gió từng cơn thổi loạn, trong không khác gì một con chim trời đã trọng thương còn bị bạt gió, sã cánh tả tơi.
Trọng Viễn lặng lẽ đi phía sau. Tâm trạng chàng là tâm trạng cụt hứng của nhà thiện xạ, trước khi vào rừng yên trí là thế nào cũng đem được về, trình cho công chúng xem một con mãnh thú, nhưng giờ đây, mồi thịt rừng lại chỉ là một con chim bạt gió lông cánh tiêu điều xơ xác.
- Ngày mai mình sẽ tới thăm mụ Phé một phen nữa. Không hiểu bên trong cái sọ dừa bù xù đó thật ra có những cái gì chứ? Lúc thì chưa hỏi đã nói. Lúc cậy răng lại không chịu thốt một lời.
Khoảng 11 giờ đêm, gió lớn bỗng nổi lên. Nửa giờ sau, bão tố diễn ra cuồng bạo. Mưa như trút nước, cây cối trong vườn bị gió lay, rên rỉ, thân cành vặn xoắn kêu rắc rắc, kinh hồn. Gió gào, mưa quét, cứ thế kéo dài suốt đêm. Mãi tới sáu giờ sáng mới tạm yên. Bão tố ầm ầm đã khiến Trọng Viễn cũng như mọi người trong biệt thự trằn trọc thâu đêm. Sáng tám giờ chàng mới thức giấc, mệt mỏi vô cùng. Đúng lúc ngồi ăn sáng, gia nhân bà Án mang lên cho chàng mảnh giấy của vị thiếu tá không quân tại phi trường Phủ Đoan, báo cho biết: trung úy Dưỡng khi bị cử đi công tác tại Saigon đã hết sức tranh đấu để xin người khác thay thế, nhưng không được, đành phải dứt áo lên đường. Rõ rệt là chàng sĩ quan trẻ tuổi rất khổ tâm về chuyến công tác này.
Trọng Viễn thầm nghĩ:
Chàng Dưỡng không muốn một phút nào xa rời Tường Lan. Vậy thì chàng ta không một chút dính líu vào vụ án thê thảm này.
Đang sửa soạn “đi thăm” mụ Phé, chợt có tiếng người phu trạm gọi cổng. Gia nhân đưa lên cho chàng một bức thư. Chữ đề ngoài phong bì là một loại chữ vụng về, nét run run như nét chữ học trò lớp năm. Trọng Viễn lật đật xé bao ngoài:
“ Báo trước cho thanh tra Trọng Viễn biết rằng nếu cứ tiếp tục rớ vào nhưng chuyện không dính dáng gì đến mình, tính mạng sẽ bị lâm nguy nội 48 tiếng đổng hồ đó”.
Chàng trai chúm môi huýt gió một hơi dài:
Úi chà! Ghê nhỉ!... Hừ!... Từ bữa đặt chân tới đây, “mỗ” chỉ rớ vào những việc gì dính dáng tới “mỗ” thôi mà. Có đụng chạm gì đến việc của người khác đâu. Đúng như mụ Phé đã nói: nghề nghiệp của tôi mà!
Tự động, chàng thanh tra cảnh sát đưa tay sờ vào túi áo bên phải, nơi nằm gọn một khẩu “browning”. Yên trí, chàng sửa soạn bước ra. Trước khi đi, Trọng Viễn lấy ra xem lá thư nặc danh gởi cho bà Án về vụ tình ái lăng nhăng giữa Sinh và cô gái tên Liên, so sánh với lá thư mới nhận được. Hai tuồng chữ hoàn toàn khác biệt. Vậy thì ít nhất có hai kẻ nhúng tay vào vụ án này. Tên thứ nhất muốn ngăn chặn để Sinh thôi đi những chuyện trăng hoa ong bướm, kẻ thứ hai muốn chàng chấm dứt ngay cuộc điều tra… Chữ viết tuy có khác, nhưng có thể kẻ chủ mưu chỉ là một.
Trọng Viễn xuống nhà dưới. Chàng gặp ngay Tường Vân. Cô gái thùy mị đón chào chàng thanh tra cảnh sát bằng nụ cười thật xinh. Vừa may! Trọng Viễn đang cần tìm nàng để hỏi tin tức:
- Cô Tường Vân! Cô có thể cho tôi được coi một vài dòng chữ viết của cậu Sinh?
