Tuấn
ngồi bó gối trên tấm nệm rơm đặt ở góc gác chuông, nổi cao lên đến cạnh bờ thứ
nhất của thanh gỗ ngang chống đỡ. Rơm lún đến tận thắt lưng, cứa vào da chân
nhột nhạt, ngứa ngáy. Nhưng Tuấn vẫn không rời chỗ của mình. Đấy là nơi tốt
nhất để Tuấn có thể đưa tầm mắt vượt khỏi bức rào dày bịt chè hoang, trông vời
tận mút con đường dẫn đến quán chú Ba, sát chợ, để thấy được bóng dáng của
thằng Ty, thằng bạn mà Tuấn đang ngóng đợi đến mỏi mòn.
-
Quái, thằng này sao mãi chả đến. Đã hẹn rồi mà còn quên. Lần này mà tới trễ ông
nhét cả đống rơm vào mồm cho xem.
Tuấn
đứng dậy, nhún chân trên đống rơm khô, trèo đến nửa vời gác chuông, vắt vẻo
trên mấy thanh gỗ ngang màu đen nhớp nháp vì mưa suốt mấy tháng qua. Gió lạnh
đập vào lưng và ngực làm Tuấn suýt soa luôn miệng. Vẫn không thấy dáng thằng Ty
đâu cả. Chỉ vài bà đi chợ muộn tất tả trên đường về. Tuấn lại leo xuống ngồi
phịch trên đống rơm xót. Để giết thì giờ, Tuấn thả người nằm dài, hai chân giải
xuôi xuống bờ rơm, rõi mắt ngắm nghía ngôi sao thiêng màu xanh và trắng vĩ đại
sừng sững trên nóc nhà thờ vạch một đường hình cong trông lạ mắt.
Chả
còn mấy hôm nữa là đến ngày Giáng Sinh rồi. Đi nhà nào Tuấn cũng nhìn thấy ngôi
sao năm cánh làm bằng giấy đủ màu trịnh trọng nằm ngay trước cổng. Và xuyên
ngang những cánh cửa sổ mở rộng, Tuấn còn nhìn thấy những máng cỏ bằng đá hoặc
giấy nhầu tô vôi, nhỏ có, lớn có tùy thuộc vào gia cảnh từng nhà.
Nhưng
tất cả những điều đó không làm Tuấn thấy thích thú nhiều ngoại trừ hôm ngồi tẩn
mẩn suốt tuần lễ để đắp máng cỏ, hang đá và ngày hoàn thành đứng xoa tay nhìn
công trình của mình đẹp đẽ mỹ mãn. Bây giờ thì mặc cho lũ em ở nhà xun xoe, kéo
bạn bè về ngắm nghía, Tuấn chỉ nghĩ đến mấy ngày nghỉ lễ sắp tới và kiếm một
trò chơi nào tuyệt thích cho bõ cả tháng trời thi cử đệ nhất lục cá nguyệt.
-
… Kính mừng Maria đầy ơn phước…
Tiếng
đọc kinh chiều râm ran ở bên trong nhà thờ. Tuấn nhỏm dậy, nhón người nhìn vào.
Chỉ có mấy cụ già là đến sớm nhất. Nhưng cũng đâu có muộn, chỉ vì trời lạnh quá
đó thôi. Mà quái sao thằng Ty đến trễ quá thế nầy. Tuấn bực mình, vươn tay nắm
lấy sợi dây chuông gò lưng giật giật. Tiếng chuông đổ hồi khua động hơi lạnh,
ròn rã reo vui như không biết gì đến cái giật hơi mạnh tay của Tuấn.
-
Tuấn, Tuấn, tao đây nè.
Tuấn
thả lỏng dây chuông. Cái dây còn đà giật quăng phớt vào đầu Tuấn đau điếng.
Tuấn tức mình, nạt thằng Ty:
-
Mầy đi gì mà như bà già 100 tuổi vậy, chờ muốn chết. Ngó bộ mầy đợi đến khi nào
trời tối mịt, đi lễ luôn, ngủ luôn.
Thằng
Ty nhe hàm răng bị siết ăn đen kịt cả hàm trên cười trừ. Tuấn còn giận nên ngả
người nằm trên đống rơm không thèm dậy. Thằng Ty chạy tới phân trần:
-
Tao tới nhà thờ sớm lắm mà.
