Bây
giờ là tháng sáu, vào một buổi chiều khoảng bẩy giờ, mặt trời vừa mới
lặn và bóng tối đã bao phủ cánh rừng. Một cô bé đang dẫn bò về nhà. Con
vật đi một cách chậm chạp và mệt mỏi, tuy thế nó vẫn là người bạn đường
của cô bé. Cả hai bắt đầu trở về khi trời còn sáng nhưng lúc này thì
trời đã tối hẳn, những bước chân đã quá quen thuộc với con đường mòn này
nên dù mắt có trông thấy hay không cũng không thành vấn đề đối với cô
bé và con bò.
Cứ
mỗi buổi chiều trong suốt mùa hè, Bích Chi vào rừng và phải kiếm một
lúc lâu mới tìm gặp con bò, vì đó là một trong những sự thích thú của
con vật, nó trốn ở trong bụi rậm làm cho Bích Chi phải nhọc công tìm
kiếm cho đến khi nó khẽ lắc đầu nhè nhẹ, cái chuông nhỏ nơi cổ rung lên
và chỗ trốn của nó đã bị khám phá. Con vật biết rằng nếu nó đứng yên,
cái chuông sẽ không kêu và Bích Chi sẽ không thể tìm ra nó. Vì thế Bích
Chi đã mất nhiều thì giờ mới tìm ra con bò. Từ khi con bò cung cấp được
nhiều sữa tốt, Bích Chi nghĩ rằng con vật đáng được săn sóc chu đáo.
Nông trại của bà ngoại Bích Chi ở bên cạnh rừng nên mỗi sáng cô bé
thường dẫn bò ra đó, vì hơn nữa Bích Chi có nhiều thì giờ mà chẳng có gì
vui để tiêu khiển, khi dẫn bò vào rừng, cô bé để cho nó ăn trên một
khoảng cỏ xanh non và cô bé thơ thẩn đi trong rừng, đến bên suối ngắm
đôi bàn chân dưới giòng nước mát lạnh hay tìm hái những đóa hoa dại mọc
đây đó, những tiếng chim hót như những tiếng nhạc hòa theo bước nhảy của
Bích Chi. Buổi chiều khi đi tìm con bò đó là trò chơi thích thú của
Bích Chi.
Chiều
nay Bích Chi đã lang thang quanh cánh rừng để tìm con bò cho đến lúc cô
bé nghe tiếng chuông rung nhẹ gần bên con suối. Cô bé cười và cầm cái
que nhỏ đánh nhẹ lên lưng con bò nói:
- Về kẻo tối rồi bi bi ạ.
Lìa
cánh rừng đầy cỏ, con vật đi chậm chạp dọc một bên đường dẫn về nông
trại. Trên đường về Bích Chi ngại ngùng tự hỏi không biết bà ngoại sẽ
nói gì vì về hơi muộn. Cô bé rời nhà lúc năm giờ nhưng ai cũng hiểu rằng
khó mà tìm cho ra con bò trong một khoảng thời gian ngắn vì sự nghịch
ngợm của nó. Bà Thi, bà ngoại của Bích Chi, trong những mùa hè trước đó,
có những buổi chiều bà đã vào cánh rừng để tìm kiếm con bò với một thời
gian khá lâu nên bà không muốn la rầy Bích Chi về nhà muộn, thật ra bà
rất sung sướng vì có Bích Chi bên cạnh, Bích Chi đã giúp bà được nhiều
công việc ở trang trại, tuy thế bà cũng nghi ngờ là không phải Bích Chi
về muộn vì đi tìm con bò mà bà biết Bích Chi rất thích lang thang trong
rừng. Người ta bảo rằng sự đổi thay đời sống xô bồ ở thành thị rất tốt
đối với cô bé, riêng đối với Bích Chi thì cô bé nghĩ rằng từ trước đến
giờ cô bé chưa bao giờ "sống thật" trước khi cô bé đến trang trại này.
Bà Thi cũng rất thích đời sống tĩnh mịch ở đây và bà đã chọn Bích Chi trong số những đứa cháu của bà. Bà nói:
- Nếu nó không thích cái đời sống xô bồ ở thành thị nên cho nó về sống ở trang trại, ở đó không ồn ào náo nhiệt.
Bỏ lại thành thị sau một cuộc hành trình dài, khi vừa trông thấy trang trại, Bích Chi đã thốt lên thích thú:
- Ở đây đời sống đẹp quá, tôi sẽ không ở lại thành phố nữa.
Lúc
nầy Bích Chi và con bò đang trên đường về nhà, trời đã tối hẳn, con vật
vẫn đi chậm chạp nhưng cô bé thì đi nhanh. Khi đến bên một con suối rẽ
khác, con bò dừng lại uống nước còn Bích Chi nhúng chân xuống nước chờ
con vật. Cô bé nghe ngóng những tiếng động chung quanh. Chim trên cành
vẫn còn thức chim chíp như muốn chúc nhau ngủ ngon trước khi rút vào đêm
tối. Cô bé cầm cái que nhỏ đánh khẽ lên lưng con bò và thúc dục:
- Về mau, muộn quá rồi.
Cô
bé đã bắt đầu buồn ngủ mà đường về nhà còn khá xa. Trời đầy sao và
không khí rất mát mẻ với ánh trăng trên cao. Cô bé ít khi còn trong rừng
muộn như lần nầy, và Bích Chi nghĩ rằng mình là một cái bóng mờ như một
hồn ma di động dưới cánh rừng đổ lá, cô bé nhớ rằng mình đã ở trong
trại được một năm và cái đời sống ồn ào ở thành phố đã xa quá rồi. Thốt
nhiên cô bé nghe có tiếng huýt gió gần đâu đây, đó không phải là tiếng
chim, vì tiếng chim cô bé nghe rất quen thuộc và rất gần gũi ; đây là
tiếng huýt gió mà cô thường nghe lúc còn ở thành thị. Bích Chi sợ chạy
nhanh núp vào bụi nhưng quá trễ. Một giọng nói vang lên:
- A! Chào cô bé, từ đây ra đến đường cái có xa không?
Với giọng run run Bích Chi trả lời:
- Cũng khá xa.
Cô
bé không dám nhìn thẳng vào người đàn ông lạ mặt nhưng cô ta chun ra
khỏi bụi và tiếp tục đi theo con bò, người đàn ông đi theo Bích Chi. Cô
bé nhận thấy người đàn ông có mang một khẩu súng trên vai, ông ta nói:
- Tôi đi bắn một vài thứ chim và đã bị lạc đường. Cô đừng sợ, tôi muốn có một người bạn lúc nầy, cô có thể là bạn tôi không?
Bích Chi không trả lời, người đàn ông nói tiếp:
- Tôi có thể nghỉ qua đêm tại nhà cô được không?
Cô bé vẫn không trả lời, ông ta vẫn kiên nhẫn:
- Cô có thể cho tôi biết tên được không?
Bích Chi càng sợ hãi hơn nhưng cuối cùng cô bé mở miệng thốt nhỏ:
- Bích Chi, Bích Chi!
Bà
Thi đang đứng ở cổng trông ngóng, khi cả ba: Bích Chi, con bò và người
khách lạ về đến. Vào đến cổng con bò kêu rống lên. Bà Thi rờ đầu con vật
và nói:
- Tao tưởng mầy đi mất rồi chứ, sao về muộn quá vậy Bích Chi?
Bích
Chi giữ yên lặng, nghĩ rằng bà ngoại không hiểu cái "tình thế" "nghiêm
trọng", có lẽ bà nghĩ rằng người khách lạ chỉ là một trong những người
đàn ông ở trang trại láng giềng. Người đàn ông để cây súng và cái bao
gần bên cửa và chào bà Thi, nói rằng ông ta đi săn bị lạc trong rừng và
ngỏ ý muốn nghỉ qua đêm ở đây. Ông ta tiếp:
-
Cho tôi chỗ nào cũng được, tôi phải rời đây trước khi trời sáng... Bây
giờ thì tôi đói lắm, bà có thể để cho tôi một ít sữa không?
- Ô! Cố nhiên - bà Thi nói - cách đây một dặm có một khách sạn khá tốt, nhưng nếu ông muốn ở đây, tôi sẽ dọn bàn ngay bây giờ.
Và bà bảo Bích Chi:
- Dọn bàn cho khách, Bích Chi!
Bích
Chi vâng lời ngay, cô bé cảm thấy vui thích có cái gì để làm đồng thời
cô ta cũng cảm thấy đói lắm rồi, sự sợ hãi của cô bé đối với người khách
lạ đã giảm bớt vì cô thấy bà ngoại chẳng sợ sệt gì hết.
Trong
lúc chờ đợi bữa ăn, người khách quan sát trong trại và rất ngạc nhiên
nhận thấy một ngôi nhà sạch sẽ, tiện nghi ở một nơi hoang dã như thế
nầy.
Vừa ăn ông ta chăm chú nghe bà Thi tả cái đời sống "về vườn" ở đây và đồng thời nhìn Bích Chi. Ông nói:
- Từ một tháng nay tôi mới được ăn một bữa ngon như thế này.
Sau
bữa ăn người lạ tiếp tục nói chuyện với bà Thi, lúc này thì trăng đã
sáng lắm rồi. Bà Thi kể rằng 4 trong số những người con của bà đã chết,
một người con gái, mẹ của Bích Chi, và một người con trai (có lẽ đã
chết) cũng không ở gần bà.
-
Đàn, thằng con trai thường đi săn trong rừng nầy - bà buồn rầu nói -
Chúng tôi có nhiều chim, thỏ rừng để ăn sau mỗi lần Đàn đi săn về, trong
gia đình chỉ có Đàn là hay lang thang, nó không bao giờ chịu viết thư.
Tôi không phản đối khi nó bỏ ra đi một thời gian dài không về. Thật ra
tôi cũng muốn đi đây đi đó một mình cho khuây khỏa, con Bích Chi giống
Đàn, cậu nó.
Bà Thi nói tiếp:
-
Con Bích Chi thích lang thang trong rừng và biết rất nhiều chỗ, nhiều
dấu vết: như chỗ ở của những thú rừng, những con sóc không sợ sệt leo
lên tay nó ăn trái cây. Mùa xuân vừa qua nó nuôi rất nhiều thứ chim. Nếu
tôi không để ý nó có thể ham cho chim ăn hơn là cho nó ăn! Trước kia
thằng Đàn nuôi một con chim sáo, suốt ngày con chim cứ quanh quẩn theo
nó. Thằng Đàn và cha nó không hợp nhau nên nó đã bỏ đi và không trở về!
Tuy
vẫn theo dõi những lời nói của bà Thi, nhưng người khách không nhận
thấy cái âm thanh âu sầu trong giọng nói của bà ta. Ông ta đang nghĩ đến
một điều khác "Bích Chi biết nhiều chỗ, nhiều dấu vết trong rừng?"
Ông ta yên lặng nhìn về phía cô bé đang mơ mộng dưới ánh trăng. Ông khách nói:
-
Tôi sưu tầm các loại chim và tôi bắt đầu công việc đó khi còn là một
thằng bé. Còn vài ba thứ chim rất hiếm mà tôi rất thích, tôi tìm kiếm từ
năm năm nay.
- Ông nuôi chim trong lồng chứ?
Bà Thi hỏi vậy.
- Ô, không! Tôi tiêm thuốc formol độn bông trong bụng. Nhiều thứ chim lắm, tôi trưng bày trong tủ kính.
Ông ta tiếp:
-
Tôi đi săn hay tự bắt lấy, tôi có thấy một con cò trắng cách đây ba
dặm, thứ bảy vừa rồi tôi vẫn theo suốt cả buổi chiều nhưng cuối cùng
đành mất. Hình như loại chim này không ở trong vùng này.
Người
khách vừa nói vừa nhìn Bích Chi với hy vọng khám phá ra con cò trắng có
thể là một trong những "người bạn rừng" của cô bé. Nhưng Bích Chi hình
như tỏ ra không nghe những gì người khách đang kể.
- Chắc bà chưa thấy con cò trắng?
Người khách nói tiếp một cách say sưa:
- Một con chim trắng lạ rất lớn, lông mịn và hai cái chân rất dài. Nó thường làm tổ bằng cỏ khô trên những ngọn cây cao.
Bích
Chi giựt mình, tim cô bé đập nhanh hơn, cô bé biết loài chim trắng đó.
Đã một lần cô bé nhìn thấy rất gần loại chim đó bên kia cánh rừng, khi
con chim đang đứng trong đám cỏ xanh bên bờ suối. Chung quanh con suối
cây lưa thưa và mặt trời chiếu những ánh sáng màu vàng rất đẹp. Hai bên
bờ suối một loại cỏ xanh biếc quanh năm như loại dã thảo. Về phía đó xa
hơn là biển, biển mà Bích Chi rất mơ được nhìn thấy tận mắt và ngâm mình
trong nước, mà chưa bao giờ cô bé được cái sung sướng nhỏ bé đó. Nhưng
trong những đêm tối giông bão, Bích Chi đã nghe những tiếng sóng ì ầm và
cô bé nghĩ rằng biển chắc không xa lắm.
-
Tôi rất thích đi tìm cái tổ của con cò - Người khách nói - Tôi sẽ biếu
hai ngàn cho ai chỉ cho tôi tổ con cò và nếu cần tôi sẽ dùng tất cả mùa
hè nầy để đi tìm.
Bà
Thi chăm chú theo dõi chuyện người khách kể, nhưng Bích Chi không tỏ ra
gì vẻ quan tâm đến câu chuyện của người khách. Tuy thế cô bé đã nghe
không sót một lời nào của người khách nói và trong giấc ngủ đêm nay chắc
cô bé sẽ nghĩ rất nhiều đến những thứ cô bé thích mà hai ngàn đồng có
thể mua được.
Ngày
hôm sau ông khách lạ trở lại cánh rừng và cô bé Bích Chi đi theo với
ông. Bây giờ thì Bích Chi hoàn toàn hết sợ người khách lạ nầy, cô bé
thấy ông ta rất tốt và dễ mến. Người khách nói cho biết rất nhiều về
chim chóc: "mỗi loài chim thường có mỗi đặc tính khác nhau và sống những
vùng khác nhau". Ông khách biếu cô bé một con dao nhỏ. Suốt cả ngày đi
trong rừng người khách không có một thái độ nào làm cho cô bé phải ngại
ngùng hay sợ sệt trừ những khi người khách bắn súng ; Bích Chi sẽ mến
người khách nhiều hơn nếu ông ta đừng bắn súng. Một điều làm cô bé thắc
mắc rất nhiều: Ông khách tỏ ra rất thích chim chóc, tại sao ông nỡ giết
chúng?
Ông
khách và cô bé vẫn tiếp tục đi quanh quẩn trong rừng. Cô bé chưa lần
nào thấy một người đàn ông tế nhị và dễ mến như vậy, thỉnh thoảng cả hai
dừng lại để nghe chim hót, rồi họ tiếp tục đi. Người khách đi trước và
Bích Chi theo sau. Cô bé hơi buồn vì tìm con cò trắng khó quá, nhưng cô
ta vẫn không dẫn đường cho người khách, cô chỉ theo sau và không bao giờ
mở lời nói trước. Trong rừng tịch mịch nầy tiếng nói độc xướng của cô
bé có thể làm cho cô ta sợ và cô cảm thấy khó thể trả lời "có hay là
không" khi người khách hỏi.
Chiều
đến người khách và cô bé cùng nhau đi tìm con bò. Người khách có ý định
nghỉ thêm một đêm nữa ở trang trại bà Thi. Bích Chi mỉm cười thích thú
khi cùng người khách và con bò đi ngang chỗ mà cô bé đã nghe tiếng huýt
sáo của người khách chiều hôm qua.
Còn
vào khoảng nửa dặm đến trang trại, ở bìa rừng đây mặt đất cao lên, có
một cây cổ thụ mọc trên khoảng đất cao đó. Không ai có thể biết là tại
sao chỉ có một cây cổ thụ duy nhất mọc ở đây. Có thể rằng những người
thợ rừng đã đốn hết những cây chung quanh. Ngọn cây cổ thụ cao ngất
ngưởng và đứng thẳng. Đứng trên ngọn cây có thể nhìn thấy xa hàng dặm.
Bích Chi biết rằng nếu trèo lên được ngọn cây nầy thì có thể nhìn thấy
được biển, biển mà cô bé hằng mơ ước. Đã nhiều lần cô bé dang tay ra ôm
thân cây và đưa mắt ngước nhìn lên ngọn cây và mơ nhìn thấy biển ; nhưng
lần nầy nhìn ngọn cây cô bé nghĩ với tâm trạng khác.
Ngày
mai vào lúc bình minh. Nếu cô bé trèo lên được ngọn cây cô ta sẽ nhìn
thấy "thế giới" và khám phá dễ dàng con cò trắng và tổ của nó? Theo lời
người khách thì con cò trắng sẽ rời tổ vào lúc những tia sáng đầu tiên
của mặt trời chiếu xuống.
- Thật là mạo hiểm - thích thú quá khi ta khám phá được bí mật của con cò trắng.
Đêm
đã khuya, bà ngoại và người khách đã ngủ ngon giấc, Bích Chi vẫn còn
thức, tỉnh táo, cô bé quên không ngủ hay ngủ không được? Cô bé cảm thấy
đêm hè sao mà dài quá, không kém những đêm âm u vào mùa đông.
Trời
gần sáng, cô bé lặng lẽ ra khỏi nhà chạy nhanh về phía bờ rừng. Cô bé
vẫn lo sợ là mặt trời sẽ mọc sớm và con cò trắng sẽ rời tổ mà cô bé
không nhìn thấy được. Khi Bích Chi đến bìa rừng mặt trời vẫn chưa mọc.
Trên bầu trời sáng đục trăng vẫn còn. Cô bé đến bên cây nhìn lên và nghĩ
rằng mình phải trèo lên được ngọn cây. Hai bàn chân trần và những ngón
dang ra như những móng vuốt của loài dạ điểu bấu lấy thân cây. Cô bé bắt
đầu leo lên. Sau một lúc cô bé lên tới một nhánh ngang, áo quần bị rách
một hai chỗ và tóc tai thì rối bung lên. Bên dưới những loài chim rừng
bé nhỏ đã thức giấc và hót chiu chít, cô bé nhận thấy mình phải leo
nhanh không thì trễ mất. Mắt Bích Chi giống như một ngôi sao mờ. Khi cô
bé leo qua khỏi nhánh cuối cùng và đến ngọn cây, Bích Chi ôm lấy ngọn
cây run và mệt.
Bích
Chi đưa mắt nhìn chung quanh, ở xa tít biển nhấp nhô phản chiếu ánh
sáng của mặt trời mới lên. Về phía đông cô bé nhìn thấy hai con diều hâu
đang la đà trong bầu trời. Về phía tây những trang trại nằm cách nhau
từng dặm. Đó đây cô bé nhìn thấy một thánh đường nhỏ và một cái làng.
Chim chóc lúc nầy đã hót vang lên. Mặt trời lên chiếu những tia sáng
chói chang màu vàng, xa xa những cánh buồm nhấp nhô trên sóng, trên trời
những đám mây màu đỏ vàng bắt đầu tan. Bích Chi nghĩ rằng cái thế giới
chung quanh nàng nhìn thấy lúc bình minh có phải là phần thưởng cho nàng
đền bù lại cái công khó nhọc trèo lên ngọn cây nầy. Cô bé nhìn, một cái
nhìn tìm kiếm, cô bé nhìn về phía chỗ mà trước kia đã một lần cô bé
nhìn thấy con cò trắng. Bích Chi lặng người thích thú khi nhìn thấy một
đốm trắng. Còn con cò trắng cất cánh bay lên và bay về phía cô bé, lúc
bay ngang qua cây cổ thụ. Bích Chi nhìn lên, cánh và cổ con cò trắng
dang thẳng ra, một lát sau con cò trắng bay trở lại và đậu trên cành cây
phía dưới. Bích Chi giữ yên lặng không một cử động nhẹ. Rồi sau đó
những con chim khác cũng bay đến đậu ở cành cây đó. Hình như con cò
trắng không chịu đựng được tiếng chim hót ồn ào chung quanh, lại cất
cánh bay lên. Bích Chi đưa mắt nhìn theo con cò trắng bay lại tổ bên
cạnh con suối. Bây giờ thì cô bé đã biết bí mật của con cò trắng và cô
bé rất hài lòng vì sự hiểu biết độc quyền này. Cô bé bắt đầu leo xuống.
Bích Chi tự hỏi không người khách lạ sẽ nghĩ gì và nói gì khi cô bé nói cho ông ta biết chỗ ở của con cò.
*
Bích Chi! Bích Chi! Bà ngoại lên tiếng gọi nhưng chẳng có ai trả lời. Cái giường nhỏ trống không và cô bé đã biến đâu mất.
Người khách lạ thức giấc, nghĩ rằng có những sự bất ngờ thích thú đang chờ đón, vội vã mặc quần áo.
-
"Chắc cô bé nầy đã tìm ra chỗ ở của con cò trắng, cô biết, quen thuộc,
những chỗ, những dấu vết trong rừng, như những dã thú, phải thuyết phục
cô bé đề cô ta nói cho biết chỗ ở của con cò".
Bà
Thi và người khách chờ Bích Chi ở cổng trại, cô bé vừa về đến, mặt tái
mét vì mệt, áo quần rách một vài chỗ, tay chân bị trầy trụa, bà Thi và
ông khách hỏi ; đây là lúc trả lời nhưng Bích Chi không nói gì hết dù bị
bà ngoại la rầy và cặp mắt cầu khẩn của người khách nhìn thẳng vào mắt
cô bé.
Người
khách có thể làm cho cô bé giàu, cho tiền, ông ta đã hứa như vậy, câu
chuyện cô bé sắp nói sẽ làm cho ông khách sung sướng. Không! Cô bé phải
giữ im lặng không nói một lời. Tiếng kêu trong gió của nhánh cây cổ thụ
vẫn còn đâu đây. Cô bé nhớ lại lúc nhìn con cò trắng bay trong bầu trời
bình minh. Bích Chi và con cò trắng đã cùng nhau ngắm biền và ngắm mặt
trời mọc, và Bích Chi không thể tiết lộ bí mật của con cò trắng được,
nếu không con cò sẽ chết.
Chiều
đến người khách thất vọng bỏ ra đi, sự trung thành của cô bé với những
người "bạn rừng" của cô đã nặng hơn tình cảm mến của cô đối với người
khách lạ.
Nhưng
sự ra đi là một kỷ niệm đau buồn nhất của cái tuổi 13 trong đời của cô
bé. Cô bé muốn theo và thương mến người khách lạ như một con chó yêu chủ
mình. Nhiều đêm Bích Chi nhớ lại tiếng huýt sáo của người khách trên
đường khi Bích Chi và con bò chậm chạp trở về nhà. Cô bé cũng đã quên
nỗi buồn cô cảm thấy khi tiếng súng của người khách nổ vang và những con
chim bé bỏng rơi yên lặng xuống đất. Tiếng hót nghẹn nơi cổ và bộ lông
trắng thấm máu.
-
"Chim chóc và người khách lạ. Ai là người bạn quí hơn? Xin cho tôi
biết! Hỡi chim rừng! Hãy nói cho tôi, một cô bé cô đơn biết những sự bí
mật của của các bạn và sẽ không bao giờ tôi tiết lộ cho một người nào
biết."
Nguyên tác của SERAH ORNE JEWETT
HOÀI HƯƠNG phóng tác
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 95, ra ngày 15-9-1968)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.