Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

NƯỚC NON NẶNG MỘT LỜI THỀ - Hoàng Đăng Cấp

Bìa của Vi Vi : Hướng về ngày GIỖ TỔ


Nước non nặng một lời thề,
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhớ lời “nguyện nước thề non”
Nước đi chưa lại non còn đứng không
Non cao những ngóng cùng trông
Suối khô giòng lệ chờ mong tháng ngày…

(TẢN ĐÀ)


ĐẤT LÀNH QUÊ HƯƠNG
THƠM NGỌT NHƯ GIÒNG SỮA MẸ

Kìa! Bạn hãy nhìn vào bản đồ thế giới lộng lẫy đủ màu, bạn có thấy gì không, đất nước Việt Nam của chúng mình hình cong như chữ S bé tí ti xinh đẹp tuyệt vời đang sáng ngời hơn bao giờ hết giữa vòm trời da vàng Đông Nam Á, trung tâm điểm của thế giới ngày mai. Đất nước Việt Nam chúng mình đẹp quá phải không bạn, bạn hãy nhìn kỹ xem, hình dáng cân đối vô cùng, và nếu mơ mộng bay bướm một tí, bạn sẽ thấy Việt Nam như một cô gái phương đông dịu hiền đẹp nhất thế giới với lưng eo miền Trung óng ả nõn nà.

Hiện giờ, bạn đang ngồi… bạn đang đi… hay bạn đang nằm nghỉ ngơi…? Dù ngồi, dù đi, dù nằm nghỉ ngơi, dưới chân bạn vẫn là ĐẤT, đất Việt mến yêu của tổ tiên để lại. Thế thì tại sao bạn không nhìn kỹ đất đó xem có gì không, đất quê hương của chúng ta mà, như bạn đã từng nhìn kỹ hình dáng Việt Nam trong địa cầu, nơi cư ngụ của loài người, một sinh vật vừa vào kỷ nguyên không gian đang muốn dùng khoa học khám phá vũ trụ vô cùng. Bạn hãy lấy tay hốt một nắm đất, đừng sợ dơ tay, đất Việt sạch và thơm lắm. Bạn thấy gì? Đó là một hỗn hợp các mảnh đá bị nghiền nát nhỏ li ti với nhiều chất đang rữa thành mảnh vụn. Tầm thường quá, phải không bạn? Đất nào lại chả thế, có gì lạ đâu, cả địa cầu chớ đâu riêng gì Việt Nam đều được đất đó bao phủ. Và dưới đáy các đại dương cũng thế. Ai mà chả biết đất này là nguồn sinh lực của thế giới chúng ta bởi vì nếu không có nó địa cầu chúng ta chỉ còn là một khối đá khổng lồ thiếu sự sống. Không đất thì không cây cối, không thú vật, và lẽ dĩ nhiên không cả loài người. Nhưng bạn ơi, đất mà bạn đang nắm trong long tay bạn còn có một tính chất đặc biệt không đất nào có, đó là tính chất ĐẤT VIỆT NAM, Việt Nam hơn bốn ngàn năm văn hiến hào hùng bất khuất.

Làm thế nào mà chất đất xám xịt này lại có thể biểu lộ được một sức sống mãnh liệt như thế? Bạn nên nhớ rằng đất không phải là vật chết đâu, mà là một vật sống với một sức sống tiềm tàng kinh khủng. Nắm đất trong lòng tay bạn gồm ba thành phần rõ rệt: động vật, thực vật, khoáng vật. Phần khoáng vật của đất gồm những mảnh đá vụn này tách rời từ những tảng đá khác to hơn nhờ gió, nhờ nước và nhờ sự sói mòn của thời gian. Phần khoáng vật lớn nhất gọi là cát, nhỏ hơn một tí gọi là bùn và nhỏ hơn nữa gọi là đất sét. Nhưng phần khoáng vật không phải là phần sống của đất, phần sống của đất chính là mùn, tổng hợp của hai phần thực vật và động vật. Mùn cũng gọi là chất hữu cơ của đất được tạo thành bởi tất cả các loại động vật và cây cỏ tan rữa. Chất này, chất tạo thành bởi sự chết, đã nuôi dưỡng các cây cỏ, nguồn sống của con người. Nhưng riêng trong đất Việt còn có thêm một thành phần nữa, một thành phần tinh thần thiêng liêng chỉ có người Việt Nam sống trên giải đất Việt Nam biết mình là người Việt Nam mới cảm thấy nổi: đó là quá trình lịch sử oai hùng bất khuất của cả một dân tộc thấm sâu vào từng phân tử đất quê hương. Thành phần này mới là thành phần quan trọng nhất, phần sống linh thiêng nhất của đất Việt mến yêu. Tổ tiên của chúng ta hàng hàng lớp lớp đã hy sinh thân xác đánh đuổi quân thù để cho chúng ta sống, sống với niềm hãnh diện vô cùng, hãnh diện vì đã được làm người Việt Nam. Sự sống Việt Nam phát sinh từ sự chết, từ sự tan rữa của động vật và cây cỏ để biến thành chất hữu cơ nuôi dưỡng sự sống mới, và nhất là từ những cái chết hào hùng của các anh hùng dân tộc Việt Nam kể tên hoài không hết. Chết cho kẻ khác sống, còn gì cảm động và anh hùng cho bằng!

Đất Việt có được tính chất như trên là nhờ hai yếu tố đặc biệt. Yếu tố thứ nhất, đất nào cũng có, đó là sức hoạt động của một đạo binh gồm những sinh vật bé tí ti: nếu không có sự hiện diện của các sinh vật này, đất chỉ còn là một đống đá vụn nát thiếu sự sống. Các sinh vật này thuộc đồng thời vào cả hai giới thực vật và động vật, một số đông được xếp vào loại vi khuẩn và nấm. Có hàng tỉ, hàng tỉ sinh vật giống nhau sống trong lòng đất, bên cạnh một số lớn rong tế vi, nếu không kể đến các loài sâu bọ và nguyên  sinh động vật. Tất cả các sinh vật trên lệ thuộc lẫn nhau bởi một hệ thống hỗ tương vô cùng phúc tạp. Yếu tố thứ hai, chỉ đất Việt mới có, đó là xương trắng, đó là máu đào của tiền nhân đã đổ ra trên đường đi lịch sử của dân tộc ; xương máu Việt Nam đã trộn lẫn vào các thành phần khoáng vật, động vật và thực vật của đất này để biến đất này thành đất Việt Nam, đất Việt Nam của người Việt Nam yêu nước thương nòi.

Một nhúm đất khô có thể chứa hai tỉ vi khuẩn, ba chục triệu nấm nhỏ và hàng trăm nguyên sinh động vật. Riêng nhúm đất Việt Nam còn chứa thêm hàng ngàn mảnh xương khô và hàng trăm lít máu đỏ của các anh hùng Việt Nam vô danh, của các thế hệ Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung dũng cường…

Vi khuẩn và nấm tác dụng lên phần chết của đất và tạo thành sức sống cho đất. Nếu không có các sinh vật bé tí ti này, cây cỏ không cao được, cũng như nếu không có xương trắng máu đào đổ ra chống quân xâm lược, dân tộc Việt Nam không lớn được. Ngày hôm nay dân tộc Việt Nam lớn hơn bao giờ hết, chỉ một người Việt Nam chết cũng có đủ khả năng làm rung động toàn thể thế giới.

Đất Việt dư thừa sinh lực nuôi dưỡng các người con Việt đầy đủ chất bổ như giòng sữa mẹ thiêng liêng vô tận. Theo các nhà kinh tế học, đất nào giàu là đất có nguyên động lực và nguyên liệu nhiều. Nguyên động lực là nguyên liệu dùng vào việc chạy máy như than đá, than đá trắng…, còn nguyên liệu là chất dùng để chế tạo đồ vật, như sắt, cao su… Cả hai thứ, đất Việt đều có nhiều, nhiều vô cùng nếu không muốn nói là vô tận. Bạn hãy giở trang bất cứ một cuốn sách địa lý Việt Nam nào thì sẽ thấy rõ ngay.

*

CÓ TÔN, CÓ TỔ, CÓ TỔ CÓ TÔN:
MÙNG MƯỜI THÁNG BA ÂM LỊCH TRỞ VỀ NGUỒN

Ai là người đầu tiên đã khai sinh và đặt nền móng cho giải đất màu mỡ phì nhiêu đẹp đẽ như thế? Hùng Vương, Văn Lang, tên vị tổ của dân Việt, tên đầu tiên của tổ quốc mến yêu, đã khắng khít nhau cùng thấm sâu vào tận não tủy của mỗi người dân Việt máu đỏ da vàng. Ôi! Thiêng liêng thay, cao quí thay, ngày mùng mười tháng ba âm lịch, ngày giỗ tổ và cũng là ngày kỷ niệm tên nước xinh đẹp đầu tiên của giống nòi: VĂN LANG!

Theo tục truyền, cách đây hơn bốn ngàn năm, đức Lạc Long Quân thuộc dòng dõi RỒNG lấy con vua Đế Lai là bà Âu Cơ thuộc dòng dõi TIÊN đẻ ra một trăm cái trứng nở ra được một trăm người con trai. Lúc đó Vua Lạc Long Quân nói với bà Âu Cơ : ta thuộc về Rồng, bà thuộc về Tiên nên ăn ở với nhau lâu không được, bà hãy đem 50 người con lên núi, còn ta đem 50 người con xuống bể Nam Hải. Và Lạc Long Quân phong người con trưởng làm vua nước Văn Lang, xưng hiệu là Hùng Vương. Hùng Vương đóng đô ở Phong Châu (nay thuộc tỉnh Vĩnh Yên), đặt tướng văn gọi là Lạc Hầu, tướng võ gọi là Lạc Tướng, con gái vua gọi là Mỵ Nương, con trai vua gọi là Quan Lang. Và bắt đầu từ đây, từ ngày người con trưởng, kết tinh của hai giòng máu Rồng Tiên, lên ngôi dựng nước, dân tộc nhỏ bé đó đã lớn lên không ngừng, vượt qua tất cả mọi trở ngại gian khổ nhất của loài người không dân tộc nào trên thế giới có thể so sánh nổi để ngày hôm nay, các con cháu Tiên Rồng mới có được quyền hãnh diện ngước mắt nhìn năm châu thế giới với giòng máu Việt Nam trong người.

Đừng dùng lý luận khoa học để thắc mắc tục truyền tổ tiên của giống nòi đúng hay sai, đừng dùng lợi thế bằng cấp đại học, giáo sư để bĩu môi châm biếm khinh bỉ giống nòi mỗi khi nói đến các tiếng con cháu Rồng Tiên hay bốn ngàn năm văn hiến trước mặt học trò, bởi vì tục truyền đó là ĐỨC TIN vô cùng cảm động của dân tộc,NIỀM TỰ HÀO CỦA DÂN TỘC. Chính nhờ đức tin “con cháu Rồng Tiên”, chính nhờ niềm tự hào “bốn ngàn năm văn hiến” ngày hôm nay chúng ta mới còn được sống trên giải đất đẹp như thế này, ngày hôm nay chúng ta mới còn được nói đến hai chữ Việt Nam thân yêu, ngày hôm nay chúng ta mới được quyền hãnh diện với quá trình lịch sử oai hùng đấu tranh bất khuất của dân tộc, ngày hôm nay toàn thể nhân loại đều hướng về tổ quốc và dân tộc chúng ta với lòng khâm phục vô biên.


SUỐI KHÔ GIÒNG LỆ CHỜ MONG THÁNG NGÀY

Truyện cổ Sơn Tinh Thủy Tinh với nàng Mị Nương con gái vua Hùng thứ 18 tiêu biểu cho sự gian khổ của dân tộc trước thiên tai (lụt lội) trước sự gây hấn xâm lược của quân thù (quân tôm cá của Thủy Tinh). Nhưng dân tộc vẫn vượt qua được, chiến thắng quân thù đồng thời chế ngự thiên tai nhờ một tinh thần lớn mạnh hơn bao giờ hết, đó là tinh thần Phủ Đổng (đời Hùng Vương thứ 6): dân tộc này tuy nhỏ bé nhưng chỉ vươn vai một cái là trở nên vĩ đại ngay không một quân xâm lược bạo tàn nào chống cự nổi. Qua tinh thần Phù Đổng, người dân Việt bao giờ cũng nhớ mình đều là con cháu của năm mươi người con trai của Cha Rồng Lạc Long Quân và Mẹ Tiên Âu Cơ cách đây hơn bốn ngàn năm lịch sử.

Mùng mười tháng ba âm lịch, ngày giỗ tổ của dân tộc Rồng Tiên ngày mà khí thiêng sông núi dâng cao ngút trời với lời thơ hào hùng của danh tướng dân tộc Lý Thường Kiệt:

Nam Quốc Sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lộ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư (1)

Với tiếng hét dũng mãnh “Thà làm quỉ nước Nam không thèm làm Vương đất Bắc” của Trần Bình Trọng, với câu nói bất khuất “Nếu bệ hạ muốn hàng xin hãy chém đầu tôi trước đã” của đức Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn…

Dù suối có khô giòng lệ, ta vẫn hy vọng chờ mong tháng ngày bình yên an cư lạc nghiệp, vì khí thiêng sông núi còn đó, dân tộc Rồng Tiên còn đó, non sông cẩm tú còn đó…, tất cả những gì của dân tộc còn đó…

Nước non nặng một lời thề,
Nước đi đi mãi không về cùng non.


Chúa nhật 17-3-68 
Hoàng Đăng Cấp  

-----------------------
(1)   Nguyễn Đổng Chi dịch:


Nước Nam Việt có vua Nam Việt

Trên sách trời chia biệt rành rành

Cớ sao giặc dám dòm hành

Rồi đây bây sẽ tan tành cho coi




(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 88, ra ngày 1-4-1968)


Nguồn : https://tuoihoandmore.blogspot.com