Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2018

CHƯƠNG 9_NHƯ NẮNG XUÂN PHAI


ĐOẠN KẾT


Soeur Maria đứng trầm ngâm trên bao lơn. Mặt trời đã xế bóng đổ xuống những hàng cây hai bên đường in bóng lá lung linh. Buổi chiều về thật chậm như những ngày, những tháng, những năm trôi dài qua khung cửa, qua cuộc đời chất ngất thương đau.

Đám học sinh mồ côi trong Tu Viện đã đi học về và nói chuyện lao xao dưới sân. Soeur Maria nhẹ bước xuống lầu :

- Các em vào cất sách vở, ra sân chơi một lát rồi vô đọc kinh nghe.

Những mái đầu trẻ thơ cúi xuống lễ độ :

- Thưa Soeur, vâng ạ.

Soeur Maria đi nhanh về phía cuối hành lang, vào phòng làm việc. Chiều nay phải xem lại danh sách các nhà hảo tâm gửi quà đến cho, để còn viết thư cám ơn nữa, Soeur vừa nghĩ vừa lật tấm sổ lớn để trên bàn. Bỗng cánh cửa phòng mở tung ra, nhỏ Toản chạy ùa vào, mặt mày tái mét :

- Thưa Soeur…thưa Soeur…

Soeur Maria ngẩng đầu lên :

- Có chuyện chi ? Hãy bình tĩnh mà nói.

Nhỏ Toản lắp bắp :

- Thưa… Soeur… thằng Tí… bị xe đụng… chở vô nhà thương rồi…

Soeur đứng bật dậy :

- Có ai cùng vào trong đó với em Tí không…

- Dạ... dạ máu ra nhiều quá nên người ta chở nó đi trước rồi. Em vô… báo cho Soeur biết để Soeur lên trên nớ coi thử ra răng.

Soeur Maria quăng cây viết xuống bàn, hấp tấp đi ra. Soeur bào nhỏ Toản :

- Em hãy đi cùng Soeur.

Khi Soeur đến bệnh viện, người ta đang băng bó cho thằng Tí ở khu ngoại thương. Cô y tá ra tìm gặp Soeur.

- Xin Soeur yên tâm, thằng bé bị thương nhẹ ở chân, không hề gì.

Soeur lo lắng :

- Cô cho phép tôi được vào thăm em.

- Dạ, xin Soeur đợi một lát, bác sĩ đang chích thuốc khỏe cho em.

Soeur nóng nảy ngồi đợi trên ghế, lâm râm cầu nguyện. Cô y tá đến bên :

- Dạ thưa, bác sĩ ra rồi, Soeur có thể vào thăm em nhỏ.

- Cám ơn cô.

Soeur ngẩng lên, sững người, vị bác sĩ vửa mở cửa phòng bước ra, trông thấy Soeur cũng đứng khựng

lại.

- Trời, Diệu Hạnh.

- Chúa ơi, Chương.

Soeur Maria quay mặt đi, chỉ một giây thôi, rồi bình tĩnh trở lại nhìn thẳng vào mặt người đối diện :

- Thưa bác sĩ, xin bác sĩ gọi tôi là Soeur Maria.

Bác sĩ Chương lẩm bẩm như người trong mơ :

- Soeur Maria… Diệu Hạnh… Soeur Maria.

Soeur Maria chậm rãi :

- Tôi đã dâng mình cho Chúa.

Bác sĩ Chương bối rối :

- Mời Diệu Hạnh… à mời Soeur Maria ngồi, tôi có vài điều muốn nói với Soeur.

Soeur Maria lắc đầu :

- Giữa chúng ta không còn gì để nói, giòng đời đã rẽ hai hướng đi khác nhau.

Bác sĩ Chương mơ màng :

- Không khác nhau đâu, Soeur Maria. Cả hai con đường đều nhắm đến mục đích là xoa dịu vết đau thương của nhân loại, bằng khả năng của tôi và bằng lòng nhân từ bác ái của Soeur.

Soeur Maria nghiêng mình :

- Xin bác sĩ cho phép tôi được vào thăm em nhỏ.

Bác sĩ Chương vẫn tiếp tục nói :

- Cách đây 8 năm, trong lá thư cuối cùng viết cho Soeur, tôi có nói đến lý tưởng của mình, và bây giờ tôi đã đạt được ước mơ đó. Tôi đã, đang và sẽ quên mình để hy sinh cho y học, phụng sự loài người…

Soeur Maria chắp tay lên ngực :

- Lạy Chúa, cầu xin Chúa ban phước lành cho bác sĩ.

Bác sĩ Chương cúi đầu :

- Soeur cứ tự nhiên vào thăm em nhỏ, em chỉ bị thương nhẹ, khoảng hai ba ngày nữa là em có thể về nhà.

- Xin cám ơn Bác sĩ.

Soeur Maria chậm rãi đi về phía cửa phòng. Cánh cửa mở ra rồi khép lại, ngăn cách hai cuộc sống. Bác sĩ Chương thẫn thờ đến bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn những chiếc lá vàng rơi trong ánh nắng tàn phai.

Hoàng hôn đang dần xuống…


Viết xong ngày 5 tháng 4 năm 1973

THÙY AN