Thứ Tư, 30 tháng 10, 2019

CHÀNG RỂ QUÁI ĐẢN - Quế Tiệp Thư phỏng dịch


Trên đỉnh một ngọn đồi ở phía Bắc nước Đức, không xa dòng sông Maine và sông Rhine mấy, là nơi tọa lạc lâu đài của Lãnh chúa Von Landshort.

Lãnh chúa thuộc dòng dõi quí tộc ở Đức, thừa hưởng một gia sản kếch sù và một niềm kiêu hãnh về dòng họ ông. Mặc dù sự hiếu chiến của tổ tiên ông đã làm giảm bớt một số ít sản nghiệp, nhưng lãnh chúa bây giờ còn giàu lắm.

Lúc bấy giờ thời bình, các nhà quí tộc người Đức đã rời bỏ những tòa lâu đài cũ kỹ, giống như những tổ chim ưng giữa rừng núi, để xây những tòa nhà khác đầy tiện nghi ở vùng đồng bằng. Lãnh chúa, trái lại, vẫn thích sống biệt lập trong cái thành trì nho nhỏ, kiên cố của ông thường nhắc lại những mối hận thù trong gia tộc. Do đó giữa ông và những gia đình quí tộc láng giềng luôn luôn có sự hiềm khích vì một sự tranh chấp nào đó giữa tổ tiên họ.

Lãnh chúa chỉ có một người con gái, nhưng khi thượng đế chỉ ban cho ông có một đứa con thì các em hãy tin rằng đứa con ấy là một bảo vật quí báu phi thường.

Tất cả mọi người trong lãnh thổ đều bàn tán xầm xì rằng khó kiếm một người thứ hai đẹp như vậy trong khắp nước Đức. Hơn nữa, Quận chúa đã lớn lên trong sự chăm lo, dạy dỗ của hai bà cô già, các bà cô này ngày xưa có phục vụ trong triều đình và họ rành mọi cách giáo dục một mệnh phụ phu nhân. Dưới sự chỉ dẫn của họ, Quận chúa trở nên một phép lạ. Lúc nàng 18 tuổi, nàng có thể thêu thùa may vá một cách tuyệt mỹ, nàng có thể đọc dễ dàng tất cả những truyện cổ tích trong kinh thánh, nàng có thể viết văn, làm thơ, khiêu vũ, chơi đàn và hát rất hay nữa.

Các bà cô nàng ngày xưa cũng đã là những hoa khôi hồi họ còn trẻ, dĩ nhiên là họ "canh gác" cho cô cháu rất chu đáo và càng chu đáo hơn nữa khi họ đã có những kinh nghiệm bay bướm bản thân. Không bao giờ họ rời mắt khỏi nàng. Quận chúa không bao giờ được ra khỏi tòa lâu đài trừ khi được một đoàn thị tì hộ tống, bao vây và kiểm soát chặt chẽ. Luôn luôn Quận chúa được nghe giảng dạy về luân lý giáo khoa thư! Còn về các chàng trai thì... úi chà, người ta dạy nàng phải luôn luôn đứng cách xa thật xa ra và nếu không được phép thì nàng không được liếc chàng ta, dù đó là một kỵ sĩ đẹp trai nhất thế giới. Không, ngay cả khi chàng đang hấp hối dưới chân nàng.

Đường lối giáo dục nàng xem ra có những kết quả tốt. Thiếu nữ trở nên một tấm gương sáng về sự ngoan ngoãn dễ dạy. Trong khi những thiếu nữ khác thiêu thân trong ánh sáng kinh thành, Quận chúa lớn lên và trổ mã trong tuổi dậy thì dưới sự che chở của hai bà cô, giống như một đóa hoa hồng hé nở giữa những cụm gai. Các bà cô nhìn nàng với đôi mắt kiêu hãnh, hoan hỉ và thách rằng dù cho tất cả các thiếu nữ trên thế giới có bị hư hỏng thì cũng không một chuyện gì có thể xảy ra cho Quận chúa cháu các bà được.

Nhưng dầu cho lãnh chúa rất hiếm con, ông không hiếm họ hàng. Những người này có đức tính của các vị bà con nghèo, rất là khắng khít với lãnh chúa, hễ có việc là ùn ùn kéo đến tràn ngập cả lâu đài. Những ngày giỗ, ngày lễ lãnh chúa thết đãi tiệc tùng cả họ và khi họ đã ăn uống no say thì họ tuyên bố là trên thế gian này không có gì vui bằng những ngày hội họp của gia tộc.

Lãnh chúa, dầu người nhỏ nhắn nhưng có tấm lòng rộng rãi bao la, và được trọng vọng trong  cái thế giới nhỏ bao quanh ông thì ông hài lòng lắm. Ông khoái kể những truyện dài về các bức tranh treo trên tường vẽ những chiến sĩ... già và cả họ cùng lắng nghe một cách chăm chú. Ông cũng khoái kể những chuyện đường rừng, chuyện quái đản và ông rất tin ở những chuyện ma thường được kể ở các vùng rừng núi nước Đức. Các quí khách của ông lại càng tin hơn ông nữa: họ há hốc mồm ra nghe các chuyện của ông và luôn luôn lộ vẻ ngạc nhiên thích thú, dù họ đã được nghe kể đi kể lại đến hàng trăm lần.

Và như thế cuộc sống của ngài lãnh chúa cứ dần dần trôi, ông là một ông vua nhỏ trong lãnh thổ của ông và sung sướng tin ông là người khôn ngoan nhất thế kỷ.

Ngay lúc tôi đang kể chuyện này thì có một cuộc hội họp của cả gia tộc trong tòa lâu đài để bàn về một chuyện tối quan trọng: họ đang bàn tính chuyện tiếp đón chàng rể quí của nhà lãnh chúa. Lãnh chúa và quí tộc xứ Bavaria đã đồng ý với nhau kết thân hai họ bằng cuộc hôn nhân của đôi trẻ. Những nghi lễ đầu của cuộc hôn nhân đã được cử hành. Hai người đã được đính hôn dù họ chưa nhìn thấy mặt nhau, và người ta đã định ngày cử hành hôn lễ.

Chàng bá tước trẻ tuổi đã được giải ngũ để về lấy vợ đang trên đường đi đến lâu đài lãnh chúa để đón cô dâu. Từ Wurtzburg người ta đã gửi thư đến cho lãnh chúa báo trước ngày giờ mà chàng sẽ đến.

Tòa lâu đài nhộn nhịp hẳn lên trong cuộc chuẩn bị để đón tiếp chàng một cách nồng hậu. Cô dâu xinh đẹp đã được săn sóc kỹ lưỡng. Hai bà cô đã chuẩn bị trước việc trang điểm cho nàng và cãi nhau suốt buổi sáng về áo dạ hội của nàng. Thiếu nữ lợi dụng sự tranh chấp đó để may áo theo goût của nàng, và may mắn thay, nó rất xinh đẹp. Trông nàng hết sức xinh xắn và sự chờ đợi làm cho má nàng hồng lên.

Lớp phấn tô nhẹ trên mặt, hơi thở phập phồng và đôi mắt chìm đắm trong mơ mộng không thể nào diễn tả được sự sôi nổi trong quả tim nhỏ bé của nàng. Hai bà cô tiếp tục lăng xăng chung quanh nàng vì các bà khoái làm những việc này lắm. Họ dạy nàng phải cư xử ra sao, phải nói cái gì và phải tiếp đón chàng rể cách nào. Lãnh chúa cũng bận rộn sửa soạn. Thực ra thì ông không có việc gì làm hết, nhưng bản chất ông là một người hoạt động, ông không thể ngồi yên khi tất cả mọi người chung quanh lăng xăng rộn rịp. Ông lo lắng chạy từ dưới nhà lên trên lầu, ông gọi những gia nhân và khuyến khích họ cần mẫn hơn lên. Ông chạy vào mọi phòng, mọi sảnh đường, không lúc nào ngừng, giống như một con ruồi xanh trong một ngày mùa hạ.

Những con dê béo bị làm thịt, tòa lâu đài rung lên vì sự săn đuổi ồn ào của đám đầy tớ, nhà bếp thơm phức hẳn lên và người ta đem từ hầm bể rượu Rhein và rượu Ferne...

Tất cả mọi việc đã sẵn sàng để đón tiếp quí khách danh dự, nhưng sao chàng rể cứ chần chừ chưa chịu xuất hiện. Giờ này qua giờ khác. Mặt trời chiếu những tia nắng yếu ớt trên đỉnh núi. Lãnh chúa leo lên ngọn tháp cao nhất và giương mắt tìm kiếm bóng chàng Bá tước và đoàn tùy tùng từ xa. Một lần, ông ngờ là ông đã thấy chàng xuất hiện, tiếng tù và vẳng xa và âm vang trong rừng núi. Một số người từ xa đang tiến dần đến, nhưng khi họ đến tới chân núi thì họ bẻ quẹo sang đường khác.

Những ánh nắng cuối cùng tắt, đoàn dơi vỗ cánh đi ăn đêm, con đường mờ tối dần. Thỉnh thoảng chỉ có một người nông phu lê bước về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Trong lúc tòa lâu đài cổ đang ở trong tình trạng hoang mang như vậy thì một quang cảnh đang diễn ra ở một nơi khác.

Chàng Bá tước trẻ tuổi đang thong thả rong ngựa trên đường đến tòa lâu đài, nơi có một cô dâu xinh đẹp đang ngóng chờ và một cỗ bàn thịnh soạn sau cuộc hành trình. Đến Wurtzburg, chàng gặp một kỵ sĩ bạn cùng chiến đấu bên chàng nơi chiến trường. Hiệp sĩ Von Starkenfaust, một tay kiếm oai dũng nhất, một tấm lòng hào hiệp nhất trong các hiệp sĩ quí tộc, cũng đã giải ngũ trở về. Lâu đài của cha chàng không xa thành trì của ngài lãnh chúa lắm, nhưng vì có một mối thù xưa của hai dòng họ nên hai bên không hề nhìn mặt nhau.

Hai chàng tuổi trẻ tay bắt mặt mừng và kể cho nhau nghe tất cả những cuộc phiêu lưu của họ từ ngày họ xa nhau. Chàng bá tước bèn kể cho bạn nghe tất cả về cuộc hôn nhân sắp tới của mình với một nàng quận chúa trẻ tuổi chàng chưa biết mặt bao giờ nhưng đã nghe  tả đầy đủ về sắc đẹp của nàng.

Vì hai người cùng đi một đường nên họ đồng ý nhập hai đoàn tùy tùng lại và khởi hành từ Wurtzburg sớm hơn một giờ, họ đi thong thả đến tòa lâu đài của lãnh chúa. Bá tước ra lệnh cho đoàn cận vệ của chàng đi sau và sẽ nhập đoàn. Vừa đi họ vừa nói chuyện, nhắc nhở lại kỷ niệm thời chiến ; nhưng chàng bá tước thỉnh thoảng lại đắm chìm trong mơ mộng, nghĩ ngợi đến cô dâu lộng lẫy và hạnh phúc đang chờ đón chàng.

Cứ như thế họ đi sâu vào rừng vắng và sắp sửa vượt qua con đường mòn lạnh lẽo. Lúc bấy giờ ai cũng biết rằng các khu rừng nước Đức đầy cướp cũng như các tòa lâu đài ở đó đầy ma. Nhất là lúc sau chiến tranh, đầy dẫy những toán lính vô công rỗi nghề. Và rồi dĩ nhiên là đoàn người bị một bọn cướp tấn công giữa rừng. Họ tự vệ một cách anh dũng, nhưng khi sắp bị đánh bại thì đoàn cận vệ của bá tước kéo đến hỗ trợ. Vừa thoáng trông thấy họ, bọn cướp ùa nhau chạy trốn. Nhưng lúc đó bá tước đã bị trọng thương ; người ta cẩn thận và nhẹ nhàng võng chàng về thị trấn Wurtzburg và vị linh mục được mời đến. Ông này cũng là một vị lương y nổi tiếng trong vùng. Nhưng rồi ông đành bó tay. Những giờ phút cuối cùng của chàng bá tước kém may mắn đã điểm.

Trong cơn hấp hối, chàng khẩn thiết yêu cầu người bạn Hiệp sĩ tiếp tục lên đường đi đến lâu đài Landshort và kể lại nguyên nhân định mệnh đã không đúng hẹn với người vợ chưa cưới. Dù không phải là một tình lang say đắm, chàng là người đúng hẹn nhất trên đời, và mong mỏi nguyện vọng này được thi hành nhanh chóng. "Trừ khi bạn thi hành xong thì tôi mới yên giấc ngàn thu được". Chàng lập đi lập lại những lời cuối cùng này với một vẻ nghiêm trọng đặc biệt. Một lời thỉnh cầu giữa những phút giây cuối cùng như thế dĩ nhiên không ai dám chần chừ. Hiệp sĩ hết lời an ủi chàng và long trọng tuyên thệ sẽ gắng sức. Bá tước nắm lấy tay Hiệp sĩ và trong cơn mê sảng ra lệnh thắng ngựa để Hiệp sĩ lên đường rồi lịm dần.

Hiệp sĩ thở dài và nhỏ lệ trên xác người bạn đồng hành, nghĩ ngợi về nhiệm vụ khó khăn mà chàng phải gánh vác. Quả tim nặng chĩu, đầu óc hoang mang vì chàng sắp phải xuất hiện ở một nơi toàn những kẻ thù nghịch và làm hỏng bữa tiệc của họ với những tin chẳng vui dập tắt nguồn hy vọng của họ. Tuy vậy trong thâm tâm, chàng cũng có ý tò mò muốn xem mắt nàng Quận chúa, người nổi tiếng có một sắc đẹp lộng lẫy nhất vùng nhưng hoàn toàn bị cấm cung. Hiệp sĩ vốn tính thích phiêu lưu cuồng nhiệt nên không từ chối một cuộc mạo hiểm nào.

Trước khi khởi hành, chàng xếp đặt việc tang lễ của bạn. Thi hài Bá tước được chôn trong nhà thờ Wurtzburg nơi có nhiều mộ các nhà quí tộc.

Bây giờ đến lúc chúng ta trở lại tòa lâu đài cổ nơi mà mọi người đang nóng lòng ngóng đợi chàng khách quý (và ngóng ăn tiệc nữa), trở lại với vị lãnh chúa đang ở trên tháp canh.

Đêm dần xuống nhưng vẫn không có bóng người nào xuất hiện. Lãnh chúa thất vọng rời khỏi tháp canh. Bàn tiệc đã bị dời đi hàng giờ không thể nào chậm trễ hơn nữa. Thịt nguội cứng, nhà bếp khổ sở và toàn gia coi giống như một đạo binh bị chết đói lâu ngày. Lãnh chúa bắt buộc phải ra lệnh bắt đầu bữa tiệc. Mọi người ngồi vào bàn và vừa đúng lúc họ sắp sửa bắt đầu thì một tiếng tù và hú vọng lên ngoài cổng báo hiệu sự xuất hiện của một người lạ mặt. Một tiếng còi dài khác âm vang cả lâu đài và tiếng sáo nổi lên đáp lại. Lãnh chúa vội vã bước ra đón chàng con rể tương lai.

Cầu treo hạ xuống và người lạ mặt đã sẵn sàng trước cổng. Chàng là một kỵ sĩ cao lớn và lịch sự cưỡi một con tuấn mã đen tuyền, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng chàng có cặp mắt mơ mộng long lanh và một vẻ âu sầu buồn bã. Lãnh chúa hơi ngạc nhiên khi thấy chàng đơn thương độc mã đến một cách không kèn không trống. Ông tức tối nghĩ rằng như thế tức là người ta không kính trọng một dịp lễ quan trọng như vậy và coi thường gia tộc ông. Tuy vậy, ông cố gắng dằn xuống và cho là vì tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn chàng đã nóng nẩy phóng ngựa đi trước đoàn tùy tùng.

"Thưa ngài" chàng nói: "Tôi rất tiếc đã xuất hiện không đúng lúc như vầy..."

Lãnh chúa vội vã ngắt lời, nồng nhiệt tiếp đón chàng vì xưa nay ông vẫn tự hào là người hết sức lịch thiệp và biết phép xã giao. Người lạ mặt một đôi lần cố gắng ngăn ông lại nhưng vô ích, nên chàng ngả đầu chào và để mặc Lãnh chúa tha hồ nói. Đến lúc ông ngừng nói thì cả hai tiến vào trong sảnh đường. Người lạ mặt mở miệng định nói thì một đoàn thị tỳ trong nhà kéo ra, dẫn đầu là cô dâu xinh đẹp thẹn thùng. Chàng nhìn nàng mê mẩn, như thể cả tâm hồn chàng bị mất hút khi thoạt trông thấy con người yêu kiều ấy. Một bà cô thì thầm với Quận chúa và nàng cố gắng mở lời, đôi mắt xanh lóng lánh vừa nhìn lên đã vội e lệ cúi xuống. Lời nói không thốt ra được nhưng nàng nở một nụ cười dịu dàng, đôi má hơi lúm đồng tiền cho biết cái liếc nhìn vừa qua đã không thất vọng. Khó có thể có một cô gái vào tuổi trăng tròn đã được chuẩn bị cho tình yêu và hôn nhân một cách chu đáo lại không hài lòng với một kỵ sĩ tuấn nhã như thế.

Người khách đến quá trễ nên không có thì giờ để nói chuyện. Lãnh chúa quả quyết đứng lên, đình chỉ mọi việc đến ngày mai và hướng dẫn mọi người đến bàn tiệc dọn ra trong đại sảnh đường của tòa lâu đài. Chung quanh tường treo các bức chân dung của những vị anh hùng trong dòng họ và những thành tích chiến thắng đoạt được. Những áo giáp, những ngọn lao, những đầu sư tử, những ngà voi nhe răng cười một cách dễ sợ trên tường và ngay trên đầu chàng rể là một cặp gạc nai to tướng.

Kỵ sĩ không để ý gì đến những người chung quanh hoặc văn nghệ giúp vui. Chàng cũng không đụng đến các món ăn, chỉ say mê chiêm ngưỡng cô dâu của chàng. Chàng nói rất nhẹ, không ai nghe thấy vì ngôn ngữ tình yêu đâu có bao giờ ồn ào, nhưng không có một cô gái nào cù lần đến nỗi không nghe những lời thì thầm của tình nhân đâu. Vẻ dịu dàng và nghiêm trọng trong dáng điệu của chàng có một mãnh lực trên người thiếu nữ. Nàng lắng tai nghe chăm chú và vẻ mặt biến chuyển theo câu chuyện. Đôi khi nàng thẹn thùng trả lời và những lúc mắt chàng nhìn đi nơi khác thì nàng sẽ lén nhìn vẻ mặt mơ mộng của chàng và thở một hơi nhẹ sung sướng. Rõ ràng là hai người trẻ tuổi đã hoàn toàn yêu nhau. Các bà cô đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng về những bí ẩn của con tim tuyên bố là họ đã bị tiếng sét ái tình khi vừa mới gặp nhau.

Bữa tiệc tiếp tục một cách vui vẻ và rầm rĩ vì quý khách toàn là những người rừng và túi tiền không dồi dào mấy nên nhậu khỏe lắm. Lãnh chúa kể những chuyện hay nhất, dài nhất và chưa bao giờ ngài lại kể chuyện hay như thế. Các quý khách thi nhau nói đùa, có nhiều vị nói nhỏ vào tai các phu nhân làm các bà cười lên rúc rích và một hai người vui tính hát rống lên làm các bà cô phải lấy quạt che mặt lại.

Giữa cuộc vui chơi này vị khách lạ vẫn giữ một vẻ mặt nghiêm trang. Khuôn mặt chàng càng lúc càng buồn bã và những lời nói đùa của lãnh chúa chỉ làm cho chàng thêm âu sầu mà thôi. Đôi khi chàng đắm chìm trong suy tư và đôi mắt hoang mang chứng tỏ tâm hồn chàng không được yên ổn. Chàng nói chuyện với cô dâu càng lúc càng bí mật hơn. Những đám mây mù bắt đầu che phủ trên khuôn mặt bình thản của nàng và thân hình mảnh khảnh đôi lúc lại run lên.

Việc này không qua mắt các người dự tiệc. Họ như bị lây sự u ám của chàng rể. Người ta liếc nhau, thì thầm hỏi nhau. Người ta nhún vai. Người ta lắc đầu. Những bài hát, những tiếng cười im dần. Thỉnh thoảng có một sự vắng lặng dễ sợ. Tiếp theo người ta kể chuyện đường rừng hoặc chuyện ma quái. Toàn là những chuyện tăm tối, buồn thảm, ghê rợn và lãnh chúa đã làm cho các bà rú lên khi ông kể chuyện một con nhân mã ghê gớm đã bắt cóc nàng Leonora xinh đẹp, một câu chuyện kinh khủng đã được đặt thành thơ, và cả thế giới đều biết.

Chàng rể lắng tai nghe câu chuyện này với một vẻ chăm chú đặc biệt. Chàng nhìn lãnh chúa đăm đăm và khi câu chuyện gần hết thì chàng ta cao dần, cao dần đến lúc trước con mắt ngài lãnh chúa chàng trở thành người khổng lồ. Câu chuyện chấm dứt, chàng thở dài và đứng lên từ giã ra về. Mọi người đều ngạc nhiên còn lãnh chúa bị chết đứng.

"Sao? Ra về giữa đêm khuya? Mọi việc đã sẵn sàng để đón tiếp chàng, một căn phòng được dọn sẵn để chàng ngơi nghỉ".

Người lạ mặt lắc đầu một cách âu sầu và bí hiểm: "Thưa ngài, tối nay tôi phải gối đầu ở một cái phòng khác".

Có một cái gì kỳ cục trong câu trả lời này và giọng nói của chàng làm lãnh chúa phải ngờ vực, nhưng lòng hiếu khách khiến ông phải ân cần mời cầm khách thêm lần nữa.

Người lạ mặt lặng lẽ lắc đầu, cương quyết từ chối mọi lời mời mọc và khoát tay từ giã mọi người, chàng lạnh lùng tiến ra ngoài. Các bà cô như bị hóa đá còn cô dâu gục đầu, ngấn nước mắt đọng trên mi.

Lãnh chúa đưa chàng ra đến sân nơi đó con tuấn mã đang đứng dậm chân và thở phì phò vì nóng nẩy. Khi họ tới cánh cửa, trong ánh sáng tờ mờ của bó đuốc, người lạ dừng lại và ngỏ lời với lãnh chúa bằng một giọng lạnh lẽo âm thầm như thể mái nhà cong là một nấm mồ.

"Bây giờ chỉ có hai ta thôi, tôi xin tiết lộ cho ngài biết lý do tại sao tôi phải ra đi. Tôi có một công chuyện quan trọng và không rời bỏ được".

"Sao? Ngài không thể cử người nào đại diện được sao?"

"Công chuyện này quan trọng không ai thay thế được. Tôi phải tự tôi có mặt. Tôi phải đi đến thánh đường ở Wurtzburg".

"À đúng rồi" Lãnh chúa hân hoan "Nhưng mà ngày mai kia mà. Ngày mai ngài sẽ đưa cô dâu đến đó..."

"Không! Không!" Người lạ trả lời, cực kỳ nghiêm trọng" "Tôi không có hẹn với cô dâu. Rồi họ đang chờ đợi tôi. Tôi đã chết rồi... Tôi đã bị bọn cướp đâm chết... Thân xác tôi nằm ở Wurtzburg. Nửa đêm nay thì họ đem chôn... nấm mồ đang chờ đợi tôi... Tôi phải đúng hẹn..."

Chàng phi thân lên con ngựa đen và trong một loáng mất hút ra khỏi chiếc cầu treo, tiếng vó ngựa hòa lẫn trong tiếng thở về đêm.

Lãnh chúa tức tốc trở vào nhà thuật lại chuyện gì đã xảy ra. Hai vị phu nhân xỉu ngay tại chỗ, các người khác muốn ngất luôn vì vừa mới dự tiệc với một con quỷ. Nhiều người cho chắc đây là bóng ma của chàng thợ săn chết mấy năm trước đây thường hiện về quấy phá trong vùng. Có một người thắc mắc nghi ngờ có thể đây là mưu mẹo gì của chàng trẻ tuổi nhất là vẻ u ám cùng với sự âu sầu của chàng. Nhưng đề nghị này làm cho tất cả mọi người tức giận và Lãnh chúa nhìn anh ta như một kẻ bất trung khiến anh ta vội vàng rút lời ngay lập tức.

Nhưng nghi ngờ hay không thì sáng hôm sau, người ta cũng nhận được tin từ thị trấn cho biết chàng bá tước trẻ tuổi đã bị cướp sát hại và lễ tống táng đã cử hành ở thánh đường Wurtzburg hôm qua.

Tòa lâu đài trở nên hết sức buồn thảm. Lãnh chúa giam mình trong phòng không nói chuyện với một ai. Các quí khách đã đến chung vui với chủ nhân không thể nào rời bỏ ông khi hoạn nạn. Họ thơ thẩn trong nhà, túm năm tụm ba bàn tán, lắc đầu và nhún vai, tội nghiệp vị Lãnh chúa tử tế gặp phải chuyện đau buồn như vậy và ngồi lâu hơn, ăn và uống nhiều hơn để khuây khỏa. Nhưng hoàn cảnh của cô dâu góa mới đáng thương hơn. Mất tình lang trước khi nàng được nắm tay chàng. Ôi mất một người như vậy! Nếu con quỷ mà đã lịch sự duyên dáng và quý phái như thế thì người thật còn đẹp đến đâu! Tối ngày nàng chỉ biết than khóc mà thôi.

Qua đêm thứ hai, nàng rút lui về phòng riêng, đi theo là một bà cô nài nỉ được ngủ chung với cháu. Bà cô này là người kể chuyện ma hay nhất thế giới và khi bà đang kể một chuyện nửa chừng thì bà ngủ thiếp đi. Phòng Quận chúa ở thật xa trong lâu đài, nhìn ra một cái vườn nhỏ. Cô cháu nằm suy nghĩ đăm chiêu nhìn ánh trăng xanh nhạt run rẩy xuất hiện qua các kẽ lá một cây to tướng. Chuông đổ mười hai giờ. Bỗng người ta nghe tiếng nhạc êm dịu vẳng lên trong vườn. Quận chúa ngồi nhỏm dậy và nhẹ nhàng bước ra cửa sổ. Một bóng người cao lớn đứng giữa bóng cây và khi nó ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu ngay mặt thì trời ơi! Nàng trông thấy chàng rể quái đản! Một tiếng hét ngay bên tai nàng. Bà cô già, nghe tiếng nhạc cũng đã thức dậy và âm thầm theo dõi nhưng ra đến cửa sổ, ngất xỉu trong tay nàng. Khi nàng nhìn lại thì bóng ma đã biến mất.

Giữa hai người, bây giờ chính bà cô mới cần được an ủi vì bà gần như quá sợ phát điên lên. Còn về phần thiếu nữ, có cái gì thân ái trong bóng ma của tình nhân. Chàng vẫn có vẻ hào hùng và trong dáng điệu chàng, dù đó chỉ là một cái bóng, vẫn có cái gì an ủi. Bà cô tuyên bố bà sẽ không bao giờ ngủ trong căn phòng ma ám đó nữa ; còn cô cháu cũng tuyên bố một cách quả quyết là nàng không chịu ngủ ở một phòng nào khác: kết quả là nàng sẽ phải ngủ một mình, nhưng nàng bắt bà cô già hứa là sẽ không hé môi rằng nàng sẽ được hưởng hạnh phút cuối cùng duy nhất của cuộc đời nàng, là được ở trong một căn phòng hằng đêm có bóng ma của tình nhân canh gác.

Thật khó bắt bà cô giữ bí mật được lâu vì bà là người thích kể chuyện ma hết sức và là người đầu tiên kể một câu chuyện ghê rợn như vậy thì khoái biết bao ; nhưng bà cố gắng ngậm miệng được một tuần. Rồi một buổi sáng khi mọi người đang dùng điểm tâm thì đứa tớ gái hốt hoảng chạy lên báo tin Quận chúa bị mất tích. Phòng nàng trống không, nệm giường phẳng và cửa sổ phòng bị mở toang.

Tất cả mọi người đều im lặng vì quá kinh hoàng còn bà cô vung tay hét lên: "Con quỷ! Con quỷ! Con quỷ đã bắt nàng đi rồi!"

Bà kể lại thật nhanh cảnh tượng khủng khiếp đêm hôm ấy và kết luận là bóng ma đã đến đòi vợ nó. Hai tên tớ hầu cũng phụ họa nói rằng chúng nghe có tiếng vó ngựa phóng từ đỉnh núi xuống đêm hôm qua, chắc hẳn bóng ma đã mang nàng về nấm mộ của nó. Toàn thể mọi người có mặt đều không nói được tiếng nào, vì những chuyện như vậy thường xảy ra ở nước Đức và nhiều người đã được thấy tận mắt.

Tình cảnh lãnh chúa mới thực là khó xử. Đã bị đau lòng về nỗi mất con ông lại còn lo sợ rồi đây thằng rể quý sẽ đem về một lũ cháu ngoại yêu quái. Ông hết sức đau khổ và hoang mang, còn tòa lâu đài náo loạn hẳn lên. Bọn tớ trai thắng ngựa chạy khắp nơi tìm kiếm. Lãnh chúa cũng vừa mặc giáp đeo gươm sắp sửa lên ngựa để tìm con thì một bóng người xuất hiện. Một vị phu nhân đang cưỡi ngựa, kề bên là một kỵ sĩ tiến về phía lâu đài. Nàng giục ngựa phóng qua cổng và nhảy xuống ngựa phủ phục dưới chân lãnh chúa. Ồ kinh ngạc thay, đó là đứa con gái yêu quý của ông, và người bạn nàng... kìa chính là chàng rể quý. Lãnh chúa kinh hoàng. Ông nhìn con, rồi nhìn rể, không biết mình đang mê hay tỉnh. Chàng rể quý từ ngày đi thăm thế giới của loài ma đã thay đổi khác. Y phục chàng lộng lẫy để lộ một thân hình quý phái và cân xứng. Chàng không còn xanh xao và âu sầu nữa, khuôn mặt thanh tú rạng rỡ vẻ yêu đời của tuổi trẻ và đôi mắt đen long lanh nỗi vui mừng.

Bí mật được sáng tỏ. Kỵ sĩ (chắc các em đã biết rồi, chàng đâu có phải là quỷ) chính là Hiệp sĩ Starkenfaust. Chàng kể lại cuộc phiêu lưu với người bạn Bá tước trẻ tuổi. Chàng đã tức tốc chạy đến tòa lâu đài để báo tin buồn nhưng tài hùng biện của lãnh chúa đã dập tắt mọi lời ngỏ đầu của chàng. Đến lúc thấy người đẹp thì chàng đã bị quyến rũ hoàn toàn và vì muốn ở gần nàng một đôi giờ, chàng âm thầm ngậm miệng cứ để mọi người hiểu lầm. Giữa lúc chàng đang bối rối tìm một lối thoát thì câu chuyện nhân mã của lãnh chúa đã mở đường cho chàng. Nhưng còn sợ mối thù của hai gia đình sẽ làm ngăn cản nhân duyên của chàng, Hiệp sĩ phải làm bóng ma ngày đêm ám ảnh để chinh phục và bắt cóc nàng đem đi. Nói tóm lại, chàng đã cử hành hôn lễ với người đẹp.

Ở trong hoàn cảnh khác lãnh chúa đã cứng rắn vì ngài cương quyết sử dụng quyền làm cha và cứng đầu duy trì các mối thù hận ; nhưng vì ngài quá yêu con gái và đã tưởng mất nàng, ngài vui mừng được thấy nàng còn sống trở về và mặc dù ông con rể ở trong một gia đình thù nghịch, tạ ơn Thượng đế, ông ta không phải là quỷ. Dù sao thực ra ngài cũng không thích lắm khi chàng rể dám giỡn mặt, nói dối chàng ta đã chết, nhưng vài ông bạn già an ủi rằng cũng nên tha thứ âm mưu đó vì tình yêu của tuổi trẻ.

Do đó mọi việc được diễn ra một cách tốt đẹp. Lãnh chúa tha lỗi cho đôi vợ chồng ngay tại chỗ, mọi người tập họp lại trong sảnh đường. Các vị họ hàng nghèo khó thân ái chào đón nhân vật mới trong gia đình chàng thực là lịch sự, hào hiệp và giàu có nữa chứ. Các bà cô bị người ta đồn rầm lên là đường lối giáo dục cấm cung và thuần phục xem ra không có kết quả tốt, đổ thừa tại các bà đã sơ hở không đóng chặt cửa sổ ngày đêm. Một bà tức mình vì câu chuyện hay của bà hóa dở và con quỷ độc nhất bà trông thấy biến ra một thiên thần, nhưng cô cháu gái hoàn toàn hạnh phúc có một người chồng bằng xương bằng thịt nên câu chuyện chấm dứt ở đây.


QUẾ TIỆP THƯ             
Phỏng dịch THE SPECTRE BRIDEGROOM
Washigton Irving's             

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 1, 2 và 3. ra ngày 5-5, 20-5 và 5-6-1971)




Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com