CHƯƠNG MỘT
Thoại đứng trước cửa nhà ngó ra đường. Trời mùa hạ
nóng ghê gớm mà Thoại vẫn phải đứng đó – Không, Thoại làm nư, chờ anh
Hùng ra dỗ. Chỉ tại sáng nay, anh Hùng gặp Thoại lang thang ngoài phố
với mấy nhỏ bạn mà quả quyết Thoại cúp cua, Thoại tức đến phát khóc.
Bình thường thì Thoại rất dễ thương, nhưng đến lúc "sùng" và giận thì
Thoại bướng nhất nhà. Phân trần mãi anh Hùng không tin, Thoại giận dỗi
bỏ đi, không thèm ăn cơm, cũng không thèm thay áo và ra đứng trước hiên.
Nắng đã bắt đầu chiếu xiên vào nhà.
- Này, bỏ hộ tấm sáo xuống cái coi, nắng hắt vào chói mắt quá, nhỏ kia !
Câu nói đó càng làm Thoại tức hơn, và Thoại ghì mạnh sợi dây. Soạt ! Tấm sáo rơi xuống thật nhanh. Có tiếng chân lại gần và giọng anh Hùng :
- Vào thay áo đi chứ ! Làm nư một tí đã nhức đầu chưa ?
- …
- Nói thế chứ vào thay áo rồi ăn cơm đi Thoại, không cúp cua thì thôi chứ việc gì phải…
- Ai bảo anh cứ quả quyết rằng người ta cúp cua ? Đã bảo không có cơ mà !
- Không có sao giờ đó lang thang ?
- Nghỉ bất tử chớ bộ, ai thèm cúp cua. Muốn đi chơi thì xin phép mẹ đàng hoàng, ta chả thèm lén lút như…
- Như ai ?
- Như ai thì biết lấy !
- Hay nhỉ ? !...
Thoại đi vào trong, anh Hùng vẫn nheo nhéo đằng sau lưng thật đáng ghét :
- Thôi ăn cơm đi, kẻo ốm thêm mấy kí thì lại mất công mẹ đưa đi "đốc tờ" !
Rồi như không biết, anh Hùng lẹp xẹp đôi dép xuống nhà bếp :
- Chị Thục còn chừa cơm cho Thoại không ? Tội nghiệp Thoại quá, chắc Thoại đói lắm – Anh dọn cơm cho Thoại, nhé Thoại ? !
Trong phòng, Thoại mỉm cười. Anh Hùng có cách làm hòa khiến cho Thoại vừa tức, vừa vui và lại cười khi anh Hùng quay đi (chỉ cười len lén thôi !). Lát tối thế nào cũng phải phạt anh Hùng dẫn Thoại và Thanh đi ăn kem. Chỉ tội một nỗi là bây giờ đã 10 tây, sợ anh Hùng cạn túi, không đủ để bao tụi Thoại một chầu vì còn phải cà phê, cà pháo buổi sáng, buổi trưa cho đến 20 tây.
Từ ngày trượt phần hai, anh Hùng "hận" nên đi lính, được thể, cứ mang cái lính ra dọa người ta ! Thoại và Thanh không kém, mỗi đầu tháng anh Hùng có lương thì phải một chầu, trừ trường hợp ngoại lệ như chọc giận, nhờ vả thì phải kèm theo một chầu đáp lễ.
- Kỳ nầy phải cho anh Hùng chết luôn mới được, dám bảo người ta cúp cua đi chơi ! Bộ hồi xưa anh ấy không cúp cua dài dài hay sao ? Mà giờ lên mặt ghét thế không biết !
Ăn cơm xong, Thoại lò dò qua phòng học tìm Thanh. Thấy Thanh đang học bài, Thoại nhủ thầm :
- Gớm, con nhỏ siêng tệ ! Trưa nóng nực gần cháy luôn mà gạo vạn vật.
Thoại rón rén đi lại gần rồi la thật lớn :
- Hù !
- Oái !... Xời ơi ! Làm cái chi mà ác thế ? Chữ nghĩa bay bổng hết rồi.