- Dạ được chứ ạ! Để tôi đi lấy, ông chờ một lát nhé!
Hai phút sau, thiếu nữ trở xuống, tay cầm một tấm bưu thiếp anh trai nàng đã gởi tặng khi cậu ta đi du lịch tại Thụy Sĩ. Liếc mắt ngó qua, Trọng Viễn biết được ngay tuồng chữ rất đẹp ghi trên bưu thiếp và chữ viết gà bới nguệch ngoạc “bất thành tự dạng” trên hai lá thư nặc danh chẳng có điểm nào có thể gọi là của cùng một người cả.
Cậu Sinh, mặc dù có cố gắng tới mức nào chăng nữa cũng không thể viết xấu như thế được.
Thêm nữa, tuồng chữ viết trong là thư nặc danh mới nhận được đây nhất định không phải là tuồng chữ viết giả tạo. Rõ ràng là lối viết của một người quê mùa ít học, cầm bút còn vụng về lúng túng, nhưng cách hành văn lại rất thông minh lanh lợi: “Báo trước cho thanh tra Trọng Viễn biết rằng…”
Tường Vân đưa mắt nhìn chàng trai. Ánh mắt bồn chồn khắc khoải. Trọng Viễn mỉm cười. Nụ cười của chàng đột nhiên ngượng nghịu vô cùng.
Một làn hơi ấm đưa lên hâm nóng làn da mịn màng của thiếu nữ. Trong nháy mắt, sắc mặt Tường Vân ửng hồng, đẹp rực rỡ, khiến Trọng Viễn chớp mắt liền mấy cái.
Hình như thiếu nữ hơi hối hận vì có một phút vô tâm đối với điều buồn lo đang trĩu nặng lên gia đình yêu quý của nàng. Tường Vân cất tiếng dịu dàng:
- Ông cố gắng tìm cho ra anh Sinh tôi nhé!
Chàng thanh tra cảnh sát đưa vội hai tay nắm lấy hai bàn tay nuột nà đưa ra trước mặt mình. Tiếng nói của chàng phào nhẹ như hơi gió:
- Tôi hứa với Tường Vân lời hứa danh dự!
Thế rồi, thong thả tản bộ hướng về phía nhà mụ Phé, vừa đi, Trọng Viễn vừa suy nghĩ rất lung. Trước khi vào gặp mụ, phải rẽ vào trong rừng một lúc đã, đến đúng chỗ con Bảo Tố bị bắn hạ. Biết đâu lại chẳng bắt gặp một gian lều hoặc một cái mái lá nào đó đã được dùng làm chỗ ẩn núp cho tên hung thủ. Trọng Viễn không phải là người nhát gan. Hơn nữa, chàng vẫn tin rằng sinh mạng của mình không có gì đáng ngại mặc dầu lá thư đe dọa vẫn nằm kềnh kệnh trong túi áo. Vả lại, nếu “kẻ kia” chủ tâm muốn hạ chàng, ắt hẳn hắn đã bắn trúng chàng ngay cùng một lúc với con chó chứ!
Trọng Viễn âm thầm kết luận:
- Không dám bắn hạ mình, không dám sát hại một nhân viên nhà nước. Đó đúng là bằng chứng rõ rệt để chứng minh thủ phạm chính là Sinh.
Trọng Viễn đặt bước đi vào một lối nhỏ phủ đầy lá rụng ẩm đẫm nước mưa hồi đêm. Chàng cảm thấy hơi lành lạnh. Đột nhiên, một bóng hình kỳ dị xuất hiện lù lù ngay trước mắt. Bóng hình ấy khoác một chiếc áo mưa đàn ông có mũ chụp sùm sụp trên đầu. Không hiểu là đàn ông hay đàn bà mà chỉ thấy “hắn” giang hai cánh tay áo lụng thụng, một tay nắm chặt chiếc gậy lớn. Có tiếng the thé cất lên:
- Ê, ê! Thôi nghe! Đứng lại, đừng có tiến lên nữa nghe. Tiến lên nữa là chết đấy!
Trọng Viễn thản nhiên:
- Tưởng ai! Hóa ra mụ Phé! – Chàng trai rút nhanh lá thư nặc danh vừa nhận được hồi nẫy – Này, mụ viết lá thư hăm dọa tôi đấy phải không?
Mụ phù thủy quắc mắt ngó chàng chăm chú:
- Ai biết đọc biết viết bao giờ?
Chàng trai mỉm một nụ cười:
- Bữa nọ, bà Cầm có nói rõ: chính bà đã tự tay chép ra giấy bài thơ kinh dị đó. Vậy là bà biết đọc thông viết thạo!... Thôi kệ, mụ cứ để tôi đi lên thử coi. Tiến lên, để xem tên nào định làm gì tôi nào… Mụ xê ra!
Mụ Phé vẫn lải nhải:
- Đã bảo đừng tới, đừng đi nữa mà!
Chợt mụ trầm giọng:
Một đứa ngủ, hai đứa ngủ.
Đứa thứ ba rồi cũng chẳng thức lâu.
Trọng Viễn có ý trêu chọc cho mụ tức khí phải phun ra hết:
- Này mụ Phé! Hai đứa nào chết thì chưa thấy. Chỉ có một đứa chết mà thôi. Mà đứa chết ấy cũng đã lại “đi” đâu mất rồi. Mụ thấy chưa? Mụ thấy rõ ràng là đã đến phiên tôi thế nào được. Xê ra!.
Mụ Phé nhìn chàng chòng chọc:
- À! Đã muốn thì cứ việc lên đi. Cậu sẽ thấy đủ… hai đứa. Rồi là tới phiên đứa thứ ba. Cậu nhất định muốn thế kia mà. Hừ!
Dứt lời, mụ phù thủy quỷ quái tung vung tay áo, ré lên một tiếng nghe như tiếng cú kêu, quay mình chạy mất hút.
Trọng Viễn khẽ nhún đôi vai rộng, chép miệng:
- Bà già quỷ quái!
Chàng thận trọng tiến bước, lắng tai nghe ngóng, không bỏ sót từng tiếng lá cây sột soạt, từng tiếng cành khô gãy kêu lắc rắc. Trọng Viễn dừng chân tại gốc cây thông to lớn, nơi con Bão Tố gục chết hôm trước.
Chàng ngậm ngùi khẽ nói:
- Khi đến đây, mày đã trông thấy hoặc đánh hơi thấy gì hả Bão Tố? Bão Tố ơi! Giá mày không bị chết oan, bây giờ còn ở cạnh bên ta thì thích quá.
Chàng thanh tra cảnh sát đi quanh gốc cây một vòng. Đột nhiên, chàng cúi xuống thật nhanh: sát gốc, gần mặt đất, một bông hoa pensée nhỏ xíu, héo úa, đẫm nước mưa, từ màu trắng trinh bạch đã ngả sang màu nâu nham nhở, bám chặt vào thân cây. Chắc là do gió thổi mạnh, bông hoa táp dính vào vỏ cây như dán bằng keo. Nếu không phải là con mắt của nhà chuyên môn điều tra tư pháp, chắc chắn không thể nhận ra được sự hiện diện của cái dấu vết rất nhỏ nhưng vô cùng quan trọng ấy. Trọng Viễn bàng hoàng, lật đi lật lại bông hoa héo úa mỏng manh như tờ giấy quấn thuốc lá trong lòng bàn tay hơi run. Chưa đầy năm phút sau, đột nhiên sự thật, sự thật xuất hiện như một làn chớp nhoáng, chói lòa, ghê rợn, khiến chàng thanh tra cảnh sát bật rú lên một tiếng kinh hoàng.
Nếu thế thì kẻ sát nhân không phải là Sinh! Đáp máy bay để đi đâu đó cũng không phải là Sinh nốt! Tất cả những chi tiết sự việc đều do mụ Phé dựng đứng lên, bịa ra cả… Nhưng có điểm này: “Không chừng cậu ngự trên cao”… có thể… là… là... Trọng Viễn rợn người, cảm thấy rõ ràng mồ hôi toát ra, chảy dọc theo sống lưng, lạnh buốt. Muốn ngẩng đầu lên, chàng trai có cảm giác gáy mình đau nhức, cứng đơ ra, không động cựa được. Mắt không ngó, nhưng trong tâm trí, chàng thanh tra cảnh sát đã biết rõ là phía trên cao ngang đỉnh đầu mình, hiện có… cái gì.
Trực giác của Trọng Viễn linh thật!
Đúng như thế! Trên một cành thông cao chót vót, giữa đám lá thông xanh, một thây người treo lủng lẳng. Một người chết thắt cổ? Không đúng! Chết thắt cổ mà dây lại cột ngang nách, ôm choàng qua ngực?
