Thứ Tư, 6 tháng 6, 2018

CHƯƠNG VII, VIII_CHIM PHỤNG THÁI LAN


 CHƯƠNG VII

  Con sóc xám


Người đưa thơ hôm nay lại đưa cho Y-Shroc một cái thùng gỗ nhỏ, bắt nó ký tên nhận lãnh đàng hoàng. Dấu bưu điện từ Sài Gòn, không đề tên người gởi chỉ ký hai chữ tắt H.M. Ồ, tên quen thuộc này nó còn lạ gì H.M có nghĩa là Hoàng Minh, chú Minh thám tử… đang nằm nhà thương đấy. Y-Shroc muốn khóc. Tội nghiệp chú Minh quá. 
Bên trong thùng gỗ có vật gì động đậy và đang kêu chít chít. Trời ơi! Con sóc yêu quí! Con sóc của Y-Shroc ở Sài Gòn! Cám ơn chú Minh không quên gởi đến cho thằng bé người bạn thân mến của nó trong những ngày ở Kontum.

Trong thùng gỗ không còn gì cả. Y-Shroc tìm mãi cho ra lá thư tưởng tượng – Nó nghĩ chú Minh có gởi thư cho ba đứa nữa – và đành thất vọng. Tiểu Phụng cũng ra tới, bồng con sóc lên vuốt ve và bảo Y-Shroc:

- Chú Minh giúp chúng ta điều tra mau lẹ đó.

- Bằng cách nào?

- Y-Shroc quên là con sóc này có thể nhận “diện” thủ phạm sao. Vẻ mặt con người có thể hóa trang, giọng nói cố đổi khác đi được còn… hơi người thì vô phương.

Y-Shroc reo lên:

- Đúng rồi… Nhưng ở rừng đi săn thú với dân sóc. Y-Shroc vẫn thấy họ chà nát một thứ lá bôi lên người để mất mùi da thịt, thú rừng không đánh hơi được mà.

- Hy vọng là vì bất ngờ, bọn chúng không đề phòng kịp mà bôi thuốc lên da. Trời phải giúp chúng ta vì chúng ta lương thiện, phải không Y-Shroc?

Trong khi đó Dũng và Xạo đang “dạo chơi” trong bãi cỏ cằn cỗi hôm trước. Chúng chia nhau lục soát để tìm những dấu vết khả nghi còn để lại của cuộc nói chuyện giữa ông Phó Giám đốc và người lạ mặt. Chỉ có những vết chân trên cỏ… dẫn ra bờ suối sâu và mất hút.

Một vật gì lấp lánh nhỏ xíu phản chiếu ánh mặt trời làm lóa mắt Xạo: một con chim Phụng tí hon bằng bạc chạm trổ tinh vi, khắc chữ nhỏ mắt thường không phân biệt được. Nếu phân biệt cũng chẳng đọc được vì không phải tiếng Việt Nam. Tại sao lại có món đồ trang sức đó ở nơi đây?

Một cách máy móc, Xạo nhặt lên đút túi. Dũng bàn:

- Chim phụng nhỏ… Tiểu Phụng… không chừng về nhà hỏi Tiểu Phụng nó biết.

Xạo gật đầu đồng ý:

- Dầu sao con chim phụng cũng không phải là một biểu vật trang sức của bộ lạc Thượng vùng này. Tao biết thế vì có mấy thằng bạn tao là Thượng, y như thằng Y-Shroc vậy đó. Tụi nó đeo những vòng đồng chạm hình ngôi sao và đầu người.

Một chiếc xuồng ghé lại bên bờ suối. Hai người đàn ông ì ạch khiêng một thùng cây nặng trĩu tay lên bờ. Dũng suýt la lên: một trong hai tên đó đã nói chuyện với ông Phó Giám đốc Đạt hôm qua.

Qua ngọn cỏ thấp, hai người đi rất chậm và rất xa. Thỉnh thoảng họ ngừng lại, có lẽ để nghỉ mệt và để xem đồng hồ. Dũng bảo thế vì mỗi lần đặt thùng xuống họ đều đưa tay lên xem đồng hồ. Xạo bảo:

- Có lẽ họ chờ ai chăng? Thùng gỗ phải có người nhận chớ? Tay không khiêng hoài sao nổi?

