Thứ Ba, 25 tháng 6, 2024

HÙNG TÂM TRÁNG SĨ - Xuân Vũ

  Hồi đó, chẳng biết rõ vào thế kỷ nào, có một vương quốc, trong ngót 400 năm được các vị vua chúa kế tiếp nhau trị vì có lòng thương dân và biết chăm lo việc nước, nên dân gian sống trong cảnh thanh bình an lạc.

Nhưng từ khi câu truyện này xảy ra thì tình thế đã đổi khác. Dân chúng bắt đầu ta thán về thuế má mỗi ngày một nặng, quân lính nhà vua chểnh mảng việc canh phòng bờ cõi, để cho các nước láng giềng uy hiếp, cướp bóc nổi lên và cảnh đói khổ, cơ cực đang đe dọa toàn dân trong nước. Lời đồn thổi: "Nhà vua bị bệnh..." "Nhà vua phát khùng..." "Nhà vua đã băng hà..." lan truyền đi, càng gieo rắc hoang mang trong lòng mọi người. Vào thời ấy, dân còn trong vòng sơ khai, dốt nát, nên ít người được gặp Vua, và chẳng biết vị Vua đang cầm quyền cai trị là người thế nào? Có người cho rằng Đức Vua đương kim là một "hài nhi mới sinh..." Người thì lại bảo "Nhà Vua là một người lẩm cẩm"!

Trước tình trạng ấy, có vị sứ quân, một hôm đã can đảm nói rõ sự thật ra trước dân chúng: "Đức Vua không bị bệnh hoạn, cũng không điên khùng chi hết. Ngài chỉ không cẩm quyền vì mọi quyền hành đã được trao phó cho một ông quan nhất phẩm triều đình: Tể tướng Kim Cang. Nhưng Kim Cang là một gian thần, dối vua hại nước, nên vị sứ quân can đảm kia lại lên tiếng hô hào:

- Đả đảo Tể tướng! Vạn tuế Đức Vua!

Vị sứ quân ấy tên là Lăng Nghiêm, cai quản một phần đất quan trọng của Vương quốc. Ông liền bị Tể tướng sai quân tới bắt đem về kinh hạ ngục. Trước khi bị quân lính giải đi, Lăng Nghiêm gạt nước mắt bảo con gái:

- Như Mai con, cha có mỗi mình con là lớn. Mẹ con mất rồi, hai em trai con còn nhỏ dại. Nay cha gặp nạn vì kẻ lộng thần hãm hại, con hãy thay cha, trông nom săn sóc các em, và luôn luôn giữ vững can đảm hòng đối phó với mọi bất trắc. Thôi, cha vĩnh biệt các con!

Như Mai cố ngăn cảm xúc trước mặt cha, nhưng khi cha bị giải đi rồi, nghĩ mình là phận gái mới có 15, 16 tuổi đầu, lại thêm hai em trai: đứa 12, đứa 8 tuổi, còn nhỏ dại cả, nên nàng cảm thấy khổ sở vô cùng.

Lăng Ngoạn, cậu em lớn, và Lăng Dũng, cậu em út, đều mếu máo hỏi chị:

- Chị Như Mai ơi, biết tính làm sao bây giờ?

Như Mai càng rối ruột, chưa biết tính ra sao cả. Ba chị em đành ôm nhau khóc như mưa. Cuối cùng Như Mai nhớ lại lời cha căn dặn trước khi từ biệt: "Con phải thay cha... Can đảm đối phó!..." Và nàng nhìn em, thở dài rồi cả quyết đứng lên:

- Chúng ta hãy đi gặp nhà Vua!

*

Sau nhiều ngày lặn lội, ba chị em mới tới kinh đô. Cả ba đều bỡ ngỡ trước cảnh lạ và không khỏi sợ sệt khi đến trước tường thành hùng vĩ của cung điện nhà Vua. Ngoài cổng thành có lính gác, gươm giáo sáng ngời.
 

Như Mai dẫn em lại gần một người lính hỏi thăm. Người lính dọa dẫm quát:

- Đức Vua không có ở đây! Đi, đi!

Như Mai nhìn thẳng vào mặt người lính, đòi gặp viên Đội trưởng.

