Trong
rừng vùng Ardennes thợ săn tài ba không phải là hiếm hoi chi. Hầu hết
mọi người đều biết cầm súng săn... và đôi khi họ đi săn cả những vùng
đất cấm. Vì rằng quan trọng không phải là sợ mấy bác cảnh binh chộp
được, bởi sự thực thì mấy bác cảnh binh đôi khi cũng biết nhắm mắt làm ngơ nếu bọn thợ săn có chút thông minh, biết điều
với họ. (cho phép người kể chuyện được mở cái dấu ngoặc ngang đây, đặng
bênh vực những kẻ đại diện nhà nước vài lời dù là những kẻ đó với người
kể chuyện vốn không hề quen biết nhau, không có họ hàng dây mơ rễ má
gần xa chi cả. Họ ở trời Tây xa tít tắp, còn người kể chuyện thì ở
phương Đông, tại một nước hình cong chữ S nhưng nay bị cắt đôi vì nạn
phân qua). Tại sao tôi lại bênh vực mấy bác cảnh sát dị chủng làm chi.
Bởi tôi nghĩ rằng cái việc ăn của lót không có gì lạ dưới ánh mặt trời!
Huống
chi, một số đông các bạn đồng nghiệp của các bác người nào cũng được
mặc những bộ đồng phục thẳng hàng, xanh ngăn ngắt đội những cái mũ viền
sáng loáng, mang những đồi giày đánh bóng soi rõ mặt người ; ngày ngày
bọn này chắp tay đi dạo quanh các công viên, tha hồ ngắm hoa ngắm cảnh
hoặc ung dung đứng gác ở trước cửa các công thự, các tư dinh hoặc các
công sở lớn, hoặc được đứng giàn chào các quan khách trong ngoại giao
đoàn, hoặc được ngồi trên xe theo đoàn hộ tống mỗi khi Tổng Thống hay
các nhân viên cao cấp trong chính phủ đi đây, đi đó ; hoặc đứng chỉ
đường huýt còi tại các đường phố lớn ở Ba Lê. Trong khi đó thì bất công
thay: các bác bị chỉ định phục vụ tại một vùng hẻo lánh quê mùa, suốt
ngày lo coi giữ rừng già, làm bạn với chim muông và loài khỉ, chuyên môn
kêu "khẹt, khẹt" chả ra cái thể thống chi cả!
Phải!
Tiếng thì rằng chúng ta là thủy tổ của loài người mà mặt mũi nom
không... được tí nào. Chưa kể đôi lúc còn phải hoảng hồn vì tiếng gầm
của một loài thú dữ, hay dấu chân của một con gấu hung hăng! Đó là chưa
kể phải đương đầu với một lũ thợ săn lầm lì, không thông pháp luật mà
lại rất ư nóng tính, chỉ tin vào sức mạnh của đôi tay và nòng súng! Khó
khăn thay! Nguy hiểm thay!
Đó,
đó là nguyên cớ khiến thợ săn lậu với cảnh binh thông cảm dễ dàng!
Nhưng không phải chỉ thế đâu, nếu cảnh binh dễ tính bao nhiêu thì bọn
Giữ Rừng khó tính bấy nhiêu. Bọn này, những tay lão luyện giang hồ,
không phải là thứ chỉ biết mang súng lục và chỉ biết bắn chỉ thiên như
cảnh binh đâu. Họ có thừa can đảm sức khỏe, họ đủ sức tước súng của bọn
thợ săn khi bọn này dám táo gan léo hánh đến vùng rừng cấm thuộc quyền
canh giữ của họ.
Nhưng
thợ săn đâu phải hạng tầm thường? Họ chỉ cần nghiên cứu kỹ các địa
điểm, cần biết tránh né những vùng mà bọn giữ rừng đặc biệt lưu ý, rồi
hễ đợi cho bọn giữ rừng quay lưng, chợp mắt là tức khắc họ ra tay -
quên, nổ súng - ngay.
Như thế nên chuyện săn bắn đối với họ đôi khi còn là một trò hú tim đầy hứng thú.
Này!
Bạn đừng tưởng, mấy bác thợ săn chịu bỏ công lén lút để chỉ hạ vài con
chim lạ hay mấy chú thỏ rừng đâu. Không, họ rình rập những con mồi đáng
kể kia. Thường thường là heo rừng, gấu, chó sói v.v... tóm lại họ ưa hạ
những con thú rừng phá hại mùa màng và chộp cả gia súc của họ nếu họ
không phòng bị. Vậy thì diệt trừ chúng là phải: vừa bảo vệ gia súc mùa
màng của họ vừa có thịt ngon, da tốt để cung cấp cho dân thành phố vốn
chuộng thịt rừng, ưa làm dáng! Cấm đoán cái nỗi gì? Mà cấm làm sao nổi?
Tridon,
một chàng thợ săn trẻ tuổi đã nghĩ thế khi vác súng lên vai. Anh là một
thanh niên sinh trưởng tại làng Villiers, một thôn trang nhỏ bé cận
biên giới Bỉ quốc, không xa những khu rừng rậm là bao, giữa khoảng sông
Meus và La Semoy.
Tridon
chỉ được cái vui tính song việc nhà quả có hơi nhác. Anh ta cho rằng
tài trai cần phải vùng vẫy trong rừng sâu hay trên bể cả, chứ ru rú với
cán cày, cán cuốc thì phí cả tài đi! Mà quả như vậy, khi có cây súng
trong tay, đố ai qua mặt được anh. Dân trong vùng đều đặt cho anh biệt
danh "Tridon thiện xạ". Nhưng anh không lấy thế làm mãn nguyện mà ngừng
sục sạo, tìm tòi.
Anh
chịu khó lùng kiếm cho kỳ được những con thú thực to để hạ, bất chấp cả
sương dày, đêm lạnh. Đối với anh thì hạ những con thú nhỏ cũng nhục nhã
như xách súng về không.
Vốn
là một anh chàng tốt bụng, ưa hoạt động và nóng tính, nhất là những khi
thấm hơi men. Điều này chị Tridon hiểu rõ hơn ai cả. Ở tửu quán, khi đã
chén chú, chén anh, thì thế nào Tridon cũng bắt đầu cao giọng kể lại kỳ
công của mình trong rừng rậm và không thể nào tránh khỏi những cuộc đấu võ mồm,
vì bạn láng giềng vẫn cho là anh thêm thắt, thêu dệt quá lố. Cũng may,
không có gì đáng tiếc xảy ra sau đó. Cãi cọ xong, mỗi người đều say bí
tỉ, nằm kềnh ra một góc, ngáy pho pho, hơi rượu tỏa nồng trong quán.
Riêng Tridon, lúc nào cũng không rời khẩu súng, anh gối đầu lên súng hay
ôm chặt vào lòng, thiêm thiếp giấc nồng!
Chị Tridon, vốn là một chị đàn bà lắm điều nhiều chuyện, vẫn mở mồm trách chồng:
- Anh chừng như quí cái súng khốn nạn đó hơn cả vợ anh?
Chị
tưởng nói thế thì anh sẽ quì xuống mà xin lỗi mình, như kiểu những đàn
ông khác (dĩ nhiên đàn ông ở bên trời tây) và chị sẽ sụt sùi khóc, anh
sẽ lau nước mắt, y như chuyện trên màn ảnh mà chị đã có dịp coi một lần
đâu đó. Ngờ đâu, Tridon nhà ta cáu sườn lên, cao giọng gắt:
- Này, đừng có giở trò! Ừ thì ta quí cái súng hơn mi đó, đã làm sao chửa?
Chị
đang còn ngạc nhiên, không ngờ rằng anh có thể vũ phu đến như thế, xử
tệ với mình đến như thế, thì anh đã dõng dạc thêm rằng:
-
Cái súng nó không có nỏ mồm, nhọn miệng như mi, nó theo bên ta trung
thành tận tụy, mỗi khi ta cần đến là nó vâng lệnh ta răm rắp. Không có
nó ấy à? Mi lại không đói rã họng mi ra?
Chị vợ chỉ còn biết ấm ức bưng mặt khóc ròng, tủi thân mình không được đối xử bằng một vật vô tri.
Công
bình mà nói, ai cũng nhận anh quả không hề mèo chuột lăng nhăng, ngoài
giờ săn thú, anh tạt vào quán rượu nâng đôi cốc tự thưởng tài mình, rồi
thì là dông thẳng về nhà với vợ.
Một chiều mùa hạ, Tridon được các bạn báo tin rằng có một chú heo rừng cực đại hiện đang phá phách ruộng rẫy ở một vùng lân cận.
