CHƯƠNG NĂM
Hai
đứa trẻ ôm nhau rồi ngủ thiếp đi trong cơn mê mệt. Gần sáng, khi bìm
bịp vừa trở canh, Min Pay đã choàng dậy rồi. Nó quay sang phía Kha Li
thì thấy Kha Li đã ngồi yên lặng bên nó. Kha Li thì thầm:
- Tao muốn gọi mày nhưng thấy mày ngủ ngon quá. Đợi một chút nữa chân trời hé sáng thì mình leo xuống.
Hai
đứa im lặng ngồi nhìn qua những lỗ hổng của vách nhà sàn. Bên ngoài đêm
tối vẫn phủ đen dày. Tiếng ngáy của hai người kia không còn vang ồn như
trước. Thỉnh thoảng một cơn gió thổi vèo qua, khua động sương rơi lộp
độp xuống những lá cành như loạt mưa rào.
- Trời lạnh quá hả, Kha Li?
- Ừ, ngồi sát vào tao cho ấm đi mày. Mặt trời sắp lên rồi đó.
Qua
những kẽ lá ngoài xa, một vệt sáng trắng rừng rựng tỏa dần. Hai đứa
lắng nghe từng tiếng động nhỏ ở phòng bên cạnh. Hai người kia vẫn còn
ngủ say sưa. Những tiếng chim đã nhốn nháo trong các bụi cây chờ đón
ngày về. Không thể trì hoãn hơn nữa, hai đứa nhẹ nhàng đứng lên, tiến về
cuối nhà và bám vào sàn, tuột xuống theo một chân cột, chứ không dám đi
theo ngả thang gỗ vì sợ bất thần bị hai người kia bắt gặp. Đoạn hai
đứa lần mò ra ngoài rẫy, ngồi chờ trong một bụi cây gần lối Sa Keo đi
vào hôm qua.
Lâu
lắm chúng mới nghe tiếng ngựa hí, một đôi tiếng nói mơ hồ vẳng lại. Bây
giờ mặt trời lên đã khá cao, ánh nắng chói chang soi tỏa khắp vùng rừng
núi. Lát sau người to lớn mang chiếc gùi từ từ lùa trâu tiến ra. Gã hút
một ống điếu lớn phun khói mù mịt, diện mạo có vẻ hung dữ, lầm lì. Kha
Li toan rủ Min Pay đi theo nhưng nó muốn biết phù thủy Sa Keo làm gì.
Hồi hôm chính lão rậm râu đã bảo Sa Keo phải đem ngựa về cho lão đó sao.
Cuối
cùng Sa Keo ngồi trên lưng con ngựa đen của gã cao lớn tiến ra. Lão vừa
rời khỏi bọn trẻ được chừng mươi bước, Kha Li đã kéo Min Pay đứng lên.
Cây rừng rậm rạp nên con ngựa đi không mau, hai đứa khom mình vội chạy
theo sau. Tuy vậy một lát chúng đã mất hút bóng lão phù thủy, chỉ còn
nom theo lá cành xao động trước mặt để làm dấu vết. Hồi lâu cả hai đứa
cùng mệt nhoài, mồ hôi vã ra như tắm. Thân hình của chúng gai cào rách
nát và dưới bàn chân đá nhọn đâm cắt ê ẩm nhức buốt lạ lùng. Kha Li nghe
tiếng thở hào hển của Min Pay ở sau lưng mình, nhiều lần quay lại thúc
giục:
- Ráng một chút nữa xem nào. Ráng lên!
Chúng
để ý thấy con đường mỗi lúc một cao. Đến một vùng cây thưa thớt bóng gã
Sa keo mất hút. Trước mặt chẳng có một dấu hiệu nào lay động. Chung
quanh vắng vẻ im lìm. Đất đầy sỏi đá khô khan, không lưu lại dấu chân
ngựa. Hai đứa ngơ ngẩn nhìn nhau thở dốc. Bỗng Kha Li chạy vụt đến một
cây gần đấy thoăn thoắt leo lên. Nó bám vào một cành cây trên ngọn hướng
mắt soi tìm. Có dấu lá cành lay động theo một đàng dài như một con
thuyền rẽ trên mặt nước để lại làn sóng phía sau. Thỉnh thoảng đầu lão
Sa Keo nhấp nhô hiện lên ở trên lưng ngựa nơi xa. Nó vội tuột xuống, dắt
tay Min Pay nhằm theo hướng đó mà chạy. Rồi chúng tới vùng đất mềm, dấu
chân ngựa đã hiện rõ. Nhưng cả hai đứa đều thấy đuối sức, phần đói,
phần mệt, chạy theo sức ngựa chân tay của chúng bải hoải, cơ hồ như muốn
rã rời. Min Pay bước đi như không nổi nữa, nhiều lần chực khuỵu hẳn
xuống. Kha Li cũng không tỉnh táo gì hơn, nhưng cứ tiếc công theo đuổi
từ ngày hôm qua tới giờ, lại thấy Sa Keo có nhiều chuyện đáng ngờ vực,
nên nó không muốn bỏ cuộc. Nó hổn hển nói:
-
Chạy một quãng nữa xem nào, Min Pay. Chắc đã gần đến chỗ lão Sa Keo rồi
đấy. Mày không nghe lão râu rậm ban tối bảo tên phù thủy đem ngựa cho
lão vào lúc trưa này đó sao? Chúng ta chạy gần nửa buổi rồi mà.
Min
Pay lại cố theo bạn, vừa đi vừa bước khập khiễng như một người què. Đến
một ngọn suối đổ xuống từ cao, cả hai nhảy xuống dòng nước vục lấy mà
uống như kẻ chết khát lâu ngày. Uống xong, Min Pay đi không nổi nữa. Nó
nằm trên bờ thở dốc, hai mắt nhắm lại:
- Không đi được nữa, Kha Li. Tao nằm đây thôi.
Kha
Li hết sức luống cuống, nó cũng muốn ngồi lại đấy, cũng muốn nằm dài để
nghỉ, nhưng nhớ mình phải đi cho đến cùng một việc mà mình đã quyết
định rồi, nó nói:
- Này, Min Pay ơi, nếu chúng ta cùng ngồi lại thì chúng ta sẽ không biết gì hết về lão Sa Keo, ta không giúp gì cho buôn ta được.
- Nhưng tao muốn đi mà chân tao không bước nổi.
Kha Li nghĩ ngợi rồi nói:
-
Thôi để tao đưa mày lên tảng đá cao gần bờ suối có tàng cây che mà nằm
cho khỏe, lại tránh thú rừng. Một mình Kha Li chạy theo lão Sa Keo vậy.
Nếu không tìm thấy được gì thì một lát nữa Kha Li trở lại, chúng ta cùng
về. Kha Li sẽ làm dấu cây bên đường, không có để lạc nhau đâu.
Min
Pay nhắm mắt gật đầu, hơi thở vẫn còn dồn dập. Kha Li dìu nó lại chỗ
tảng đá, kề vai cho nó leo lên. Í ạch một lát, thằng bé lên được trên
cao, rồi nằm vật xuống mê man như chết.
Kha
Li quay lại chỗ suối ban nãy, lần mò tìm dấu chân ngựa. Đã quen đời
sống rừng núi, biết men theo dấu vết chân của mọi loài thú nên chỉ
thoáng chốc nó lần ra được con đường mà lão Sa keo đi qua. Nó không dám
chạy như trước vì quá mệt mỏi, chỉ theo dấu ngựa trên đất mà bước lần
tới, thỉnh thoảng dùng rựa chặt lên thân cây làm dấu để lúc trở về khỏi
lạc Min Pay.
Dốc
núi càng ngày càng cao như muốn chổng ngược trở lên, cây cối càng ngày
càng thấy rậm rạp. Đường đi khó khăn thế này chắc lão Sa Keo cưỡi ngựa
cũng chậm chạp lắm. Nhờ thân hình nhỏ bé, nên nó lách khỏi những vùng
dây leo chằng chịt, những cây chắn ngang một cách dễ dàng. Đến một tảng
đá khá lớn có cây bù nhóc cành là xum xuê, nó bỗng nghe tiếng ngựa hí. Kha Li mừng quá, vội ngồi thụp xuống, bò men lại gần.
Nó thấy con ngựa mình mẩy ướt đẫm buộc vào một nhánh bù nhóc sà ngang. Không thấy lão Sa Keo đâu cả. Sau cây bù nhóc
lổn nhổn đá núi chập chùng vút cao như những mái nhà ngất nghểu kéo dài
đến tận mây xanh. Thằng bé cúi nhặt hòn đá ném vào con ngựa. Con ngựa
hí lên, dậm chân đì độp. Chung quanh vẫn là yên lặng mênh mông. Kha Li
đánh bạo bò quanh rồi men lại gần chỗ con ngựa đứng. Nó cúi xuống tìm
vết chân của lão phù thủy. Từng vết lờ mờ hướng về dãy núi đá chập
chùng. Thằng bé bèn theo lối đó dò dẫm bước đi vừa cố tránh gặp Sa Keo.
Cứ
thế nó bước lần đến và gặp một miệng hang lớn mở rộng như một ngôi nhà.
Không khí bên trong mát lạnh. Nhìn những dấu chân trên đất, Kha Li đoán
biết Sa Keo đã vào trong ấy nên nó tiến vào, cẩn thận cố thu người lại
và nhón gót chân để khỏi gây nên tiếng động. Bóng tối phủ đầy trên các
lối đi tuy có làm nó sợ hãi nhưng cũng giúp nó tránh lão Sa Keo một cách
dễ dàng. Thỉnh thoảng vòm đá lổn nhổn bên trên có những kẽ hở để lộ một
ít ánh sáng lờ mờ rọi xuống. Kha Li cố nép người sang một bên để khỏi
bước qua những khoảng sáng ấy vì lão Sa Keo ở gần đâu đấy có thể bất
thần nhìn thấy. Càng đi sâu vào, hang đá thăm thẳm vút cao, dưới chân
cũng lổn nhổn đá sắp dài như những lưng trâu. Nhiều lúc nó cũng thoáng
thấy sợ hãi, biết đâu có một con trăn đang chờ nó ở kẽ đá hoặc một con
beo hay một con cọp đang ngồi chực sẵn trong miệng hang nào. Nhưng sự
chú tâm theo dõi Sa Keo khiến cho thằng bé bất chấp gian nguy có thể đe
dọa, tay lăm lăm chiếc rựa trành bén nhọn, sẵn sàng chiến đấu với loài
thú dữ.
Đang
lần mò bước chập choạng, nó bỗng nghe mùi khói thuốc bốc nồng. Một ngọn
gió lạnh từ cao thổi xuống quạt trên mình nó hơi lạnh tỏa ra từ những
vách đá âm u. Nó ngồi thụp xuống, nhìn lên, không thấy gì hết. Chắc lão
Sa Keo đang ở đâu đây. Nó lần mò bước, cẩn thận hơn lúc vừa qua. Đi được
một quãng khá xa, nó bỗng giật mình, thấy lão Sa Keo hiện lên ở trước
mặt nó. Lão ngồi trên một mô đá chỗ có ánh sáng le lói từ trên vòm cao
chiếu xuống, vừa bì bập rít từng hơi thuốc dài ở cái ống điếu đen bóng
như mun. Kha Li ở trong bóng tối nên lão không nhìn thấy được. Nó vội né
sang một bên, tìm chỗ nghỉ chân, dựa lưng vào vách đá lạnh cho bớt mệt
mỏi. Sa Keo vừa hút vừa nhìn lơ đãng chung quanh. Hẳn lão đang cần nghỉ
ngơi chứ không nghi ngờ gì hết. Rồi lão chống gối đứng dậy một cách nặng
nề, tiếp tục bước đi. Đoán chừng lão đã đi được khá xa, thằng bé mới
tiếp tục theo. Bây giờ nó mới cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn và sự nghỉ ngơi
vừa qua làm nó càng thêm rã rời. Nhưng nó tự nhủ: Chắc không còn xa lắm
đâu. Rồi lại tiếp tục bước đi trên những tảng đá, nhiều lần vấp ngã
tưởng không sao ngồi dậy được. Có lúc Kha Li nghe chảy ướt cả ống chân,
sờ xuống đầu gối thấy những mảng da rách toạc.
Cuối
cùng Kha Li nghe gió vi vu thổi lạnh khắp mình. Nó tỉnh người hơn và
sau khi bước thêm một quãng nữa, nó thấy Sa Keo hiện ra trên cao ở chỗ
miệng hang. Hình vóc to lớn với đôi cánh tay loeo ngoeo của lão như đang
quờ quạng giữa một khoảng trống nhỏ hẹp và phía sau lão, đàng xa, là
mảng trời xanh trong suốt của ngày nắng gắt.
Kha Li vội nép vào một khe đá, ngước nhìn. Cánh dồ
của lão phù thủy bật tung lất phất trong từng luồng gió thổi mạnh. Lão
đang cố gắng xô dạt ra khỏi miệng hang những khúc củi chà rồi lách ra
ngoài. Bây giờ khoảng trống được lộ rõ hơn và gió từ ngoài thổi vào lồng
lộng vun vút qua các vách đá, làm cho thằng bé rợn ngợp. Độ một lát
lâu, nó toan bò lên gần chỗ miệng hang xem sao thì thấy bóng lão phù
thủy hiện ra, tay ôm những đống đá lớn đẩy vào bên trong. Lão cứ ẩn hiện
như thế nhiều lần, mỗi lần lại mang vào những bó lá cho đến khi lão
trám kín miệng hang, bóng tối bao phủ dày đặc bên trong và không còn
nghe hơi gió lọt vào.
Kha
Li men sát miệng hang, chờ đợi. Khá lâu, không nghe lão động tĩnh gì
ngoài hang nó mới sờ soạng dùng hết sức lực cố gắng kéo từng bó lá vào
phía bên trong. Nó phải vất vả nhiều lắm mới lôi được từng nhánh một rồi
đến từng bó, cho tới khi miệng hang được mở rộng hẳn ra. Nó vừa bước
tới, nhoài người ra ngoài khoảng trống thì gió tạt vào xô nó ngã sấp.
Kha Li gượng dậy, cố đưa hai tay bám lấy vách đá một cách khó nhọc mới
khỏi bị gió quật nhào. Nó phải gượng hết sức mình cố bò ra khỏi miệng
hang, nhưng dù cố gắng bao nhiêu nó vẫn không nhoài ra được. Ngọn gió
lớn mạnh từ ngoài bị cuốn hút vào trong hang có một sức đẩy mạnh mẽ dị
thường và thằng Kha Li nhiều lần suýt bị va vào tảng đá có thể vỡ óc.
Như thế Sa Keo đi ra ngoài hang, có lẽ đang ở trên đầu của nó. Kha Li
tưởng đã hiểu được phần nào câu chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Nó
bèn lùi lại vào trong và men tìm đường về lại chỗ cũ. Khi xuống gần đến
miệng hang phía dưới, Kha Li không còn nhìn thấy con ngựa đen nữa. Có
lẽ Sa Keo đã đi lối ngoài và xuống trước nó lâu rồi. Dấu ngựa trên đất
chỉ còn là vệt lờ mờ. Kha Li tìm đến một bóng cây lớn ngồi nghỉ. Từ sáng
đến giờ nó đã dùng sức quá nhiều trong một chuyến đi vất vả và sự căng
thẳng đầu óc làm cho nó quên đi nỗi mệt nhọc. Bây giờ người nó như dãn
hẳn ra và nó cảm thấy tê liệt. Từ sáng đến giờ nó cũng chưa có chút gì
bỏ bụng, và có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến nó bủn rủn chân tay. Giá
bây giờ có chút gì mà ăn, nó còn tiếp tục bước đi được nữa. Kha Li bèn
chui vào các bụi rậm tìm kiếm. Nhưng núi quá cao, khí hậu lạnh lẽo,
những thứ trái cây thông thường mà nó vẫn quen tìm lấy để ăn những khi
giữ trâu ngoài núi không thể gặp được. Cuối cùng nó đào được mấy củ
khoai mài rừng và nó lấy rựa gọt sơ vỏ ngoài mà nhai ngấu nghiến. Khoai
mài khá ngọt nên sau khi ăn được hai củ lớn nó thấy trong người đỡ mệt
hơn. Nó xâu mấy củ còn lại để dành cho thằng Min Pay, rồi theo dấu cũ
khập khiễng tìm về con suối ban mai.
Trên
con đường đi, Kha Li phải nghỉ nhiều lần. Những nỗi mệt mỏi ban sáng
bây giờ càng thêm thấm thía. Các vết gai cào ở trên da thịt, những vết
đá nhọn đâm sâu dưới chân đã nghe nhức buốt, những chỗ sây sát do bị vấp
ngã càng đau rát hơn. Có lúc thằng bé tưởng mình không sao đứng dậy để
tiếp tục bước. Nó chống tay lên hai gối run rẩy mới gượng thẳng người
lên được rồi tập tễnh lê từng bước nhọc mệt.
Nó đi tới bờ suối cũ thì trời đã quá trưa rồi, nắng chênh chếch xế về tây.
Ý
nghĩ gặp gỡ Min Pay làm cho nó thấy an lòng. Chắc Min Pay cũng đang đói
bụng nhiều. Nó nằm chờ mình chắc sốt ruột lắm. Mình sẽ xuống suối rửa
các củ mài gọt cho nó ăn, rồi hai đứa cùng gắng gượng mà đi về buôn.
Nó
lại tảng đá, nơi thằng Min Pay được dìu lên nằm ban sáng. Nhưng nó nhìn
quanh, ngơ ngác, không thấy bóng Min Pay đâu. Có phải nó lầm lẫn chăng?
Không, gốc cây vẫn còn dấu rựa chém vào mấy nhát đây mà. Trên tảng đá
cao, mấy cành lá héo được thằng Min Pay bẻ xuống lót nằm vẫn còn bỏ đấy.
Min Pay chờ đợi lâu quá, tưởng nó bị tai nạn gì nên đã lần mò về buôn rồi chăng? Hay nó bị con thú rừng nào vồ mất rồi? Cũng có thể lão Sa Keo đã tìm thấy nó và đã mang đi, hay xô xuống một hố sâu?
Nó
thấy ruột quặn thắt lại, hai dòng nước mắt chảy dài trên má. Nó lê bước
lại những chỗ bờ suối dốc cao đảo mắt moi tìm. Không thấy bóng dáng Min
Pay đâu cả. Buồn bã, nó ngồi xuống một tảng đá và khóc nghẹn ngào.
_____________________________________________________________________