CHƯƠNG BỐN
- Lớn lên anh sẽ làm gì?
- Chưa
biết, còn em?
- Em í à…
Trang ngẫm nghĩ một chút,
đôi mắt con bé thả trên trời có nhiều mây trắng đuổi nhau rong chơi, bờ môi
hồng mím mím. Như đã nghĩ được, con nhỏ cười mỉm:
- Nè anh, lớn lên em sẽ làm
cô giáo.
- Hổng được đâu!
- Sao vậy anh?
- Em mà làm cô giáo, học trò
nghịch phá cô giáo nói học trò không thèm nghe, khi đó cô giáo chỉ có nước ngồi
khóc. Mỗi lần học trò đi học phải đem theo khăn lau nước mắt cho cô.
- Xí! Anh nhạo người ta
hoài.
- Còn anh hổng thèm làm thầy
giáo!
- Chứ anh thích làm gì?
- Anh sẽ viết truyện. Những
truyện anh viết sẽ có thật nhiều nước mắt, và những khốn khổ bất hạnh của con
người…
- Đọc truyện của anh, chắc
em phải buồn và khóc hoài!
Trang vừa nói vừa xoay một
vòng, nghiêng nghiêng đầu. Mái tóc dài đổ qua một bên. Con bướm màu hồng đậu
trên tóc như muốn bay lên, vì cơn gió nhẹ lướt thướt đi qua, một vài cành hoa
hồng cạnh Vũ lay lắt. Con bé cười:
- Không có má ở nhà vui hén
anh?
Mấy hôm nay má đi Huế thăm
người bà con. Trang thấy trong nhà vui, không như mọi hôm có má ở nhà. Ba cũng
thường hỏi đến anh Vũ ; những tối không có má ở nhà, anh Vũ và Trang xoay quanh
ba, nghe ông nói chuyện, hoặc bày ra những trò chơi. Không khí thật rộn ràng.
Vũ ngước lên nhìn em:
- Còn mấy ngày nữa má về?
- Hai ngày nữa anh.
Vũ nằm soài người trên bãi
cỏ. Đôi mắt sáng vương một chút buồn:
- Má đi Huế vô thế nào cũng
mua kẹo cau, mè xửng cho em, mua mấy chiếc nón lá bài thơ cho mấy dì.
Trang ngồi xuống cận chỗ
anh, chiếc áo đầm xòe ra, che một khoảng cỏ rộng, bàn tay vân vê đuôi tóc thắt
nơ bươm bướm.
- Nón lá Huế đẹp ghê hén
anh? Nó mỏng manh, nó nhẹ nhàng. B6en trong được lót hình chùa Thiên Mụ, hình
cầu Trường Tiền với sông Hương, lót những câu thơ bên trong hay chi lạ: “Cầu
Trường tiền sáu vài mười hai nhịp. Thương nhau rồi xin kíp về mau ; kẻo mai tê
bóng xế qua cầu…” dễ thương như mấy cô gái Huế trường Đồng Khánh, chiều tan học
như bướm trắng lượn qua cầu Trường Tiền bay về Gia Hội, xuống Đông Ba. Em sẽ
nói với má biếu cô Hạnh một chiếc. Phải như em lớn bằng dì Hường, bằng chị Thu,
em sẽ bận áo dài trắng, để tóc dài ngang lưng, đội chiếc nón bài thơ đi học.
Nghe em nói tía lia, ra bộ
tịch trông tức cười, Vũ ngồi nhỏm dậy nheo mắt:
- … Và khi đó em sẽ không ưa
khóc như bây giờ.
- Cái anh này cứ nhe người
ta mà chọc hoài hè.
- Ai biểu em khóc làm chi?
- Có ai biểu đâu, tại tính
người ta như vậy chứ bộ.
Vừa nói, mặt con nhỏ bự như
cái bánh bao, mặt gầm cúi xuống bãi cỏ.
- Hổng muốn nói chuyện với
anh một chút nào hết.
- Thiệt hôn?
- Chứ bộ giả sao?
Trang đứng lên định bỏ đi.
Thoáng thấy ngoài cổng có bóng người, mặt con nhỏ đang chù ụ, bỗng tươi tắn,
chạy nhanh ra nói lớn:
- Anh Vũ ơi! Chú Duy về!
Vũ mừng quýnh, chạy bay ra
ngoài. Chú Duy đứng đó cười với Vũ. Lâu quá, hình như hơn một năm rồi, chú
không đổi khác gì hết, có vẻ còn khỏe hơn lúc trước và nước da chú sạm đen như
tượng đồng. Trang xoắn xuýt bên chú. Vũ nắm lấy tay chú vào nhà. Bàn tay chú
nhiều chỗ nổi lên những cục chai cứng. Vừa bước vào nhà Vũ hỏi ngay:
- Chú về lần này chừng nào
đi?
Nhìn Vũ, chú cười:
- Ít ngày thôi!
Trang chen vào:
- Sao chú hỏng ở chơi lâu
lâu á?
- Làm sao mà ở lâu được! Chú
chỉ có ba ngày phép thôi!
Buổi tối trong nhà đông đủ,
chỉ trừ có bà Hậu đi Huế chưa vô. Trang, Vũ thấy thiệt là vui. Bà và chú ngồi
nói đủ thứ chuyện. Con nhỏ Trang lém lỉnh thường hỏi chú về những trận đánh mà
chú đã dự. Nếu chú Duy đừng đi lính, ở đây hoài chắc Vũ sướng lắm. Những gì Vũ
không biết, hỏi chú là được trả lời ngay. Ở nhà này Vũ không dám hỏi ai hết, còn
con nhỏ Trang thời không biết cóc khô gì. Chú đánh đờn cũng hay ghê, chú nói
khi nào rảnh sẽ chỉ cho Vũ. Nếu biết đánh đờn, chiều chiều Vũ rủ nhỏ Trang, nhỏ
Mận lên đồi đánh cho hai đứa nghe. Khi đó chắc đôi mắt con nhỏ Mận tròn xoe nể
Vũ ghê lắm. Nhưng người ta đâu cho chú Duy ở nhà, người ta bắt chú Duy đi đánh
nhau hoài. Cũng như Vũ đâu thích ghẹo phá ai, đâu thích gây sự với bọn thằng
Hợi. Vậy mà bọn nó cứ chọc hoài, thiệt là kỳ.
Trang thấy chú cười, con nhỏ
đi lại ngồi trên thành ghế cạnh chú Duy.
- Chú nói với ba con đi chú!
Vũ không hiểu em muốn nói gì
mà lại nhõng nhẽo với chú như vậy. Vũ thấy chú ngồi trầm ngâm đốt điếu thuốc
khói bay lên đặc sệt. Nhìn ba, giọng chú trầm xuống:
- Hồi sáng, Trang có kể tui
nghe chuyện thằng Vũ. Nãy giờ tui cũng định có dịp thuận tiện nói với anh. Nghe
cháu bị hất hủi tôi buồn lắm, không hiểu anh nghĩ sao lại để cháu phải như vậy.
Ngày trước mới về, chị tỏ ra thương yêu thằng Vũ lắm, nhưng bây giờ chị đổi
khác nhiều. Thiệt chị ấy tệ hết sức, đáng lý ra chị phải thương cháu Vũ nhiều
hơn đứa nào hết. Anh phải lo lắng thương yêu, bổn phận của một người cha đừng
để đầu óc nhỏ nhoi của nó ăn sâu sự bỏ rơi của gia đình.
Nghe chú nói với ba như thế,
Vũ ngồi lặng yên nhìn xuống nền gạch. Con nhỏ Trang thiệt là thèo lẻo, nói với
chú làm gì những chuyện không hay đó. Để trong nhà đang vui bỗng dưng u buồn.
Ba không nói, ngồi yên nhìn
ra bên ngoài, qua cửa sổ ướt sương màu trời đen không một ánh sao. Gương mặt
của ba thật nhiều điều suy nghĩ. Mấy hôm nay không có má ở nhà, sao ba thương
Vũ ghê đi! Ba thường hay nói chuyện với Vũ, bảo Vũ nên ăn thật nhiều! Má đánh
đừng bỏ nhà đi dưới mưa mà bị bệnh, người cứ ốm tong, ốm teo mãi. Giọng nói của
ba trầm ấm ngọt ngào.
Lâu rồi, mấy ngày hôm nay,
ba mới nhìn lại những quyển tập Vũ học ở trường, những bản danh dự mà trường
phát mỗi tháng cho học sinh đứng từ hạng năm trở lên. Vũ thấy ba thật hài lòng
và vui.
Ba cũng thương Vũ lắm chứ!
Nhưng một lý do gì đó ba phải cau có, khó chịu. Đôi lúc Vũ có ý nghĩ muốn cho
má đi hoài để Vũ được ba thương thật nhiều. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua. Vũ
thấy mình thật ích kỷ! Nêu như má đi hoài, ba và Trang sẽ buồn, khi đó Vũ chẳng
vui gì.
Vũ xoay qua chú buồn buồn:
- Ba má vẫn thương con,
không như con nhỏ Trang nói đâu chú.
Chú Duy không để ý gì đến
câu nói của Vũ. Chú nhìn ba, tiếp:
- Tôi có ý định này về cháu,
không hiểu anh có bằng lòng không?
Giọng nói của ba buồn rầu:
- Chú có thể cho tôi biết.
- Đầu niên học tới, anh nên
gởi cháu vào học nội trú của mấy sư huynh La-San. Nơi đó cháu sẽ tìm được tình
thương nơi những cậu bé đồng lứa tuổi, nhiều thời gian trau dồi đức dục và trí
dục hơn. Anh nghĩ sao?
Nghe chú đề nghị với ba gởi
Vũ vào nội trú học, Vũ không muốn xa nhà một tí nào hết. Vũ hồi hộp để xem ba
quyết định ra sao. Nhưng Vũ không đợi lâu. Ba nói:
- Tôi đã nghĩ đến vấn đề gởi
cháu vào nội trú từ lâu, nhưng vẫn còn chần chờ cho đến nay vì thấy con hãy còn
nhỏ quá, xa gia đình sợ nó buồn mà bỏ bê việc học chăng? Hết niên học này cũng
không muộn.
Như thế là ba đã bằng lòng,
cùng một ý nghĩ với chú đưa Vũ vào nội trú của trường lớn. Những năm còn ngồi
bậc tiểu học, Vũ cứ mong sao cho học hết năm để làm một người học trò lớn, vào
lớp để được nhiều thầy cô dạy. Nhưng năm nay vào lớp lớn rồi, Vũ mới thấy nhạt
nhẽo làm sao. Vũ thèm, Vũ thấy những giây phút hân hạnh được thầy gọi lên bảng
sửa một bài toán đố, được thầy nhờ ôm chồng tập để thầy đem về nhà chấm điểm.
Mỗi lần một vài tiếng xì xào trong lớp, đuôi mắt nhiều nếp nhăn xếp lại, qua
cặp mắt kính trễ trên sóng mũi, giọng thầy yếu ớt vì tuổi già trách nhẹ. Hoặc
làm bài xong, ngồi xếp vở lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn một vài cánh én
bắt đầu dời tổ ra đi, vì mùa đông mang lạnh đến. Bây giờ làm học trò lớn, Vũ
thấy gần mất hết những giây phút đó. Ngôi trường đồ sộ chừng nào càng làm những
thứ yêu thương nhỏ nhặt đó mất đi càng nhiều. Hết niên học này, Vũ sẽ xa gia
đình, xa con nhỏ Trang hay khóc, con nhỏ Mận hiền như cục đất, xa mấy thằng bạn
nhỏ lớp Đệ Thất… chắc Vũ sẽ buồn ghê lắm!
Những ngày phép của chú Duy,
Vũ và Trang đã quấy rộn chú thật nhiều! Đi học thì thôi, về đến nhà là gần như
không một phút nào rời chú ra được. Trang bắt chú dạy hát bản “Đồi Thông… Ngồi
trên đồi vắng, bên gốc cây thông già… nhìn theo giòng suối trôi dưới chân đồi.
Vào đồng xanh ngắt, xanh như tấm thảm nhung mềm…” Giọng hát của Trang buồn buồn
như gió chiều đi về trên đồi. Còn Vũ thích nghe chú kể chuyện “Guy-li-ve” lạc
vào xứ người “chim chích” ; chuyện “Vô gia đình”. Cái gì chú cũng chìu cả.
Từ hôm chú dạy Trang hát,
con nhỏ không thích làm cô giáo nữa. Trang hỏi Vũ:
- Anh thấy em hát hay hôn?
- Hay!
- Thiệt hôn?
- Thiệt!
- Chắc hén?
- Chắc!
- Né anh! Lớn lên em hỏng
thèm làm cô giáo đâu!
- Sao vậy?
- Làm cô giáo hỏng ai thèm
khen hết hà!
- Chứ em muốn làm gì?
- Làm ca sĩ!
- Thôi, em đừng làm ca sĩ,
mấy cậu học trò sẽ tiếc hùi hụi cho mà xem, vì không có một cô giáo dễ thương
như em dạy chúng.
Trang chắp hai tay sau lưng
lắc người đong đưa, con nhỏ tươi cười như nụ hoa hồng:
- Anh à, em làm hai thứ luôn
được hôn? Vừa dạy học, vừa hát cho học trò nghe.
- Học trò lại càng thương cô
giáo hơn.
Vũ vui lây với niềm vui của
em, trong đầu óc nhỏ nhoi khung trời hồng sáng dệt đầy.
Trước ngày đi, chú Duy dẫn
Vũ ra chợ mua cho Vũ hai chiếc áo ấm màu xám trông thật đẹp, Trang một chiếc áo
màu tím hao cà. Như vậy là đứa nào cũng có hai cái để thay đổi. Trang đã có sẵn
chiếc áo màu hồng má đan cho. Trên đường về nhà, chú hỏi:
- Có khi nào ba dẫn Vũ đến
thăm mộ má không?
- Chưa
khi nào hết chú!
- Bây giờ Vũ muốn đến thăm
mộ của má không?
Từ nhỏ đến giờ Vũ không biết
má nằm ở chỗ nào, không biết gương mặt má ra sao? Chắc má hiền lắm! Nếu má còn
sống, má không la rầy, không đánh đập. Má sẽ gọi Vũ hai tiếng “Con ơi” thật dịu
dàng, ngọt lịm như miếng đường trắng phau vuông góc bỏ vào miệng. Không như má
của Trang, của Vũ hiện thời. Như con Mận được má nó thương ghê. Sáng bán xôi,
chiều bán chè để nuôi mấy đứa con, và con nhỏ đi học. Kông có một người mẹ nào
ghét bỏ con cái hết. Có lần Vũ thấy con gà mái ở nhà, dắt theo một đàn con lúc
nhúc mới nở đi vòng quanh sau vườn tìm thức ăn. Bỗng một cón chó từ nhà hàng
xóm đi qua, thấy đàn gà con liền rượt đuổi, mấy chú gà con oác oác. Gà mẹ đôi
mắt hiền lành bỗng giận dữ cánh quạt phành phạch, vè quanh trước mặt chú chó
hàng xóm, làm cho chú ta bỏ chạy một nước. Vũ thèm, Vũ ao ước một người mẹ
thương yêu che chở như thế.
Vũ buồn buồn:
- Chú dẫn con đến thăm mộ má
cho biết đi chú?
Lẽo đẽo theo chú qua nhiều
con đường vắng người, hàng cây sung ủ rũ, lảo đảo theo gió. Những viên đá cạnh
nhẵn nằm ngay ngắn thẳng hàng. Một dãy tường cao quá đầu người. Rêu như nhung
xnah phủ bên trên ; một vài chỗ đá lở xám xịt. Mây là đà trắng màu bông gòn ;
trắng như mảnh vài chít lên đầu chú bé con ngồi trong xe tang ló đầu ra ngoài.
Mặt chú bé ráo hoảnh, bàn tay nhỏ nhắn rờ lên đầu, không hiểu người ta chít lên
đầu mình làm chi. Ủa! Sao mấy cô, mấy dì, mấy anh, mấy chị lại khóc? Sao má lại
nằm trong cái thùng vàng lưởng, nến cháy một hàng dài bên trên. Xe tang đi vào
một cánh cửa lớn, người ta khiêng cái thùng vàng lưởng để má bên trong bỏ xuống
đất lấp lại. Chú bé con trở về nhà thấy vắng má, từ đó, giọt nước mắt trong ánh
sáng mới biết chảy xuống. Vũ không hiểu cậu bé một lần Vũ gặp có buồn như Vũ
bây giờ không? Cậu bé có trở lại thăm chỗ người ta để má bên dưới lấp đất lại
không?
Chú Duy dừng lại trước cửa
nghĩa trang. Nơi đây có một bà lão bán hoa, hoa chỉ có hai loại màu trắng, tím.
Chú mua cho Vũ một bó hoa trắng, có những bông nhỏ xoắn xuýt nhau trắng toát.
Bên trong những ngôi mộ được
xây thật đẹp, hai hàng chạy thẳng tấp. Mùa thu gần hết, nhưng lá vàng vẫn còn
rải rác trên mộ bia. Đi tìm một chút, chú Duy ngoắt Vũ lại. Đứng trên một ngôi
mộ xám, giọng chú trầm xuống:
- Mộ của má con!
Vũ đặt bó hoa trắng nhỏ lên
phía trên ngôi mộ, ngồi thụp xuống nơi tấm bia ghi tên, ngày tháng của má chết.
Bên trong tấm kính mờ mờ vì bụi đất, Vũ thấy tấm hình của má. Tấm hình đã đổi
thành màu vàng, nhưng hình hãy còn rõ lắm!
Chú ngồi xuống cạnh Vũ:
- Con hãy cầu nguyện cho má!
Vũ biết cầu nguyện gì cho má
đây? Vũ nhìn sừng sững tấm bia đá rêu sạm. Má chết đi, linh hồn của má bay lên
thật là cao, cao mãi trên bầu trời nhiều sao, những ngôi sao lấp lánh màu ngọc
thạch. Má đang ở trên một vì sao nào đó, sáng nhất! Má hiền dịu như những bà
tiên trong chuyện cổ tích! Mặc dù nghe từ nhỏ, nhưng đến giờ Vũ không quên
được. Bầu trời lạnh nhiều sương, má ở trên một vì sao caoq úa, Vũ không thấy gì
hết!
Tấm hình của má được lộng
trong tấm bgia mờ vì bụi đất, tấm hình của má không vui, nhòa nhòa buồn bã! Vũ
tưởng chừng như có vài giọt sương đọng trên đôi mắt má. Nhìn Vũ, má khóc, nhìn
má, Vũ rơm rớm nước mắt. Đôi mắt má buồn như nghĩa trang chiều nay vắng lạnh.
Chú Duy hỏi:
- Vũ có thương má không?
- Có!
- Vũ thương má, Vũ phải ráng
học. Năm sau vào nội trú Vũ càng phải cố gắng hơn, để cho chú và ba được vui.
Má dù chết rồi nhưng lúc nào cũng ở bên Vũ, thấy Vũ như vậy chắc má hài lòng
lắm.
Trên đường về, chú kể cho Vũ
nghe thật nhiều chuyện về má. Gia đình bên ngoại giàu có lắm. mấy cậu mấy dì
không ai bằng lòng ba, vì ba nghèo. Ba vừa đi làm, vừa lo cho chú đi học. Đám
cưới của ba má thật nghèo nhưng tràn đầy hạnh phúc. Sau những ngày túng quẫn đi
qua, cuộc sống sung túc đến với má, nhưng số phận thật khắt khe đưa má đi sớm
trong khi Vũ chưa đầy hai tuổi. Chú còn kể hồi đi học làm gì có tiền để tiêu
những thứ lặt vặt, hay xem ciné với chúng bạn. Chú thường bồng Vũ đi chơi đâu
đó một lát, về đến nhà là má đã để dành cho chú một số tiền nho nhỏ đủ tiêu cả
tuần.
Sương chiều xuống lạnh. Bàn
tay Vũ trong bàn tay chú ấm áp. Nhìn ra con đường vắng hút dài, Vũ hỏi:
- Mai chú đi hả?
- Ừ, mai chú đi sớm.
- Sao lần nào chú cũng đi
lâu ghê?
- Chú ở một nơi xa lắm!
Mỗi lần chú về thăm đôi ba
ngày lại đi thật lâu, nhiều khi một năm mấy chú mới về một lần. Phải như chú ở
một nơi nào chắc chắn, Vũ sẽ nói ba khỏi cần học nội trú, đến ở với chú đi học
cũng được. Vũ:
- Phải như chú về hoài thì
vui biết mấy.
Chú Duy cười buồn:
- Làm sao chú về thường
được, một năm chú mới có mấy ngày rảnh, hên lắm chú mới kiếm được một vài cái
phép ngoại lệ. Khi nào chú có gia đình rồi, chú sẽ đem Vũ về ở đi học.
- Chú đem luôn con nhỏ Trang
nữa nghe chú?
- Nếu con nhỏ thích đem theo
luôn!
Từ xa, Vũ đã thấy chiếc áo
len màu hồng của Trang đứng trước cửa nhà đợi. Vũ chạy trước về nhà.
Thấy anh và chú, từ xa con
nhỏ nhoẻn cười nhưng khi anh đến gần con nhỏ giả bộ mặt buồn hiu:
- Anh và chú đi chơi bỏ em ở
nhà một mình hè.
Vũ đưa cho em gói giấy trong
đó có chiếc áo len màu tím chú mua cho. Trang mở gói giấy, chiếc áo màu tím dễ
thương ghê nơi đi. Con bé nhìn anh, mặt không còn buồn hiu nữa. Bên má, một
khóe đồng tiền tròn vo, cười cười không dứt. Vũ nghe hình như có tiếng chim hót
bên kia ngọn thông. Gió lạnh thổi về, Vũ kéo cổ áo lên cao.
________________________________________________________________________