Bỗng
dưng Bé tự nhủ phải rướn người lên, chạy thật mau... thật mau để trốn
tránh tiếng còi xe inh ỏi phía sau. Tiếng còi của một chiếc xe Huê kỳ
lộng lẫy trong những chiếc xe khác tấp nập trên đường phố, rước học sinh
về chiều thứ bảy, chiếc xe có phủ rèm kín mít mà ban nãy đi ngang qua
và bất chợt nhìn vào... không hiểu có một động lực nào thúc đẩy mà nước
mắt Bé trào lên... bước đi vội vã như chạy trốn... Mà thật... Bé đang
chạy trốn hình ảnh ấm cúng của một con chim sẻ nhỏ bé nép trong vòng tay
âu yếm của Ba Me... con bé nhỏ bạn học cùng lớp Bé đó - ngồi lọt thỏm
trong chiếc nệm dầy, đầu gối lên cánh tay Ba tựa trên thành ghế, nói
chuyện huyên thuyên, tay bóc giấy cây kẹo Me ngồi bên trái đưa cho,
trong lúc chú tài xế phía trước thò đầu ra ngoài quay xe lại, nhận kèn
buốt óc, rồi thì chiếc xe to kềnh càng ấy vun vút lượt qua mặt Bé, bánh
xe nghiến lên mặt đường qua những vũng sình làm nước bắn tung tóe lên...
ơ hay! Sao Bé khóc được nhỉ?... Bé đang khổ sở đó, khổ sở vì hình ảnh
ấy đã như một đống tro vừa dậy lửa lên trong lòng, và Bé đang chạy trốn
kỷ niệm xưa gấm lụa của những buổi sáng Ba bế trèo qua cửa sổ, và chiếc
vườn nhỏ đầy cỏ dại để hái nhưng hoa tím xinh xinh cho vào giỏ và những
buổi chiều đi học Ba rước về muộn, đứng cạnh giáo đường, ngơ ngẩn lắng
tai nghe một loài chim có tiếng hát véo von, đậu trên thành gỗ ngời bóng
của chiếc ghế dài trong hàng hàng lớp lớp dãy ghế khác, nuối tiếc một
ngày đẹp trời trôi qua...
Me
ơi! Bé có sợ kỷ niệm đâu, vì kỷ niệm làm cho tình cảm tâm hồn thêm
phong phú, nhưng mỗi lần nhớ tới nó, qua môi trường của một hình ảnh
khác, Bé xót xa ghê lắm, nên muốn quên đi mãi mãi như đã quên rằng Ba
nằm sâu trong lòng đất, để có những đêm Me lay dậy hỏi:
- Sao đêm nay Bé gọi Ba nhiều thế, làm Me sợ...
Bé cố nhoẻn nụ cười:
- Bé mơ thấy Ba... Ba dắt Bé đi chơi, Ba chở Bé trên xe êm thật êm... Me ạ!
Me ơi! Bé không dám nhìn Me lúc đó vì qua những tia sáng hắt vào từ khe cửa sổ, mắt Me loang loáng sầu...
Bé
đứng trước sự lặng lẽ của căn nhà mái lá ọp ẹp giây lâu rồi bước thẳng
vào trong, Bé định sẽ ngả vào lòng Me khóc và than thở với Me thật nhiều
cho vơi bớt nỗi buồn đang ngun ngút dậy trong lòng Bé, cho Me biết Bé
đang khổ sở trong vòng gươm giáo sáng ngời của những tên phiến loạn kỷ
niệm hờm sẵn vây Bé vào giữa. Nhưng Bé dừng ngay ngạch cửa ra sau vì...
Me Bé kia... Me đang đùa những ngón tay lên nền gạch Tầu ẩm mốc chắt
chiu mớ củi dăm bỏ vào thùng, những ngón tay gầy guộc nứt nẻ làm Bé chợt
liên tưởng đến những nhánh cây khẳng khiu vươn vươn chìa ra trong bầu
trời xám ngắt lúc nãy Bé đi học về... Ý định tan tành trong hồn, Bé quay
thật nhanh lên, mở toang tủ quần áo, vùi đầu khóc trong sự mát dịu lẫn
nhung êm để mặc niệm chuỗi ngày nước mắt chưa hoen mi...
*
Khi
lớp Bé được Soeur Angelique hướng dẫn đến trại tạm cư L.S. thì trời
cũng bắt đầu mưa. Cả bọn nhốn nháo hẳn lên và cố gắng lách vào các mái
tôn chìa ra ngoài để núp mưa, tuy nhiên Bé vẫn không quên giỏ quần áo
lẫn thực phẩm mà Soeur Angelique phân phát cho từng đoàn 2 đứa trước khi
đi. Cá toán khác chia nhau đi tiếp tế cho trại tạm cư mà Bé vẫn còn
đứng một chỗ vì Hảo. cô bạn cùng toán với Bé đâu mất tiêu hà... Kìa!
Loáng thoáng sau màn mưa trắng đục rơi đều, nhẹ như những sợi tơ căng
thẳng và chạy đều trên khung cửa bóng con bé ngơ ngác, hết xoay qua rồi
xoay lại... chắc tìm Bé chứ gì? Mừng quá, Bé quên cả mưa, chạy ào qua
bên kia, xoay lấy vai cô bạn mắng mỏ:
- Con khỉ nè! Người ta tìm muốn chết đây!
Con bé giật mình quay lại rồi cười khúc khích:
- Chứ bộ mình không kiếm Hà sao?...
Cả
hai dứa cùng cười, chia nhau xách hai bên giỏ, bọn Bé tiến sâu vào các
nhà cuối dãy, những nhà luôn luôn nhận sự tiếp tế muộn màng nhất. Con bé
Hảo lách vào trong một căn nhà nhỏ, Bé theo sau. Thoạt đầu hai đứa định
tìm chủ nhà để trình bày lý do cuộc thăm viếng, nhưng Bé lẫn Hảo đều
ngơ ngác vì người lớn nhất trong nhà là cô bé trạc bằng tuổi Bé với 4, 5
đứa em lăn lóc dưới đất. Hảo hỏi nhỏ, giọng ngắt quãng:
- Tụi nầy là đoàn viên tiếp tế của trường... Không biết chủ nhà ở đây là ai ạ, chị có thể cho biết?
Cô bé có cặp mắt soi mói, nghi ngờ hết nhìn Bé, nhìn Hảo rồi mới trả lời:
- Má tui đi vắng rồi, Ba tui chết trong biến cố... chỉ còn tui với mấy đứa em lăn lóc dưới đất - tui là chị Hai...
Thì
ra thế. Hảo nhìn Bé rồi bằng giọng hoạt bát con bé cho cô bé đối diện
biết nguyên nhân sự có mặt của hai đứa rồi ngỏ ý để cô nhận sự giúp đỡ
trong lúc Bé im lặng chờ đến mình... Đây gọi là một căn nhà cũng không
đúng vì nếu mới nhìn và nếu không có người ở, người ta sẽ ngỡ đó là một
chỗ để xe với chiều ngang khoảng bốn thước chiều dài được ngăn ra bằng
những miếng vải bố vá chằng chịt, dành chỗ cho mỗi gia đình tạm trú, có
những gia đình không có mảnh vải nào để ngăn thì đành vậy, từ trước ra
sau nhìn trót lọt. Rồi trời mưa, những giọt nước cứ theo những lỗ trống
bất đắc dĩ rào rào chảy xuống, cả gia đình chìm vào cảnh ngập lụt. Trời
ơi! Sao họ khổ thế nhỉ? Còn cái rãnh cống đen xì nước băng trôi qua
trước "nhà" nữa, làm mùi gì hăng hắc xông lên đến ngộp thở vậy chỉ đứng
chút xíu mà Bé nghe choáng váng cả người. Nhà Bé đâu mà đến nỗi thế,
sáng sủa chứ đâu ánh nến chập chờn thế kia, mà trời mưa chả phải lo lắng
như vậy nữa, cứ thu mình trong chăn ngủ tót tới sáng... Nếu trời bắt Bé
chỉ ở một ngày - một ngày thôi - trong căn nhà lụp xụp nầy, Bé sẽ ra
sao nhỉ?... Chao ơi! Bé chả dám nghĩ tới nữa... Hảo nói xong rồi kia,
giờ đến phiên Bé... Ơ kìa! Ánh mắt mặc cảm của cô bé và đôi đôi mắt to
tròn thao láo pha lẫn vẻ vồ vập của mấy đứa trẻ sao làm tay Bé bối rối
thế này nhỉ? Hơn cả lúc ánh mắt của dì giám thị chiếu tọa độ vào Bé nữa
cơ! Bé chả cần phải loay hoay lâu để sắp đặt cách biếu vì khi miệng giỏ
mở tung ra, là lũ trẻ ùa tới, xòe bàn tay chen nhau trước mặt Bé van
xin. Tự dưng Bé muốn rơi nước mắt ghê đi ấy, xã hội Việt Nam nầy còn có
những bàn tay - xòe ra với người đồng chủng hay sao?!? Nhưng Bé cố gượng
(Hảo thấy về trêu Bé chết!) tay trao số thực phẩm lẫn quần áo định sẵn.
Nét mặt cô bé "chủ nhà" rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nhìn mấy đứa em đưa
tay lật đật rồi ướm thử vào người từng chiếc áo cũ kỹ, chiếc váy đầm
phai mầu. Một cậu bé, chắc hẳn đang tắm ngoài mưa mình mẩy ướt đẫm, chạy
ùa vào, xục xạo bao đồ hồi lâu rồi lôi ra chiếc áo sơ mi ngắn tay mặc
vào người còn loang loáng nước, chiếc áo thật vừa vặn, cậu nhỏ vừa cài
cúc, vừa nhìn áo rồi nhìn Bé cười ngây ngô, thân mật như đã quen nhau tự
bao giờ:
- Vừa ghê hén chị?
Bé
nhè nhẹ gật đầu, lòng mềm hẳn lại, quên cả chiếc áo ướt nước mưa vì che
cho giỏ đồ ban nãy, quên cả cơn rét xoáy vào thịt qua từng cơn gió, tất
cả chỉ còn lại trong mắt Bé ánh nến vàng lung linh soi rõ những khuôn
mặt ngây thơ, chất phác trong gian nhà tối tăm chỉ muốn bay lên mỗi lúc
gió to, một điển hình làm cho Bé băn khoăn cảm xúc khi so sánh hình ảnh
nầy với hình ảnh cô bạn nhà giàu chiều thứ bảy nào.
Ba
ơi! Bé nhìn xuống đây, và càng nhìn xuống, Bé càng biết mình chưa làm
được gì hết, cả với công việc cỏn con nầy... Mùi cống vẫn tiếp tục hắt
vào mũi làm Bé lợm giọng trở lại, đầu Bé nhức như búa bổ, trời đất xoay
vòng trước mặt rồi tất cả rơi vào khoảng đen ngòm, tiếng Hảo cuống quýt:
- Kìa Hà! Làm sao thế?
Và tiếng kinh ngạc náo loạn xung quanh:
- Chị ấy xỉu rồi kìa chị Hai...
Bé
tỉnh dậy trong cảm giác nóng ấm trên lưng và sự uể oải gợn lên trong
từng mạch máu mỗi khi Bé cử động, toàn thân Bé hâm hấp sốt. Vừa nhận ra
khung cảnh quen thuộc của căn nhà thì gương mặt Me cũng cúi sát Bé:
- Bé nầy, có nghe Me nói gì không?
Bé nuốt nước miếng đáp một cách khó khăn:
- Bé thức rồi đây Me! Phải Hảo đưa Bé về không hở Me?
Giọng Me se sẽ:
- Đúng đấy! Bé làm Me lo quá!... Bé uống thuốc nhé ; Bé bị cảm rồi đó!
Bé
nhẹ gật đầu, hình ảnh cuộc cứu trợ ban chiều ùa đến trong hồn Bé với
tất cả góc cạnh đen tối và chua xót của nó nhất. Bất giác Bé nắm lấy bàn
tay mát lạnh của Me, nói như trong cơn mê:
- Gia đình mình có phúc quá Me ơi!...
LINH HƯƠNG
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 116, ra ngày 15-10-1969)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.