-
Bây giờ mà sớm.
-
Không phải, tao nói thật, tao tới từ hồi chưa có chuông nhất cơ. Nhưng tại đi
với má tao nên không có cách gì ra đây hết. Tao đi xưng tội để Nô-en rước lễ.
Tuấn
bật dậy như cái lò xo, tay vỗ đùi đánh đét một cái:
-
Chết chửa, má tao cũng dặn tao phải đi xưng tội, vậy mà tao quên mất. Cha còn…
Thằng
Ty nhanh nhẩu:
-
Chạy lẹ vô đi tao chờ đây. Còn mấy người thôi. Sắp lễ rồi.
Chỉ
một loáng sau, thằng Tuấn đã trở ra, miệng cười hớn hở:
-
Cha làm hang đá đẹp quá mi há?
-
Ừa, cả nhà xứ làm chứ đâu phải mình cha.
Hai
đứa lại trở ra ngồi dưới nệm rơm. Tuấn hỏi Ty:
-
Mầy nói mình tổ chức chơi cái gì đây?
-
Chơi gì thì chơi, nhưng đừng chơi cái kiểu như năm ngoái, cha đuổi tụi mình
chạy muốn bở hơi tai. Lại còn về nhà bị đòn mê tơi nữa.
-
Nhưng thích quá.
Ty
cười:
-
Ừ thì thích, nhưng bị đòn đau lắm.
Hai
đứa moi óc vẫn chưa tìm được một trò chơi gì hấp dẫn. Một trò chơi phải làm
ngạc nhiên tụi bạn và người lớn xôn xao. Thế mới vui, bởi vì đó là sự kết hợp
của hai đứa trẻ rắn mắt nhất làng.
HAI
Cả
Thọt canh chừng hai thằng bé từ hồi chuông hai đến giờ. Hai thằng nhóc nầy mà
ngồi lại với nhau là sẽ có chuyện. Mà lại là chuyện lớn chứ chơi sao. Cả Thọt
nhớ hồi Giáng Sinh năm ngoái, hai ông nhóc nầy đã làm cho cả nhà thờ phải nhốn
nháo cả lên – Cha xứ cũng phải chạy ra dọa nạt, la mắng. Và chính Cả Thọt đã
xách gậy đuổi chúng chạy có cờ. Rồi ngày hôm sau chính Cả Thọt đích thân đến
mách với ba má chúng.
Suốt
năm, chúng đã làm phiền Cả Thọt không biết bao nhiêu lần. Cả Thọt vâng lịnh Cha
trông nom nhà thờ – Mà tụi nhóc thì lại cứ chọn nhà thờ làm nơi chơi đùa, phá
phách. Cả Thọt tự phong cho mình cái nhiệm vụ tuyệt đối là giữ gìn nhà thờ đủ
cách. Đối với Cả Thọt, đâu có chức vụ nào cao quý hơn nữa. Bởi Cả Thọt, bị thọt
chân lại nghèo mạt, tứ cố vô thân, tính tình bất thường, hay giận dữ và rượu
chè. Người làng cho là Cả Thọt hơi khùng, nhưng Cả Thọt thì thấy mình phong nhã
lắm. Chỉ khi nào lũ trẻ đụng đến cái nhiệm vụ mà Cả Thọt được Cha xứ trao giữ,
Cả Thọt mới nổi nóng lên thôi, nhưng với Cả Thọt thì đó là sự nổi giận đúng đắn
và cần thiết.
Riêng
đối với lũ trẻ, Cả Thọt là một cơn ác mộng, là vật ngăn trở các cuộc vui chơi
hồn nhiên tuổi nhỏ của chúng. Đánh đu trên mấy thanh ngang của gác chuông nào
đã sao. Lấy trộm mấy đồng bạc cho kẻ khó nào có nhiều nhặn gì. Ấy mà Cả Thọt đã
dùng cả hèo gậy để sử dụng với mấy đứa phạm tội. Nhưng lũ trẻ sợ gậy thì ít, mà
sợ gương mặt của Cả Thọt thì nhiều. Khi giận, gương mặt ấy xấu xí kỳ lạ : nó
nhăn nheo, đỏ gay, mắt toàn tròng trắng, miệng sùi bọt run rẩy với hai gò má
giật liên hồi. Đã vậy, Cả Thọt lại còn có cả cái thông minh của một đứa trẻ láu
lỉnh, hoang tàng. Không có một âm mưu nào toàn vẹn trước sự hiện diện của Cả
Thọt. Cả Thọt khám phá ra lũ trẻ và chúng không cách gì có thể chạy thoát được
tầm mắt Cả Thọt.
Cha
xứ yêu Cả Thọt lắm, và Cha sẽ tin yêu nhiều nữa nếu Cả Thọt không say sưa rượu
chè. Cha vẫn thường nói với người làng là nếu không có Cả Thọt, nhà thờ sẽ
không được ai chăm nom chu đáo bằng. Mặc dù vậy, các cụ già tỏ vẻ bất bình ghê
lắm vì lời đề cao của Cha. Với các cụ và dân làng, Cả thọt chỉ là một kẻ hạ
tiện, khùng khùng, nhưng nói cho cùng, Cả Thọt cũng đáng công. Riêng Cả Thọt,
khi biết chuyện lại càng dương dương hơn nữa. Đôi lúc, Cả Thọt còn lớn tiếng
phê bình cả chị Bếp và chú thư ký của Cha xứ vì một món ăn không được Cha chiếu
cố hoặc một tờ thông cáo thiếu sót.
Mùa
Giáng Sinh năm nay, cả Thọt đã ra công dán những sợi tua dài thượt của ngôi sao
dẫn lộ, và đắp cỏ vào hang đá to lớn trong góc trái nhà thờ. Càng gần Giáng
Sinh, Cả Thọt càng hồi hộp. Lũ con nít thì đông – Có thể chúng sẽ làm đứt tua
hoặc phá phách máng cỏ trước khi lễ chính đến. Mấy ngày nay, Cả Thọt rình rọ
như một chú thợ săn. Cả Thọt hiện diện ở khắp nới, từ ngoài sân, sau bếp, bên
cánh của nhà thờ – không đứa trẻ nào có thể làm bậy trước cặp mắt đe dọa của Cả
Thọt. Và hằng đêm, khi làng đã ngủ yên, cánh cửa phòng Cha xứ khép lại, Cả Thọt
ngồi một mình ở cửa nhà thờ lặng nhìn mấy cái tua màu phần phật trong gió lạnh,
rực rỡ dưới ánh đèn – Sau đó, Cả Thọt đến trước hang đá, cúi sát mặt rờ rẫm lớp
cỏ mát mịn, sửa lại thế đứng của chú trừu non bên này, hình 3 vua bên kia và
mỉm cười kính cẩn với Chúa Hài Đồng, trong niềm hãnh diện vô biên như một chiến
sĩ thành công trở về.
Chiều
hôm nay, Cả Thọt giật mình khi thấy hai thằng nhóc Tuấn và Ty ngồi bên nhau bàn
tán. Cả hai là thủ phạm của mùa Nô-en năm ngoái. Năm nay, chúng lại âm mưu gì
đây?
Cả
Thọt cố chồm người ra khỏi cửa sổ để nghe cho rõ, nhưng tiếng đọc kinh râm ran
to hơn tiếng xầm xì của hai đứa nhỏ. Men rượu hồi chiều bốc lên khóe mắt, Cả
Thọt lầm bầm:
-
Để xem tụi mầy tính toán gì đây. Chúa ơi, nếu nó mà phá mấy cái tua. Tao vặn cổ
tụi bây từ đằng trước ra đằng sau.
Tuấn
và Ty vẫn đang say sưa phô diễn cho nhau ý của mình. Vừa nói, chúng vừa đá chân
cho những cọng rơm bay tung tóe. Chả mấy chốc đống rơm lủn mủn khắp vùng sân
quanh đó, vương lên cả mấy bậc gỗ của gác chuông.
Cả
hai chỉ ý thức được sự tai hại của trò chơi vô ý thức đó khi hai cái đầu trụi
tóc bị một sức xô thật mạnh đánh vào nhau tóe lửa. Dù đau điếng có thể ngất đi
được, Tuấn và Ty vẫn còn phân biệt được giọng nói và gương mặt nhăn nhíu của Cả
Thọt.