Họ từ từ tiến lại gần Dũng và Xạo. Hai đứa nằm mọp xuống đất ướt, không dám ngửng đầu lên. Mùi cỏ xanh tươi thoang thoảng lẫn với những lá cỏ vàng úa mục nát ngai ngái khó chịu. Một con kiến vàng quái ác bám lấy mặt Dũng và… chích. Thằng bé muốn nhảy nhỏm lên vì đau mà… không dám nhúc nhích vì sợ bị lộ, đành nằm chịu trận. Nó phải liếc chừng về hướng bọn kia năm bảy lượt mới dám đưa bàn tay lên gỡ con kiến... giết chết ngay trả thù.

Mặt Dũng nhăn như bị rách. Đã thế Xạo lại thì thào:

- Mày hết đẹp trai rồi, Dũng ạ.

Dũng nổi sùng:

- Nói nữa tao đập mày. Nhức thấy mồ… từ giờ tao không dám nằm úp mặt xuống cỏ nữa.

Một chiếc xe ngựa còm cõi lọc cọc tiến lại gần bên đường mòn. Gã đánh xe râu quai nón ló mặt ra hỏi vài câu thổ ngữ rồi nhận hàng lên xe. Trong vài phút, chiếc xe đã khuất đàng xa.

Chiếc thuyền cũng rời bờ suối. Xạo và Dũng về nhà vừa kịp lúc ăn trưa. Ba Xạo, ông Mạnh lầm lì cúi đầu và cơm. Xạo hỏi:

- Ba có việc… khó chịu ở sở phải không? Để con đoán xem nhé… ông Phó Giám đốc gắt gỏng nhiều lắm hả ba?

Vẫn im lặng. Xạo tiếp:

- Con biết ông Giám đốc và ông Phó Giám đốc có chuyện xích mích.

Ông Mạnh thật sự ngạc nhiên:

- Tại sao mày biết?

- Con đến nhà ông Phó chơi mà. Ông Phó phàn nàn về mấy đứa con ông Giám đốc đổ đồ dơ xuống giếng nước chung?

- Ai tiếp mày hả Xạo? Tao không tin được?

- Thật mà, ba hỏi anh Dũng và Y-Shroc xem? Ông phó còn dặn con đến ăn… tiệc nửa đêm Giáng sinh ở nhà ông ta đó.

Má Xạo thích lắm:

- Con tôi giỏi quá. Ông Đạt khó tính thế làm sao con chiều được?

Xạo chưa kịp trả lời thì ông Mạnh sầm mặt bảo:

- Chưa chắc thân với ông phó là điều hay đâu bà. Vì mình cấp nhỏ sống trên đe dưới búa. Ông giám đốc nổi giận thì mình… bể nồi cơm.

Bà Mạnh thở dài:

- Tôi chỉ muốn mình có thêm thời giờ làm phụ trội như mấy hôm trước là hay. Mình… nghèo quá mà sao chỉ làm thêm có một tuần lễ thôi hả ông?

- Ừ, ông giám đốc tạm ngưng lại để chờ quyết định của thượng cấp.

Không khí nặng nề làm Tiểu Phụng nuốt cơm không muốn trôi. Con bé nhạy cảm và hay tủi thân chớ không lì được như những đứa trẻ bạn trai. Tỉnh nhất là Y-Shroc. Một phần tính nó vô tâm, phần nữa là sáng nay nó mới nhận được con sóc yêu quí nên vui vẻ khác thường.

Bữa cơm chấm dứt. Tiểu Phụng thở phào đứng lên. Dũng đi theo bạn, nó an ủi:

- Phụng không ăn được hả? Để chiều mình đi ăn mì, Dũng mới biết có một xe mì vịt ngon lắm.

Phụng lắc đầu:

- Không phải chuyện ấy đâu Dũng… Phụng buồn thấy hối hận về việc giáo sư Vũ Anh bị bắc cóc. Phụng cứ tưởng chính giáo sư đã giết má Phụng nên trả thù… ai ngờ…

- Chuyện qua rồi nghĩ ngợi không ích gì. Tiểu Phụng?

- Việc gì đó Dũng?

Dũng lẳng lặng đưa ra con chim phụng bạc cho bạn. Tiểu Phụng mặt lợt lạt, mãi sau mới nói được:

- Đúng bọn chúng rồi…

- Bọn nào? Bọn người Thái Lan hả?

Phụng ấp úng:

- Tiểu Phụng cũng có một con chim như vầy của má Phụng truyền lại. Con chim có ý nghĩa: Hãy tuân lệnh Thượng Đế…

Dũng ngơ ngác:

- Thượng Đế biết truyền lệnh?

