Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2025

ĐỪNG NÓI NGƯỢC LẠI NHỮNG GÌ KẺ KHÁC THÍCH - Nguyễn Hùng Trương

 
Các em thân mến,

Trong những số báo trước, chúng tôi có khuyên các em nên thận trọng trong lời nói của các em, đừng nói nhiều quá cũng đừng nói ít quá. Nhưng, các em nên nhớ, dầu sao nói ít còn hơn là nói nhiều.

Trong phạm vi nói chuyện, có một hạng người không ai ưa là người hay nói ngược lại những điều kẻ khác thích.

Thấy trời hôm nay quang đãng, các em khen: Trời hôm nay nắng đẹp quá! Họ nói nghịch ngay: Trời nắng, nóng nực thấy mồ, đẹp nỗi gì?

Nghe các em đề nghị chủ nhật này rảnh cùng nhau đi ra biển tắm và nghỉ mát, họ phản đối ngay: Ngày lễ, dại gì đi đâu cho mệt, ở nhà nằm nghỉ có khỏe hơn không?

Nhưng nếu các em đưa ra ý kiến chủ nhật này không đi chơi đâu như thường lệ, nằm ở nhà nghỉ và đọc sách, họ bảo ngày lễ sao lại cú rủ ở nhà, không đi ra ngoài khoảng khoát, chán chết!

Các em muốn lên Tây Ninh, viếng Tòa Thánh Cao Đài, họ bảo nên xuống Mỹ Tho, thăm giang sơn ông Đạo Dừa.

Chắc chắn là các em không thể nào ưa hạng người thất nhân tâm như thế: Hạng người hay nói ngược lại những điều kẻ khác thích.

Nhưng tại sao người ta lại thích nói nghịch như vậy?

Một số người lầm tưởng một khi nói ngược ý kiến của kẻ khác, sẽ được người xung quanh thán phục mình can đảm, anh hùng, biết rộng, dám phản đối ngay mặt kẻ khác.

Một số người khác vì quá tự ái, cho rằng tán đồng ý kiến người khác là hạ mình xuống. Nhiều khi họ biết chắc chắn các em nói đúng, họ vẫn tìm đủ lý do cho rằng các em nói sai để tỏ rằng họ không kém các em.

Cũng có người quá yếu đuối về tinh thần, không đủ can đảm nhìn nhận sự thật, nên thường hay cãi bướng.

Ông Franklin, một nhà khoa học danh tiếng Hoa Kỳ, ở thế kỷ 18 có kể chuyện hồi ông còn nhỏ, tánh ông cũng rất khó chịu. Ông hay cãi bậy, thích nói ngược, nên ít ai ưa. Nhưng sau đó, ông biết phục thiện, cố gắng sửa mình, trở nên con người khiêm tốn, được mọi người mến phục.

Các em nên ghi nhớ: mềm mỏng, dịu dàng, nhường nhịn, các em tránh được nhiều tai họa, lòng các em được yên vui. Nếu các em háo thắng, cứng cỏi, hay nói nghịch, các em thường bị người ganh ghét, tìm cách hại các em.

Trong Cổ học Tinh Hoa, có chuyện như sau: Ngày xưa, một hôm Lão Tử đến thăm Thường Tung bị bệnh nặng. Thường Tung há miệng hỏi Lão Tử: Ngài xem lưỡi ta còn không? Lão Tử đáp: Thưa còn. Thường Tung hỏi tiếp: Ngài xem luôn răng ta còn không? Lão Tử đáp: Thưa rụng cả rồi. Ông ta lại hỏi tiếp: Ngài có biết cái lẽ ấy chăng? Lão Tử đáp: Thưa, có phải lưỡi nhờ mềm nên còn, răng vì cứng phải rụng chăng? Thường Tung gật đầu: Đúng thế. Việc đời đại loại đều như vậy cả: Cứng rắn thì dễ gãy đổ, mềm dẻo thì chịu đựng được bền.

Các em thân mến,

Muốn được cảm tình của mọi người, các em nên tránh đừng bao giờ nói ngược lại những điều kẻ khác thích.

Nói nghịch tất nhiên làm tổn thương đến lòng tự ái của người đối thoại. Họ sẽ không tha thứ cho các em và oán ghét các em lâu dài.
 

Thân mến chào các em           
NGUYỄN HÙNG TRƯƠNG     

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 116, ra ngày 7-12-1973)



Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025

BÊN BỜ KHÓI SƯƠNG - Trần thị Phương Lan

 

Người đi xa cách nghìn trùng
Người về hát giữa mênh mông đất trời
 
Người đi muôn dặm nẻo khơi
Người về vẫn nhớ một người nơi xa
 
Người đi yêu sắc hoàng hoa
Người về gói mộng trong tà áo bay
 
Người đi dù chỉ một ngày
Người về nắn lại phím dây tơ chùng
 
Người đi vào cõi mịt mùng
Người về hái một nụ hồng cô liêu
 
Người đi mang cả niềm yêu
Người về chốn cũ bao chiều buồn mơ
 
Người đi chẳng hẹn đợi chờ
Người về đứng lại bên bờ khói sương
 
Người đi vạn thuở còn thương
Người về mơ một lối đường chung đôi...

                                     Trần Thị Phương Lan
                                       (Bút nhóm Hoa Nắng)


Thứ Ba, 2 tháng 12, 2025

3 CHÀNG THÁM TỬ (V) - Nguyễn Thái Hải

 

 
 VII. - RÌNH RẬP

Trưa hôm ấy, lúc mọi người về tới nhà, chúng tôi còn chưa kịp thuật chuyện thì con Hoa đã kể:

- Em vừa gặp một con bạn đi bãi Dâu về, nó bảo anh nó leo núi với một người bạn và hai người nghe thấy có mùi hôi kỳ lạ lắm ở một nơi gần cái hang Địa Ngục mà anh kể đấy. Có điều họ không thấy gì cả...

Tôi hỏi:

- Mầy có kẻ cho họ biết chuyện tụi tao phát giác ra những điều bí mật trên ấy không?

- Em đâu dám kể. Không khéo điều anh nghi hôm nọ là đúng thật rồi đấy, xác chết đã bắt đầu dậy mùi...

Con Hường thêm:

- Chị bạn chị Hoa còn bảo vừa có một vụ cướp trên đường đi bãi Dâu đấy.

Tôi nhìn thằng Hồng, thằng Dương. Những dữ kiện này càng khiến chúng tôi tin tưởng sự suy đoán của mình là đúng. Tên bất lương còn lại trong biệt thự Mẫu Đơn chẳng từng nói bạn mình bỏ đi "ăn hàng" một mình, thật trùng hợp vừa khéo với vụ cướp sáng nay.

Tôi lấy vẻ nghiêm trang nói với tất cả:

- Tụi này vừa khám phá được nhiều điều quan trọng. Theo tụi này lên phòng khách, tụi này kể cho nghe...

Chúng tôi ùn ùn kéo lên phòng khách thì nơi đây, sáu người lớn đã có mặt đông đủ, và bác Tám cũng vừa thuật lại mọi chuyện cho tất cả nghe xong. Thấy chúng tôi, mẹ tôi kéo giật cả ba đứa lại:

- Này, có đúng sáng nay chúng mày sang bên ấy không?

Chúng tôi xác nhận và kể lại đầu đuôi câu chuyện. Mẹ tôi líu lưỡi lại:

- Sao... sao chúng mày dại thế? Nhỡ có gì thì sao?

Bác Duy trai bình tĩnh hơn:

- Chị cứ để cho các cháu nó trình bày, chuyện đâu còn có đó...

Tôi nói:

- Con tin là thế nào tối nay chúng cũng trở lại. Nếu bố mẹ và hai bác muốn chứng kiến tận mắt, con xin đề nghị chúng ta sẽ rình bọn chúng vào đêm nay...

Mẹ tôi lắc đầu:

- Không có rình với mò gì hết. Cứ đi ngủ như thường rồi sáng mai sửa soạn đồ đạc về Sài gòn cho sớm...

Nghe đến mấy chữ "về Sài Gòn". bọn trẻ chúng tôi xị hẳn mặt ra. Bác Duy gái đề nghị:

- Hay là mình đi báo cho nhà chức trách biết?

Bố tôi nhận xét:

- Không chắc điều chúng nó nghi đã đúng. Nếu bây giờ mình đi báo cho nhà chức trách biết mà không đúng như ý mình nghĩ thì có phải mình làm rộn họ không? Đấy là chưa kể đến việc mình còn ê mặt với họ nữa. Thằng Hoạt nói đúng, tối nay mình sẽ rình xem có ai vào biệt thự Mẫu Đơn không? Mình biết rõ bên ấy không có người ở, thế mà mỗi đêm lại có người lén đến, có trình nhà chức trách điều ấy, mình cũng không lo sơ hở gì...

Buổi chiều, chẳng ai muốn đi chơi đâu cả. Con Huyền, con Hằng, thằng Hồ đi ngủ để lấy sức tối thức. Bọn tôi, thằng Dương, thằng Hồng, Dung, con Hoa, con Hường thì xúm nhau lại bàn tán. Bốn người lớn cũng tính toán với nhau ở nhà trên.

Con Hường vẽ vời tưởng tượng:

- Chuyện này mà ra manh mối em sẽ viết một bài gởi đăng báo Tuổi Hoa...

Tôi bảo nó:

- Đừng tưởng đây là chuyện đùa! Rồi mày xem, báo chí sẽ đăng lên trang nhất chuyện này.

Dung mát mẻ chúng tôi:

- Hẳn phải có tên anh Hoạt, Hồng và thằng Dương.

Thằng Dương không hiểu ý chị nó, vênh mặt lên:

- Chứ sao! Ba thám tử đại tài chứ bộ!

Chị nó vẫn tiếp tục mát mẻ tôi;

- Thám tử! Ừ! Tám tử! Nhưng thám tử gì cái ngữ mày. Họa chăng có anh Hoạt mới xứng danh... nghề của chàng mà...

Tôi tức lắm. Được rồi, cứ nói cạnh nói khóe đi. Hôm nào người ta ghi tên học luật đã le lưỡi bảo: "Ý hẳn anh muốn làm luật sư để cãi chày cãi cối", hôm nay lại nói "nghề của chàng". Ta đây sẽ lấy kết quả của việc làm cho nhà ngươi sáng mắt. Phải biết ta là Hoạt, sinh viên luật, anh của thám tử Hồng!

Đêm xuống, mọi người hồi hộp chờ đợi. Người lớn thì rút vào phòng vợ chồng bác Tám hé cửa sổ nhìn sang biệt thự Mẫu Đơn. Trẻ con thì vào phòng ngủ, mở cửa kính theo dõi.

Nhìn đám trẻ chúng tôi, tự nhiên tôi nhớ đến đêm ba mươi tết, lúc cả nhà thức đợi giao thừa. Chỉ khác là đêm hôm ấy, mọi người cười nói huyên thuyên trong khi đêm rình rập này, ai nấy đều im lặng như tờ, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, khó thở vì đượm đầy vẻ bí mật.

Gần mười hai giờ đêm. Bóng tối trùm kín biệt thự Mẫu Đơn khiến bên ấy xem âm u khôn tả.

Chợt có tiếng cười nói rồi hai bóng đen hiện ra trên đường, tiến về phía cổng biệt thự Mẫu Đơn. Tôi nghĩ thầm:

- Sao bọn này gan thế, dám chuyện trò ngang nhiên, không sợ người khác biết sự có mặt của chúng sao?

Tôi liếc nhìn mọi người. Dung đưa tay lên ôm ngực. Con Hoa ôm lấy con Hằng. Con Huyền, con Hường thôi chia rẽ, tựa sát vào nhau. Thằng Dương, thằng Hồng, thằng Hồ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Hai bóng đen đã tiến đến cổng biệt thự. Chúng đang trò chuyện:

- Tối nay phải cố cho xong mới được, ngày mai họ tới rồi.

- Thế nào... hự hự... họ cũng phải một phen bở vía... hự hự... cứ tưởng nhà có ma... hự hự...

Tên thứ hai vừa nói vừa ho. Tên thứ nhất:

- Nhưng rồi sau đó, thấy dấu hiệu của bọn mình, họ sẽ hiểu ngay...

- Hai thằng mình mà... hự hự... nổi tiếng về những vụ này... hự hự... ai lại không biết... hự hự... Lâu lắm mới cho họ một vố... hự hự...

Cả hai cũng vừa khuất vào trong biệt thự. Một chút, đèn ở bên ấy sáng lên. Chúng tôi khép cửa sổ lại nhìn nhau:

- Khiếp quá.

Dung hỏi:

- Bọn anh Hoạt gặp tên nào trong hai tên?

- Tên không ho. Giọng nói của hắn đặc biệt lắm, dễ nhớ vô cùng, nghe quen quen...

Con Hường:

- Em cũng nghe cái giọng của thằng cha không ho quen quen sao đâu ấy...

Con Huyền, sau những phút kinh hoàng, giờ trở lại bình thường vớ ngay câu nói của em mà gây sự:

- Quen với thân! Bộ mày quen với bọn cướp ấy đấy hở?

- Ừ đấy! Có giỏi đi thưa lính đi.

Tôi phải can hai đứa. Cũng lúc ấy, mấy người lớn kéo lên. Mẹ tôi hỏi:

- Chúng mày thấy rõ không?

Con Hoa đáp:

- Tụi con thấy và nghe chúng nói chuyện rõ mồn một, ghê quá mẹ à.

Mẹ tôi:

- Thế này thì ngày mai nhất định phải đi báo cho nhà chức trách biết rồi.

Bác Duy:

- Nhưng trước tiên mình phải cho chủ nhà biết mới được. Cứ như trong câu chuyện của hai người kia thì ngày mai chủ nhà họ dọn tới...

Bố tôi:

- Và chừng như hai thằng bất lương định ăn hàng ngay chủ nhà thì phải. Một thằng có nói gì mà "lâu lâu mới cho họ một vố", rồi gì mà "tụi mình nổi tiếng về những vụ này, ai mà không biết"...

Mẹ tôi:

- Được rồi, tôi sẽ ở nhà đợi người chủ nếu họ đến muộn. Còn ông với bác đi báo cảnh sát. Nhớ đem bọn thằng Hoạt đi theo cho chúng nó khai với người ta...

Ba đứa chúng tôi cùng thấy hãnh diện với bọn con gái vô cùng. Chúng tôi sắp được đi gặp những người chức sắc. Chúng tôi đã thực sự là ba chàng thám tử!

Tối đi ngủ, tôi đã mơ sáng hôm sau mình được ngời khen nhiệt liệt về chí phiêu lưu, mạo hiểm và óc phán đoán, suy luận tuyệt vời.
 


VIII. - BẬT MÍ BÍ MẬT

Sáng sớm hôm sau, còn đang mơ màng, tôi nghe tiếng léo nhéo trước cổng biệt thự. Tung mình khỏi giường, chỉ kịp đi rửa mặt, đánh răng sơ sơ, tôi chạy vù ra phía trước. Mọi người đã có mặt đông đủ ở đó.

Mẹ tôi đang tiến đến phía bốn người lạ. Ba người đàn ông và một người đàn bà từ một chiếc xe du lịch vừa xuống. Họ đang sửa soạn đồ đạc để vào biệt thự Mẫu Đơn.

Mẹ tôi tiến tới chào hỏi một người trong bốn người này:

- Có phải các ông bà là chủ của căn biệt thự này không ạ?

Người đàn ông đáp:

- Vâng, chính thế, căn biệt thự này là của vợ chồng chúng tôi. Tôi xin giới thiệu với bà, đây là vợ tôi và kia là hai người bạn thân của vợ chồng tôi... Còn bà... Xin lỗi bà, bà là ai ạ?

Mẹ tôi tự giới thiệu:

- Tôi là người đến nghỉ hè tại biệt thự Phù Dung cạnh biệt thự Mẫu Đơn của ông bà. Đây là chồng tôi, đây là hai bác Duy, chủ nhân biệt thự Phù Dung và kia là các cháu của chúng tôi...

Bốn người lạ và những người trong gia đình chúng tôi chào hỏi nhau xong xuôi, mẹ tôi mới nói:

- Sở dĩ tôi đường đột đón gặp ông bà là vì chúng tôi vừa biết được một điều quan trọng có liên quan đến ông bà và căn biệt thự...

- Thưa bà, điều gì thế?

Mẹ tôi nhìn tôi:

- Đâu thằng Hoạt ra kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ông bà đây nghe xem nào.

Tôi lần lượt kể sơ chững chuyện đã được chứng kiến và kết luận:

- Biệt thự của ông bà hiện là sào huyệt của một bọn cướp và chúng đang đợi ông bà ở trong ấy...

Vợ chồng người chủ nhà hỏi dồn tôi, giọng đầy ngạc nhiên:

- Cậu nói sao? Nhà chúng tôi là sào huyệt bọn cướp?

- Chúng đang đợi chúng tôi để cướp?

Một người bạn của vợ chồng nhà này bước ra hỏi tôi:

- Chính mắt cậu trông thấy bọn cướp à?

Tôi nhìn người này kinh ngạc. Ông ta có giọng nói giống hêt giọng nói của tên bất lương mà chúng tôi gặp ở biệt thự Mẫu Đơn, cũng là tên không ho của tối hôm qua. Người kia bảo:

- Đâu nào, cậu thử thuật lại cho rõ ràng hơn cho chúng tôi nghe thử xem nào...

Tôi thuật lại rõ ràng theo lời yêu cầu của người này. Nghe xong, người này nhìn người còn lại, rồi cả hai hội ý, cùng cười rũ ra. Người bạn thứ nhì của vợ chồng chủ nhân biệt thự Mẫu Đơn cố nín cười, nói với vợ chồng nhà này:

- Anh chị xem... hự hự... thì ra tối hôm qua... hự hự... chúng tôi bị rình mà... hự hự... chúng tôi chẳng hay biết gì cả...

Tôi trố mắt nhìn. Những người còn lại trong gia đình tôi và gia đình bác Duy cũng thế, cứ ngần người ra chẳng hiểu gì cả.

Người không ho hỏi tôi:

- Có phải các cậu thấy người ngủ quên trong biệt thự hôm trước mặc áo xanh da trời phải không? Chính tôi đấy.

Bố mẹ tôi và hai bác Duy:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Sao lạ vậy?

Đầu óc tôi lúc này rối bời lên, chẳng hiểu gì cả. Người bạn chủ nhân biệt thự nói với chúng tôi;

- Chuyện này có lẽ anh em chúng tôi là người hiểu hơn cả. Vậy bây giờ xin mời tất cả cùng vào trong biệt thự, chúng tôi xin kể rõ đầu đuôi, chứ nãy giờ, mình đứng ngoài này cũng đủ mỏi chân rồi...

Và khi mọi người đã ai ngồi chỗ nấy, câu chuyện dần dần được sáng tỏ. Thì ra hai người mà chúng tôi đã nghi là bọn cướp chính là hai người bạn thân của chủ nhân biệt thự Mẫu Đơn. Họ được tin bạn sắp dọn về nghỉ hè, nên lén đến mỗi đêm để quét dọn, lau chùi bàn ghế trước hầu dành cho vợ chồng bạn một sự ngạc nhiên. Họ đã thực hiện những tấm bảng kẻ chữ để sự ngạc nhiên đó thêm điều thích thú.

Tôi hỏi:

- Thế sao các ông không đến vào ban ngày mà lại đến vào ban đêm?

- Chúng tôi phải dến về ban đêm vì hai lẽ: thứ nhất là ban ngày chúng tôi thường ít thì giờ rảnh, thứ nhì là vì chúng tôi không muốn chung quanh biết, sợ hiểu lầm. Tôi nói thí dụ thế này nhé, như ở bên ấy biết chúng tôi đến rồi đi báo cảnh sát hay rằng có người lạ xâm nhập căn biệt thự này thì phiền cho chúng tôi lắm. Vì quả thật ngoài tư cách là bạn của chủ nhân biệt thự, chúng tôi chẳng có giấy tờ gì để chứng minh cho sự có mặt của mình trong căn nhà này là hợp pháp cả...

Thằng Hồng:

- Thế còn những hàng chữ trên núi Bãi Dâu ký tắt M.Đ.?

- M.Đ, là chữ tắt của hai chữ Mẫu Đơn, tên của biệt thự này...

- Hai ông đã giết và thủ tiêu cái gì mà "không để lại một vết máu" nào cả?
 
- Thì ra tụi tôi nói gì, các cậu đều nghe được hết! Sự thật là thế này, hôm ấy, anh em chúng tôi có đem con gà lên trên ấy làm thịt, nướng ăn với xôi vò...

- Một người lên đấy ngửi thấy mùi hôi...

- Có lẽ bộ lòng gà chúng tôi vất đi đã trở mùi...

Thằng Dương:

- Còn chuyện "ăn hàng"?

- Các cậu khéo tưởng tượng thì thôi, "ăn hàng" mà hôm ấy tôi nói có nghĩa là "đi ăn sáng" chứ có phải là "ăn cướp" gì đâu...

Đã hết thắc mắc, mọi người cùng cười vui vẻ. Mẹ tôi:

- Thế mà chúng nó làm người lớn chúng tôi tưởng có chuyện quan trọng lắm. Suýt chút nữa thì ông nhà tôi và bác Duy đây đã đi báo cảnh sát rồi đấy...

Chủ nhân ngôi biệt thự:

- Cũng may mà hai người bạn chúng tôi đến đây tối hôm qua để thu dọn đồ đạc lần cuối, sáng nay lại ra đi sớm để đón chúng tôi đến... Chứ không, chúng tôi thế nào cũng đến muộn...

Bố tôi nhìn ba đứa tôi - ba chàng thám tử - và bảo:

- Tao đến phục tài trinh thám của chúng mày.

Chúng tôi ngượng đến đỏ bừng mặt. May sao lúc ấy, bác Duy quay sang hỏi chuyện mấy người của biệt thự Mẫu Đơn:

- Nhân dịp này, chúng tôi cũng xin mạn phép ông bà cho biết quý danh để xưng hô, dầu gì, mình cũng ở cạnh nhau, còn nhiều dịp gặp nhau nữa...

Chủ nhà giới thiệu:

- Vâng, chúng tôi rất hân hạnh được làm quen với các ông bà ở bên ấy. Tôi xin tự giới thiệu vợ chồng tôi là Cửu Long và Hương Giang. Hai người bạn của chúng tôi là hai anh Ba Vì và Thất Sơn...

Mẹ tôi a lên một tiếng:

- Thì ra ông bà là cặp nghệ sĩ Cửu Long và Hương Giang vừa đi trình diễn bên Pháp về?

Con Hoa thì nhìn ông Ba Vì:

- Ông... ông Ba Vì, cây hề nổi tiếng của Non Nước Việt đây mà, hèn chi nghe giọng nói của ông, chúng cháu thấy quen quá chừng đi... Ông biết không, ngày nào tụi cháu cũng nghe đĩa hát của ông hết đó...

Gớm! Con bé nịnh kỹ thế!

Nhưng kìa, tay hề Ba Vì đang cười khúc khích rồi sau đó, nghiêm nét mặt, hỏi chúng tôi một câu:

- Tôi có câu này hơi tò mò một chút, xin mọi người thứ lỗi cho. Tôi có một thắc mắc: là không biết các ông bà, các em ở bên ấy đến đây nghỉ hè đã lâu chưa?

Mẹ tôi:

- Chúng tôi đến được một tuần rồi, và sáng nay, chúng tôi định xong vụ này, sẽ về Sài Gòn...

- Thế thì thật uổng... Tôi đang có ý định này mà bên ấy lại về thì hỏng cả...

- Ông có ý định gì cơ ạ?

- Tôi đang định đề nghị với anh chị Cửu Long Hương Giang là hôm nay là ngày anh chị đến đây nghỉ mát, lại tình cờ được quen biết mọi người nơi đây, nếu có một bữa cơm thân mật thì thật là vui vẻ...

Bọn trẻ chúng tôi thấy nhân cơ hội này có thể ở lại được, nhao nhao lên làm áp lực:

- Ông Ba Vì nói phải đó bố mẹ...

- Bữa cơm thân mật quả là cần thiết...

- Ở lại nghe bố mẹ... Con sẽ đề nghị ông Ba Vì giúp vui một bài ca hài hước...

- Con sẽ kể lại thành tích "bắt thủ phạm ăn tép" của con...

- Con sẽ kể thành tích "tìm tờ giấy trăm đỏ"...

Bố mẹ tôi hội ý với hai bác Duy. Sau đó, thêm vợ chồng chủ nhân lên tiếng mời ở lại nữa, chúng tôi đón nhận được bốn cái gật đầu. Mẹ tôi nói:

- Chúng tôi xin bằng lòng...

Bọn trẻ chúng tôi chỉ chờ có bấy nhiêu, reo hò ầm lên. Ba chàng thám tử quên hẳn nỗi ngượng ngùng khi nãy.


ĐOẠN KẾT

Chuyện đến đây kể như đã hết. Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng có bạn muốn biết sau đó thì sao?

Sau đó thì... ôi, kể ra càng thêm xấu hổ cho chúng tôi ba đứa. Ba chàng thám tử bị mọi người đua nhau chế là... trinh thám giỏi... suy luận hay... gan dạ phi thường... sinh viên luật có khác...

Chúng tôi biết thân biết phận, chỉ còn lấy nụ cười để trả lời.

Có một điều khiến chúng tôi sung sướng. Là sau những đau khổ (!) dồn dập, chúng tôi đã có cơ hội để tranh đấu và chúng tôi đã thắng: chúng tôi được ở lại thêm ba ngày để đi xem hát đoàn Non Nước Việt do lời mời của cây hề Ba Vì và người bạn: kép Thất Sơn!

Khi về Sài Gòn, nhân một hôm có mặt đông đủ, Dung đã nhắc lại chuyện cũ và chế tôi:

- Chắc thế nào "ông luật sư" cũng viết một bài tường thuật chuyện này để đăng báo.

Chừng như coi thường tài viết lách của tôi lắm! Lũ em tôi vào hùa với Dung mát mẻ tôi;

- Chắc anh Hoạt sẽ lấy tựa truyện là "Một chuyến mạo hiểm" hay là "Một vụ điều tra"... Nghe hấp dẫn đấy chứ!

- Và nhất định thế nào tòa báo cũng sẽ cho bài của anh phiêu lưu vào sọt rác vì chuyện phiêu lưu mạo hiểm quá ư rùng rợn đến nỗi chả làm một ai hồi hộp lấy một tí nào cả...

Tôi im lặng. Nhường nhịn tất cả. Một câu nhịn chín câu lành mà. Thật sự thì tôi không có ý định viết lại chuyện này, nhưng đã thế, cho tất cả biết tay tôi. Tôi sẽ viết cho thật hay để gởi đăng báo. và tôi hy vọng bài của tôi sẽ được đăng sớm. Có một điều mà tôi còn thắc mắc mãi, là không biết tôi phải gọi truyện này là loại truyện gì? Truyện phiêu lưu mạo hiểm hay truyện vui cười hoạt kê?

Nữ thi sĩ Hường Hường, em gái tôi, có làm một bài thơ. Nó bảo nó sẽ gởi đăng báo Tuổi Hoa. Tôi lén cóp pi và chép vào đây luôn thể. Bài thơ như thế này:

Anh tôi làm thám tử
Suy đoán thật là cừ
Nào lục soát biệt thự
Nào rình rập quân thù
Kết quả thật là thú
Buồn cười như bị... cù (lét).
                          Hường Hường.

xong ngày 19-9-1971     
Biên Hòa             
NGUYỄN THÁI HẢI    

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 169, ra ngày 15-1-1972)


Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

3 CHÀNG THÁM TỬ (IV) - Nguyễn Thái Hải

 

 
 V. - VỤ MẤT GÀ

Chúng tôi đem những điều tai nghe mắt thấy kể lại cho mấy người lớn biết. Lúc đầu, mọi người tưởng chúng tôi bày chuyện cho vui, nhưng rồi trước sự cải chính kịch liệt của bộ ba thám tử, thêm vào đó, nét sợ hãi trên gương mặt chàng Hồng, chàng Dương khi kể chuyện, tất cả mới tin là chuyện có thật. Bố tôi bàn:

- Mình đi báo cho cảnh sát biết?

Mẹ tôi rối rít lên:

- Ấy, không nên... Tôi nghĩ là không nên... Báo cho cảnh sát thì lôi thôi lắm... Chúng nó còn bé cả...

Giời ơi, lâu lắm tôi mới nghe được mẹ tôi bảo rằng rôi còn bé (!) Giá là lúc khác thì tôi đã sung sướng reo lên rồi hỏi mẹ rằng: "Mẹ nói thật đấy chứ mẹ? Con còn bé thật chứ mẹ?". Để sau đó, đòi những quyền lợi như bọn em tôi. Nhưng lúc này, tôi chẳng dám hé môi, chỉ còn lặng thinh chờ người lớn quyết định.

Bác Duy tính toán:

- Mấy đứa chỉ mới thấy vài dấu hiệu khả nghi rồi suy đoán rằng có một vụ giết người ở trên núi chứ sự thật ra sao thì chưa rõ vì chưa có chứng cớ hiển nhiên. Bây giờ bác tính thế này, mình cứ im lặng, xem như không biết gì hết. Nếu quả có vụ sát nhân, thế nào rồi người ta cũng phát giác ra xác chết, rồi nhà chức trách sẽ phải mở cuộc điều tra. Khi đó, nếu thấy cần, mình sẽ ra khai trình cho họ có thêm tài liệu...

Mẹ tôi lo lắng:

- Thôi, tôi xin bác. Cứ để vụ này qua đi, coi như mình không biết gì hết, chứ ra khai trình, không khéo họ lại nghi ngờ mình thì khốn, có phải là tai bay họa gởi không?

Rồi mẹ dặn chúng tôi:

- Từ giờ trở đi, không đứa nào được nhắc đến chuyện ấy nữa.

Chúng tôi cùng vâng dạ xin nghe theo. Tuy nhiên, càng cố quên, tôi (và có lẽ Hồng, Dương cũng thế) càng thấy những hàng chữ "Địa điểm giết", "Địa điểm thủ tiêu", hai chữ ký tắt "M.Đ." lởn vởn trong trí. Đây là một vụ sát nhân thật sự hay chỉ là một trò đùa của ai đó? Còn những lời nói của hai kẻ lạ mặt trên núi mà chính tai chúng tôi đã nghe thì sao?

Hôm sau xem báo, chúng tôi cố tìm xem có tin một vụ án mạng nào xảy ra ở Vũng Tầu không, nhưng chẳng có gì. Mua thêm tờ khác dò xem cũng không là không. Bố tôi có trở lại bãi Dâu nghe ngóng và cho biết: không nghe ai nói rằng ở đó có chuyện gì cả. Bấy giờ, mọi người mới tạm yên tâm. Tôi thì chỉ còn tức trong lòng vì không hiểu rõ ý nghĩa của hai hàng chữ kỳ lạ mà thôi.

Đã đến ngày thứ năm của chuyến nghỉ hè. Chỉ còn hai ngày nữa, chúng tôi phải về Sài Gòn. Bọn trẻ chúng tôi đã họp hội đồng để bàn cách xin ở lại thêm ít ngày nữa, nhưng ý kiến nào đưa ra cũng không ổn, cuộc họp đành kết thúc với những cái lắc đầu chán nản: "Đành vậy thôi".

Trong hai ngày còn lại, chúng tôi bàn tính sẽ đi cho thỏa thích, kẻo lúc về rồi tiếc rẻ. Trước đó, chúng tôi đi tắm liên miên. Bọn con trai ham phơi nắng, đứa nào da cũng xạm đen hẳn. Bọn con gái tắm xong, vội vàng lên tắm nước ngọt ngay mà da cũng hồng hào hẳn lên. Ấy thế mà trong chương trình của thời gian còn lại vẫn có mục tắm biển! Leo núi thì hẳn rồi, nhưng là leo lên các núi có chùa chiền chứ núi bãi Dâu thì... có cho kẹo cũng chẳng ai dám.

Chiều hôm ấy, chúng tôi đi tắm ở bãi Sau vừa về thì nghe bác Tám giữ nhà than bị mất hai con gà mái lại là hai con đang đẻ trứng mới khổ chứ. Bác đã tìm khắp nơi mà không thấy tăm dạng chúng đâu cả.

Chúng tôi thấy tội nghiệp bác, và tội nghiệp luôn cho chúng tôi nữa. (Hai con gà cung cấp trứng cho chúng tôi điểm tâm hàng sáng mà lỵ), cả bọn túa ra tìm hộ bác Tám. Cuộc tìm kiếm diễn ra trong sự vui vẻ vô cùng.

Một lúc, có tiếng reo:

- A, đây rồi.

Cả bọn đổ xô lại:

- Thấy gà rồi hả?

- Chưa, mới thấy... dấu chân nó thôi.

- Thế mà làm người ta tưởng...

Cả bọn lại tiếp tục đi tìm quanh nhà. Có đứa ra cả ngoài hàng rào phía trước mà tìm nữa. Một lúc, trời vừa sập tối, chúng tôi vẫn hoài công. Bác Tám cám ơn chúng tôi và mời cả bọn vào dùng cơm kẻo đói. Nhưng chúng tôi mải vui, đòi đi tìm thêm tí nữa. Cũng lúc ấy, thằng Hồng tìm được một... hang chuột. Chúng tôi vây quanh nó. Hồng khoe óc trinh thám:

- Đúng là chuột đã tha mất hai con gà rồi. Mình sẽ tấn công lũ chuột...

Con Hoa:

- Gớm, trinh thám với trinh thiếc. Chuột gì mà tha nổi gà mái đâu mày kể tao xem?

Hồng đỏ mặt, ngụy biện:

- Nhưng... nhỡ bọn chuột chúng nó đoàn kết thì sao? Cũng như... cũng như tụi em mấy đứa mà đoàn kết lại, còn lâu mới sợ chị...

Con Hoa sừng sộ:

- À... Cái thằng này giỏi quá nhỉ? Máy dám ví tao là gà mái à? Đồ... đồ chuột!

Mọi người có mặt cùng cười vui vẻ. Thằng Hồng vớ ngay câu mắng của con Hoa:

- Thế chị có ghét lũ chuột không?

- Sao không!

- Trong hang này nhất định có chuột chứ?

- Chắc thế!

- Em sẽ tấn công chúng, chị giúp em không?

- ... Ơ... ơ... thì giúp... Nhưng... giúp cái gì bây giờ?

Thằng Hồng như đã có chủ ý, có lẽ nó xem chừng cái trò tìm gà mãi không thấy chẳng có gì là thú vị, mới hăm hở tìm hang chuột để bày trò bắt chuột cho vui. Nhà thám tử khoa hai tay lên cao, dõng dạc tuyên bố:

- Xin báo cáo cho bà con được biết, mình sẽ tổ chức một cuộc hun chuột...

Chúng tôi reo hò thích thú. Gì chứ hun chuột thì chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm. Vui khỏi chê. Mà còn ở đây ngày nào, nghịch được gì cứ nghịch cho hả, chứ về Sài Gòn thì hiếm có cơ hội để đùa giỡn lắm.

Cả bọn chia nhau, đứa tìm gậy, đứa tìm các miệng hang khác, đứa tìm rơm, đứa lấy xăng, đứa xin hộp quẹt. Xong xuôi, tất cả cùng bố trí trận thế... hun chuột. Hồng nắm một nắm rơm, chế ít xăng, châm lửa rồi ném vút vào hang chuột. Lửa cháy lan sang mấy nắm rơm bên cạnh. Xong xuôi, nó mới thủ cây gậy rình trước cửa hang. Thằng Dương, thằng Hồ cầm cây gậy canh ở một miệng hang khác gần đó. Con Hường, con Huyền, con Hoa và tôi dàn hàng ngang chận đường rút lui của chuột. Dung và con Hằng lăm lăm một cái thúng để úp chuột.

Lúc ấy, bố mẹ tôi, hai bác Duy và vợ chồng bác Tám đã đứng cả trước hiên chứng kiến. Mẹ tôi nói:

- Để xem anh em chúng mày tiêu diệt được mấy chú chuột mà xem đứa nào đứa nấy... cô hồn ghê!

Khói bốc lên mù mịt, len lỏi một phần vào trong hang chuột. Mọi người hồi hộp đợi.

Chợt có tiếng chít chít rồi một chú chuột chạy vụt ra khỏi hang. Hai cái gậy vụt xuống nhưng con chuột thoát khỏi. Đến hàng rào cản của tôi, Hoa, Huyền, Hường, bốn cái gậy lại vụt xuống. Nhưng địch đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc! Chúng tôi chưa biểu lộ được một cử chỉ tiếc rẻ nào thì một, hai rồi ba chú chuột khác từ trong hang túa ra. Cả bọn đua nhau đập... xuống đất. Suýt chút nữa tôi ăn một gậy của con Hoa (Đã bảo là em gái tôi khéo tay lắm mà).

Con Hằng bỗng reo lên:

- Được một con rồi!

Chúng tôi cùng hướng về phía nó. Dung đang giữ chặt cái thúng, bên trong tiếng chú chuột chít chít vọng ra. Chuột trong hang cũng đã hết, cả bọn chạy lại vây quanh cái thúng úp chuột. Thằng Hồng quay về phía sáu người lớn báo cáo:

- Kết quả cuộc hành quân tiêu diệt chuột, bên ta vô sự, địch một tên bị bắt sống.

Mẹ tôi bảo:

- Giỏi lắm, công trình sắp đặt chín đứa, một bó rơm, nửa lít xăng để được một con chuột. Gớm! Không biết thẹn mà còn khoe với khoang...

Ngoài này, chúng tôi đang hội nghị thúng tròn luận tội con chuột:

- Xét rằng, chuột là loài vật bẩn thỉu, nguy hiểm có thể truyền cho ta bệnh dịch hạch, tôi đề nghị...

- ... Xử tử!

- Bằng cách treo cổ?

- Hỏa thiêu?

- Ném đá?

Thằng Hồng cúi xuống ra hiệu cho Dung hé mở cái thúng cho nó lòn tay vào bắt chuột. Chợt nó rú lên:

- Úi da đau quá!

Liền sau đó, trong lúc Hồng rụt tay lại, một chú chuột từ trong thúng phóng vút ra, len lỏi giữa chúng tôi hướng về phía hàng rào, bên biệt thự Mẫu Đơn. Chúng tôi ùn ùn đuổi theo. Thằng Hồng vừa chạy vừa ôm tay suýt xoa:

- Nó cắn đau quá.

Con chuột đã thoát, nó dừng lại phía bên kia hàng rào nhìn chúng tôi như trêu tức. Một anh hùng xuất hiện thật đúng lúc. Chàng Cún từ đâu xồng xộc tới, phóng vút qua hàng rào làm chú chuột hoảng sợ bở vía, co giò chạy. Cún anh dũng đuổi theo. Chúng tôi tiến sát hàng rào theo dõi. Bóng con Cún khuất về một phía biệt thự Mẫu Đơn. Chợt chúng tôi nghe tiếng gà kêu quang quác.

Con Hoa kêu lên:

- Thôi rồi, đúng là hai con gà mái lạc sang bên kia rồi.

Nói xong, nó hăm hở tiến ra phía trước định sang bên ấy bắt gà cho bác Tám. Thằng Dương vội cản:

- Tối rồi, không nên sang bên ấy chị Hoa à. Coi chừng có ma đấy...

Con Hoa dừng lại, mặt xanh như tàu lá:

- Cái gì? Bên ấy có ma hở?

Bác Tám cũng bước tới:

- Vâng, bên ấy có ma thật đấy cô à... Để mai sáng rồi tôi sang bắt hai con gà về cũng được. Đêm hôm, qua bên ấy không nên, ghê gớm lắm!
 


VI. - CUỘC MẠO HIỂM

Mặc dù tối hôm ấy, bác Tám gái đã kể cho chúng tôi nghe những điều bác nghe, thấy từ bên biệt thự Mẫu Đơn, những chuyện thật ghê sợ, nhưng sáng hôm sau, ba đứa chúng tôi, ba chàng thám tử đó, cũng bạo gan theo bác sang bên ấy tìm gà.

Tôi nhớ đến lời kể của bác Tám mà nổi gai ốc. Bác ngồi giữa, chín đứa chúng tôi xúm quanh, đứa ngồi, đứa nằm. Giọng bác đều đều:

- Mới hôm thứ hai đây này, tôi thức giấc giữa khuya vì có tiếng cười hô hố ngoài đường. Tôi đoán chừng có ai đó, đi chơi khuya. Nhưng lúc mở cửa nhìn ra đường, tôi chẳng thấy ai cả. Vừa quay lưng định trở vào trong nhà thì tiếng cười lại hô hố vang lên... Các cô các cậu biết không? Tiếng cười ấy phát ra từ bên biệt thự Mẫu Đơn... Tôi hoảng quá, bên ấy có ai ở đâu, đích thị tiếng cười là của... ma rồi còn gì nữa.

Phe con gái nghe đến đây thì tự nhiên nép chặt vào nhau. Bác Tám lại tiếp:

- Rồi hôm thứ tư, tôi lại giật mình vì tiếng cười giữa khuya. Tôi cố làm gan, đánh thức nhà tôi dậy cùng nhìn qua biệt thự Mẫu Đơn. Trời ơi... tôi thấy bên ấy có đèn sáng... Hồn phi phách tán, tôi chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi xỉu đi, tội nghiệp nhà tôi cũng sợ mà phải cố bình tĩnh để xoa dầu cho tôi...

Con Hoa hỏi:

- Thế sao bác không cho mọi người biết?

Bác Tám:

- Tôi sợ không ai tin. Có thể mọi người sẽ bảo tôi là nhát gan rồi trông gà hóa cuốc.

- Thế sáng mai bác có sang tìm gà không?

- Sáng mai à? Có chứ!

- Bác không sợ ma à?

- À không! Buổi sáng làm gì có ma mà sợ. Ban ngày ở đây là ban đêm dưới âm phủ, ma nó đi ngủ hết còn đâu mà khuấy phá người trần.

Và chúng tôi ba đứa, vì tin tưởng vào câu nói đó của bác Tám, theo bác sang tìm gà.

Chúng tôi không mất công lâu. Vòng ra sau biệt thự, chúng tôi gặp ngay hai mụ gà mái đang bới đất tìm mồi. Bác Tám chạy lại mừng rỡ:

- Gớm! Thế mà chúng mày để tao đi tìm khắp nơi...

Thằng Hồng giúp bác tóm một mụ gà. Bác nhìn nó nói:

- Tìm được hai con gà cũng nhờ cậu Hồng bày trò hun chuột. Cám ơn cậu lắm đó.

Hồng cười khoái chí:

- Cháu mà! Thám tử Hồng mà bác!

Tôi với thằng Dương thì tò mò quan sát chung quanh biệt thự. Dương tiến tới một khung cửa bằng kính, có một chỗ vỡ, ghé mắt vào nhìn. Bỗng nó rú lên:

- Trời ơi!

Mặt nó xanh như tàu lá. Tôi chạy vội lại hỏi:

- Chuyện gì thế?

Dương chỉ vào lỗ hổng cửa kính nói:

- Trong ấy... khiếp lắm!

Tôi run run ghé mắt vào nhìn. Và đến lượt tôi thảng thốt kêu lên:

- Trời ơi!

Thằng Hồng chạy nhanh lại. Tôi kể:

- Ở một bức tường trong phòng có tấm bảng kẻ hàng chữ:

Quét dọn xong ngày...
M.Đ.

Chúng tôi lại gặp hai chữ tắt M.Đ. rồi. Trong óc tôi thoáng hiện vài câu hỏi: Giọng cười mà bác Tám nghe được ở bên này nếu quả là của ma thì chính ma đã viết hai hàng chữ mà chúng tôi đã thấy trên núi bãi Dâu à? Vậy nhất định phải là người rồi. Hai gã chuyện trò với nhau trên núi chứ chẳng sai. Vậy thì... trời ơi! Có lẽ chúng tôi đoán đúng rồi... Bọn sát nhân...

Có lẽ hai thằng Hồng, Dương cùng nghĩ như tôi, hai đứa lấm lét nhìn quanh rồi chẳng đứa nào bảo đứa nào, hai đứa cùng co giò phóng nhanh ra cổng biệt dạng. Tôi với bác Tám chạy vội theo. Bác Tám hỏi vọng:

- Này, làm gì mà bỏ chạy như bị ma đuổi vậy? Đã bảo buổi sáng ma nó đi ngủ rồi mà...

*

Về đến nhà, Hồng, Dương mới hoàn hồn. Hai đứa nó đem ý nghĩ của mình ra trình bày. Đứa nào cũng nghĩ tương tự như tôi cả. Nghĩa là người đã viết hai hàng chữ trên núi, người cười trong đêm khuya, người mở đèn sáng trong biệt thự Mẫu Đơn chỉ là hai gã mà chúng tôi nghe chuyện trò lúc xuống núi.

Thằng Hồng:

- Em tin chắc biệt thự Mẫu Đơn là sào huyệt của một bọn bất lương, chúng lợi dụng căn nhà bỏ trống để làm nơi oa trữ đồ ăn cướp...

Thằng Dương:

- Mình có nên cho người lớn biết chuyện này không?

Tôi cản ngăn:

- Anh nghĩ là không nên. Cho người lớn biết chỉ khiến họ thêm lo lắng mà thôi...

Hồng nóng nảy:

- Vậy bọn mình đành giữ kín bí mật này sao?

Dương:

- Đâu được... mình sẽ bí mật điều tra, chừng nào tìm được một bằng chứng hiển nhiên, mình sẽ cho mọi người biết rồi đi trình nhà chức trách...

Hồng cười nụ:

- Hì hì... hồi đó, thế nào báo chí cũng đăng tin này... Chà, chắc họ sẽ đề tựa là "Ba nhà thám tử trẻ tuổi đã khám phá ra sào huyệt của một bọn bất lương"... Hồi đó, mọi người sẽ phải phục bọn mình sát đất nhỉ...

Ước mơ của em tôi cũng chính là ước mơ của tôi. Tôi kết thúc cuộc họp:

- Vậy thì mình sẽ y theo kế hoạch mà thi hành. Chiều nay, mình sẽ đi chơi với mọi người để khỏi bị nghi ngờ. Sáng mai, mình cáo bệnh rồi tìm cách lẻn sang bên biệt thự Mẫu Đơn điều tra...

*

Sáng hôm sau, cũng là buổi sáng cuối cùng của bảy ngày ở Vũng Tàu theo chương trình dự định. Ba đứa chúng tôi cùng khai bệnh một lượt. Đứa thì nhức đầu, đứa ho, đứa mệt mỏi. Lúc mọi người kéo nhau đi chơi, con Hoa trêu chúng tôi:

- Sao? Các anh cùng thấm mệt rồi phải không?

Chúng tôi bảo nhau ừ hử cho qua chuyện. Chấp làm gì. Bọn ta đang sửa soạn làm thám tử oai hùng đây chứ bộ, ở đấy mà thấm mệt!

Tất cả đã đi rồi, nhà chỉ còn chúng tôi và vợ chồng bác Tám. Chúng tôi chụm đầu nhau bàn tính. Thằng Dương:

- Mình phải bí mật điều tra mới được, không nên cho vợ chồng bác Tám biết.

Tôi bàn:

- Bây giờ nếu mình cứ lén bò sang bên ấy thì cũng được, nhưng chẳng may bác ấy lên phòng tìm không thấy tụi mình thì hư chuyện hết. Chi bằng mình giả vờ nói với bác ấy rằng mình xuống phố chơi một tí rồi vòng trở lại biệt thự Mẫu Đơn...

Thằng Hồng chu đáo:

- Phải tìm ba cây gậy đem theo mới được. Em có con dao bấm cũng đem theo luôn.

Tôi:

- Đem là để đề phòng thế thôi chứ buổi sáng, anh tin chắc là chẳng có tên nào ở lại đâu mà sợ...

Tính toán xong, chúng tôi y theo kế hoạch mà thi hành. Bác Tám nghe chúng tôi nói đi xuống phố chơi, bác nheo mắt nói:

- Thì ra thế, giả vờ cáo bệnh để rủ nhau đi chơi riêng đấy phải không?

Chúng tôi chả cần cải chính, kéo nhau đi.

Lúc trở lại biệt thự Mẫu Đơn, chúng tôi mới bắt đầu thấy hồi hộp. Tim đứa nào đứa nấy đều đập thình thịch, không biết Twist hay Mambo? Quả chúng tôi đang chơi một trò chơi dại, đầy nguy hiểm. Chúng tôi chỉ còn ở lại đây có một ngày, sáng mai, chúng tôi đã phải về Sài gòn rồi. Cuộc điều tra vỏn vẹn có một ngày trời biết có đem lại kết quả nào không? Liệu chừng ước mơ được đăng tên trên báo của thằng Hồng có trở thành sự thật không?

Chúng tôi tìm đến chỗ cửa kính vỡ hôm trước, ghé mắt nhìn vào. Lần này, tôi quan sát kỹ hơn. Căn phòng có lẽ là phòng ngủ. Đồ đạc trong phòng xem ra rất tươm tất. Tấm bảng có hàng chữ: "Quét dọn xong ngày..." vẫn còn nguyên chỗ cũ.

Tôi nói nhỏ với Hổng, Dương:

- Bây giờ, mình phải tìm cách lọt vào bên trong nhà cho bằng được.

Hồng le lưỡi:

- Nhỡ gặp cái gì thì sao?

Dương can đảm hơn:

- Mầy sao dở quá, phải mạo hiểm mới được chứ.

Hồng đành phải đồng ý. Thế là cả ba đi vòng quanh biệt thự tìm xem có lối nào vào trong được không? Mất một lúc, chúng tôi vẫn chẳng tìm được một ngõ nào. Cả ba đành dừng lại nơi cửa hậu biệt thự bàn tính. Thằng Dương đứng tựa lưng vào cánh cửa. Chợt nó bật ngửa ra sau. Thì ra cánh cửa không khóa. Một tiếng cọt kẹt vang lên nho nhỏ nhưng cũng đủ làm chúng tôi rợn người. Dương đã lọt vào trong biệt thự, tôi kéo Hồng vào luôn. Ba đứa dáo dác nhìn quanh xem có gì khả nghi không?

Dương hỏi nhỏ:

- Mình vào trong nữa không?

Tôi đưa mắt hỏi Hồng. Nó rút con dao bấm ra, mím môi gật đầu.

Nơi chúng tôi đang đứng là nhà bếp, nhưng garde manger trống trơn, nồi niêu đầy nhện giăng. Ba đứa rời nhà bếp, tiến qua một cánh cửa mở sắn, đến một căn phòng đồ đạc chưng bày thật sang trọng. Tất cả cùng được lau chùi bóng lộn. Thằng Hồng chỉ cho chúng tôi một tấm bảng treo lủng lẳng trên tường, trên bảng ghi:

Lau chùi xong ngày...
M.Đ.

Chúng tôi nhìn nhau. Sao toàn là những hàng chữ kỳ lạ này? M.Đ. là gì? Có phải Mẫu Đơn không? Hay là Ma Đêm? Hay là Máu Đỏ?

Còn đang ngơ ngác, chợt cả ba đứa cùng hồn vía lên mây, vì từ trong một phòng kế đó, có tiếng người ngáp vang ra. Chân chúng tôi như ríu lại, mãi, ba đứa mới rút được xuống bếp. Có tiếng người càu nhàu:

- Cha này chơi xấu mình ghê! Thấy mình ngủ quên, rồi bỏ mặc mình ở đây để đi ăn hàng một mình.

Ăn hàng! Trời ơi, đích thị là tiếng lóng của bọn cướp của giết người rồi. Chúng tôi nghi ngờ chẳng sai mà.

Có tiếng chân người di chuyển xuống bếp. Chẳng đứa nào bảo đứa nào, chúng tôi ba chân bốn cẳng dông tuốt ra ngoài, tìm một bụi rậm nằm mọp xuống, nín thở. Có lẽ tên bất lương đã xuống bếp, hắn nói:

- Cha này ẩu quá, bỏ đi mà không chịu khép cửa sau lại. Có ai bắt gặp có phải là nguy không?

Đúng là giọng điệu của bọn bất lương. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi ngóc đầu lên đúng lúc tên bất lương quay lên nhà trên vừa đi, hắn vừa huýt sáo. Tôi chỉ còn thấy được cái áo sơ mi hắn mặc màu xanh da trời.

Dương lo lắng:

- Làm sao bây giờ?

Tôi thì thầm:

- Cố nằm đây đợi chừng nào hắn đi khỏi, mình sẽ về nhà cho vợ chồng bác Tám biết, rồi bố mẹ về, cho bố mẹ biết luôn để người lớn liệu định.

Thằng Dương, thằng Hồng cùng cho ý kiến của tôi là phải, không phản đối gì cả. Tên bất lương có lẽ đi thay quần áo đã xong, hắn huýt sáo một bản nhạc giật gân, đóng mạnh cánh cửa sau lại. Hắn lẩm nhẩm một mình:

- Chà, bây giờ phải rán làm sao để đừng ai thấy mình ở trong này đi ra đường chớ không thì nguy đa...

Chúng tôi hồi hộp chờ cho gã đi khuất, cả bọn mới rời khỏi bụi rậm, rón rén theo sau. Thấy rõ ràng tên bất lương đã ra ngoài đường, đón xe đi, chúng tôi mới cùng bấm nhau ra về. Thằng Dương lại thấy một tấm bảng treo lủng lẳng nơi quả đấm cánh cửa ra vào có hàng chữ:

Chào mừng chủ nhân
M.Đ.

Nhưng chẳng cần suy nghĩ gì về tấm bảng nữa, chúng tôi chạy thật nhanh về nhà.

Bác Tám đang làm bữa dưới bếp, thấy chúng tôi về, mặt ai nấy còn đầy nét hoảng sợ, bác hỏi vội:

- Các cậu làm sao thế?

Thằng Hồng vừa thở vừa đáp:

- Chuyện động trời lắm bác ơi!

Đoạn, nó thuật cho bác Tám nghe những điều chúng tôi vừa được biết. Nghe xong, bác Tám đưa tay ôm ngực mà rằng:

- Hú hồn hú vía. Các cậu thật là liều. May mà không sao cả. Việc này thì các cậu phải cho ông bà biết ngay mới được đấy,

__________________________
Xem tiếp PHẦN V

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 168, ra ngày 1-1-1972)