Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

CHƯƠNG IX_ĐẤT NGHỊCH


CHƯƠNG IX


Giọng nói của Võ Mạnh Tôn có vẻ bực bội:

- Cậu cứ mất tiền mua dây buộc vào mình. Chỗ quang không đi lại quàng bụi rậm. Coi chừng ! Báo chí nó biết được lại làm rùm beng lên, phiền lắm đấy.

Trọng Minh trừng mắt nhìn bạn, nói như quát khiến Mạnh Tôn hơi giật mình:

- Tôi cấm cậu hé môi nói hở cho tụi phóng viên biết một tí gì đấy nhé.

- Được, được, yên trí đi mà ! Nhưng tôi mong rằng cậu quên đi điều cậu mới hứa với họ.

Kể từ lúc hai người bạn từ nhà ông Lê Phi đi ra, Trọng Minh đã làm tới lần thứ ba cái động tác ưỡn căng lồng ngực, hít vào một hơi thật dài, làn không khí mát rợi của buổi sớm mai. Đầu óc chàng trai tuy không đến nỗi nhức buốt, nhưng lúc nào cũng vang một ý nghĩ: “Mình đã hai lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc và tưởng chừng như không còn hy vọng gì được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nhuộm hồng đám ngọn cây thơ mộng này nữa chứ!”

Trọng Minh bâng khuâng hỏi bạn:

- Hứa gì ? Tôi đã hứa với họ cái gì nhỉ ?

- Tối nay cậu lại tới nữa !

- Ừ, đúng rồi ! Đã hứa là thế nào tôi cũng tới !

- Cậu điên thật đó, Trọng Minh !

- Điên gì ? Thế nào tôi cũng phải đến, vì hai lẽ: thứ nhất, nếu không đến thì rồi ra tôi sẽ không còn đủ can đảm thả bước đi bộ lang thang nội quanh vùng này nữa. Bất cứ một gốc cây, một lùm bụi nào cũng sẽ có thể che giấu một cây súng bí mật nào đó sẵn sàng để bắn hạ tôi.

Trí óc tiến bộ của nhà đạo diễn kiêm Giám Đốc Hoàng Yến Điện Ảnh Công Ty khó lòng tin được rằng trong thời đại văn minh khoa học này lại có thể có cái lối phục thù rửa hận bán khai dã man đến như thế. Nhưng Mạnh Tôn không thố lộ ý nghĩ riêng, chàng chỉ hỏi bạn:

- Còn lẽ thứ hai ?

- Lẽ thứ hai chắc anh khó hiểu hơn. Đây nhé: hiện anh đang thực hiện một cuốn phim nói về nếp sống của những người con dân của làng Trung Quyết, của cái “Đất Nghịch” này. Mà thực ra, anh lại không biết một chút gì về nội tâm của họ hết. Riêng tôi, có thể nói là tôi đã hiểu được họ kha khá. Ít nhất tôi cũng đã biết được một phần nào đời sống tâm linh của họ. Hiểu được, biết được, tuy mới một phần thôi, nhưng tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy mến phục họ rồi. Và vì mến phục, cho nên cái gì tôi đã hứa với họ, tôi sẽ làm. Lại nữa, cái chết thê thảm của Chi Lan đã khiến tôi xúc động mạnh, chi phối tôi thật nhiều. Nếu, quả đúng nàng là nạn nhân của một tên đại ác, tôi sẽ đứng về phía ông Lê Phi để giúp ông ta truy tầm rồi nghiêm trị hung phạm, nhưng nếu quả là một vụ phẫn chí tự vẫn, tôi sẽ tìm biết ai là người đã xô đẩy nàng tới cái bước hiểm nghèo đó.

Võ Mạnh Tôn cảm động vì lời nói nghiêm trọng của Trọng Minh, ôn tồn bảo bạn:

- Rắc rối và vô lý ghê nhỉ ! Nhưng lỡ khi cậu tìm ra sự thật, mà sự thật đó lại…

Trọng Minh cướp lời bạn:

- … lại liên hệ đến tôi chứ gì ? Thà rằng thế đi, tôi cũng đã nghĩ tới chỗ đó. Rồi tôi sẽ suốt một đời ân hận. Nhưng như vậy cũng còn hơn là cứ phải sống trong ngờ vực, hoài nghi. Ngờ vực, hoài nghi lại còn ray rứt ghê gớm hơn nhiều.

Khi ông Ủy viên Cảnh sát Đặng Sâm đến báo tin, Võ Mạnh Tôn đã không kịp đội mũ, chỉ khoác vội chiếc áo ngoài. Mái tóc, gió lộng tơi bời, để lộ vầng trán thông minh. Đôi mắt sắc, sáng long lanh liếc nhanh nhìn bạn.

Biến cố kinh hoàng xẩy ra đêm qua cho Trọng Minh như thế nào, Mạnh Tôn đã biết được những nét chính. Chàng lại biết được cả cô gái đẹp tên Chi Lan đã chết trong trường hợp như thế nào nữa. Nhà đạo diễn âm thầm suy nghĩ: “Kể từ khi Trọng Minh, như một ngôi sao, sáng chói trên vòm trời điện ảnh, người đẹp chạy đến với chàng, có thể nói là gạt ra không hết. Vì thế, có lẽ chàng con cưng này chưa hề biết thế nào là sự phản đối, sự chống cự lại, và sự từ chối từ phía các người đẹp trong tầm tay với của mình. Có thể là Trọng Minh đã ham muốn Chi Lan, đòi hỏi nàng ân huệ tuyệt đỉnh tình yêu để rồi ngạc nhiên vô cùng khi bị nàng từ chối. Phút ngạc nhiên qua đi, lửa giận bùng lên dữ dội… và Trọng Minh đã…”

Bất giác, Mạnh Tôn nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, không dám tưởng tượng thêm nữa:

- Thôi tùy cậu ! Nếu muốn, cậu cứ việc quay trở lại hang hùm động sói đó. Nhưng xin đừng trông chờ gì ở tôi đến giải vây cho cậu một lần thứ hai nữa nghe !

Đôi bạn đã về tới bãi cỏ rộng, nơi phái đoàn cắm trại. Sau mấy ngày đầu vất vả, toán chuyên viên giờ đây đã quen được với cuộc sống giản dị trong lòng vũ trụ, giữa cảnh thiên nhiên. Và bây giờ họ đã đi đến chỗ coi công việc lặn lội lên tận vùng cao nguyên này để quay phim như một chuyến đi nghỉ hè xả hơi đầy thú vị. Năm sáu người cởi trần trùng trục đang xúm quanh một chiếc thùng gỗ lớn đầy nước, rửa mặt mũi chân tay, cười nói ồn ào vui vẻ.

Bạch Phụng cũng đứng gần đó, đầu quàng một chiếc khăn đỏ tươi. Trên mình nàng, bộ áo liền quần cũng màu đỏ, may rất sát, lồ lộ những đường cong no tròn, khêu gợi. Thoáng thấy bóng hai chàng trai, người đẹp chạy ngay lại:

- Anh Minh, em vừa nghe tin anh bị…

Võ Mạnh Tôn:

- Cô thấy nó ghê chưa ? Tôi vừa mới cứu nó thoát khỏi tay bọn người hung hãn ở đây đó. Thân xác bèo nhèo hết trọi.

Bạch Phụng thảng thốt khẽ la:

- Đâu phải ! Anh Tôn nói ẩu không hà !

Trọng Minh lạnh lùng buông sõng:

- Đúng thế đấy ! Còn gì nữa mà ẩu ?

Người đẹp nắm cánh tay chàng trai. Trọng Minh thản nhiên gỡ tay nàng ra. Chàng quay mặt, không cả ngó nàng nữa.

- Sao kỳ vậy ? Anh Minh !

- Chi Lan chết rồi !

Có tiếng người gọi Mạnh Tôn. Nhà đạo diễn bỏ đi. Tia nhìn sắc lạnh, giọng nói đanh lại, Bạch Phụng nhìn sâu vào đôi mắt chàng trai.

- Anh đến nông nỗi này, vì cái con bé nhà quê đó ?

- Ừ, đúng đấy ! Có sao không ?

- Lạ nhỉ ? Anh có dính líu gì vào chuyện ấy đâu ? Họ định làm gì anh mới được chứ ?

- Họ nhất định cho rằng tại tôi mà cô bé đó chết. Hừ ! Nhưng, tự đặt mình vào vị trí của họ, tôi cũng phải nhận rằng họ có lý… Cái chết bí mật của Chi Lan có nhiều uẩn khúc. Họ muốn biết những uẩn khúc ấy. Đó là quyền họ. Hơn thế nữa, họ còn có bổn phận phải biết là đằng khác.

Người đẹp vẫn đều một giọng:

- Tại anh à ? Vô lý quá ! Tụi đó họ điên cả rồi chắc ?

Đột nhiên, Trọng Minh nắm chặt cổ tay Bạch Phụng kéo thật mạnh khiến cô gái chới với, quay thân mình hết nửa vòng, đối diện với chàng.

- Ừ, có lẽ họ điên cả rồi đó ! Cô kết luận hơi sớm đấy nhé !

- Sao anh lại nói thế hả Trọng Minh ?

Chàng trai rít qua kẽ răng:

- Tôi cho rằng có thể Chi Lan đã chết… vì cô đó !

*

Giậu gầm lên, bước chân huỳnh huỵch đi lại trong gian nhà, lồng lộn như một con mãnh thú bị nhốt chuồng.

- Sao lại để cho nó ra về thong thả như thế chứ ? Hỏng hết rồi ! Thằng đó mà lưu ý đề phòng là hết đường…

Người mẹ mở hết mấy cánh cửa lớn, cửa sổ. Ánh sáng lùa vào chiếu loang loáng lên mấy món đồ gỗ lâu ngày đã đen bóng. Qua ô cửa sổ, ánh nắng tạo thành một hình chữ nhật sáng trên nền đất đen. Quang cảnh trong nhà vẫn như cũ, nhưng Chi Lan không còn nữa. Sinh hoạt thường ngày vẫn chưa lấy lại được nhịp độ đều đặn như xưa. Trên tầng cao, vầng thái dương tỏa tia sáng xuống trần gian, rãi nắng trong nghĩa trang, chiếu hắt bóng hàng cây thánh giá, có thêm một cây mới, in rõ hình trên mặt đất.

Tiếng ông Lê Phi:

- Hắn đã hứa mà !

- Hứa gì mới được chứ ? Hứa cái gì ?… Bác tưởng nó dại mà trở lại nữa đấy. Nó lại không lánh mặt, bỏ trốn rồi ấy à.

- Im miệng đi !

Gã thanh niên sẵn trớn, lòng phẫn nộ cố dồn nén bùng lên như đám bổi khô, tiếng nói vang lên rổn rảng:

- Tại bác cứ chần chờ mãi, trì trì mặc mặc do dự, ngập ngừng. Thiệt tình không hiểu bác còn đợi gì nữa chứ ? Chờ nó thú tội ? Trời ơi ! Không đời nào nó thú đâu, bác ơi !

Thấp thoáng như một cái bóng, bà Liên lại làm những công việc hằng ngày, hâm sữa trên bếp than. Trong khi chờ đợi sữa nóng, bà lấy ra mấy cái chén. Sức chịu đựng của đàn bà chỉ có hạn. Nét mặt bà mệt mỏi sau một đêm thức trắng. Thiếu phụ quay nhìn chàng rể hụt:

- Hắn sẽ trở lại mà,… vì hắn yêu thương con Chi Lan lắm.

Ông Phi chợt ngẩng lên:

- Thôi ! Đừng nhắc đến con…

Ông không nói hết câu. Chắc hẳn mấy chữ sau cùng đã khiến ông e ngại. Nhưng mấy người kia hình như đã đoán biết được hết cả. Sắc mặt người cha đột nhiên héo úa, già nua, bệnh hoạn. Trông ông già hẳn đi có tới thêm ngoài chục tuổi. Đôi vai ông rúm lại, xuội xuống.

Mọi người nghe rõ ông lẩm bẩm:

- Hừ ! Biết đâu ! Biết đâu lại chẳng có một tên khác, rình rập từ lâu, mò vào vựa rơm, bắt gặp con Chi Lan tại đó… rồi...

- Mình nói lẩm bẩm cái gì thế ?

- À… không ! Thôi, mỏi mệt quá ! Anh đi nằm một lúc đây, nghe mình ! Giậu cũng đi nghỉ một chút đi. Nghỉ lấy sức để tối nay…

Bàn tay chầy vồ đấm mạnh lên mặt bàn khiến mấy cái chén rung lên lách cách, Giậu cướp lời ông Lê Phi, giọng nói anh ta lạc hẳn đi:

- Tối nay cháu xách súng theo. Cháu sẽ phục một chỗ. Cháu thề với hai bác nếu không bắn trúng nó, cháu sẽ không về đây nữa.

