Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

KỶ NIỆM ĐÊM MÙA ĐÔNG - Lam Giang


Trong mùa Đông lạnh giá, đêm Giáng Sinh là viên ngọc quí.

Từ hồi xa xưa bố đã bảo với em như vậy khi mùa Đông đến. Bố yêu quí của em, luôn luôn em tin bố nói đúng.

Hồi ấy, em còn nhớ lắm những ngày lạnh, bố thường ho luôn. Nhưng bố lại thích mùa lạnh mới lạ. Bố bảo trời lạnh bố thấy trong nhà ấm cúng hơn, bố lại thấy em xinh xắn và mũm mĩm hơn trong chiếc áo len xinh đẹp mà bố mua lúc sang mùa… Bố nói nhiều lắm, đến nỗi có muốn kể ra em cũng không thể kể được vì lẽ mỗi lần bố chỉ nói một ít bất chợt mà em thì lại có tật không thể nhớ cái gì một lúc được. Nhưng dù không nhớ được cả trong một lúc, những lời nói của bố, những kỷ niệm với bố vẫn hiện ra từ từ trong trí óc em không phai mờ. Nhất là kỷ niệm những ngày mùa Đông, không làm sao em có thể quên được. Có lẽ tới cuối mùa Đông này em sẽ nhớ ra hết bạn ạ.

Và vì bố em thích mùa lạnh nên em cũng thích mùa lạnh lắm. Và bây giờ thì em yêu mùa Đông như là chính bố yêu quí của em vậy.

Bố ơi, mùa Đông của mình đã đến lâu rồi và đêm Giáng Sinh cũng tới nốt, tưng bừng với lời chúc tụng muôn phương và bài Thánh ca thanh thoát, vút cao trong khắp không gian huy hoàng thánh thiện. Và ở đây, con đang kể cho bạn con nghe về bố đấy bố ạ. Bố cũng lắng tai nghe con nha bố.

Có những hôm lạnh bố ủ con trong chiếc áo bành tô rộng rãi của bố. Người bố ốm có bọc thêm em vào nữa cũng dư sức. Chiếc áo của bố thơm lừng mùi thuốc lá. Mấy nhỏ bạn của em thì bảo nói chuyện với bố em chỉ nghe hôi toàn mùi thuốc lá. Em, em nói bố thơm mùi thuốc lá. Những lúc rúc đầu vào áo bố để ngửi mùi thuốc lá khiến em thích thú. Bây giờ cái áo đó còn đây như bố vẫn ở bên em (ngày nào). Có lần em đã hỏi bố vào một đêm hai bố con rủ nhau ra sân hứng sương và gió lạnh trước đêm Giáng Sinh mấy đêm:

- Bố ạ, bố có bỏ hút thuốc được không hở bố?

- Không con ạ. Hỏi chi vậy?

Bố cười hỏi lại em. Chẳng lẽ em lại trả lời là : Con sợ bố bỏ hút thuốc con phải nhớ mùi khói thuốc của bố sao? Em vuốt ngực bố nói:

- Hút thuốc nhiều hại phổi lắm bố ạ.

- Bộ bố hút thuốc nhiều lắm sao?

- Không nhiều gì nhưng mà mỗi lần thấy bố là con thấy luôn điếu thuốc trên tay.

Bố cười và châm thuốc hút nữa!

- Bố lại hút thuốc nữa rồi.

- Ừ.

- Bố cứ hút cho nhiều vào rồi bố chỉ còn có mỗi lá phổi thôi bố ạ.

- Phổi của bố bây giờ chỉ còn có nửa lá thôi nhỏ ơi.

Đôi mắt bố mệt mỏi ngó xa xôi. Chắc bố đang buồn gì đó nhưng em không dám hỏi. Em mân mê những ngón tay ốm gầy của bố. Bố cúi xuống cười. Em muốn ngủ quên luôn trong nụ cười của bố. Những khi cười bố thật dễ thương, không ai biết trước đó mặt bố lạnh lùng và buồn lắm.

Bố mới cười xong đó mà bây giờ đã lạnh lùng ngó tận chân trời. Em dõi theo ánh mắt bố chỉ thấy màn đêm đen tối với vài đốm sao lạc lõng.

- Bố à, bố kiếm gì thế hở bố?

Bố vẫn lạnh lùng. Em gục đầu xuống lòng bố. Suýt chút nữa là em đã ngủ quên nếu bố không ho lên dữ dội. Em hốt hoảng chồm dậy đưa tay vuốt ngực cho bố, lo lắng vô cùng. Bố ho đến nỗi em phải mếu máo kêu lên:

- Đừng ho nữa bố ơi kẻo cổ họng bố nó toác ra hết bây giờ.

Em đứng xuống đất cầm mẩu thuốc trên tay bố vất đi rồi ôm lấy người bố kéo dậy.

- Vào nhà thôi bố ạ, bây giờ gió lạnh lắm.

Bố đứng lên và cầm tay em dắt vào nhà. Dáng bố cao và thẳng. Bố giữ dáng đi vững vàng chững chạc, con người bố toát ra một vẻ oai phong nghiêm nghị. Cũng có khi người bố nghiêng ngả trên ghế với nụ cười diễu cợt trên môi nhưng em vẫn thấy bố của em oai nghiêm lắm.

Dắt em vào tới trong nhà, bố quài tay khép cửa lại và đẩy em đi:

- Đi ngủ thôi con ạ, khuya rồi đó.

Em níu tay bố:

- Con muốn ngồi với bố chút nữa bố.

- Ừ, lại đây với bố.

Bố kéo em lại cái ghế bành to. Bố đưa tay vuốt ve cái áo len của em, mỉm cười âu yếm nói:

- Áo của con đẹp quá hở?

- Bố mua đó mà.

Bố mơ màng đùa:

- Để bố mua cho con vài chục cái nữa con mặc cho sướng nhé.

- Ừ, bố mua đi.

Em lấy tay che miệng cười, tiếp:

- Ngay bây giờ à bố?

- Thì ngay bây giờ chứ sao. Nhưng liệu tiệm nào còn mở cửa nhỉ?

Nói xong hai bố con cùng cười lên khanh khách. Rồi bố chép miệng:

- Nói vậy chớ bố cũng phải mua thêm cho nhỏ một cái màu thiên thanh nữa để nhỏ diện đêm Giáng Sinh chớ.

Mới chút xí mà bố bảo em diện. Em cấu vào tay bố còn bố thì cười nắc nẻ. Rồi bố đứng dậy bảo em:

- Được rồi đó đi ngủ đi con.

- Bố không ngủ luôn à bố?

- Không con, bố còn chấm nốt bài vở cho xong kẻo học trò nó mong nó buồn tội nghiệp. Với lại đâu đi dạy mãi được, phải nghỉ chớ phải không con? Nhưng phải có người thay cái đã.

Em lo lắng nhìn bố, nước mắt chợt ứa ra, em nói:

- Thôi bố ạ, bài vở để đó mai mốt hãy hay bố. Trời lạnh thế này.

Thế mà bố không nghe em. Bố nheo mắt rồi cốc nhẹ lên đầu em, nói:

- Đừng xúi bậy đi nhỏ. Có lạnh có ấm chứ. Bố còn khỏe như vâm.

Rồi bố ngất nghểu đi lại bàn. Em chạy đi lấy cái khăn choàng cổ quấn vào cổ bố cho bố ấm. Em cố ý quấn cho chặt để bố kêu lên:

- Bộ muốn xiết cổ người ta đấy hử?

Bố đưa tay nới khăn trong khi em chạy đi rót cho bố một cốc nước trà nóng.

- Uống đi bố cho ấm cổ, ấm họng, ấm phổi.

Bố quàng tay ôm vai em:

- Cám ơn, cám ơn người bạn nhỏ của bố. Đi ngủ đi con để bố ngồi kiếm cơm cho con ăn.

Nghe bố nói em không cầm được nước mắt.

- Con đã ăn của bố hết một lá rưỡi phổi rồi.

Bố cười phì:

- Bậy nào, phổi của bố vẫn còn nguyên vẹn hai lá con đừng lo. Phải ngủ ngoan nhé.

Kỷ niệm xa xưa bây giờ như văng vẳng đâu đây, em còn nghe bố ân cần ấm cúng. Một tiếng động nổi lên, em giương mắt ngó dáo dác. Chẳng có gì cả. Nến vẫn lung linh trong hang đá.

Bố ơi con nhớ bố quá, con muốn nhìn lại cái dáng cao gầy của bố, con muốn nghe lại giọng nói vuốt ve trầm ấm của bố, con muốn ôm bố trong vòng tay nhỏ nhắn của con như ngày nào. Bố à con nhớ bố.

Bố hứa mua cho em một cái áo nữa mà bố chẳng bao giờ gửi cho em được. Phổi của bố, ôi, em chẳng biết nó còn được mấy lá nhưng điều quan trọng là bố chẳng còn với em nữa bạn ạ.

Bố yêu quí của em, bạn thử tưởng tượng xem mất một người bố như thế không phải là điều đáng buồn cho em sao? Nhưng bố đã biểu em rằng : “Đừng buồn con ạ, nếu thương bố quá con hãy nghĩ rằng bố của mình sướng quá sắp được về với Chúa rồi, mừng cho bố chớ.” Rồi bố em cười bạn ạ! Không thể nào em quên được nụ cười của bố lúc bấy giờ. Em tự nhủ rằng đến phút sau cùng của cuộc đời em em cũng tỉnh và thư thái như bố yêu quí của em vậy.


LAM GIANG   



(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 215, ra ngày 15-12-1973)