Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

CHƯƠNG IX, X_MÁI NHÀ XƯA



 CHƯƠNG IX



Tôi không ngăn nổi giòng nước mắt.

Tôi còn gì để hy vọng?

Mãi đến bây giờ tôi mới ý thức được: không phải tôi chỉ đi tìm tông tích một gia đình, một mái nhà, một dòng họ như tôi vừa theo đuổi lúc đầu. Mà là một người mẹ ruột thịt! Một người cha thương yêu!

Tôi từng được cô tôi yêu thương chiều chuộng, đáp lại tôi cũng hết dạ thương yêu cô tôi! Lòng yêu thương đó còn sâu đậm hơn nữa khi tôi được biết những gì bà đã dành cho một đứa trẻ xa lạ như tôi.

Nhưng dầu cô tôi có yêu thương tôi cách mấy, chiều chuộng cưng nựng tôi cách mấy, cô vẫn chưa phải là một người mẹ.

Mà tôi thì đang khao khát được làm con.

Chính vì lẽ đó tôi dám từ bỏ những sung sướng vật chất, bứt khỏi vòng tay níu kéo của cô tôi, lần mò tìm đến nơi này. Ngờ đâu vượt qua bao dặm đường dài mong gặp được cha mẹ, thì hai người đã không còn nữa!

Bàn tay của Chương nắm nhẹ cánh tay tôi:

- Đi thôi.

Tôi thờ thẫn theo Chương.

Ra khỏi xóm đạo, Chương dìu tôi ngồi xuống vệ cỏ.

- Cô không có khăn tay à?

Tôi chỉ vào valy:

- Có. Nhưng để trong này.

Chương móc túi lấy chiếc khăn tay sạch đưa tôi:

- Cô lau nước mắt đi.

Tôi ngượng ngập làm theo lời Chương. Anh ta tiếp:

- Chúng ta nên giải thích cho nhau rõ...

Tôi sụt sịt:

- Vâng.

- Tên cô là gì?

- Khánh.

- Còn tôi là Chương.

Không ai bảo ai, chúng tôi chỉ xưng tên gọi, quên nói tên họ.

- Tại sao cô cứ theo dõi tôi hoài vậy?

- Tôi không theo dõi anh, luôn luôn anh là người đến trước tôi, có vậy thôi. Tôi đã cho anh biết lúc ở trên tàu rồi.

- Nên tôi mới lại gặp cô ở đây! Ở tháp Chàm cô xuống tàu sau tôi, và ở Cam Lâm này, thì cô thấy tôi xuống tàu rồi mới xuống! Phải, tôi vẫn là người đi trước để cô theo sau.

- Sao anh biết?

- Khó gì mà không biết. Cái điệu bộ ngơ ngác của cô che giấu nổi ai. Nhưng thôi, hãy đi thẳng vào vấn đề: Cô cũng đi tìm vợ chồng Nguyễn văn Thành và Đỗ thị Nuôi?

- Phải, sau khi đã dò hỏi nhiều nơi khác... Nhưng ở Saigon, có phải anh định học hát thật không?

- Thực ra, bà Đan Thanh phụ trách chương trình TRẺ cho đài phát thanh, nên tôi mượn cớ đó để gặp bà. Đáng lý tôi chỉ cần trình bày lý do tôi muốn gặp bà cũng đủ... chắc tại tôi đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá.

- Còn tôi đã nói thẳng lý do của tôi ra và suýt làm bà té xỉu!

- Thôi bỏ chuyện ấy đi. Về vụ vợ chồng Nguyễn văn Thành...

- Thú thật về vụ này tôi rất ít hy vọng. Song tôi chợt nhớ ra anh cùng theo đuổi một mục đích như tôi tất anh biết nhiều điều mà tôi không biết.

Chương mỉa mai:

- Dĩ nhiên! Tôi không ngu xuẩn như cô để lần mò từ đồn điền này qua đồn điền khác, hỏi thăm từng người.

- Bởi thế tôi mới đi theo anh! Anh làm cách nào biết được vợ chồng ông Nguyễn văn Thành ở đây?

- Tôi có một người bạn đồng lớp. Ba anh ta làm việc tại tổng nha cảnh sát. Trong một lần tâm sự tôi có nói với anh bạn và anh ấy đã nhờ ông bố sưu tra dùm tôi.

Giọng Chương trầm hẳn lại:

- Buồn một nỗi là khi tìm ra tung tích thì... vợ chồng ông bà Nguyễn văn Thành đã chết rồi!

- Biết vậy anh còn tìm đến đây làm chi!

- Tôi muốn phối kiểm xem có đúng như vậy không... và thăm mộ hai người luôn thể...

- Tại sao anh lưu tâm tới vợ chồng ông Thành dữ vậy?

Chương lưỡng lự:

- Tôi không thể nói cho cô biết được. Đây là điều bí ẩn riêng tôi thề giữ kín trong lòng. Còn cô, cô Khánh, cô có thể cho tôi biết điều bí ẩn của cô được chăng?

