CHƯƠNG V
Tuấn hỏi:
- Tại sao em biết anh ở đây?
Thúy Mai đáp:
- Em tìm từ nãy giờ...
Thúy Hồng hỏi:
- Má cho em tìm à?
- Không! Em trốn!
Tuấn lo âu:
- Ba má có chạy theo em không?
Thúy Mai nói:
- Không! Lúc các anh các chị chạy theo Thiên Hương, thầy Canh bắt buộc mọi người phải rượt theo nhưng ba má không chịu. Ba nói: "Các con tôi ngoan lắm, nhất định các con tôi sẽ dẫn cô bé về đây nếu chúng không thấy phi cơ liên hành tinh đến".
Khi nghe ba má nói, thầy Canh có vẻ giận dữ, thầy nói không thể nào để một đứa bé đi ngoài đường với chiếc vòng kim cương đó được vì người ta có thể giết nó.
Bọn trẻ hoảng hồn:
- Giết Thiên Hương! Trời!
Tuấn hỏi Thúy Mai:
- Nhưng tại sao thầy Canh không rượt theo Thiên Hương?
Thúy Mai cười:
- Thầy Canh bị té trên một vũng nước ướt hết... nên rượt không được.
Cả bọn cười nắc nẻ khi nghe thầy Canh té ướt hết quần áo.
Vài giây sau, Tuấn hỏi:
- Mai muốn nói với anh điều đó à?
- Không! Em muốn nói em biết chỗ Thiên Hương trốn.
Bọn trẻ nhao nhao:
- Sao! Sao! Mai biết chỗ Thiên Hương phải không? Mai nói thật không?
Thúy Mai đáp có vẻ kiêu hãnh:
- Thật chứ! Mai đâu dám nói dối! Hiện Thiên Hương đang ở trong nhà thờ.
Tuấn hỏi lại:
- Chắc không Thúy Mai?
- Chắc! Em thấy Thiên Hương chạy vào nhà thờ...
Tuấn chạy trước. Cả bọn chạy sau. Tới nhà thờ, cả bọn đi vào chầm chậm. Chúng thấy Thiên Hương đang quỳ sau một dãy ghế. Cô bé úp mặt vào hai bàn tay không động đậy. Bọn Tuấn đi nhè nhẹ đến sát Thiên Hương. Thúy Hồng vuốt nhẹ tóc Thiên Hương. Cô bé giật mình quay lại. Thấy bọn Tuấn, Thiên Hương ôm mặt khóc nức nở. Tuấn nói nho nhỏ:
- Thiên Hương đừng khóc nữa, có mấy anh mấy chị đây, bé không còn sợ gì nữa!
Thiên Hương bỏ tay xuống. Nhìn ngón tay mình, Thiên Hương có vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Tại sao tay bé ướt thế này?
Hoa nói:
- Tại bé khóc đó!
Thiên Hương nói:
- Ở Át Ra bé chả như thế này bao giờ cả!
Hùng nói:
- Ở địa cầu khóc thường lắm.
Thúy Hồng lên tiếng:
- Chẳng hạn như chị, chị khóc hoài à!
Tuấn hỏi Thiên Hương:
- Tại sao bé lại chạy trốn? Mình bé làm sao biết đường vào rừng được? Bé nhớ là mấy anh hứa dẫn bé đến chỗ ba bé đón mà...
Thiên Hương nhìn bọn Tuấn có vẻ biết ơn. Cô bé nói:
- Bé biết vậy... nhưng...
Hoa hỏi:
- Bé có sợ không?
Thiên Hương gật đầu:
- Bé sợ lắm! Nhất là bé gặp một con gì có răng ghê quá, nó cứ chực cắn bé.
Bọn Tuấn liền dẫn Thiên Hương ra khỏi nhà thờ. Quần áo Thiên Hương lem luốc. Đầu gối Thiên Hương trầy da rớm máu.
Vừa ra khỏi nhà thờ, chợt nghĩ ra điều gì, Thúy Hồng hỏi Thiên Hương:
- Tại sao em lại trốn vào nhà thờ?
- Tại vì bé nghĩ ở đó người ta không có làm điều gì xấu.
Tuấn hỏi:
- Bé còn giữ chiếc vòng không?
- Còn! Chiếc vòng đó của bé mà!
- Đưa anh giữ cho, chừng nào gặp ba, anh sẽ đưa lại. Ở địa cầu, giữ chiếc vòng đó nguy hiểm lắm.
Thiên Hương lấy chiếc vòng đưa cho Tuấn. Tuấn bỏ ngay vào túi.
Thiên Hương hỏi Tuấn:
- Bây giờ anh dẫn bé vào rừng nghe?
Thúy Hồng nói:
- Trước khi vào rừng, Thiên Hương phải rửa cho sạch sẽ đã.
Thúy Hồng bèn dẫn Thiên Hương lại một vòi nước công cộng rửa mặt và rửa vết thương ở đầu gối cho Thiên Hương.
Trong khi rửa, Thúy Hồng hỏi:
- Tại sao bé nói quần áo này không phải quần áo của bé?
Thiên Hương đáp:
- Quần áo này là quần áo địa cầu. Ở Át Ra bé mặc quần áo kiểu khác. Ba bé bắt mặc như thế này để ở đây không ai biết bé ở hành tinh khác đến.
Hùng hỏi:
- Làm sao bé có quần áo này được?
Thiên Hương cười:
- Ba bé mượn bộ này ở bảo tàng viện.
Thúy Mai hỏi:
- Tại sao ở bảo tàng viện lại có quần áo của địa cầu?
Thiên Hương đáp:
- Ở Bảo tàng viện Át Ra có để một con búp bê mặc quần áo này tượng trưng cho một đứa bé gái ở địa cầu.
Tới đây, Tuấn nói:
- Thôi trời chiều rồi? Mình phải tìm đường vào rừng để đón ba Thiên Hương.
Thúy Hồng hỏi:
- Mình về nhà lấy xe hả anh?
Tuấn có vẻ suy nghĩ:
- Đâu được! Mình phải đi bộ! Em nên nhớ là mọi người hiện giờ đang tìm chúng ta. Nếu chúng ta bị bắt gặp thì hỏng cả, không thể nào giúp Thiên Hương gặp phi cơ liên hành tinh được.
Tuấn im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Chúng ta không thể nào theo đường cái vào rừng được vì mọi người sẽ đón chúng ta ở đó. Chúng ta phải vào rừng bằng lối khác. Nhưng khó khăn nhất là làm sao ra khỏi quận cho mọi người khỏi trông thấy?
Hùng góp ý kiến:
- Theo tôi, mình đi theo đường chợ!...
Tuấn la to mừng rỡ:
- Phải! Theo đường chợ mọi người sẽ khó thấy chúng ta vì ở đó đông người.
Tất cả đều tán thành ý kiến của Hùng, nhưng mọi người đã lầm...
Gặp lại bọn Tuấn, Thiên Hương đã trở lại vô tư ngây thơ như buổi
sáng. Cô bé cười nói tíu tít không có vẻ gì sợ hãi cả. Thình lình cô bé
la lên:
- Ô kìa! Ở Át Ra cũng có thứ này!
Bọn Tuấn ngạc nhiên nhìn theo tay cô bé.
Một bà lão đang đứng bán bong bóng, một tay bà cầm chùm bong bóng đủ màu sắc, một tay bà cầm một cái bong bóng thật bự.
Cả bọn ngạc nhiên thấy Thiên Hương chạy lại cầm ngay lấy chiếc bong bóng bự trên tay bà lão rồi nói:
- Cám ơn bà!
Tuấn hoảng hốt la to:
- Thiên Hương! Bé trả lại bong bóng cho bà đó ngay.
Thiên Hương hỏi:
- Tại sao vậy anh?
- Tại vì bong bóng của bà đó chứ không phải của bé.
Tuấn bèn lấy chiếc bong bóng trên tay Thiên Hương trao lại cho bà lão. Bà lão có vẻ thương trẻ con nên mỉm cười thông cảm chả nói gì cả.
