Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

CHƯƠNG XIV_ĐẤT NGHỊCH


CHƯƠNG XIV


- Cậu ngó bộ có vẻ thản nhiên bình tĩnh lắm nhỉ, hả cậu Trọng Minh ?

Trọng Minh ngước lên nhìn bà Lê Phi, người vừa đặt câu hỏi lại vừa như hơi mỉm cười với chàng thì phải.

- Dạ, có gì mà không thản nhiên bình tĩnh kia chứ ạ, thưa bà ?

Thiếu phụ hơi mỉm cười ? Không rõ có phải vậy không ? Bà có hơi mỉm cười với Trọng Minh thật không ? Khó mà biết chắc ! Chỉ thấy rõ rằng, trong một thoáng, sắc diện thiếu phụ chợt dịu hẳn lại, trông đẹp vô cùng.

Tâm linh bén nhậy, cảm quan tinh tế, chàng trai thành thị xúc động thực sự khi bắt gặp cái sắc diện dịu dàng thoáng qua nhanh, rất nhanh đó. Thoáng qua rất nhanh nhưng cũng đủ khiến được Trọng Minh cảm thấy cõi lòng ấm hẳn lại. Chàng thấy vững tâm với ý nghĩ: “Bà này có vẻ như muốn che chở cho mình!”. Chàng trai im lặng, hân hoan với ý nghĩ chủ quan ấy. Ông Lê Phi không để ý nên không biết gì hết. Riêng Trọng Minh, tư tưởng lôi đi xa, lại khiến chàng thầm thì tự nhủ: “Trông bà ấy giống Chi Lan quá ! Khi mỉm cười, làn môi trên cũng nhẹ rung như cánh bướm, đồng tiền cũng lúm sâu một bên má, y hệt.”

Trên bếp than, ấm nước sắp sôi, bắt đầu reo. Lúc đó trời đã chạng vạng. Màn đêm đang từ từ buông xuống, im lặng, nhẹ nhàng. Chiếc đèn dầu lửa, sợi tim trắng ôm tròn ngọn lửa to, tỏa ánh sáng chan hòa.

Trọng Minh bật thốt:

- Chi Lan giống bà y hệt !

Ông Lê Phi quay ngoắt mặt lại. Câu nói chàng trai vừa thốt khiến ông như muốn phát điên lên. Tiến lại trước mặt chàng trai, ông đưa bàn tay hộ pháp chộp cứng ve áo. Xương quai hàm ông nổi hằn hai bên má:

- Tôi cấm cậu nhắc đến tên Chi Lan nữa đó !

Trọng Minh vẫn bình tĩnh:

- Tại sao lại phải thế, thưa ông ? Tôi có mặt ở đây đêm nay cũng là với mục đích tranh luận về việc Chi Lan mà. Tôi cũng cùng một tâm trạng như ông vậy đó, thưa ông ! Cũng còn nhiều điều uẩn khúc đang cần tìm hiểu. Chiều hôm đó, Chi Lan cần gặp tôi để cho biết nhiều điều quan trọng. Những điều quan trọng ấy, buồn quá, giờ đây còn mong gì biết được nữa.

Từ từ quay mặt đi, người cha thẫn thờ rời bàn tay khỏi vạt áo sơ-mi trắng của chàng trai đã bị vò nát, cố nén niềm đau khổ, uất hận trong lòng.

- Những điều quan trọng ? Hừ ! Nếu đúng là tại những điều quan trọng đó mà…

- Ông muốn nói gì, tôi chẳng hiểu ?

- Còn gì mà không hiểu ? Cậu tới vựa rơm gặp con gái tôi ! Nó nói thẳng cho cậu biết là nó đã được tôi hứa gả cho thằng Giậu. Giữa nó và cậu không còn có thể có một cái gì được nữa, thế là cậu… hừ !

- Ông cứ nói tiếp: thế là tôi nhẩy chồm lên ôm chặt lấy nàng… Ông định nói thế chớ gì, phải không ?

Nói xong, Trọng Minh quay nhìn về phía bà Liên. Chàng muốn gặp tia mắt bà. Thiếu phụ đã xây mặt qua phía khác từ lúc nào.

- Vậy ra ông bà cho rằng tôi có đủ can đảm để làm một việc hết sức đê hèn như thế ?

Bà mẹ lẩm bẩm nói như người ngủ mơ:

- Chịu ! Tôi không biết ! Tôi không biết gì nữa hết !

Vẻ mặt tươi đẹp dịu dàng hồi nãy lại biến mất nhường chỗ cho một sắc diện xa vắng lạnh lùng, khó hiểu, vô cùng khó hiểu. Trọng Minh lại cảm thấy buồn khổ hơn hết cả bao giờ.

Việc ngồi bất động để đợi chờ, khiến ông Lê Phi bực bội, khó chịu. Chân tay ông ngứa ngáy cần phải làm ngay một cái gì đó. Với vội cái ống vố, ông lấy thuốc, cặm cụi, tỉ mỉ nhồi, vun gọn từng sợi thuốc một, xong, lại… đặt tẩu thuốc lên mặt bàn. Mấy ngày nay, hơi thuốc lá chỉ khiến ông thêm đắng miệng.

Ba người, không còn gì để nói với nhau nữa, đều im lặng. Thời gian như kéo dài thêm ra. Mãi sau, mới thấy quả đấm cửa bằng sứ trắng từ từ xoay một vòng. Cánh cửa bật mở. Giậu bước vào.

Ông Lê Phi nhìn lên:

- Cháu đi đâu mà mãi bây giờ mới tới?

- Bác cứ hỏi anh hương quản đây. Có một con thú dữ rất nguy hiểm mới lạc về đây. Tất cả mọi người, ai nấy đều khiếp nhược không dám làm gì cả. Cháu sẽ đích thân bắn hạ nó cho bác coi.

*

Con bé Chi Thoa đâu nhỉ ? Suốt cả ngày, Giậu cứ loay hoay với câu hỏi đó hoài. Câu hỏi mang nặng ý nghĩa đe dọa, không khác gì nơi đầu một sợi dây mục ải có lưỡi gươm sắc, nặng, treo buộc lửng lơ.

Phải chăng gã hối tiếc đã không hạ ngay lưỡi gươm đó xuống, đã để sẩy mất dịp may, cả kiếp người mới có một lần, dịp may… đẩy con bé rơi xuống vực sâu, mà không một người nào hay biết. Bất quá, mọi người cũng sẽ chỉ kháo nhau: tai nạn, đúng là một tai nạn… vô ý hụt chân. Rồi thôi !

Sau mấy câu trao đổi, Giậu biết chắc là cô bé vẫn chưa nói gì hết. Niềm băn khoăn lo lắng, giờ phút khắc khoải bồn chồn, tâm trạng của một người đặt chân vào hang cọp, bay biến hết… Nếu vậy, còn có thể vớt vát được, còn hy vọng cứu vãn được tình thế. Nhưng phải hành động thật lẹ, thật cấp kỳ. Gã trai xứ lạ kia phải chết, chết thật mau mới được. Người chết không nói được bao giờ, kể gì đến việc ở đó mà cãi, mà tự biện hộ. Người chết là hết chuyện. Ai hơi đâu mà hỏi han thắc mắc mãi làm gì ?… Giậu ngẩng nhìn ngay mặt Trọng Minh. Hắn lại còn nhếch môi mỉm một nụ cười nữa là khác. Nụ cười của kẻ thắng nhìn kẻ chiến bại.

Trọng Minh lớn tiếng, nói với tất cả mọi người:

- Tôi trân trọng nhắc lại, nhắc lại một lần nữa với quý vị rằng: chiều hôm đó tôi không đi tới vựa rơm. Vì lẽ đã hứa với cô bạn đồng nghiệp của tôi, cô Bạch Phụng, như thế. Và cũng vì giữ lời hứa, tôi không tới để đến nỗi sự việc đáng tiếc mới xẩy ra.

- Con bé Lài đã trông thấy cậu mà !

- Đúng ! Cô Lài đã trông thấy tôi đi về hướng đó. Như vậy vẫn chưa có nghĩa là...

Đêm nay, ngoài việc tự biện hộ, đấu lý để tự vệ, Trọng Minh còn có ý định tấn công. Khi đặt chân bước vào đây, hồi nãy, chàng nhận ra vẫn khung cảnh cũ, vẫn các diễn viên cũ, tưởng chừng như màn bi kịch buổi đêm vừa qua chưa chấm dứt, vẫn kéo dài cho tới tận bây giờ. Chàng trai muốn diễn xuất tiếp chỗ tạm ngưng hồi đêm qua, và chàng mong muốn nhất là gã Giậu sẽ lại nổi nóng… Anh chàng này lạnh lùng buộc tội:

- Chính tôi, tôi biết là hắn có đi tới vựa rơm.