- Được chứ! Tôi chẳng có điều gì cần giấu giếm cả. Ông bà Nguyễn văn Thành là cha mẹ ruột của tôi.

Chương nhảy nhổm người lên. Anh mất hẳn vẻ bình tĩnh, nhìn tôi với cặp mắt long lanh:

- Láo! Cô nói láo!

Đến lượt tôi vùng đứng lên, giận dữ:

- Anh dám nói tôi thế hả? Tôi đâu thèm nói láo với anh...

- Cô lấy bằng chứng đâu để tự nhận mình là con ông bà Nguyễn văn Thành? Cô trả lời tôi đi!

- Tôi không cần phải trả lời ai cả. Chuyện riêng của tôi mắc mớ gì đến anh.

- Tôi...

Đúng lúc ấy, một chiếc xe Lam đi qua, tên Chuột thu hình ngồi bên trong.

Chương như quên hẳn tôi, hằn học:

- Thì ra con chuột chù này vẫn cứ bám sát chúng ta!

Cơn giận của tôi cũng vụt tan.

- Anh Chương, tôi ngán hắn quá.

- Thứ đồ bỏ ấy có gì đáng sợ. Hơn nữa hắn không để ý cô đâu.

- Bây giờ thì hắn phải để ý vì tôi đã có dịp nói chuyện với hắn ở Tháp Chàm.

Tôi kể cho Chương nghe cuộc gặp gỡ giữa tôi với tên Chuột, Chương nói.

- Mình sẽ đề phòng. Chúng ta hợp nhau chống lại con rắn độc ấy.

- Tôi bỏ cuộc rồi. Mai mốt tôi trở về Phong Điền.

- Cô làm gì ở Phong Điền?

- Tôi về nhà tôi, gia đình tôi ở đó.

- Gia đình của ai?

Tôi nổi sùng trở lại:

- Cô tôi!

- Một thân nhân của ông bà Nguyễn văn Thành?

- Không!

Tôi quay lưng vùng vằng bước đi. Đến một ngã ba tôi đứng lại chờ xe. Chương cũng đứng đón xe cách tôi mấy bước. Trán Chương nhăn lại, đầy vẻ suy tư, và không nói với tôi câu nào nữa.


 CHƯƠNG X


Tôi ở lại Cam Lâm ba ngày. Buồn nản dâng ngập trong lòng, đầu óc trống rỗng, tôi thờ thẫn như một kẻ không hồn. Tôi trở lại xứ Đạo lần nữa thăm hai ngôi mộ của ông bà Nguyễn văn Thành, và đã khóc thật nhiều. Nước mắt của tôi âm thầm nhỏ giọt, thổn thức theo cảm xúc u sầu của một đứa con gái trước nấm mồ tẻ lạnh của song thân.

Tôi cũng đã vào nhà xứ hỏi thăm vị linh mục quản nhiệm xem ông bà Nguyễn văn Thành có còn ai là thân nhân ở đây không. Nhưng cả hai đều không có họ hàng thân thích, ngoại trừ một vài bạn đồng hương đi làm ở nơi xa.

Tên Chuột lẩn biến đâu mất. Chỉ có Chương, tôi thoáng thấy anh ở ngoài bờ sông nhưng tôi tránh mặt.

Hy vọng của tôi tan vỡ rồi. Tôi còn biết đi đâu nữa, nếu không quay trở về với cô tôi!

Tôi viết cho cô một bức thư tường thuật hết mọi sự, và báo tin để cô yên lòng là sớm muộn gì tôi cũng trở về sống bên cô.

Chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc sống bình thản êm đềm thủa trước.

Nhưng cái hạnh phúc trước đây liệu có còn trọn vẹn như xưa?

Lúc đi mua tem gửi thư tôi mới chợt nhận ra một điều kinh khủng: tiền túi của tôi đã cạn. Vì mải miết theo đuổi mục đích của mình, tôi đã tiêu xài không tính toán.

Làm sao bây giờ? Dĩ nhiên chỉ còn mỗi cách xin thêm cô tôi. Tuy biết cô rộng lượng, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng hổ thẹn.

Số tiền tôi còn, chỉ vừa đủ trả nhà trọ, và may lắm thì lấy thêm được xuất vé tới Saigon.

Lòng dạ rối bời, tôi lang thang dọc theo bờ sông, rồi kiếm một mỏm đá ngồi suy nghĩ. Gió thổi sào sạc mấy khóm lau sậy mọc ven sông, sóng nước lăn tăn, đưa đẩy những xác lá bập bềnh trôi. Giá những xác lá kia trở thành những tờ giấy bạc nhỉ! Có bà tiên nào giúp tôi thoát khỏi cơn bỉ này chăng? Mơ ước của tôi viển vông quá, và cũng thật trẻ con.

Tôi chợt nghe có tiếng nói:

- Cô ngồi làm gì ở đây?

Giọng nói tưởng như của bà tiên Nhân ái hiện ra nói với con Cám trong truyện cổ tích khi hỏi nó:

- Tại sao con ngồi khóc ở đây?

Tôi quay đầu lại, không khỏi sửng sốt khi thấy Chương đang lần bước xuống chỗ tôi ngồi. Chương tỏ vẻ muốn thân thiện, hòa nhã.

Anh nói:

- Cô Khánh có quen việc kèm trẻ không nhỉ?

Tôi không hiểu tại sao bỗng nhiên Chương lại hỏi tôi câu ấy! Kèm trẻ? Tôi suýt bật cười vì cái chức nghiệp đột ngột này. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến công việc ấy cũng như chưa có dịp làm thử bao giờ. Câu hỏi do Chương đặt ra làm tôi thầm nghĩ: có lẽ đây là một dịp may để tôi kiếm dư số tiền lộ phí trở về nhà. Nhưng tự ái của tôi không cho phép tôi thú nhận với Chương rằng tôi cũng đang mong có một việc làm. Tôi chanh chua bảo Chương:

- Bộ anh cần cô giáo hả?

Chương thản nhiên ngồi xuống một tảng đá đối diện, từ tốn đáp:

- Không phải cho tôi mà là cho bé Việt, em tôi. Thằng nhỏ phá quá nên đã có hai cô giáo chê nó rồi.

- Dữ không! Chắc tính nết nó cũng dễ thương như anh chứ gì?

Chương vẫn không có phản ứng. Đôi mắt thoáng nét u buồn, anh im lặng một lát rồi trầm giọng nói:

- Má tôi không thể đích thân săn sóc em tôi được, vì sau một tai nạn, bà bị bại một bên chân và ốm yếu luôn. Phải cần một thời gian điều dưỡng lâu dài, má tôi mới có thể bình phục được.

Tôi hơi hối hận:

- Xin lỗi anh. Tại tôi không biết..

Chương tiếp:

- Ba tôi lại rất bận. Ông là chủ một nhà máy lớn, nên thường chỉ về nhà vào bữa cơm chiều.

- Nhà anh ở đâu, anh Chương?

- Ở Biên Hòa. Cô bằng lòng về đó kèm dạy em tôi không?

- Vì lẽ gì anh muốn tôi về dạy dỗ em anh? Mới đây anh còn hằn học với tôi, coi tôi là một đứa nói láo kia mà.

- Mình nên bỏ qua chuyện ấy. Dầu sao cô vẫn có thể là một cô giáo tốt.

- Nhưng tôi chưa có chút kinh nghiệm nào về việc kèm trẻ.

- Rồi cô sẽ quen và thành thạo mấy hồi.

- Biết đâu ở nhà má anh đã kiếm được người khác rồi?

- Chắc chưa, vì nếu có má tôi đã cho tôi hay.

- ... Với lại sợ má anh cho tôi hãy còn trẻ quá.

- Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cũng cỡ mười bảy, mười tám chớ nhỏ nhít gì nữa.

- Có vẻ thôi, chớ tôi chưa tới tuổi ấy.

- Thì cũng được đi. Việc kèm dạy một đứa trẻ có gì là khó khăn. Tôi muốn trở về nhà bằng chuyến tàu tối nay. Còn cô, sáng mai cô lên tầu cũng vừa.

Tôi suy nghĩ thật nhanh. Chắc hẳn Chương đã có ý định gì trong đầu. Có lẽ anh ta muốn khám phá xem tôi biết những gì về ông bà Nguyễn văn Thành chăng? Buồn thay! Tôi nào biết gì hơn ngoài sự tin tưởng tôi là con gái của ông bà... Sau này đến tuổi trưởng thành tôi sẽ cố truy nguyên ra tên thật của tôi do cha mẹ tôi đã đặt ra.

Nhưng hiện thời sự tò mò lố bịch của Chương làm tôi bực mình. Chẳng thà tôi xin tiền cô tôi còn hơn là tự kiếm tiền trong trường hợp trớ trêu như vậy. Hơn nữa biết đâu bà mẹ của Chương lại chẳng từ chối khi tôi tới trình diện bà?

Chương hỏi:

- Cô nhận lời chứ?

Tôi bướng bỉnh đáp:

- Không.

Chương tức giận đứng lên, vừa đi vừa đá những vỏ ốc lăn lóc trên bãi cát.

Rồi đột nhiên Chương dừng lại trước mặt tôi:

- Có một điều tôi chưa tiết lộ ra và tôi tin chắc là cô không biết!

- Điều gì?

- Tôi là con của ông bà Võ Quốc Oai.

-?!

- Mà ông bà Thành, xưa kia có một thời gian đã giúp việc cho ba má tôi. Có vậy thôi!

Tôi cảm thấy gò má tôi tái đi. Và lần này tôi trả lời Chương:

- Được rồi, tôi sẽ tới nhà anh.

_____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI, XII