Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

CHƯƠNG VII_NGÔI NHÀ HOANG



 CHƯƠNG VII


Đêm đó, Dũng trằn trọc không ngủ. Óc anh quay cuồng với hàng loạt câu hỏi và lời đay nghiến của lương tri. Hai trăm ngàn đồng ấy của ai ? Tại sao anh tự cho phép lấy tiền của kẻ khác đem cho vay ? Rủi Lợi không giữ được lời hứa thì sao ? Nếu lỡ nhà chức trách khám phá ra chuyện này trước khi ba Lợi kịp hoàn lại số tiền thì sao ? Nếu lỡ Dũng bị bắt thì cha mẹ, bác Hoàn, bác Tư v. v… sẽ nghĩ thế nào về anh ? Rõ ràng Dũng đã hành động thiếu cân nhắc và suy xét. Dũng vò đầu khổ sở và có ý định sẽ nói hết sự thật cho Cường, Nga hoặc bác Tư biết.

Gần sáng Dũng mới thiếp được một giấc ngắn. Khi Dũng tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Dũng lảo đảo xuống cầu thang lại bàn dùng điểm tâm. Thấy Dũng bơ phờ mệt mỏi, Nga ngạc nhiên hỏi :

- Anh Dũng hôm nay làm sao thế ?

Dũng ngẩng mặt cố gượng cười. Nga giật mình nhận ra mắt anh đỏ ké.

- Trời ơi, tối qua anh thức cả đêm à ?

Dũng vờ gật đầu, uể oải đáp :

- Không hiểu tại sao tối qua tự nhiên mất ngủ, sáng nay sẽ ngủ bù lại…

Sau đó, Dũng từ chối đi chơi với Cường và Nga. Khi hai người ra khỏi nhà, Dũng nặng nhọc leo lên phòng riêng ngồi ôm đầu suy nghĩ.

Mấy lần anh định nói sự thật với bạn và em gái, nhưng lại thôi sợ làm họ mất vui. Đàng khác chưa chắc họ giúp anh được gì. Thà cứ chờ Lợi hoàn lại số tiền rồi sau đó sẽ nhờ bác Tư trao tất cả số bạc cho nhà chức trách. Dũng vói tay lấy quyển sách huấn luyện chuyên môn của hướng đạo giở ra đọc, hy vọng giải khuây chút ít. Nhưng chưa được một trang, chữ và hình ảnh bắt đầu nhảy múa hỗn loạn. Dũng quăng sách lại chỗ cũ, lết ra khép cửa sổ rồi vào nằm thở dài.

Anh miên man nghĩ ngợi và ngủ lúc nào không hay. Khi giật mình tỉnh thức, Dũng chợt nghe tiếng gọi của Nga ở nhà dưới :

- Anh Dũng, mau xuống đây anh Dũng.

Dũng linh cảm có chuyện chẳng lành, lính quýnh xỏ chân vào giầy rồi lao xuống cầu thang.

- Chuyện gì đó Nga ?

- Lợi bị an ninh ấp bắt, anh biết chưa ?

- Bắt về tội gì ?

Tai Dũng ù đi. Ngôi nhà quay tít. Mắt anh mờ dần.

- Em nghe người đi chợ bàn tán hình như anh ta ăn cắp một số tiền khá lớn.

Dũng thu hết can đảm hỏi tiếp :

- Chú Năm Cối biết chuyện này chưa ?

- Em không rõ.

- Anh sẽ lên ngay chú Năm bây giờ… Thôi anh đi !

Dũng mở cửa phóng ra vườn, nhảy hàng rào đến con đường mòn. Anh cắm cổ chạy như người mất trí. Dũng gặp chú Năm Cối đang đếm bước qua lại ở sân trước. Không kịp chào chú Dũng đã hỏi :

- Lợi bị bắt thật hả chú ?

Chú vò đầu bứt tai khổ sở :

- Phải, cháu ạ. Không ngờ nó lại đốn mạt đến thế !

- Có bằng chứng gì về tội trạng của Lợi không ạ ?

- Sáng nay nó ra tiệm tạp hóa mua gì không biết. Khi rút túi trả tiền thì làm rơi mấy xấp bạc năm trăm tung tóe xuống đất. Khách hàng đổ xô lại hỏi vặn. Nó ấp úng đỏ mặt không trả lời. Chẳng may có nhân viên an ninh đi ngang nên nó bị bắt về trụ sở ấp điều tra. Vì cách đây mấy hôm bác phán Hiền ở cuối xóm mất một số tiền lớn nên mọi người ngờ vực Lợi có liên hệ đến vụ mất bạc này.

- Lợi đã khai điều gì chưa chú ?

- Nghe nói từ khi bị bắt đến lúc này nó câm lặng như hến, nó từ chối trả lời mọi câu hỏi của nhân viên thẩm vấn.

- Chú biết bác phán Hiền mất số bạc là bao nhiêu không ?

- Đâu… hai trăm ngàn gì đó.

Tim Dũng muốn ngừng đập, tứ chi anh mềm hẳn đi. Dũng lảo đảo đứng dậy.

- Chào chú, cháu về.

Ra khỏi nhà chú Năm Cối chưa đầy mươi thước, Dũng cảm thấy choáng váng phải vịn vào thân cây lần từng bước và rồi gục ngã xuống vệ đường. Vừa may lúc ấy Cường tìm thấy bạn vội dìu Dũng về nhà bác Tư.

*
Viên trưởng ban an ninh ấp mời Dũng và bác Tư ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện. Ông ta ngồi sau chiếc bàn thẩm vấn, hai tay đan vào nhau, nét mặt nghiêm nghị :

- Cậu hãy kể lại rành mạch cho tôi nghe cậu đã tìm thấy số tiền đó trong trường hợp nào?

Dũng kể hết đầu đuôi. Nghe xong, ông trưởng ban nhếch mép cười ngờ vực :

- Câu chuyện cậu kể thật khó tin. Cậu phải khai thật cậu lấy số tiền đó ở đâu ?

- Thưa ở hang núi.

- Không phải ! - Ông trưởng ban an ninh lắc đầu - Tôi biết cậu bịa đặt câu chuyện đó để gỡ tội cho bạn cậu. Thử hỏi có ai điên gì đem cất tiền trên núi ?

Bác Tư xen vào :

- Tôi đoan chắc với ông rằng cháu đã nói thật.

- Thật hay không rồi chúng tôi sẽ biết. Bác cứ yên tâm.

Ông thản nhiên quay sang Dũng hạch hỏi :

- Có phải số tiền cậu cho Lợi mượn chỉ là một phần của số bạc mà cậu nói là đã tìm thấy trên hang núi ?

- Dạ, đúng như vậy. Và thưa ông đây là bằng chứng…

Dũng mở khuy áo, rút những gói bạc đặt lên bàn.

- Phần còn lại gồm một trăm tám chục ngàn.

Viên trưởng ban an ninh mở gói bạc đếm cẩn thận. Xong ông ta ngẩng mặt nhìn Dũng, giọng dịu lại :

- Tại sao khi tìm thấy số bạc này cậu không giao ngay cho nhà chức trách hoặc nói cho người lớn biết ?

- Thưa ông, tôi đã định cùng bác Tư lên trụ sở ấp trao cho ông trưởng ấp số tiền ấy ngay chiều hôm tìm thấy nhưng, như tôi đã thuật lại lúc nãy, giữa đường tôi gặp Lợi và quá xúc động trước hoàn cảnh đáng thương của anh ta, tôi đã trích ra hai mươi ngàn cho anh ta mượn.

Viên trưởng ban an ninh trầm ngâm nghĩ ngợi, đoạn mở ngăn kéo bỏ mấy gói bạc vào. Ông ta đứng dậy đi khuất vào phòng trong. Lúc ông trở ra có dẫn theo Lợi. Hắn liếc nhanh về phía Dũng rồi cúi mặt lầm lì.

Ông Trưởng ban hỏi Lợi :

- Cậu lấy hai mươi ngàn nầy ở đâu ?

Lợi im lặng không đáp. Ông ta kiên nhẫn nhìn Dũng :

- Nếu lời khai của cậu thật, tại sao Lợi không xác nhận ?

- Thưa ông vì Lợi muốn giữ đúng lời hứa là giữ kín không nói hở ra với ai…

Ông trưởng ban cười đắc chí :

- Hà, hà, hà… các cậu bảo nhau giữ bí mật vì biết rằng mình đã phạm pháp. Hà hà…

Dũng phân trần :

- Không phải thế, tôi muốn giữ kín câu chuyện cho đến khi Lợi hoàn lại tôi số tiền rồi sẽ đem tất cả nộp cho nhà chức trách chứ không hề ăn cắp số tiền đó hoặc có âm mưu chiếm đoạt luôn.

Dũng quay sang Lợi tiếp :

- Bây giờ Lợi cứ khai sự thật đi. Có phải chính tôi đã cho anh mượn số tiền đó không ?

Lợi gật đầu và thuật lại cuộc gặp gỡ của hắn với Dũng. Nghe xong viên trưởng ban an ninh chất vấn thêm :

- Khi mượn, Dũng có nói tiền ấy của ai không ?

- Thưa không !

- Lúc ấy cậu không ngờ vực gì hết sao ?

- Thưa, vì tôi mừng quá nên không để tâm đến chuyện gì khác.

- Cậu có biết vụ ông phán Hiền mất tiền cách đây ba ngày không ?

Lợi há hốc miệng ngạc nhiên. Dũng suy nghĩ rồi đứng bật khỏi ghế :

- Thưa ông như thế vụ mất tiền xảy ra đúng vào ngày chúng tôi dọn đến ngôi nhà hoang… lạ lắm !

Viên trưởng ban an ninh có vẻ không quan tâm đến câu nói của Dũng, ông ta đăm chiêu như đang tìm một quyết định hệ trọng.

- Được rồi - Ông ta nhìn bác Tư, nói : Còn nhiều bí ẩn quanh nội vụ. Tôi sẽ cho nhân viên kín đáo tiếp tục cuộc điều tra. Trong khi chờ đợi… - Ông ngập ngừng quay sang Lợi - Trong khi chờ đợi nội vụ được đưa ra ánh sáng, tôi để cậu và Dũng tạm thời được tự do.

Dứt lời, ông trưởng ban an ninh đứng lên toan đi vào phòng trong, Dũng nói :

- Thưa ông, chúng tôi có thể giúp ông tiến hành cuộc điều tra… - Dũng định cho ông ta biết về chiếc dép trước cửa hang, mảnh báo trong nhà kho, nhưng ông ta cắt ngang :

- Cám ơn cậu. Điều tra là nhiệm vụ riêng của chúng tôi. Nếu cậu muốn giúp chúng tôi mau khám phá sự thật, hãy giữ im lặng là đủ.

______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VIII