- Và Thượng Đế ra lệnh qua người Tù trưởng. Má Phụng cũng là dân sơn cước bên Thái Lan, bọn người này là cùng trong bộ lạc với má Phụng… Bây giờ Dũng phải làm gấp việc này: đem con chim phụng để lại bãi cỏ sáng nay đi.

- Để làm gì?

- Để ta có thể tiếp tục theo dõi được. Trên cánh chim phụng có 3 vạch mờ: đúng 3 giờ chiều nay sẽ có người đến nhận vật này.

Dũng hoảng hốt phóng đi tìm Xạo: đồng hồ chỉ đã 2 giờ 30. Còn nửa tiếng nữa thôi. Hai thằng bé chạy như ma đuổi về hướng bãi cỏ.

Mồ hôi thấm ướt áo. Chân tay rời rã vì gắng sức quá độ. Sau cùng, hai đứa thành công, làm xong việc lúc 3 giờ thiếu 10 phút. Và chúng phục xuống dưới bãi cỏ chờ đợi người nhận chim phụng bạc xuất hiện.

3 giờ thiếu 5. Quá sốt ruột, Xạo phải tìm câu chuyện nói với Dũng cho bớt lâu:

- Tao hỏi mày tại sao người nhận kia biết 3 giờ chiều mà đến đây lấy? Hắn có cầm được chim phụng lên đâu mà nhìn được 3 vạch mờ trên cánh.

- Mày phải hỏi Tiểu Phụng… Con bé mới rành về phong tục, biểu vật của người Thái Lan, sao mày hỏi tao?

Xạo giơ ngón cái lên:

- Lần này mày phải khen tao nhé: ba vạch mờ kia chỉ là để có vật cụ thể chỉ giờ định giấc, lỡ sau này có chuyện bất hòa chúng có bằng cớ nói chuyện với nhau. Khẩu thuyết vô bằng.

- Còn thật ra chúng đã được thông báo giờ hẹn bằng cách khác rồi?

- Dĩ nhiên.

Dũng cười:

- Và tao cũng có thể đoán chắc không sai rằng: những chữ Thái Lan khắc trên chim phụng là điều chúng muốn nói với nhau. Những chữ ấy mới là quan trọng, tối quan trọng.

- Tiểu Phụng đã đọc chưa?

- Tao… không để ý nữa…

- Suỵt…

Người đội nón cối có sẹo trên mặt cúi đầu đi trên đường mòn của bãi cỏ. Ông ta chính là Đạt, Phó giám đốc xưởng ráp xe hơi và vẫn mặc bộ quần áo vàng hôm qua. Dũng liếc nhìn đồng hồ ở tay Xạo: 3 giờ đúng.

Nó chợt nhớ ra, nói nhanh:

- Mày bỏ đồng hồ vào túi áo đi. Ánh mặt trời phản chiếu trên mặt đồng hồ sẽ tố cáo tụi mình với ông Đạt.

Ông ta cúi mình trên bãi cỏ, tìm kiếm một hồi lâu… rồi cầm một vật sáng bạc lên tay: con chim phụng. Không xem xét, ông ta đút ngay vào túi áo, trở gót đi về.

Dũng chợt nhớ ra, nhắc Xạo:

- Mày sao không nói gì với tao về vụ 5 giờ sáng nay ?

- Bạn tao bảo rằng không có ai đến cả. Chắc có việc bất thường.

Dũng vẫn không yên tâm:

- Mày hay xạo lắm. Mày nhờ ai rình dùm cho tụi mình?

- Thằng nhỏ bạn tao mà. Má nó là… người làm công trong nhà ông Đạt.

- Chắc thằng đó ngủ mất tiêu rồi nói ẩu.

Xạo quả quyết:

- Không có đâu. Nó giữ lời lắm. Chỉ có tao hay xạo, nếu tao đã không xạo với mày thì thôi, nó đáng tin cậy mà… Cũng có khi tên kia không lại được mới thông tin cho ông Đạt ra bãi cỏ này nhận tín vật là con chim phụng bạc.

- A, sao mày không bảo trước? Có lý lắm. Mày… dẫn tụi tao vào xưởng lắp xe đi, tao không thích lại nhà ông Đạt nữa.

Xạo nửa đùa nửa thật:

- Hôi dầu nhớt lắm mày chịu được không?

- Sao lại không? Tao không phải dân công tử?

Xưởng ráp xe đang làm việc tấp nập. Ông Đạt bằng lòng cho ba đứa trẻ vào xem chơi. Những cái giàn khổng lồ chạy bằng đường rầy sắt trên mặt đất hay treo lơ lửng đồ sộ trên không tạo thành một dây chuyền kim khí hoạt động rất vui mắt. Mỗi người thợ chỉ làm một việc đơn giản mà thôi. Vặn bù loong, bắt dây điện, ráp thắng xe… họ làm nhanh và gọn. Ông Đạt giải thích:

- Phương pháp dây chuyền này được nghĩ ra đầu tiên bởi một người Mỹ là ông Taylor? Để tôi nhớ lại? Phải rồi ông Taylor. Ông ta thí nghiệm và loại hết tất cả những động tác dư thừa của người thợ, dùng phim chiếu chậm giữ lại những phần tối cần thiết cho công việc từ những người thợ khéo…

Một anh thợ áo xanh chạy đến lễ phép:

- Thưa ông phó giám đốc có điện thoại.

- Các cháu chờ tôi một chút.

- Vâng

Y-Shroc và Dũng đứng lại hỏi han những người thợ làm việc. Còn Xạo biến mất dạng. Nó đi đâu? Thằng bé theo dấu ông Đạt, thấy ông ta bước vào trong một văn phòng cửa kính đồ sộ, rộng thênh thang và… cài cửa cẩn thận. Chuông điện thoại đang reo. Ông cầm lấy ống nghe đưa lên tai.

Xạo nép vào một xó tối dõi mắt qua những tấm chớp bằng nhựa của cửa sổ kính dầy. Rất khó nghe lọt âm thanh bên trong nên Xạo phải dùng đến cả đôi mắt nhìn đôi môi mấp máy của ông Đạt đoán nghĩa:

- Alô, tôi Phó giám đốc… anh Vương đó hả… vụ đó tôi đã bàn với anh rồi mà…

Cặp lông mày rậm của ông Đạt nhíu lại gần chạm nhau, vết nhăn hằn trên trán:

- Tôi bảo không được. Nếu anh muốn thì cứ làm theo ý anh, tôi chỉ là… Phó giám đốc đâu có quyền quyết định.

Hình như ông Đạt được vuốt ve tự ái nên vui trở lại:

- Vụ xe cứu thương đó hả? Anh thấy không: mình ráp thêm một ghế mỗi xe ngay trên tàu thành 13 ghế, thoát khỏi nộp thuế theo xe du lịch mà hưởng quy chế xe thực dụng… phải rồi, ghế giả bên cạnh tài xế ấy mà… Tuần trước, mình phải ráp thêm một ghế nữa là 14 mới đủ điều kiện xe thực dụng và bây giờ cũng không được nữa thì… như tôi đã đề nghị, anh cho lệnh tháo tất cả ghế trong xe ném xuống biển.

- Tôi… tôi không điên mà là để biến xe của mình thành xe cứu thương, miễn thuế nhập nội. Loại xe nhỏ 2.600 mới du lịch tôi cũng đề nghị mình làm theo cách ấy. Anh đồng ý chứ? Còn chiếc xe mẫu hả? Tôi cho sơn dấu hồng thập tự thật rồi để mình có tấm bình phong trưng ra cho thiên hạ thấy? Nhưng tôi không dùng nó để cứu thương thật đâu. Bái bai!

Ông mở cửa văn phòng đi ra, Xạo vội quay mặt đi. May mắn, ông không trông thấy nó. Và nó giả vờ đang nói đùa với mấy người cai xưởng gần đó. Ông Đạt không nghi ngờ gì.

Xạo và Dũng ra sở cảnh sát địa phương xin nhờ điện thoại nói chuyện với Hoàng Minh… trên giường bệnh. Vì có chỉ thị của ông Cò từ Sài Gòn nên họ giúp đỡ hai đứa tích cực. Năm phút sau đường dây điện thoại liên lạc được, có tiếng Minh khàn khàn nói từ đầu dây bên kia:

- Alô, ai đó? Dũng phải không?

- Không, Xạo đây.

Dũng vội nói ghé vào máy:

- Xạo là bạn cháu, thằng Luân ở Kontum viết thư về cho cháu đó chú Minh. Nó sắp nói chú nghe chuyện hay lắm.

- Chuyện gì?

