Nếu
ai đã có dịp chơi rồi, thì có lẽ đều chung cùng hoàn cảnh của Hân, là
mê say không thể dứt áo từ biệt với bàn cờ tướng đó được.
Cứ
mỗi tối, sau khi ba coi báo xong, và bé Huy cũng đã học bài rồi, thì
bàn cờ tướng được đem ra "chiếu tướng". Cu cậu Huy với cái miệng lách
chách, còn ba thôi thì lúc nào cũng ngồi trầm ngâm, cứ thế mà mãi đến 10
giờ khuya, khi má la ầm lên, hai cha con mới chịu dẹp, để lên giường.
Lắm khi, má đòi bỏ thùng rác cái bàn cờ tướng, để "hai cha con ông ấy"
không được chơi nữa, những lúc đó, Hân theo phe má, đả đảo ba kịch liệt.
Thấy thế, thằng bé Huy bàn mưu kế với ba thế nào không biết, nhưng cứ
mỗi buổi tối đến, cu cậu chẳng đánh cờ với ba nữa, mà nó lại trân trọng
mời Hân ngồi, và sau đó nó bắt đầu chỉ Hân cách đánh cờ. Sau ba đêm, kết
quả thật là bất ngờ! Hân khoái đánh cờ kinh khủng. Thế là, tối nao Hân
cũng vội vàng gọi nó đánh cờ với Hân (vì không giành trước, nhỡ ba giành
rồi làm sao?! Mê mà lỵ!). Nhưng thằng bé Huy khôn ghê gớm, nó không
thèm chơi với Hân nữa, và nói đủ thứ: chị là con gái, thì không nên mê
cái thú giải trí của đàn ông, con trai. Hân tức khí nên bảo:
- Chứ hồi đó, ai bảo Huy dạy chị đánh cờ làm gì?
Cu cậu liền trả lời rằng:
-
Ấy, chị khoan nóng. Hồi đó em chỉ cho chị là để chị nầy nọ vậy thôi,
chứ em đâu có chỉ chị mê nó làm gì, vả lại... đánh cờ với chị chán ngấy
ai chơi cho nổi.
Hân
tức mình lắm, nhưng đành đấu dịu, nhỏ nhẹ năn nỉ nó luôn mồm. Thế mà nó
vẫn trơ trơ như đá, mặc những lời nói nãy giờ của Hân. Thấy nó lì ra để
chọc tức, Hân liền nạt một tiếng lấy "oai":
- Chơi không? Thấy chị năn nỉ rồi làm phách đấy hả?
- Dạ. Tâu Công Chúa (nó vẫn thường gọi Hân như thế, mỗi khi mà Hân bắt buộc nó điều gì) em bằng lòng ạ!
Hân khấp khởi mừng, nhưng nó lại thêm:
-
Lần này chị không được chơi ăn gian nữa nhé, không được nổi cộc nữa
nhé, không được bắt em chỉ nước cờ đi nữa nhé, và v.v... Ô Kê! thì em
mới chịu.
Những
điều kiện và sự nhấn mạnh đề cao chữ "nữa nhé" của cu cậu dặn dò làm em
phát nổi nóng, nhưng thôi, tạm tha cho nó vậy, và cuộc "chiếu tướng"
bắt đầu:
Mở đầu, tiếng cu cậu Huy đã ong óng vang lên:
- Ý da! Sao chị đi con ngựa kỳ quá dzậy?
- Sao kỳ, đi như vậy đó, có làm sao không?
- Cha! Chị chơi khôn quá ta, chơi cờ tướng mà còn cái vụ đi đường tắt ngang không như vậy đó hả?.
Biết
chơi ăn gian với nó không được, vì dù sao nó là "sư phụ" chỉ cho mình
cách chơi, nên Hân vội cười hòa bình với nó... và chỉ một lát sau, tiếng
của cu cậu Huy có dịp phát ra:
- A ha! Chị "bí" rồi. Thôi chịu thua em bàn nầy đi.
Hân nghe nó nói, giật mình một cái ở trong bụng, nhưng phải làm oai la:
- Thua đâu? Chưa chi đã vội mừng la ẩu coi chừng tao cú đầu bây giờ đấy.
- Thôi đầu hàng đi chị ơi, thua rồi còn làm bộ hoài. Cộc rồi hả chị?
Hân thấy mình bị thua, nên vội cầu cứu ba. Thấy cu cậu Huy chọc tức Hân mãi, nên má la:
-
Thôi nhé, sao chọc chị hoài vậy Huy. Còn con Hân nữa, vui thì chơi, còn
như coi bộ cộc rồi thì nghỉ đi, chứ má nhắm là một lát nữa con dám
"quánh" em lắm đó nghe không?
Thằng bé Huy được má che chở, ngồi vênh vênh cái mặt trông phát ghét, và để kết thúc, nó còn chót cái miệng thêm một câu:
- Hí... hí, thua rồi ta ơi. Lần này thì phải là: Quân tử nhất ngôn... là chị thua rồi ai ơi ha... ha!
Hân
ấm ức mãi trong lòng. Và cứ mỗi đêm, màn kịch duy nhất lại được diễn
lại là Hân vẫn thua, vẫn cộc và rồi Hân "kí" đầu cu cậu Huy, rồi hai chị
em gây nhau, để rồi cuối cùng Hân vẫn phải nhịn nhục để năn nỉ nó luôn,
để nó chịu ngồi xuống mà đánh cờ với Hân.
Cái
khổ của Hân là thế đó. Tuy có một màn, nhưng Hân vẫn thường tức mình,
khổ sở. Các bạn có cách nào mách giúp chỉ dùm lối đánh cờ thật hay cho
Hân không? Cứu Hân với các bạn, không thì có ngày Hân chết mất. Chết vì
nạn đánh cờ mãi mà vẫn bị thua...
THÚY NHỊ
(Âu-Cơ)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 81, ra ngày 15-11-1967)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.