Viên võ tướng chỉ huy quân lính gác thành bước ra xua tay nạt nộ:

- Chỉ có Tể tướng mới biết hiện Đức Vua ở đâu!

Nhưng Như Mai vội vã nài xin gặp Tể tướng. Nàng nghĩ rằng: Tể tướng thù ghét cha nàng, nhưng không biết chị em nàng là ai.

Nàng được dẫn vào một hành lang lộng lẫy, ngồi chờ.

Đợi suốt cả buổi, nàng mới thấy ở chính điện bước ra một người.

Trước mặt người ấy mọi người đều kính cẩn cúi rạp mình xuống. Như Mai đoán ngay vị đó là quan Nhất phẩm triều đình, nên đánh liều ngăn ông ta lại. Quả nhiên đó là Tể tướng Kim Cang.

- Đức Vua đi săn!

Rồi ông truyền lệnh:

- Quân bay đuổi mấy đứa nhỏ này đi!

*

Lính đuổi ba chị em ra ngoài thành. Như Mai dắt các em đi lang thang khắp kinh kỳ, phân vân không biết làm cách nào để tìm gặp được nhà Vua. Cuối cùng, vì mỏi mệt, ba chị em đành ngồi nghỉ chân bên vệ đường. Người qua kẻ lại, không ai bận tâm đến chị em Như Mai cả. Ba chị em lại ôm nhau ngồi khóc. Chợt có tiếng hỏi ôn tồn:

- Tại sao các cháu ngồi khóc ở đây?

Ngửng lên, Như Mai thấy một ông lão. Cặp mắt nhìn đầy vẻ nhân hậu của ông, khiến Như Mai đem lòng tin cậy. Nàng thuật rõ đầu đuôi.

Nghe xong, ông lão gật gù:

- Lão Tể tướng là một tên gian nịnh. Nhưng hắn nói thực đấy. Nhà Vua đang đi săn.

Lăng Ngoạn hỏi:

- Ngài săn ở đâu?

Lão đáp:

- Không ai biết rõ được Ngài săn ở khu rừng nào. Nhưng...

Ông lão tỏ vẻ lưỡng lự, rồi hạ thấp giọng tiếp:

- Chỉ có mình lão biết. Nếu tiểu thư và các công tử muốn tìm đến Ngài, xin cứ ngồi yên đây. Lão vào thành chốc lát, khi trở ra sẽ đưa đến tận nơi.

Chừng tiếng đồng hồ, ông lão trở lại, ngồi trên một chiếc xe có hai ngựa kéo, ra dấu cho chị em Như Mai lên rồi quất ngựa chạy thẳng. Xe ra khỏi kinh thành, ông lão mới nói:

- Lão tên là Tôn. Người quen thường gọi lão như thế. Lão làm nghề đánh xe ngựa, và thường được vào chở các vật dụng cần thiết cho nhà Vua. Mọi khi lão thường chở các thực phẩm, vải vóc. Hôm nay, trong cung chỉ giao cho mang đi một chiếc rương lớn, đựng thanh gươm báu có chạm trổ tước hiệu của nhà Vua.

Như Mai vội hỏi:

- Như vậy, chắc ta biết Đức Vua hiện ở đâu vì thanh gươm này đưa tới Ngài?

Lão Tôn gật đầu:

- Phải, ở lâu đài Tây hạ: tòa lâu đài lớn nhất của nhà Vua.

Cuộc lộ trình vất vả suốt ngày đêm và mãi chiều hôm sau, lão Tôn mới dừng ngựa chỉ tay phía mặt trời đang lặn:

- Kia là rừng Tây hạ!

Theo tay của lão Tôn, chị em Như Mai thấy xa xa, trên một triền núi cao, có tòa lâu đài đột khởi trên nền trời ửng tím. Dưới ánh tà dương, những mái cong, tháp nhọn của tòa lâu đài như vươn cao lên, nổi bật giữa núi rừng trùng điệp nom vừa trang nghiêm cổ kính lại vừa có vẻ huyền bí lạ lùng. Trong lúc chị em Như Mai mải ngắm tòa lâu đài, thì lão Tôn để ý tìm một chỗ nghỉ chân. Lão nói:

- Từ đây đến đó còn phải leo dốc một quãng đường dài. Người lẫn ngựa đều mệt cả. Đợi sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục...

