Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

NGÀY CUỐI NIÊN HỌC - T. H. L.





- Chúng em xin kính chào cô…

Tiếng chào của 56 em học sinh vang lên cùng một lượt. Liên nghe có một thứ cảm giác sung sướng lạ thường. Khẽ mỉm cười, Liên ra hiệu cho các học sinh ngồi xuống. Rồi với một cử chỉ nhẹ nhàng, Liên cúi xuống cầm cuốn vở của trò Thanh ngồi đối diện và hỏi nhỏ:

- Hôm nay các em học bài gì?

Liên để ý có một chiếc đầu ở cuối lớp. Ngay từ lúc Liên mới vào cái đầu ấy như muốn đứng lên rồi lại sợ hãi ngồi xuống. Nghe Liên hỏi, nó đứng lên và mạnh bạo thưa:

- Thưa cô, hôm nay là ngày học cuối năm.

Liên đưa mắt nhìn một lượt khắp gian phòng nhỏ bé, rồi với một giọng ôn tồn Liên ra hiệu cho thằng bé ngồi xuống, và nàng nói một hơi dài như sợ mất thời gian:

- Các em thương mến. Cô biết đây là những giây phút cuối cô còn được sống chung với các em trong gian nhà nhỏ bé này. Để rồi ngày mai cô sẽ vĩnh viễn xa các em. Không ngày gặp lại. Dầu biết rằng xa các em, cô buồn, buồn nhiều lắm, nhưng cô lại cũng thấy hãnh diện, vì hôm nay cô thấy các em đã lớn hơn lên một ít. Các em lại sắp bước thêm được một bước nữa trên đường học vấn. Cô mừng cho các em, nhưng nếu nói mừng không thì cô thấy không đủ, nên hôm nay, cô thấy cần phải nói với các em một đôi lời, trước là để khích lệ các em tiến bước, sau là lần cuối cô được gởi đến các em những lời khuyên nhủ cuối năm.

Các em thương mến: sau đây 3 tiếng đồng hồ nữa, các em sẽ không còn ai ngồi lại nơi này, các em sẽ bay, bay đi thật xa để tận hưởng những thú vui trong ba tháng nghỉ hè. Ba tháng hè, chắc là các em vui lắm. Cô cầu sao cho các em vui hưởng những tháng hè cho trọn vẹn, để trong năm tới các em sẽ thêm phần hiểu biết, tầm kiến thức của các em mở rộng hơn, để các em đón nhận những lời khuyên, những môn học mới một cách hiệu nghiệm. Nhưng một điều cô mong hơn hết là trong những tháng hè, làm sao để các em đều là những người con ngoan, dễ dạy, biết vâng lời. Kính trọng Ông, Bà, Ba, Mẹ, biết yêu thương nhường nhịn với anh chị em. Được như thế là các em đã đền đáp lại được phần nào công ơn dưỡng dục của Đấng sinh thành.

Các em thân mến, trước khi chia tay, một lần nữa cô xin nói rằng các em hãy cố tỏ ra là người con hiếu thảo, ngoan ngoãn để Ba Mẹ, các anh chị hài lòng. Ngoan, Vui, Khỏe. Được như thế cô tin rằng trong năm học tới các em sẽ gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp. Lần nữa, cô nhờ các em kính gửi tới Ba Má lời chúc vạn an và tạm biệt của cô. Nguyện sao các em luôn là những học sinh ngoan ngoãn, dễ dạy và gương mẫu. Riêng cô, cô sẽ nhớ… và nhớ mãi những con chim non lớp Ba B của cô…

Dứt lời, Liên đưa mắt nhìn khắp lớp học lần nữa, như muốn thâu nhận cả cái thế giới nhỏ bé này vào trong tâm thức. Tự nhiên Liên thấy buồn, buồn thật nhiều khi nghĩ đến ngày mai, rồi đây nàng sẽ không bao giờ được thấy lại những khuôn mặt dễ thương của đám học trò. Khẽ thở dài, Liên nói với các em:

- Bây giờ còn 2g15’ nữa. Các em lấy vở toán ra làm bài trong một giờ. Thời giờ còn lại cô sẽ cho các em nói chuyện vui, tạm biệt nhau.

- Thưa cô vâng.

Tiếng vâng của 56 em học sinh hôm nay Liên nghe sao dễ thương chi lạ… Không dám nghĩ tiếp, nàng vói tay lấy cục phấn và ghi lên bảng những bài toán đố. Coi kìa, 56 cây bút đang gò từng nét chữ, ôi chao, trông chúng mới dễ thương làm sao! Lúc này Liên mong sao cho thời gian dừng lại để nàng còn được nhìn, được thấy những bóng dáng ngây thơ, dễ mến của các em học trò.

Sau khi giảng bài, Liên đi lại chiếc ghế ngồi. Đôi mắt mơ buồn Liên đưa mắt nhìn đám học trò đang cặm cụi với những bài toán đố. Liên cảm thấy luyến tiếc khuôn mặt học trò, nếu có thể nàng sẽ in từng khuôn mặt chúng vào đầu óc. Hôm nay Liên thấy em nào cũng dễ thương cả. Tân, từ một em lười học nhất, Châu, Hoa đã nhiều lần làm Liên muốn khóc, thế mà hôm nay, chúng cũng chăm chỉ làm bài. Bé Hoàng, cu Lâm, không còn nghịch ngợm, phá phách như mọi ngày. Nhìn khuôn mặt của Thu đang cắn bút suy nghĩ, Liên muốn bật cười. Giá như mọi ngày Liên đã chọc cho nó một câu, nhưng lúc này Liên thấy nàng cần phải tôn trọng những giây phút cuối này. Thật trầm lặng, Liên để tâm hồn nàng theo dõi từng cử chỉ, khuôn mặt của các em học trò nàng yêu mến.

- Thưa cô em làm đúng không ạ?

Tiếng bé Lan hỏi bài làm Liên giật mình quay lại:

- … À, đúng rồi em. Hôm nay Lan giỏi quá.

Được khen, cô bé đỏ mặt chạy vội về chỗ ngồi. Trên môi còn e ấp nụ cười hãnh diện.

Đồng hồ đổ 10g, Liên nghe bùi ngùi nuối tiếc. Nhẹ tay, Liên gõ thước trên bàn nói nhỏ:

- Thôi, bây giờ các em xếp hết sách vở, bút giấy cho vào cặp. Thời giờ còn lại là của các em. Cần giã biệt, dặn dò nhau điều gì, các em cứ việc nói, nhưng nói vừa đủ nghe thôi, để các lớp khác còn học…

Nhìn xuống bàn cuối lớp, Liên thấy mấy em nữ sinh lớn mắt đã long lanh giọt lệ. Thấy Liên nhìn mấy em vội cúi xuống, cử chỉ ấy đã không lọt khỏi mắt Liên. Liên thấy lòng rung động thật nhiều, hai gò má nàng nong nóng. Liên sợ nhỡ khóc trước mặt học trò, nàng giả vờ đi ra phía ngoài, khép lại cánh cửa.

Khi nàng bước vào, thì phía bên nữ sinh, khuôn mặt em nào cũng dàu dàu thật tội. Giọng đầy nước mắt bé Nhung khẽ hỏi:

- Thưa cô sang năm cô có dạy ở trường này nữa không?

- À có lẽ không em ạ, vì cô phải ở nhà phụ với Má những công việc lặt vặt trong nhà – Liên đáp lại.

… Thời gian trôi qua thật nhanh – tiếng trống tan học vang lên thật chậm – thật buồn. Liên nghe như có những tiếng nấc nghẹn ngào của các em học sinh.

Thôi thế là hết. Vĩnh biệt các em, các em cô thương mến.

Nhìn từng em học sinh ôm cặp bước ra khỏi lớp, Liên nghe lòng nàng quặn thắt một nỗi nhớ thương vô bờ. Ngày mai, nơi chân trời xa xôi nào đó, các em sẽ vui, sẽ cười, sẽ làm việc, có em nào còn nghĩ đến cô không? Cô luôn nhớ và thương các em.

Sau khi dẫn học trò ra khỏi sân trường, Liên trở lại lớp, nhìn căn phòng trống rỗng, ngổn ngang những bàn ghế. Không một người. Rồi đây, Liên cũng phải xa cả chúng. Nhác thấy trên bàn Liên ngồi có ba bốn bì thơ Liên biết ngay đó là những lời giã biệt của mấy em học sinh, đã dành cho Liên cảm tình đặc biệt. Không vội xem ngay, Liên thu dọn lớp rồi mới ra về. Cầm những bì thơ trên tay, Liên nghe tràn đầy thương mến và luyến nhớ. Trao trả chìa khóa Liên bước ra về và không quên nhìn lại lớp học lần cuối.

Thôi giã biệt mi, ta chào mi, lớp học ơi thương mến.

Sao Mai ơi, muôn đời ngươi vẫn đẹp, vẫn kiêu hãnh, vì trong ngươi các em ta đã đang và sắp ganh đua học tập, rèn đức thi tài để mai sau lớn lên, chúng sẽ là những tinh hoa của quê hương đất việt. Vĩnh biệt ngôi trường yêu dấu.


T. H. L.                
(Những ngày cuối trong nghề)

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 155, ra ngày 15-6-1971)

Bìa của Vi Vi : Nhạc ngày xanh