Nội mười giây đồng hồ sau. Trọng Viễn đã biết được ngay, Sinh! Đúng xác chết đó là Sinh! Chàng quý tử con quan Án Bùi Đình Quang chỉ còn là cái xác không hồn, khuôn mặt nhợt ra, xanh mét như tàu lá chuối non. Máu trong người đã do vết thương nơi bụng rỉ ra, y hệt trường hợp của thằng Ngây. Và sinh mạng của chàng trai đã do lỗ hổng của vết thương trúng giữa tim mà bay đi mất.
Trọng Viễn sực nhớ lại giây phút xúc động buổi tối hôm đầu khi đặt chân tới đây. Lúc đó, sự lo lắng, bồn chồn, khắc khoải đã khiến hai khuôn mặt, của bà Án, của bà Cầm, một đẹp đài các, một hiền lành phúc hậu, in sâu những nếp nhăn giống nhau như hệt. Rồi đến bây giờ nhìn mặt Sinh, Trọng Viễn lại thấy những nét giống hệt những nét đã bắt gặp trên mặt thằng Ngây. Nghĩa là: niềm khắc khoải vô biên, xen lẫn khủng khiếp, ngạc nhiên đến tột độ.
Vừa trèo xuống, chàng thanh tra cảnh sát vừa ngẫm nghĩ:
- Phải xét kỹ, phải làm lại từ đầu. Hừ! Mụ Phé quái quỷ này! Rượu mời không uống, lại chỉ thích rượu phạt! Ngon ngọt không muốn, lại muốn những cứng rắn cay chua! Phải “ốp” cho mụ nói hết sự thật mới được! Không thể để mụ tưởng là đánh lừa được mình, cứ tiếp tục cười thầm chế riễu mình mãi.
Xuống tới mặt đất, Trọng Viễn đứng dựa vào gốc cây ngẫm nghĩ:
- Chút xíu nữa, lòng tự ái bị tổn thương khiến mình hành động không kịp suy nghĩ chín chắn. Mụ Phé rất được mọi người ở đây thương mến. Vậy mình phải dè dặt lắm mới được. Có lý nào mụ lại đích thân cầm súng lục bắn chết Sinh và thằng Ngây? Lại càng không phải nữa là mụ đã na được hai cái xác, thủ tiêu một, còn một thì treo lủng lẳng lên trên kia. Tại sao lại phải dàn cảnh ra như thế? À, à… mụ Phé này, thế nào mụ cũng phải nói, nói hết sự thật ra. Sự thật một khi trắng đen rõ rệt, vụ án bí mật tại biệt dinh cụ Án Bùi sẽ không còn bí mật nữa.
Một cành khô gẫy kêu “rắc" khiến Trọng Viễn giật nẩy mình. Một con thỏ rừng mình trắng như bông vun vút chạy qua. Nhìn theo bóng con vật chạy trốn, chàng trai thôi không nghĩ đến nạn nhân nữa mà liên tưởng đến "tên thủ phạm".
Trọng Viễn lẩm bẩm:
- Hung thủ không phải là Sinh! Vậy thì đúng là một con quỷ sống nào đó tàn bạo hết cỡ. Nó sẽ không lùi bước trước một vụ sát nhân thứ ba nữa. Con quỷ sống hiện giờ vẫn ẩn nấp đâu đây! Nó có một mình hay có sự tiếp tay của một tên đồng lõa? Đồng lõa? Ai, ai có thể là đồng lõa của hung thủ? Mụ Phé chăng? Kể cũng đáng nghi lắm. Nếu không có tà ý gì thì tại sao mụ lại lấy mấy cây bài ra làm rối loạn sự việc ngay từ lúc đầu? Mụ toan tính cái gì vậy? Bí mật!... Để né mạng lưới của pháp luật! Nhưng có một điều khó hiểu nhất là: động cơ nào đã thúc đẩy hung thủ xuống tay hạ sát cả hai người? Hai nhân vật hoàn toàn khác biệt nhau, thể chất khác, trình độ trí thức khác hẳn nhau, rồi địa vị trong xã hội lại xa nhau một trời một vực. Hay thủ phạm là một gã điên khùng loạn trí?... Hay là một… mụ điên. Mụ điên.
Có tiếng lá khô kêu sột soạt. Trọng Viễn ngẩng phắt lên. Mụ Phé đã sừng sững đứng trước mặt tự bao giờ. Mụ há hốc cái miệng đỏ lòm, sặc lên cười “ khạch khạch ”, cất tiếng nói như quạ kêu:
- Thế nào ? Cậu Cả ? Trông thấy tận mắt hai người chết rồi đấy chứ, hả ? Còn muốn người thứ ba nữa chết không ?
“ Cậu Cả ” đùng đùng nổi giận. Cứ nghĩ đến niềm đau khổ của mọi người trong biệt thự cụ Án khi được nghe được chàng báo tin dữ, Trọng Viễn lại có cảm giác như lửa đốt trong lòng. Chàng trai nghiến răng:
- Coi chừng đó, mụ Phé ! Mụ ghê gớm lắm ! Xác thằng Ngây đâu ? Nói đi ! Đồng thời mụ có chịu bảo cho tôi biết kẻ nào nhẫn tâm hạ sát cả hai người đó không ? Chịu không ? Có hay không ? Trả lời một tiếng thôi.
Mụ phù thủy luống cuống:
- Ấy, có, có ! Tại cậu không hỏi thì làm sao tôi nói!
Chàng thanh tra cảnh sát không ngờ mụ lại biết điều một cách dễ dàng đến thế, liền mỉm cười trách:
- Mụ đã lớn tuổi như thế rồi, ít nhất cũng phải biết hổ thẹn với lương tâm khi thấy việc điều tra một vụ án ghê gớm như thế này cứ kéo dài ra mãi trong lúc chính mụ, mụ lại biết được sự thật như thế nào. – Đôi mắt nâu quắc lên, giọng nói chàng thanh niên đanh lại – Giờ đây, dù muốn dù không, mụ cũng phải nói. Thế nào, mụ Phé ! Nghe tôi hỏi đây rồi liệu mà trả lời: ai đã giết cậu Sinh và thằng Ngây ?
- Tôi ! Chính tôi ! Tôi đã giết cả hai đứa!
Mụ Phé nổi cơn điên ? Đúng thế ! Trọng Viễn bất giác thối lui một bước như người đứng trước một con rắn độc đang nhóng cổ sắp sửa mổ tới. Miệng chàng lắp bắp:
- Á, a ! Nhưng tại sao ? Tại sao chứ ? Hả ?
- Tôi ghét tụi nhà mụ Án, suốt đời giàu sang phú quý, sống trong nhung lụa lượt là. Mà tôi thì khổ quá. Suốt đời chỉ sống nhờ vào sự bố thí của họ. Tôi thù hận tụi họ. Mụ Án làm bộ làm tịch, ỷ có mấy đứa con, đứa nào cũng xinh đẹp. Mà ngay cả mụ nữa, ăn uống tẩm bổ, cứ đẹp nõn ra. Còn tôi, thì lại phải sống hẩm hiu trong cảnh cô đơn đói khổ.
Trọng Viễn có cảm giác vừa được nghe một bài văn tả oán. Một bài văn gò ép, gượng gạo đã sửa soạn sẵn sàng từ lâu, chỉ chờ đúng dịp là đọc lên làu làu như diễn kịch.
Chân chàng thanh tra lại tự động bước tới một bước:
- Mụ Phé kỳ quái thật ! Thế ra chỉ vì ghen ghét mà mụ đã hành động dã man như vậy! Nhưng còn thằng Ngây! Thằng Ngây đã làm gì mụ chứ?
Mặt mụ đàn bà ngẩn ra mấy giây, nhưng lấy lại vẻ bình thản rất nhanh. Tiếng mụ lại cất lên đều đều:
- Tôi đã bắn chết cậu Sinh đêm hôm 12 rạng ngày 13. Lúc đó, cậu ấy với thằng Ngây đang đi chơi trong rừng trên con đường mòn lớn đó. Khi cậu Sinh gục chết, tôi đã bắt thằng nhỏ trèo lên treo xác cậu ta trên cành cây. Tôi đã giúp nó một tay bằng một sợi dây thừng đầu buộc một hòn đá, liệng qua cành cây. Thằng Ngây ríu ríu làm theo vì nó sợ hãi tôi quá. Khi trèo xuống, đột nhiên thằng nhỏ nổi cơn hung bạo, miệng la thét inh trời và nhảy xổ vào cắn xé tôi như một thằng điên.
