1
Em đi chầm chậm theo triền đồi. Đà Lạt buổi sáng mặt trời lên muộn,
sương còn giăng màn trắng đục trên những hàng thông xanh. Em ngước lên
cao, mây mờ che khuất mầu xanh của vòm trời trên kia. Vài tia nắng mai
thật nhạt, thật yếu ớt cố xiên thủng lớp mây dày để trải dài lên cỏ, để
nhảy múa lung linh trên những bông hoa dại rải rác khắp đồi. Em kéo cao
cổ áo len, chạy nhanh xuống thung lũng để sang sườn đồi bên kia. Ở đấy,
rừng thông có vẻ dày hơn, xanh hơn với những thân dài vút cao đùa reo
với gió ngàn, với tơ sương bàng bạc, với những đám mây chùng thấp xa xa…
Một con suối nhỏ chắn ngang lối đi, em dừng lại bên tảng đá đen lăn lóc
cạnh một gốc thông già, hai tay ôm lấy ngực thở nhè nhẹ. Mệt quá, em nghe
máu chạy bừng bừng trong huyết quản, tại hồi nãy mình chạy nhanh quá,
em thầm nghĩ. Em ngồi bệt xuống thảm cỏ, tựa lưng vào phiến đá, mơ màng.
Đám mây xám trên cao mỏng dần, mặt trời đã lên. Nắng vàng tươi, nắng
rực rỡ nô đùa trên vạt áo em mầu ngọc, trên cỏ xanh, trên dòng suối óng
ánh như con sông bạc trong truyện thần tiên mẹ thường kể dạo em còn bé
tí. Bóng dáng mềm dịu của người thiếu nữ từ bên kia đồi đi xuống làm em
chú ý. Tà áo trắng bay nhẹ trong gió lạnh buổi sớm, chập chờn như cánh
bướm non và đôi chân nàng thoăn thoắt lướt êm trên cỏ. Người thiếu nữ
thoáng chốc đã đến trước mặt em, môi hồng cười tươi phô hàm răng đều đặn
như hạt ngô, tay phải nàng ôm giá vẽ và tay kia xách chiếc túi mầu nâu.
Em và nàng chỉ cách nhau bằng con suối bạc, nàng gợi chuyện làm quen:
- Em bé ra đây từ hồi nào vậy ?
Em bối rối, em cười gượng gạo:
- Dạ… dạ… em ra từ sớm lận.
Người thiếu nữ vẫn cười nhìn em bằng đôi mắt đầy thiện chí:
- Em ra đây ngồi một mình không buồn sao ?
Em dạn dần:
- Rứa còn chị ? Chị cũng ra có một mình ?
Người thiếu nữ đặt giá vẽ xuống cỏ:
- Chị có công việc của chị chứ, cưng.
Em hỏi thật ngớ ngẩn:
- Chị vẽ à ?
Người thiếu nữ nghiêng nghiêng mái tóc:
- Ừ, em có thích vẽ không ?
- Thích, em mê hội họa lắm. Nhưng… nhưng em không biết vẽ.
Em lại hỏi:
- Chị là họa sĩ hả ?
Người thiếu nữ lắc đầu:
- Chị chả là gì cả, chị thích vẽ là chị vẽ, vậy thôi.
Người thiếu nữ căng bức họa còn vẽ dở lên giá:
- Lội qua giòng suối, sang đây với chị, em cưng.
Em như bị hấp lực bởi giọng nói trong veo thoát ra từ đôi môi hồng nhung, em cởi giày, đứng dậy, vén cao ống quần và tiến đến bờ suối.
Người thiếu nữ nhắc:
- Cẩn thận em, bờ suối trơn lắm đó.
Em thận trọng từng bước, nước lạnh làm em hơi buốt lòng bàn chân. Người thiếu nữ lại hỏi:
- Lạnh hở em ?
Em ngạc nhiên:
- Răng chị biết ?
Người thiếu nữ đưa tay đỡ em:
- Nhìn cái mặt em nhăn nhăn
Em tròn mắt nhìn nàng cười:
- Giống khỉ ăn ớt không chị ?
Người thiếu nữ chúm môi:
- Bậy nào, em đẹp hơn nhiều chứ lỵ.
Hai chị em cùng cười. Tiếng cười tan loãng mênh mông… Nàng hỏi em:
- À, em tên là gì nhỉ ?