Thiên Hương ngạc nhiên:
- Nhưng... trẻ con mới chơi bong bóng mà các anh! Bà cụ này cũng chơi bong bóng à?
Tuấn cố giải thích cho Thiên Hương hiểu:
- Bà này bán bong bóng cho trẻ con đó!
Thiên Hương có vẻ không hiểu lời giải thích của Tuấn. Tuấn hơi buồn vì nếu có tiền nó đã mua cho Thiên Hương cái bong bóng đó rồi. Tuấn lôi Thiên Hương đi chỗ khác. Cô bé vẫn ngoái lại nhìn chùm bong bóng có vẻ tiếc rẻ. Nhưng chỉ chốc lát, cô bé quên ngay vì các gian hàng tràn ngập đủ loại đã đập vào mắt cô bé. Chỉ một gian hàng lê ghim, Thiên Hương hỏi Tuấn:
- Cái gì vậy anh?
Thúy Hồng đáp thay Tuấn:
- Đồ lê ghim!
- Người ta dùng thứ đó để làm gì?
Tuấn đáp:
- Để ăn.
Hùng thêm vào:
- Mát và ngon lắm!
Thiên Hương lại ngạc nhiên:
- Ăn ở đây hả?
Tuấn đáp:
- Không! Ăn ở nhà.
Thiên Hương cười nắc nẻ:
- Ăn ở nhà vậy người ta đem ra đây làm chi vậy? Ô kìa! Các trái kia cũng dùng để ăn phải không anh?
Thiên Hương chỉ vào một gian hàng trái cây, nào là táo, nho, sa-bô-chê trông thật ngon.
Tuấn đáp:
- Trái cây ở địa cầu đó! Ngon lắm!
Tuấn vừa đáp xong, Thiên Hương chạy như bay lại gian hàng lấy ngay một trái táo đưa vào miệng cắn một miếng ngon lành. Bọn Tuấn sững sờ kinh ngạc. Việc xảy ra nháy mắt, Tuấn chỉ còn kịp chạy lại la Thiên Hương:
- Thiên Hương! Bé đừng làm thế!
Thiên Hương vừa ăn vừa nói:
- Tại sao vậy? Bé đói lắm, cả ngày nay bé không ăn kẹo!
Lúc đó, bà bán hàng trái cây nói:
- Trái táo này năm mươi đồng. Tôi lấy rẻ...
Thiên Hương mỉm cười:
- Chúng ta là bạn phải không bà?
- Trái táo giá năm mươi đồng! Ba trăm một ký lô.
Thiên Hương hỏi:
- Bộ các trái táo này của bà à?
Bà bán hàng nạt to:
- Bộ tôi ăn cắp hả? Không của tôi thì của ai? Em trả tôi năm mươi đồng!
Thiên Hương nói:
- Bộ bà muốn ăn một mình không cho ai ăn hết hả? Ở Át Ra đâu có vậy.
Bà bán hàng có vẻ giận hơn trước:
- Mầy đã ăn trái táo một miếng, mầy phải trả tao tiền.
Thấy tình thế căng thẳng, Tuấn xen vào:
- Thưa bà! Bé này không có tiền.
Bà chủ gian hàng giật nẩy mình:
- Sao, nó không có tiền hả? Nó ở đâu vậy? Cha mẹ nó ở đâu?
Thiên Hương nói nho nhỏ:
- Bé ở địa cầu có một mình.
Tuấn lấy quả táo trên tay Thiên Hương đưa cho bà bán hàng:
- Cháu trả lại bà! Xin lỗi!
Bà bán hàng quát to:
- Bộ tụi bây nói tao điên hả? Ai mua trái bị cắn dở như thế này?
Thúy Hồng nói:
- Bà cắt ra...
- Không, trả tao năm mươi đồng.
Thúy Mai núp sau Tuấn nói:
- Bà ác quá! Không thương con nít!
- Thương hả? Nó là đứa mất cha mất mẹ nên mới ăn cắp táo của tao.