Lời nói từ miệng Giậu thốt ra khiến mọi người bàng hoàng sửng sốt. Từ lúc khởi thủy cho đến bây giờ, đây là lần thứ nhất Giậu xác nhận sự có tội của Trọng Minh. Ông Lê Phi đứng phắt dậy:

- Sao ? Cháu nói sao ?

- Cháu biết hắn đã vào vựa rơm.

- Ủa ! Thế tại sao anh không nói ngay từ lúc đầu ? – Câu thắc mắc này là của Đặng Sâm.

- Ông không biết gì cả. Tôi muốn để dành đến lúc sau chót mới buộc tội, cho hắn hết đường chối cãi. Nói ngay từ lúc đầu ! Hừ ! Nói ngay từ lúc đầu để các người sẽ bảo rằng vì ghen mà tôi hăm hở buộc chết cho y, vì ghen mà tôi đặt điều cho tên tình địch. Vả lại, tôi cho rằng lời chứng của cô Lài cũng đủ lắm rồi. Ai ngờ hắn lại gan lì đến cỡ đó. Thì ra, – Giậu quay nhìn ông Phi, – bác à ! Hắn biết được chỗ yếu của bác là: một khi còn có điều nghi hoặc, bác sẽ không giết hắn vội đâu.

Viên hương quản Đặng Sâm không ưa cái lối biện thuyết hùng hồn trơn tru như nước chảy này. Thực tế hơn, ông hỏi sát đến tận nơi:

- Anh nói anh biết hắn đi tới vựa rơm rồi vào đó ? Anh biết trong trường hợp như thế nào ?

- Trường hợp nào mà tôi biết đích được ? Đây, dễ lắm ! Này nhé ! Ông hương quản ! – Giâu mỉm một nụ cười xã giao – ông tha thứ cho tôi điểm này, nghe ! Tôi đã trộm phép ông đi đặt mấy cái bẫy cầy hương tại bìa rừng gần bãi cỏ nhà già Thoại. Đứng ở chỗ gò đất cao chỗ bìa rừng ấy, có thể nhìn tới cửa vựa rơm nhà bác Phi được. Lúc đó vào khoảng 6 giờ chiều, tôi trông rõ Trọng Minh tiến vào vựa rơm. Rõ ràng hắn đưa tay kéo cánh cửa vựa mà.

- Có đúng là Trọng Minh không ? Chắc không ?

- Chắc !

Sắc mặt ông Lê Phi tái mét. Ông bước một bước tới bên khẩu súng vẫn nằm im trên bàn.

Trọng Minh la lên:

- Láo ! Nó nói láo đấy ! Hắn lừa dối các ông đấy ! Đây, tôi xin chứng minh !

Tiếng nói lớn của Trọng Minh hàm súc nhiều âm thanh thành thực. Giọng la đó nghe không phải giọng la của một người đang run sợ. Trái hẳn thế, âm thanh tiếng nói ngầm chứa một sự thật ! Và sự thật đó là: oan, bị kết tội oan ! Âm thanh rổn rảng như chuông đổ hồi ấy khiến ông Lê Phi chợt cảm thấy xúc động. Ông khựng ngay lại cùng một lúc với viên hương quản. Đặng Sâm đã định chồm tới ngăn giữ ông Lê Phi. Giây phút ngập ngừng đó, Giậu kinh hãi nhất. Mọi người do dự một phút là hắn bị nguy một phút. Vì vậy, hắn cố gắng phá tan giây phút ngập ngừng đó bằng mọi cách. Quát lên chẳng hạn:

- Đừng nghe nó ! Thằng này nói khéo lắm ! Đừng nghe nó ! Và xin tất cả đừng quên rằng nó là một tay đóng kịch rất tài. Đóng kịch ! Nghề ruột của hắn mà !

Lập luận của Giậu đã có hiệu quả. Ánh mắt của ông Lê Phi gườm gườm. Nét mặt ông đanh lại. Trọng Minh nói ngay:

- Tôi xin chứng minh !

Viên hương quản hối thúc:

- Thì chứng minh đi !

- Hồi 6 giờ chiều hôm đó, tôi cùng với hai người bạn tôi là Võ Mạnh Tôn, Trần Phiên, lúi húi làm việc cho đến tối mịt kia mà ! Không tin, các ông cứ đi hỏi họ thử coi !

Giậu lại hét lên:

- Các bạn nó ! Ha ! Ha ! Dĩ nhiên là các bạn nó sẽ phải nói tốt cho nó chứ ! Riêng tôi, tôi đích mắt trông thấy nó bước vào trong vựa rơm.

Ông Lê Phi lại ngập ngừng thấy rõ. Bà Lê Phi nhích động thân mình khiến mọi người chú ý, ngạc nhiên. Thiếu phụ sáp lại bên bàn, chộp lẹ khẩu súng của chồng. Không để ông Lê Phi kịp phản đối, bà nói chặn ngay:

- Để mình khỏi hấp tấp hành động không kịp suy nghĩ kỹ, gây việc đáng tiếc rồi có muốn lấy lại cũng không còn được nữa !

Ông Lê Phi trừng mắt nhìn vợ:

- Đưa cho anh, mình !

- Không !

Và ôm chặt khẩu súng áp vào mình, bà mẹ nói tiếp:

- Để nghe cậu ấy nói nốt đã nào ! Em cho rằng cậu ta chưa nói hết đâu. Em linh cảm thấy rõ như thế !

Trọng Minh khẽ gật đầu:

- Quả có thế ! Bà nhận xét rất đúng ! Tôi chưa nói hết! Tại đây, có một kẻ đã nói dối ! Có một kẻ đã cố ý làm cho mọi người tin rằng chính tôi đã đích thân bước vào vựa rơm. Tất nhiên các vị sẽ hỏi: hắn làm thế, hắn nói dối nhằm mục đích gì ?

Liếc mắt, Trọng Minh lại thấy Giậu nắm chặt hai bàn tay. Gã lại có cái nét mặt hầm hừ, đằng đằng sát khí y hệt tối hôm trước, không còn cái vẻ nghênh ngang tự mãn như lúc mới bước vào nữa. Chàng âm thầm thích thú, lẩm bẩm: “Cảnh diễn xuất không bị gián đoạn một chỗ nào !”

Bà Liên hỏi ngay:

- À ! Nhưng kẻ đó làm thế vì lý do gì ?

- Để che giấu điểm cốt yếu này: một kẻ khác đã bước vào trong vựa rơm chứ không phải tôi ! Có đúng thế không, hả… anh Giậu ?

Gã trai lao vút người như con beo gấm chồm tới con mồi. Một cánh tay vung lên, nhưng Trọng Minh đã sẵn sàng đón đợi.

Lẹ làng như con vượn, chàng cúi mình né thoát, đồng thời tống một quả đấm trúng bụng trên, sát ngực địch thủ, chếch về phía dạ dầy. Giậu “hự” khan một tiếng, nghẹt cả hơi thở. Y há miệng định nói cái gì đó, nhưng chỉ phát ra những tiếng ú ớ… có tới nửa phút sau, anh ta mới nói ra tiếng, lắp ba lắp bắp:

- Trời… ơi… ! Mọi người lại…đi... nghe nó… kìa… !… Nghe… một thằng con trai… xứ lạ… ! Chính… hắn… ! Chính hắn… đã giết… Chi Lan !

Trọng Minh cãi ngay. Chàng linh cảm là mình đang chiếm ưu thế. Ưu thế rất mỏng manh, cần phải giữ lấy, cần phải bảo vệ cho bằng được cái ưu thế ấy.

- Không ! Tôi không giết nàng ! Anh biết điều đó hơn ai hết. Vì… chính anh đã có mặt trong vựa rơm !

- Tao ?

- Đúng ! Chính anh đã bước vào trong đó ! Chính anh đã cưỡng hiếp Chi Lan. Khi bị anh cưỡng hiếp, Chi Lan đã van nài, đã từ chối rồi giằng giật vung vít, khiến anh bị rớt mất một thứ. Và cái “thứ” đó, tôi đã lượm được đây.

- Rớt cái gì ?

Giọng nói hoảng hốt khác thường của Giậu, khi bị giáng một đòn tâm lý hết sức bất ngờ, đã tố cáo anh ta rõ rệt. Tiếng nói thảng thốt hơi vội đó khác gì đâu một lời tự thú !

- Một cái khuy áo mà bà Lê Phi đã nhận ra được xuất xứ. Tới gần đây và làm ơn cho xem áo vét của anh !