Bà Lê Phi vẫn đều một giọng:

- Yên trí đi ! Tối nay thế nào nó cũng tới mà. Nhìn ánh mắt nó là tôi đủ biết. À ! Giậu uống sữa đã rồi hãy về, này !

- Dạ thôi ! Cám ơn bác !

Quay ngoắt mình, chàng ta bước đi, không nói thêm một tiếng, chẳng chào hỏi ai, bờ vai đồ sộ chao qua lắc lại như đôi vai gấu. Bóng hình vĩ đại, khi đi tới khuôn cửa, che lấp hẳn vùng ánh sáng. Gã trai quài tay kéo cánh cửa, sập lại thật mạnh.

Ông Lê Phi nhìn vợ:

- Tội nghiệp thằng Giậu ! Nó đau khổ lắm đó !

Bà Liên nói thêm:

- Đúng thế ! Vợ chồng mình đâu có kém gì. Ngay cả cậu trai lạ kia cũng đau khổ như chúng ta vậy !

- Vậy sao ? Mình nhìn kỹ đôi mắt nó chứ ?

- Vâng !

Đôi tay thọc sâu vào đáy túi, Giậu lầm lũi bước đi. Chợt có tiếng gọi tên anh.

Giật thót mình, chàng trai quay mặt lại. Cô bé Chi Thoa tất tả chạy nhanh đến.

Dưới ánh sáng chói chang, cỏ đã khô hết màng sương đêm. Đàn chim bồ câu bay lượn khắp nơi. Một con sà xuống đậu lên bờ máy nước, gục mỏ uống nước, chán rồi, đứng chăm chút sửa lông, rỉa từng cái một.

- Gì đó bé Chi Thoa ?

- Suốt đêm qua không ngủ ! Ghé tai vào khe cửa, em nghe rõ hết !

- À, rồi sao ?

Ruột nóng như lửa đốt, gã thanh niên chỉ muốn bỏ đi. Giậu dợm chân bước. Bé Chi Thoa túm vội lấy ống tay áo. Nét mặt cô bé nghiêm trọng. Tiếng nói lại còn nghiêm trọng nhiều hơn:

- Anh Giậu ơi ! Em biết nhiều chuyện lắm kia !

- Biết nhiều chuyện ? Gì mới được chứ ?

- Chiều hôm đó em có mặt gần vựa rơm. Bữa chiều đó, cả Chi Lan cũng… Và, và em trông thấy rõ ràng…

Đưa nhanh một ngón tay lên miệng ra dấu bảo im, Giậu đưa mắt nhìn quanh như có ý sợ ai nghe tiếng. Chi Thoa dõi đôi mắt nhìn gã thanh niên.

Giậu hỏi nhanh:

- Em trông thấy rõ ràng ?

- Vâng, em trông thấy rõ cả, anh Giậu à.

Từ thuở bé đến giờ, Giậu vẫn yêu quý Chi Thoa lắm. Anh đã chỉ cho bé cách bắt tổ chim, cách làm lồng chim bằng que tre vót nhẵn, cách cho chim non ăn chuối, ăn gạo nhai nhỏ ra làm sao.

- Chi Thoa ! Chớ nói cho ai biết vội nghe ! Kể riêng một mình anh Giậu nghe thôi, nhớ chưa ?… Chừng một tiếng đồng hồ nữa, ra chỗ hòn đá cháy gặp anh Giậu nhé ! Đừng để ai trông thấy, nghe Chi Thoa !

Cô bé hồn nhiên:

- Sao lại phải thế ?

- Chỉ hai anh em mình biết, rồi chỉ hai anh em mình điều tra riêng với nhau thôi, nghe ! Thế nào, em nhớ chứ ?

- Vâng, được ! Em nhớ !

Chàng rể hụt mỉm một nụ cười với cô bé. Nụ cười thật vui thật bình thản khiến Chi Thoa cũng vui lây. Nhưng chưa được ba bước, nét mặt chàng trai chợt sa sầm. Giậu vừa đi vừa lẩm bẩm nói cái gì đó. Sắc diện anh ta trông lạ hẳn đi.

- Thì ra con bé này cũng có mặt ở gần vựa rơm, chiều hôm ấy… Chẳng hiểu nó đã trông thấy cái gì đây ?... Hòn đá cháy, ừ ừ tốt ! Chỗ đó tốt lắm ! Được đấy !

_______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG X