tay
cô dính đầy bụi phấn
áo
cô hồng tô cuộc đời
cô
khuyên "không nên thù hận
các
em bé nhỏ thương ơi!"
nghề
cô như là nghiệp dĩ
cô
thương ghê lắm trẻ thơ
đôi
mắt sáng ngời bao ý
cô
giáo một lần mộng mơ…
mai
sau các em khôn lớn
những
cánh chim non rời trường
một
lần về thăm chốn cũ
hẳn
là ánh mắt nhớ thương
các
em đi tìm cô giáo
môi
cười nhắc lại ngày xưa
lúc
ấy mắt cô mờ lệ
mừng
cho trái nở đúng mùa
và
thầy và trò không nói
nhìn
nhau lệ đẫm bờ mi
những
câu chào mừng han hỏi
giờ
đây còn có nghĩa gì...
cô
giáo say sưa giảng bài
lòng
thầm nghĩ đến một mai
cô
khẽ mỉm cười sung sướng
với
những học trò thơ ngây
TRẦN THỊ NGUYỆT MAI
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 219, ra ngày 15-2-1974)