-
Ông bắt quả tang chúng mầy muốn phá bỉnh lễ nhá. Rơm khô của Cha xứ mà hai ông
mãnh định phá à. Lại còn vứt bừa ra sân thế kia. Ai dọn dẹp hả?
Ty
buột kêu lên một tiếng tai hại:
-
Chết cha, lão Cả thọt.
Cả
Thọt. A, chúng dám báng bổ người đứng đắn đấy. Tiện tay Cả Thọt xô mạnh một lần
nữa hai cái đầu chạm nhau choáng váng.
Đau
quá, Ty đã bắt đầu mếu máo. Hai giọt nước mắt long lanh. Tuấn cũng không hơn
gì. Nhưng cái sợ còn lướt thắng cái đau. Lợi dụng lúc Cả Thọt còn lầm bầm trong
cổ họng, Tuấn hất chân đạp vào chân Cả Thọt. Đôi chân tật nguyền lảo đảo. Và cả
hai đứa đều dằng đầu vọt lên bỏ chạy biến dạng. Cả Thọt nhoài người theo, song
hai đứa trẻ nhanh còn hơn hai con sóc. Lão tức mình lớn tiếng rủa xả.
-
Cái gì vậy lão Cả?
Cả
Thọt quay nhìn người hỏi, nhưng không trả lời mà phun nước bọt phì phì:
-
Chúa đày tụi quỷ đó xuống hỏa ngục cho rồi.
Tiếng
chuông báo hiệu giờ lễ bắt đầu, người hỏi chạy đi bội vã. Cả Thọt cũng nghiêm
trang lẩm bẩm đọc kinh. Chỉ còn nét mặt giận dữ vẫn còn nguyên vẹn trên khuôn
mặt Cả Thọt. Lão đọc kinh cầu Chúa tha tội cho tụi trẻ nghịch ngợm. Đồng thời
một góc nào đó trong tâm trí, lão định cách túm cổ tụi nhỏ một phen để trừng
trị chúng đích đáng hơn..
BA
Đưa
tay xoa xoa một bên đầu, Tuấn nhìn về phía nhà thờ dậm chân tức giận. Thằng Ty
ngồi chù hụ một đống. Chuyện nầy mà tụi thằng Nam, thằng Bình biết được thì còn
gì là danh tiếng của hai đứa. Ngày mai, đi học, thế nào cũng có đứa học lại tụi
thằng Nam
cho mà xem. Càng nghĩ càng tức, càng ghét. Ty bật la to:
- Lão
Cả thọt dữ như con cọp thọt. Tao nói má tao Nô-en nầy không cho lão tiền cho mà
xem.
Tuấn
thêm vào:
-
Tao muốn bứt mấy cái đuôi sao của lão quá.
Ty
nhăn mặt:
-
Lão mách với Cha xứ thì nhừ đòn.
-
Uổng công tao giật cho lão hai hồi chuông chiều. Biết vậy, tao để lão giật cho
sướng tay. Mà tại mày đó. Hẹn cứ đến trễ.
-
Tại mày tung rơm chớ.
-
Chưa có trò chơi nào lại bị bể đầu.
Thằng
Ty lại đưa tay xoa đầu. Chỗ cụng sưng lên một cục lớn gần bằng quả trứng gà.
“Mối thù” vì vậy càng lớn. Ty đưa ý kiến:
-
Mình qua nhà thằng Bình với thằng Nam xem có kế nào không.
Tuấn
dẫy nẩy:
-
Qua nhà tụi nó để tụi nó cười thối óc à.
Ty
dùng dình một chút rồi cả quyết:
-
Mình cứ kể tụi nó nghe. Thằng Bình cũng bị lão Cả thảy cho một gậy lên lưng rồi
chớ bộ không sao. Tao muốn kiếm cách phá lão Cả Thọt chơi.
Suy
nghĩ một hồi Tuấn cặp tay Ty, hai đứa chạy lúp xúp, trên con đường làng đã nhòe
nhạt bóng tối. Gió rung rinh mấy bụi cây dại đưa hơi lạnh buốt.
BỐN
Ánh
nắng cuối cùng trong ngày vừa tắt, thì khắp các ngõ làng đều sáng lên một lượt
với những ánh nến cháy đỏ trong những chiếc lồng đèn màu sắc. Hình tượng Chúa
Hài Đồng nằm trong máng cỏ được tô vẽ lên hai mặt trơn của đèn ban ngày trông
vụng về làm sao, nhưng dưới ánh đèn, nét vẽ đều đặn linh động theo cơn gió nhẹ
đưa.
Từng
nhà, từng nhà, hang đá rực rỡ, vẽ rực rỡ huyền diệu lạ thường bên mấy ngọn nến
trắng lung linh – Trẻ con reo vui và người lớn xôn xao chờ đợi giờ phút kỷ niệm
biến cố xa xưa trọng đại nhất trong đời sống Công Giáo.
Nhưng
có lẽ rực rỡ nhất, náo nhiệt nhất, xôn xao nhất, phải là ở nhà thờ. Nơi đây
ngôi sao thiêng thắp sáng trông thật cao, thật xa như gần với ngôi sao hôm đang
nằm chênh chếch ở vòm trời. Dọc theo mấy tua đuôi rải dài là những chiếc đèn
lồng cao thắp sáng tạo nên một chuỗi dài ánh sáng, biến đổi hẳn bộ dạng thường
ngày của mặt trước nhà thờ.
Bên
trong đèn nến sáng trưng lẫn tiếng đọc kinh rì rầm không ngớt. Trong khi đó,
bên ngoài sân, trẻ con xúng xính áo mới nô đùa ầm ĩ.
Cả
Thọt cũng ăn diện hơn ngày thường. Chiếc áo the đen bằng hàng mỏng dính lất
phất bay. Cái quần cháo lòng không nếp rộng rãi kích ống che giấu đôi chân
không đều đặn. Trông Cả Thọt sáng láng hẳn ra nếu gương mặt lão tươi cười thêm
một tí nữa. Nhưng nhất định Cả Thọt không thể nào thong thả vui cười được, nhất
là những ngày như hôm nay. Lũ trẻ con từ khắp ngõ ngách kéo đến nhà thờ đông
đến rối mắt. Chúng nô chỗ này, đổ xô vào chỗ kia, đuổi nhau chạy len qua cả mấy
hàng ghế trong nhà thờ. Nếu Cả Thọt không đứng trông coi, tụi chúng dám nhào cả
vào nơi đặt hang đá, và biết đâu tụi quỷ quái rắn mắt đó lại không đưa tay sờ
mó vào – chúng đâu có kể gì đến nơi trang nghiêm thờ tự. Lại còn cây thông đầu
cuối nhà thờ nữa chứ. Lão Cả phải cất công đi qua làng bên mới mua được một
cây, và phải nửa ngày trời mới trang trí cho ra vẻ. Ấy mà tụi nhỏ cứ xem như là
cây vườn không bằng, bíu đu rồi trốn nấp. Thật là nhức đầu.
Cả
Thọt rời cánh cửa hông bước ra ngoài một vòng. Đằng gác chuông, một đám trẻ
đang đu đưa, la lối om sòm. Lão Cả Thọt tiến nhanh lại. Đúng là một lũ quỷ,
Chúa không bắt chúng cho rồi – Lão Cả vừa đi vừa lầm bầm trong miệng câu nguyền
rủa. Nhưng sực nhớ hôm nay lễ trọng, lão hối hận làm dấu và đọc một kinh ăn năn
tội. Đoạn kinh chưa kịp chấm dứt bỗng đứt ngang. Trước mặt lão, hai ông con
Tuấn và Ty cùng một lũ bạn đang đùa phá. Cơn giận dữ từ đâu ùn ùn kéo đến – lão
nhớ lại buổi chiều hôm trước. Hai đứa nhỏ phá đống rơm khô khiến lão phải mất
cả buổi tối mới dọn dẹp xong, đã vậy mà còn bị Cha sở la rầy nữa vì buổi lễ
chiều đó, lão mải mê trừng trị hai đứa bé mà quên soạn đồ lễ ra bàn như thường
lệ. Bị la mắng, lão đổ dồn lỗi cho hai đứa nhỏ tinh nghịch. Lão Cả đã thề với
lòng là nếu còn gặp chúng héo lánh đến sân nhà thờ, lão sẽ trừng trị chúng đích
đáng và tống cổ chúng ra khỏi khuôn viên ngoại trừ các buổi lễ Mi-sa bắt buộc.