Xạo nói nhanh:

- Chú Minh, Công Ty Ráp Xe Hơi Toyota mưu toan trốn thuế chính phủ…

Nó thuật lại hết câu chuyện nghe được qua máy điện thoại văn phòng ông Đạt. Nó kết luận:

- Họ đi thoát một lần xe lớn rồi bây giờ sắp áp dụng đối với xe du lịch 2.600

- ToyoTa 2.600?

Vâng họ cũng biến thành xe cứu thương sơn dấu thập đỏ đàng hoàng. Ông Đạt còn bảo rằng ông đã cho sơn chiếc xe làm mẫu…

Trong óc Minh bấy giờ lóe lên hình ảnh chiếc Toyota 2.600 cứu thương của bệnh viện Phúc Kiến. Chiếc xe hụ còi vượt đèn đỏ và đi cùng một đường với chiếc xe taxi chở giáo sư Vũ Anh. Còn mối liên hệ của ông Đạt với bọn người Thái lan, với Tiểu Phụng và biểu vật con chim phụng bạc. Theo suy luận của chàng bấy nhiêu đó quá đủ để bắt tất cả bọn người gian ác nhưng… về mặt luật pháp phải có bằng chứng cụ thể.

Ông Cò bịt ống nói, thì thầm vào tai Minh:

- Giáo sư Vũ Anh chắc đang ở trong tay bọn chúng.

Minh gật đầu, ra dấu cho ông Cò chú ý theo dõi cuộc nói chuyện trở lại – hai điện thoại của chàng và của ông mắc theo lối song song:

- Alô, trong năm đầu Xưởng Ráp Xe vẫn được phép nhập cảng phải không?

- Vâng, năm thứ hai tỷ lệ thay thế là 20/100 năm thứ ba…

- Thôi đủ rồi, bây giờ các cháu phải làm sao… đo được kích thước các bánh xe của chiếc Toyota mẫu cứu thương đó nhé. Chú sẽ gởi xuống một con rệp làm bạn với con sóc của Y-Shroc. Chào các cháu.


CHƯƠNG VIII

Con rệp của chú Minh


Tiểu Phụng đứng hóng gió bên khuôn cửa sổ. Gió hơi lạnh nhưng có thấm gì với hai ba lần áo len của Phụng. Hoàng hôn đổ xuống vùng núi đồi đỏ au màu máu. Phong cảnh đẹp một cách man rợ và tàn bạo.

Con sóc ngoan ngoãn nằm lim dim mắt nhưng buồn ngủ trong tay Phụng. Y-Shroc không xích nó bao giờ và nó cũng chẳng hề làm phiền ai. Lúc buồn thì nhí nhảnh chuyền cây leo cành một mình, rồi trở vào nhà phóng lên mặt bàn, đầu tủ cao nằm ngủ hay… vờ ngủ. Y-Shroc bắt nó từ lúc mới lọt lòng mẹ trong rừng, đem về Sài Gòn nuôi làm bạn cho đỡ buồn những ngày đầu tiên xa quê hương. Thấm thoát đã gần năm.

Những dòng chữ Thái Lan trên con chim phụng bạc làm con bé phân vân mãi:

“Món hàng bí mật sẽ được đưa đến tối mai. Báo động khẩn cấp để bảo vệ vì quan trọng số 1. Giờ hẹn 2 giờ đêm mai. Hết”

Món hàng ấy là gì? Những thuốc ngủ đặc chế của giáo sư Vũ Anh?… hay chính là giáo sư? Khó đoán quá. Xạo, Dũng và Y-Shroc cũng đành chịu thua không đoán được.

Xạo bỗng gợi chuyện:

- Phụng có biết trong thùng gỗ nặng nề kia có chứa những gì? Ít ra Phụng còn biết hơn tụi tôi… vì đã từng biết cách thức họ làm việc mà.

- Họ câm như hến. Chỉ mở miệng những lúc tối cần phải phát biểu ý bằng lời nói. Hai tên Thái Lan thường xuyên đến gặp Phụng bao giờ cũng… chỉ để truyền lệnh chứ đâu phải để tâm sự, theo ý Phụng chính hai tên này cũng không biết mặt cấp chỉ huy cao hơn.

Dũng nhanh nhẹn:

- Phải rồi. Cứ xem cách họ liên lạc bằng tín vật là đủ biết. Chúng làm việc phi pháp phải bảo mật để tránh… trường hợp bị cảnh sát túm trọn ổ.

Tiểu Phụng mắt sáng ngời:

- Phụng phải nắm trọn ổ bọn chúng để chuộc lại lỗi lầm giáo sư Vũ Anh bị bắt cóc. Vả chăng… không chừng má Phụng bị chính bọn chúng giết chết.

- Hoan hô Tiểu Phụng.

Có tiếng huýt sáo ngoài đường. Xạo tung tăng:

- Hình như bạn tao đó Dũng. Đi ra tao giới thiệu cho, thằng nhỏ ở nhà ông Đạt đó mà.

- Ừ thì đi.

Tiểu Phụng cúi đầu đi ra sân sau. Đất rộng, người thưa nên ở vùng cao nguyên mỗi nhà đều có sân, vườn mênh mông. Y-Shroc không biết nghĩ gì, nhìn theo Phụng gần khuất bóng vội vàng theo sau.

Y-Shroc thấy mắt hoa lên. Một bóng đen từ xó tối nhảy ra, chập chờn nhanh như ma không nhìn rõ kịp, chộp lấy Tiểu Phụng mang đi. Con bé dẫy dụa ú ớ không ra hơi. Có tiếng chim rừng rúc một hồi dài nghe rất lạ tai. Quen với cảnh sắc thiên nhiên lâu ngày, Y-Shroc biết ngay không phải tiếng chim. Mà là tiếng người nhái giả làm chim. Tên đang hành động vội rúc đáp lại.

Rất bình tĩnh, Y-Shroc nhảy tới ba bước, chộp lấy một cây gậy dài, đầu có móc dùng hái trái trong vườn nhà thằng Xạo, giáng luôn vào đầu kẻ địch. Hắn gục xuống, Tiểu Phụng ngã nằm dài trên mặt đất. Y-Shroc hét to:

- Dũng ơi! Xạo ơi! Lại đây mau.

Tên bị đập vùng lên gượng chạy. Dũng và Xạo vừa đến, Y-Shroc chỉ theo hướng bọn gian vừa chạy cho bạn đuổi theo nhưng không kịp. Xạo vừa thở vừa trách:

- Chúng nó có xe gắn máy… mà Y-Shroc sao mày không đuổi theo chúng?

- Bỏ Tiểu Phụng ở đây một mình à? Nếu chúng còn đồng đảng nữa phục ở lại thì chỉ việc ra tay lần nữa là xong.

Dũng khen:

- Hôm nay thằng Y-Shroc không những có sức mạnh mà còn có đầu óc.

- Ở với thằng Xạo lâu ngày, tao cũng phải khôn ra. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

Xạo lắc đầu le lưỡi:

- Thằng mọi này đối đáp ghê quá. Mày ở đây thêm tuần lễ nữa là trở thành sư phụ của tao.

Dũng đã đỡ Tiểu Phụng ngồi lên trên một rễ cây khá lớn. Con bé chỉ một phen hoảng sợ thôi chứ không sao cả. Dũng tính toán:

- Phụng này, bọn chúng đã biết Tiểu Phụng ở đây?

- Làm sao che được mắt thế gian. Hình như… chú Minh muốn cho Phụng xuất hiện úp mở gây bối rối cho bọn chúng. Dũng ạ. Vì thật tình tụi mình có thể giấu được những tên gian không quanh khu vực hạn chế của Xưởng Ráp Xe Toyota này? Dũng nghĩ lại xem.

Y-Shroc đang rủ Xạo kéo tay. Xạo biết nó mạnh, kéo không lại nhưng bị khích ức quá, nhận lời. Hai đứa nằm dài trên mặt đất, vẽ hai vòng tròn nhỏ trên cát ấn định giới hạn vị trí cùi chõ.

Một, hai, ba… Xạo đếm và nó kéo trước nhưng cánh tay Y-Shroc vẫn trơ như đúc bằng đá xanh. Nó sợ quá, dùng cả hai tay kéo trì với sức nặng của thân hình… ốm tong teo của nó. Dũng phản đối dùm Y-Shroc:

- Đâu có được. Thằng Xạo ăn gian.

Y-Shroc bình tĩnh:

- Chấp nó mà. Ăn thua gì. Chuẩn bị nghe Xạo. Bây giờ đến lượt tao.

Cả hai tay Xạo bẹp dí xuống đất. Y-Shroc đắc thắng, vẻ hí hửng của nó làm Dũng bật cười:

- Để hôm nào tao kéo tay cho mày thắng cười toát miệng nghe Y-Shroc. Thôi tụi mình làm ồn quá, ra rửa tay chân rồi đi ngủ.