Như chợt lão vểnh tai nghe ngóng. Có tiếng vó ngựa rồn rập ở sau lưng, rồi một đoàn kỵ mã phóng tới, cát bụi bay ngợp trời.

Ngang qua lão Tôn, họ thốt vội vài lời vắn tắt rồi phóng thẳng lên phía lâu đài. Lão Tôn biến sắc mặt. Lăng Ngoạn vội hỏi:

- Họ nói gì thế lão Tôn?

Lão Tôn thở dài:

- Nguy rồi! Lời họ nói chẳng biết có thực hay không?!

- Như họ nói gì chứ?

Lão Tôn cúi mặt rầu rĩ:

- Họ nói: "Nhà Vua bị truất ngôi rồi!"

Đêm ấy, lão Tôn dừng xe nghỉ lại ở ven rừng. Cả đêm không ai ngủ được vì những biến chuyển đột ngột của tình thế. Dọc con đường từ trên lâu đài đi xuống, luôn luôn có những bóng người di động, trốn lủi, mang xách nhiều gói nặng, họp thành từng đoàn nối đuôi nhau như những bóng ma quái kỳ dị. Thêm vào đó, có nhiều tiếng gọi thất thanh, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đường nghe vội vã cấp bách vang vọng trong đêm tối càng làm cho chị em Như Mai bàng hoàng lo sợ.

Tảng sáng hôm sau chỉ còn thưa thớt mấy người đàn bà chậm chạp đang gò mình với những bao nặng đi xuống. Lão Tôn đón hỏi, họ nói:

- Chúng tôi là những nữ tỳ trên lâu đài. Trên đó không còn ai cả. Tể tướng Kim Cang đã chiếm ngôi Vua và nay mai quân lính của ông sẽ tới chiếm lâu đài. Chúng tôi phải bỏ trốn.

- Các bà mang những bao gì nặng thế?

- Của cải trên lâu đài, mạnh ai người đó lấy...

- Còn Đức Vua?

- Quân lính của Tể tướng đang lùng kiếm Ngài trong rừng. Hình như Ngài bị chúng giết chết rồi.

Giữa lúc ấy một bọn lính canh lâu đài chệnh choạng bước tới. Họ say bí tỉ, trên tay ôm từng chồng bát đĩa bằng bạc và nhiều bó gấm vóc đắt tiền. Vừa thấy lão Tôn với chiếc xe ngựa, họ reo lên:

- Có chiếc xe ngựa! Thực là trời giúp chúng ta! Lão già kia, mau đánh xe cho chúng ta đi!...

Lão Tôn muốn phản kháng, nhưng bị một tên lính dí mũi giáo nhọn vào ngực, đành thúc thủ nghe theo. Lão đưa mắt nhìn chị em Mai như có ý hỏi. Như Mai cho biết ý kiến: Nàng sẽ đi thẳng lên lâu đài. Nghe biết ý định của Như Mai, bọn lính cười nghiêng ngả:

- Cô bé này điên rồi! Còn ai ở trên đó nữa đâu. Thôi kệ cô ta, dông xe đi lão già!

Chiếc xe của lão Tôn chở bọn lính vừa khuất sau lùm cây rậm, Lăng Ngoạn đã ngước đôi mắt lo âu lên nhìn chị:

- Làm sao bây giờ chị Như Mai?

Như Mai đứng lặng nghe bánh xe ngựa chở bọn lính nghiến trên đường mỗi lúc một xa, rồi với một giọng quả quyết mà chính nàng cũng không ngờ, Như Mai bảo em:

- Chúng ta cứ lên lâu đài!

Ba chị em lên tới lâu đài vào khoảng sẫm chiều. Chim chóc đã bắt đầu im tiếng trên các cành cây. Tòa lâu đài với những bức tường cao chót vót, như đang thiếp dần trong giấc ngủ triền miên.

Như Mai dẫn hai em qua cửa. Trong sân lâu đài, không còn một bóng người. Đồ đạc vứt bỏ ngổn ngang trông thật điêu tàn hoang phế. Một con cú bị kinh động bởi những bước chân của chị em Mai, kêu lên thê thảm làm hoảng sợ đàn dơi tung bay rối loạn. Mưa lất phất rơi.

- Chị Như Mai!
  
Như Mai cũng sợ như hai em. Nước mắt nàng dâng lên muốn trào trên gò má. Những lời dặn dò của cha già khi lâm nạn vẫn còn văng vẳng bên tai: " Con hãy can đảm... thay cha..." Cô bé 15 tuổi liền thu hết nghị lực, gạt nước mắt, mỉm cười bảo các em:

- Đừng sợ gì cả, các em ạ. Chị em chúng mình sẽ ngủ lại đây đêm nay.

Nói rồi, Như Mai tìm chỗ khuất, tìm cách đốt lửa cho các em ngồi sưởi. Ánh lửa giúp họ đỡ sợ... Chợt có tiếng động chân, và một giọng nói mệt mỏi cất lên:

- Các người làm gì ở đây?

Ba chị em giật mình ngước nhìn vào đêm tối.
 

Giọng nói tiếp:

- Đừng sợ, ta không làm hại các em đâu...

Và một bóng người trong tối tiến ra. Người lạ là một thanh niên, y phục tầm thường như một thợ săn, nhưng dáng dấp đường bệ, cử chỉ thanh nhã như một nhà quí phái. Thanh niên - vai đeo cung tên, ngang thắt lưng có giắt lưỡi dao nhọn - hỏi lại câu hỏi khi nãy:

- Các em làm gì ở đây?

Như Mai qua cơn hoảng hốt, đánh bạo nói:

- Chúng tôi đi tìm đức Vua.

Thanh niên chợt phác một cử chỉ trong bóng tối, và sau một lát im lặng, chàng buồn rầu nói:

- Không còn Vua nữa.

- Hình như nhà Vua bị giết chết rồi?

- Phải.

Thanh niên tiến lại gần đống lửa. Bên ánh lửa chập chờn, gương mặt thanh tú của chàng có vương một nỗi buồn sâu đậm. Chàng ném xuống đất vài con gà rừng, rút lưỡi dao bên thắt lưng ra, lẳng lặng ngồi nướng con thịt trên lửa, và mỉm cười nói:

- Bữa ăn tối của các em đây!

Một làn gió đêm thoảng đến, len lỏi rì rào trên ngọn cây.

Chàng tiếp:

- Ăn xong, các em vào trong nhà mà ngủ.

Mấy chị em Như Mai đều mỏi mệt muốn đi nằm. Bữa thịt nướng lạ miệng vừa xong, hai anh em Lăng Ngoạn nằm lăn trên ổ rơm mà Như Mai đã dọn tạm làm chỗ nằm, thiu thiu ngủ.

Thanh niên ngập ngừng lui bước. Trước khi bỏ đi, chàng dặn:

- Đêm hôm có sợ, các em cứ gọi. Tôi nằm nghỉ ngay gian kế bên.

Như Mai nói:

- Xin cám ơn tráng sĩ, nhưng xin cho biết người là ai?

Bóng chàng thanh niên đã lẫn vào đêm tối, im lặng khá lâu mới có tiếng trả lời:

- Tôi là Hùng Tâm, chuyên nghề săn bắn.

*

Mình minh trở lại, tràn ngập ánh dương vàng phá tan cảnh buồn thảm trên lâu đài Tây hạ. Chị em Như Mai ra sân lâu đài múc nước rửa mặt. Hùng Tâm, chàng thanh niên giúp họ kéo từng gáo nước mát lạnh dưới giếng sâu lên. Nét mặt trang nghiêm của chàng đã hết vẻ mệt mỏi của chiều hôm trước. Chàng nhìn Như Mai, hỏi:

- Như Mai, cô cần gặp nhà Vua có chuyện gì?

Như Mai kể mọi nguồn cơn: nào cha già bị bắt, vận nước suy vi, dân tình đói khổ... Hùng Tâm mở rộng đôi mắt, ngạc nhiên:

- Nhưng nhà Vua dù còn sống, cũng làm gì được!?... Việc cai trị trong nước đã có Tể tướng đảm nhiệm cả mà!

- Tráng sĩ cũng nghĩ vậy sao?

Hùng Tâm gật đầu:

- Tôi vẫn tưởng như vậy.