Lão
bước tới gác chuông bằng bước chân khập khễnh và gương mặt xấu xí nhất của lão.
Bóng tối của gác chuông đổ trùm lên mình lão khiến lũ trẻ ham chơi không nhìn
thấy Cả Thọt. Khi chúng phát giác ra thì đã muộn rồi. Cánh áo của Ty và Tuấn đã
bị lão túm chặt trên tay. Ty kêu lên trong lúc mấy đứa kia bỏ chạy tán loạn:
-
Trời ơi, lão Cả… Th…
Cũng
may là lời cuối cùng được Ty giữ lại đúng lúc. Lão Cả Thọt dùng ngay cái giọng
hầm hừ dữ tợn của mình:
-
Chúng mầy cứ phá phách đi. Hôm nay là ngày lễ trọng, không chịu sửa soạn để đi
lễ mà còn nghịch ngợm. Nơi đây Cha xứ đã cấm leo trèo sao tụi bây còn dám… Đi…
đi vào để Cha xứ trị tội…
Câu
nói cuối kinh khủng hơn là gương mặt lão Cả. Cứ tưởng tượng phải đứng im trước
gương mặt nghiêm nghị của Cha xứ là lũ nhỏ sợ hãi đến tái người. Tuấn dằn người
cố gỡ áo ra khỏi hai bàn tay thép nguội của lão Cả Thọt, nhưng không được. Lão
Cả Thọt cố sức lôi hai đứa nhỏ vào nhà thay áo. Nơi đó Cha xứ đang sửa soạn cho
buổi lễ nửa đêm.
-
Trời ơi… Chết tôi rồi…
Bàn
tay Cả Thọt nới ra. Tuấn và Ty vụt chạy như hai con sóc. Lão Cả Thọt lảo đảo,
chiếc chân thọt đau như muốn lọi gân. Thằng Bình đã nhân cơ hội lão Cả sơ ý,
ngoéo chân lão cứu nguy cho bạn.
Khi
lão Cả lấy lại được bình tĩnh thì lão chỉ còn nghe thấy tiếng cười vui rộn ràng
trước sân.
-
Lũ mất dạy…
Lão
Cả nghe trong lòng mình mối tức giận, uất ức đến tận cổ. Lão ước gì mình có đôi
tay sắt, và đôi chân bảy dặm, đuổi theo tụi nhỏ, giết chúng, bóp chúng, nghiền
nát chúng thì mới đã giận. Lão hậm hực phủi bụi trên áo và đi thẳng ra sau bếp,
không nghe cả tiếng Cha xứ kêu lão giật ngược.
Hàng
xứ đã đến đông. Chen lẫn tiếng trẻ reo vui là tiếng guốc nện trên sân gạch,
tiếng chào hỏi cười nói xôn xao của người lớn, tiếng đọc kinh râm ran càng lúc
càng dòn dã.
Lão
Cả rót cho mình một ly nước và cố nghĩ đến giờ phút linh diệu trong buổi lễ nửa
đêm sắp đến.
NĂM
Sau
một gốc dâm bụt lớn mé bên trái sân nhà thờ, Tuấn, Ty và thằng Bình đang ngồi
bàn tán kế hoạch trả thù lão Cả.
-
Lão Cả Thọt lần nầy biết tay tao.
Thằng
Bình tần ngần:
-
Như vậy là bỏ trò chơi mà mình định hôm bữa trước rồi hả?
-
Ừa, bây giờ chuyện trả thù là chuyện chính.
Thằng
Ty vừa nói vừa đưa tay đấm dứ vào không khí. Nhưng Bình thì hình như ít tán
đồng, nó nhắc:
-
Sao hôm trước tụi mình đồng ý là không phá lão Cả nữa? Phải thương người tàn
tật.
Tuấn
đưa chiếc cằm nhọn về phía trước rắn rỏi nói:
-
Nhưng lão Cả dữ và ác như gấu ấy. Tao ghét lão quá. Lão làm như có mối thù
không đội trời chung với hai đứa tao, gặp đâu là lão kiếm cớ đập đó.
Thằng
Bình làm thinh. Cả ba đứa lắng nhìn về phía nhà thờ. Hơi sương xuống làm chĩu
cả mấy sợi tua dài – Gió lành lạnh gai người.
-
Coi chừng Cha xứ biết được thì chết.
Thằng
Ty khích:
-
Sao mầy hèn vậy, phải tỏ ra anh hùng chứ. Vả lại lão Cả hung ác quá mầy. Người
như lão chắc phải xuống địa ngục quá.
-
Có trời mới biết tụi mình phá lão. Mà lão có biết cũng không có chứng cớ gì.
-
Mầy nhìn xem lão Cả Thọt ở đâu Bình.
Thằng
Bình chòi người ra khỏi bóng tối của chùm lá dâm bụt ngáng mắt, cố rõi nhìn vào
phía trong nhà thờ. Bóng lão Cả Thọt đi đi lại lại lăng xăng trước bàn thờ.
-
Sao Bình?
-
Lão Cả đang ở trong nhà thờ – Ối mà giờ này cho kẹo lão cũng không về chỗ của
lão đâu. Tụi mình bắt đầu kẻo đến giờ lễ rồi.
Cả
ba đứa rón rén như mấy tên ăn trộm men theo bóng cây rậm tiến ra tận phía sau
nhà thờ, sau cả dãy nhà bếp rộn rịp. Phía nầy tối mờ, và im lìm khác hẳn phía
trước nhà thờ. Nơi nầy, một gian nhà lá, trước kia là kho chứa gạo của nhà thờ,
nay được dùng làm chỗ ăn ở cho lão Cả Thọt.
Căn
nhà mập mờ với một ngọn đèn Hoa Kỳ leo lét chong trên bàn thờ đơn sơ đặt chính
giữa nhà lưng chừng đầu người – Cửa không cài then, cả ba đứa chui vào dễ dàng
– Tuấn than:
-
Sao tối om thế này? Tụi bây thắp thêm cây đèn nữa đi.
Thằng
Ty lên giọng:
-
Đồ ngu, đốt đèn để lão Cả thọt để ý trở về nhà là xong đời. Lấy cái đèn nhỏ
trên bàn thờ soi đỡ cũng được.
Trong
khi đó, thằng Bình kêu lên:
-
Lão Cả Thọt có làm hang đá nữa tụi bây. Cha, đẹp ghê.
Ba
đứa chạy ùa tới ngắm cái máng cỏ xinh xắn với ba ông vua áo màu óng ánh như ướt
dưới ánh đèn.
-
Lão Cả có hoa tay ghê tụi bây hả?
-
Ủa, mà tụi bây không khênh đồ cho lẹ lên, còn đi lễ nữa.
Tuấn
kêu lên:
- Bình
ra đằng sau chỗ chuồng bò lấy rơm đi. Tao thấy Cha xứ sai để rơm ở đấy, lấy
nhiều nhiều nghe.
Bình
chần chừ:
-
Mà tối quá, tao thấy gì đâu. Hay Ty mầy cầm đèn che he hé ra sau để tao đi.
Tuấn
thì mải khệ nệ kéo cái giường của lão Cả ra phía sau nhà. Tụi nó định bụng phá
lão Cả một chuyến cho bỏ ghét. Rơm thì chúng rải khắp nhà. Khuya, sau khi lễ xong,
mắt nhắm mắt mở, lão Cã Thọt sẽ vấp té lăn càng và lại còn nai lưng vần cái
giường vào nhà nữa chứ. Thế nào thoạt đầu lão cũng tưởng có ăn trộm. Ý nghĩ đó
làm Tuấn bật cười.
Rơm
đã được thằng Bình rải quanh tứ phía, nhiều nhất là ở cửa ra vào, thằng nhỏ còn
chơi rắn mắt treo rơm lên cả vách, bàn ghế – Nhà của lão Cả trông giống như một
chuồng rơm.
Tuấn
giục giã:
-
Mầy ra lấy thêm một ôm nữa vô đây.
Ty
cũng giục:
-
Lẹ lên kẻo trễ lễ tụi bây.
Tuấn
chạy đi chạy lại lăng xăng như cái quay tơ, trong khi thằng Bình biến hẳn ở
chuồng rơm.
-
Binh – Boong. Binh Boong – Binh Boong…
Tiếng
chuông đổ hồi báo hiệu lễ nửa đêm bắt đầu. Thằng Tuấn dừng tay lắng nghe:
-
Chết, chuông lễ, nhanh lên Ty, bảo thằng Bình nhanh lên.
Thằng
Tuấn cúi xuống phủi mấy cọng rơm dính lên áo mình rồi vụt chạy ra ngoài. Ty la
chói lói:
-
Đợi tao với chớ, tao để đèn lại trên bàn thờ đã. Đợi tao với Tuấn.
Bình
ôm bó rơm chạy vào như một cơn gió lốc:
-
Lễ rồi tụi bay… mau… chết…
-
Chết… Lửa… Cháy…
Chiếc
đèn dầu rơi xuống, vỡ toang, dầu bắn loang tứ phía. Một đóm lửa và cả khối lửa
bắt vào đống rơm khô. Bình và Ty sợ hãi cuống quít trong ngôi nhà đầy rơm và
lửa.
SÁU
Lão
Cả Thọt bước vội về chỗ ở của mình. Năm nào lão cũng để quên quyển Kinh Thánh ở
nhà. Tại công việc bận rộn quá đó thôi chứ không phải lão thờ ơ.
Lão
lại có tật đi lễ lúc nào cũng phải mang hai vật trên tay, đó là xâu chuỗi tràng
hạt và quyển Kinh Thánh mà Cha xứ đã tặng lão từ ngày lão mới về đây.
-
Chúa ôi! Cái gì thế kia…
Lão
Cả đã nhìn thấy những đóm lửa nhảy múa trong ngôi nhà nhỏ của mình. Lão la lên
kinh hoàng:
-
Cháy nhà. Lạy Chúa tôi. Cháy nhà…
Lão
tiến đến thật nhanh – Lão nghe tiếng la khóc sặc sụa ở bên trong – Gì đây. Một
bóng nhỏ đâm sầm vào lão Cả Thọt:
-
Cứu… cứu…
Lão
đã nhận ra thằng Tuấn, mặt xanh lét vì sợ, đang ríu lưỡi chỉ chỏ vào bên trong.
-
Chúa ôi!
Lão
kêu lên và chợt hiểu mọi việc. Trong giây phút đầu, lòng tức giận lên cao,
nhưng chỉ một thoáng, ngọn lửa làm lão nguôi ngay.
-
Mấy đứa nhỏ, Chúa ôi – Lửa quá, làm sao bây giờ?
Nhà
thờ náo loạn. Người người cuống quít. Nước được chuyển đến muộn màng. Cha xứ la
lên:
-
Trời ơi, có ai ở bên trong không?
Một
bóng người bên trong căn nhà bốc lửa dềnh dàng lảo đảo to lớn.
-
Lão Cả.
Những
thùng nước tưới vào người lão dập tắt những đám lửa ngún cháy trên người lão
Cả, Ty và Bình.
Không
ai hiểu gì hết. tại sao lại có ba người trong gian nhà đó? Nhà của lão Cả mà.
Không ai hiểu gì hết, ngoại trừ Tuấn. Tuấn đang gục đầu vào hông nhà thờ khóc
nức nở. Và tận trên cao ngất đỉnh nhà thờ, tượng Chúa Hài Đồng nhìn xuống hiền
từ, bao dung.
BẢY
Sau
đám cháy, gương mặt của lão Cả Thọt càng dễ sợ hơn trước gấp chục lần. Làn da
cháy nhăn nhúm trên hai gò má xám. Chiếc chân thọt càng thọt thêm và một bàn
tay co rút vì gân bị bỏng.
Tuy
nhiên, người trong làng lấy làm ngạc nhiên khi thấy lũ trẻ bọn thằng Tuấn và
nhất là hai đứa Bình và Ty cứ lân la ngồi nói chuyện, an ủi hoặc giúp đỡ lão
quét dọn nhà thờ sau mỗi giờ tan học.
Người
ta bảo nhau là Chúa đã thương xót đến kẻ khốn nạn. Nhưng không ai hiểu được
rằng chính tâm hồn cao quý, đẹp đẽ của lão Cả Thọt đã cảm hóa được những đứa
trẻ xấu, và giúp lão có được chút yên ủi trong quãng đời còn lại của mình.
KIM HÀI
(Trích từ bán nguyệt san
Tuổi Hoa số 191, số đặc biệt Giáng Sinh, ra ngày 15-12-1972)