Những ống luồng lớn dẫn nước cạn khô. Dũng rủ:

- Ra suối đi tụi bây.

Xạo ngại quá:

- Mày không nhớ đến... tên gian phi ban nãy sao?

- Mày sợ hả? Đêm nào trước khi đi ngủ mình không ra suối rửa. Mang bình theo hứng nước uống nữa nghe.

Bốn đứa trẻ đi chậm chạp hướng về con suối. Gần bên bờ cát phẳng bỗng nước quẫy mạnh lạ lùng. Mặt nổi sóng lăn tăn với những đường rẽ ngang rẽ dọc. Y-Shroc nhìn kỹ rồi la lên:

- Đừng rửa chân tụi bây ơi! Có cá dữ!

Xạo trả thù:

- Mày học được thói xạo của tao rồi? Đâu cá dữ đâu?

Y-Shroc chỉ nhưng cả bọn không thấy gì ngoài những vệt nước quái gở kia.

- Cá lội chìm dưới nước. Ở sóc tao đã có lần một người bị… cá rỉa hết thịt lòi xương ống chân trắng hếu. Tụi bây không tin… thử coi.

Chẳng có đứa nào dám thử. Trăng âm u soi mặt nước những con thoi bạc dài bằng ngón tay trẻ con, lấp lánh rất đẹp. Những đôi cánh dài, dịu nhĩu như cánh bướm sặc sỡ, vài cục u nhỏ và nổi lên trên lưng. Dũng trợn mắt:

- Thứ cá trong aquarium nhà ông Đạt đấy. Tao để ý biết ngay. Này Xạo, có phải con suối này từ xưa vẫn có loài cá này không?

- Đâu có. Tao ở đây lâu lắm, từ lúc xưởng ráp xe chưa thành lập, tao biết rõ lắm. Ông Đạt phải mua giống cá này từ bên Mã Lai về nuôi làm cảnh, chăm chút, hàng ngày bắt thằng bạn tao đào giun, hớt quăng nuôi chúng mà.

- Vậy là cá đó từ nhà ông Đạt ra đây. Nhưng chúng có công dụng gì?

Xạo quay sang hỏi Y-Shroc:

- Mày biết không?

- Không.

- Vậy bây giờ phải thử.

Một con chuột chù hôi hám lấp ló ở đầu hang. Y-Shroc nhanh như chớp chụp dính con vật thả xuống suối. Con chuột lội qua, đàn cá bướm bao quanh.

Chít, chít, chít… con chuột không ngớt kêu lên đau đớn rồi chìm luôn xuống dòng suối. Xạo, Y-Shroc bẻ cây đập xuống nước đuổi đàn cá đi rồi khều xác con chuột đưa vào bờ. Những con cá lì lợm này chỉ hơi lảng ra xa một chút rồi trở lại ngay. Mắt chúng đỏ au dữ tợn. Tiểu Phụng nhìn thấy rùng mình.

Xác con chuột đen kịt da thịt khi vạch phần lông thưa bên ngoài ra. Những cục u trên lưng con cá có kèm theo những ngòi chích nọc rất độc, có lẽ có khả năng làm chết một con người trong vài phút. Ai đã thả cá này ở khúc suối sau nhà thằng Xạo đây? Chỉ biết rằng những con cá ấy được nuôi trong bồn kính nhà ông Đạt.

Đêm hôm ấy cả bốn đứa trẻ cảm thấy khó ngủ. Thao thức nhiều nhất là Tiểu Phụng.

*

Một thằng bé con chừng 7, 8 tuổi tờ mờ sáng gõ cửa nhà ông Mạnh. Bà ra hỏi, nó bảo:

- Cháu muốn gặp anh Dũng.

Và nó rút túi lấy một hộp nhựa cứng, bọc giấy cẩn thận bên ngoài trao cho Dũng.

- Anh Dũng, quà của ông Minh đấy.

Dũng nhận ngay, vào nhà tìm chỗ kín đáo mở ra xem: bò chậm chạp tức cười trong hộp là một con rệp màu xanh, hai hàng chân đỏ tím rất ngộ. Quan trọng hơn hết là một tờ giấy mỏng được gài trong lần giấy bao, nguệch ngoạc nét chữ Hoàng Minh:

“Dũng mến,

Chú dặn cháu cách sử dụng con rệp này. Con rệp thuộc loài đánh hơi thính đặc biệt, giống như loài rệp vẫn được Quân Đội Hoa Kỳ sử dụng trước đây trong những cuộc hành quân diệt địch. Nó có khả năng phát giác hơi của người quen, chú nhấn mạnh người quen, trong khoảng cách 50 thước tây. Chú đã tập cho nó ngửi hơi của mảnh tétoron bị rách, tang vật vụ bắt cóc giáo sư Vũ Anh. Đó không phải mảnh áo của giáo sư đâu, mà là của một tên gian phi đó. Khi nào thấy nó sục sạo, hai râu dựng đứng lên là con rệp đã khám phá được người “quen”, cháu nhớ lấy”

Thơ này chú gởi theo hệ thống riêng để bảo mật. Cháu chuyển lời chú hỏi thăm đến Y-Shroc, Tiểu Phụng và nhất là Xạo. Chú vẫn mạnh. 



Chú.
Minh” 



Một con cá lạ đêm hôm qua vẫn thản nhiên bơi lội trong bình nước suối bốn đưa trẻ đã đem về. Con cá vô cùng lộng lẫy nhưng cũng độc kinh hồn. Nếu không nhờ kinh nghiệm đường rừng của Y-Shroc có lẽ thế nào cũng có đứa bỏ mạng bên bờ suối. Nghĩ lại hú hồn.

Hôm nay là một ngày quan trọng. Hay đúng hơn đêm hôm nay là một đêm quan trọng. Dũng đánh thức Tiểu Phụng, Xạo và Y-Shroc cho đọc bức thư của chú Minh rồi châu đầu bàn tính.

- Bây giờ việc cần nhất là phải đo cho bằng được kích thước bánh xe của chiếc Toyota 2.600 cứu thương. Làm thế nào lọt được vào trong garage để xe mẫu bây giờ?

- Cứ đến hãng rồi liệu sau Tiểu Phụng nói. Không chừng có yếu tố bất ngờ giúp ta thành công,

Nhưng chẳng có yếu tố bất ngờ nào cả. Garage của xưởng đóng kín cửa sắt lại, bên trong bật đèn sáng choang giữa ban ngày, có tiếng sơn xì phun ra dưới áp lực hơi ép. Bọn họ định giở trò gì đây mà, sơn xe lại? Xe mới tinh hảo, sáng láng như gương soi mặt mà.

Xạo lộn ra, định hỏi chuyện moi bí mật của garage chứa xe mẫu của xưởng với anh thợ thì bắt gặp cặp mắt gườm gườm dữ tợn vội rút lui. Dũng và Y-Shroc cũng nhận xét được rằng hình như anh ta đang canh gác cửa garage vì anh không làm gì cả, chỉ đốt thuốc hút hết điếu này tiếp nối điếu kia.

Tiểu Phụng lẳng lặng quan sát trong sân trống. Sân không đậu một xe hơi nào và cũng không có ngã rẽ ngang cho xe hơi khu xưởng bên kia vào đậu nữa. Chỉ có một đường đi thẳng từ đường vào garage. Và chiếc xe duy nhất đang đậu bên trong garage ấy là xe mẫu.

Đêm hôm qua không mưa nhưng sân sạch sáng bóng như chùi. Ai đã ra lệnh cọ sân đúng lúc, xóa tất cả những vết bánh của chiếc xe cứu thương? Điều này chứng tỏ bọn gian được huấn luyện kỹ lưỡng.

Nơi góc sân còn một khoảng cọ dối… lờ mờ dấu vết bánh xe rất lớn ngang chừng 30 cm. Phụng suýt chút nữa đã la lên mừng rỡ: bánh xe để lại những vết đơn, gai nhỏ không phải loại vận tải. Vậy là xe du lịch. Xe có bánh rộng khác thường, loại xe Toyota 2.600 tối tân mới sang đây… có một chiếc để làm mẫu, chiếc xe của bệnh viện Phúc Kiến chú Minh đã nói.

Phụng ngoắc tay vẫy ba bạn trai trở ra đường phố, Nó cười rất tươi:

- Không cần phải xem tận mắt chiếc Toyota mẫu nữa, các bạn ạ. Vì khi xe de vào garage, đã để lại những vệt bánh ngang đúng 30 cm.

- Phải báo chú Minh ngay.

Và Dũng được lệnh của Minh:

- Tiếp tục theo dõi ông Đạt và những người khả nghi trong xưởng đến 2 giờ đêm nay. 
_____________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG IX, X