- Thôi dẹp đi ! Nực gần chết mà gạo mãi.
- Gần đệ nhị lục cá nguyệt rồi, không học mẹ la cho chết hả ?
Ngừng một chút, Thanh tiếp :
- Ừ nhỉ, nực quá ! Phải chi bây giờ có cái gì lạnh lạnh uống thì thích biết mấy nhỉ.
Thoại cốc vào đầu em :
- Có muốn uống đá lạnh thì bảo ! Làm bộ hoài !
Nói xong, Thoại đi vào lấy nước. Thanh tì tay lên bàn, miệng "lá la" một bản nhạc không nhớ tên và nghĩ thầm:
- Luật trả vay ! Ai bảo làm cao cho anh Hùng dỗ thì giờ phải dỗ lại ta, rồi mai mốt ta có em… ý, mà mẹ đâu sanh nữa nhỉ ? !
Nghĩ đến đó, tự nhiên Thanh thấy xót xa, băn khoăn. Ba mẹ Thanh xa nhau từ Thanh còn 9 tuổi, bây giờ đã 5 năm rồi. Không biết chị Thoại và anh Hùng thế nào, nhưng với Thanh, dường như vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy, nên Thanh rất sợ những lần chợt nhớ như thế nầy…
- Nè, ta có một kế hoạch hay, tối nay… ủa… sao buồn xo vậy mi ?
- Không, em nghĩ đến bài vạn vật !
- Chắc sáng nay bị cô giáo thân tặng hột vịt rồi giờ "hận" nên "tích trữ" gạo đó chớ gì ? !
- Chị nói tầm bậy không hà ! Người ta sợ bài thi chớ bộ ! Mà thôi, Kế hoạch hay gì nói em nghe !
- Tối nay sẽ có một chầu kem !
- Thế à ?
Thoại mất hứng khi hai tiếng "thế à" của Thanh thật hờ hững, nhưng vẫn kiên nhẫn, Thoại tiếp :
- Ta sẽ cho anh Hùng chết luôn, mi công ty với ta ?
- Sao lại giết anh Hùng ?
- Mi biết không, anh ấy bảo ta cúp cua, có sùng không ?
- À, chuyện cãi cọ nãy giờ đó chớ gì !
- Ừ, anh ấy xin hàng với ta rồi. Ta sẽ bắt anh ấy chuộc tội một chầu kem ! Nếu chỉ mình ta đi thì không thể được, tại bụng ta bé quá, ăn không nhiều. Kèm thêm mi cho anh ấy tiêu luôn há ! Chịu không ?
- Sao cũng được.
Thoại hơi cáu :
- Mi làm ta bực quá. Một là chịu, hai là không, sao lại "cũng được" là gì ? Mi giấu ta chuyện chi nè, phải không?
Thanh cười cười, giọng nửa đùa, nửa thật :
- Chớ không phải sợ anh Hùng không bao nổi rồi đâm ra bực và sợ em theo phe anh Hùng hả ?
- Xí, còn lâu ! Mình ta cũng đủ bắt nạt anh ấy rồi.
- Tài quá há – Tiếng của anh Hùng.
Thoại và Thanh cùng quay lại. Thoại hỏi :
- Ủa, anh Hùng đi đâu mà diện thế ?
- Thứ bảy mà !
- Không dễ đâu nhé. Nếu có đi thì phải móc "rờ mọt" kéo tụi nầy đi theo nữa đấy.
- Rồi, tụi mi lại tính chuyện gì nữa đây ? Con nít cũng bày đặt.
- Một chầu !
- Tụi mi làm như ta giàu lắm ấy. 10 tây rồi cưng ạ.
- Ai bảo anh chọc giận em chi ? Vậy thì phải tạ lỗi một chầu !
- Đứa nào muốn đi thì cứ đi. Ta sẵn sàng móc "rờ mọt" kéo tụi mi theo, nhưng tụi mi liệu lấy ! Tụi mi chịu hết mọi chuyện, cả chuyện cái bao tử của ta nữa !
Thoại và Thanh nhao nháo lên :
- Còn lâu !
