Thứ Tư, 19 tháng 5, 2021

NGÀY THÁNG GIAO MÙA - Phạm thị Diễm Phúc

 

Mầm chán nản chớ len vào niên thiếu,
Chớ len vào sớm quá, tội em mà!
Em nghe như trời ấy vẫn còn xa,
Em chầm chậm để mong còn xa mãi.
Hãy là hoa xin hãy khoan là trái,
Hoa nồng hương mà trái lắm khi chua.

- TÔN NỮ THU HỒNG -

*

Cơn mưa đầu mùa đến thật nhẹ nhàng. Tiếng mưa trầm ấm ru hàng thông thiêm thiếp giấc ngủ. Từng sợi mưa mong manh giăng mắc phủ kín khung trời cao nguyên. Cuối chân mây xa tít tắp, dãy núi Bà im lìm trong dáng dấp trầm tư.

Mưa Đà Lạt thật buồn, làm em nhớ đến Ban mê thuột nhiều ghê cơ! Mưa trên đó cũng đìu hiu và lặng lẽ như ở đây vậy. Nhắc đến Ban mê thuột em càng thêm nuối tiếc tuổi nhỏ dại khờ trên miền Thượng heo hút xa xăm ấy. Ngày tháng bé bỏng bình thường bên cạnh những khuôn mặt ngô nghê, những nụ cười thật thà dễ thương, những trò chơi đơn sơ mộc mạc, những buổi tung tăng trên nương rẫy mênh mông ngút ngàn...

Ngày xưa thân yêu của em êm đềm như nhịp mưa rơi đều đặn. Đã chẳng bao giờ em nghĩ một ngày nào đó, ấu thời sẽ thanh thản từ giã ra đi. Thanh thản như trời Xuân Hạ giao mùa. Thanh thản như phấn thông vàng rơi ngập con đường mòn trên sườn đồi. Trong khoảng khắc, hình như có một cảm giác bâng khuâng, nhớ nhung mơ hồ len lén vào trong hồn. Bao nhiêu kỷ niệm thân yêu hiện về, rộn ràng trong ký ức.

Tuổi thơ của em vẫn còn đây, vẫn còn hiện diện nơi em. Được đánh dấu bởi ngày hai buổi sáng, trưa cắp sách đến trường. Bởi đôi mắt nai hớn hở pha nét tinh nghịch trong lớp học. Bởi điệu chim vành khuyên rộn rã mỗi lần tan trường. Bởi nụ cười rạng rỡ trên môi. Bởi những viên ô mai cất đầy trong ngăn cặp. Bởi những cánh hoa rừng hoang dại ép thật cẩn thận trong trang vở. Và nhất là bởi em hãy còn sống trong vùng yêu thương tràn trề của ba mẹ. Còn sống trong ánh mắt bao dung của ba, trong vòng tay chở che ấp ủ của mẹ. Hãy còn phụng phịu khi nghe gọi bằng những tên quen thuộc, là "chó con", là "bé tí"...

Những ngõ ngách trong hồn em vẫn xanh ngát cỏ non. Vẫn ríu rít lời chim hót đầu ngày. Vẫn được kết bằng những phiến mây mùa hạ. Vẫn ươm những ước mơ thiên đường ngây thơ. Vẫn tin tưởng, say sưa với câu chuyện cổ tích thần tiên. Tuổi hoa mộng của em chưa mất. Chưa tàn tạ. Chưa là tia nắng lắt lay trong hoàng hôn diệu vợi. Chưa là giọt sương long lanh sắp tan loãng vào miền không gian vắng lặng... Mà sao em như có linh cảm rằng một mai này tuổi thơ sắp vĩnh viễn xa em. Tuổi thơ ơi! Em còn nghe gần gũi lắm mà! Xin tuổi thơ đừng là quả bong bóng vuột khỏi tầm tay. Để em đừng bồi hồi, ngẩn ngơ trông theo bóng dáng trên trời cao vời vợi.

Ở lại với em tuổi hoa ngà ngọc,
Đẹp như câu chuyện thần thoại hoang đường
Đừng cho hồn em hãi hùng gió lốc. 
Đừng gieo hồn em phiền muộn chán chường

Những điều em nghĩ, những lời em nói, tất cả đều chỉ là nguyện xin. Em yếu đuối, bỡ ngỡ hướng nhìn tương lai, xót xa luyến thương quay nhìn dĩ vãng. Ấu thời thêu thùa mây ngũ sắc, rực rỡ như cầu vồng. Em nghe có cơn gió xa lạ nào chở chuyên một ít lắng lo, một ít tư lự về tặng em. Và em ngập ngừng đón nhận. Thời gian hiện tại có phải là biên giới ngăn cách hồn nhiên và ưu tư không nhỉ? Bước chân của em hẳn sẽ vô tình bước vào một thế giới xa lạ. - Xa lạ với em, với những dấu yêu thân thiết. Em đã bắt đầu biết xao xuyến nghĩ suy nghe từng giọt mưa trăn trở. Đã bắt đầu buồn vu vơ thấy chiếc lá ngàng ngỡ lìa cành. Chao ơi, nếu đem những ý tưởng hỗn độn này kể cho mẹ nghe. Thể nào mẹ cũng cười xòa và mắng yêu: "Cứ nghĩ ngợi vớ vẩn không thôi! Sao "chó cưng" của mẹ đa đoan lắm thế?". Mẹ nói vậy chứ con vẫn biết mẹ hiểu con nhiều. Vì, còn ai cảm thông con hơn mẹ? Nhất là, ngày trước mẹ cũng từng trải qua giai đoạn này. Hẳn mẹ cũng nghĩ, cũng mộng mơ, cũng đã mang trạng thái như con vậy! Phải không hở mẹ?

Trên trời, phiến mây xám còn chĩu nặng băn khoăn, và mưa vẫn hoài vần vũ. Em khe khẽ thầm thì với cơn mưa mùa hạ:

Giữ lại cho em tiếng cười rộn rã
Để hồn em chẳng bao giờ tịch liêu.
Hoa bướm ơi đừng bắt em xa lạ
Với thuở ấu thơ hoa dệt nắng thêu.

Em còn ngồi với xao xôn tư lự. Mưa hoài rơi những giọt buồn tênh muộn phiền.


PHẠM THỊ DIỄM PHÚC   

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 177, ra ngày 15-5-1972)



Không có nhận xét nào: