Con
đường bỗng nhiên như dài ra, hun hút. Nắng nhẹ như dải lụa vàng trải
đều dưới chân bước dịu dàng. Gió đùa giỡn với hai vạt áo dài bay phất
phới. Tôi hơi nghiêng vành nón, bởi vì muốn nhìn lên những ngọn cây xếp
hàng lặng lẽ hai bên đường, những ngọn cây luôn luôn u buồn, cái u buồn
vắng vẻ, xa xôi. Những thân cây nâu sậm gầy guộc đối với tôi là một cái
gì quen thuộc và thân mật. Ngày hôm nay nó không còn mang trên mình đám
lá xanh tươi mát mùa xuân; những chiếc lá đó đã theo nhau thay áo mới và
lần lượt từ giã thân cây, nương theo cánh gió chao lượn trên không một
cách nhẹ nhàng uyển chuyển. Để rối sau mấy giây vui tươi ngắn ngủi đó,
chúng vĩnh viễn không được trở lên cành, chắc thế nào cũng có chiếc thở
dài nuối tiếc.
Ngày
hôm nay con đường vắng vẻ lạ thường. Càng hay cho tôi, bởi tôi đang cần
yên tĩnh, và muốn chỉ có một mình. Tôi nghe rõ tiếng gió thở nhẹ, tiếng
nắng cựa mình cũng như đang nghe rõ nhịp đập của tim tôi và tiếng bước
chân tôi dẫm nhẹ trên đám lá khô. Thốt nhiên tôi nhớ đến mấy câu thơ dễ
thương của Lưu Trọng Lư:
"Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác,
Đạp trên lá vàng khô?"
Tôi
mỉm cười nhè nhẹ, muốn trả lời nhà thơ: "Có chứ, tôi có nghe thấy mùa
Thu trở về, trong lòng vạn vật và trong lòng tôi. Thu đang bao bọc lấy
tôi, tôi đang thở hút không khí của Thu, tôi ngợp trong không khí đó; và
cũng như con nai của nhà thơ, tôi đang dẫm nhẹ trên những chiếc lá vàng
khô!" Thầm trả lời như vậy, rồi tôi lại muốn cười thêm nữa, vì bỗng
nhiên tôi mong được làm con nai vàng nho nhỏ, ngơ ngác nhìn vũ trụ
chuyển mình, với cả cánh rừng tràn ngập lá vàng khắp nẻo đường đi. Được
như vậy chắc là thích lắm.
...
Nhưng, tôi làm nai sao được! Bạn tôi gọi tôi là "Công chúa mùa Thu".
Công chúa thì không thể vào rừng nghe lá khô xào xạc và đạp nhẹ trên đám
lá vàng. Công chúa phải tựa cửa lầu son, nhẹ vén rèm ngọc nhìn lá vàng
rơi rụng bên ngoài, để thở dài nhìn thời gian lững thững đi ngang cổng
hoàng cung.
Đã
vậy, tôi chẳng làm nai cũng chẳng làm công chúa, tôi là tôi, con bé học
trò áo trắng, lúc nào cũng buồn như lá úa mùa Thu và giờ đây, đang lang
thang trên còn đường dài vắng vẻ.
Một
chiếc lá vàng nghịch ngợm bay đây trên đầu tôi, đùa với mấy sợi tóc tơ.
Tôi gỡ chiếc lá xuống, nâng niu trong lòng bàn tay bé nhỏ. Thu... tôi
gọi thầm tên một mùa buồn nhất mà cũng là gọi thầm chính tôi. Thu... âm
thanh nhẹ nhàng như một hơi thở, vậy mà chỉ với một âm thanh đơn độc đó,
bao nhiêu kỷ niệm trong quá khứ ấu thơ bỗng dồn dập chạy ngược chiều
trong tâm thức tôi...
Kỷ niệm này biết nói với ai? Thôi, đành thì thầm cùng chiếc lá...
*
Tôi cuống quít gọi:
- Mẹ ơi, lấy áo cho con đi, muộn quá rồi!
Vừa
chờ mẹ, tôi vừa lo lắng, sợ trễ cuộc vui Trung thu ở trường. Chỉ tại
tôi ham qua nhà con bé hàng xóm xem chiếc đèn kéo quân. Chiếc đèn đẹp
thật, nó có tám mặt, phất giấy màu rực rỡ. Bóng đèn bên trong sáng
trưng, in hình những người, những voi, những ngựa, những thuyền rồng lần
lượt diễn hành theo vòng tròn. Hai đứa chúng tôi say mê ngồi ngắm. Con
bé Châu ra vẻ thích thú, cười nói huyên thuyên và chỉ cho tôi xem mỗi
khi có một hình chạy qua trước mặt. Mải xem đèn, tôi quên khuấy tối nay
có cuộc vui tổ chức tại trường. Để học sinh mừng Trung thu, nhà trường
cho phép các cô giáo tổ chức một đêm liên hoan với nhiều tiết mục vui
tươi: rước đèn, ca hát, múa sư tử và... phát bánh Trung thu.
Tiếng
trống ngoài phố làm tôi thêm sốt ruột, vừa lúc đó mẹ mang áo ra. Chiếc
áo đầm trắng đã được mẹ giặt ủi cả tuần trước, mẹ cẩn thận treo trong
tủ, đến hôm nay mới lấy ra. Mẹ âu yếm choàng áo vào người tôi, nhẹ nhàng
cài các hột cúc. Tôi nhanh nhảu:
- Mẹ để con cài cho nhanh.
Hai
tay tôi thoăn thoắt, chỉ cốt sao cho mau xong. Nhưng khốn khổ: khuy áo
thứ ba sao mà nhỏ thế này, cài hoài không xong, tôi bực tức giật mạnh
cúc áo. Chiếc cúc rời ra, lăn tròn dưới đất. Thật là chết, đang vội lại
còn gặp tai nạn, nước mắt tôi chỉ chực chảy ra. Mẹ thấy, dỗ khéo:
- Việc gì phải khóc. Đâu, để mẹ khâu lại cho nào.
Bàn
tay mẹ thật nhanh nhẹn mà sao con bé sốt ruột quá chừng. Áo vừa khâu
xong, cúc cài lại được là tôi đã chạy vụt ra cửa, quên cả cảm ơn mẹ như
lệ thường.
Ngoài
đường chỗ nào cũng đèn nến sáng rực và tiếng trống đánh liên hồi như
hòa nhịp với tiếng trống ngực tôi đập thình thịch. Chạy được đến trường
thì hai cổng đã đóng chặt, đôi tay bé bỏng của tôi lay lay cánh cổng một
cách tuyệt vọng. Bên trong, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, tiếng la hét,
tiếng đàn tiếng trống tưng bừng nhộn nhịp. Con bé nước mắt vòng quanh,
miệng méo xệch rồi òa lên khóc. Có lẽ tôi không dám về nhà, xấu hổ lắm,
dù là chỉ với mẹ. Tôi đã khoe mẹ cả mấy chục lần: "Đêm Trung thu con sẽ
lại trường, con sẽ hát, con sẽ ăn bánh, sẽ xem múa sư tử vui lắm". Thế
mà... chỉ tại cái đèn kéo quân và cái cúc áo, hai cái vật dễ ghét đã làm
tiêu tan cả một đêm thật đẹp của tôi; lúc bấy giờ, giá có ai hỏi rằng
trên đời cái gì trông xấu nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: đó
là cái cúc áo và cái xấu thứ nhì là cái đèn kéo quân.
Tôi
nghĩ rằng bây giờ mình sẽ đi lang thang như một đứa bé ăn mày suốt đêm
nay, cô độc một mình một bóng và bụng thì đói, tôi sẽ khóc cho ướt môi,
ướt má, ướt khăn tay, ướt áo đẹp, trong khi nhà nào cũng đèn nến sáng
trưng, cũng bánh trái đầy mâm, cũng có những tiếng cười, tiếng hát. Rồi
tủi thân, tôi ngồi phịch xuống đất tiếp tục khóc.
- Thu!
Có
tiếng ai gọi tên tôi rồi tiếng mở khóa lách cách. Tôi ngửng đầu lên: cô
tôi hiện ra như một nàng tiên trong truyện cổ tích. Cô dịu dàng hỏi:
- Tại sao em khóc?
Ôi,
ngôn ngữ của cô tôi cũng là ngôn ngữ của các nàng tiên. Hay cô là tiên
thật? Tôi không trả lời, chỉ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại và ấm áp của
cô. Cô vuốt nhẹ tóc tôi:
- Nín đi, cô chờ để đón em vào đây mà.
Vui làm sao, nhưng tôi vẫn khóc, lần này vì sung sướng và cảm động. Cô trách nhẹ:
- Ô kìa! Cô bảo nín cơ mà. Nín đi không có mắt đỏ, bạn nó trêu cho là "em bé nhè" đấy.
Cô dẫn tôi vào một vùng ánh sáng chan hòa, sau khi giới thiệu tôi với các bạn, cô nói to:
- Nào, Bây giờ chúng ta cùng hát! Một... Hai... Ba...
Tôi hát thật lớn bài hát cô đã tập từ tuần trước: "Thu sang bên đồi, mây bay ngang trời, hồ thu bát ngát, gió thu tươi..." và nhìn cô. Cô cũng đang nhìn tôi. Hai mắt cô lóng lánh như hai vì sao sáng nhất trong đêm nay.
Tôi
quên đi rồi những phút ngồi tủi thân ngoài cổng trường, và củng hết
nghĩ rằng cái cúc áo và chiếc đèn kéo quân là hai vật dễ ghét nhất trên
đời.
Cuộc vui tàn dần rồi kết thúc, mặc dù chúng tôi còn thừa sức để hát và để hét. Cô dẫn tôi ra cổng trường, bảo:
- Bé Thu về ngoan nhé.
Trong đêm tối, hai má tôi nóng ran, có lẽ nó đỏ bừng.
Về đến nhà, mẹ tôi còn thức, nhưng tôi thì buồn ngủ quá lắm rồi. Mẹ hỏi:
- Vui nhiều không con?
Tôi chỉ kịp trả lời:
- Vui lắm mẹ ạ!
Rồi che miệng ngáp liền hai ba cái. Tôi thỏ thẻ:
- Nhưng mà bây giờ thì con buồn ngủ quá rồi. Thôi, con đi ngủ nhé.
Tôi nhảy tót lên giường, nằm co trong chăn ấm. Mẹ bỏ màn và nằm bên cạnh, sau khi đã hôn nhẹ trán tôi.
Đêm
đó tôi ngủ thật say và mơ một giấc thật đẹp. Tôi đã tham dự một đêm
liên hoan ở trường một lần nữa trong mơ. Có một điều tôi không biết là
sau khi tôi đã ngủ say, mẹ tôi lặng lẽ trở dậy, ra sân ngắm trăng một
mình.
*
Vì
sáng hôm sau nghỉ học nên tôi dậy muộn. Khi thức giấc thì đã tám rưỡi.
Người mệt mỏi, không muốn bước chân xuống đất. Thấy tôi đã mở mắt, mẹ
vừa dọn dẹp vừa trách yêu:
- Dậy thôi chứ cô nương. Con gái ngủ trưa xấu lắm nhé.
Lúc
ngồi ăn sáng, tôi đã định kể cho mẹ nghe câu chuyện suýt lỡ tầu đêm
qua, nhưng lại thôi, xấu hổ lắm. Đang cắn miếng bánh mì, bỗng nhiên tôi
nghe mẹ hỏi:
- Thu này, tối hôm qua đứa nào ngồi khóc ở cổng trường ấy nhỉ?
Miếng
bánh nghẹn ngang cổ. Ơ kìa! Sao mẹ lại biết. Tôi xấu hổ quá, mặt đỏ
bừng. Nuốt vội miếng bánh, tôi chạy lại bá cổ mẹ, nũng nịu:
- Mẹ kỳ quá à! Nhưng mà... làm sao mẹ biết được?
Mẹ cười tinh nghịch:
- Cái gì xảy ra cho con mà mẹ không biết. Chó con xấu hổ định giấu mẹ phải không?
Tôi cười trừ. Mẹ tiếp:
-
Sáng sớm mẹ ra phố mua bánh, gặp cô, cô kể cho mẹ nghe hết. Cô bảo con
bé khóc cũng dữ mà hát cũng hăng. Thế chó con hát lại cho mẹ nghe nào.
Tôi lắc đầu, mẹ bảo:
- Không hát, mẹ lêu lêu là học trò lớp ba mà còn ngủ nhè cho mà xem.
Tôi chống chế:
- Nhưng mà con khản cổ lắm mẹ ạ.
Rồi cố gắng cho giọng nói khàn hơn, tôi đọc:
- Công cha như núi Thái sơn... đấy, mẹ xem, như thế này thì hát sao được.
Bỗng nhiên khuôn mặt mẹ tôi thoáng nét buồn. Nghĩ rằng tại mình không chịu hát, tôi cuống quít:
- Thôi, để con hát cho mẹ nghe nhé. Rồi tôi hét lớn: Thu sang bên đồi... Nhưng mẹ đã ngăn lại:
- Thôi, thôi, con khản cổ thì đừng hát nữa.
Mẹ đổi giọng vui tươi:
- Thế có bài học nào nói về mùa thu, thử đọc cho mẹ nghe xem.
Tôi hăng hái nhận lời ngay, hắng giọng, đọc:
-
"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có
những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang
của buổi tựu trường.
Tôi
quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy, nảy nở trong lòng tôi
như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng
ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy vì hồi đó tôi không biết ghi và ngày
nay tôi không nhớ hết, nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè nép dưới nón
mẹ lần đầu tiên đi đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi
mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm
lấy tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp..."|
Đoạn văn của Thanh Tịnh chưa được đọc xong thì mẹ đã ngắt giọng:
- Thôi, đủ rồi. Con ra ngoài chơi cho mẹ nghỉ một tí nhé.
Tôi
vâng lời, ra sân ngay, nhưng một chút hờn giận nhẹ phủ tâm hồn tôi. Bài
văn dài như thế, tôi thuộc không sót một chữ, vậy mà mẹ chẳng khen cho
một câu. Mọi khi, mỗi lần tôi thuộc bài, mẹ đều khen và hôn lên má. Lén
nhìn vào trong nhà, tôi thấy mẹ gục mặt xuống bàn, đôi vai nhỏ bé rung
rung nhè nhẹ.
Suốt
ngày hôm ấy mẹ có vẻ buồn. Buổi chiều, mẹ đem len ra vườn ngồi đan áo,
tôi khệ nệ vác ghế ra theo. Mẹ chăm chỉ ngồi đan, tôi loay hoay bên
cạnh, chơi với con mèo nhồi bông. Chơi chán, tôi vứt con mèo trên mặt
ghế, quay sang ngắm mẹ. Hình ảnh mẹ ngồi đan áo đẹp làm sao. Mà mẹ tôi
đẹp thật! Mẹ còn trẻ, tóc mây óng ả thả dài phủ kín bờ vai, khuôn mặt
dịu hiền với đôi mắt to, đen thắm thiết, với môi hồng xinh xinh hồn hậu,
với mũi dọc dừa thanh tú, dễ thương. Mẹ ngồi nghiêng nghiêng, hai tay
thoăn thoắt đưa qua đưa lại thật nhẹ nhàng uyển chuyển. Ngắm mẹ rồi, tôi
nhìn xung quanh ngắm cảnh vật: buổi chiều hôm nay êm ả lạ thường, bầu
trời màu xám nhạt, trong vườn thì hoàn toàn vắng lặng, không có cả tiếng
chim kêu. Khắp nơi tràn ngập lá rụng, một cơn gió thổi qua, cả chục
chiếc lá vàng thi nhau lìa cành, chao lượn trong không rồi nhẹ nhàng đáp
xuống vườn, chiếc rơi trên đường đi, chiếc rơi trên lùm cây, bụi cỏ.
Không thích đắm chìm trong cảnh yên lặng này, tôi quay sang hỏi mẹ, mặc dù điều này tôi đã thừa biết:
- Mẹ ơi, mẹ đan áo cho ai?
Mẹ ngừng tay, âu yếm nhìn tôi, nói nhỏ:
- Mẹ đan áo cho chó con của mẹ đấy. Áo năm ngoái của con cũ rồi.
Chiếc áo mẹ đan bằng len màu tím nhạt. Nhìn nó, tự nhiên tôi hỏi tiếp:
- Mẹ ơi, sao mẹ lại đan áo cho con bằng len tím?
Lúc ấy mẹ ngừng hẳn tay đan ngập ngừng như muốn nói điều gì, rồi lại thôi...
Tôi giục:
- Tại sao hở mẹ? Tại sao hở mẹ?
Câu
trả lời hình như vẫn chưa được mẹ tìm ra thì bỗng đâu một cơn gió thổi,
năm bảy chiếc lá lại một lúc lìa cành, bay lộn xộn, một chiếc nhẹ nhàng
đáp ngay trên nền len tím. Nhìn chiếc lá một giây, mẹ trả lời câu hỏi
của tôi:
- Tại vì... tại vì... Thu tím lá vàng con ạ!
Tôi
chả hiểu mẹ định nói gì, nhe răng hạt bắp ra cười. Nhưng chuỗi cười pha
lê vỡ vụn chợt vụt tắt, trên đôi má mẹ hai hạt kim cương lóng lánh chảy
dài, môi mẹ mím nhẹ. Tôi lắc lắc tay mẹ:
- Mẹ ơi, tại sao mẹ khóc?
Không có câu trả lời, tôi càng cuống quít:
- Nói đi mẹ, nói đi mẹ...
Rồi như chợt hiểu, mắt tôi sáng lên:
- A, con biết rồi. Thôi, mẹ nín đi. Để con vứt chiếc lá cho mẹ đan tiếp nhé.
Chiếc lá bị bàn tay tôi hất khỏi nền len tím, rơi xuống đất. Tôi vừa dẫm lên chiếc lá vừa nói:
- Đáng đời nhé. Ai bảo làm mẹ tao khóc.
Nhưng...
mẹ không nín, mẹ khóc nhiều hơn, mắt mẹ nhạt nhòa, khuôn mặt mẹ đầm đìa
nước mắt. Thương mẹ quá, tôi cũng òa khóc. Mẹ bỏ rơi cuộn len và chiếc
áo đan dở, dang tay ôm lấy tôi; hai mẹ con ôm nhau khóc trong một buổi
chiều thu đầy mây xám và lá úa rụng rơi.
*
Đáng
lẽ không bao giờ tôi hiểu được hành động cũng như ý nghĩ của mẹ tôi
trong ngày hôm ấy, nếu tôi không đọc những dòng chữ dưới đây trong một
cuốn sổ bìa tím của mẹ. Thật ra không phải ngay từ đầu tôi tò mò muốn
tìm đọc; không hiểu vì lý do gì, mẹ để quên nó trên bàn viết. Thấy quyển
sổ đẹp, tôi mở ra xem và mắt chạm phải những dòng chữ đó; một cách vô ý
thức tôi đã đọc hết mấy trang giấy chi chít chữ:
"Anh yêu quí,
Hôm
nay em đã khóc nhiều vì nhớ anh. Cho em xin lỗi nhé, ngày xưa anh đã
chẳng cấm không cho em buồn là gì. Bây giờ thì chả còn ai để cấm em nữa.
Đêm qua khi con ngủ, em đã một mình thờ thẫn trong vườn, nhìn trăng thu
mà khóc. Sương xuống và gió đêm lạnh ngắt, nhưng em vẫn không muốn vào
nhà, em nhớ anh quá đi. Rồi hôm nay, em lại khóc hai lần, một lần khi
con đọc đoạn văn "Buổi đi học đầu tiên" của Thanh Tịnh, đoạn văn mà
trước kia anh rất thích và anh đã dạy cho em biết thích theo. Một lần
vào buổi chiều khi em ngồi đan áo, con hỏi tại sao em đan cho nó áo màu
tím, chưa kịp trả lời thì chiếc lá vàng vô tình rơi trên nền áo. Hai màu
sắc vàng tím nằm chồng lên nhau làm em không thể nào không nhớ lại kỷ
niệm xa xưa của hai đứa chúng mình. Làm sao em quên được buổi chiều thu
đầy mây tím năm nào, chúng mình ngồi trên ngọn đồi nhỏ xám, chân ủ trong
đám lá vàng và trên đầu chúng mình lá vẫn tiếp tục đổ xuống như mưa.
Anh đã nói cho em nghe về những dự tính anh sẽ thực hiện trong tương
lai; anh đã trình bày với em về đường lối giáo dục anh sẽ áp dụng khi
chúng ta có một đứa con. Anh ạ, buổi chiều hôm ấy đẹp làm sao, vậy mà
bây giờ anh đã vĩnh viễn nằm xuống, không còn có tương lai để thực hiện
mọi dự tính cao đẹp ngày nào; con chúng ta đây, nó xinh xắn, kháu khỉnh
và thông minh lạ lùng, nhưng anh không còn để mà áp dụng đường lối giáo
dục anh đã nói với em trong buổi chiều hôm ấy.
Anh
ơi, đừng trách em sao buồn nhiều như vậy. Từ ngày anh không còn bên
cạnh em, mùa thu nào em chẳng chuốc lấy u sầu. Thu đem lại cho em kỷ
niệm đẹp là buổi chiều trên đồi năm ấy, nhưng cũng chính thu in hằn
trong em một kỷ niệm đớn đau suốt đời không bao giờ phai lạt; cũng một
buổi chiều thu, em bàng hoàng nhận được tin anh gục ngã. Đau xót làm sao
cho người vợ trẻ với cái thai chưa đủ ngày đầy tháng. Và cũng một chiều
thu mây tím, em lặng lẽ tiễn anh vào lòng đất lạnh. Lúc ấy, em nhớ tới
hai câu thơ:
Thiên hạ bên đường nhìn xe tang tự hỏi:
Lá mùa xuân hay lá úa mùa thu?
Thấm
thía làm sao phải không anh. Anh, con người tràn đầy sinh lực, tràn trề
nhựa sống như chiếc lá xanh mơn mởn của mùa xuân, sao thấy mùa thu trở
về mà vội vàng rơi rụng?
Con
chúng mình, em đặt tên nó là Thu, vì nó sinh giữa mùa thu, và cũng để
ghi lại những kỷ niệm êm đềm cũng như đau khổ của em với anh, với mùa
thu. Con bé xinh lắm anh ạ, nó bầu bĩnh, dễ thương chi lạ, miệng nó tươi
y hệt miệng anh, làm mỗi lần nhìn nó em lại tưởng nhớ bóng hình anh đã
khuất. Nhưng tại sao đôi mắt nó trông thật buồn, dù nó còn bé. Không
hiểu nó chịu ảnh hưởng cái không khí u buồn của mùa thu hay lây cái buồn
của mẹ, có lẽ cả hai; nhìn đôi mắt nó, em cứ muốn khóc. Tội nghiệp,
biết bao lần nó hỏi về cha, về anh mà em cứ phải quanh co, không thể cho
nó biết rõ, chỉ sợ con bé tủi thân. Em lo rằng ngày sau con bé sẽ khổ
vì đôi mắt đầy u buồn đó, anh nhớ phù hộ cho con anh nhé.
Hôm
nay em khóc nhiều, con bé cũng khóc. Hai mẹ con ôm nhau ngoài vườn mà
nước mắt như mưa. Qua màn lệ mỏng, em tưởng chừng như thấy hình bóng anh
bên cạnh, đang cúi xuống dỗ dành cả hai mẹ con em.
Anh
thân yêu, thân xác anh vùi sâu trong lòng đất nhưng linh hồn anh chắc
chắn đang ở trên chốn trời cao, xin anh luôn luôn nhớ giúp đỡ em đủ can
đảm nuôi con khôn lớn, và qua em, xin anh cứ thực hiện đường lối giáo
dục con chúng ta như ý anh mong muốn. Được như vậy, tuy em đang buồn như
cánh hoa dập nát, cũng xin vui vẻ mà mỉm cười...
Em của anh".
Ngày
đó, đọc xong những hàng chữ này, dù chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng tôi
cũng thông cảm được với mẹ tôi, tôi hiểu tại sao khi tôi đang đọc bài
cho mẹ nghe, mẹ lại bảo tôi ra vườn chơi. Tôi hiểu tại sao mẹ ngần ngừ
không trả lời khi tôi hỏi về chiếc áo len màu tím, và tôi hiểu tại sao
hôm đó mẹ buồn, chiều đó mẹ khóc.
Nước
mắt tôi trào ra, tôi gục đầu xuống quyển sổ mở rộng trên bàn. Những
dòng chữ đã từng thấm lệ mẹ tôi nay lại được dịp nhòe thêm vì nước mắt
tôi. Nghẹn ngào, tôi thầm gọi:
- Ba ơi... Ba ơi...
Dư
vị cuộc vui đêm qua hoàn toàn tan biến, tôi quên đi tất cả để chỉ còn
nghĩ đến người mẹ khổ đau và người cha chưa hề biết mặt.
Một bàn tay đặt nhẹ trên vai tôi, và có tiếng mẹ tôi bên tai:
- Tội nghiệp con tôi. Thôi nín đi con.
Nhưng tôi càng khóc lớn.
Để
rồi cho đến hôm nay và có lẽ suốt đời, hình ảnh những dòng chữ của mẹ
tôi, cũng như hình ảnh chiếc lá vàng trên nền len tím đối với tôi đã là
những ấn tượng không bao giờ mờ nhạt, đã khiến tôi u buồn hoài để được
bạn bè gọi là "Công chúa mùa Thu".
Cũng
giống mẹ, thu về là tôi buồn. Tôi không thích ngắm cảnh cây cối tươi
mát của mùa xuân cho bằng lặng nhìn những thân cây gầy guộc, cành khẳng
khiu trơ trụi giơ ra giữa nền trời xám. Tôi không thích đi trên con
đường đầy hoa cho bằng được lặng lẽ đếm từng bước trên lối đi tràn ngập
lá vàng.
Có
lẽ mẹ tôi nghĩ đúng, tôi vừa chịu ảnh hưởng cái buồn của mẹ, vừa thấm
nhiễm cái buồn của mùa thu nhiều mây tím, lá vàng; tên tôi là Thu cơ mà.
Trong lớp mỗi lần muốn trêu tôi, bạn bè thường gọi nhau, giả vờ hỏi:
- Ê, làm sao hôm nay mi buồn quá thế?
Đứa kia hỏi lại:
- Buồn như ai nào?
- Như "Công chúa mùa Thu" ấy.
Rồi
cả hai đứa ôm nhau cười ngặt nghẽo. Tôi không buồn, không giận gì
chúng, mà chỉ buồn cho chính tôi. Nỗi buồn này nếu các bạn tôi biết
được, có lẽ chúng nó không còn nỡ ghẹo tôi nữa. Nhưng cũng giống tính
mẹ, tôi rất ít nói, thành thử chả ai hiểu tôi ra sao.
Mùa
Thu đến, con bé Thu buồn, nhưng tại sao tôi vẫn cứ muốn mùa thu kéo dài
cả mười hai tháng, để được mãi mãi ngắm những lá vàng bay bay trong
gió, được mãi mãi ngắm nhìn thân cây trơ trụi khẳng khiu. Tôi cũng mong
ngày Trung thu mau đến, không phải để vui chơi, để ăn bánh, xem múa sư
tử; đã qua rồi tuổi ấu thơ đầy ước mơ bé nhỏ nhưng tươi đẹp. Mong Trung
thu về, để tôi tìm lại đêm Trung thu ngày nào, hồi hộp vui sướng cho
nhiều để rồi đến hôm sau khóc cho lắm vì ý thức rằng mình là đứa trẻ
không cha...
Ý
nghĩ miên man đưa chân tôi bước đi, đi mãi. Nắng đã tắt từ lúc nào
không biết, dải lụa vàng đã được cuốn lại và cất lên trời. Tôi ngước
nhìn lên: mây xám giăng ngang hàng cây vàng lá. Gió thổi lành lạnh, tự
nhiên tôi muốn khóc.
Có
tiếng xe, tiếng người đi, tiếng khóc làm con đường mất hẳn vẻ thinh
lặng. Tôi giật mình, một đám tang đi qua con dường trước mặt, màu trắng
rợp đường. Tôi đứng lại, bất chợt lẩm bẩm hai câu thơ đã đọc được trong
cuốn sổ bìa tím của mẹ tôi:
"Thiên hạ bên đường nhìn xe tang tự hỏi:
Lá mùa xuân hay lá úa mùa thu?"
QUYÊN DI
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.