Như Mai thốt lên:

- Như vậy là nhầm! Chính nhà Vua phải cầm quyền cai trị. Nếu nhà Vua để mặc cho người khác lộng hành, làm khổ dân, tức là Vua có lỗi!

- Ồ, thật vậy sao Như Mai?... Tôi chỉ là một kẻ tầm thường, không hiểu gì ngoài việc săn bắn trong rừng sâu... Phiền cô cho biết rõ những điều đã xảy ra...

Như Mai liền kể thêm những cảnh khổ dân phải gánh chịu, đói rách... tù đày... một cách tỉ mỉ.

Hùng Tâm lắng nghe, nét mặt biến đổi từ cảm thương, sửng sốt, đến tức giận.

Khi Như Mai dứt lời, chàng thong thả đứng lên, đưa tầm mắt nhìn xuống phía núi đồi bát ngát trải rộng dưới chân mây và nghiến răng lẩm bẩm:

- Lão Tể tướng Kim Cang thực là một tên khốn nạn!

*

Ngày hôm ấy trôi qua êm đếm, vui vẻ. Đối với anh em Lăng Ngoạn thì không gì thích thú bằng được chạy nhảy thỏa thuê trong một tòa lâu đài rộng lớn không người cản trở.

Như Mai, dưới ánh nắng hồng ấm áp của buổi mai còn phảng phất hơi sương đã có dịp trò chuyện với Hùng Tâm. Nàng còn gặp chàng vào bữa ăn thô đạm buổi trưa, và buổi chiều cùng với các em quây quần bên đống lửa.

Trọn một ngày trôi qua giữa sự hồn nhiên của tuổi trẻ đã khiến họ gần như quên hết mọi lo âu và nguy biến có thể xảy ra. Nhưng sáng hôm sau khi trở dậy, Như Mai đã thấy Hùng Tâm đứng lặng trên mặt thành ngó xuống con đường phía dưới lâu đài. Chàng quay lại nói:

- Quân lính của Kim Cang đang kéo tới. Họ sắp chiếm lâu đài rồi!

Như Mai cuống cuồng lo sợ:

- Tráng sĩ tính làm sao bây giờ?

Hùng Tâm thản nhiên đáp:

- Đánh thức các em cô dậy! Tôi đã có cách phòng vệ.

Như Mai chạy vào gọi hai em. Trước hết, họ tìm cách đóng cửa lâu đài. Nhưng cánh cửa quá nặng không lay chuyển dưới sức đẩy của mấy cánh tay yếu ớt. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, Hùng Tâm nói:

- Thôi chúng mình chỉ phí sức vô ích. Mọi khi cánh cửa này phải năm người lính lực lưỡng mới đóng nổi.

Đoàn lính của Kim Cang đã vượt khỏi chân núi, đang hăm hở tiến lên.

Như Mai run rẩy:

- Nguy rồi, họ sẽ giết chúng ta!

Nhìn bọn trẻ tê dại đi vì lo sợ, Hùng Tâm im lặng suy nghĩ. Nét mặt của chàng hơi tái, nhưng rồi mỉm cười, chàng nói:

- Đừng sợ, chúng không làm gì được ta đâu. Cứ theo tôi!

Nói đoạn, Hùng Tâm đưa chị em Như Mai chạy vào lâu đài. Qua nhiều hành lang Hùng Tâm tiến vào một căn phòng tối, chàng rút lưỡi dao mò mẫm đưa lần mũi nhọn trên vách tường. Mũi dao bỗng thọc sâu vào kẽ đá. Như Mai chợt nghe có tiếng chuyển động răng rắc, rồi bức tường lộ ra một cửa hầm bí mật.

Hùng Tâm nói:

- Chúng ta thoát bằng lối này.

Như Mai lưỡng lự:

- Tại sao tráng sĩ biết lối đi này?

Hùng Tâm đáp:

- Hồi nhỏ, tôi vẫn chơi nghịch trong lâu đài này nên biết lối. Nhưng hãy mau chân lên, quân nghịch sắp tới nơi rồi!

Và không để cho Như Mai thắc mắc thêm, Hùng Tâm quay lại đóng kín cửa hầm.

- Lối này đưa chúng ta đi đâu, tráng sĩ?

- Đến miền tự do!

Cả bọn men theo con đường hầm tối om và dài hầu như vô tận.

Sau cùng họ chui ra bằng một cửa bí mật khác che giấu trong túp lều nhỏ ẩn kín trong rừng sâu.

Như Mai hỏi:

- Tráng sĩ vẫn ở đây ư?

- Cũng một đôi khi. Nhưng các em không thể ở đây được. Ta sẽ đưa các em ra khỏi khu rừng này và chỉ lối cho các em trở về chốn cũ.

- Trở về nhà em ư? - Lăng Ngoạn hỏi.

- Phải, và hãy bình tâm chờ đợi. Thế nào thân phụ của các em cũng sẽ trở về.

- Còn anh đi đâu, anh Hùng tâm?

- Anh còn một sứ mạng phải hoàn thành.

Như Mai ngậm ngùi:

- Liệu chúng tôi còn gặp lại tráng sĩ nữa không?

- Chúng ta sẽ gặp lại, cô Như Mai ạ. Và ngày đó, tôi mong sẽ dành cho cô một sự ngạc nhiên thích thú...

- Tráng sĩ thật là một con người bí mật!

Thanh niên không trả lời, im lặng nhìn về phía lâu đài Tây hạ. Rồi chàng nói:

- Thôi, chúng ta khởi hành.

*

Dân chúng tiếp tục sống dưới ách thống trị tàn bạo của Kim Cang. Lời ta thán thường xuyên của họ nói lên những nỗi đau khổ mà họ phải chịu.

Nhưng một hôm có tin đồn từ người này sang người khác loan truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm:

- Đức Vua chưa chết!

- Ngài đang chiêu mộ binh mã!

- Ngài sắp tiến quân về triều!

- Ngài sẽ bắt tội Kim Cang!

- Vạn tuế Đức Vua!

Lời đồn thổi đó mỗi lúc một vang lên mãnh liệt đến nỗi lọt cả vào trong cung điện, đến tai loạn thần Kim Cang.

Hắn đâm ra lo ngại, giận dữ khiển trách các bộ hạ:

- Lũ các ngươi toàn là đồ bỏ! Ta đã hạ lệnh cho các ngươi phải giết được nhà Vua, vậy mà các ngươi đã để cho y trốn thoát. Nay các ngươi lại chạy dài trước những dàn quân ô hợp...

Giữa lúc Kim Cang còn đang điên cuồng phẫn nộ thì lại có tin cấp báo:

- Nhà Vua đã kéo quân về tới ngoại thành.

Kim Cang xanh mặt, vội vàng hối thúc các tướng đem quân canh giữ.

Một võ tướng cao niên nhất bọn lắc đầu:

- Thưa ngài, những chiến công của tôi từ trước đến nay chứng tỏ rằng tôi không phải là một võ tướng bất tài. Hơn nữa, tôi biết rõ quân lính của tôi. Họ không muốn tuân lệnh nữa!

Kim Cang gầm lên:

- Các ngươi thật là hèn nhát! Quân lính còn tuân lệnh sao được khi chính các ngươi cũng muốn phản bội?

Có tiếng huyên náo ở bên ngoài và bỗng hai cánh cửa chính điện mở tung.

- Còn nhà ngươi, Kim Cang, nhà ngươi có phản bội không?

Người vừa nói câu đó là một thanh niên y phục giản dị gọn ghẽ theo kiểu miền núi, đứng chắn ngay giữa cửa. Đưa tay ngăn các chiến sĩ theo sau đứng lại, thanh niên tiến lên vài bước. Kim Cang hét:

- Bắt lấy hắn! Giết hắn đi!

Giọng hét của Kim Cang lạc vào trong sự im lặng hoàn toàn. Chàng thanh niên bình thản tiếp:

- Phải, trước hết ngươi đã... phản bội lòng tin cậy của ta! Trong bao năm, lợi dụng sự thơ ngây của thiếu quân, nhà ngươi đã lộng quyền và phản bội lại dân chúng.

Chính ngươi, Kim Cang, ngươi đã lừa dối ta rằng mọi sự đều tốt đẹp cả, và Hoàng đế không còn việc gì khác là ăn chơi săn bắn. Khi ta hỏi đến việc nước, ngươi toàn đưa ra những bằng chứng sai lạc man trá để lừa dối ta.

Các võ tướng đứng im như những pho tượng đá, lắng nghe lời nói dõng dạc của thanh niên.

- ... Và khi thấy ta đến tuổi trưởng thành, sợ rằng địa vị sẽ lung lay, ngươi đã vội tính chuyện thoán nghịch phản bội ta. Nhưng điều đó chưa quan trọng...

Thanh niên tiếp bằng một giọng thật đanh thép:

- ... Điều quan trọng hơn cả là ngươi đã phản bội toàn dân, những người dân lành chỉ mong có một vị anh quân thì lại gặp phải một tên bạo ngược.

Bên ngoài tiếng huyên náo mỗi lúc một rõ, cùng với tiếng lách cách của khí giới.

Thanh niên tiếp:

- ... Tể tướng thấy không, khi sức mạnh đi đôi với tàn ác thử hỏi có bao giờ bền vững? Bởi vì nhân hậu luôn thắng bạo tàn. Thế mà ngươi đã quên mất điều ấy thì nay ngươi phải hứng chịu lấy mọi hậu quả.

Đoạn quay sang hai bên tả hữu, thanh niên lớn tiếng:

- Các tướng, ta truyền lệnh cho các ngươi bắt tên bạo ngược này!

Không chút lưỡng lự, các võ tướng liền vây quanh lấy Kim Cang... Và trong lúc tên loạn thần bị giải đi thì tất cả mọi người đều đồng thanh hô lớn:

- Đức Vua vạn tuế!

*

Như Mai mải mê suy nghĩ ở trong phòng. Tin tức rồn rập mà hai em trai vừa cho nàng biết làm nàng vui mừng khôn xiết. Tin cho biết nhà Vua đã về triều. Kim Cang tể tướng đã bị hạ ngục. Như vậy, sứ quân Lăng Nghiêm, cha nàng cũng sắp được trở về.

Lăng Ngoạn chợt từ ngoài nhảy vào:

- Chị Như Mai ơi, em vừa được tin chiều nay cha về!

Như Mai thầm nghĩ sẽ đưa hai em đi nghênh đón cha thì Lăng Dũng đã lại chạy vào:

- Chị Như Mai, anh Lăng Ngoạn... Ra mà xem này! Ngoài kia, có một đạo quân đẹp lắm!

Như Mai cùng các em tới bên cửa sổ nhìn ra. Một đoàn kỵ mã mang phù hiệu của nhà Vua đang tiến đến. Đi đầu đoàn quân có hai người. Nhìn rõ cả hai người ấy, cả ba chị em đều reo:

- Cha!

- Hùng Tâm tráng sĩ!

*

Sứ quân Lăng Nghiêm xuống ngựa chạy lại ôm lấy các con... Cha con mừng tủi... trong lúc Hùng Tâm đứng riêng một chỗ mỉm cười cảm động.
 

Cơn cảm xúc vừa qua, sứ quân Lăng Nghiêm như chợt nhớ ra vội quay lại Hùng tâm và kính cẩn nói:

- Tâu Hoàng thượng...

Nhưng Hùng tâm đã tươi cười tiến đến bên chị em Như Mai nói:

- Ta có hứa ở lâu đài Tây hạ là sẽ gặp lại nhau các em nhỉ? Các em còn nhớ Hùng Tâm này chứ?

Sứ quân Lăng Nghiêm vội đỡ lời ; giới thiệu với các con:

- Hùng Tâm là tên húy của Đức Vua... Ngài đã hồi triều và thân hành đưa cha về để gặp các con...

Nghe cha nói, Như Mai liền cúi mình cung kính:

- Xin kính chào bệ hạ!

Trong lúc hai anh em Lăng Ngoạn, Lăng Dũng vẫn hồn nhiên sung sướng nắm vạt áo của Vua reo:

- Anh Hùng tâm! Anh Hùng Tâm!

*
 
Câu chuyện đáng lý còn dài hơn nữa. Nhưng người kể chuyện muốn ngừng lại ở đây vì nghĩ rằng như thế cũng đủ, để tùy người đọc tha hồ tưởng tượng đoạn tiếp.

XUÂN VŨ       

(Trích từ tập truyện ngắn Con Búp Bê Đẹp Nhất)


Không có nhận xét nào: