Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2018

CHƯƠNG 8_NHƯ NẮNG XUÂN PHAI


8


Đà Nẵng, ngày...

Thúy Hậu thương,

Hạnh đã ra Đà Nẵng hơn một tháng nay. Vì bận lo sửa soạn chỗ ở và nếp sống mới nên chậm thư cho Hậu, đừng giận nhé.

Nghe tin Hậu và anh Vịnh thương nhau Hạnh mừng ghê. Hạnh thì chắc chẳng bao giờ như Hậu đâu vì suốt đời Hạnh không thể quên Chương được.

Hạnh sống ngoài này không vui không buồn, hình như bao nhiêu tình cảm trong tâm hồn Hạnh đã thui chột mất rồi. Để làm vui lòng vú Xuân, Hạnh cũng có ghi tên học hàm thụ Văn Khoa ở Đại Học Huế, nhưng chắc rồi cũng bỏ thi, vì Hạnh đã chán học hành lắm rồi.

Ở đây, ngày hai buổi Hạnh đến nhà thờ cầu nguyện, và sau những giây phút đó, tâm hồn Hạnh cảm thấy thoải mái và bớt buồn rất nhiều.

Tội nghiêp vú Xuân, vú sợ Hạnh chán đời Hạnh tự tử hay làm nhiều việc liều lĩnh nên vú luôn luôn theo bên Hạnh, an ủi vỗ về. Nhưng vú thật quá lo xa, Hạnh hết chán đời rồi, dù sao nguồn vui trong hồn đã tắt. Hạnh thường nói với vú Xuân là Hạnh không còn ý tưởng xa lìa thế giới loài người đầy hận thù tội lỗi, Hạnh cũng chả bao giờ tìm đến cái chết đâu, Hạnh đã tìm thấy chút ánh sáng trên con đường tương lai đen tối trước mặt rồi. Bây giờ, Hạnh có thể vạch cho mình một hướng đi mà không sợ lạc lối, không sợ chuốc thêm sầu não vào người. Hậu có thể đoán xem nào?

Bây giờ, Hậu ra sao ? Yêu đời quá rồi nhỉ ? Anh chàng Vịnh và Hậu vẫn tha thiết yêu nhau chứ, Hạnh chúc hai người chóng làm đám cưới để hạnh phúc trọn đời bên nhau nhé.

Hậu biết không, từ ngày biết Hậu gặp được tình yêu mới, mỗi lần quì dưới chân Chúa, Hạnh thường cầu mong Chúa ban phước lành thật nhiều cho Hậu đó.


Thương  
Diệu Hạnh


Đà Nẵng, ngày…

Thúy Hậu thương,

Có bao giờ Hậu nghĩ rằng Hạnh đang có ý định dâng mình cho Chúa ? Thật đó hậu, còn gì thanh thản cho bằng sống bên chân Chúa, cầu nguyện bình an cho mình và cho người.

Hôm qua Hạnh đã tìm gặp Mẹ Bề Trên, nói lên ước muốn của mình, mẹ đặt bàn tay dịu dàng trên vai Hạnh cảm động không nói một lời. Hạnh chưa thưa chuyện này với vú Xuân nơi, Hạnh lo ghê. Nhưng chắc là vú sẽ thông cảm và cho Hạnh hoàn thành ước muốn của mình. Trước kia, vú cũng đã có ý định dâng mình cho Chúa nhưng vì nặng gánh gia đình, vú đành phải gửi áo trở về. Hạnh thì bây giờ thư thả quá rồi, khỏi phải làm lụng nuôi ai, khỏi phải bận bịu chuyện gì cả, cho nên, Hạnh tin rằng, chắc chắn Hạnh sẽ về được bên chân Chúa. Hậu chúc cho Hạnh đi.

Đọc thư Hậu, Hạnh thấy vui ghê. Anh chàng Vịnh ấy tội nghiệp quá nhỉ. Nghe Hậu chê anh chàng vừa ốm vừa đen vừa cao lênh khênh làm Hạnh buồn cười ghê. Hạnh quá biết tính của hậu rồi, hay chê lắm, từ trước đến nay có anh chàng nào được Hậu khen đâu trừ Lê Nhữ Trung ra. Nghe Hậu kể Vịnh thương Hậu lắm, mỗi lần Hậu trái gió trở trời một tí thì anh chàng cuống cuồng lên. Nì, Hậu nhắn với Vịnh là Hạnh bảo làm bác sĩ phải đừng cuống thì bệnh nhân mới yên tâm chứ, chắc Hậu cũng thường nhắc đến Hạnh cho Vịnh nghe phải không ? Nhưng tuyệt đối, cấm Hậu kể chuyện Hạnh với Chương nhé. Hạnh chả muốn cho ai biết cả ngoài Hậu ra.

Cho Hạnh dừng bút nơi đây nghe.


Mong thư Hậu.
Diệu Hạnh    

Đà Nẵng, ngày… 

 Thúy Hậu thương,

Sau một tuần thuyết phục, vú Xuân đã chịu cho Hạnh vào nhà Tập rồi. Vú bảo chẳng phải Vú ngăn cản Hạnh thực hiện cái lý tưởng thiêng liêng đó, nhưng vú sợ Hạnh chịu cực không nổi. Vú bảo, từ nhỏ đến lớn Hạnh quen sống trên nhung lụa, mà chừ phải làm lụng vất vả như những người khác, vú đau lòng lắm.

Nhưng những giọt nước mắt của Hạnh đã làm vú mềm lòng.

Hạnh vô nhà Tập đã tám ngày rồi Hậu ạ. Ở đây những người có lý tưởng như Hạnh cũng đông lắm. Hạnh và họ chia phiên nhau làm rất nhiều công việc như trông coi trẻ em, quét dọn phòng thuốc, phòng khách, nấu ăn rửa chén và cả làm vệ sinh nữa. Ban đầu hơi vất vả đôi chút nhưng mà vui. Điều quan trọng là mọi người phải chịu khó tuyệt đối vâng lời Mẹ Bề Trên và các Soeur. Điều này thì chắc Hậu khỏi lo cho Hạnh, dạo học Trưng Vương, năm nào Hạnh cũng được phần thưởng hạnh kiểm cả mà. Nói vậy chứ Hạnh cũng nôn ghê, chả biết bao giờ Hạnh mới được phép làm Lễ Khấn trước mặt Chúa.

Hậu vẫn đi dạy và vẫn vui chứ ? Cho Hạnh gửi lời thăm anh Thành, chị Lan và Vịnh của Hậu.

Mến thương
Diệu Hạnh 

________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 9