- Anh phải chịu hết mọi sở phí !
- Ta không chịu ! – Anh Hùng nói.
Thoại nghiêm giọng :
- Được, ta có cách, nếu không chịu đừng hòng ta "bóng gió" với chị Ni ở lớp 12 A cho đâu !
Anh Hùng hơi "ngơ ngẩn" và im lặng. Trong khi đó, hai đứa em cứ bấm nhau cười. Anh Hùng tiếp:
- Thí dụ ta làm lì, ta không chịu thì sao ?
- Thì tụi này không công ty với anh nữa, anh tự mà liệu !
Thoại tiếp lời :
- Thoại vừa biết một chuyện về chị Ni, hơi bất lợi cho anh, chịu thì em "mách nước" cho, không thì thôi !
Thanh phá lên cười, Thoại cười và anh Hùng cũng phải bật cười, nhưng nụ cười méo xệch. Nghe tiếng cười, mẹ hỏi :
- Gì mà vui vậy ?
Anh Hùng vội đỡ :
- Con chọc tụi nó đó mẹ.
Thanh và Thoại càng cười to hơn, mẹ không hiểu gì, nhưng cũng cười rồi đi thẳng. Thoại cố nhịn cười đánh thêm một đòn :
- Không chịu ta sẽ nói cho mẹ hay, cho chị Thục hay. Chừng đó mẹ sẽ hỏi thăm kỹ lưỡng. Thấy chưa ? Chọc ta là chết !
Thanh về phe Thoại :
- Ừ, nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ hỏi thăm ngay.
Giọng anh Hùng khổ sở :
- Trời ơi, tao khổ với tụi bây quá. Thôi tao chịu thua cái áp lực ngàn tấn của tụi mi rồi đó. Ta xí cô hồn mấy trăm bạc cho yên thân !
- Nói vậy tụi nầy không thèm. Nói hết cho mẹ nghe ngay.
Anh Hùng xuống nước nhỏ :
- Thôi, anh chìu mấy cô. Chịu chưa ? Khổ ơi là khổ !
Thoại và Thanh cùng cười. Thế là anh Hùng thua cuộc. Thoại tiếp, giọng chọc tức :
- Bẩy giờ tối nhé anh Hùng ! ?
- Vâng ! 10 giờ khuya cũng đi nữa !
Thanh làm giọng sửng sốt :
- Anh sợ chị Thoại thế à ?
- Ơ… ai sợ hồi nào ? Ta chỉ sợ nó nhè !
- Ghê ! Làm bộ ! Em tha cho đó, 7 giờ tối nhé !
- Ừ ! Bây giờ ta đi đây chút.
- Nhớ đúng hẹn, không thì em cho mẹ biết tự sự đó nghe.
Anh Hùng không đáp, đi ra cửa. Thoại nhìn theo đắc ý :
- Có thế chứ !
Thanh đứng lên :
- Chị ngồi đó mà đắc ý, em đi chỗ khác học bài. Tại chị mà em quên hết rồi đó.
- Tại ta ?
- Chứ tại ai nữa ? Khi không người ta đang học bài chạy lại "hù".
- Thôi, ta chúc nhà ngươi mau thuộc để ăn hột vịt !
Thanh quay lại "xí" rồi bỏ đi. Còn lại một mình Thoại đứng lên lấy cây đờn và quyển tự học của Lê Thu.
- Đàn hoài mà còn chậm quá, tức ghê !
Thoại tiếp tục đưa những ngón tay lên phím đàn, những nốt nhạc rời rạc vang lên.
Bên ngoài có tiếng người con trai nói :
- Ủa, ai đàn vậy Hùng ?
- Em tao đó.
Vừa nghe xong, Thoại biết ngay là có bạn anh Hùng đến, hoảng hốt treo nhanh cây đàn toan bỏ vào trong thì anh Hùng và người bạn đã vào tới. Anh Hùng đoán biết, nhìn Thoại nheo mắt trêu tức nói :
- Đây là Phan, bạn anh.
Quay sang Phan :
- Thoại, em gái tao và đồng thời là người… "mát" nhất nhà.
Thoại chỉ gật đầu chào rồi biến vào trong nhưng không quên liếc xéo anh Hùng một cái.
- Này, bỏ hộ tấm sáo xuống cái coi, nắng hắt vào chói mắt quá, nhỏ kia !
Câu nói đó càng làm Thoại tức hơn, và Thoại ghì mạnh sợi dây. Soạt ! Tấm sáo rơi xuống thật nhanh. Có tiếng chân lại gần và giọng anh Hùng :
- Vào thay áo đi chứ ! Làm nư một tí đã nhức đầu chưa ?
- …
- Nói thế chứ vào thay áo rồi ăn cơm đi Thoại, không cúp cua thì thôi chứ việc gì phải…
- Ai bảo anh cứ quả quyết rằng người ta cúp cua ? Đã bảo không có cơ mà !
- Không có sao giờ đó lang thang ?
- Nghỉ bất tử chớ bộ, ai thèm cúp cua. Muốn đi chơi thì xin phép mẹ đàng hoàng, ta chả thèm lén lút như…
- Như ai ?
- Như ai thì biết lấy !
- Hay nhỉ ? !...
Thoại đi vào trong, anh Hùng vẫn nheo nhéo đằng sau lưng thật đáng ghét :
- Thôi ăn cơm đi, kẻo ốm thêm mấy kí thì lại mất công mẹ đưa đi "đốc tờ" !
Rồi như không biết, anh Hùng lẹp xẹp đôi dép xuống nhà bếp :
- Chị Thục còn chừa cơm cho Thoại không ? Tội nghiệp Thoại quá, chắc Thoại đói lắm – Anh dọn cơm cho Thoại, nhé Thoại ? !
Trong phòng, Thoại mỉm cười. Anh Hùng có cách làm hòa khiến cho Thoại vừa tức, vừa vui và lại cười khi anh Hùng quay đi (chỉ cười len lén thôi !). Lát tối thế nào cũng phải phạt anh Hùng dẫn Thoại và Thanh đi ăn kem. Chỉ tội một nỗi là bây giờ đã 10 tây, sợ anh Hùng cạn túi, không đủ để bao tụi Thoại một chầu vì còn phải cà phê, cà pháo buổi sáng, buổi trưa cho đến 20 tây.
Từ ngày trượt phần hai, anh Hùng "hận" nên đi lính, được thể, cứ mang cái lính ra dọa người ta ! Thoại và Thanh không kém, mỗi đầu tháng anh Hùng có lương thì phải một chầu, trừ trường hợp ngoại lệ như chọc giận, nhờ vả thì phải kèm theo một chầu đáp lễ.
- Kỳ nầy phải cho anh Hùng chết luôn mới được, dám bảo người ta cúp cua đi chơi ! Bộ hồi xưa anh ấy không cúp cua dài dài hay sao ? Mà giờ lên mặt ghét thế không biết !
Ăn cơm xong, Thoại lò dò qua phòng học tìm Thanh. Thấy Thanh đang học bài, Thoại nhủ thầm :
- Gớm, con nhỏ siêng tệ ! Trưa nóng nực gần cháy luôn mà gạo vạn vật.
Thoại rón rén đi lại gần rồi la thật lớn :
- Hù !
- Oái !... Xời ơi ! Làm cái chi mà ác thế ? Chữ nghĩa bay bổng hết rồi.
- Thôi dẹp đi ! Nực gần chết mà gạo mãi.
- Gần đệ nhị lục cá nguyệt rồi, không học mẹ la cho chết hả ?
Ngừng một chút, Thanh tiếp :
- Ừ nhỉ, nực quá ! Phải chi bây giờ có cái gì lạnh lạnh uống thì thích biết mấy nhỉ.
Thoại cốc vào đầu em :
- Có muốn uống đá lạnh thì bảo ! Làm bộ hoài !
Nói xong, Thoại đi vào lấy nước. Thanh tì tay lên bàn, miệng "lá la" một bản nhạc không nhớ tên và nghĩ thầm:
- Luật trả vay ! Ai bảo làm cao cho anh Hùng dỗ thì giờ phải dỗ lại ta, rồi mai mốt ta có em… ý, mà mẹ đâu sanh nữa nhỉ ? !
Nghĩ đến đó, tự nhiên Thanh thấy xót xa, băn khoăn. Ba mẹ Thanh xa nhau từ Thanh còn 9 tuổi, bây giờ đã 5 năm rồi. Không biết chị Thoại và anh Hùng thế nào, nhưng với Thanh, dường như vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy, nên Thanh rất sợ những lần chợt nhớ như thế nầy…
- Nè, ta có một kế hoạch hay, tối nay… ủa… sao buồn xo vậy mi ?
- Không, em nghĩ đến bài vạn vật !
- Chắc sáng nay bị cô giáo thân tặng hột vịt rồi giờ "hận" nên "tích trữ" gạo đó chớ gì ? !
- Chị nói tầm bậy không hà ! Người ta sợ bài thi chớ bộ ! Mà thôi, Kế hoạch hay gì nói em nghe !
- Tối nay sẽ có một chầu kem !
- Thế à ?
Thoại mất hứng khi hai tiếng "thế à" của Thanh thật hờ hững, nhưng vẫn kiên nhẫn, Thoại tiếp :
- Ta sẽ cho anh Hùng chết luôn, mi công ty với ta ?
- Sao lại giết anh Hùng ?
- Mi biết không, anh ấy bảo ta cúp cua, có sùng không ?
- À, chuyện cãi cọ nãy giờ đó chớ gì !
- Ừ, anh ấy xin hàng với ta rồi. Ta sẽ bắt anh ấy chuộc tội một chầu kem ! Nếu chỉ mình ta đi thì không thể được, tại bụng ta bé quá, ăn không nhiều. Kèm thêm mi cho anh ấy tiêu luôn há ! Chịu không ?
- Sao cũng được.
Thoại hơi cáu :
- Mi làm ta bực quá. Một là chịu, hai là không, sao lại "cũng được" là gì ? Mi giấu ta chuyện chi nè, phải không?
Thanh cười cười, giọng nửa đùa, nửa thật :
- Chớ không phải sợ anh Hùng không bao nổi rồi đâm ra bực và sợ em theo phe anh Hùng hả ?
- Xí, còn lâu ! Mình ta cũng đủ bắt nạt anh ấy rồi.
- Tài quá há – Tiếng của anh Hùng.
Thoại và Thanh cùng quay lại. Thoại hỏi :
- Ủa, anh Hùng đi đâu mà diện thế ?
- Thứ bảy mà !
- Không dễ đâu nhé. Nếu có đi thì phải móc "rờ mọt" kéo tụi nầy đi theo nữa đấy.
- Rồi, tụi mi lại tính chuyện gì nữa đây ? Con nít cũng bày đặt.
- Một chầu !
- Tụi mi làm như ta giàu lắm ấy. 10 tây rồi cưng ạ.
- Ai bảo anh chọc giận em chi ? Vậy thì phải tạ lỗi một chầu !
- Đứa nào muốn đi thì cứ đi. Ta sẵn sàng móc "rờ mọt" kéo tụi mi theo, nhưng tụi mi liệu lấy ! Tụi mi chịu hết mọi chuyện, cả chuyện cái bao tử của ta nữa !
Thoại và Thanh nhao nháo lên :
- Còn lâu !
- Anh phải chịu hết mọi sở phí !
- Ta không chịu ! – Anh Hùng nói.
Thoại nghiêm giọng :
- Được, ta có cách, nếu không chịu đừng hòng ta "bóng gió" với chị Ni ở lớp 12 A cho đâu !
Anh Hùng hơi "ngơ ngẩn" và im lặng. Trong khi đó, hai đứa em cứ bấm nhau cười. Anh Hùng tiếp:
- Thí dụ ta làm lì, ta không chịu thì sao ?
- Thì tụi này không công ty với anh nữa, anh tự mà liệu !
Thoại tiếp lời :
- Thoại vừa biết một chuyện về chị Ni, hơi bất lợi cho anh, chịu thì em "mách nước" cho, không thì thôi !
Thanh phá lên cười, Thoại cười và anh Hùng cũng phải bật cười, nhưng nụ cười méo xệch. Nghe tiếng cười, mẹ hỏi :
- Gì mà vui vậy ?
Anh Hùng vội đỡ :
- Con chọc tụi nó đó mẹ.
Thanh và Thoại càng cười to hơn, mẹ không hiểu gì, nhưng cũng cười rồi đi thẳng. Thoại cố nhịn cười đánh thêm một đòn :
- Không chịu ta sẽ nói cho mẹ hay, cho chị Thục hay. Chừng đó mẹ sẽ hỏi thăm kỹ lưỡng. Thấy chưa ? Chọc ta là chết !
Thanh về phe Thoại :
- Ừ, nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ hỏi thăm ngay.
Giọng anh Hùng khổ sở :
- Trời ơi, tao khổ với tụi bây quá. Thôi tao chịu thua cái áp lực ngàn tấn của tụi mi rồi đó. Ta xí cô hồn mấy trăm bạc cho yên thân !
- Nói vậy tụi nầy không thèm. Nói hết cho mẹ nghe ngay.
Anh Hùng xuống nước nhỏ :
- Thôi, anh chìu mấy cô. Chịu chưa ? Khổ ơi là khổ !
Thoại và Thanh cùng cười. Thế là anh Hùng thua cuộc. Thoại tiếp, giọng chọc tức :
- Bẩy giờ tối nhé anh Hùng ! ?
- Vâng ! 10 giờ khuya cũng đi nữa !
Thanh làm giọng sửng sốt :
- Anh sợ chị Thoại thế à ?
- Ơ… ai sợ hồi nào ? Ta chỉ sợ nó nhè !
- Ghê ! Làm bộ ! Em tha cho đó, 7 giờ tối nhé !
- Ừ ! Bây giờ ta đi đây chút.
- Nhớ đúng hẹn, không thì em cho mẹ biết tự sự đó nghe.
Anh Hùng không đáp, đi ra cửa. Thoại nhìn theo đắc ý :
- Có thế chứ !
Thanh đứng lên :
- Chị ngồi đó mà đắc ý, em đi chỗ khác học bài. Tại chị mà em quên hết rồi đó.
- Tại ta ?
- Chứ tại ai nữa ? Khi không người ta đang học bài chạy lại "hù".
- Thôi, ta chúc nhà ngươi mau thuộc để ăn hột vịt !
Thanh quay lại "xí" rồi bỏ đi. Còn lại một mình Thoại đứng lên lấy cây đờn và quyển tự học của Lê Thu.
- Đàn hoài mà còn chậm quá, tức ghê !
Thoại tiếp tục đưa những ngón tay lên phím đàn, những nốt nhạc rời rạc vang lên.
Bên ngoài có tiếng người con trai nói :
- Ủa, ai đàn vậy Hùng ?
- Em tao đó.
Vừa nghe xong, Thoại biết ngay là có bạn anh Hùng đến, hoảng hốt treo nhanh cây đàn toan bỏ vào trong thì anh Hùng và người bạn đã vào tới. Anh Hùng đoán biết, nhìn Thoại nheo mắt trêu tức nói :
- Đây là Phan, bạn anh.
Quay sang Phan :
- Thoại, em gái tao và đồng thời là người… "mát" nhất nhà.
Thoại chỉ gật đầu chào rồi biến vào trong nhưng không quên liếc xéo anh Hùng một cái.
*
Anh Hùng bảo Thoại lúc nầy hay thẫn thờ, Thoại thấy
cũng có lý, nhưng không hiểu vì sao bỗng dưng mình ưa để tâm hồn đi xa,
bềnh bồng theo từng đám mây trắng bông gòn trôi. Còn nhớ một lần, trên
trang giấy nháp, Thoại viết ngoằn ngoèo hai câu thơ không vần, không
luật :
Em thả chiếc bong bóng nầy lên cao, buộc đằng sau là chân dung nỗi buồn –
Xin gió mang nỗi buồn em đi thật xa, thật xa
Anh Hùng đọc được, từ đó hay trêu Thoại :
- Con bé đã biết buồn !
Ừ nhỉ, Thoại hay mơ và còn hay buồn, nhất là những buổi trưa ngủ dậy. Nằm nhìn ra cửa sổ mở rộng, âm thanh lắng xuống chỉ còn tiếng lao xao của hàng tre bên vườn hàng xóm, Thoại thấy buồn, buồn kỳ lạ.
- Gì mà thờ thẫn vậy ?
Thoại giật mình, thấy anh Phan đang nhìn, Thoại lí nhí đáp nhỏ :
- Có gì đâu ? ! !
- Gần tới rồi đấy nhé ! Sửa soạn "chương trình" đi là vừa.
- Anh làm như tụi nầy tham ăn lắm ! – Thanh nói.
- Ừ, không tham ăn, nhưng không bao giờ hai nhỏ mi chịu ăn một ly kem !
- Hai đứa mà một ly ?
- Không, hai đứa hai ly chứ !
Thoại bảo nhanh :
- Thôi, mi cãi với anh ấy um sùm kỳ lắm.
- Ừ, ngoài đường không thèm cãi với anh.
- Ấy, vậy là tao sắp chết đến nơi rồi Phan ạ.
Vào quán, Thoại không như mấy hôm trước mà thật ngoan, anh Hùng phát biểu :
- Sao hôm nay ngoan thế Thoại ?
Thoại không trả lời cho anh Hùng, cũng không biết tại sao Thoại lại khác hẳn mọi khi. Đó cũng là điều thắc mắc của Thoại.
- Ê, mi biết làm sao không ? Anh Hùng vừa cười vừa quay sang hỏi Thanh.
Thanh :
- Không !
- Thoại không đùa nghe !
- Úi chà, hôm nay Thoại người lớn quá !
Anh Phan xen vào :
- Thoại học lớp mấy nhỉ ?
- Dạ, đệ tam.
- Thoại có học chung với Khánh không ?
- Kim Khánh phải không ạ ?
Phan gật đầu. Thoại lí lắc :
- Bộ… em bé của anh hả ?
Thoại bấm Thanh cười cười. Hiểu ý, Phan cải chính :
- Ấy chết, em gái của anh đó nhá, đừng nghĩ bậy !
Anh Hùng chen vô :
- Nhỏ nầy lúc nào đầu óc cũng không được sáng sủa.
Thoại tức câu nói đó, chỉ dám gườm anh Hùng chứ không dám phản đối mạnh, sợ anh Hùng "quê" tội nghiệp.
- Thoại học lớp kế bên nên biết Kim Khánh, chứ không học chung.
Được một lát, Thanh giục :
- Em còn phải lo bài mai đi học, với lại còn tuần nữa thì thi đệ nhị lục cá nguyệt rồi.
- Thanh siêng nhỉ ? Thoại với Thanh, ai siêng hơn ?
Câu hỏi thật khó trả lời, Thoại bảo :
- Thoại không biết nữa !
- Sao vậy ?
- Ơ… làm sao Thoại so sánh được ?
- Thôi, mầy tha nó đi, nó bắt đầu sắp nhè rồi. – Anh Hùng nói.
Anh Phan cười cười :
- Anh về nhé.
- Dạ, anh về..
Chờ Phan đi khuất, Thoại bắt đầu mở máy :
- Ỷ có người lạ rồi ăn hiếp người ta há !
- Kỳ chưa ? Ai nhát thì chịu ấy chứ. Bình thường to miệng lắm mà !
- Người ta sợ anh quê với bạn, nên không cãi lại chứ nhát hồi nào ? Mai mốt có bạn anh, đây không thèm đi chung.
- Thì thôi ! Khỏi tốn !
- Anh nói vậy đó hả ?
- Chứ nói làm sao bây giờ ?
Cổ họng nghẹn lại, Thoại bỏ về trước, mặc anh Hùng và Thanh gọi theo rối rít…
Em thả chiếc bong bóng nầy lên cao, buộc đằng sau là chân dung nỗi buồn –
Xin gió mang nỗi buồn em đi thật xa, thật xa
Anh Hùng đọc được, từ đó hay trêu Thoại :
- Con bé đã biết buồn !
Ừ nhỉ, Thoại hay mơ và còn hay buồn, nhất là những buổi trưa ngủ dậy. Nằm nhìn ra cửa sổ mở rộng, âm thanh lắng xuống chỉ còn tiếng lao xao của hàng tre bên vườn hàng xóm, Thoại thấy buồn, buồn kỳ lạ.
- Gì mà thờ thẫn vậy ?
Thoại giật mình, thấy anh Phan đang nhìn, Thoại lí nhí đáp nhỏ :
- Có gì đâu ? ! !
- Gần tới rồi đấy nhé ! Sửa soạn "chương trình" đi là vừa.
- Anh làm như tụi nầy tham ăn lắm ! – Thanh nói.
- Ừ, không tham ăn, nhưng không bao giờ hai nhỏ mi chịu ăn một ly kem !
- Hai đứa mà một ly ?
- Không, hai đứa hai ly chứ !
Thoại bảo nhanh :
- Thôi, mi cãi với anh ấy um sùm kỳ lắm.
- Ừ, ngoài đường không thèm cãi với anh.
- Ấy, vậy là tao sắp chết đến nơi rồi Phan ạ.
Vào quán, Thoại không như mấy hôm trước mà thật ngoan, anh Hùng phát biểu :
- Sao hôm nay ngoan thế Thoại ?
Thoại không trả lời cho anh Hùng, cũng không biết tại sao Thoại lại khác hẳn mọi khi. Đó cũng là điều thắc mắc của Thoại.
- Ê, mi biết làm sao không ? Anh Hùng vừa cười vừa quay sang hỏi Thanh.
Thanh :
- Không !
- Thoại không đùa nghe !
- Úi chà, hôm nay Thoại người lớn quá !
Anh Phan xen vào :
- Thoại học lớp mấy nhỉ ?
- Dạ, đệ tam.
- Thoại có học chung với Khánh không ?
- Kim Khánh phải không ạ ?
Phan gật đầu. Thoại lí lắc :
- Bộ… em bé của anh hả ?
Thoại bấm Thanh cười cười. Hiểu ý, Phan cải chính :
- Ấy chết, em gái của anh đó nhá, đừng nghĩ bậy !
Anh Hùng chen vô :
- Nhỏ nầy lúc nào đầu óc cũng không được sáng sủa.
Thoại tức câu nói đó, chỉ dám gườm anh Hùng chứ không dám phản đối mạnh, sợ anh Hùng "quê" tội nghiệp.
- Thoại học lớp kế bên nên biết Kim Khánh, chứ không học chung.
Được một lát, Thanh giục :
- Em còn phải lo bài mai đi học, với lại còn tuần nữa thì thi đệ nhị lục cá nguyệt rồi.
- Thanh siêng nhỉ ? Thoại với Thanh, ai siêng hơn ?
Câu hỏi thật khó trả lời, Thoại bảo :
- Thoại không biết nữa !
- Sao vậy ?
- Ơ… làm sao Thoại so sánh được ?
- Thôi, mầy tha nó đi, nó bắt đầu sắp nhè rồi. – Anh Hùng nói.
Anh Phan cười cười :
- Anh về nhé.
- Dạ, anh về..
Chờ Phan đi khuất, Thoại bắt đầu mở máy :
- Ỷ có người lạ rồi ăn hiếp người ta há !
- Kỳ chưa ? Ai nhát thì chịu ấy chứ. Bình thường to miệng lắm mà !
- Người ta sợ anh quê với bạn, nên không cãi lại chứ nhát hồi nào ? Mai mốt có bạn anh, đây không thèm đi chung.
- Thì thôi ! Khỏi tốn !
- Anh nói vậy đó hả ?
- Chứ nói làm sao bây giờ ?
Cổ họng nghẹn lại, Thoại bỏ về trước, mặc anh Hùng và Thanh gọi theo rối rít…
_____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG HAI