Hiện tại, trong gian nhà rộng, hình như chỉ còn có hai người: Trọng Minh và Giậu. Các người đứng quanh, ngậm miệng, giương mắt nhìn sự việc diễn ra trước mắt không khác những khán giả đứng xem một màn kịch.

Sự thật, sự thật mà bao nhiêu người mất công tìm kiếm sắp sửa xuất hiện nguyên hình. Thời gian chỉ còn tính được bằng giây đồng hồ. Chàng rể hụt, mặt cúi xuống chăm chú ngó chiếc khuy nhưng lại liếc rất nhanh ra phía cửa. Ủy viên Cảnh sát Đặng Sâm đã án ngữ ở đó từ bao giờ, đứng dựa lưng vào cánh gỗ.

- Có thể là tôi đã để tuột mất chiếc khuy này. Nhưng, như vậy không có nghĩa là…

Đối với ông Lê Phi, sự việc đột biến nhanh quá khiến ông không còn tỉnh táo nhận thức rõ rệt được gì nữa. Bà Liên thì cứ ngây người ôm chặt khẩu súng săn của chồng. Bà ôm chặt lắm, các ngón tay bấu chắc thân súng, trắng bệch ra mà bà cũng chẳng hay.

- Có nghĩa lắm chứ, anh Giậu ! Có nghĩa lắm, vì tôi đã lượm được nó dưới lớp rơm, đúng chỗ anh đã cưỡng bức Chi Lan. Này, nhìn cho rõ đi !

Trọng Minh xòa bàn tay. Chiếc khuy bằng đồng nhỏ nhít chẳng nghĩa lý gì nhưng giây phút này nó trở thành quan trọng trên mức tưởng tượng.

- Đó, mọi người nghe tôi nói có đúng không ? Tên này nó tinh ranh quỷ quyệt lắm mà. Cái khuy không đáng gì này, có thể là nó đã lượm được bất cứ tại một chỗ nào đó, rồi bây giờ bịa đặt nói lung tung. Đúng rồi ! Tôi mới đánh tuột mất tối hôm qua tại đây, chắc thế !… Ơ kìa, lạ quá ! Tất cả mọi người có vẻ như muốn tin lời nó nói láo chắc. Thì xin cứ nghĩ lại thử coi ! Đứa nào đã hẹn hò với Chi Lan? Và Chi Lan nóng lòng mong đợi ai đến ? Nó hay tôi ? Con bé Lài đã nói gì, hả ?

Lời gào thét như của kẻ điên khùng, lúc lại trầm xuống, trĩu nặng lo âu, rơi vào không gian trống rỗng. Giậu hốt hoảng quay mặt ngơ ngác tìm tia mắt của mọi người. Ai nấy đều quay mặt nhìn chỗ khác.

Tiếng Trọng Minh vang lên lồng lộng:

- Bây giờ chắc hẳn quý vị đã ý thức được vì lý do gì tên này lại hăm hở, sốt sắng buộc tội ác cho tôi rồi chứ ? Chi Lan chết một cách thảm khốc. Các vị muốn tìm ra ngay thủ phạm để trút hết hận thù. Đã có sẵn tôi làm mục tiêu, tiện quá ! Tên Giậu này cũng đã biết lợi dụng tình hình nóng bỏng đó để chiếm ưu thế ! Hừ !

Im lặng. Chỉ nghe rõ tiếng ấm nước sôi ùng ục trên bếp than hồng. Ngọn đèn dầu lửa hình như tỏa thêm ánh sáng. Bóng mấy người trên vách tường in đậm nét nhiều hơn.

Căn nhà của ông Lê Phi không có lầu. Chỉ có một khoảnh sàn gác lửng. Trên sàn gác lửng có hai căn buồng nhỏ. Một cánh cửa trên đó kêu “két” một tiếng. Tiếng động đột ngột lẻ loi khiến mọi người giật thót mình, quay đầu lại.

Trên đầu cầu thang, xuất hiện… Chi Thoa. Đôi mắt cô bé mở thao láo nhìn mọi người đang đứng rải rác trong bốn góc nhà, im lìm như những pho tượng bụt. Hai tay cô bé níu chặt lan can cầu thang. Cái miệng xinh xinh chợt thốt:

- Chiều hôm đó, anh Giậu đã vào trong vựa rơm.

____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XV