Thứ Hai, 12 tháng 2, 2018

THẠCH THỦ DU XUÂN - Thạch Thủ


Để thực hiện đặc san Ngàn Thông Xuân Nhâm Tý, anh em trong tòa soạn phân chia mỗi một “ngoe” phụ trách một vài tiết mục. Sở dĩ Thạch Thủ “được” trao cho phận sự “du Xuân”. Nghĩa là làm một chuyến cà-lơ-thất thểu ở hè phố để ghi lại những sinh hoạt của thiên hạ trong dịp Tết con Chuột, là vì các quan to nhỏ trong tòa soạn đã… cậy nhớn bắt nạt Thạch Thủ mà gán cho những lý do sau:

- Mắt Thạch Thủ to như đèn xe ủi đất tất nhiên nhìn rõ mọi chuyện hơn người.

- Thạch Thủ, con người tò mò “nhất thế giới”, “cạnh tranh bất chánh” với “nghề” của đàn bà con gái, được “đặc phái” đi du Xuân hẳn sẽ không bỏ sót người nào, vật nào, xó xỉnh nào mà không dòm không ngó!

- Đây cũng là dịp để phạt tội Thạch Thủ đã chuyên môn tả chân và “xát xà phòng” anh em như trường hợp Quyên Di ươm mơThái Bắc ngát trên lưng đồi đã bị tên “đầu đá”… mổ xẻ từ sợi tóc, chân lông đến cả “bộ đồ lòng”, cho dù con nhà người ta có bô giai đến độ nào đi nữa dưới ngòi bút của “hắn” cũng trở thành… ma lem ma bùn, không khác gì khỉ đột trong sở thú! Vậy cho Thạch Thủ đi du Xuân là đúng “nghề của chàng” để “y… thị” quan sát bộ mặt thật, tốt đẹp hay xấu xa, của thủ đô trong những ngày Xuân.

- Đường phố dạo này đông người, hay kẹt xe, trong khi Thạch Thủ lại giống… con chuột cống (trời ơi!) ắt hắn dễ… chui rúc mà di chuyển!


Đấy, quý bạn độc giả thử nghĩ xem như vậy việc du Xuân đâu còn là một “dịp may hiếm có” cho Thạch Thủ? Tuy nhiên vì “thiện chí hòa bình”, Thạch Thủ vẫn “từng bước từng bước thầm, khi mùa xuân đang đến, lòng ta còn phơi phới, tim ta còn ngây ngất, cho đời ta sắp… giầu…”

Tuy nhiên, “gân” thì “gân” vậy chứ Thạch Thủ vẫn không thể quên mình là thằng con giai “trời bắt xấu”: mặt thì rỗ như tổ ong bầu, hay nói theo ngôn ngữ của các nhà địa chất học, rỗ như đá ong; đôi mắt thì tròng trắng lấn át tròng đen, hai con ngươi tối ngày… “chửi cha” nhau, luôn luôn đặt trong tình trạng báo động, chỉ chờ cơ hội là vượt biên giới… sống mũi để “uýnh lộn”, miệng thì rộng và méo xệch tới tận mang tai… coi cứ như là ống cống… cho nên, trong khi chờ đợi đi mỹ viện lột da (!), sửa mắt và khâu bớt miệng lại, hôm nay Thạch Thủ phải hóa trang bằng cách xùy ra hai bóp thuê của cô em gái cặp kiếng râm mà hai tròng kính to bằng hai cái bát hầu che bớt sự xấu xa tồi tệ của khuôn mặt, đồng thời lén lấy trộm cái ống vố của ông bố để thu gọn lại cái miệng cá ngão!

Sửa soạn sắc đẹp xong, chọn đúng giờ hoàng đạo và sau khi nhìn ra ngõ biết chắc là không có… dân kẹp tóc (sợ ra ngõ gặp gái thì xui cả năm, các cụ vẫn dậy thế đấy) Thạch Thủ mới xuất hành.

Trời Saigon mấy bữa nay lành lạnh. Thời tiết này chỉ các bà các cô là béo bở; chẳng thế mà áo ấm xanh, đỏ, tím, vàng ngập phố… đến độ có “vị” chẳng cảm thấy rét tí ti ông cụ nào, trái lại mồ hôi lấm tấm trên trán, ở hai bên thái dương thế mà vẫn khoác áo len dày cộm như áo giáp và quấn chiếc foulard dài hơn râu ông già. Thế mới biết dân Saigon nói chung và phái yếu (?) nói riêng thèm được diện lắm và coi khí lạnh quí hơn vàng. Bèn có thơ rằng:

Bức sốt nhưng mình vẫn… áo len
Mấy khi được rét, hóa đâm thèm!

Vào dịp tết xe cộ đông ơi là đông. Chen được một chỗ trên xe lam quả thức khó không kém gì việc “xẻ núi lấp sông”; “quân tử tầu’ hoặc tỏ ra ta đây con người lịch sự hay sợ nhăn bộ đồ vía thì đừng mong được bước lên xe, trái lại phải tranh giành, phải đá bên phải, đấm phía trái, phải “tàn nhẫn vô nhân đạo”, phải “bất lục sục” mới có “hy vọng đã vươn lên”! Nếu muốn đón taxi hay xích lô thì phải có đức tính “lì”, loại “xi măng cốt sắt” bởi vì các bác tài lợi dụng tình thế tỏ ra làm cao, không thèm dừng xe lại mỗi khi thấy khách Annamít vậy.

Đó là chưa nói tới “mục” giá xe lên vùn vụt – 200% là ít! Một cuốc xe lam ngày thường trung bình 15 tì, trong dịp tết nhẩy tới ba choạc. Với loại xe taxi, xích lô, giá tối thiểu sơ sơ có … bóp rưỡi trở lên! Đúng là:

“Méo mặt giơ tay vời chiếc xế
Đau lòng móc túi trả xấp tiền!”

Sợ bị bóc lột, hay đúng hơn vì nghèo “địa” Thạch Thủ bèn dùng “lô ca chân” để di chuyển. Thế cũng thú chán, lại đúng với nghĩa du xuân, tha hồ ngắm “no mắt” thiên hạ!

Nếu gọi xuân là mùa cây cối đâm chồi nẩy lộc, khoe hương, khoe sắc thì tết đúng là dịp dân ta phô trương các kiểu và mầu áo. Nào kiểu máng xối, kiểu chân voi, nào kiểu xẻ đàng trước, túm đàng sau, nào kiểu vá chằng vá chịt, nào kiểu “kiệm ước” vải vóc, kiểu “váy lĩnh cô kia quét sạch hè”, nào kiểu rộng thùng thình đến nhốt bẩy con mèo bên trong cũng vừa, nào kiểu bó sát thân mình như khúc giò! Nào mầu đen, trắng, nào xanh, đỏ, tím, vàng… Đúng là… loạn sắc! Có kẻ vui tính lại tổng hợp trên người tất cả mầu sắc có trên thế gian này khiến Thạch Thủ cứ ngỡ đó là vườn hoa biết đi!

Một điều mà trước đây ông cha chúng ta cứ băn khoăn là: “đông tây không bao giờ gặp nhau” thì nay con cháu đã minh chứng ngược lại. Cứ nhìn các cô ăn diện thì liền rõ: trên áo dài giao chỉ, dưới lại đeo quần tây láng coóng. Thưa, đó là các nàng đã đem “ngọc thể” ra làm trung gian cho cuộc gặp gỡ giữa đông và tây phương. Xin hoan hô tinh thần… yêu chuộng sống chung hòa bình!

Lại nói đến các kiểu tóc, Thạch Thủ phải công nhận rằng người mình…. thông minh, có óc sang tạo; chẳng thế mà có mỗi cái đầu mà có đến biết bao nhiêu kiểu tóc! Có kiểu cao chọc trời như building; có kiểu “lơ thơ tơ liễu buông mành”; có kiểu xòe ra như đánh đu toòng teng ở hai bên lỗ tai, có kiểu “phất phơ trước gió biết vào tay ai”… Tuy nhiên điểm đặc biệt là thế hệ trẻ bi giờ có lòng tốt lắm, áp dụng đúng câu của thánh hiền dạy: “Ở đời muôn sự của chung”; do đó trai gái trao đổi nhau kiểu tóc để chứng tỏ tinh thần xả kỷ. Nếu ai mắt kèm nhèm, chắc chắn sẽ không thể phân biệt tên nào là thằng cu, đứa nào là cái tí! Bởi vậy thiên hạ mới đặt ra một danh từ chung để dễ gọi bọn trẻ ngày nay: Hippy yaourt! Bèn có câu thơ:

“Phe trai tóc xõa ngang ngang… rốn,
Bên gái đầu cắt sát sát tai”

Trên những đường phố lớn như Lê Lợi, Tự Do, Lê Thánh Tôn… người người đi lại khá tấp nập, tuy vậy không khí tết cũng “lè phè” lắm; hàng hóa cũng chỉ “phất phơ” chứ không được dồi dào như những năm trước đây, trừ có lịch và thiệp chúc tết là vẫn giữ được “lực lượng hùng hậu”, nhưng về phẩm thì chán ôi là chán! Chọn được tấm thiệp có tí ti nghệ thuật và ý nghĩa thì cứ gọi là gẫy tay, mỏi chân, mờ cả mắt cũng chưa chắc đã được vừa ý. Trong khi đó loại “cả quỷnh”, có “mùi cải lương” thì vứt đi không hết! Giá một tấm thiệp cỡ lem nhem cũng từ năm chịch trở lên, còn loại thiệp của ngoại quốc có in dòng chữ Happy new year (mặc dầu Annam ta đang đón tết âm lịch) loại xoàng xoàng giá cũng trên trăm bạc.

Ấy vậy mà dân chúng khuân đi cũng khỏe lắm!

Tới chợ Bến Thành, Thạch Thủ như lạc vào một biển người và biển âm thanh hỗn loạn. Thật ra người đi xem thì nhiều còn người mua thì chẳng có bao nhiêu. Mấy gian hàng vẫn “sao y bản cũ” như những năm trước; nào kem đánh răng hynos, gian bán khô thiều, khô mực, gian bán rượu chợ lớn, bánh mứt… nhưng nhiều nhất vẫn là các xe bán thức ăn như hủ tiếu bò viên, phở bình dân, bánh cuốn, chả giò, bún chả, bún riêu… mà hầu hết là “tủ” của các bà, các cô, thành thử người ta không lấy làm lạ khi chỉ thấy các tà áo mầu “biểu diễn” các kiểu ăn quà như vừa “sực” vừa đứng, vừa húp vừa ngồi, vừa gắp vừa đi đi lại lại… Trong khi đó lại có văn nghệ giúp vui nữa chứ! Có thể nói mỗi gian hàng có một máy phóng thanh mở tân nhạc, vọng cổ, nhạc Tây, Tầu… cứ như là đang chửi nhau không bằng; chỗ này hát nhạc Trịnh Công Sơn với lời ca ngộ nghĩnh:

“Một người mù xem ti-vi!
Một người câm cao giọng hát!
Một người què đi xe đạp!
Một người khùng kêu đau khổ!...”

chỗ kia tiếng Anh Khoa nổi lên: “Anh đến thăm em một chiều mưa…” liền có giọng Túy Hồng trả lời: “Anh đi về đi, xa nhau rồi… thăm em làm chi” – nơi khác, Hà Thanh khoe: “nhìn những mùa thu đi…” thì Thanh Tuyền ré lên cãi lại: “Xuân đã đến rồi…” – và cuộc “cãi lộn” giữa hai danh ca: Khánh Ly nhất định là “trời ươm nắng cho mây hồng…” còn Thái Thanh lại quả quyết “ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi…”

Sợ có “ẩu đả” giữa các nghệ sĩ, Thạch Thủ bèn phú lỉnh vào các quầy hàng vừa để tránh “tai nạn lao động” vừa để khảo giá các hàng tết để biết cho vui.

Thấy Thạch Thủ ngậm ống “píp” lại đeo kính đen, các cô bán hàng cứ ngỡ là khách sộp, vội vàng mời đon đả, cười toe toét để hở cả dẫy răng vàng khiến Thạch Thủ bị… chói cả mắt:

- Một ký mứt sen giá bao nhiêu cô?

- Thứ thượng hạng giá 1.500$, trung bình chỉ có 1.000$ thứ thường thì có 800$.

- Sao mắc quá vậy?

- Thưa mứt ở đây ngon. Mời ông nếm thử.

Không bỏ lỡ cơ hội, Thạch Thủ bốc một nắm mứt sen cho vào miệng nhai, gật gật cái đầu rồi… chuổn thẳng.

Hỏi các loại mứt khác, Thạch Thủ cũng thấy lạnh xương sống trước giá cả cao hơn ngọn “Ê-vờ-rét:: mứt bí trung bình 600$, mứt dừa 500$, mứt khoai 300$... Tới chỗ nào Thạch Thủ cũng được mời nếm thử. Dĩ nhiên Thạch Thủ không dám từ chối lòng tốt của bạn hàng, sợ người ta giận! Khi ra khỏi chợ bụng Thạch Thủ óc ách và sôi sùng sục không khác gì pháo nổ trong dạ dày!

Để cho thân thể trở lại thơ thới hân hoan, Thạch Thủ đi một vòng xuống chợ Thái Bình, Tân Định, Gia Định, Hòa Hưng, Cầu Ông Lãnh… Ở  những nơi này la liệt những chồng trái cây và chậu kiểng mà nhiều nhất là dưa hấu và hoa vạn thọ.

Tới chợ Vườn Chuối, thấy có một bà già bán dưa hấu đang há hốc miệng ngủ và đặc biệt bà ta có… râu đen ngòm trên mép và dưới cằm, Thạch Thủ giật mình, tưởng có “hiện tượng lạ”, liền lại gần xem mới hay đó là… ruồi bâu! Gần đó, một cô bé chừng mười tuổi bán cam đang luôn miệng mời khách hàng nhưng không được ai chiếu cố. Thạch Thủ bén ứng khẩu thành thơ… quả tạ:

Bà già dưa hấu quai hàm ngáp
Cô bé cam sành há miệng gào!

Vì hồi nẫy ăn nhiều mứt nên bây giờ khát nước, nhờ “thông minh vốn sẵn tính trời” Thạch Thủ liền giả vờ hỏi mua dưa hấu với niềm hy vọng được mời nếm thử. Quả thực “quân địch” đã mắc mưu. Sau khi nói giá một quả dưa hấu đỏ ruột giá 400đ, bà bán hàng mời Thạch Thủ “Thầy ăn thử coi, ngọt lắm. Mua đi, không mắc đâu”. Chỉ chờ có thế, Thạch Thủ đỡ nhẹ một miếng, rồi nhai, rồi nuốt, rồi khoan khoái, rồi… bỏ đi “không một lời giã từ”!

Có lẽ nhận thấy Thạch Thủ có bộ vó “sạch nước cản” một cô bán hàng thuộc loại “bé bự”, có bộ mặt đánh phấn kiểu hát bội nhưng vì mồ hôi chảy như “giọt mưa thu thánh thót rơi” làm trôi luôn cả phấn sáp nên khuôn mặt của “bé” như được vẽ… bản đồ, mời Thạch Thủ mua ít phong bao đựng tiền lì xì. Nhớ lại lời má dặn: “Ở Sàigòn người ta nói thách lắm. hễ người ta nói giá bao nhiêu con cứ chia ba mà giả”. Thạch Thủ hỏi:

- Bao nhiêu một chục?

- Có hai đồng thôi.

Thấy hai chia ba không được, Thạch Thủ nghĩ trong đầu có lẽ “người đẹp”… “cảm” mình rồi, muốn “xú ca lia” cho mình, nhưng vì … tế nhị nên giả vớ nói hai đồng để “che mắt” thiên hạ. Lý luận xong, Thach Thủ tỉnh bơ cầm lấy một xấp phong bao rồi đi thẳng, nhưng một giọng “chanh chua” gọi giật lại:

- Ông kia, trả tiền tôi đi chứ!

Thạch Thủ ngơ ngác hỏi:

- Ơ… ơ tôi tưởng cô cho tôi?

“Mỹ nhân” liền “xí” một tiếng, đồng thời bồi thêm một cái nguýt thật dài đến mười cây số:

- Đồ “dzô” duyên!

Giận đời, Thạch Thủ không thèm du Xuân nữa.

Thạch Thủ về gần tới tòa soạn, bỗng thấy một em bé đang đứng khóc cạnh mẹ nó. Thấy Thạch Thủ, bà ta liền dọa:

- Nín đi con, không có ông kia mổ bụng bây giờ!

Vốn bản tính thích làm oai và nhất là hay giúp đỡ người khác, Thạch Thủ quát đứa bé:

- Mày khóc hả. tao ăn thịt cho chết luôn.

Say sưa với “chiến công hiển hách”, Thạch Thủ tôi bước đi hùng dũng… thì bỗng nghe thấy tiếng của bà mẹ nói với đứa con:

- Ông ấy làm con sợ hả. Để mẹ đập chết ông ấy nhé!

Thạch Thủ không biết phản ứng ra sao nữa, đành… cúi mặt tiếp tục bước và thầm nghĩ: “Trước khi xuất hành, mình đã xem kỹ lắm rồi, đâu có gặp… gái mà sao xui xẻo thế này? Có lẽ năm nay con chuột, nên cuộc đời mình mới đen như… chuột chù!


THẠCH THỦ     
Xuân Nhâm Tý 72 


(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 19- 20, Xuân Nhâm Tý, ra ngày 5-2-1972)


Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com