- Em tên Sơn.
- Sao tên giống con trai vậy ?
Em cười:
- Tại ngày xưa em sinh thiếu tháng, khó nuôi, nên bà nội biểu ba phải đặt tên con trai cho em đó chị.
- Hay nhỉ, em là người Huế phải không ?
- Dạ.
- Hèn gì. Chị thấy em là lạ…
Em ngắt lời:
- Phải rồi, em lên đây chưa đầy một tháng mà. Em theo gia đình đổi lên đây…
Người thiếu nữ cầm lấy tay em:
- Chị hơi tò mò một chút, ba má em là công chức hả ?
Em kể:
- Không, ba em là thầu khoán. Tại vì tình hình Huế dạo này chộn rộn quá, ba em lại bị thất bại mấy cái áp phe, nên ông đưa cả gia đình lên đây thử thời vận.
Gió lồng lộng thổi, rừng thông reo vi vu. Em đến bên giá vẽ:
- Ồ, chị đang vẽ cảnh chi mà đẹp rứa ?
Người thiếu nữ đang lôi cây cọ từ trong chiếc xách màu nâu, ngẩng lên:
- Đố em đấy.
Em nhìn chăm chú vào bức họa:
- Em thấy một đỉnh núi… một đám mây... Và những hàng thông vút cao…
Người thiếu nữ đến sau lưng em, hơi thở nhẹ nhàng, em quay lại:
- Chết, em quên chuyện ni quan trọng lắm.
Nhìn đôi mắt ngạc nhiên của cô gái, em đưa một ngón tay lên môi:
- Em chưa biết tên chị.
Thiếu nữ đập nhẹ vào vai em:
- Vậy mà làm chị hết hồn. Chị tên là Vân, Bạch Vân.
Em vỗ tay reo:
- Tên của chị là mây trắng, là đám mây bông gòn lang thang trên kia. Chị đẹp quá, chị Vân ơi.
Chị Bạch Vân nhìn em chan chứa cảm tình:
- Sơn, em dễ thương lắm, ước gì chị có một cô em gái như em.
Em chớp nhẹ đôi mi. Em cũng ao ước như vậy chị Vân, giá chị là chị ruột của em nhỉ, chắc em là người hạnh phúc nhất trần gian. Chị dịu dàng quá, chị trong trắng như một thiên thần, chị xinh tươi như nàng tiên này. Em là đứa con gái duy nhất trong một gia đình có ba người con, mà chị Vân biết không ? Anh Hải em đã đi du học tận Tây Đức xa xôi ngàn dặm và bé Tuấn thì còn nhỏ xíu, em thật bơ vơ trong gian nhà rộng lớn. Ba mẹ đi vắng luôn, vú Thoan lại già nua lẩm cẩm, em chả biết chơi với ai ngoài con mèo Mi Mi… ước gì em có một người chị như chị, chị Vân ơi.
- Em nghĩ gì vậy Sơn ?
Em giật mình, nhìn chị Vân:
- Chị Vân, em đang nghĩ đến chị, em cũng ao ước có một người chị dịu hiền như chị rứa. Chị Vân ơi, chị cho phép Sơn được làm em của chị nghe.
Đôi mắt chị Vân rưng rưng, chị ôm em vào lòng:
- Sơn, không hiểu tại sao chị thấy thương em kỳ lạ, dù đây là lần thứ nhất chị em mình gặp nhau.
Em ngồi sát vào người chị Vân, bàn tay chị vuốt nhẹ mái tóc em. Sương tan dần trên cỏ xanh, sương nhạt mờ theo bóng nắng. Và em lâng lâng thả hồn theo muôn tiếng chim hót trên cành. Thời gian qua mau, em bảo chị Vân:
- Chết chưa, em làm rộn chị quá, chị còn phải vẽ nữa chứ.
Chị Vân dịu dàng:
- Hôm nay đặc biệt, chị cho phép chị nghỉ một buổi.
Em mân mê cây cọ trong tay chị Vân:
- Ngày mô chị cũng ra đây vẽ hả chị Vân ?
- Mỗi sáng chủ nhật thôi em, chị còn biết bao nhiêu công chuyện.
- Nhà chị ở mô ?
Chị Vân đưa tay chỉ về phía ngọn đồi hồi nãy chị đã từ đó đi xuống:
- Nhà chị ở sườn đồi bên kia.
