Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

CHƯƠNG V_HỒ SEN VOI PHỤC


CHƯƠNG V


Đến địa đầu huyện Thanh Chương, mọi người mới hoàn toàn vững bụng. Không sợ quân theo, cũng khỏi lo bị đánh úp. Lại còn yên trí được nghỉ ngơi ăn uống.

Vì đã được tin báo trước nên quan huyện sở tại tổ chức cuộc đón tiếp thật chu đáo. Từ vua quan đến lính tráng, ai nấy đều có chỗ nghỉ chân tươm tất. Riêng đối với vợ chồng quan thầy cũ, ông huyện cố mời về tư thất để những giờ khắc nghỉ ngơi được thoải mái và ấm cúng. Trước cung cách niềm nở của họ Châu, vị nữ tướng họ Bùi tỏ ra hài lòng lắm.

Cẩn thận, Trần Quang Diệu căn dặn các tướng cạnh:

- Về đến đây, kể ra cũng đã tạm ổn. Tuy nhiên các ông nên nhớ đêm hôm vẫn phải tiểu tâm phòng bị. Nhất là chớ nên quá chén.

Một phó tướng thưa:

- Bẩm, tôi tưởng đã về đến đất nhà thì còn chi phải lo sợ nữa.

Diệu cười dễ dãi:

- Làm biếng như vậy không được đâu. Những tay cầm quân giỏi bao giờ cũng rình đánh vào lúc không ngờ nhất và vào chỗ cũng không ngờ nhất. Biết đâu đêm nay giặc chẳng tấn công trong khi chúng ta đang nhậu nhẹt hay là đã say bí tỉ!

□ 

Tiệc tẩy trần dọn lên thật là thịnh soạn. Quan huyện họ Châu thân rót rượu khuyên mời.

Quang Diệu thân mật nắm tay Văn Mẫn, kéo xuống ngồi cạnh.

- Ngồi xuống đây đi, ta cùng uống cho vui. À, tôi giao hẹn trước, mỗi người chỉ làm ba chén, rồi ăn cơm đấy nhé. Đủ để đỏ mặt thôi. Rượu nhiều không nên, ta còn phải đề phòng mọi việc bất trắc.

- Dạ.

Nâng ly lên chưa kịp uống, Diệu sực nhớ lúc nãy chỉ thấy bà huyện cùng cô con gái lên chào, còn cậu con trai thì vắng mặt.

Với giọng thân tình, ông thăm hỏi:

- À, thằng Tuệ con nhà ông bà dạo này làm ăn gì? Có khá không? Ở nhà hay đi vắng mà tôi không thấy?

Châu tri huyện hơi tái mặt, trả lời có vẻ lúng túng vì xưa nay không quen nói dối:

- Dạ, bẩm, cháu nó thói nào vẫn tật ấy, lêu lổng hoang đàng, đã bỏ nhà ra đi đến hơn một năm nay, chẳng đoái hoài đến cha đến mẹ...

- Nó đi biệt tích à?

Châu cúi gầm mặt thở dài:

- Dạ.

Uống một hơi cạn chén, danh tướng họ Trần khà một tiếng khoái trá khen:

- Rượu cúc của ông ngon thật đấy. Nhưng ông ngâm cái chi mà tôi nghe như hơi đăng đắng. Không được dịu như mọi lần.

- Dạ. Bẩm, tôi kiếm được ít mật nhân ngâm thêm với bài thuốc trước. Mật nhân có đắng thật, nhưng nó trị được bệnh tê thấp một cách thần tình...

Ông tướng gật đầu:

- Vậy cứ nên dùng. Nhất là bọn võ tướng chúng tôi lăn lộn quá nửa đời người ở những sơn lâm chướng khí chả mấy ai tránh được cái bệnh tê thấp...

- Dạ.

Quay trở lại câu chuyện vừa khiến cho chủ nhà buồn bực, vị thượng khách khuyên nhủ bằng những lời bộc trực:

- Ông Châu à, sinh con ai nỡ sinh lòng, ông cũng chả nên phiền làm chi. Duy có điều, trong thời buổi loạn ly này lòng người thay đổi thật khó lường. Nhất là những kẻ đã cùng đường. Chúng có một lối thoát khỏe khoắn vô cùng là "theo giặc".

Trong khi nhà chủ có tật giật mình, cứ cúi gầm mặt xuống, vị khách quý vẫn vô tình khuyên nhủ tiếp:

- Chẳng phải là tôi có bụng nghi ngờ gì thằng con của ông đâu. Nhung chuyện đời biết sao mà bàn trước được. Người ta thường nói: "Giáo đâm đang hoàng dễ tránh, tên bắn lén khó lường". Thật rất đúng. Nói giả dụ thằng con ông có bụng dạ nào, đố ông làm thế nào đề phòng cho siết được.

Viên tri huyện hồi hộp, tưởng chừng như đã bị quan thầy đoán đúng tim đen. Để khỏa lấp sự ngượng nghịu cố hữu của những người bắt buộc phải giấu giếm khi không quen dối trá, ông đứng dậy lên tiếng gọi xuống nhà dưới:

- Bà nó bảo con bưng tiếp đồ nhắm lên cho tôi nhé.

Không có tiếng đáp. Ô hay kìa, mẹ con nó chạy đâu rồi nhỉ?

Chưa kịp ngạc nhiên, ông đã thấy đầu óc choáng váng. Cũng bình rượu này, mọi ngày uống gấp đôi gấp ba vẫn tỉnh táo, sao bữa nay mới có ba chén đã chân tay bải hoải, phải vịn vào ghế mới đứng vững?

Bùi phu nhân là một người vô cùng tinh tế. Từ lúc vào tiệc đến giờ bà không bỏ sót một lời nói, một cử chỉ lúng túng của chủ nhân cũng như những lúc ông biến sắc.

Tửu lượng của bà rất cao, lúc vui đối ẩm với chồng cả bình chưa thấm tháp. Vậy mà bây giờ đã thấy mắt hoa, người hơi lảo đảo.

Bà nắm tay chồng khẽ bảo:

- Xem chừng không khéo chúng ta trúng phải thuốc mê.

- Phải rồi. Tôi đã hơi có ý nghi. Không ngờ lại là sự thật!

Ông cố đem hết ý chí chống lại với sức thuốc đang hoành hành trong cơ thể.

Viên tri huyện vừa gục xuống góc nhà bất tỉnh thì có tiếng người từ dưới nhà chạy lên hớt hải:

- Ông ơi! Ông có sai cái Tâm đi đâu không? Xưa nay có bao giờ nhà có khách mà nó dám bỏ bếp nước trống trơn thế này. Lạ quá ông ơi! Tôi chạy cùng khắp tìm đâu cũng không thấy nó.

Tới nhà trên bà huyện đứng chết sững trước cảnh tượng bi đát bất ngờ. Bà chưa kịp cúi xuống thử lay đánh thức ông chồng dậy thì từ dưới sân vọng lên mấy tiếng con Vàng tru thê thảm.

Rồi con vật tinh khôn xồng xộc chạy lên đại sảnh, ngó mặt chủ sủa vang trước khi cắn gấu áo lôi bà xuống sân.

Mất tinh thần, bà huyện để mặc cho con vật trung thành dẫn đi, không phản ứng.

Trong thời gian ngắn ngủi ấy, vợ chồng danh tướng họ Trần kẻ trước người sau, gục xuống bàn, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng thét tiếng la, trước khi mê man hẳn.

Chập sau, họ tỉnh dậy để thấy mình đã bị trói bỏ nằm còng queo dưới đất. Dây trói bằng gân hổ, chắc vô cùng.

Một bọn đầu trâu mặt ngựa lục lạo khắp gian phòng. Cầm đầu là một tên mặt mũi sáng sủa nhưng dáng điệu nghênh ngang hống hách.

Tưởng ai xa lạ, chả hóa ra thằng Tuệ, con trai của ông bà huyện Mẫn. Thì ra chính tên du đãng loại có học này đã dắt giặc về. Thảo nào lão huyện cứ lúng ta lúng túng!

Ông quan sở tại đáng thương này vừa hồi tỉnh, đang lồm cồm bò dậy. Ơ hay! Tai vạ xảy ra mau chóng đến thế kia ư? Đã tỉnh hẳn, ông ý thức được ngay mối nguy hiện tại và cái trách nhiệm to tát của mình trước biến cố do mình gián tiếp gây ra.

Có tiếng khóc thê thảm vọng lên như từ mạn cuối vườn. Nghe văng vẳng những lời kể lể. Trời ơi! Đúng là tiếng vợ ông! Lại tai vạ gì nữa đây? Ông tự hỏi và linh cảm một bất hạnh to tát vừa giáng xuống người con gái ông. Bây giờ ông mới nhớ Tâm vắng mặt một cách đáng nghi ngại trong khi nhà đang có khách.

Ông giật mình thấy vợ đầu tóc rũ rượi từ dưới nhà xông lên túm áo thằng con trai, vừa đánh vừa xé, vừa chửi như một mụ điên.

- Mày giở trò khốn nạn để hại người. Sao mày còn nhẫn tâm bóp cổ chết em mày để bịt miệng? Quân tàn ác! Đồ mọi rợ!

Ông chồng từ từ bước tới, giữ lấy tay vợ, kéo ra và khuyên giải bằng một giọng bình tĩnh bất ngờ:

- Thôi bà ơi! Việc đã dĩ lỡ rồi, khóc than cũng đến thế thôi. Bà phải để yên cho tôi bàn bạc với con nó xem có kế nào vẹn toàn không chứ.

Chả ai dám ngờ ông huyện trở mặt mau đến thế, trừ bà huyện đã thông cảm sau cái nắm tay can khéo của chồng.

Tự ái được vuốt ve, cậu cả Tuệ dương dương tự đắc:

- Thầy biết điều sớm như vậy là phải. Con vẫn bảo dù sao thầy cũng là người sáng suốt, hiểu thời cơ.

- Ờ, anh bảo các ông ấy ra ngoài kia chốc lát. Thầy có một điều cơ mật cần bàn với anh ngay bây giờ.

Hất hàm ra hiệu cho đồng bọn tạm rút xuống sân, Tuệ hách dịch truyền:

- Nghe tiếng ta gọi, các chú mới được lên, nghe.

Cẩn thận, ông huyện bảo vợ và con:

- Hai mẹ con hãy đóng giùm cửa nẻo lại cho thầy kẻo ở đây tai vách mạch rừng, không tiện.

Chiều ý người cha đã chịu thua mình một vố thật cay, Tuệ quay gót bước ra phía cửa chính. Nhanh như cắt, ông Mẫn vớ lấy bình rượu gần cạn trên mặt bàn ăn, vung lên và giáng thật mạnh xuống đầu thằng con "quý tử". Nghe tiếng gió, Tuệ vội nghiêng đầu tránh. Bình rượu đập trúng một bên đầu và cổ y, vỡ tan tành, miểng rơi loảng xoảng. Tuệ gục xuống sau một tiếng rú rợn người.

Hai vợ chồng chủ nhà, vội chạy lại mở trói cho hai vị khách quý nằm dưới đất theo dõi tấn kịch từ đầu chí cuối.

Quan văn và đàn bà có khác, họ lúng túng mãi chưa cởi được mối nào, lấy dao cắt mãi cũng không đứt nữa.

"Ầm ầm ầm", cánh cửa thông xuống vườn đã được phá tan. Bọn đầu trâu mặt ngựa tràn vào, hăng hái thí cho vợ chồng ông huyện mỗi người một nhát nằm quay đơ.

Tuệ mở mắt ra, khẽ la:

- Chớ có giết hai tên chánh phạm!

Trong khoảnh khắc, quên hẳn tình trạng bi đát của mình, hai cây cột chống trời của triều đại Tây Sơn ngậm ngùi rớt nước mắt xót thương cho nỗi bất hạnh to lớn của người cộng sự trung thành nhưng vô phước.

Riêng họ, những người suốt đời xông xáo trong chốn muôn quân nghìn ngựa vẫn không hề hấn gì, bây giờ bỗng thấy mình dường như sắp chết đuối khi chẳng may lơ đãng bước hụt chân vào một lỗ chân trâu nông choèn. Họ linh cảm thấy phen này nguy cơ thật lớn lao tuy bề ngoài tưởng như chẳng có gì đáng lo ngại lắm.

________________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG VI