- Thế là bà nổ súng bắn nó luôn ?
- Phải !
- Súng gì thế ?
Không một chút ngập ngừng do dự, mụ Phé nói ngay:
- Khẩu súng trường hai nòng cậu Sinh bỏ quên tại nhà tôi hồi sáng hôm ấy, khi cậu đưa mấy cuộn len đến cho tôi nối thêm vào ống tay áo lạnh của bà Án.
Chàng thanh tra cảnh sátchợt cất tiếng mừng reo chiến thắng:
- Bắn bằng khẩu súng hai nòng của cậu Sinh ! Ha ! Ha ! Vậy mà vết thương trên mình hai nạn nhân lại do đạn súng lục. Ha ! Ha ! Ha !
Mụ Phé biến sắc mặt, đôi đầu gối nhũn ra. Mụ gục xuống gốc cây thông, ôm mặt khóc nức nở. Trọng Viễn cúi xuống lay vai mụ:
- Tội nghiệp ! Này, mụ Phé ! Mụ có ý che chở cho ai thế ? Con hay cháu của mụ chăng ? Hay một tên du đãng côn đồ nào đó, hả ?
Mụ già không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Chàng trai hỏi gặng:
- Nhưng là ai mới được chứ ? Ai ?
Mụ Phé dằn từng tiếng:
- Trung úy Dưỡng !
Ba chữ “Trung úy Dưỡng” tuy ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ khiến trí tưởng tượng bén nhậy, phong phú của Trọng Viễn tái diễn được cả một tấn đại bi kịch, bắt đầu từ quá khứ: mụ Phé, trong buổi xuân thời, đã gởi đứa con trai vào cô nhi viện. Đứa con trai ấy, theo thời gian, lớn lên trở thành… Trung úy Dưỡng, một sĩ quan phi công. Vị sĩ quan phi công ấy đổi về làm việc tại phi trường Phủ Đoan thuộc xã Phú Hộ, cách biệt dinh cụ Án Bùi ba trăm thước. Trung úy Dưỡng yêu say đắm Tường Lan, cô con gái lớn của cụ Án Bùi, được người đẹp yêu lại. Cuộc tình duyên lứa đôi bị Sinh ngăn trở. Trung úy Dưỡng, trong một phút phẫn hận, đã hạ sát cậu Sinh, em trai ruột của người yêu mình. Sinh, trước khi bị bắn chết, đã giằng co vật lộn dữ dội và đã đả thương Trung úy Dưỡng. Dẫn chứng cụ thể: chiếc áo sơ mi đẫm máu, Trọng Viễn phát giác được trong ngăn kéo “com mốt” của Tường Lan.
Chàng thanh niên ý thức được vai trò tuyệt luân của mụ Phé trong việc đánh lạc hướng công lý, hy sinh tuyệt đối để cứu con trai.
Có thể thế lắm ! Ồ, nhưng còn thằng Ngây ! Cái chết của thằng bé ngớ ngẩn này giải thích thế nào ?
Hỏi, mụ Phé cho biết:
- Dưỡng đã giết thằng Ngây vì bất đắc dĩ, tuy trong lòng không muốn.
- Và chính mụ đã đưa ra ý kiến thủ tiêu xác thằng nhỏ ?
- Đúng như vậy ! Tôi chôn nó ở trong cánh rừng già. Ồ, thằng bé vẫn yêu thích cánh rừng già ấy lắm.
Trọng Viễn vẫn cố lấy giọng điềm nhiên:
- Thế rồi chính Trung úy Dưỡng đã giúp mụ di chuyển xác nó đi ?
Mụ Phé gật đầu:
- Phải!
Chàng thanh tra cảnh sát thở ra một hơi nhẹ, thật dài. Lại một câu chuyện bịa đặt, dựng đứng cứ như thật ấy thôi.
Đôi mắt tròng nâu như mắt thỏ lại quắc lên, giọng nói gằn từng tiếng chát chúa:
- Mụ điêu ngoa xảo quyệt ! Trung úy Dưỡng đã đi công tác tại Saigon từ ngày 13. Trung úy Dưỡng cũng không phải là con trai của mụ mà cũng không phải y đã xuống tay hạ sát cậu Sinh. Tôi đã lầm lớn mà nương tay để cho mụ lừa dối mãi. Thế nào ? Sự thật ra sao ? Mụ nói hay không thì bảo !
Yên trí thế nào mụ phù thủy cũng nổi trận lôi đình, phản ứng chắc phải dữ dội lắm. Trọng Viễn vô cùng ngạc nhiên khi thấy mụ Phé chăm chú nhìn chàng, tia mắt vô cùng buồn thảm. Hai giọt nước long lanh, từ hai con mắt, một bé, một to, ứa ra, từ từ lăn xuống gò má nhăn nheo. Cái miệng không răng lại phều phào mấy lời vè quái dị:
Một đứa ngủ, hai đứa ngủ.
Đứa thứ ba rồi cũng chẳng thức lâu.
Một cánh tay mụ Phé mệt nhọc đưa lên chỉ vào lùm cây um tùm kế bên chỗ Trọng Viễn đứng. Chàng thanh tra cảnh sát xăm xăm tiến lại trong khi mụ phù thủy lại gục mặt tiếp tục khóc rấm rứt.
Vạch cây rẽ bụi, Trọng Viễn phát giác ra ngay thi thể thằng Ngây. “Người ta” đã kéo lê xác nó từ nhà tới tận đây. Áo quần thằng nhỏ mặc trên người rách bươm, lấm đầy đất cát, chứng minh rõ điều đó.
Thế rồi, sự thật như những đốm nhỏ, lóe sáng dần trong tâm trí chàng thanh tra cảnh sát:
“Xác thằng nhỏ bị kéo lê trên mặt đất, có nghĩ là người làm việc ấy không đủ sức bồng hẳn nó lên. Người ấy là mụ Phé! Mục đích để làm gì?... Nhằm làm rối tung sự thật, đánh lạc hướng điều tra của mình… Rắc rối thật! Chỉ còn một cách duy nhất là cho đối chất với thi thể cậu Sinh mới hy vọng đạt được kết quả…”
Quay nhìn mụ Phé, chàng buông gọn:
- Này, đi theo tôi!
Mụ phù thủy ngồi nhổm lên, có cử chỉ thảng thốt vội vàng như muốn chạy trốn.
Trọng Viễn khẽ quát:
- Vô ích! Định đi báo tin cho ai đấy hả? Đừng hy vọng làm cái chuyện đó nghe! Tôi theo sát mụ đó, coi chừng!
Mụ Phé bướng bỉnh, quàng tay ôm chặt lấy gốc cây thông.
Kể từ ngày ra làm việc cho tới giờ, đã hơn mười năm, Trọng Viễn không hề áp dụng biện pháp cứng rắn với ai. Ngay cả bữa nay, hơn bao giờ hết, chàng lại còn tỏ vẻ thương hại thật tình. Lá bùa phù thủy rã tan như tờ giấy mỏng bị nước mưa, mưu mô vụng về, thô kệch, bị phanh phui phơi trần dưới ánh sáng, mụ Phé hiện nguyên hình là một bà già thân tàn ma dại, nghèo khổ cùng cực, ốm o thảm hại cùng cực.
Chàng thanh tra cảnh sát trầm giọng:
- Mụ Phé ! Mụ nên nhớ rằng tôi biết được nhiều chuyện lắm. Nếu mụ tỏ ra là người biết điều, chịu nghe lời tôi, sẽ có lợi vô cùng cho kẻ mà mụ muốn che chở. Tôi sẽ hết sức giúp đỡ. Mụ có thể tin ở tôi.
Sắc diện Trọng Viễn ánh lên một vẻ gì đặc biệt khiến mụ phù thủy nới lỏng tay, không ôm chặt thân cây nữa, đồng thời ánh mắt mụ cũng hết hẳn vẻ lạnh lùng bí mật.
Hai người chầm chậm đặt bước đi theo con đường mòn nhỏ hẹp. Mụ già khom lưng trên khúc cây gậy tre đen bóng. Áo quần rách bươm bay phần phật theo làn gió từng cơn thổi loạn, trong không khác gì một con chim trời đã trọng thương còn bị bạt gió, sã cánh tả tơi.
Trọng Viễn lặng lẽ đi phía sau. Tâm trạng chàng là tâm trạng cụt hứng của nhà thiện xạ, trước khi vào rừng yên trí là thế nào cũng đem được về, trình cho công chúng xem một con mãnh thú, nhưng giờ đây, mồi thịt rừng lại chỉ là một con chim bạt gió lông cánh tiêu điều xơ xác.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIV