CHƯƠNG XI
Nam giảm bớt tốc độ rồi đậu xe bên lề đường nói:
- Chúng ta xuống chỗ này để nghiên cứu địa điểm xung quanh đây và đợi ông chủ, chắc ông sắp tới rồi đó.
Bóng hoàng hôn xuống dần.
- Chúng ta đã mất quá nhiều thời giờ, uổng quá – Nam lầu bầu.
- Nhưng chắc chúng ta cũng đã gần tới mục tiêu – Minh đáp.
- Phải, nếu mục tiêu đã không được chuyển qua chỗ khác.
Nam mở một chiếc túi ở cửa xe, rút ra một khẩu súng lục bỏ vào túi quần nói:
- Cần phải đề phòng… Bây giờ ta đi
Minh bước theo với một niềm tin cậy vô biên… Bây giờ cậu đã hiểu.
Sáu tuần lễ trước đây, cậu vẫn lo ngại rằng người ta sẽ khám phá ra điều bí mật của ba cậu. Trong khi đó, một người khác cũng đã dự liệu việc ấy: ông Luận.
Ông Luận vẫn biết tiếng tăm của kỹ sư Hải và là bạn thân của ông giám đốc công ty sắp đem ra áp dụng công thức thuốc nhuộm của kỹ sư Hải. Ông giám đốc thì lo ngại một âm mưu đánh cắp những tài liệu quý giá đó nên bảo với ông Luận:
- Những nhà thông thái đều giống nhau cả! Họ bay bổng trên chín tầng mây khoa học và không ngờ rằng những kẻ bất lương đang rình mò để kiếm lời một cách dễ dãi. Kỹ sư Hải có một đàn con… mà người ta có thể bắt cóc để đòi tiền chuộc! Chắc bọn gian phi phải nghĩ đến biện pháp đó. Vậy tôi muốn nhờ anh trông nom giúp gia đình ấy được không?
Ông Luận chính là nhà thám tử trứ danh Lê Hùng. Ông ta có một người thư ký riêng kiêm cộng sự viên: Đó là Nam, cháu ông, một thanh niên giàu nghị lực, thông minh và hăng hái. Tất nhiên ông Luận không thể đích thân đến ở tại biệt thự của kỹ sư Hải để trông nom các con cho ông ta vì ông thấy cần giấu kín tên tuổi và nghề nghiệp của mình. Vả lại, ông còn muốn được tự do đi lại: người thư ký của ông có thể làm công việc đó mà không ai để ý. Thám tử Lê Hùng bèn xếp đặt câu chuyện tai nạn xe để Nam có cơ hội vào ở trong nhà kỹ sư Hải. Mưu cơ đã thành tựu và Nam giữ nhiệm vụ canh chừng gian phi, trong khi các con ông chủ nhà lại cứ bám sát hắn mà hắn chẳng hiểu lý do vì sao. Thỉnh thoảng thám tử Lê Hùng đến hỏi phúc trình của Nam và cho biết các tin tức mà chính ông đã thu lượm được: Ông chắc chắn có một bọn người âm mưu đánh cắp điều bí mật của kỹ sư Hải; bọn chúng có bao nhiêu người, ông ta chưa biết rõ.
- Vụ này có lẽ giúp chúng ta lột mặt nạ và tóm trọn ổ bọn chúng! – Ông bảo Nam – Con phải hết sức để ý nhé.
Nam đã hết sức để ý. Hắn thấy hành động của tên Du rất đáng nghi ngờ. Mặt khác thám tử Lê Hùng cũng đã sưu tầm tài liệu về cô Thu Trang: không có gì chứng tỏ cô có một người anh họ.
Khi kỹ sư Hải báo tin sẽ hồi hương sớm hơn dư liệu, Nam phỏng đoán sắp có biến chuyển lớn xảy ra. Nên hắn đã có cuộc hội kiến với thám tử Lê Hùng như ta đã biết. Những tài liệu của kỹ sư Hải vẫn được cất kỹ tại tủ sắt của nhà máy, nên những quân gian phi đã mất hết hy vọng được đánh cắp trực tiếp. Nhưng còn những đứa con… Lo xa, nhà thám tử đã để gần ngôi biệt thự một chiếc xe hơi rất khỏe, có máy vô tuyến truyền tin để Nam sử dụng khi cần đến. Còn chính ông ta thì theo dõi tên Du.
- Tên đó chạy suốt ngày – Nam giải thích với Minh – Chỗ nào hắn cũng có “tổ” để đồng bọn tụ tập, ông chủ đã biết hết. Chắc gần đây phải có sào huyệt của chúng.
- Các sự việc trên chưa cho biết ai đã đánh cắp những đồ trang sức và giấu nó trong phòng anh – Minh nói – Và ai đã cạy cửa phòng thí nghiệm?
- Rồi tôi sẽ nói cho cậu biết vụ này.
Minh thấy lời phỏng đoán của Nam rất khó tin, nhưng tất cả cái gì cũng rất lạ lùng trong vụ này thì sự gì mà chẳng có thể xảy ra được.
Nam tiến vào một con đường gồ ghề dẫn tới một cái cổng đóng kín. Hắn leo lên một cành cây để nhìn vào trong. Trở về chỗ Minh đứng, hắn nói:
- Bên trong có một cái sân và một tòa nhà, tôi phải vào thám thính kỹ hơn mới được. Cậu leo lên cái cây này ngồi ẩn, kín lắm, rồi đợi tôi ở đó nhé!
Nam trèo qua bức tường rào một cách dễ dàng.
Ngồi trên một cành cây lớn, Minh cố gắng kiên nhẫn. Màn đêm đang từ từ buông xuống, cậu thấy thời giờ quá dài. Nam thì mãi chẳng thấy trở lại, mà thám tử Lê Hùng thì cũng chưa đến. Cậu thấy trong dạ bồn chồn lo âu.
Bỗng cậu nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi đang rẽ vào ngõ này. Chắc ông Lê Hùng đây rồi!
Chiếc xe này là loại xe chở hàng đóng kín cửa. tới đỗ trước cổng biệt thự. Tiếng còi xe ré lên để gọi cổng bằng một mật hiệu hết sức lạ lùng: một dài, hai ngắn, hai dài, một ngắn. Cánh cổng được mở ra rồi vội vã đóng lại khi chiếc xe vừa vượt qua.
- Không phải là ông chủ rồi! – Minh thất vọng thở dài – Nhưng ta phải nhớ kỹ cái mật hiệu vừa rồi mới được.
Ba người ở trên xe bước xuống và nói chuyện với một người từ trong nhà đi ra mà Minh nhận rõ là tên Du. Họ vào tất cả trong nhà, bây giờ trời đã tối hẳn, các ngọn đèn pha của chiếc xe chiếu sáng khoảng sân và các bậc lên xuống. Minh hoảng hốt tự nhủ:
- Miễn là chúng đừng mang Đào và các đứa nhỏ đi nơi khác. Một mình anh Nam làm sao cản được chúng?
Bỗng nhiên, cửa tòa nhà lại mở, bốn người hiện ra, rồi tiếng cãi lộn phá tan bầu không khí yên lặng, nhưng Minh ở quá xa không nghe rõ.
- Chuyện gì đang diễn ra vậy? – Cậu bé lẩm bẩm – Làm thế nào để ta biết họ định làm gì bây giờ? Nhưng có lẽ Nam ở trong đó thì anh sẽ có thể biết được.
Trong khi ấy, Nam núp sau một góc tường nhà, lắng tai nghe và suýt kêu lên vì sung sướng: các tướng này đã khám phá ra rằng những đứa trẻ đã trốn mất và Du đang bị bọn kia rầy la cẩn thận bằng những danh từ nặng nề: nào là đồ ngây thơ, đồ ngốc nghếch, bất lực…
- Tụi nhãi con đâu rồi? – Một tên hỏi với giọng bực tức.
- Chắc chúng chưa có thể đi xa được – Du đáp – Chúng còn ẩn nấp trong vườn này. Tụi em sẽ tìm ra dễ dàng.
- Dễ dàng… phải! Trời tối đen như mực thế này mà dễ dàng?
- Con nhỏ đó bận chiếc áo trắng: nếu lục soát bằng đèn bấm, tụi em sẽ tìm ra. Khu vườn này không rộng lắm, bốn đứa bọn em chia nhau đi một vòng mau lắm!
- Thế ngộ chúng đã xa chạy cao bay rồi thì sao?
- Thưa, không thể được! – Du cương quyết đáp – Khu vườn này có tường cao bao bọc, chúng nó làm sao có thể trèo qua nổi! Bây giờ tụi em dàn thành hàng để đi khắp vườn, chúng sẽ bị dồn vào một chỗ bí rồi bị tóm.
- Thôi được, lẹ lên. Đáng lẽ ta đã phải đi khỏi nơi này từ nửa tiếng nếu mi không bị tụi nhãi đó gạt.
- Rồi chúng sẽ phải đền tội! – Du lẩm bẩm.
Nam thấy chột dạ, vì nếu họ lục soát thì thế nào bọn trẻ cũng bị bắt. Hắn phải làm sao để can thiệp nếu thám tử Lê Hùng không đến kịp?
Hắn thấy bọn người kia tay cầm đèn pin chia nhau đi tìm lũ trẻ. Du đã tắt hết các đèn pha của chiếc xe hơi và khoảng sân bị chìm vào bóng tối. Nam từ chỗ núp đi ra, lần bước tới chỗ chiếc xe đậu, cậu mở nắp lên và cắt hết dây điện bên trong, tháo bu-gi và liệng vào một bụi cây gần đó. Như vậy bọn bắt cóc trẻ con sẽ khó bề đi thoát. Còn chiếc xe của Du ở phía bên kia nhà cũng bị Nam phá hoại như thế.
- Bây giờ thì ta đi gặp bọn trẻ – Hắn nghĩ.
Hắn bèn rút đèn bấm soi chung quanh, hắn bật kêu một tiếng nho nhỏ: cách đó vài thước, một bóng trắng hiện ra.
Hắn vội tiến lên, chưa dám tin vào sự may mắn vô vọng này. Đào, Loan và Quang đã nhận ra Nam khi hắn tự chiếu đèn pin lên mặt. Cô bé kinh ngạc hỏi:
- Anh Nam, anh ở đây à?
- Vâng, đúng là tôi. Cậu Minh và tôi đã tới đây tìm cô. Xin đi theo tôi, lẹ lên!
Nam dẫn ba người chạy qua sân núp vào góc tường nhà.
- Chúng ta phải trốn đi chứ? – Quang nói
- Phải, trốn đi ngay bây giờ.
Như lên cơn sốt, Nam vặn óc để tìm phương kế. Trốn đi! Bằng cách gì? Hắn biết rằng cánh cổng đã bị khóa. Tốt hơn là đi tìm ngay một chỗ trú ẩn an toàn trong khi đợi thám tử Lê Hùng đến, một chỗ mà cả bốn người kia khó có thể khám phá ra được.
Hắn đảo mắt nhìn chung quanh. Giữa sân, chiếc xe hơi vẫn nằm đó. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Nam chạy lại gần chiếc xe, hạ tấm cửa hậu xuống rồi bảo:
- Tụi mình lên đây mau!
Đào lúc đó đã mệt quá, chẳng còn hơi sức đâu mà bàn cãi, đầu óc cô cũng bị mụ mẫm, không còn suy luận gì được nữa. Cô ngoan ngoãn trèo lên xe. Nam nhấc hai đứa bé lên, hắn trèo lên nốt rồi đóng kỹ tấm cửa hậu lại.
- Mấy người nằm xuống tất cả – Hắn ra lệnh – Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được cựa quậy và phải im lặng tuyệt đối. Tôi sẽ có cách. Ồ, may quá!
Tay hắn vừa rờ thấy một cái chăn, vội giở ra và đắp lên người lũ trẻ, che kín chiếc áo trắng của Đào. Hắn tìm kiếm thêm và thấy một khe hở có thể nhìn ra bên ngoài được. Rồi hắn cũng nằm xuống, mắt dán vào khe hở, tay cầm sẵn khẩu súng lục chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, những ánh đèn pin soi bói đã tiến về gần: nó chiếu xuống đất, chiếu lên cây, bắt chéo nhau rồi chụm lại, và bọn người đã về tới sân. Những giọng nói bực tức nổi lên:
- Anh muốn gạt chúng ta đấy hả? Những đứa trẻ bất trị này làm gì có ở đây?
- Chúng không thể ra bằng cách nào được – Du đáp.
Bọn người lại tiếp tục soi đèn, nhưng vô hiệu.
- Coi chừng kẻo bọn mình lại bị tóm cổ ở đây! – Tên đầu đảng tức giận nói – Anh Du tiếp tục kiếm đi, còn bọn ta phải rút ngay bây giờ. Nổ máy xe đi Ba! Lẹ lên!
Một tên trèo lên xe. Từ lúc lọt lòng mẹ, Đào chưa hiểu sợ là cái gì. Nhưng lúc đó, cô được làm quen với nó. Một nỗi kinh hoàng khủng khiếp làm cô lạnh toát cả người, trong khi mồ hôi trán vã ra ướt đẫm. Lúc ấy, hai đứa nhỏ mệt nhoài đang ngủ say như chết.
Ba loay hoay một lúc vội kêu lên:
- Cái “đề” (1) này hư rồi! Tôi thử quay “ma-ni-ven” (2) xem sao.
Chiếc xe bị rung chuyển lên từng hồi, nhưng máy vẫn không chịu nổ. Ba cáu kỉnh mở nắp xe lên coi.
- Đưa tôi mượn cái đèn pin đây... ! Ơ! Khổ chưa này! Các đường dây đã bị cắt hết, và không còn bu-gi!
Một cảnh hỗn loạn vô tả diễn ra. Rồi Nam nghe thấy bọn chúng bảo Du đi lấy chiếc xe của hắn. Những tiếng kêu tức tối lại nổi lên dữ dội hơn, khi bọn chúng thấy chiếc xe của Du cũng bị phá hoại và nằm ì một chỗ.
- Nếu bọn chúng mà tìm thấy chúng ta, chắc chúng sẽ mang ra giết hết – Nam sởn tóc gáy tự nghĩ.
Nhưng trong lúc hoang mang, Du và đồng bọn quên mất lũ trẻ. Sự phá hoại các chiếc xe cho chúng hiểu rằng tung tích của chúng đã bị lộ nên chúng chỉ nóng lòng muốn chuồn đi cho lẹ.
- Xe không chạy thì ta đi bộ vậy! – Một tên đề nghị – ra tới xa lộ chắc phải có ta-xi.
Vừa lúc đó thì có tiếng máy xe hơi vọng lại và lớn dần, lớn dần. Bỗng tiếng còi xe ré lên: một dài, hai ngắn, hai dài, một ngắn…
- Chắc là Bạch đã tới đó! – Tên đầu đảng nói – Hắn đợi lâu sốt ruột nên lại đây thăm tin tức.
Du rút chìa khóa ra mở cổng: cả chục người võ trang ập vào sân, ánh đèn pha bật sáng lòe:
- Giơ tay lên ! – Có tiếng hô lớn.
- Ông chủ đây rồi! Cám ơn trời phật! – Nam thành khẩn nói.
-------------------------------- Chúng ta xuống chỗ này để nghiên cứu địa điểm xung quanh đây và đợi ông chủ, chắc ông sắp tới rồi đó.
Bóng hoàng hôn xuống dần.
- Chúng ta đã mất quá nhiều thời giờ, uổng quá – Nam lầu bầu.
- Nhưng chắc chúng ta cũng đã gần tới mục tiêu – Minh đáp.
- Phải, nếu mục tiêu đã không được chuyển qua chỗ khác.
Nam mở một chiếc túi ở cửa xe, rút ra một khẩu súng lục bỏ vào túi quần nói:
- Cần phải đề phòng… Bây giờ ta đi
Minh bước theo với một niềm tin cậy vô biên… Bây giờ cậu đã hiểu.
Sáu tuần lễ trước đây, cậu vẫn lo ngại rằng người ta sẽ khám phá ra điều bí mật của ba cậu. Trong khi đó, một người khác cũng đã dự liệu việc ấy: ông Luận.
Ông Luận vẫn biết tiếng tăm của kỹ sư Hải và là bạn thân của ông giám đốc công ty sắp đem ra áp dụng công thức thuốc nhuộm của kỹ sư Hải. Ông giám đốc thì lo ngại một âm mưu đánh cắp những tài liệu quý giá đó nên bảo với ông Luận:
- Những nhà thông thái đều giống nhau cả! Họ bay bổng trên chín tầng mây khoa học và không ngờ rằng những kẻ bất lương đang rình mò để kiếm lời một cách dễ dãi. Kỹ sư Hải có một đàn con… mà người ta có thể bắt cóc để đòi tiền chuộc! Chắc bọn gian phi phải nghĩ đến biện pháp đó. Vậy tôi muốn nhờ anh trông nom giúp gia đình ấy được không?
Ông Luận chính là nhà thám tử trứ danh Lê Hùng. Ông ta có một người thư ký riêng kiêm cộng sự viên: Đó là Nam, cháu ông, một thanh niên giàu nghị lực, thông minh và hăng hái. Tất nhiên ông Luận không thể đích thân đến ở tại biệt thự của kỹ sư Hải để trông nom các con cho ông ta vì ông thấy cần giấu kín tên tuổi và nghề nghiệp của mình. Vả lại, ông còn muốn được tự do đi lại: người thư ký của ông có thể làm công việc đó mà không ai để ý. Thám tử Lê Hùng bèn xếp đặt câu chuyện tai nạn xe để Nam có cơ hội vào ở trong nhà kỹ sư Hải. Mưu cơ đã thành tựu và Nam giữ nhiệm vụ canh chừng gian phi, trong khi các con ông chủ nhà lại cứ bám sát hắn mà hắn chẳng hiểu lý do vì sao. Thỉnh thoảng thám tử Lê Hùng đến hỏi phúc trình của Nam và cho biết các tin tức mà chính ông đã thu lượm được: Ông chắc chắn có một bọn người âm mưu đánh cắp điều bí mật của kỹ sư Hải; bọn chúng có bao nhiêu người, ông ta chưa biết rõ.
- Vụ này có lẽ giúp chúng ta lột mặt nạ và tóm trọn ổ bọn chúng! – Ông bảo Nam – Con phải hết sức để ý nhé.
Nam đã hết sức để ý. Hắn thấy hành động của tên Du rất đáng nghi ngờ. Mặt khác thám tử Lê Hùng cũng đã sưu tầm tài liệu về cô Thu Trang: không có gì chứng tỏ cô có một người anh họ.
Khi kỹ sư Hải báo tin sẽ hồi hương sớm hơn dư liệu, Nam phỏng đoán sắp có biến chuyển lớn xảy ra. Nên hắn đã có cuộc hội kiến với thám tử Lê Hùng như ta đã biết. Những tài liệu của kỹ sư Hải vẫn được cất kỹ tại tủ sắt của nhà máy, nên những quân gian phi đã mất hết hy vọng được đánh cắp trực tiếp. Nhưng còn những đứa con… Lo xa, nhà thám tử đã để gần ngôi biệt thự một chiếc xe hơi rất khỏe, có máy vô tuyến truyền tin để Nam sử dụng khi cần đến. Còn chính ông ta thì theo dõi tên Du.
- Tên đó chạy suốt ngày – Nam giải thích với Minh – Chỗ nào hắn cũng có “tổ” để đồng bọn tụ tập, ông chủ đã biết hết. Chắc gần đây phải có sào huyệt của chúng.
- Các sự việc trên chưa cho biết ai đã đánh cắp những đồ trang sức và giấu nó trong phòng anh – Minh nói – Và ai đã cạy cửa phòng thí nghiệm?
- Rồi tôi sẽ nói cho cậu biết vụ này.
Minh thấy lời phỏng đoán của Nam rất khó tin, nhưng tất cả cái gì cũng rất lạ lùng trong vụ này thì sự gì mà chẳng có thể xảy ra được.
Nam tiến vào một con đường gồ ghề dẫn tới một cái cổng đóng kín. Hắn leo lên một cành cây để nhìn vào trong. Trở về chỗ Minh đứng, hắn nói:
- Bên trong có một cái sân và một tòa nhà, tôi phải vào thám thính kỹ hơn mới được. Cậu leo lên cái cây này ngồi ẩn, kín lắm, rồi đợi tôi ở đó nhé!
Nam trèo qua bức tường rào một cách dễ dàng.
Ngồi trên một cành cây lớn, Minh cố gắng kiên nhẫn. Màn đêm đang từ từ buông xuống, cậu thấy thời giờ quá dài. Nam thì mãi chẳng thấy trở lại, mà thám tử Lê Hùng thì cũng chưa đến. Cậu thấy trong dạ bồn chồn lo âu.
Bỗng cậu nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi đang rẽ vào ngõ này. Chắc ông Lê Hùng đây rồi!
Chiếc xe này là loại xe chở hàng đóng kín cửa. tới đỗ trước cổng biệt thự. Tiếng còi xe ré lên để gọi cổng bằng một mật hiệu hết sức lạ lùng: một dài, hai ngắn, hai dài, một ngắn. Cánh cổng được mở ra rồi vội vã đóng lại khi chiếc xe vừa vượt qua.
- Không phải là ông chủ rồi! – Minh thất vọng thở dài – Nhưng ta phải nhớ kỹ cái mật hiệu vừa rồi mới được.
Ba người ở trên xe bước xuống và nói chuyện với một người từ trong nhà đi ra mà Minh nhận rõ là tên Du. Họ vào tất cả trong nhà, bây giờ trời đã tối hẳn, các ngọn đèn pha của chiếc xe chiếu sáng khoảng sân và các bậc lên xuống. Minh hoảng hốt tự nhủ:
- Miễn là chúng đừng mang Đào và các đứa nhỏ đi nơi khác. Một mình anh Nam làm sao cản được chúng?
Bỗng nhiên, cửa tòa nhà lại mở, bốn người hiện ra, rồi tiếng cãi lộn phá tan bầu không khí yên lặng, nhưng Minh ở quá xa không nghe rõ.
- Chuyện gì đang diễn ra vậy? – Cậu bé lẩm bẩm – Làm thế nào để ta biết họ định làm gì bây giờ? Nhưng có lẽ Nam ở trong đó thì anh sẽ có thể biết được.
Trong khi ấy, Nam núp sau một góc tường nhà, lắng tai nghe và suýt kêu lên vì sung sướng: các tướng này đã khám phá ra rằng những đứa trẻ đã trốn mất và Du đang bị bọn kia rầy la cẩn thận bằng những danh từ nặng nề: nào là đồ ngây thơ, đồ ngốc nghếch, bất lực…
- Tụi nhãi con đâu rồi? – Một tên hỏi với giọng bực tức.
- Chắc chúng chưa có thể đi xa được – Du đáp – Chúng còn ẩn nấp trong vườn này. Tụi em sẽ tìm ra dễ dàng.
- Dễ dàng… phải! Trời tối đen như mực thế này mà dễ dàng?
- Con nhỏ đó bận chiếc áo trắng: nếu lục soát bằng đèn bấm, tụi em sẽ tìm ra. Khu vườn này không rộng lắm, bốn đứa bọn em chia nhau đi một vòng mau lắm!
- Thế ngộ chúng đã xa chạy cao bay rồi thì sao?
- Thưa, không thể được! – Du cương quyết đáp – Khu vườn này có tường cao bao bọc, chúng nó làm sao có thể trèo qua nổi! Bây giờ tụi em dàn thành hàng để đi khắp vườn, chúng sẽ bị dồn vào một chỗ bí rồi bị tóm.
- Thôi được, lẹ lên. Đáng lẽ ta đã phải đi khỏi nơi này từ nửa tiếng nếu mi không bị tụi nhãi đó gạt.
- Rồi chúng sẽ phải đền tội! – Du lẩm bẩm.
Nam thấy chột dạ, vì nếu họ lục soát thì thế nào bọn trẻ cũng bị bắt. Hắn phải làm sao để can thiệp nếu thám tử Lê Hùng không đến kịp?
Hắn thấy bọn người kia tay cầm đèn pin chia nhau đi tìm lũ trẻ. Du đã tắt hết các đèn pha của chiếc xe hơi và khoảng sân bị chìm vào bóng tối. Nam từ chỗ núp đi ra, lần bước tới chỗ chiếc xe đậu, cậu mở nắp lên và cắt hết dây điện bên trong, tháo bu-gi và liệng vào một bụi cây gần đó. Như vậy bọn bắt cóc trẻ con sẽ khó bề đi thoát. Còn chiếc xe của Du ở phía bên kia nhà cũng bị Nam phá hoại như thế.
- Bây giờ thì ta đi gặp bọn trẻ – Hắn nghĩ.
Hắn bèn rút đèn bấm soi chung quanh, hắn bật kêu một tiếng nho nhỏ: cách đó vài thước, một bóng trắng hiện ra.
Hắn vội tiến lên, chưa dám tin vào sự may mắn vô vọng này. Đào, Loan và Quang đã nhận ra Nam khi hắn tự chiếu đèn pin lên mặt. Cô bé kinh ngạc hỏi:
- Anh Nam, anh ở đây à?
- Vâng, đúng là tôi. Cậu Minh và tôi đã tới đây tìm cô. Xin đi theo tôi, lẹ lên!
Nam dẫn ba người chạy qua sân núp vào góc tường nhà.
- Chúng ta phải trốn đi chứ? – Quang nói
- Phải, trốn đi ngay bây giờ.
Như lên cơn sốt, Nam vặn óc để tìm phương kế. Trốn đi! Bằng cách gì? Hắn biết rằng cánh cổng đã bị khóa. Tốt hơn là đi tìm ngay một chỗ trú ẩn an toàn trong khi đợi thám tử Lê Hùng đến, một chỗ mà cả bốn người kia khó có thể khám phá ra được.
Hắn đảo mắt nhìn chung quanh. Giữa sân, chiếc xe hơi vẫn nằm đó. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Nam chạy lại gần chiếc xe, hạ tấm cửa hậu xuống rồi bảo:
- Tụi mình lên đây mau!
Đào lúc đó đã mệt quá, chẳng còn hơi sức đâu mà bàn cãi, đầu óc cô cũng bị mụ mẫm, không còn suy luận gì được nữa. Cô ngoan ngoãn trèo lên xe. Nam nhấc hai đứa bé lên, hắn trèo lên nốt rồi đóng kỹ tấm cửa hậu lại.
- Mấy người nằm xuống tất cả – Hắn ra lệnh – Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được cựa quậy và phải im lặng tuyệt đối. Tôi sẽ có cách. Ồ, may quá!
Tay hắn vừa rờ thấy một cái chăn, vội giở ra và đắp lên người lũ trẻ, che kín chiếc áo trắng của Đào. Hắn tìm kiếm thêm và thấy một khe hở có thể nhìn ra bên ngoài được. Rồi hắn cũng nằm xuống, mắt dán vào khe hở, tay cầm sẵn khẩu súng lục chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, những ánh đèn pin soi bói đã tiến về gần: nó chiếu xuống đất, chiếu lên cây, bắt chéo nhau rồi chụm lại, và bọn người đã về tới sân. Những giọng nói bực tức nổi lên:
- Anh muốn gạt chúng ta đấy hả? Những đứa trẻ bất trị này làm gì có ở đây?
- Chúng không thể ra bằng cách nào được – Du đáp.
Bọn người lại tiếp tục soi đèn, nhưng vô hiệu.
- Coi chừng kẻo bọn mình lại bị tóm cổ ở đây! – Tên đầu đảng tức giận nói – Anh Du tiếp tục kiếm đi, còn bọn ta phải rút ngay bây giờ. Nổ máy xe đi Ba! Lẹ lên!
Một tên trèo lên xe. Từ lúc lọt lòng mẹ, Đào chưa hiểu sợ là cái gì. Nhưng lúc đó, cô được làm quen với nó. Một nỗi kinh hoàng khủng khiếp làm cô lạnh toát cả người, trong khi mồ hôi trán vã ra ướt đẫm. Lúc ấy, hai đứa nhỏ mệt nhoài đang ngủ say như chết.
Ba loay hoay một lúc vội kêu lên:
- Cái “đề” (1) này hư rồi! Tôi thử quay “ma-ni-ven” (2) xem sao.
Chiếc xe bị rung chuyển lên từng hồi, nhưng máy vẫn không chịu nổ. Ba cáu kỉnh mở nắp xe lên coi.
- Đưa tôi mượn cái đèn pin đây... ! Ơ! Khổ chưa này! Các đường dây đã bị cắt hết, và không còn bu-gi!
Một cảnh hỗn loạn vô tả diễn ra. Rồi Nam nghe thấy bọn chúng bảo Du đi lấy chiếc xe của hắn. Những tiếng kêu tức tối lại nổi lên dữ dội hơn, khi bọn chúng thấy chiếc xe của Du cũng bị phá hoại và nằm ì một chỗ.
- Nếu bọn chúng mà tìm thấy chúng ta, chắc chúng sẽ mang ra giết hết – Nam sởn tóc gáy tự nghĩ.
Nhưng trong lúc hoang mang, Du và đồng bọn quên mất lũ trẻ. Sự phá hoại các chiếc xe cho chúng hiểu rằng tung tích của chúng đã bị lộ nên chúng chỉ nóng lòng muốn chuồn đi cho lẹ.
- Xe không chạy thì ta đi bộ vậy! – Một tên đề nghị – ra tới xa lộ chắc phải có ta-xi.
Vừa lúc đó thì có tiếng máy xe hơi vọng lại và lớn dần, lớn dần. Bỗng tiếng còi xe ré lên: một dài, hai ngắn, hai dài, một ngắn…
- Chắc là Bạch đã tới đó! – Tên đầu đảng nói – Hắn đợi lâu sốt ruột nên lại đây thăm tin tức.
Du rút chìa khóa ra mở cổng: cả chục người võ trang ập vào sân, ánh đèn pha bật sáng lòe:
- Giơ tay lên ! – Có tiếng hô lớn.
- Ông chủ đây rồi! Cám ơn trời phật! – Nam thành khẩn nói.
(1) | Ở chữ Démarreur: Máy phát hành. |
(2) | Ở chữ Manivelle: trục quay tay. |
CHƯƠNG XII
Du và mấy tên đồng bọn đã bị xích tay đang đứng giữa sân, mặt nhăn như bị. Thám tử Lê Hùng lên tiếng:
- Nam có đó không thế?
Cánh cửa hậu chiếc xe rơi đến sầm một tiếng và Nam lẹ làng nhảy xuống đất.
- Thưa, con đây ạ!
- Lũ trẻ đâu?
Nam giơ tay đỡ Đào nhảy xuống. Cô bé hiện ra, đầu tóc rối bù, miệng tươi cười:
- Chào ông ạ! – Cô nói – Nếu ông cho phép thì cháu xin để cho các em cháu ngủ yên trong xe.
Thám tử cả cười:
- Chỗ ngủ này lựa khéo đấy chứ! Nam, con khá lắm!
Bộ mặt tên Du và đồng bọn tỏ vẻ căm tức, nhưng Đào không có can đảm nhìn chúng. Cô nói với nhà thám tử:
- Thưa ông Luận, cô giáo Trang và một cô nữa đang bị nhốt tại căn nhà ở giữa vườn ạ. Cháu xin dẫn ông tới đó!
Thám tử Lê Hùng gật đầu nói:
- Cô Đào, cô và cậu em cô là những cộng sự viên rất đắc lực, biết đủ mọi điều. Chính tôi đang tìm kiếm các thiếu nữ đó.
- Thưa ông, em cháu đâu ạ? Anh Nam có nói là em cháu cũng tới đây, nhưng lúc đó cháu mụ người chẳng nhớ gì hết.
- Chị ơi, em đây! – Minh đáp.
Từ phía sau nhà thám tử, cậu tiến lên chỗ Đào:
- Gặp chị ở đây, em mừng quá! Nếu không có anh Nam với các chiếc giầy, chiếc vớ và những trò hề của chị khi đi qua những xóm nhà, thì em tự hỏi không biết bây giờ chị đang ở tận đâu?
Không ai hiểu câu nói vừa rồi. Ông Lê Hùng nói:
- Rồi lát nữa em sẽ giải thích rõ điều này cho ta nghe.
- Vâng, và xin ông cũng cho con biết ông đã làm cách nào để đột nhập dễ dàng như vậy. – Nam tiếp – Con cứ lo là công việc bị trở ngại bất ngờ.
- Điều này là do công của Minh đó. Cậu bé đã ra chờ bọn ta tận ngoài đại lộ và nói cho ta biết cái mật hiệu kèn xe mà cậu đã nghe thấy và nhớ được khi quý ông này vào đây ban nãy. Ta đã làm con đợi quá lâu, tội nghiệp! Lý do là xe bị “ăn banh” (1) bất tử. Ta sốt ruột vô cùng. Nhưng rồi công việc đã trôi chảy. Bây giờ ta đi xem các thiếu nữ kia đâu nào! Trong khi chờ đợi, các anh lính hãy giải những tên này về nhà giam cho ta.
- Thưa ông, có ai ở lại đây với các em của cháu không ạ? – Đào hỏi.
- Cháu cứ yên tâm, bọn ta đông người lo gì! Một chiếc xe lớn của Ty cảnh sát cũng đã tới đây.
- Thưa ông chủ, còn một tên nữa là Bạch cũng sắp tới đây – Nam nói – ban nãy, khi ông bóp kèn xe thì bọn này lại tưởng là hắn đến.
- Tốt lắm! Tên đó cũng sẽ bị tóm cổ nốt.
Một giờ sau, Đào ngồi cạnh thám tử Lê Hùng trên chiếc xe của ông chạy về biệt thự Thu-Phong. Minh và hai thiếu nữ ngồi ở ghế sau yên lặng và sợ sệt. Nam theo sau với hai đứa nhỏ trong chiếc xe lớn dành cho hắn. Tên Bạch cũng đã đến để lấy tin và cũng bị bắt nhốt cùng với đồng bọn.
- Thưa ông, chắc bác Hà cháu lo lắng lắm! – Đào nói.
- Không sao đâu, ta đã cho người kêu điện thoại báo tin cho bà yên tâm rồi. Ước mong rằng bà đã cho người sửa soạn cơm nước cho bọn ta. Chắc ai cũng đói bụng lắm rồi thì phải.
- Thưa ông, vâng ạ – Đào đáp – Bất cứ có gì là cháu ăn nấy!
- Thì ăn tạm mấy chiếc bích-quy đi. Cháu lấy trong chiếc túi ở cánh cửa đó, mời cả mấy cô kia ăn một thể.
Đào đang lo lắng về hai thiếu nữ: thám tử Lê Hùng đã cho mở cửa căn nhà và bảo các cô đi theo, chưa hỏi han gì cả. Đào tự hỏi cô Thu Trang sẽ ra sao: Cô là đồng lõa của Du đến mức nào? Cô có bị tù tội hay không? Và còn thiếu nữ kia cũng tự xưng tên Trang là ai? Trời ơi! Rắc rối quá!
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ đêm khi cả bọn vừa về tới biệt thự. Bà Hà cho bế bé Loan và Quang lên lầu ngủ, rồi mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tại phòng ăn, có cả Nam.
Thám tử Lê Hùng lên tiếng:
- Bây giờ tôi yêu cầu hai cô kể rõ vai trò của mình trong vụ này. Cô Trang nói trước đi.
Cô bạn của cô giáo ngẩng lên đáp với giọng bẽn lẽn:
- Thưa ông, tôi chẳng có gì nhiều để nói. Tôi không giữ một vai trò gì ạ!
- Vậy để tôi đặt câu hỏi. Tôi đã thu thập được một vài tài liệu về cô, nếu đúng thì cô xác nhận cho tôi biết. Cô đã từ giã bà mẹ với ý định đến đây dạy học các con kỹ sư Hải, phải không?
Thiếu nữ gật đầu.
- Khi cô tới bến xe Sàigòn, cô không kiếm được taxi. Một ông lịch sự ngồi xe hơi đã đề nghị cho cô giáo quá giang tới đây, và cô đã chịu.
Thiếu nữ lại gật đầu.
- Như thế là cô đã hành động dại dột, không nên bao giờ đi theo một người lạ cả. Tên đó đã dẫn cô tới một nơi khác.
- Thưa ông, hắn nói là hắn đi tới một biệt thự gần ngay biệt thự của bà Hải, nên tôi thấy cũng tiện đường, trời lúc đó lại gần tối.
- Đồng ý, nhưng thay vì biệt thự của bà Hải, cô lại được đưa tới một căn nhà nằm khuất trong một khu vườn cây cối um tùm và nếu Đào không khám phá ra thì lúc này chúng tôi vẫn đang tìm kiếm cô chưa thấy! Thế hắn nói sao về sự thay đổi chỗ ở như thế?
- Thưa, hắn nói là có một mối nguy cơ đang đe doạ tánh mạng của tôi và muốn tránh khỏi thì tôi phải ở yên trong đó, không được trốn đi. Tôi sợ lắm, nhưng không biết làm cách nào để kháng lại. Tôi chỉ có một mình bị nhốt trong căn nhà đó, hàng ngày chỉ thấy một bà già mang cơm nước vào, không nói năng một tiếng nào. Tôi có sách để đọc, tôi cũng nhận được tin tức của má tôi nữa. Tôi chẳng hiểu chi cả. Tôi lo sợ lắm!
- Bây giờ cô không còn phải lo sợ gì nữa. Chung quanh cô đều là bạn cả. Cô bạn đây đã tới với cô ba ngày trước đây phải không?
- Vâng, ông Du đã dẫn chị ấy đến. Hình như hai người đã cãi lộn: Ông ta có vẻ tức giận và chị ấy thì khóc lóc suốt ngày. Tôi cố gắng an ủi chị ấy nhưng chị ấy chỉ trả lời: “Thật là ghê gớm! Chị không hiểu nổi!”. Rồi chị ấy không nói thêm gì nữa.
- Lát nữa cô ấy sẽ nói – nhà thám tử dịu dàng nói – Cô ấy cũng hiểu rằng bây giờ không còn phải lo sợ gì nữa vì đã có chúng tôi bảo vệ cho. Bây giờ thì cô giáo nói đi, không ngại gì hết. Trước hết tên thật của cô là gì?
- Thưa, tôi là Diễm Trang. Khi tôi gặp cô Thu Trang, tôi đã hiểu tại sao mà ông Du đã chọn tôi để giao cho một nhiệm vụ đáng sợ mà ông đã đoán biết. Cùng tên, cùng khổ người, cùng học vấn, và hơn nữa…
Tiếng cô nghẹn ngào vì xúc động. Cô cố trấn tĩnh và nói tiếp:
- Ba tôi khi xưa đã làm ăn thất bại. Ông rất tốt nhưng quá hiền lành. Thật là một điều bất hạnh cho ba tôi khi gặp ông Du, giao dịch với hắn, rồi vay hắn rất nhiều tiền. Khi ông qua đời từ hai năm nay, lão Du đã tỏ ra rất tận tâm với gia đình tôi: tôi còn ba em nhỏ, má tôi thì thường đau yếu và tôi đã sớm kết thúc việc học để giúp đỡ gia đình. Không những Du không đòi món tiền nợ mà còn giúp má con tôi tiền bạc để chi tiêu trong nhà. “Cháu Trang sẽ trả dần, khi nào cháu có công ăn việc làm”, hắn nói. Tôi không rõ ba tôi đã nợ hắn bao nhiêu tiền.
“Cách nay hai tháng, hắn đến gặp tôi và lạnh lùng đưa tôi coi các giấy nợ của ba tôi, trong đó ông cam kết sẽ trả ngày nào mà Du cần đến”
- Ngày đó đã tới – Du bảo tôi – Cô phải tôn trọng lời cam kết của ba cô.
“Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể làm nổi điều đó. Du đã nhẫn tâm bảo tôi rằng nếu tôi không trả được nợ, hắn sẽ cho bán nhà cửa đồ đạc của má tôi và đuổi mẹ con tôi ra đường. Tôi đã van nài hắn, nhưng hắn không nghe. Tôi rất lo âu, vì má tôi không chịu đựng được nông nỗi đó. Còn các em tôi? Một mình tôi không hy vọng gì kiếm ra đủ tiền để trả nợ và nuôi sống gia đình. Tôi không giấu được nỗi thất vọng và Du đã lợi dụng tình thế đó”
Cô Diễm Trang cúi đầu, lau những giọt lệ tuôn rơi lã chã. Đào quá thương cảm vội đứng dậy tiến lại ôm lấy vai cô giáo để vỗ về an ủi. Sau vài giây, cô giáo nói tiếp với giọng nghẹn ngào:
- Lão Du đã đề nghị với tôi một điều giao ước: nếu tôi nghe lời hắn, nếu tôi nhận giúp hắn trong một công việc tế nhị, hắn sẽ coi như tôi đã trả hết nợ và sẽ hoàn lại cho tôi tờ giấy nợ của ba tôi. Hắn buộc tôi phải ưng thuận trước khi nói rõ cho tôi biết việc gì. Không còn cách nào hơn, tôi buộc phải chấp thuận.
“Rồi hắn giải thích cho tôi biết công việc phải làm. Khởi đầu, tôi thấy cũng không có gì là tội lỗi. Đó là việc thay thế một cô để dạy các em học vì cô đó mắc bận bất ngờ. Tôi sẽ phải giấu kín không cho ai biết sự thay thế này, tôi sẽ phải viết thư đều đặn cho bà mẹ của thiếu nữ mà tôi thay thế, nhưng các thư đó phải đánh máy, vì một lý do nào đó, để khỏi lộ mặt chữ của tôi. Tôi vẫn lo rằng đây là một vụ rất quan trọng. Tôi ngờ rằng tên Du đã làm cho công việc của ba tôi ngày xưa bị thất bại và tôi cho hắn là một kẻ không lùi bước trước một tội lỗi gì”
“Khi tới đây, tôi đã được ông bà kỹ sư Hải tiếp đón một cách rất niềm nở và tôi đã thực lòng hứa hẹn sẽ trông nom con cái cho ông bà. Các em đây đã tỏ ra rất quý mến tôi, cũng như mọi người khác trong nhà, và tôi cũng mến các em lắm. Tóm lại, cái mưu cơ của Du có vẻ vô hại, tôi đã làm phận sự rất tận tâm và không ai trong nhà này khó chịu vì sự hiện diện của tôi cả. Tuy nhiên, tôi thấy rất khổ tâm phải đóng một vai trò của người khác và tôi vẫn tự hỏi vì sao Du đưa tôi tới đây?”
“Lúc đó thì xảy ra tai nạn xe hơi và sự có mặt của Nam. Tôi rất thắc mắc vì tôi thấy tai nạn có vẻ khó tin quá! Sống trong sự giả dối làm tôi sinh ra nóng nảy: có phải Du muốn cho người do thám tôi không?”
“Chẳng bao lâu tôi biết rằng không phải như thế. Du tới thăm tôi, tự nhận là anh họ của tôi. Hắn nổi giận khi hay biết câu chuyện về Nam. Từ đó tôi mới hiểu tất cả: hắn muốn chiếm đoạt điều bí mật của kỹ sư Hải và trông cậy vào tôi để hắn ra vào đây được dễ dàng. Hắn cũng lo ngại một người khác đang thực hiên mưu toan như hắn. Hắn nói Nam là tay sai của đối phương, tôi phải làm thế nào cho anh ta bị đuổi. Hắn còn nói hở ra rằng hắn đang làm việc cho một tổ chức rất thế lực và tôi phải cúi đầu vâng theo tất cả mệnh lệnh của hắn, nếu không thì sẽ gặp những điều chẳng lành. Hắn chỉ cho tôi cách hành động để loại bỏ Nam và báo cho tôi biết hắn sẽ đến lục soát phòng thí nghiệm một đêm: tôi phải làm thế nào để Nam bị nghi ngờ về vụ này. Thất vọng, tôi đành phải tuân hành”
- Thưa cô, Du đã nói với cô tất cả những điều ấy khi cô khóc nhiều có phải không ạ? – Đào hỏi.
- Đúng em ạ! – Cô giáo ngao ngán đáp – Em đã quá tốt với tôi! Tôi đã đứng trước một cảnh ngộ éo le rất khó xử: hoặc là làm hại ba em và các em, hoặc gây tai hại cho má tôi và các em tôi! Tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng che chở được các em. Và tôi nghĩ là có thể làm hại Nam mà không ân hận gì nên tôi tìm cách làm cho anh ta bị nghi ngờ là ăn cắp.
- Trời ơi! – Minh kêu lên – Vụ chiếc kim vàng là do cô tạo ra ạ? Anh Nam đã đoán đúng!
- Chính tôi! – Cô giáo đáp – Tôi đã giấu nó trong phòng Nam và sau đó tôi lại giấu chiếc dây vàng của bà Hà.
- Chiếc dây của tôi hả? – Bà Hà ngạc nhiên hỏi – nó đã bị đánh cắp hồi nào? Hôm qua tôi vẫn còn thấy nó kia mà!
- Thưa bác, để cứu anh Nam, chị Đào và cháu đã lấy lại chiếc kim vàng và chiếc dây đó ạ – Minh giải thích.
- Khi nhận được chiếc kim vàng qua nhà bưu điện, tôi biết là các em đã gửi nó cho tôi – cô giáo tiếp – Tôi đã hiểu là tôi không đủ sức mạnh để tranh đấu với những trẻ em tốt bụng… Một đêm, Du đã tới lục soát phòng thí nghiệm, như hắn đã báo trước: hắn đã cạy cửa để vào, nhưng hắn chỉ thấy toàn đồ vật không giá trị. Hắn quyết định trở lại để mở cái tủ sắt cùng với một tên khác chuyên môn làm công việc đó. Tôi lo sợ biết bao khi nhận thấy rằng, vì những vụ trộm trước đã xảy ra, Đào đã đi tuần ngoài vườn trong đêm khuya. Từ đó, tôi sống trong sự lo âu thường xuyên: tôi đã bắt Đào phải hứa với tôi sẽ không ra khỏi phòng vào ban đêm. Nhưng tôi run sợ khi nghĩ rằng Đào hay Minh có thể không nghe lời tôi và chạm trán với Du thì tình thế sẽ xoay chuyển ra sao? Tiếp đó, kỹ sư Hải báo tin sắp về: sự lo âu của tôi thật là vô bờ bến. Chắc chắn là Du sẽ hay tin đó, hắn sẽ nhất quyết tới mở tủ sắt trước khi quá trễ! Và tôi sẽ có phận sự phải tiếp tay với hắn trong việc này.
- Tội nghiệp cô giáo – Đào dịu dàng nói – Vì thế nên cô thấy thật sự hãi hùng khi Du đến kiếm cô…
- Hãi hùng lắm. tôi hiểu rằng hắn muốn bắt tôi phải rời khỏi biệt thự, vì hắn nghĩ rằng tôi không giúp đỡ hắn tận tình. Hắn muốn hành động một mình mà tôi rất lo ngại phải bỏ các em, trong khi các em không hay biết gì về sự nguy hiểm đang đe dọa. Vì tin lời Du, tôi vẫn tưởng Nam thuộc một đảng gian phi! Nên tôi vẫn bảo Đào phải coi chừng anh ta và đề phòng những sự nguy hiểm có thể xảy ra.
- Thưa cô, bức thư để trên bàn em cũng do cô viết ạ? – Đào hỏi.
- Phải, và tôi cũng lấy cả chiếc vòng của em nữa. Tôi hy vọng sẽ làm cho em phải thận trọng hơn, nhưng tôi vẫn không được yên dạ. Khi em nói cho tôi biết rằng không có tài liệu gì để trong tủ sắt, tôi đã được yên tâm hơn và tôi đã vội vàng báo tin cho tên Du biết. Tôi hy vọng điều đo sẽ làm cho hắn nản lòng và từ bỏ ý định cũ. Nhưng tôi có ngờ đâu trong đầu óc hắn lại có những mưu toan thâm độc hơn.
- Rồi sao nữa? – Nhà thám tử hỏi.
- Rồi thì hết – cô giáo trả lời với vẻ mệt mỏi – Du đã dẫn tôi tới căn nhà đó và la rầy tôi thậm tệ: nào là tôi chẳng giúp được cho hắn việc gì, nào là tôi vô dụng… nhưng may mà hắn không đến nỗi ngu dại như tôi tưởng nên hắn sẽ phải dùng tôi làm cái bẫy để lừa các học trò của tôi đến nhà hắn. Hắn sẽ giấu các em ở một nơi thật xa, không ai có thể kiếm ra được và hắn có thể yêu sách ông Hải tất cả cái gì hắn muốn. Sự việc tiếp theo thế nào thì ông đã biết.
Nói tới đây, cô giáo gục đầu vào hai tay. Sau vài phút im lặng bi thảm, ông Lê Hùng cất tiếng:
- Chúng tôi đã biết đoạn tiếp theo và chúng tôi đã dự liệu đoạn kết. Cô Diễm Trang, cô đã được giải thoát khỏi bàn tay của tên đại bịp đã dẫn cô vào một cuộc phiêu lưu ghê rợn. Một cuộc điều tra sẽ cho chúng tôi biết cô sẽ phải trả bao nhiêu về số tiền nợ của ba cô, nhưng dầu sao đi nữa cô vẫn có đủ thời giờ để trả nợ. Và từ nay về sau, cô đã có những người bạn tốt đáng tin cậy, thí dụ như Nam chắc đã sẵn lòng tha thứ cho cô về những điều ác cô muốn gây ra cho hắn, và các học sinh ngoan ngoãn của cô đây.
- Vâng, vâng! – Đào sốt sắng nói – Cô giáo ơi, em chắc chắn rằng ba má sẽ thương cô hết sức như các em đã thương cô vậy!
- Các em… thưa ông! Tôi cảm kích biết bao! – Cô sung sướng đáp.
- Tôi đề nghị – bà Hà nói – bây giờ đã quá khuya rồi, chúng ta nên đi ngủ. Riêng tôi, cả ngày hôm nay đã làm tôi sụn xương rồi đó! Cô giáo, căn phòng của cô vẫn đang chờ đợi cô và chúng tôi sẽ sửa soạn thêm một phòng cho cô bạn nữa.
Ông Lê Hùng và Nam từ giã mọi người và hứa sáng mai sẽ quay trở lại:
- Chúng ta sẽ hoàn tất cái cổng chào! – Nam nói.
- Thế anh sẽ có mặt tại đây khi ba má về chứ? – Minh hỏi.
- Nhất định phải có chứ!
- Vậy thì hay lắm – Đào nói – Chào anh Nam và cám ơn anh rất nhiều đã cứu chúng tôi.
Nhà thám tử vui vẻ nói:
- Phải, rất nên cám ơn hắn, vì hắn thật xứng đáng. Nhưng cũng phải công nhận rằng hai chị em cô đã giúp cho công việc của hắn được dễ dàng. Tôi xin có lời khen ngợi nhé! Chắc ông bà kỹ sư sẽ rất hãnh diện về các em đó!
Đào mỉm cười sung sướng, nhưng cô sung sướng nhất là Nam – người mà chị em cô đã che chở – là một người lương thiện và cô giáo không phải là đồng đảng mà là nạn nhân của một tên gian ác.
Trong bầu không khí tưng bừng náo nhiệt, ông bà kỹ sư Hải đã về tới biệt thự Thu-Phong. Trước cái cổng chào đứng lộng lẫy uy nghi, bọn con cái xếp hàng dài trên lối vào để đón mừng ba má. Thám tử Lê Hùng và Nam cũng tới dự kiến theo đúng lời hẹn bữa trước, với sự hiện diện của cô giáo – Bà Hà thì hân hoan vô tả.
Ông bà Hải rất sửng sốt khi nghe kể lại những biến cố đã xảy ra khi ông bà ở hải ngoại. Ông bà khen ngợi chị em Đào và cảm ơn nồng nhiệt thám tử Lê Hùng và Nam đã chăm sóc tận tình cho gia đình ông. Cô giáo Diễm Trang thấy vô cùng cảm kích những tấm lòng cao thượng đã giúp cô vượt qua những quãng đường chông gai và mang lại cho cô những ngày mai tươi sáng.
Riêng bốn chị em Đào thì chan chứa hy vọng về những món quà kỳ diệu của xứ anh đào xếp đầy va li của ba má.
--------------------------------- Nam có đó không thế?
Cánh cửa hậu chiếc xe rơi đến sầm một tiếng và Nam lẹ làng nhảy xuống đất.
- Thưa, con đây ạ!
- Lũ trẻ đâu?
Nam giơ tay đỡ Đào nhảy xuống. Cô bé hiện ra, đầu tóc rối bù, miệng tươi cười:
- Chào ông ạ! – Cô nói – Nếu ông cho phép thì cháu xin để cho các em cháu ngủ yên trong xe.
Thám tử cả cười:
- Chỗ ngủ này lựa khéo đấy chứ! Nam, con khá lắm!
Bộ mặt tên Du và đồng bọn tỏ vẻ căm tức, nhưng Đào không có can đảm nhìn chúng. Cô nói với nhà thám tử:
- Thưa ông Luận, cô giáo Trang và một cô nữa đang bị nhốt tại căn nhà ở giữa vườn ạ. Cháu xin dẫn ông tới đó!
Thám tử Lê Hùng gật đầu nói:
- Cô Đào, cô và cậu em cô là những cộng sự viên rất đắc lực, biết đủ mọi điều. Chính tôi đang tìm kiếm các thiếu nữ đó.
- Thưa ông, em cháu đâu ạ? Anh Nam có nói là em cháu cũng tới đây, nhưng lúc đó cháu mụ người chẳng nhớ gì hết.
- Chị ơi, em đây! – Minh đáp.
Từ phía sau nhà thám tử, cậu tiến lên chỗ Đào:
- Gặp chị ở đây, em mừng quá! Nếu không có anh Nam với các chiếc giầy, chiếc vớ và những trò hề của chị khi đi qua những xóm nhà, thì em tự hỏi không biết bây giờ chị đang ở tận đâu?
Không ai hiểu câu nói vừa rồi. Ông Lê Hùng nói:
- Rồi lát nữa em sẽ giải thích rõ điều này cho ta nghe.
- Vâng, và xin ông cũng cho con biết ông đã làm cách nào để đột nhập dễ dàng như vậy. – Nam tiếp – Con cứ lo là công việc bị trở ngại bất ngờ.
- Điều này là do công của Minh đó. Cậu bé đã ra chờ bọn ta tận ngoài đại lộ và nói cho ta biết cái mật hiệu kèn xe mà cậu đã nghe thấy và nhớ được khi quý ông này vào đây ban nãy. Ta đã làm con đợi quá lâu, tội nghiệp! Lý do là xe bị “ăn banh” (1) bất tử. Ta sốt ruột vô cùng. Nhưng rồi công việc đã trôi chảy. Bây giờ ta đi xem các thiếu nữ kia đâu nào! Trong khi chờ đợi, các anh lính hãy giải những tên này về nhà giam cho ta.
- Thưa ông, có ai ở lại đây với các em của cháu không ạ? – Đào hỏi.
- Cháu cứ yên tâm, bọn ta đông người lo gì! Một chiếc xe lớn của Ty cảnh sát cũng đã tới đây.
- Thưa ông chủ, còn một tên nữa là Bạch cũng sắp tới đây – Nam nói – ban nãy, khi ông bóp kèn xe thì bọn này lại tưởng là hắn đến.
- Tốt lắm! Tên đó cũng sẽ bị tóm cổ nốt.
Một giờ sau, Đào ngồi cạnh thám tử Lê Hùng trên chiếc xe của ông chạy về biệt thự Thu-Phong. Minh và hai thiếu nữ ngồi ở ghế sau yên lặng và sợ sệt. Nam theo sau với hai đứa nhỏ trong chiếc xe lớn dành cho hắn. Tên Bạch cũng đã đến để lấy tin và cũng bị bắt nhốt cùng với đồng bọn.
- Thưa ông, chắc bác Hà cháu lo lắng lắm! – Đào nói.
- Không sao đâu, ta đã cho người kêu điện thoại báo tin cho bà yên tâm rồi. Ước mong rằng bà đã cho người sửa soạn cơm nước cho bọn ta. Chắc ai cũng đói bụng lắm rồi thì phải.
- Thưa ông, vâng ạ – Đào đáp – Bất cứ có gì là cháu ăn nấy!
- Thì ăn tạm mấy chiếc bích-quy đi. Cháu lấy trong chiếc túi ở cánh cửa đó, mời cả mấy cô kia ăn một thể.
Đào đang lo lắng về hai thiếu nữ: thám tử Lê Hùng đã cho mở cửa căn nhà và bảo các cô đi theo, chưa hỏi han gì cả. Đào tự hỏi cô Thu Trang sẽ ra sao: Cô là đồng lõa của Du đến mức nào? Cô có bị tù tội hay không? Và còn thiếu nữ kia cũng tự xưng tên Trang là ai? Trời ơi! Rắc rối quá!
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ đêm khi cả bọn vừa về tới biệt thự. Bà Hà cho bế bé Loan và Quang lên lầu ngủ, rồi mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tại phòng ăn, có cả Nam.
Thám tử Lê Hùng lên tiếng:
- Bây giờ tôi yêu cầu hai cô kể rõ vai trò của mình trong vụ này. Cô Trang nói trước đi.
Cô bạn của cô giáo ngẩng lên đáp với giọng bẽn lẽn:
- Thưa ông, tôi chẳng có gì nhiều để nói. Tôi không giữ một vai trò gì ạ!
- Vậy để tôi đặt câu hỏi. Tôi đã thu thập được một vài tài liệu về cô, nếu đúng thì cô xác nhận cho tôi biết. Cô đã từ giã bà mẹ với ý định đến đây dạy học các con kỹ sư Hải, phải không?
Thiếu nữ gật đầu.
- Khi cô tới bến xe Sàigòn, cô không kiếm được taxi. Một ông lịch sự ngồi xe hơi đã đề nghị cho cô giáo quá giang tới đây, và cô đã chịu.
Thiếu nữ lại gật đầu.
- Như thế là cô đã hành động dại dột, không nên bao giờ đi theo một người lạ cả. Tên đó đã dẫn cô tới một nơi khác.
- Thưa ông, hắn nói là hắn đi tới một biệt thự gần ngay biệt thự của bà Hải, nên tôi thấy cũng tiện đường, trời lúc đó lại gần tối.
- Đồng ý, nhưng thay vì biệt thự của bà Hải, cô lại được đưa tới một căn nhà nằm khuất trong một khu vườn cây cối um tùm và nếu Đào không khám phá ra thì lúc này chúng tôi vẫn đang tìm kiếm cô chưa thấy! Thế hắn nói sao về sự thay đổi chỗ ở như thế?
- Thưa, hắn nói là có một mối nguy cơ đang đe doạ tánh mạng của tôi và muốn tránh khỏi thì tôi phải ở yên trong đó, không được trốn đi. Tôi sợ lắm, nhưng không biết làm cách nào để kháng lại. Tôi chỉ có một mình bị nhốt trong căn nhà đó, hàng ngày chỉ thấy một bà già mang cơm nước vào, không nói năng một tiếng nào. Tôi có sách để đọc, tôi cũng nhận được tin tức của má tôi nữa. Tôi chẳng hiểu chi cả. Tôi lo sợ lắm!
- Bây giờ cô không còn phải lo sợ gì nữa. Chung quanh cô đều là bạn cả. Cô bạn đây đã tới với cô ba ngày trước đây phải không?
- Vâng, ông Du đã dẫn chị ấy đến. Hình như hai người đã cãi lộn: Ông ta có vẻ tức giận và chị ấy thì khóc lóc suốt ngày. Tôi cố gắng an ủi chị ấy nhưng chị ấy chỉ trả lời: “Thật là ghê gớm! Chị không hiểu nổi!”. Rồi chị ấy không nói thêm gì nữa.
- Lát nữa cô ấy sẽ nói – nhà thám tử dịu dàng nói – Cô ấy cũng hiểu rằng bây giờ không còn phải lo sợ gì nữa vì đã có chúng tôi bảo vệ cho. Bây giờ thì cô giáo nói đi, không ngại gì hết. Trước hết tên thật của cô là gì?
- Thưa, tôi là Diễm Trang. Khi tôi gặp cô Thu Trang, tôi đã hiểu tại sao mà ông Du đã chọn tôi để giao cho một nhiệm vụ đáng sợ mà ông đã đoán biết. Cùng tên, cùng khổ người, cùng học vấn, và hơn nữa…
Tiếng cô nghẹn ngào vì xúc động. Cô cố trấn tĩnh và nói tiếp:
- Ba tôi khi xưa đã làm ăn thất bại. Ông rất tốt nhưng quá hiền lành. Thật là một điều bất hạnh cho ba tôi khi gặp ông Du, giao dịch với hắn, rồi vay hắn rất nhiều tiền. Khi ông qua đời từ hai năm nay, lão Du đã tỏ ra rất tận tâm với gia đình tôi: tôi còn ba em nhỏ, má tôi thì thường đau yếu và tôi đã sớm kết thúc việc học để giúp đỡ gia đình. Không những Du không đòi món tiền nợ mà còn giúp má con tôi tiền bạc để chi tiêu trong nhà. “Cháu Trang sẽ trả dần, khi nào cháu có công ăn việc làm”, hắn nói. Tôi không rõ ba tôi đã nợ hắn bao nhiêu tiền.
“Cách nay hai tháng, hắn đến gặp tôi và lạnh lùng đưa tôi coi các giấy nợ của ba tôi, trong đó ông cam kết sẽ trả ngày nào mà Du cần đến”
- Ngày đó đã tới – Du bảo tôi – Cô phải tôn trọng lời cam kết của ba cô.
“Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể làm nổi điều đó. Du đã nhẫn tâm bảo tôi rằng nếu tôi không trả được nợ, hắn sẽ cho bán nhà cửa đồ đạc của má tôi và đuổi mẹ con tôi ra đường. Tôi đã van nài hắn, nhưng hắn không nghe. Tôi rất lo âu, vì má tôi không chịu đựng được nông nỗi đó. Còn các em tôi? Một mình tôi không hy vọng gì kiếm ra đủ tiền để trả nợ và nuôi sống gia đình. Tôi không giấu được nỗi thất vọng và Du đã lợi dụng tình thế đó”
Cô Diễm Trang cúi đầu, lau những giọt lệ tuôn rơi lã chã. Đào quá thương cảm vội đứng dậy tiến lại ôm lấy vai cô giáo để vỗ về an ủi. Sau vài giây, cô giáo nói tiếp với giọng nghẹn ngào:
- Lão Du đã đề nghị với tôi một điều giao ước: nếu tôi nghe lời hắn, nếu tôi nhận giúp hắn trong một công việc tế nhị, hắn sẽ coi như tôi đã trả hết nợ và sẽ hoàn lại cho tôi tờ giấy nợ của ba tôi. Hắn buộc tôi phải ưng thuận trước khi nói rõ cho tôi biết việc gì. Không còn cách nào hơn, tôi buộc phải chấp thuận.
“Rồi hắn giải thích cho tôi biết công việc phải làm. Khởi đầu, tôi thấy cũng không có gì là tội lỗi. Đó là việc thay thế một cô để dạy các em học vì cô đó mắc bận bất ngờ. Tôi sẽ phải giấu kín không cho ai biết sự thay thế này, tôi sẽ phải viết thư đều đặn cho bà mẹ của thiếu nữ mà tôi thay thế, nhưng các thư đó phải đánh máy, vì một lý do nào đó, để khỏi lộ mặt chữ của tôi. Tôi vẫn lo rằng đây là một vụ rất quan trọng. Tôi ngờ rằng tên Du đã làm cho công việc của ba tôi ngày xưa bị thất bại và tôi cho hắn là một kẻ không lùi bước trước một tội lỗi gì”
“Khi tới đây, tôi đã được ông bà kỹ sư Hải tiếp đón một cách rất niềm nở và tôi đã thực lòng hứa hẹn sẽ trông nom con cái cho ông bà. Các em đây đã tỏ ra rất quý mến tôi, cũng như mọi người khác trong nhà, và tôi cũng mến các em lắm. Tóm lại, cái mưu cơ của Du có vẻ vô hại, tôi đã làm phận sự rất tận tâm và không ai trong nhà này khó chịu vì sự hiện diện của tôi cả. Tuy nhiên, tôi thấy rất khổ tâm phải đóng một vai trò của người khác và tôi vẫn tự hỏi vì sao Du đưa tôi tới đây?”
“Lúc đó thì xảy ra tai nạn xe hơi và sự có mặt của Nam. Tôi rất thắc mắc vì tôi thấy tai nạn có vẻ khó tin quá! Sống trong sự giả dối làm tôi sinh ra nóng nảy: có phải Du muốn cho người do thám tôi không?”
“Chẳng bao lâu tôi biết rằng không phải như thế. Du tới thăm tôi, tự nhận là anh họ của tôi. Hắn nổi giận khi hay biết câu chuyện về Nam. Từ đó tôi mới hiểu tất cả: hắn muốn chiếm đoạt điều bí mật của kỹ sư Hải và trông cậy vào tôi để hắn ra vào đây được dễ dàng. Hắn cũng lo ngại một người khác đang thực hiên mưu toan như hắn. Hắn nói Nam là tay sai của đối phương, tôi phải làm thế nào cho anh ta bị đuổi. Hắn còn nói hở ra rằng hắn đang làm việc cho một tổ chức rất thế lực và tôi phải cúi đầu vâng theo tất cả mệnh lệnh của hắn, nếu không thì sẽ gặp những điều chẳng lành. Hắn chỉ cho tôi cách hành động để loại bỏ Nam và báo cho tôi biết hắn sẽ đến lục soát phòng thí nghiệm một đêm: tôi phải làm thế nào để Nam bị nghi ngờ về vụ này. Thất vọng, tôi đành phải tuân hành”
- Thưa cô, Du đã nói với cô tất cả những điều ấy khi cô khóc nhiều có phải không ạ? – Đào hỏi.
- Đúng em ạ! – Cô giáo ngao ngán đáp – Em đã quá tốt với tôi! Tôi đã đứng trước một cảnh ngộ éo le rất khó xử: hoặc là làm hại ba em và các em, hoặc gây tai hại cho má tôi và các em tôi! Tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng che chở được các em. Và tôi nghĩ là có thể làm hại Nam mà không ân hận gì nên tôi tìm cách làm cho anh ta bị nghi ngờ là ăn cắp.
- Trời ơi! – Minh kêu lên – Vụ chiếc kim vàng là do cô tạo ra ạ? Anh Nam đã đoán đúng!
- Chính tôi! – Cô giáo đáp – Tôi đã giấu nó trong phòng Nam và sau đó tôi lại giấu chiếc dây vàng của bà Hà.
- Chiếc dây của tôi hả? – Bà Hà ngạc nhiên hỏi – nó đã bị đánh cắp hồi nào? Hôm qua tôi vẫn còn thấy nó kia mà!
- Thưa bác, để cứu anh Nam, chị Đào và cháu đã lấy lại chiếc kim vàng và chiếc dây đó ạ – Minh giải thích.
- Khi nhận được chiếc kim vàng qua nhà bưu điện, tôi biết là các em đã gửi nó cho tôi – cô giáo tiếp – Tôi đã hiểu là tôi không đủ sức mạnh để tranh đấu với những trẻ em tốt bụng… Một đêm, Du đã tới lục soát phòng thí nghiệm, như hắn đã báo trước: hắn đã cạy cửa để vào, nhưng hắn chỉ thấy toàn đồ vật không giá trị. Hắn quyết định trở lại để mở cái tủ sắt cùng với một tên khác chuyên môn làm công việc đó. Tôi lo sợ biết bao khi nhận thấy rằng, vì những vụ trộm trước đã xảy ra, Đào đã đi tuần ngoài vườn trong đêm khuya. Từ đó, tôi sống trong sự lo âu thường xuyên: tôi đã bắt Đào phải hứa với tôi sẽ không ra khỏi phòng vào ban đêm. Nhưng tôi run sợ khi nghĩ rằng Đào hay Minh có thể không nghe lời tôi và chạm trán với Du thì tình thế sẽ xoay chuyển ra sao? Tiếp đó, kỹ sư Hải báo tin sắp về: sự lo âu của tôi thật là vô bờ bến. Chắc chắn là Du sẽ hay tin đó, hắn sẽ nhất quyết tới mở tủ sắt trước khi quá trễ! Và tôi sẽ có phận sự phải tiếp tay với hắn trong việc này.
- Tội nghiệp cô giáo – Đào dịu dàng nói – Vì thế nên cô thấy thật sự hãi hùng khi Du đến kiếm cô…
- Hãi hùng lắm. tôi hiểu rằng hắn muốn bắt tôi phải rời khỏi biệt thự, vì hắn nghĩ rằng tôi không giúp đỡ hắn tận tình. Hắn muốn hành động một mình mà tôi rất lo ngại phải bỏ các em, trong khi các em không hay biết gì về sự nguy hiểm đang đe dọa. Vì tin lời Du, tôi vẫn tưởng Nam thuộc một đảng gian phi! Nên tôi vẫn bảo Đào phải coi chừng anh ta và đề phòng những sự nguy hiểm có thể xảy ra.
- Thưa cô, bức thư để trên bàn em cũng do cô viết ạ? – Đào hỏi.
- Phải, và tôi cũng lấy cả chiếc vòng của em nữa. Tôi hy vọng sẽ làm cho em phải thận trọng hơn, nhưng tôi vẫn không được yên dạ. Khi em nói cho tôi biết rằng không có tài liệu gì để trong tủ sắt, tôi đã được yên tâm hơn và tôi đã vội vàng báo tin cho tên Du biết. Tôi hy vọng điều đo sẽ làm cho hắn nản lòng và từ bỏ ý định cũ. Nhưng tôi có ngờ đâu trong đầu óc hắn lại có những mưu toan thâm độc hơn.
- Rồi sao nữa? – Nhà thám tử hỏi.
- Rồi thì hết – cô giáo trả lời với vẻ mệt mỏi – Du đã dẫn tôi tới căn nhà đó và la rầy tôi thậm tệ: nào là tôi chẳng giúp được cho hắn việc gì, nào là tôi vô dụng… nhưng may mà hắn không đến nỗi ngu dại như tôi tưởng nên hắn sẽ phải dùng tôi làm cái bẫy để lừa các học trò của tôi đến nhà hắn. Hắn sẽ giấu các em ở một nơi thật xa, không ai có thể kiếm ra được và hắn có thể yêu sách ông Hải tất cả cái gì hắn muốn. Sự việc tiếp theo thế nào thì ông đã biết.
Nói tới đây, cô giáo gục đầu vào hai tay. Sau vài phút im lặng bi thảm, ông Lê Hùng cất tiếng:
- Chúng tôi đã biết đoạn tiếp theo và chúng tôi đã dự liệu đoạn kết. Cô Diễm Trang, cô đã được giải thoát khỏi bàn tay của tên đại bịp đã dẫn cô vào một cuộc phiêu lưu ghê rợn. Một cuộc điều tra sẽ cho chúng tôi biết cô sẽ phải trả bao nhiêu về số tiền nợ của ba cô, nhưng dầu sao đi nữa cô vẫn có đủ thời giờ để trả nợ. Và từ nay về sau, cô đã có những người bạn tốt đáng tin cậy, thí dụ như Nam chắc đã sẵn lòng tha thứ cho cô về những điều ác cô muốn gây ra cho hắn, và các học sinh ngoan ngoãn của cô đây.
- Vâng, vâng! – Đào sốt sắng nói – Cô giáo ơi, em chắc chắn rằng ba má sẽ thương cô hết sức như các em đã thương cô vậy!
- Các em… thưa ông! Tôi cảm kích biết bao! – Cô sung sướng đáp.
- Tôi đề nghị – bà Hà nói – bây giờ đã quá khuya rồi, chúng ta nên đi ngủ. Riêng tôi, cả ngày hôm nay đã làm tôi sụn xương rồi đó! Cô giáo, căn phòng của cô vẫn đang chờ đợi cô và chúng tôi sẽ sửa soạn thêm một phòng cho cô bạn nữa.
Ông Lê Hùng và Nam từ giã mọi người và hứa sáng mai sẽ quay trở lại:
- Chúng ta sẽ hoàn tất cái cổng chào! – Nam nói.
- Thế anh sẽ có mặt tại đây khi ba má về chứ? – Minh hỏi.
- Nhất định phải có chứ!
- Vậy thì hay lắm – Đào nói – Chào anh Nam và cám ơn anh rất nhiều đã cứu chúng tôi.
Nhà thám tử vui vẻ nói:
- Phải, rất nên cám ơn hắn, vì hắn thật xứng đáng. Nhưng cũng phải công nhận rằng hai chị em cô đã giúp cho công việc của hắn được dễ dàng. Tôi xin có lời khen ngợi nhé! Chắc ông bà kỹ sư sẽ rất hãnh diện về các em đó!
Đào mỉm cười sung sướng, nhưng cô sung sướng nhất là Nam – người mà chị em cô đã che chở – là một người lương thiện và cô giáo không phải là đồng đảng mà là nạn nhân của một tên gian ác.
Trong bầu không khí tưng bừng náo nhiệt, ông bà kỹ sư Hải đã về tới biệt thự Thu-Phong. Trước cái cổng chào đứng lộng lẫy uy nghi, bọn con cái xếp hàng dài trên lối vào để đón mừng ba má. Thám tử Lê Hùng và Nam cũng tới dự kiến theo đúng lời hẹn bữa trước, với sự hiện diện của cô giáo – Bà Hà thì hân hoan vô tả.
Ông bà Hải rất sửng sốt khi nghe kể lại những biến cố đã xảy ra khi ông bà ở hải ngoại. Ông bà khen ngợi chị em Đào và cảm ơn nồng nhiệt thám tử Lê Hùng và Nam đã chăm sóc tận tình cho gia đình ông. Cô giáo Diễm Trang thấy vô cùng cảm kích những tấm lòng cao thượng đã giúp cô vượt qua những quãng đường chông gai và mang lại cho cô những ngày mai tươi sáng.
Riêng bốn chị em Đào thì chan chứa hy vọng về những món quà kỳ diệu của xứ anh đào xếp đầy va li của ba má.
HẢI VÂN
(1) | Tiếng nhà nghề của các tài xế, phiên âm từ chữ ‘en panne’ – Xe hư. |