Thư của em P.T.C.H. Saigon:
...
Điện thoại thật tiện lợi, nhưng đối với em lại là điều phiền muộn vô
cùng. Mỗi khi có chuông reo, vì em là con gái lớn, nên ba má giao cho
nhiệm vụ nhắc máy nghe. Em xin lấy danh dự cam đoan với chị là em trả
lời trong điện thoại rất lễ phép, không thể làm mất lòng ai. Tính em
nhút nhát lắm chị ạ. Bỗng nhiên dạo gần đây, mỗi khi em nhắc máy lên là
nghe một giọng còn trẻ thôi, hỏi tên em rồi nói một câu thật thô tục.
Nghe xong em sững sờ, choáng váng cả người. Đã xảy ra mấy lần như vậy,
cho nên bây giờ em đâm ra sợ cái điện thoại. Nghe chuông reo em phát
hoảng, không muốn nhắc máy lên nữa. Em buồn lắm. Em tự nghĩ chẳng hề làm
phiền ai sao họ nỡ như vậy hở chị. Chị giúp em lối thoát đi. Em không
muốn nghe điện thoại nữa, nhưng nói sao với ba má bây giờ...
Trả lời:
Chị
hoàn toàn cảm thông sự khó chịu của em. Người có giáo dục mà phải nghe
những lời thô tục thì khổ tâm ghê lắm. Nhưng có những điều bất đắc dĩ
mình vẫn phải can đảm nhận lãnh. Thí dị như ai cũng thích hương thơm,
nhưng khi qua bãi dơ thì cũng đành hít phải mùi dơ chứ. Cuộc đời không
toàn mầu hồng, nhưng mình rán tìm tòi cho thấy nhiều mầu hồng là đẹp
rồi. Tỉ như chuyện nghe điện thoại của em. Trong một tháng, em nhấc máy
lên cả trăm lần, phần lớn là nghe những lời thăm hỏi ngọt ngào, lễ độ,
chỉ có một người nói năng thô tục, như thế tức là số người có giáo dục
đông đảo ghê lắm, còn người vô giáo dục tỉ lệ rất thấp, em đồng ý không.
Em đừng thắc mắc rằng tại sao em không làm họ buồn mà họ cũng cư xử như
vậy làm chi. Họ bệnh hoạn đó em ạ. Khi em lớn, em sẽ thấy có nhiều bệnh
về tâm lý phức tạp ghê lắm. Nhưng bây giờ mình còn nhỏ, khỏi cần phân
tích làm chi. Em cứ biết rằng đó là những người không lành mạnh tinh
thần. Họ chỉ dám nói trong điện thoại, cũng như người viết thư nặc danh,
hèn nhát không dám ra mặt. Đừng buồn bực gì nhiều. Em hãy cám ơn Thượng
Đế rằng may thay em lại chỉ bị nghe một câu thô tục, chứ nếu bị chó dại
cắn (đầu óc họ cũng có thể ví với chó dại) thì em sẽ phải đi viện
Pasteur chích tới 24 ngày lận em ạ.
Chị Đỗ Phương Khanh
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 66, ra ngày 26-11-1972)


Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.