Em nhìn về phía đối diện hướng nhà chị:
- Nhà em lại ở mép đồi bên ni, rứa là nhà hai chị em mình cách nhau bởi một thung lũng.
Chị Vân cướp lời:
- Và con suối nữa chứ.
Em quàng tay ôm vòng lưng nhỏ nhắn của chị Vân:
- Dạ… cả con suối nữa.
- Hôm nào rảnh, chị dẫn Sơn về nhà chị chơi nhé.
- Dạ.
- Chủ nhật tuần sau, Sơn nhớ lại đây gặp chị nhé.
- Dạ.
Chị Vân siết vai em:
- Trưa rồi, Sơn về đi kẻo ba má chờ.
Em quyến luyến:
- Chị Vân, tuần sau mình gặp lại nhau nghe.
- Ừ, Sơn cứ đến đây, sẽ gặp chị. Chủ nhật nào chị cũng ra đây vẽ cả mà.
Em lại cởi giầy để lội suối, em hỏi chị Vân:
- Chị về một lần với em chớ ?
Chị Vân mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền thấy thương:
- Chị ở lại vẽ chút xíu nữa. Sáng hôm nay nắng lên muộn quá, đến giờ này, rặng núi đằng kia mới thấy rõ, để chị tô màu nốt.
Em chần chừ, chưa muốn băng qua suối vội, em năn nỉ:
- Em ở lại xem chị vẽ nghe, chị Vân.
- Trưa rồi đấy, Sơn ạ.
- Một chút thôi mà chị.
- Ừ, thôi lại đây.
Em lại gần suýt soa:
- Ồ, tuyệt quá, đám mây giăng ngang đỉnh núi chị vẽ linh động ghê a.
Chị Vân vừa đưa cây cọ lên xuống lẹ làng, vừa bảo em:
- Chị sợ đám mây đó bay đi quá Sơn ạ, ít khi thấy được đám mây đẹp như vậy.
Em quả quyết:
- Đám mây đó sẽ không tan mô chị Vân ơi.
Chị Vân ngạc nhiên:
- Sao kỳ vậy Sơn ?
Em làm ra vẻ bí mật:
- Để em nói chị nghe hí. Em tên Sơn là núi, chị tên Vân là mây. Sáng ni mây gặp núi rồi thì núi sẽ ôm chặt mây lại, sức mấy mà mây bay đi cho được.
Gương mặt chị Vân sáng ngời, chị cười theo em:
- Sơn của chị lý luận hay ghê, chị chịu thua rồi đó. Ừ, thì em ráng giữ đám mây đó cho chị để chị hoàn thành xong bức tranh nhé.
Em đưa tay nhìn đồng hồ và chợt tiếc thời gian sao qua mau.
- Thôi em về nghe chị Vân.
- Ừ, lội suối coi chừng ngã em cưng. Tuần sau nhớ ra gặp chị nhé.
- Dạ.
Em chạy một mạch lên tới đỉnh đồi và quay lưng lại. Dáng dấp chị Vân thật nhỏ bé, màu áo trắng nổi bật giữa nền xanh của thảm cỏ, của ngàn thông và của vòm trời bao la biêng biếc trên cao.
Em gặp vú Thoan trên bậc thềm, đôi mắt vú nhíu lại:
- Con ni thiệt hết nước nói, đi chơi chừ mới chịu về.
Em nhảy chân sáo vào nhà:
- Còn sớm mà vú.
Vú Thoan gắt:
- Sớm, sớm, trưa đứng bóng rồi, ở đó mà sớm. Vô ăn cơm đi cho tao còn dọn dẹp.
Em không để ý đến lời nói gay gắt của vú Thoan. Em hiểu vú, sau cái chết của đứa con trai độc nhất, tính tình vú thay đổi hẳn đi. Vú hay gắt gỏng, vú hay bực tức vô duyên cớ và làm cho mọi người chung quanh phải khó chịu theo mình. Nghe ba kể lại, ngày xưa vú góa chồng sớm, có một đứa con trai không nuôi nổi nên phải gởi vào cô nhi viện. Vú là người cùng làng với ba, nên ba thương tình gọi đến nhà cho ở giữ anh Hải hồi đó mới lên ba. Ba me còn cho phép vú đem Lập, con của vú về ở chung nữa để mẹ con vú khỏi phải xa nhau. Anh Lập hơn anh Hải một tuổi, ba cho anh đi học và xem như con cháu trong nhà. Em vẫn nhớ mơ hồ cái dáng cao lêu nghêu và đen thui của anh Lập, mỗi lần anh leo lên cây trứng cá sau nhà hái trái cho em ăn. Rồi anh Lập thi rớt phần nhất, trong khi anh Hải tiếp tục học lên mãi. Anh Lập chán nản, anh đăng lính, từ đó anh theo đơn vị thuyên chuyển khắp nơi, cả năm mới về thăm nhà một lần. Vú Thoan vẫn ở lại nhà em và trở thành người quản gia trung thành thân tín. Sau ngày anh Hải xin được học bổng đi Tây Đức, nhà còn lại em và bé Tuấn. Vú Thoan thương hai đứa em còn hơn con ruột, vú săn sóc, chiều chuộng hai đứa đủ thứ, vú thường nói:
- Tội nghiệp hai đứa bây, ông bà bận làm ăn cứ đi hoài đi hủy làm tao phải sốt ruột theo. Con cái kháu khỉnh ri mà cứ để lăn để lóc.
Rồi cách đây hai tháng, hung tin từ biên giới đưa về, anh Lập đã hy sinh trong một trận đánh ở Cao Lãnh. Vú Thoan ngất đi trong tay người bạn đồng đội của anh Lập và khi tỉnh dậy, vú la vú hét, vú xổ tung mái tóc như bà điên. Vú lăn quay xuống nền nhà như cái vụ. Vú theo chiếc GMC chở linh cửu anh Lập về chôn tại quê chồng và khi trở lại, vú gầy sút hẳn đi. Từ đó vú ngẩn ngơ như kẻ mất hồn và đôi lúc vú dữ tợn kỳ lạ. Bé Tuấn thường gọi vú là bà chằng nhưng ba la, ba bảo nên thông cảm với hoàn cảnh Vú. Rồi gia đình em dọn lên Đà Lạt, vú xin theo, đôi mắt vú rưng rưng, cái miệng vú méo xẹo:
- Ông bà cho tui theo với, tui một thân một mình, chừ biết nương tựa vô mô nữa.
Tiếng bé Tuấn gọi làm em giật mình:
- Ăn cơm cho rồi chị Sơn, em đói quá.
Em bước lại bàn ăn, vú Thoan dở nắp lồng bàn:
- Bữa ni tao nấu bún, hai đứa bây gắng ăn cho no nghe.
Bé Tuấn láu táu:
- Bún chi rứa vú ?
Giọng vú Thoan bỗng trở nên hiền dịu:
- Bún cua đó con, ăn đi con, ăn cho mau lớn, mau mập, mau mạnh…
Đôi mắt vú nhìn sững ra khung cửa, em có cảm tưởng như vú đang nói với anh Lập, với đứa con thân yêu đã vĩnh viễn ra đi.
Vú ăn thật ít, vú đứng dậy, lặng lẽ đi ra sau bếp. Bé Tuấn thúc tay em:
- Em sợ vú Thoan quá chị Sơn ơi, ngó như mụ điên a.
Em trừng mắt:
- Tuấn không được nghĩ bậy nghe chưa ? Vú Thoan đang buồn nên vú mới rứa chớ.
Bé Tuấn nói lảng:
- Bún ngon ghê chị Sơn hí. À mà ba me đi mô lâu về rứa hè ?
- Ba me xuống Saigon, chắc chiều hoặc mai là ba me về đó.
Em trở về phòng. Đồng hồ trên tường gõ một tiếng. Quá trưa rồi. Em buông mình xuống giường và nghe cô đơn. Gian phòng như rộng hẳn ra, như thênh thang vô tận cho nỗi buồn dần lan khắp không gian. Ba ơi, ba đi đâu mà lâu vậy ? Me ơi, công việc làm ăn bận rộn đến nỗi me quên cả con sao ? Hôm chiều thứ năm, me bảo me đi đến thứ bảy về mà bây giờ đến chúa nhật rồi đó me ơi. Ngày nghỉ ở nhà không có me con buồn quá, vú Thoan thì càng ngày càng khật khùng, con sợ vú nổi cơn điên bất chợt ghê.
Em ngủ quên cho đến khi tỉnh giấc thì đã bốn giờ. Em vươn vai ngồi dậy, bước ra phòng khách. Bé Tuấn đang chơi với chiếc tàu bay giấy và vú Thoan ngồi tư lự bên bực cửa. Em lại gần:
- Vú xê một bên cho Sơn mở cửa.
Vú Thoan nhìn em dò hỏi:
- Lại đi mô nữa đây ?
- Sơn lên đồi chơi một chút mà.
Vú đứng dậy càu nhàu:
- Đi, đi mô mà đi hoài rứa không biết.
Sương lại bắt đầu xuống. Gió thổi về lành lạnh hất tung mái tóc. Em đếm từng bông hoa dại nở trên lối đi đưa em lên đến đỉnh đồi. Dưới thung lũng, con suối vẫn hiền hòa chảy qua bờ đá, nhưng chị Vân không còn ở đó nữa. Nơi chị Vân đặt giá vẽ ban sáng, thảm cỏ vẫn xanh tươi, ngàn thông vẫn vi vu ru vào hồn em nỗi niềm thương nhớ. Em cúi xuống nhặt một trái thông khô tung lên trời và gọi nhỏ chị Vân ơi, chị Vân ơi.
- Em bé ra đây từ hồi nào vậy ?
Em bối rối, em cười gượng gạo:
- Dạ… dạ… em ra từ sớm lận.
Người thiếu nữ vẫn cười nhìn em bằng đôi mắt đầy thiện chí:
- Em ra đây ngồi một mình không buồn sao ?
Em dạn dần:
- Rứa còn chị ? Chị cũng ra có một mình ?
Người thiếu nữ đặt giá vẽ xuống cỏ:
- Chị có công việc của chị chứ, cưng.
Em hỏi thật ngớ ngẩn:
- Chị vẽ à ?
Người thiếu nữ nghiêng nghiêng mái tóc:
- Ừ, em có thích vẽ không ?
- Thích, em mê hội họa lắm. Nhưng… nhưng em không biết vẽ.
Em lại hỏi:
- Chị là họa sĩ hả ?
Người thiếu nữ lắc đầu:
- Chị chả là gì cả, chị thích vẽ là chị vẽ, vậy thôi.
Người thiếu nữ căng bức họa còn vẽ dở lên giá:
- Lội qua giòng suối, sang đây với chị, em cưng.
Em như bị hấp lực bởi giọng nói trong veo thoát ra từ đôi môi hồng nhung, em cởi giày, đứng dậy, vén cao ống quần và tiến đến bờ suối.
Người thiếu nữ nhắc:
- Cẩn thận em, bờ suối trơn lắm đó.
Em thận trọng từng bước, nước lạnh làm em hơi buốt lòng bàn chân. Người thiếu nữ lại hỏi:
- Lạnh hở em ?
Em ngạc nhiên:
- Răng chị biết ?
Người thiếu nữ đưa tay đỡ em:
- Nhìn cái mặt em nhăn nhăn
Em tròn mắt nhìn nàng cười:
- Giống khỉ ăn ớt không chị ?
Người thiếu nữ chúm môi:
- Bậy nào, em đẹp hơn nhiều chứ lỵ.
Hai chị em cùng cười. Tiếng cười tan loãng mênh mông… Nàng hỏi em:
- À, em tên là gì nhỉ ?
- Em tên Sơn.
- Sao tên giống con trai vậy ?
Em cười:
- Tại ngày xưa em sinh thiếu tháng, khó nuôi, nên bà nội biểu ba phải đặt tên con trai cho em đó chị.
- Hay nhỉ, em là người Huế phải không ?
- Dạ.
- Hèn gì. Chị thấy em là lạ…
Em ngắt lời:
- Phải rồi, em lên đây chưa đầy một tháng mà. Em theo gia đình đổi lên đây…
Người thiếu nữ cầm lấy tay em:
- Chị hơi tò mò một chút, ba má em là công chức hả ?
Em kể:
- Không, ba em là thầu khoán. Tại vì tình hình Huế dạo này chộn rộn quá, ba em lại bị thất bại mấy cái áp phe, nên ông đưa cả gia đình lên đây thử thời vận.
Gió lồng lộng thổi, rừng thông reo vi vu. Em đến bên giá vẽ:
- Ồ, chị đang vẽ cảnh chi mà đẹp rứa ?
Người thiếu nữ đang lôi cây cọ từ trong chiếc xách màu nâu, ngẩng lên:
- Đố em đấy.
Em nhìn chăm chú vào bức họa:
- Em thấy một đỉnh núi… một đám mây... Và những hàng thông vút cao…
Người thiếu nữ đến sau lưng em, hơi thở nhẹ nhàng, em quay lại:
- Chết, em quên chuyện ni quan trọng lắm.
Nhìn đôi mắt ngạc nhiên của cô gái, em đưa một ngón tay lên môi:
- Em chưa biết tên chị.
Thiếu nữ đập nhẹ vào vai em:
- Vậy mà làm chị hết hồn. Chị tên là Vân, Bạch Vân.
Em vỗ tay reo:
- Tên của chị là mây trắng, là đám mây bông gòn lang thang trên kia. Chị đẹp quá, chị Vân ơi.
Chị Bạch Vân nhìn em chan chứa cảm tình:
- Sơn, em dễ thương lắm, ước gì chị có một cô em gái như em.
Em chớp nhẹ đôi mi. Em cũng ao ước như vậy chị Vân, giá chị là chị ruột của em nhỉ, chắc em là người hạnh phúc nhất trần gian. Chị dịu dàng quá, chị trong trắng như một thiên thần, chị xinh tươi như nàng tiên này. Em là đứa con gái duy nhất trong một gia đình có ba người con, mà chị Vân biết không ? Anh Hải em đã đi du học tận Tây Đức xa xôi ngàn dặm và bé Tuấn thì còn nhỏ xíu, em thật bơ vơ trong gian nhà rộng lớn. Ba mẹ đi vắng luôn, vú Thoan lại già nua lẩm cẩm, em chả biết chơi với ai ngoài con mèo Mi Mi… ước gì em có một người chị như chị, chị Vân ơi.
- Em nghĩ gì vậy Sơn ?
Em giật mình, nhìn chị Vân:
- Chị Vân, em đang nghĩ đến chị, em cũng ao ước có một người chị dịu hiền như chị rứa. Chị Vân ơi, chị cho phép Sơn được làm em của chị nghe.
Đôi mắt chị Vân rưng rưng, chị ôm em vào lòng:
- Sơn, không hiểu tại sao chị thấy thương em kỳ lạ, dù đây là lần thứ nhất chị em mình gặp nhau.
Em ngồi sát vào người chị Vân, bàn tay chị vuốt nhẹ mái tóc em. Sương tan dần trên cỏ xanh, sương nhạt mờ theo bóng nắng. Và em lâng lâng thả hồn theo muôn tiếng chim hót trên cành. Thời gian qua mau, em bảo chị Vân:
- Chết chưa, em làm rộn chị quá, chị còn phải vẽ nữa chứ.
Chị Vân dịu dàng:
- Hôm nay đặc biệt, chị cho phép chị nghỉ một buổi.
Em mân mê cây cọ trong tay chị Vân:
- Ngày mô chị cũng ra đây vẽ hả chị Vân ?
- Mỗi sáng chủ nhật thôi em, chị còn biết bao nhiêu công chuyện.
- Nhà chị ở mô ?
Chị Vân đưa tay chỉ về phía ngọn đồi hồi nãy chị đã từ đó đi xuống:
- Nhà chị ở sườn đồi bên kia.
Em nhìn về phía đối diện hướng nhà chị:
- Nhà em lại ở mép đồi bên ni, rứa là nhà hai chị em mình cách nhau bởi một thung lũng.
Chị Vân cướp lời:
- Và con suối nữa chứ.
Em quàng tay ôm vòng lưng nhỏ nhắn của chị Vân:
- Dạ… cả con suối nữa.
- Hôm nào rảnh, chị dẫn Sơn về nhà chị chơi nhé.
- Dạ.
- Chủ nhật tuần sau, Sơn nhớ lại đây gặp chị nhé.
- Dạ.
Chị Vân siết vai em:
- Trưa rồi, Sơn về đi kẻo ba má chờ.
Em quyến luyến:
- Chị Vân, tuần sau mình gặp lại nhau nghe.
- Ừ, Sơn cứ đến đây, sẽ gặp chị. Chủ nhật nào chị cũng ra đây vẽ cả mà.
Em lại cởi giầy để lội suối, em hỏi chị Vân:
- Chị về một lần với em chớ ?
Chị Vân mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền thấy thương:
- Chị ở lại vẽ chút xíu nữa. Sáng hôm nay nắng lên muộn quá, đến giờ này, rặng núi đằng kia mới thấy rõ, để chị tô màu nốt.
Em chần chừ, chưa muốn băng qua suối vội, em năn nỉ:
- Em ở lại xem chị vẽ nghe, chị Vân.
- Trưa rồi đấy, Sơn ạ.
- Một chút thôi mà chị.
- Ừ, thôi lại đây.
Em lại gần suýt soa:
- Ồ, tuyệt quá, đám mây giăng ngang đỉnh núi chị vẽ linh động ghê a.
Chị Vân vừa đưa cây cọ lên xuống lẹ làng, vừa bảo em:
- Chị sợ đám mây đó bay đi quá Sơn ạ, ít khi thấy được đám mây đẹp như vậy.
Em quả quyết:
- Đám mây đó sẽ không tan mô chị Vân ơi.
Chị Vân ngạc nhiên:
- Sao kỳ vậy Sơn ?
Em làm ra vẻ bí mật:
- Để em nói chị nghe hí. Em tên Sơn là núi, chị tên Vân là mây. Sáng ni mây gặp núi rồi thì núi sẽ ôm chặt mây lại, sức mấy mà mây bay đi cho được.
Gương mặt chị Vân sáng ngời, chị cười theo em:
- Sơn của chị lý luận hay ghê, chị chịu thua rồi đó. Ừ, thì em ráng giữ đám mây đó cho chị để chị hoàn thành xong bức tranh nhé.
Em đưa tay nhìn đồng hồ và chợt tiếc thời gian sao qua mau.
- Thôi em về nghe chị Vân.
- Ừ, lội suối coi chừng ngã em cưng. Tuần sau nhớ ra gặp chị nhé.
- Dạ.
Em chạy một mạch lên tới đỉnh đồi và quay lưng lại. Dáng dấp chị Vân thật nhỏ bé, màu áo trắng nổi bật giữa nền xanh của thảm cỏ, của ngàn thông và của vòm trời bao la biêng biếc trên cao.
Em gặp vú Thoan trên bậc thềm, đôi mắt vú nhíu lại:
- Con ni thiệt hết nước nói, đi chơi chừ mới chịu về.
Em nhảy chân sáo vào nhà:
- Còn sớm mà vú.
Vú Thoan gắt:
- Sớm, sớm, trưa đứng bóng rồi, ở đó mà sớm. Vô ăn cơm đi cho tao còn dọn dẹp.
Em không để ý đến lời nói gay gắt của vú Thoan. Em hiểu vú, sau cái chết của đứa con trai độc nhất, tính tình vú thay đổi hẳn đi. Vú hay gắt gỏng, vú hay bực tức vô duyên cớ và làm cho mọi người chung quanh phải khó chịu theo mình. Nghe ba kể lại, ngày xưa vú góa chồng sớm, có một đứa con trai không nuôi nổi nên phải gởi vào cô nhi viện. Vú là người cùng làng với ba, nên ba thương tình gọi đến nhà cho ở giữ anh Hải hồi đó mới lên ba. Ba me còn cho phép vú đem Lập, con của vú về ở chung nữa để mẹ con vú khỏi phải xa nhau. Anh Lập hơn anh Hải một tuổi, ba cho anh đi học và xem như con cháu trong nhà. Em vẫn nhớ mơ hồ cái dáng cao lêu nghêu và đen thui của anh Lập, mỗi lần anh leo lên cây trứng cá sau nhà hái trái cho em ăn. Rồi anh Lập thi rớt phần nhất, trong khi anh Hải tiếp tục học lên mãi. Anh Lập chán nản, anh đăng lính, từ đó anh theo đơn vị thuyên chuyển khắp nơi, cả năm mới về thăm nhà một lần. Vú Thoan vẫn ở lại nhà em và trở thành người quản gia trung thành thân tín. Sau ngày anh Hải xin được học bổng đi Tây Đức, nhà còn lại em và bé Tuấn. Vú Thoan thương hai đứa em còn hơn con ruột, vú săn sóc, chiều chuộng hai đứa đủ thứ, vú thường nói:
- Tội nghiệp hai đứa bây, ông bà bận làm ăn cứ đi hoài đi hủy làm tao phải sốt ruột theo. Con cái kháu khỉnh ri mà cứ để lăn để lóc.
Rồi cách đây hai tháng, hung tin từ biên giới đưa về, anh Lập đã hy sinh trong một trận đánh ở Cao Lãnh. Vú Thoan ngất đi trong tay người bạn đồng đội của anh Lập và khi tỉnh dậy, vú la vú hét, vú xổ tung mái tóc như bà điên. Vú lăn quay xuống nền nhà như cái vụ. Vú theo chiếc GMC chở linh cửu anh Lập về chôn tại quê chồng và khi trở lại, vú gầy sút hẳn đi. Từ đó vú ngẩn ngơ như kẻ mất hồn và đôi lúc vú dữ tợn kỳ lạ. Bé Tuấn thường gọi vú là bà chằng nhưng ba la, ba bảo nên thông cảm với hoàn cảnh Vú. Rồi gia đình em dọn lên Đà Lạt, vú xin theo, đôi mắt vú rưng rưng, cái miệng vú méo xẹo:
- Ông bà cho tui theo với, tui một thân một mình, chừ biết nương tựa vô mô nữa.
Tiếng bé Tuấn gọi làm em giật mình:
- Ăn cơm cho rồi chị Sơn, em đói quá.
Em bước lại bàn ăn, vú Thoan dở nắp lồng bàn:
- Bữa ni tao nấu bún, hai đứa bây gắng ăn cho no nghe.
Bé Tuấn láu táu:
- Bún chi rứa vú ?
Giọng vú Thoan bỗng trở nên hiền dịu:
- Bún cua đó con, ăn đi con, ăn cho mau lớn, mau mập, mau mạnh…
Đôi mắt vú nhìn sững ra khung cửa, em có cảm tưởng như vú đang nói với anh Lập, với đứa con thân yêu đã vĩnh viễn ra đi.
Vú ăn thật ít, vú đứng dậy, lặng lẽ đi ra sau bếp. Bé Tuấn thúc tay em:
- Em sợ vú Thoan quá chị Sơn ơi, ngó như mụ điên a.
Em trừng mắt:
- Tuấn không được nghĩ bậy nghe chưa ? Vú Thoan đang buồn nên vú mới rứa chớ.
Bé Tuấn nói lảng:
- Bún ngon ghê chị Sơn hí. À mà ba me đi mô lâu về rứa hè ?
- Ba me xuống Saigon, chắc chiều hoặc mai là ba me về đó.
Em trở về phòng. Đồng hồ trên tường gõ một tiếng. Quá trưa rồi. Em buông mình xuống giường và nghe cô đơn. Gian phòng như rộng hẳn ra, như thênh thang vô tận cho nỗi buồn dần lan khắp không gian. Ba ơi, ba đi đâu mà lâu vậy ? Me ơi, công việc làm ăn bận rộn đến nỗi me quên cả con sao ? Hôm chiều thứ năm, me bảo me đi đến thứ bảy về mà bây giờ đến chúa nhật rồi đó me ơi. Ngày nghỉ ở nhà không có me con buồn quá, vú Thoan thì càng ngày càng khật khùng, con sợ vú nổi cơn điên bất chợt ghê.
Em ngủ quên cho đến khi tỉnh giấc thì đã bốn giờ. Em vươn vai ngồi dậy, bước ra phòng khách. Bé Tuấn đang chơi với chiếc tàu bay giấy và vú Thoan ngồi tư lự bên bực cửa. Em lại gần:
- Vú xê một bên cho Sơn mở cửa.
Vú Thoan nhìn em dò hỏi:
- Lại đi mô nữa đây ?
- Sơn lên đồi chơi một chút mà.
Vú đứng dậy càu nhàu:
- Đi, đi mô mà đi hoài rứa không biết.
Sương lại bắt đầu xuống. Gió thổi về lành lạnh hất tung mái tóc. Em đếm từng bông hoa dại nở trên lối đi đưa em lên đến đỉnh đồi. Dưới thung lũng, con suối vẫn hiền hòa chảy qua bờ đá, nhưng chị Vân không còn ở đó nữa. Nơi chị Vân đặt giá vẽ ban sáng, thảm cỏ vẫn xanh tươi, ngàn thông vẫn vi vu ru vào hồn em nỗi niềm thương nhớ. Em cúi xuống nhặt một trái thông khô tung lên trời và gọi nhỏ chị Vân ơi, chị Vân ơi.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 2