À! Tuyệt lắm! Hãy để nó đó, Tridon này trị nó cho! Các anh chớ bận tâm!
Thế là Tridon nhà ta nai nịt gọn gàng, chuẩn bị đầy đủ súng đạn lên đường.
Tridon chọn một chỗ kín ở ngã tư Crète, chỗ mà chú heo tai quái thường qua lại nhiều lần.
Quả
nhiên, không phải chờ đợi chi lâu, chú lù lù dẫn xác đến. Đúng như lời
các bạn, đó là một chú heo rừng rất lớn, Tridon chưa từng thấy bao giờ.
Đợi
cho nhịp tim trở lại bình thường, Tridon ngắm nghía cẩn thận bấm cò
liền ba phát. Con vật to lớn lăn kềnh ra, máu giây đỏ cả một khoảng đất,
chỗ mà nó dãy dụa hồi lâu trước khi tắt thở. Gớm cái tiếng nó hộc lên
mới dễ sợ làm sao! Nếu là tay lơ mơ, không nhắm đúng chỗ nhược của nó,
chỉ làm nó bị thương xoàng thì cũng đến toi mạng với nó và cả một vùng
đó sẽ bị nó chà nát ngướu như tương...
Tridon
nhà ta, sau phút ngạc nhiên đến khựng lại vì sự to lớn phi thường của
con vật mà anh vừa hạ, cố ước lượng xem con vật nặng cỡ bao nhiêu.
- Dễ cũng trên ba trăm ký nhỉ?
Rồi anh lại tự cãi với mình:
- Ba trăm thế nào được, ít nào cũng ba trăm rưởi ấy chứ.
Tridon
nở một nụ cười đắc thắng và kiêu hãnh, gác súng trên một cành cây, đoạn
bằng cả hai tay và sức mạnh của toàn thân, kéo con vật đi, song chao
ơi! Anh toát mồ hôi mà nó vẫn ỳ ra, không nhúc nhích, không nhúc nhích
lấy một phân.
Sau
hơn cả tiếng đồng hồ hì hục, loay hoay một cách vô vọng, Tridon đành
chịu thua, không thể kéo xác con vật về nhà. Anh ngồi phệch xuống đất,
dựa vào một gốc cây thở dốc, vừa nghĩ cách để mang con thịt ra khỏi nơi
này. Tridon bụng bảo dạ: "Ồ, mình ta thì không lôi con vật đi được rồi,
mà có kêu vợ mình lên cũng vô ích thôi, chỉ phí thì giờ. Gọi hàng xóm ư?
Chà! Lại phải cảm ơn, chưa kể phải chia phần chia phiếc lôi thôi...
Không! Không cần nhờ ai hết, thế nào ta cũng mang được con vật về kia,
cho tụi nó lác mắt đi kia, ta mới hả lòng, ông cao xanh ạ!"
*
Sáng hôm sau, người ta bắt gặp Tridon ủ rũ trên đường về. Bạn láng giềng gợi chuyện:
- Chào Tridon thiện xạ! Thế nào? Anh đã trị được con ác vật chưa?
- Xui quá, chả bắn được phát nào, may mà tôi nhanh chân chứ không thì toi mạng rồi, anh ạ! Thôi đừng nhắc đến...
Và
anh bỏ đi ngay, tay xuôi xị, súng lủng lẳng sau vai nom cũng buồn như
chủ, đôi chân thì như muốn quị xuống vì đã chở thân hình lực lưỡng của
anh chạy quá nhiều. Nom anh chàng mới thảm não làm sao. Trái với lệ
thường: Tridon đi thẳng về nhà, không tạt vào quan rượu, mặc tiếng cười
chế giễu đuổi tận bên lưng...
Chị
Tridon là một người đàn bà tinh ý, tuy phải cái lắm mồm, nhưng rất mực
yêu chồng. Nom dáng bộ thiểu não của chồng, chị rất quan tâm. Chị đỡ lấy
khẩu súng, dịu giọng:
Nom anh mệt quá, phải không? Hãy đi nằm nghỉ một tị. Anh săn có được gì không?
Với tất cả vẻ buồn rầu, chán nản, Tridon lắc đầu nhìn vợ, không nói một lời.
- Chào! Hơi đâu mà buồn, đi săn bữa có bữa không là thường chứ. Nào! Em hâm cà phê cho anh nhé?
Chị
tất tả đi đốt lò sưởi hâm nóng cà phê. Anh lủi thủi mang súng treo vào
một góc, dáng bộ khổ sở hơn bao giờ hết. Không nén được tò mò, chị gợi
chuyện:
- Anh làm sao vậy? Có điều gì khiến anh buồn đến như thế? Em nghi là chuyện quan trọng phải không?
Tridon sửng sốt trố mắt nhìn vợ, nửa như khâm phục, nửa như sợ hãi:
- Làm sao em biết? Phải, chuyện quan trọng lắm... nhưng mà...
Anh xua tay ra tuồng không tiện nói, thay vào bằng tiếng thở dài sườn sượt.
-
Có chuyện gì, anh cũng không nên giấu em mới phải, chúng ta là vợ chồng
với nhau. Buồn chung lo, vui chung hưởng chứ! Anh không tin em sao?
-
Chúa ơi! Xin Chúa tha tội cho con! Em ơi! Anh đâu muốn giấu em nhưng
anh chỉ sợ em không kín miệng! Anh chịu làm sao nổi câu chuyện ghê gớm
nó đè bẹp anh ra bây giờ đây...
Và anh luôn miệng kêu "Trời", hai tay bưng mặt, ra tuồng khổ sở vô vàn.
Chị
Tridon là phụ nữ mà hầu hết phụ nữ đều là con cháu bà EVA, mà bà EVA
ngày xưa đã từng làm khốn đốn đức lang quân vì tính tò mò, huống chi
ngoài nết tò mò thừa hưởng của Tổ Mẫu, chị còn là người đàn bà lắm
chuyện, nhiều lời.
Đời
nào chị chịu để anh ôm giữ điều bí mật ghê gớm gì đó trong lòng? Nàng
thề thốt, nàng dỗ dành, nàng hứa hẹn, nàng dọa dẫm trăm thứ... cho đến
nỗi, sau cùng Tridon như không thể chịu nổi, đành lên tiếng:
-
Em nói phải, vợ chồng với nhau làm sao không thành thật với nhau, nhưng
em phải thề đi, rằng em quyết giữ kín chuyện này không nói với ai, anh
mới dám...
- Em xin thề, em xin thề độc!
Nàng sốt sắng giơ tay, cương quyết nói. Tridon chậm rãi kể:
- Hôm qua, khi vào rừng, anh gặp một anh bạn cũ - Anh Pierre - Ngày xưa hai đứa thân nhau lắm...
- Pierre? Em chưa hề nghe kể đến tên anh ấy bao giờ?
-
À, anh ấy đi làm ăn xa, cũng làm nghề thợ săn như anh. Nhưng mà này,
anh đã rối ruột thế này, em còn gặng hỏi lôi thôi, anh không kể nữa đấy
nhá...
- Xin lỗi anh, thôi, em xin nghe không hỏi nữa. Nào, anh kể nốt đi! Em nóng biết...
-
Phải, anh ấy với anh là chỗ bạn thân. Gặp nhau bất ngờ mừng quá. Anh
định sau khi săn sẽ đưa anh ấy về nhà. Ảnh cũng nhận lời rồi. Trò chuyện
một lúc, hai người gặp một chú nai tơ. Cả hai cùng bắn tranh một lúc.
Con vật bị hạ nhưng không ai chịu nhường ai, anh thì thấy rằng chính tay
anh hạ nó, nhưng Pierre cứ khăng khăng là con mồi thuộc về ảnh, chính
tay ảnh bắn. Thú thật với em, anh không phải quí con mồi hơn bạn nhưng
anh tức ở cái chỗ ảnh đã tranh... công anh. Giá dụ như ảnh nói: "Tridon,
đành là mày bắn nó, nhưng thôi mày hãy cho tao" thì anh không hẹp gì,
đằng này...
Tridon vụt ngưng bặt, đầu cúi thấp, hai tay che mặt, thở dài, nghẹn ngào, bối rối. Chị vợ giục:
- Rồi sao nữa?
- Lời qua tiếng lại, sinh ra ẩu đả nhau, rồi... Chúa ơi! Em ơi! Ma xui quỉ ám làm sao... súng anh nổ lên một tiếng...
Nàng há hốc mồm, run rẩy hỏi dồn:
- Anh? Chính anh giết bạn anh?
-
Không! - Tridon xua tay, mặt lộ vẻ khổ đau, hối hận - Không! Em mà cũng
nghi anh ư? Anh thề là không có chủ tâm giết bạn. Có điều chắc chắn là
ảnh đã tắt thở ngay sau đó, xác còn nằm tại chỗ...
- Trời ơi! Lam sao đây? Khổ thân tôi! Anh...
Vợ kêu lên bằng giọng kinh hoàng. Tridon thấp giọng:
- Im! Mình định giết tôi phỏng? La lên làm chi vậy?
Hậu duệ của EVA sực tỉnh, dịu giọng:
- Phải! Em hứa phải giữ kín. Chẳng qua vì quá sợ... Nhưng bây giờ mình phải tính sao chớ không lẽ...
-
Đúng! Nhưng em đừng lo: anh đã kéo xác anh ấy giấu kín một chỗ rồi vội
vã chạy về. Không ai biết nếu em kín miệng, anh tin em, đừng phụ lòng
anh. Nhưng sao anh vẫn lo lắng thế nào ấy.
Vợ an ủi:
- Như thế chắc không sao, anh hãy yên lòng. Hãy bình tĩnh! Đây! Anh uống một cốc café nóng rồi ngủ đi một giấc cho khỏe.
- Em có lý. Cảm ơn em. Anh cần ngủ một giấc, mệt lử đi thế này này!
Chàng đón ly café trên tay vợ nốc cạn một hơi rồi nằm vật ra giường. Và chỉ trong một nhoáng, anh chàng đã ngáy pho pho.
Chị
vợ nhìn nét mặt bình thản và nghe tiếng ngáy của chồng mà phát uất.
Người đâu mà vô tâm vô tứ: đã phạm tội sát nhân mà còn tỉnh như không.
Làm y như vừa hạ một con vật không bằng! Mình thì lo nẫu cả gan ruột thế
này... Chị đi ra, đi vào như có kiến đố trong lòng, như có kim châm vào
ruột, miệng hết kêu Chúa lại kêu Trời, cuống cuồng quay quắt.
Sau cùng, không chịu nổi, chị mặc thêm áo ấm, đội khăn lên đầu, chạy bay qua nhà bạn láng giềng. Giọng chị như rên:
- Simonne ơi! Thật khổ cho em! Em đến chết mất thôi, chị ạ!
- Có việc gì thế? Việc gì đến nỗi?
- Thôi! Chuyện này thì sống để dạ, chết mang theo, em không thể tiết lộ ra đâu...
- Ái chà! Chuyện gì mà ghê gớm thế? Thằng Tridon lại có mèo chăng?
-
Không đời nào! (chị chồm lên) Nếu là chuyện đó thì em bắn chết nó ngay
tức thì ấy chứ, việc gì mà khổ sở? Chuyện này ghê gớm lắm chị ơi! Em khổ
lắm, nhưng em không thể kể ra đâu. Em đã hứa với ảnh rồi, mà ảnh có cố
tâm đâu, chẳng qua là một sự rủi ro thôi...
-
Chuyện rủi ro? Nó là chuyện gì? Này chị Yvonne, chúng ta là bạn thân từ
khi còn thò lò mũi xanh, chị không tin tôi ư? Hãy nói tôi nghe xem nó
là chuyện gì? Biết chừng đâu tôi lại không giúp được chị? Đừng ngại...
- Nhưng biết chị có kín miệng không? Tôi chỉ lo...
- Tôi xin thề... chị em mình xưa nay lại chả hiểu nhau ư?
- Em cấm chị kể cho một người thứ hai biết, nghe không?
- Đã hẳn!
Chị Tridon dọn giọng:
-
Chị có ngờ không: ảnh vừa lỡ tay giết một bạn thân. Em đã hứa không cho
ai hay, nhưng chị với em là chỗ thâm giao, em không thể giấu chị. Chị
biết nỗi khổ tâm của em nó to lớn là dường nào không? Xin chị kín miệng,
nghe không? Nếu mà việc này đổ bể, vợ chồng em sẽ bị lôi thôi to... đến
tù tội chứ không phải xoàng đâu.
- Tội nghiệp Yvonne của tôi biết ngần nào! Chuyện ghê gớm quá! Xin Chúa che chở chị. Tôi không nói với ai đâu. Chị yên lòng đi!