Thiên Hương cãi:
- Bé không mất cha, mất mẹ. Ba bé đang ở mặt trăng.
Không để ý đến lời nói lạ lùng của Thiên Hương, bà bán hàng quay sang bọn Tuấn:
- Tụi bây đi chung với nó phải không?
Tuấn thì thầm:
- Thưa bà, phải! Bé Thiên Hương này đang viếng địa cầu.
Nghe câu trả lời của Tuấn, bà bán hàng mừng rỡ:
- Nếu vậy tụi bây phải hùn tiền lại trả cho tao.
Tuấn, Hoa, Cường, Hải lấy tay lục túi... Chúng chả còn đồng nào cả. Thấy chúng đứng yên lặng, bà bán hàng quát to:
- Tụi bây không có tiền hả? Đi ngay không tao đập chết hết bây giờ.
Không chờ bà bán hàng quát lần thứ hai, bọn Tuấn nắm tay Thiên Hương chạy một mạch không kịp thở. Khi chạy ngang một chuồng gà, Thiên Hương dừng lại. Nhiều con gà mập béo mũm mĩm đang chạy tung tăng trong một cái chuồng tre khá rộng. Thiên Hương hỏi Tuấn:
- Phải các con kia là những con vật không hả anh?
Tuấn đáp:
- Phải! Đó là gà!
Cường chép miệng:
- Rô-ti ăn ngon lắm!
Thình lình Thiên Hương chạy như bay lại chuồng gà vừa mở cửa chuồng vừa la bà bán gà:
- Bà là người ác!
Cửa chuồng gà vừa mở, đàn gà được tự do liền chạy tung tăng ra khắp các phía. Bà bán gà sững sờ không kịp phản ứng. Bà chỉ còn biết la thất thanh:
- Ăn cắp! Ăn cắp! Gà của tôi chạy hết rồi!
Bọn Tuấn lại thêm một phen kinh sợ. Cả mấy đứa đứng yên bất động chả biết xử trí ra sao cả.
Nghe tiếng la của bà bán gà, mọi người bu lại. Nhiều tiếng hỏi dồn dập:
- Cái gì vậy?
- Cái gì mà bà la dữ vậy?
Bà bán gà nắm chặt tay Thiên Hương. Bà hổn hển nói:
- Con nhỏ này mở chuồng gà làm gà tôi chạy hết rồi.
Lúc đó, đàn gà của bà đó đã chạy lung tung khắp cả mọi ngả. Có con phóng chạy vào chỗ bán hoa làm các bình hoa đổ lung tung. Có con chạy ùa lên trên các hàng bánh làm bánh dơ ăn không được. Mọi người ùa chạy tìm bắt gà lại dùm nhưng hoài công. Bà bán gà lay mạnh Thiên Hương:
- Gà của tao! Gà của tao! Tao giết mầy!
Thiên Hương sợ xanh lè xanh lét. Cô bé van xin:
- Thưa bà! Bà đừng giết tôi!
Tuấn chợt bừng tỉnh chạy lại kéo Thiên Hương thoát khỏi tay bà bán gà nhưng bà bán gà vẫn cố lấy hết sức mình giữ cô bé lại.
Thúy Hồng rống lên:
- Bà buông cô bé ra! Cô bé này không phải là người ở địa cầu.
Thúy Mai khẩn cầu:
- Thưa bà! Bà tha dùm cô bé này vì bé ở Át Ra.
Nhưng bà bán gà vẫn không lay chuyển trước những lời van xin của Thúy Mai. Bà càng la to hơn:
- Bớ cảnh sát! Bớ cảnh sát! Gà của tôi! Gà của tôi mất hết rồi!
May mắn lúc đó bà ta vuột tay Thiên Hương. Chỉ nháy mắt, bọn Tuấn kéo Thiên Hương chạy như bay vào đám đông.
Nghe tiếng la, thầy cảnh sát Canh ỳ ạch ôm cái bụng bự chạy tới.
Thoáng thấy bóng thầy cảnh sát, bọn Tuấn lại càng hoảng hốt. Tuấn la lên:
- Chạy vào đây mau!
Cả bọn chạy nhanh vào một gian nhà. Tuấn khóa ngay cửa lại. Chúng vừa vào thư viện quận.
- Tại sao em biết anh ở đây?
Thúy Mai đáp:
- Em tìm từ nãy giờ...
Thúy Hồng hỏi:
- Má cho em tìm à?
- Không! Em trốn!
Tuấn lo âu:
- Ba má có chạy theo em không?
Thúy Mai nói:
- Không! Lúc các anh các chị chạy theo Thiên Hương, thầy Canh bắt buộc mọi người phải rượt theo nhưng ba má không chịu. Ba nói: "Các con tôi ngoan lắm, nhất định các con tôi sẽ dẫn cô bé về đây nếu chúng không thấy phi cơ liên hành tinh đến".
Khi nghe ba má nói, thầy Canh có vẻ giận dữ, thầy nói không thể nào để một đứa bé đi ngoài đường với chiếc vòng kim cương đó được vì người ta có thể giết nó.
Bọn trẻ hoảng hồn:
- Giết Thiên Hương! Trời!
Tuấn hỏi Thúy Mai:
- Nhưng tại sao thầy Canh không rượt theo Thiên Hương?
Thúy Mai cười:
- Thầy Canh bị té trên một vũng nước ướt hết... nên rượt không được.
Cả bọn cười nắc nẻ khi nghe thầy Canh té ướt hết quần áo.
Vài giây sau, Tuấn hỏi:
- Mai muốn nói với anh điều đó à?
- Không! Em muốn nói em biết chỗ Thiên Hương trốn.
Bọn trẻ nhao nhao:
- Sao! Sao! Mai biết chỗ Thiên Hương phải không? Mai nói thật không?
Thúy Mai đáp có vẻ kiêu hãnh:
- Thật chứ! Mai đâu dám nói dối! Hiện Thiên Hương đang ở trong nhà thờ.
Tuấn hỏi lại:
- Chắc không Thúy Mai?
- Chắc! Em thấy Thiên Hương chạy vào nhà thờ...
Tuấn chạy trước. Cả bọn chạy sau. Tới nhà thờ, cả bọn đi vào chầm chậm. Chúng thấy Thiên Hương đang quỳ sau một dãy ghế. Cô bé úp mặt vào hai bàn tay không động đậy. Bọn Tuấn đi nhè nhẹ đến sát Thiên Hương. Thúy Hồng vuốt nhẹ tóc Thiên Hương. Cô bé giật mình quay lại. Thấy bọn Tuấn, Thiên Hương ôm mặt khóc nức nở. Tuấn nói nho nhỏ:
- Thiên Hương đừng khóc nữa, có mấy anh mấy chị đây, bé không còn sợ gì nữa!
Thiên Hương bỏ tay xuống. Nhìn ngón tay mình, Thiên Hương có vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Tại sao tay bé ướt thế này?
Hoa nói:
- Tại bé khóc đó!
Thiên Hương nói:
- Ở Át Ra bé chả như thế này bao giờ cả!
Hùng nói:
- Ở địa cầu khóc thường lắm.
Thúy Hồng lên tiếng:
- Chẳng hạn như chị, chị khóc hoài à!
Tuấn hỏi Thiên Hương:
- Tại sao bé lại chạy trốn? Mình bé làm sao biết đường vào rừng được? Bé nhớ là mấy anh hứa dẫn bé đến chỗ ba bé đón mà...
Thiên Hương nhìn bọn Tuấn có vẻ biết ơn. Cô bé nói:
- Bé biết vậy... nhưng...
Hoa hỏi:
- Bé có sợ không?
Thiên Hương gật đầu:
- Bé sợ lắm! Nhất là bé gặp một con gì có răng ghê quá, nó cứ chực cắn bé.
Bọn Tuấn liền dẫn Thiên Hương ra khỏi nhà thờ. Quần áo Thiên Hương lem luốc. Đầu gối Thiên Hương trầy da rớm máu.
Vừa ra khỏi nhà thờ, chợt nghĩ ra điều gì, Thúy Hồng hỏi Thiên Hương:
- Tại sao em lại trốn vào nhà thờ?
- Tại vì bé nghĩ ở đó người ta không có làm điều gì xấu.
Tuấn hỏi:
- Bé còn giữ chiếc vòng không?
- Còn! Chiếc vòng đó của bé mà!
- Đưa anh giữ cho, chừng nào gặp ba, anh sẽ đưa lại. Ở địa cầu, giữ chiếc vòng đó nguy hiểm lắm.
Thiên Hương lấy chiếc vòng đưa cho Tuấn. Tuấn bỏ ngay vào túi.
Thiên Hương hỏi Tuấn:
- Bây giờ anh dẫn bé vào rừng nghe?
Thúy Hồng nói:
- Trước khi vào rừng, Thiên Hương phải rửa cho sạch sẽ đã.
Thúy Hồng bèn dẫn Thiên Hương lại một vòi nước công cộng rửa mặt và rửa vết thương ở đầu gối cho Thiên Hương.
Trong khi rửa, Thúy Hồng hỏi:
- Tại sao bé nói quần áo này không phải quần áo của bé?
Thiên Hương đáp:
- Quần áo này là quần áo địa cầu. Ở Át Ra bé mặc quần áo kiểu khác. Ba bé bắt mặc như thế này để ở đây không ai biết bé ở hành tinh khác đến.
Hùng hỏi:
- Làm sao bé có quần áo này được?
Thiên Hương cười:
- Ba bé mượn bộ này ở bảo tàng viện.
Thúy Mai hỏi:
- Tại sao ở bảo tàng viện lại có quần áo của địa cầu?
Thiên Hương đáp:
- Ở Bảo tàng viện Át Ra có để một con búp bê mặc quần áo này tượng trưng cho một đứa bé gái ở địa cầu.
Tới đây, Tuấn nói:
- Thôi trời chiều rồi? Mình phải tìm đường vào rừng để đón ba Thiên Hương.
Thúy Hồng hỏi:
- Mình về nhà lấy xe hả anh?
Tuấn có vẻ suy nghĩ:
- Đâu được! Mình phải đi bộ! Em nên nhớ là mọi người hiện giờ đang tìm chúng ta. Nếu chúng ta bị bắt gặp thì hỏng cả, không thể nào giúp Thiên Hương gặp phi cơ liên hành tinh được.
Tuấn im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Chúng ta không thể nào theo đường cái vào rừng được vì mọi người sẽ đón chúng ta ở đó. Chúng ta phải vào rừng bằng lối khác. Nhưng khó khăn nhất là làm sao ra khỏi quận cho mọi người khỏi trông thấy?
Hùng góp ý kiến:
- Theo tôi, mình đi theo đường chợ!...
Tuấn la to mừng rỡ:
- Phải! Theo đường chợ mọi người sẽ khó thấy chúng ta vì ở đó đông người.
Tất cả đều tán thành ý kiến của Hùng, nhưng mọi người đã lầm...
*
- Ô kìa! Ở Át Ra cũng có thứ này!
Bọn Tuấn ngạc nhiên nhìn theo tay cô bé.
Một bà lão đang đứng bán bong bóng, một tay bà cầm chùm bong bóng đủ màu sắc, một tay bà cầm một cái bong bóng thật bự.
Cả bọn ngạc nhiên thấy Thiên Hương chạy lại cầm ngay lấy chiếc bong bóng bự trên tay bà lão rồi nói:
- Cám ơn bà!
Tuấn hoảng hốt la to:
- Thiên Hương! Bé trả lại bong bóng cho bà đó ngay.
Thiên Hương hỏi:
- Tại sao vậy anh?
- Tại vì bong bóng của bà đó chứ không phải của bé.
Tuấn bèn lấy chiếc bong bóng trên tay Thiên Hương trao lại cho bà lão. Bà lão có vẻ thương trẻ con nên mỉm cười thông cảm chả nói gì cả.
Thiên Hương ngạc nhiên:
- Nhưng... trẻ con mới chơi bong bóng mà các anh! Bà cụ này cũng chơi bong bóng à?
Tuấn cố giải thích cho Thiên Hương hiểu:
- Bà này bán bong bóng cho trẻ con đó!
Thiên Hương có vẻ không hiểu lời giải thích của Tuấn. Tuấn hơi buồn vì nếu có tiền nó đã mua cho Thiên Hương cái bong bóng đó rồi. Tuấn lôi Thiên Hương đi chỗ khác. Cô bé vẫn ngoái lại nhìn chùm bong bóng có vẻ tiếc rẻ. Nhưng chỉ chốc lát, cô bé quên ngay vì các gian hàng tràn ngập đủ loại đã đập vào mắt cô bé. Chỉ một gian hàng lê ghim, Thiên Hương hỏi Tuấn:
- Cái gì vậy anh?
Thúy Hồng đáp thay Tuấn:
- Đồ lê ghim!
- Người ta dùng thứ đó để làm gì?
Tuấn đáp:
- Để ăn.
Hùng thêm vào:
- Mát và ngon lắm!
Thiên Hương lại ngạc nhiên:
- Ăn ở đây hả?
Tuấn đáp:
- Không! Ăn ở nhà.
Thiên Hương cười nắc nẻ:
- Ăn ở nhà vậy người ta đem ra đây làm chi vậy? Ô kìa! Các trái kia cũng dùng để ăn phải không anh?
Thiên Hương chỉ vào một gian hàng trái cây, nào là táo, nho, sa-bô-chê trông thật ngon.
Tuấn đáp:
- Trái cây ở địa cầu đó! Ngon lắm!
Tuấn vừa đáp xong, Thiên Hương chạy như bay lại gian hàng lấy ngay một trái táo đưa vào miệng cắn một miếng ngon lành. Bọn Tuấn sững sờ kinh ngạc. Việc xảy ra nháy mắt, Tuấn chỉ còn kịp chạy lại la Thiên Hương:
- Thiên Hương! Bé đừng làm thế!
Thiên Hương vừa ăn vừa nói:
- Tại sao vậy? Bé đói lắm, cả ngày nay bé không ăn kẹo!
Lúc đó, bà bán hàng trái cây nói:
- Trái táo này năm mươi đồng. Tôi lấy rẻ...
Thiên Hương mỉm cười:
- Chúng ta là bạn phải không bà?
- Trái táo giá năm mươi đồng! Ba trăm một ký lô.
Thiên Hương hỏi:
- Bộ các trái táo này của bà à?
Bà bán hàng nạt to:
- Bộ tôi ăn cắp hả? Không của tôi thì của ai? Em trả tôi năm mươi đồng!
Thiên Hương nói:
- Bộ bà muốn ăn một mình không cho ai ăn hết hả? Ở Át Ra đâu có vậy.
Bà bán hàng có vẻ giận hơn trước:
- Mầy đã ăn trái táo một miếng, mầy phải trả tao tiền.
Thấy tình thế căng thẳng, Tuấn xen vào:
- Thưa bà! Bé này không có tiền.
Bà chủ gian hàng giật nẩy mình:
- Sao, nó không có tiền hả? Nó ở đâu vậy? Cha mẹ nó ở đâu?
Thiên Hương nói nho nhỏ:
- Bé ở địa cầu có một mình.
Tuấn lấy quả táo trên tay Thiên Hương đưa cho bà bán hàng:
- Cháu trả lại bà! Xin lỗi!
Bà bán hàng quát to:
- Bộ tụi bây nói tao điên hả? Ai mua trái bị cắn dở như thế này?
Thúy Hồng nói:
- Bà cắt ra...
- Không, trả tao năm mươi đồng.
Thúy Mai núp sau Tuấn nói:
- Bà ác quá! Không thương con nít!
- Thương hả? Nó là đứa mất cha mất mẹ nên mới ăn cắp táo của tao.
Thiên Hương cãi:
- Bé không mất cha, mất mẹ. Ba bé đang ở mặt trăng.
Không để ý đến lời nói lạ lùng của Thiên Hương, bà bán hàng quay sang bọn Tuấn:
- Tụi bây đi chung với nó phải không?
Tuấn thì thầm:
- Thưa bà, phải! Bé Thiên Hương này đang viếng địa cầu.
Nghe câu trả lời của Tuấn, bà bán hàng mừng rỡ:
- Nếu vậy tụi bây phải hùn tiền lại trả cho tao.
Tuấn, Hoa, Cường, Hải lấy tay lục túi... Chúng chả còn đồng nào cả. Thấy chúng đứng yên lặng, bà bán hàng quát to:
- Tụi bây không có tiền hả? Đi ngay không tao đập chết hết bây giờ.
Không chờ bà bán hàng quát lần thứ hai, bọn Tuấn nắm tay Thiên Hương chạy một mạch không kịp thở. Khi chạy ngang một chuồng gà, Thiên Hương dừng lại. Nhiều con gà mập béo mũm mĩm đang chạy tung tăng trong một cái chuồng tre khá rộng. Thiên Hương hỏi Tuấn:
- Phải các con kia là những con vật không hả anh?
Tuấn đáp:
- Phải! Đó là gà!
Cường chép miệng:
- Rô-ti ăn ngon lắm!
Thình lình Thiên Hương chạy như bay lại chuồng gà vừa mở cửa chuồng vừa la bà bán gà:
- Bà là người ác!
Cửa chuồng gà vừa mở, đàn gà được tự do liền chạy tung tăng ra khắp các phía. Bà bán gà sững sờ không kịp phản ứng. Bà chỉ còn biết la thất thanh:
- Ăn cắp! Ăn cắp! Gà của tôi chạy hết rồi!
Bọn Tuấn lại thêm một phen kinh sợ. Cả mấy đứa đứng yên bất động chả biết xử trí ra sao cả.
Nghe tiếng la của bà bán gà, mọi người bu lại. Nhiều tiếng hỏi dồn dập:
- Cái gì vậy?
- Cái gì mà bà la dữ vậy?
Bà bán gà nắm chặt tay Thiên Hương. Bà hổn hển nói:
- Con nhỏ này mở chuồng gà làm gà tôi chạy hết rồi.
Lúc đó, đàn gà của bà đó đã chạy lung tung khắp cả mọi ngả. Có con phóng chạy vào chỗ bán hoa làm các bình hoa đổ lung tung. Có con chạy ùa lên trên các hàng bánh làm bánh dơ ăn không được. Mọi người ùa chạy tìm bắt gà lại dùm nhưng hoài công. Bà bán gà lay mạnh Thiên Hương:
- Gà của tao! Gà của tao! Tao giết mầy!
Thiên Hương sợ xanh lè xanh lét. Cô bé van xin:
- Thưa bà! Bà đừng giết tôi!
Tuấn chợt bừng tỉnh chạy lại kéo Thiên Hương thoát khỏi tay bà bán gà nhưng bà bán gà vẫn cố lấy hết sức mình giữ cô bé lại.
Thúy Hồng rống lên:
- Bà buông cô bé ra! Cô bé này không phải là người ở địa cầu.
Thúy Mai khẩn cầu:
- Thưa bà! Bà tha dùm cô bé này vì bé ở Át Ra.
Nhưng bà bán gà vẫn không lay chuyển trước những lời van xin của Thúy Mai. Bà càng la to hơn:
- Bớ cảnh sát! Bớ cảnh sát! Gà của tôi! Gà của tôi mất hết rồi!
May mắn lúc đó bà ta vuột tay Thiên Hương. Chỉ nháy mắt, bọn Tuấn kéo Thiên Hương chạy như bay vào đám đông.
Nghe tiếng la, thầy cảnh sát Canh ỳ ạch ôm cái bụng bự chạy tới.
Thoáng thấy bóng thầy cảnh sát, bọn Tuấn lại càng hoảng hốt. Tuấn la lên:
- Chạy vào đây mau!
Cả bọn chạy nhanh vào một gian nhà. Tuấn khóa ngay cửa lại. Chúng vừa vào thư viện quận.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VI