Trong
lúc Yvonne rời nhà bạn trở về thì Simnne cũng ngừng tay làm việc. Ôi
chao! Một chuyện ghê gớm đến như vậy, chịu làm sao nổi? Tridon giết
người! Mà giết một bạn thân! Hừ! Thằng cha thế mà đáo để... Nơi cô thôn
hẻo lánh này mà xảy ra một việc tày trời đến như thế có dễ sợ và... thú
vị không? Để trong bụng nó ấm ức chịu làm sao nổi? À à...
Nhưng kể ra ư? Chợt nhớ đến lời hứa vừa rồi... lại nhớ câu của chị Tridon dặn:
- Em cấm chị kể ra cho một người thứ hai, nghe không?
Ừ,
thì không kể cho một người thứ hai đâu, mình chỉ kể cho một người biết
mà thôi. Chị Fanny! Đấy: thì Yvonne nó cũng chả kể cho mình biết là gì?
Có sao đâu? Người ta tin mình, mình nỡ lòng nào không kín miệng, làm hại
bạn cho cam tâm? Mình phải cho Fanny biết, để chị ấy hiểu nỗi khổ sở lo
lắng của chị Tridon...
Thế
là trong vòng nửa ngày, câu chuyện Tridon lỡ tay hạ sát bạn thân trong
khi săn thú bay đi khắp làng trên, xóm dưới. Bà này sau khi kể không
quên dặn dò bà kia nên kín miệng. Và kết quả là từ già chí trẻ đều biết
Tridon giết người giấu xác trong rừng. Ngoài quán rượu, trong hiệu ăn,
trong chợ, trong mái gia đình, tin đó đều được mọi người mổ xẻ, bàn tán,
xôn xao như tin cọp về làng!
Ai
cấm được tin đó lọt vào tai cảnh sát? Cảnh sát người ta chỉ có thể làm
ngơ khi thợ săn giết thú, chứ không thể nhắm mắt khi thợ săn giết người.
Ấy thế là họ kéo một toán trên nửa tiểu đội đi làm phạn sự. Họ trực chỉ
hướng nhà Tridon.
Viên đội trưởng uy nghi lẫm liệt, xung phong đi trước, tiến lên gõ cửa nhà kẻ sát nhân:
- Tốc! Tốc! Tốc!
- Ai đó?
Vợ Tridon hồn kinh, phách lạc, run rẩy hỏi. Có tiếng dõng dạc trả lời:
- Chúng tôi đây! Đại diện pháp luật đây! Biết điều thì bảo chồng chị ra nạp mình, chính phủ sẽ khoan hồng, không nên chậm trễ!
Chị vợ lóc cóc hồi lâu, không phải cố ý trùng trình cho chồng tẩu thoát mà bởi quá sợ, run bây bẩy. Viên Đội Trưởng thị uy:
- Này! Có phải các người định âm mưu chi đây không? Liệu hồn! Lưới trời lồng lộng, biết điều thì...
Ông
chưa dứt câu, ánh cửa bật ra, vợ Tridon đầu tóc rũ rượi, mặt mũi ủ ê,
hai mắt sưng húp. Đội trưởng hỏi bằng giọng hằn học (vì ông cứ ngỡ là sẽ
gặp Tridon trong dáng bộ khúm núm, sợ hãi).
- Chồng chị đâu? Sao chưa ra mặt? Hử?
Chị
vợ vừa khóc vừa chỉ lên giường: Tridon nhà ta đang pho pho ngáy như một
kẻ sung sướng nhất trên đời! Viên đội trưởng lồng lên:
-
Như thế này là nghĩa lý gì? Khinh nhờn nhân viên nhà nước phải không?
Bay đâu! Lôi cổ nó dậy! Tra còng vào tay nó ngay tức khắc, coi nó còn
dám khinh nhờn người nhà nước hay không?
Lạ
thay: kẻ sát nhân vẫn không nhúc nhích sau những tiếng gầm gần bằng
tiếng sấm, Phải lay thật lâu anh ta mới dụi mắt choàng dậy, có vẻ ngỡ
ngàng:
- Các ông làm cái gì kỳ vậy?
-
Ha! Lại còn làm bộ tỉnh: đúng là quân mặt sứa gan lim! Này anh thợ săn
ơi! Chúng ta biết tỏng ra rồi, khôn hồn thì khai hết đi.
- Ơ hay! Khai cái gì kia chớ? Tôi có phạm tội chi đâu? Việc gì phải khai với khẩn?
-
Này đừng có cứng đầu vô ích, thiên hạ đều biết hết rồi! Phải thật thà!
Anh có giết một người và con giấu xác trong rừng phải không? Hãy đưa
chúng tôi đến đó làm biên bản...
- Vâng! Quả tôi giết... nhưng không phải... tôi không hề... xin để tôi...
Giọng run run, Tridon nói đứt quãng. Đội trường quát to:
- Không phải dài lời! Đi ngay! Đưa ta đến đó! Nếu không ta bắn vào sọ mày tức thì!
Tridon
vô phương bào chữa, phân trần, đành phải cúi đầu tuân lệnh. Nhưng anh
như kiệt sức không đi nổi, làm cho Đại Diện Nhà nước càng nóng nảy thêm
lên. Một bác cảnh sát đề nghị:
- Kìa xem! Hắn đi không vững, chi bằng ta lấy xe chở hắn cho chóng.
Đề nghị được hoan nghênh liền.
Nhưng xe ở đâu có sẵn bây giờ? Sau cùng họ điều đình với lão Rémy mượn đỡ cái xe ngựa của lão ta.
Rémy
là lão già keo kiệt, quí cái xe ngựa hơn cả bản thân, nhưng với người
nhà nước lão không do dự. Thế là Dội Trưởng, đội viên và Tridon cùng lên
xe, trực chỉ đến khu rừng gần ngã tư Crète, nơi xác nạn nhân đã bắt đầu
có mùi hôi ; theo sự tưởng tượng của mọi người nhà nước, dĩ nhiên.
Quanh
qua, quẹo lại trên hai tiếng đồng hồ liền, họ đến nơi. Tridon có hơi
bình tĩnh lại. Anh ra hiệu cho cả bọn xuống xe. Đội trưởng nóng nảy:
- Đâu? Xác chết đâu?
Tridon
nhà ta chẳng nói chẳng rằng chỉ tay vào đống lá cảnh phủ lên ùn thành
một đống to tướng ngay trước mặt mọi người. Tức khắc mọi người ùa tới,
vẹt phăng cành lá một bên, bới hết lá khô ra họ nhìn thấy... chao ơi!
Không phải là xác người mà lá xác một con heo rừng to quá là to!
Bấy giờ, anh thợ săn ranh mãnh nhà ta mới cười lên thành tiếng:
- Đấy! Thưa quí ngài! Xác chết đấy! Rõ ràng chưa?
Trong lúc toán cảnh binh kể cả viên đội trưởng - còn đang há hốc mồm vì kinh ngạc thì Tridon ung dung cười mỉa, thêm rằng:
-
Đó, quí ngài nhìn kỹ đi! Một con heo rừng to tướng như vậy, từng phá
hại không biết bao nhiêu hoa mầu trong thôn ấp, tôi chịu khó ra tay trừ
nó, đáng ra, quí ngài phải nên khuyến khích, đàng này đã không có một
lời nào làm mát lòng người ta lại còn dựng dậy trong lúc người ta đang
ngủ, la hét om sòm, còn tra còng vào tay người ta, lôi cổ đi...
- Sao anh không nói rõ?
-
Tôi nói rõ cách nào? Các ông có cho tôi nói gì đâu? Từ đầu chí đuôi có
phải tôi chỉ có nói được từng này lời: "Vâng! Quả tôi có giết... nhưng
không phải... tôi không hề... xin để tôi..." rồi thì bị tra còng vào tay
và bắt câm miệng không nào? Các ông nhớ lại đi, tôi có nói ngoa không?
Đội
trưởng và cả đoàn đều hết sức bẽ bàng, ngượng nghịu. Họ lúng túng nhìn
nhau, không biết ứng phó cách nào đây? Chả lẽ hạ mình xin lỗi thì...
cũng khó coi, mà không nói gì thì cũng không xong.
Tridon vốn là anh chàng tinh quái. Anh cứ huýt sáo miệng, thỉnh thoảng lại nói:
-
Bây giờ quí ngài tính sao đây? Khi không mà còng tay tôi, vu oan cho
tôi, kế đó, kết tôi vào tội giết người, đâu có dễ dàng như vậy?
-
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi (Đội trưởng dịu giọng), anh hãy bỏ qua
cho. Chúng tôi đâu có muốn vu oan cho anh làm gì? Anh muốn chúng tôi bồi
thường thiệt hại thế nào, chúng tôi cũng xin... vâng...
-
Dễ nghe chưa? Danh dự tôi tiêu ma rồi, phen này thì vợ tôi nó đòi li dị
chứ chứ không chơi, mặt mũi nào mà nhìn bà con làng xóm?
- Thôi, anh Tridon thân mến! Anh hãy bỏ qua, chúng tôi hứa sẽ ra thông cáo dán tại công quán về vụ lầm lẫn đáng tiếc này...
Tridon vênh mặt lên (tuy khá hài lòng) mà rằng:
- Chưa đủ!
Đội trưởng lau mồ hôi trên trán, nài nỉ:
- Thế anh còn muốn gì nữa?
Làm bộ suy nghĩ giây lâu, anh chậm rãi ra điều kiện:
- Trước hết, quí ngài phải khiêng giúp con lợn to tổ bố kia lên xe, chở nó về tận nhà tôi...
-
Ui chao! (một bác cảnh binh kêu lên) Chở nó thì tụi tôi có nước mà đi
bộ. Nom nó nặng thế kia, chưa kể bẩn cả xe lão Rémy, lão bắt đền chết.
-
À, quí ngài tiếc cái xe phỏng? Thì ra cái xe quí hơn danh dự con người
ư? Nếu thế tôi sẽ làm to chuyện cho mà xem! Thằng Tridon đội trời đạp
đất... xưa nay không để cho ai đụng đến một cái lông chân, nay bỗng
không các ngài xông đến nhà tôi, còng tay tôi...
- Lỗi tại anh, anh úp mở... anh cũng muốn lừa chúng tôi một mẻ, đúng không?
Một
bác cảnh binh khác, trầm tĩnh và khôn ngoan, bẻ lại. Tridon sợ già néo
đứt dây, nhưng vẫn nhơn nhơn không nao núng. Anh thầm nghĩ: mình gặp đối
thủ rồi đây! Và anh cao giọng hỏi dồn:
-
A! Xin lỗi các ngài chứ! Đâu phải khi không, khi khổng mà tôi lôi các
ngài đến đây? Ai đã đầu đơn tố cáo tôi về tội sát nhân? Hay các ngài đi
nghe một lũ đàn bà rỗi việc? Ai gõ cửa nhà khi tôi đang ngủ? Ai đánh
thức tôi dậy? Ai tra còng vào tay tôi? Ai bảo tôi: "Câm miệng lại"? Các
ngài trả lời thông thì tôi xin để các ngài trở về liền, không làm khó dễ
gì cả. Bằng không, tôi liều bỏ con mồi đáng giá này, đi tận Tối Cao
Pháp Viện đầu đơn...
Các
cảnh binh và đội trưởng kéo nhau ra một góc xa xa bàn tính. Sau cùng,
họ thỏa thuận như sau: Tất cả đều xúm khiêng con mồi nặng chình chịch
cho lên xe, chỉ mình đội trưởng và Tridon được ngồi cùng con vật. Các
bác cảnh sát đành cuốc bộ về sau, nếu không cái xe đến gãy vụn dọc
đường. Đội trưởng sẽ chịu một nửa tổn phí về việc rửa xe và công chuyên
chở, còn một nửa thì mấy bác cảnh sát chia nhau chịu với cấp trên.
Ngoài
ra, đội trưởng sẽ nhờ một người có hoa tay viết cho mười lăm cáo thị
dán khắp các đường làng (chỗ nào có đông người tụ tập), dán ngoài công
quán, ngoài chợ, các quán rượu và hiệu ăn, kể lại kỳ công của Tridon.
Tuyệt nhiên, hai bên đều đồng ý bỏ qua vụ giết người tưởng tượng của mấy
mụ đàn ba đặt điều lắm chuyện.
Tridon
còn buộc đội trưởng phải cho xe về công quán trước. Mọi người ùa ra
xem. Họ xiết bao ngạc nhiên khi thấy Tridon ung dung, tươi tỉnh ngồi
ngang Đội Trưởng, phía sau thùng xe là con vật to sù, trong lúc ai cũng
ngỡ rằng Tridon sẽ mang cái hình dáng của một phạm nhân: đầu cúi thấp,
tay mang còng và bên cạnh là xác chết nạn nhân được phủ kín bằng vải
thô, chơ... khám nghiệm!
MINH QUÂN
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 140, ra ngày, 1-11-1970)