Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

CHƯƠNG 1_LÁ KHÔ MÙA MƯA


1


Chị Lam Hương xoa tay, nói với giọng đầy tin tưởng:

- Thưa chị, chúng em gồm sáu người, rất thường đi công tác cùng với nhau. Kỳ hè này em rủ tất cả về đây chơi cho biết quê em, nhân thể thấy quận mình mới thành lập một bệnh xá nên em có ý kiến là cho cả nhóm làm công tác ở đó luôn. Chắc chị cũng sẽ vui lòng giới thiệu nhóm chúng em với bác sĩ trưởng bệnh xá để chúng em đến giúp họ được phần nào công việc?

Cô y tá Trang hơi nghiêng đầu, nhìn chị Lam Hương và cười rất dễ dãi:

- Cô Hương thì tôi quá quen rồi, nhưng còn các cô đây… biết các cô có thích làm những công việc ở nhà thương không?

- Thưa chị, các bạn của em có nhiều thiện chí ghê lắm ạ, những việc xã hội là “nghề ruột” của chúng em. Mặc dù chưa bao giờ làm việc ở bệnh viện, nhưng em tin rằng nếu được chị vui lòng chỉ dẫn, chúng em sẽ quen việc dễ dàng.

- Thế thì tốt lắm. Vậy ngày mai tôi sẽ dắt các cô vào giới thiệu với bác sĩ Lân trưởng bệnh xá. Chắc ông sẽ nhận ngay. Hồi trước ở quận mình chỉ có một phòng y tế để khám bệnh, phát thuốc cho dân chúng, nhưng đến nay thì lập thêm một bệnh xá dùng làm nơi săn sóc cho các thương binh trước khi chuyển về Sài Gòn, và cũng là nơi điều trị những vết thương nhẹ cho đến khi khỏi hẳn. Mới “khai trương” chưa đầy một năm mà bệnh xá đã có việc làm không ngơi tay. Các cô thấy đó, chiến trận ở thôn quê sôi động bất ngờ cho nên việc tổ chức một bệnh xá như thế rất hữu ích. Tuy nhiên vấn đề tài chánh và nhân lực vẫn còn thiếu thốn. Nếu có các cô đến công tác ở đó chắc bác sĩ sẽ mừng lắm.

Rồi với dáng điệu vội vã, cô Trang đứng dậy:

- Thôi, xin chào các cô nhé, tôi trở lại nhà thương đây! Ngày mai các cô đến thẳng đó, tôi giới thiệu nhé! A, quên nữa, tôi phải biết tên các cô trước thì mới dễ ăn nói chứ!

Chị Lam Hương đứng dậy theo, nói:

- Dạ, em xin giới thiệu với chị, các bạn học cùng một trường: Vân và Nga học lớp em, năm thứ ba, Hạnh Đào và Thu Tâm học năm thứ hai, còn bé Hạ Huyên học năm thứ nhất.

Thu Tâm liến thoắng:

- Bé Hạ Huyên, tức “cô sinh viên hay buồn” đấy chị ạ!

Lập tức Thu Tâm bị một cái véo nhẹ cùng lời trách của Hạ Huyên:

- Chị Tâm này… kỳ!

Cô y tá Trang cáo từ ra về. Chị Lam Hương quay vào, cao giọng nói với cả bọn:

- Nào, các bạn chuẩn bị tinh thần đi nhé! Tôi xin báo trước là kỳ công tác này hơi cam go đấy, tuy không quá nặng nhọc nhưng chúng ta phải đối diện với những vết thương hàng ngày. Nếu mà yếu bóng vía thì khó mà làm việc lắm đó!

Chị Vân nhướng mày:

- Theo bồ thì tụi mình sẽ làm những việc gì ở đó?

- Cô Trang và mấy người y tá sẽ chỉ cho tụi mình cách băng bó và rửa vết thương. Mình sẽ làm chừng ấy việc. Chỉ cần bạo dạn và khéo tay là được.

Hạnh Đào le lưỡi:

- Có lẽ chị Hương nên mở ngay một lớp cứu thương cấp tốc dạy tụi em ngay hôm nay đi, chứ tụi em vụng về lắm.

Thu Tâm trêu bạn:

- Nội cái nước lúng ta lúng túng của mi làm người ta đau cũng đủ… hết xài.

- Mi cứ trêu ta hoài. Việc gì rồi cũng quen đi chứ bộ!

Chị Nga lên tiếng:

- Đúng rồi, việc gì rồi cũng quen. Mấy người y tá hồi mới tập sự cũng vậy mà!

Thấy Hạ Huyên im lặng, chị Lam Hương hỏi:

- Thế nào, bé Huyên, có thấy thích làm công tác kiểu này không?

Hạ Huyên đang ngồi thu mình suy nghĩ trong một góc, nghe hỏi bèn ngước mặt lên, cười nhẹ, đáp:

- Dạ, việc gì em cũng thích làm hết. Chỉ ngại rằng hồi trước đến giờ chỉ quen đi ca hát, săn sóc các em cô nhi, hay là đi cứu trợ thôi, không biết sắp tới gặp những vết thương mình có can đảm làm hay không?...

- Việc gì rồi cũng sẽ quen đi Huyên ạ. Chị tin rằng bé Huyên không đến nỗi yếu bóng vía quá đâu. Dịu dàng như Huyên chắc sẽ giúp các thương binh vui vẻ và đỡ đau ghê lắm.

- Em sẽ cố gắng. Đã gọi là công tác xã hội thì đâu từ nan một công việc nào, chị há!

- Ừ, thôi bây giờ thế này: bọn mình xuống bếp ăn bánh canh, rồi đi ra vườn chơi. Chiều nay chúng ta đi một vòng cho biết sơ sơ các nơi trong quận để ngày mai bắt đầu công việc…

Thu Tâm tiếp lời ngay:

- … băng bó cho các thương binh.

*

Bác sĩ Lân trạc độ hơn bốn mươi tuổi, trông có vẻ nghiêm nghị. Ông đưa mắt nhìn một lượt sáu cô sinh viên, rồi gỡ cặp kính trắng ra, hỏi cô y tá Trang:

- Các cô này tình nguyện giúp việc ở đây?

- Thưa bác sĩ, đúng vậy ạ. Đây là chị Hương, trưởng nhóm và các bạn của chị: chị Nga, chị Vân, Đào, Tâm và Huyên.

Bác sĩ Lân chỉ tay đến băng ghế dài kê sát tường, miệng hơi nhếch cười:

- Mời các cô ngồi. Các cô… có đòi hỏi điều kiện gì không?

Chị Lam Hương nói:

- Thưa bác sĩ, chúng tôi chỉ làm việc xã hội thuần túy, nên chỉ cần được sự chấp nhận của bác sĩ thôi. Ngoài ra… không có vấn đề gì hết ạ.

Một chút vẻ hài lòng điểm trên nét mặt của người quân y sĩ. Ông gật gù:

- Hay lắm, các cô chịu khó bỏ thì giờ qu‎ý báu đến đây giúp chúng tôi, chúng tôi vô cùng cám ơn. Như cô y tá Trang đã trình bày đó, bệnh xá mới thành lập, hơn nữa ở quận lỵ hẻo lánh này phương tiện thiếu thốn, lại thiếu cả y tá nên chúng tôi điều hành hơi mệt. Tuy nhiên, mỗi khi có giao tranh ở các vùng lân cận đây, thì bệnh xá của chúng tôi lại là nơi tiếp nhận thương binh rất thuận tiện. Ở đây, số giường tối đa của bệnh xá là một trăm giường. Chúng tôi chia làm ba trại: Trại A, trại B và trại C. Về nhân lực, không kể tôi và bác sĩ Trí là người thỉnh thoảng ở Sài Gòn ra thanh tra thì chỉ có năm người y tá: cô Trang là y tá trưởng, còn ba ông y tá phụ trách ba trại, một ông lo việc giấy tờ và liên lạc để xin tiếp liệu băng bông , thuốc men, dụng cụ…. Các cô thấy đó, sự săn sóc các thương binh sẽ được đàng hoàng hơn nếu có các cô tự nguyện đến giúp đỡ ở đây. Hơn nữa – bác sĩ Lân hơi nhếch mép cười – có bóng dáng của các cô ra vào, hy vọng bệnh xá này sẽ linh hoạt hẳn lên, các thương binh chắc sẽ vui ghê lắm.

Cả nhóm cười khúc khích… Chị Lam Hương nói:

- Thưa bác sĩ, như thế bao giờ chúng tôi được phép đến đây làm việc ạ?

- Tùy các cô, khi nào các cô thích. Có thể ngay sáng mai. Hôm nay thì tôi nhờ cô Trang dắt các cô đi xem các trại bệnh cho biết. Rồi khi các cô đến làm việc, các y tá sẽ chỉ dẫn cách thức rửa vết thương và băng bó. Công việc rất dễ dàng. Chúc các cô vui vẻ, và một lần nữa tôi xin cám ơn các cô.

*

Rời phòng làm việc của bác sĩ Lân, cô y tá Trang dắt cả nhóm đi qua một hành lang ngắn. Các trại bệnh hiện ra. Đó là một dãy nhà trệt thấp, lợp tôn. Tường thì quét vôi màu trắng đã hơi loang lổ vì nước mưa. Trại A và trại B sát vách nhau, còn trại C bị cách biệt bởi một giếng nước. Đàng sau, đối diện với giếng nước là nhà bếp và kế đó là nhà kho. Nắng chói chang khắp khuôn viên bệnh xá vì không có lấy một bóng cây. Chỉ có vài cây Bã Đậu mới trồng, thấp lè tè. Cô Trang cho biết lúc trước khu này chỉ là một bãi đất trống nên không có cây cối chi cả. Cô chỉ vùng cỏ xanh sau dãy nhà, nói:

- Đó là bãi đáp cho phi cơ trực thăng mỗi khi tải thương đến. Rồi các cô sẽ được thấy có những buổi rất rộn rịp. Mình sẽ làm không ngừng tay.

Chị Lam Hương đề nghị:

- Chúng em có sáu người, vậy sẽ chia ra ba toán, mỗi toán hai người đi một trại nghen chị!

- Vâng, mời các cô đến đây buổi sáng, băng bó xong rồi về. Buổi chiều thì rất rảnh, chúng tôi chỉ lo việc hành chánh và chuẩn bị thuốc men, dụng cụ.

*

Huyên nhìn Thu Tâm, rồi nhìn chiếc áo blouse trắng mình đang mặc, tự nhiên đâm ra ngại ngần. Chị Vân và chị Nga đã vào trại A, còn Hạnh Đào thì xin đi theo cùng làm với chị Lam Hương ở trại B. Dĩ nhiên còn lại Thu Tâm và Hạ Huyên đi đến trại C. Hai người đứng lại trước cửa phòng. Cô Trang đến nói gì với một người y tá, rồi cô quay ra ngoắc Tâm và Huyên. Thu Tâm le lưỡi:

- Vào hở Huyên?

- Thì… vào!

Giọng của Huyên run run, bởi Huyên đã thoáng thấy vài người thương binh trong phòng đang ngồi nhỏm dậy. Họ xì xào với nhau những gì không nghe rõ. Bàn tay của Thu Tâm cũng hơi run khi nắm lấy tay Huyên. Cô thì thầm:

- Mình thấy khớp quá Huyên ạ. Biết vào… nói gì bây giờ?

Huyên cắn môi:

- Thì… tụi mình… đi vào rửa vết thương cho họ.

- Nhưng… mình đã biết làm gì đâu?

Bên trong, cô Trang gọi lớn:

- Mời hai cô vào đây.

Huyên e dè nắm tay Thu Tâm đi vào theo lối đi hẹp giữa hai dãy giường. Những người thương binh nhìn theo bằng ánh mắt dò hỏi. Cô Trang giới thiệu với người y tá:

- Đây là cô Thu Tâm, đây là cô Hạ Huyên, cả hai cô là sinh viên ở Sài Gòn, tình nguyện đến đây giúp chúng ta trong việc săn sóc các thương binh.

Rồi quay sang hai cô gái, cô Trang nói:

- Còn đây là anh Hạnh, y tá trưởng kiêm… y tá phó, kiêm… “gác-dan” của trại C.

Nghe câu nói khôi hài của cô Trang, Thu Tâm và Huyên không nhịn được, nhìn nhau cười khúc khích. Người y tá tên Hạnh cũng cười theo. Hai cô gái cảm thấy bớt e ngại. Cô Trang chỉ một chiếc khay, trên đó có các lọ thuốc cùng kéo, kẹp, bông băng:

- Đó là “đồ nghề” các cô sắp dùng. Anh Hạnh sẽ chỉ dẫn cho các cô về cách thức rửa vết thương và băng bó. Thôi, chào các cô, tôi đi xuống nhà kho một lát. Chào anh Hạnh nhé!

Bóng cô Trang nhẹ nhàng khuất sau cánh cửa phòng bệnh. Bây giờ tiếng lao xao trong phòng nghe thật nhiều. Thu Tâm và Huyên đứng dí một chỗ.

Hạnh đổ một tí “alcool” lên chiếc khay, đặt những kép, kẹp vào, châm lửa đốt. Anh quay qua, đôi mắt có vẻ thản nhiên, miệng hỏi:

- Chắc hai cô là sinh viên Y khoa?

Huyên nhìn Thu Tâm, bối rối. Hạnh hỏi tiếp:

- Hai cô sắp tốt nghiệp?

Thu Tâm đáp nhỏ:

- Dạ không. Chúng tôi học bên Dược ạ. Xin chú cứ xem như tụi này là học trò đến để phụ giúp chú mà thôi. Tụi này làm việc tự nguyện ạ.

Huyên tiếp lời:

- Tụi cháu rất vụng về, chưa biết nhiều về các vết thương đâu thưa chú.

Đôi mắt của Hạnh thoáng một chút cảm tình. Anh nhìn ngọn lửa xanh trên chiếc khay từ từ lịm dần rồi tắt hẳn, và lấy chai “alcool” đổ một ít lên tay mình, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, kế đó đưa cho Thu Tâm:

- Hai cô rửa tay bằng cồn đi! Đúng ra là phải rửa bằng xà-phòng trước đã. Nhưng ở đây thiếu thốn mọi thứ, nên… thôi, tạm vậy đi!

Thu Tâm rưới “alcool” lên tay Huyên. Bỗng Hạnh la lên:

- Ấy, vừa vừa chứ! Cô đổ nhiều quá, ngày mai tôi lấy gì mà dùng?

Thu Tâm cười:

- Xin lỗi chú.

- Các cô thông cảm nghen!

Rồi chỉ vào những lọ thuốc, Hạnh nói:

- Đây là nước “sodium chloride”, là nước muối để rưới vào vết thương cho dễ gỡ băng. Lọ này là xà phòng Phisohex để rửa các vết thương bẩn. Đây là thuốc rửa “hydrogen peroxide”. Còn lọ này là Povidon, thuốc sát trùng để đắp lên vết thương sau khi rửa. Đó là gọi cho đúng tên chứ các cô cứ gọi là… giấm, “da-ua” hay xì dầu cũng được.

Thu Tâm lại được dịp bấm Huyên, hai đứa cười. Kể ra ông y tá này cũng vui tính ghê đi chứ, mặc dù bình thường thì hay tỉnh bơ nét mặt làm người ngoài nhìn vào cứ tưởng là ông khó đăm đăm.

Huyên hỏi:

- Thưa chú, chừng nào bắt đầu thay băng ạ?

- À, chừng nào hai cô muốn.

Rồi Hạnh nói lớn:

- Mấy “bồ” ơi, thức dậy thay băng!

- Người ta dậy từ… khuya rồi! – Có tiếng la lớn ở đầu dãy giường.

Huyên len lén nhìn một lượt quanh phòng. Trên những chiếc giường sắt, những người thương binh mặc đồng phục xanh – màu xanh của áo quần các thương bệnh binh mà đã có lần Huyên thấy ở quân y viện Cộng Hòa. Hầu hết họ đều đã ngồi dậy, đang cuốn xếp mùng mền. Có vài người trông rất mệt mỏi, còn nằm, nhưng đã thức, giương mắt lờ đờ nhìn bọn Huyên. Bộ quần áo xanh làm họ trông có vẻ yếu đuối, bệnh hoạn. Tự nhiên Huyên cảm thấy bồi hồi. Mới hôm qua, hôm kia, hay tuần trước, hình ảnh của họ là hình ảnh của những chiến sĩ hăng hái xung phong trên những ngọn đồi ngụt khói, hay trong những cánh rừng âm u, mà hôm nay họ lại nằm đây với vết thương, với màu xanh bệnh hoạn.

Một người thương binh đang lom khom sửa lại tấm “ra” trải giường bằng một tay, còn bàn tay kia băng trắng toát. Huyên hết thấy e dè, vội đi nhanh đến giường anh, nói:

- Anh để… tôi giúp một tay nhé!

Người thương binh nhìn Huyên, cười:

- Được mà cô! Tui còn một tay mà!

Miệng nói thế, nhưng anh đã dừng tay lại và để Huyên giúp trải tấm “ra”. Huyên nhận thấy tấm “ra” bị thủng hai, ba lỗ lớn và hình như hơi rít tay. Tấm “ra” được kéo phẳng phiu. Anh thương binh nói:

- Cám ơn cô… cô gì nhỉ?

Và nhìn hàng chữ đỏ thêu trên áo blouse của Huyên, anh nói:

- Cô… Hạ Huyên.

Người thương binh nằm ở giường kế bên nói:

- Tên hay nhỉ!

Huyên đáp lại bằng nụ cười. Có tiếng gọi ở dãy giường bên kia:

- Cô ơi! Đến trải giùm ông này tấm “ra” đi cô! Ổng đi không được nè!

Huyên lại chạy đến: Người thương binh hơi lớn tuổi, ôm cẳng chân băng bột cứng ngắc nép qua một bên cho Huyên kéo tấm “ra” giường. Trải xong, Huyên đỡ ông nằm ngay ngắn lại. Bàn tay Huyên chạm vào lưng áo ướt nhẹp mồ hôi của ông. Ông nói nhỏ, giọng mệt mỏi:

- Đêm hôm qua tôi mệt quá, lên cơn sốt. Sáng nay ra mồ hôi đỡ rồi!

- Thưa chú, chú mới về đây?

- Được gần một tuần rồi cô! Tôi “đụng”ở xã T.H., nơi đó bây giờ đang đánh dữ.

Ông nhìn Huyên, thắc mắc:

- Cô là… y tá mới?

- Dạ không, cháu là sinh viên. Tụi cháu vô đây để thay băng giúp các chú, các anh mỗi ngày.

Người thương binh gật gù:

- À, thế sao? Tốt quá!

Huyên nghe có tiếng gọi mình đàng sau. Lại một người nhờ trải giường. Thế là Huyên đến giúp, và sau đó Huyên đi một lượt giữa hai dãy giường và trải lại những tấm “ra” nào chưa thẳng. Xong xuôi, Huyên đứng ở một góc ngắm nghía “công trình” của mình. Những người thương binh nhìn Huyên cười với vẻ thiện cảm. Họ bắt chước nhau gọi tên Huyên và Thu Tâm. Thu Tâm đang giúp Hạnh sửa soạn bông băng và thuốc. Khi đã sắp xếp đầy đủ dụng cụ trên một chiếc khay, Hạnh bắt đầu đến từng giường. Những người thương binh tự tay mở băng ra. Hạnh nói:

- Hai cô rưới giùm nước “sodium” vào vết thương nào bị dính khó gỡ, rồi dùng kẹp gỡ băng ra. Kế đó lấy “compress” tức là “gạc”, thấm “hydrogen peroxide” để rửa cho sạch vết thương, dùng miếng khác chùi cho khô và sau cùng đắp lên đó một miếng “compress” tẩm Povidon, băng lại, thế là xong.

Huyên toan lấy một cây kẹp thì Hạnh la lên:

- Ấy, ấy, khoan! Cô nhớ hồi nãy cô đã làm gì không?

Huyên ngó Thu Tâm, ngạc nhiên. Bằng giọng trịnh trọng pha chút hài hước, Hạnh nói:

- Cô đã rửa tay bằng “alcool” rồi lại đi phụ trải giường, thế là tay cô dơ lại rồi.

Huyên hiểu ra, cầm lọ “alcool” rửa lại hai bàn tay. Hạnh tiếp:

- Khoan đã. Vậy là cũng chưa sạch. Những kéo kẹp này, mặc dù đã được hấp khử trùng, rồi đốt thêm bằng cồn, nhưng trước khi xài, muốn cho chết hết vi trùng, các cô phải quay cây kẹp theo chiều kim đồng hồ ba cái, rồi quay ngược chiều kim đồng hồ ba cái, để cho vi trùng nó… chóng mặt, nó chết.

Cả Huyên và Thu Tâm cùng những người thương binh cười vang. Thu Tâm nói:

- Chú Hạnh vui tính quá!

Khi Thu Tâm bưng những bình nước rưới vào những miếng gạc dính chặt ở vết thương thì Huyên cầm kẹp gỡ băng từ từ. Những vết thương bày ra trước mắt Huyên, thật rõ ràng. Huyên thấy những chỗ thịt đỏ ngầu, nhầy nhầy, những vết thương làm mủ vàng khè, những lỗ sâu hoáy đen ngòm do mảnh đạn chui vào. Huyên bỗng đứng ngơ ngác. Một dãy giường, hai dãy giường… Những người thương binh đang phơi bày những vết thương của họ. Có người không cần xịt nước, tự tay gỡ miếng gạc, phơi vết thương ra, đợi chờ.

Huyên và Thu Tâm đứng nhìn Hạnh rửa vết thương. Bàn tay người y tá nhanh nhẹn gắp từng miếng gạc, thấm thuốc chà rửa trên vết thương. Huyên thấy người thương binh có vết thương rất mới ở đùi đã cắn chặt môi khi rửa vết thương. Huyên cau mày lại, tưởng tượng sự nhức xót mà anh phải chịu. Khi Hạnh đè mạnh tay để chùi sạch mủ trong vết thương, anh thương binh đau quá la lên một tiếng rồi nằm ngã ra giường. Mồ hôi anh vã ra đầy trán. Huyên nhìn Thu Tâm, bối rối. Huyên muốn an ủi anh một câu gì đó mong làm anh thấy đỡ đau, nhưng không thốt nên lời. Anh thương binh đưa tay quẹt mồ hôi và thở ra thật mạnh. Công việc của Hạnh đã xong và Thu Tâm giúp Hạnh băng lại cho anh.

Thấy Huyên nhìn mình bằng đôi mắt ái ngại, anh thương binh lắc đầu, cười. Ý chừng anh muốn nói: “Cô sợ hả? Tôi không sao đâu. Ngày nào cũng phải chịu đau một tí… cỡ này hết mà!”

Hạnh nói:

- Bây giờ cô Thu Tâm và cô Huyên mỗi cô một cái kẹp chia nhau làm cho mấy ông kia nhé!

Thu Tâm đưa cho Huyên cái kẹp. Cô ngạc nhiên khi thấy tay Huyên run run:

- Huyên sao thế?

Huyên gượng cười:

- Đâu có!

Và bắt đầu thấm thuốc rửa, đến trước mặt một người thương binh rất trẻ. Anh này cười:

- “Da-ua” hả chị?

Câu nói của anh được “chứng minh” ngay. Miếng gạc tẩm thuốc đi đến đâu trên vết thương, chỗ ấy sủi bọt lên ngay, nhiều và trắng đục như sữa. Huyên vừa làm vừa đưa mắt theo dõi người thương binh. Miệng anh xuýt xoa nhưng đôi mắt thì vui vui. Huyên dùng một miếng gạc khác lau khô vết thương rồi đắp lên đó một miếng gạc tẩm Povidon, một thứ thuốc sát trùng màu nâu đen. Người thương binh trẻ lại cười:

- “Xì-dầu” hả chị?

Khi Huyên vừa băng xong cho anh này thì có tiếng gọi đàng kia:

- Cô ơi! Tới xịt “giấm” giùm cho ông này nè, gỡ hoài không ra.

Thu Tâm đến xịt nước lên bàn chân của người thương binh gầy ốm. Huyên cầm kẹp gỡ từ từ những miếng gạc phủ vết thương. Máu khô làm dính chặt những miếng gạc, Huyên phải đợi vài giây mới gỡ được một tí, rồi Thu Tâm lại xịt nước. Khi miếng gạc cuối cùng được kéo ra, vết thương phơi bày trước mắt. Thu Tâm rùng mình. Còn Huyên tưởng chừng mình sắp té xỉu. Mắt Huyên mờ đi trước vết thương quá khiếp lần đầu tiên trong đời nhìn thấy. Bàn chân chỉ còn lại ba ngón nhỏ. Cả nửa bàn chân đỏ ngầu, thịt nhầy nhụa, một sợi gân trắng lòi ra. Máu bắt đầu rớm trên vùng thịt lở loét và giọt ròng ròng xuống. Người thương binh ôm lấy cẳng chân, miệng xuýt xoa trong khi bàn chân run lên bần bật.

Huyên nhìn Thu Tâm, thở ra. Cố gắng đừng để cho mình quá sợ hãi, Huyên định thần lại và bắt đầu thấm máu cho người thương binh. Sự đau đớn làm cho ông xanh xao cả gương mặt. Huyên nói:

- Chú chịu khó đau một chút, để cháu rửa vết thương nha chú!

- Cô cứ làm đi! Tôi chịu đau quen rồi mà! Nhiều người còn cụt cả bàn tay, bàn chân, đau hơn nhiều.

Thuốc rưới đến đâu, chỗ thịt đỏ sủi bọt đến đấy. Bàn chân người thương binh run rẩy mạnh. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Huyên. Sự run sợ lui đi, nhường chỗ cho nỗi xót xa tràn đến đầy lòng cô bé. Huyên băng kín bàn chân người thương binh. Đó là vết thương nặng nhất trại C.

*

Sáng hôm sau, vừa gặp Thu Tâm và Huyên, Hạnh chào và nói:

- Tôi biết “lai lịch” của các cô rồi! Nói đùa thôi, tôi biết các cô học năm thứ mấy rồi.

Giọng nói của anh có vẻ hí hửng. Thu Tâm hỏi:

- Sao chú tài vậy?

- Tôi hỏi cô Trang. Cái gì cô Trang lại không biết. Các cô thì hay giấu.

Huyên cười:

- Không phải giấu chú, nhưng chuyện ấy không thành vấn đề nên khai ra làm chi.

- Đối với tôi, nó… thành vấn đề chứ!

Huyên và Thu Tâm nhìn nhau…

Hạnh đổ “alcool” vào khay, châm lửa đốt, nói như chỉ cho mình nghe:

- Sao lại cứ gọi tôi bằng “chú” nhỉ?

Thu Tâm vừa rửa tay vừa nói:

- Tụi này quen miệng rồi, chú miễn thứ cho ạ! Mí lại con nhỏ Hạ Huyên này thì đi đâu nó cũng kêu “chú” làm Tâm bắt chước theo.

- Thôi mời hai cô bắt đầu thay băng đi.

Huyên làm đã bớt run, vừa băng vừa hỏi han từng người. Trại bệnh này chỉ có chừng hai mươi người. Huyên lẩm nhẩm tên của họ được viết trên những tấm giấy nhỏ gắn ở đầu giường. Người có bàn chân cụt mất hai ngón là chú Tám. Người trẻ tuổi nhất trại tên là Vạn. Anh Thái thì có bàn tay đặc biệt: ngón cái bị đạn trúng làm cong xương, luôn miệng bảo “giống cái càng cua”. Bác Long lớn tuổi hơn hết, bị mảnh đạn ghim ở hàm, sưng to lên ăn uống không được. Anh Phòng bị đạn vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái, làm một lỗ sâu. Anh An bị mất một ngón chân, chỉ còn lại bốn ngón sát vào nhau, sắp lành. Chú Lãm băng bột ở chân cứng ngắc, chỉ khoét một lỗ vuông ở ngay nơi vết thương để thay băng. Vừa nhìn Huyên rửa vết thương, chú vừa nói:

- Chân tôi bị gãy xương, hồi mới về đau lắm. Loại băng bột này nặng trình trịch, mình chẳng đi đâu được. Mỗi bữa ông Hạnh đều phải mang cơm vào cho tôi, với cho ông Tám nữa. Mấy ông kia thì cứ chiều chiều là lén đi chơi hết trọi.

- Ủa, họ đi đâu, chú?

- Họ đi dạo chợ, hay đi mua quà ăn. Có người thì vô khu gia binh ở gần đây nè, cô biết không?

- Dạ cháu mới về đây chơi lần đầu, chưa biết hết các nơi trong quận này.

Chú Lãm gõ tay lên lớp băng bột cứng ngắc nghe “cốp cốp”, chú nói:

- Hồi trước tôi có đóng ở quận này một thời gian, nên cũng còn nhớ vài nơi. Bây giờ nằm cứng ở đây, thấy thèm đi ra ngoài mà ngắm.

Huyên dán miếng băng keo cuối cùng lên miếng gạc che vết thương, thấy chú Lãm đang mơ màng như suy nghĩ.

Huyên bỗng nói:

- Chú, chú có thích ra ngoài hành lang một lát cho khỏe không?

Chú Lãm chống một tay xuống nệm, ngồi dậy:

- A, thích chứ!

- Vậy để cháu dìu chú đi ra , nhé chú!

- Còn gì bằng!!!

Và mặc chiếc áo mầu xanh vào, chú Lãm huýt sáo nhè nhẹ.

Huyên thu dọn những mảnh gạc bẩn vào một chiếc thùng, và nhờ Thu Tâm tiếp tục băng rửa cho vài người còn lại. Hạnh đang chỉ dẫn cho Thu Tâm cách băng bàn tay sao cho đẹp. Hai người nói chuyện với nhau ra chiều vui vẻ lắm.

Chú Lãm chống hai chiếc nạng, từ từ đứng lên. Huyên dìu chú đi từng bước qua lối đi hẹp giữa hai dãy giường. Những bước đi thật khó nhọc. Mồ hôi bắt đấu lấm tấm trên mặt chú. Ra khỏi phòng, Huyên tìm được một chiếc ghế, đỡ chú ngồi xuống. Hành lang vắng ngắt. Trời sắp trưa. Ở đây nhìn ra bãi cỏ xanh và giếng nước bên cạnh trại bệnh. Gió thổi hây hây mát. Chú Lãm hồng hào nét mặt trở lại và tỏ vẻ khoan khoái. Chú chỉ tay ra vùng cỏ xanh:

- Nơi này, hồi tôi được chở về, tôi nhớ, tôi được khiêng từ trên trực thăng xuống. Lúc đó máu ra nhiều vô kể. Tôi chẳng thấy gì rõ ràng, chỉ biết mình đang băng qua một vùng xanh ngắt. Chân tôi như đã rời ra, không còn cảm giác.

Chú lại quen tay, gõ “cộp cộp” xuống chân:

- May mà cái chân này không bị cưa. Nếu nguy, giờ này tôi đang nằm ở Sài Gòn, đâu có ở đây để được cô Huyên săn sóc.

Huyên cười nhẹ, đưa tay giữ mái tóc đang tung bay trong gió lộng. Chú Lãm châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi tiếp:

- Tôi có một đứa cháu gái, cũng trạc tuổi cô. Nhà nó ở quê, bom đạn tơi bời. Tôi đi hành quân hoài, ít ghé thăm, không biết nó bây giờ ra sao.

- Thưa chú, nếu cháu bằng tuổi cháu của chú, thì xin chú cứ gọi “cháu”, đừng kêu “cô” nghe khách sáo quá!

- Cô cho phép?

- Chú lại khách sáo nữa! Khi vào đây để săn sóc những vết thương, mặc nhiên cháu đã xem những người ở đây là chú là anh của cháu cả rồi.

- Ai mà cũng có một cô cháu, một cô em như cô thì nhất!

Chú Lãm chống nạng đứng dậy và đi từng bước nặng nề. Chú nói:

- Chân của tôi, phải tập đi, chứ không nó dại mất.

Huyên dìu một bên, nói:

- Vậy thì mỗi ngày cháu sẽ giúp chú tập đi ở hành lang này cho quen rồi mai mốt ra ngoài kia…

- Rồi mai mốt ra chợ, mai mốt nữa vô khu gia binh, đi hết quận này. Rồi mai mốt cưa bột ra, chân chú sẽ lành cháu ạ!

Chú Lãm cười vang nghe khoái trá.

*

Chị Nga phơi chiếc áo blouse lên dây thép, rồi đứng nghiêng người ngắm, và nói:

- Cái ông y tá ở trại A hay châm biếm lắm mấy bồ ạ! Ổng nói: “Tôi chúa ghét những cái áo bờ-lu dơ”. Ban đầu mình tưởng ổng ghét áo blouse, sau nhìn lại áo mình có dính thuốc, mới biết là ổng ghét áo… dơ.

Chị Lam Hương cười:

- Thế là ổng vui tính đấy chứ!

Chị Nga bĩu môi:

- Vui! Cho bồ mà gặp ổng bồ mới biết. Lúc nào cũng nhăn như ba bị ấy, chả bao giờ thèm nói vui với tụi mình một câu.

Chị Vân phụ họa:

- Ừ, người gì mà cáu kỉnh lạ! Hết gạc, hết băng, mình xin ông ấy cũng nhăn. Hương nghĩ coi, mình làm cho thương binh chứ bộ xin để làm gì riêng tư đâu. Có khi ông ấy bực dọc quẳng kéo kẹp mặc cho mình làm, bỏ đi đâu mất.

Chị Lam Hương vẫn giữ nụ cười dễ dãi trên môi:

- Ông ấy già hay trẻ?

- Đâu độ chừng… ba mươi lăm tuổi.

Chị Vân pha trò:

- Thôi hơi đâu mà bận tâm. Có lẽ cuộc sống trong quân ngũ kéo dài khiến cho con người đâm ra khô khan đó thôi, chứ ai muốn vậy.

Chị Nga:

- Gì? Đi lính thì phải vui vẻ trẻ trung…

- … hào hoa phong nhã như anh chàng phi công của bồ đó hả? – Chị Vân ngắt lời bạn.

Chị Nga lườm dài và cười bẽn lẽn.

Chị Lam Hương bước đến ngồi dưới tàn cây trứng cá. Ở đó có Hạnh Đào, Thu Tâm và Hạ Huyên. Hạnh Đào đang lim dim mắt sắp ngủ. Thu Tâm dán mắt vào trang sách. Còn Hạ Huyên thì ngồi vẽ vòng tròn trên đất bằng một nhánh cây khô. Chị Lam Hương hỏi:

- Nghĩ gì đó, bé Huyên?

Huyên nhìn lên, cười mỉm. Chị Lam Hương nói:

- Tính ra thì tụi mình làm việc ở bệnh xá đã được một tuần rồi nhỉ! Huyên, Tâm và Đào thấy có thích công việc săn sóc cho các thương binh không?

Thu Tâm gấp sách lại, đáp:

- Dạ vui chứ chị. Bây giờ tụi em quen rồi, không còn sợ như ngày đầu nữa.

- Quả thật ngày đầu dễ sợ vô cùng – Huyên nói – Em chưa bao giờ tiếp xúc với những vết thương, nên khi trông thấy tận mắt… em sợ ghê! Thấy vết thương của chú Tám em run sợ muốn xỉu.

Chị Lam Hương nói:

- Phải nói là mình phục họ vô cùng. Họ can đảm chịu đau mà không hề rên la. Ở trại B có nhiều người bị thương nặng lắm, chẳng hạn có người bị cụt cả cánh tay, mất cả bàn chân, đau đến tận cùng của sự đau mà họ chịu được thật hay, chị phục quá!

Thu Tâm chắc lưỡi, thở ra:

- Thật, có thấy có nghe mới là sống thật.

- Và mới thấy sự chịu đựng của họ – Huyên nói với giọng bâng khuâng – Da thịt nào là da thịt không đau? Khi săn sóc những vết thương cho họ, em tưởng tượng nếu những vết thương đó ở ngay chính trên thân mình… thật hãi hùng!

Chị Lam Hương gật đầu:

- Đúng vậy. Dù sao, chị mong các em cố gắng trong công việc này, làm nhiệm vụ của những nữ y tá, những nữ điều dưỡng, ít nhất là cho đến hết hè này. Bằng mọi cách, giúp cho các thương binh được vui, quên đi sự nhức nhối mệt mỏi và sự buồn chán khi nằm bệnh xá.

Huyên chợt nói như reo lên:

- A! Như vậy… em có thể mang cây đàn vào đó, được không?

- Thế thì còn gì bằng?

Thu Tâm nhỏm dậy:

- Ý kiến hay lắm! Một phương pháp điều dưỡng mới!

Chị Lam Hương vuốt tóc Huyên:

- Chị hy vọng tiếng đàn của bé Huyên sẽ là một trong những món thuốc giúp con người hy vọng và yêu đời.

- Tâm sẽ hát với Huyên nữa.

Hạnh Đào mở mắt ra, giọng ngái ngủ:

- Việc gì thế, Tâm?

Thu Tâm trêu bạn:

- Ngủ tiếp đi cô! Chuyện trại C, không phải chuyện trại B.

- Trại C có gì lạ?

- Ồ… Có nhiều chuyện lạ chứ! Mi cần gì biết!

- Không cho biết thì thôi.

Hạnh Đào nhắm mắt lại. Chị Lam Hương lắc đầu, cười:

- Hai cô bé này đúng là khắc khẩu.

Thu Tâm:

- Bởi vậy em mới không đi chung với nó. Chẳng hiểu sao hai đứa thương nhau ghê, mà hễ làm việc chung hay học chung là gây gổ. Kỳ thật!

Thu Tâm lấy quyển sách quạt cho Hạnh Đào, giả vờ ngâm thơ ru bạn ngủ. Chị Lam Hương bật cười. Chị kéo Hạ Huyên đứng dậy. Huyên ngắt một ngọn lá, đưa lên mũi ngửi, đôi mắt mơ màng:

- Ngày mai, em mang cây đàn vào bệnh xá, há chị!

Giọng Huyên nghe xa xăm…

*

Thu Tâm giơ cao túi kẹo lên, nói:

- Trước khi nghe Hạ Huyên hát một bản nữa, xin mời các chú, các anh dùng mỗi người một cây kẹo lấy thảo.

Các thương binh reo lên “thích quá, thích quá” và nhận kẹo vui vẻ. Trại bệnh vang những tiếng nói cười. Và Huyên hát một bản nữa theo lời yêu cầu của chú Tám – bản “Quê mẹ”. Chú Tám nằm im nghe, mơ màng đôi mắt. Tiếng đàn, tiếng hát quyện trong phòng nghe ấm cúng, nghe nhớ nhung. Giọng Huyên tha thiết dịu dàng. Và khi những lời hát “mẹ ơi… mẹ ơi…” nhỏ dần cùng với nốt nhạc cuối cùng buông thõng, đôi mắt chú Tám đã đỏ hoe. Con người đã đến tuổi bốn mươi đó đã không ngăn nổi tình cảm ngây thơ của tuổi nhỏ. Chú nhớ đến mẹ, người mẹ mà đã bao lần chú kể chuyện với Huyên…

Huyên đặt cây đàn lên chiếc giường trống, hỏi:

- Chú, vì cháu hát mà làm chú buồn?

Chú Tám chớp mắt:

- Không, chú phải cám ơn Huyên chứ! Huyên hát hay lắm, cảm động lắm!

- Cháu không dám nhận…

- Phải nói là nghe Huyên hát chú không còn nghĩ đến vết thương nữa.

Bên giường kia, chú Lãm kêu lên:

- Cháu Huyên, hát cho chú nghe bản “Người ra đi” nghen cháu!

Huyên lại dạo đàn và hát. Thu Tâm phụ họa ở điệp khúc. Chú Lãm vừa nghe vừa gõ cộp cộp trên chân băng bột. Mấy hôm nay sự tập đi ở ngoài phạm vi trại bệnh làm chú thấy khoan khoái. Chú thích nhìn cỏ xanh. Và sáng nay chú đã mon men chân nạng ra đến tận bãi cỏ xanh, không cần ai dìu. Ở đó chú đã nhìn thấy Hạ Huyên từ ngoài cổng bệnh xá đi vào với các bạn, tay xách cây đàn “ghi-ta”. Và chú khập khiễng đi vào trại, “loan tin” cho tất cả mọi người:

- Hôm nay có văn nghệ! Hôm nay có văn nghệ!

Chú thấy vui hơn bao giờ.

Bản “Người ra đi” chấm dứt. Ai cũng vỗ tay, kể cả Thái không thể vỗ tay được, đành đập tay lên chân.

Bây giờ đến lượt Thu Tâm hát. Huyên dạo đàn. Giọng Thu Tâm vút cao, mọi người xuýt xoa. Huyên liếc thấy Hạnh nghe chăm chú, đôi mắt chớp nhanh. Hạnh nhìn Thu Tâm đăm đăm như muốn thu hết hình ảnh ấy vào trong anh… Huyên tủm tỉm cười, đàn thật vui. Khi Thu Tâm ngừng hát, Huyên còn thấy Hạnh lặng yên như chìm đắm trong mộng mê.

Trại bệnh có thêm vài thương binh mới được chở về bằng quân xa. Họ đụng trận ở xã X. T. Một người bị tét bắp chân, một người bị đạn trổ từ trước trước ra sau vai, người trẻ nhất bị xây xát ở đùi và tay. Họ cũng đã thay băng và nằm im nghe hát. Khi Huyên ôm đàn đi giữa hai dãy giường, ngừng lại trước người thương binh mới này, Huyên gặp một đôi mắt màu nâu trong vắt nhìn mình. Một khuôn mặt như trẻ thơ. Người thương binh nói rất nhẹ:

- Chị, mời chị ngồi xuống đây.

Huyên ngồi ở mép giường. Người thương binh rất trẻ tuổi ngồi dậy. Đôi môi hình trái tim cười rất dễ thương:

- Em tên là Nam. Người ta thường gọi em là Tây Nam.

Tự nhiên một nỗi xúc động nào ùa đến tim Huyên. Huyên nhìn người thương binh mới, muốn khóc… mà không hiểu vì lý do gì.

…Vài giây sau, Huyên nói:

- Chị tên là Huyên. Nam, Nam bớt nhức vết thương không?

Nam đưa tay sờ lên lớp băng cồm cộm, gật đầu:

- Em bị thương nhẹ mà chị. Nhỏ nhất… thì… phải bị nhẹ nhất chứ!

Nam cười, tiếng cười vỡ dòn như thủy tinh. Huyên hỏi:

- Nam bao nhiêu tuổi?

- Em mười chín tuổi.

- Chị cũng mười chín tuổi. Chị sinh tháng một.

- Em những tháng tám. Vậy làm em của chị há!

Huyên cười:

- Khi vào đây, chị nghĩ rằng mình là cháu, là em của những người thương binh. Bây giờ chị lại có thêm chức “chị”.

Nam xách cây đàn lên, trịnh trọng đưa cho Huyên:

- Chị hát với em đi!

- Nam thích bản gì?

- Không nhớ tựa. Nhưng chắc chị biết. Bài này xưa lắm, bà ngoại chỉ cho em.

Nam cất giọng trước:

- “Bao chiến sĩ lên đường, lạnh lùng vung gươm ra sa trường. Quân xung phong, nước Nam đang chờ mong tay ngươi, hồn sông núi khí thiêng ghi muôn đời…”

Huyên đàn bắt đúng giọng và hát theo:

- “Ngựa phi nơi xa kia nghe súng vang bên trời điệu kèn rộn ràng. Là thân nam nhi quyết chiến lên đường, sống thác coi thường, mong xác trong da ngựa bọc thân thể trai…”

Đến đó cả trại bệnh vỗ tay nhịp theo lời hát. Không khí bừng bừng niềm hăng hái. Huyên và Nam vừa hát vừa nhìn nhau cười.

*

- Em đi lính hồi mười bảy tuổi. Hai năm rồi tung hoành, em tưởng như mình là người hùng. Lần này “bị” mà nhẹ. Chắc ngoại em khéo tu.

- Nam sống với ngoại?

- Dạ. Mạ em có chồng khác – Đôi mắt trong vắt bỗng rưng rưng buồn – Chị, làm sao biết được cha mình hả chị? Cha em là lính viễn chinh. Mạ em có một kỷ niệm khó phai mờ. Em lớn dần và thấy sự “đặc biệt” của mình so với bạn bè, em buồn lắm. Nhưng lũ bạn của em thì tốt vô kể. Chúng nó làm em bớt mặc cảm.

Huyên xếp tấm chăn để ngay ngắn trên đầu giường Nam, an ủi:

- Đừng, Nam không nên mặc cảm, vì em cũng như mọi người. Hơn nữa, em có tâm hồn rất đẹp đã để cho chị thương mến. Nam thấy không, các anh các chú trong trại bệnh này đều quý‎ mến em. Với tính vui vẻ hồn nhiên ấy, ra đời Nam sẽ được nhiều người thương hơn là ghét.

Nam xắn tay áo lên, để lộ hai chữ “Bất hạnh” xâm trên cánh tay. Nam cười:

- Tụi bạn xâm cho em nè chị. Có nhiều người cho rằng ai mà xâm tay, xâm mình đều là “thứ dữ” không à, chị có nghĩ như vậy không?

- Chị không nghĩ vậy. Phải tùy ý nghĩa của những chữ hay hình ảnh được xâm chứ! Chị nghĩ rằng người ta xâm là để ghi dấu những kỷ niệm khó quên.

- Trong quân đội, khi rỗi rảnh, nhất là thời gian học tập, tụi em xâm tay cho nhau. Có ông xâm cả hình con rắn lên người, có ông xâm hình cô gái, có ông xâm cả chiếc dù và chiếc máy bay…

Huyên yên lặng… Nam lấy dưới nệm chiếc mũ “bê-rê” đỏ, đội lên đầu, cười rạng rỡ:

- Tụi bạn gọi em là Tây Nam, em cũng tự xưng là Tây Nam. Hai xứ lận chị hở! Vừa Tây vừa Nam… Em thích cái tên này. Nhưng em thấy tội nghiệp những đứa như em.

- Chị khuyên Nam dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi. Đất nước mình… có nhiều chuyện buồn khổ quá.

- Và nếu cuộc chiến này kéo dài, về sau sẽ còn nhiều thảm cảnh hơn nữa. Em là vết tích của một quá khứ không đẹp của Việt Nam. Nhưng em muốn nhìn thẳng vào đó để mà làm một cái gì đẹp hơn.

Huyên gật đầu:

- Nam có những tư tưởng hay lắm!

Nam cười:

- Chắc có lẽ… tại ở lính, mình già dặn đi há chị!

- Như vậy cũng hay. Chị tiếc là mình không đi lính được, vì có nhiều kinh nghiệm người ta chỉ học được trong lính.

- Con trai như em mới cần, chứ chị thì… em mong chị sẽ đem tình nhân ái trải rộng ra giúp cho những người đau khổ, vậy là nhất.

- Chị chưa thấy mình làm được gì cả. Chị muốn xóa bỏ hết những nỗi khổ, sự bất mãn, mặc cảm, lòng nghi kỵ… của cuộc đời này. Nhưng làm sao chị thực hiện được?

- Ít ra chị đã thành công đối với em rồi đó. Chị giúp em hết mặc cảm, hết buồn phiền.

- Vậy chị xin cám ơn… Nam.

Có tiếng nói lớn ở cửa sau:

- Phiếu cơm đây! Phiếu cơm đây!

Nam nhỏm người lên:

- Hôm nay phát phiếu cơm sớm vậy?

Một người đàn ông to lớn ở trần, mặc một cái “tạp-dề” trước bụng, cầm một tập giấy nhỏ, xuất hiện ở cửa sau trại bệnh. Ông ta đưa xấp giấy cho Hạnh, nói giọng ồ ề:

- Nhờ ông phát giùm phiếu cơm, hôm nay cho họ ăn cơm sớm. Trời sắp mưa rồi, sợ nhà bếp dột.

Rồi ông ta nặng nề quay bước.Thu Tâm nói:

- Để Tâm phát hộ cho.

Mỗi người lãnh một tấm phiếu nhỏ. Huyên hỏi Nam:

- Ăn cơm sau nhà bếp hở Nam?

- Dạ, chị không biết sao?

- Thường chị làm xong thì về trước giờ cơm. Hôm nay mới biết.

Nam xe tròn tấm phiếu trong tay, cười:

- Vậy chị thua em rồi.

Nam chợt đứng xuống, mặc áo vào, nói:

- Hôm nay mời chị xuống bếp ăn cơm với em, nhá!

Huyên reo lên:

- Tại sao không? Chỉ sợ chị ăn hết phần của Nam.

- Không sao, em ăn rất ít.

Nam xỏ dép, đi cà nhắc ra sau. Huyên đến bên giường chú Lãm, nói:

- Cháu đi bưng cơm cho chú, và chú Tám nữa nhé!

Chú Lãm gật đầu, cười.

Huyên đến bên Thu Tâm:

- Chị Tâm, đi ăn cơm không?

Thu Tâm cười tủm tỉm:

- Huyên đi ăn đi, mình đang nói chuyện lở dở với anh Hạnh.

- Chuyện gì thế?

Hạnh nheo mắt:

- Ly kỳ lắm, chuyện… cái bàn tay.

Tình cờ lúc đó, có tiêng hát ư ử của Thái:

- Bàn tay tôi… sao giống cái càng cua quá đi mất!

Mọi người nhìn nhau cười vui vẻ. Chú Tám la lên:

- Thế thì có khổ hay không? Đi ăn cơm đi, nhỏ.

Thái nhảy từng bước qua những giường trống và đi ra sau bếp.

Huyên cười:

- Có nhiều bàn tay đáng được đem vào câu chuyện lắm, nhất là ở các trại bệnh như thế này. Thôi chị Tâm và chú Hạnh cứ tiếp tục nhé, Huyên xin phép…

Huyên ra khỏi phòng và đi vòng lại sau giếng nước. Ở đó là nhà ăn, hay nhà bếp cũng vậy. Nam đang bê hai khay cơm đi lên. Huyên đỡ lấy một khay và cùng mang vào cho chú Lãm và chú Tám, hai người không đi được. Sau đó Huyên và Nam đi vào nhà bếp.

Mới bước vào, Huyên thấy những người thương binh của trại C và hai trại kia đều có mặt ở đó. Một số người ngồi ăn nơi dãy bàn dài. Có người thiếu ghế nên để khay cơm trên bàn và đứng ăn. Hầu như ai cũng ngừng ăn khi thấy Huyên vào, nhưng lại thản nhiên ngay, khi thấy Huyên đi lãnh cơm đưa cho Nam. Thái nói:

- Cha! Bữa nay chị Huyên ăn cơm ở đây nữa ta!

Huyên cười:

- Vâng, bữa nay Huyên ăn cơm với mấy anh.

Anh Phòng nói:

- Mời chị ăn cơm, chị Huyên!

- Dạ, mời anh.

Nhà bếp nóng nực vì hơi từ trên mái tôn thấp tỏa xuống. Mới đứng một lát mà mồ hôi đã bắt đầu nhỏ ra từ trán Huyên. Vách nhà làm bằng những miếng ván thùng trên đó có in chi chít những chữ to nhỏ. Huyên dõi mắt nhìn sâu vào trong bếp. Ở đó có một cái bếp cao đun bằng củi, trên có các chảo xoong to tướng và đen sì. Ông đầu bếp ban nãy đang xúc cơm bằng một cái vá to gần bằng… cái xẻng và đổ cơm vào một cái nồi cao như một… cái lu nước. Một người bếp khác dùng vá nhỏ xúc cơm đổ vào từng khay và phân phát thức ăn cho các thương binh. Thức ăn bưng từ trong bếp ra đều đựng trong các thau ni-lông to tướng.

Nam gọi:

- Chị Huyên, chị ăn cơm chứ?

Huyên đáp:

- Chị ăn đây. Nam ăn trước đi!

Huyên cầm thìa xúc cơm và nhìn thấy Nam ăn ngon lành. Thức ăn có cá kho, cà luộc và canh cải, tuy chẳng vừa miệng lắm nhưng nhìn Nam ăn, tự nhiên Huyên thấy vui và ăn theo.

Huyên nói:

- Nhà ăn chật chội thế này, chẳng trách chú Lãm không xuống đây được. Chân chú băng bột cứng ngắc.

Nam cười:

- Phải ráng chịu chứ sao! Đi hành quân tụi em còn khổ cực hơn nhiều. Có khi đi lâu ngày chưa có tiếp tế, tụi em còn ăn cơm sấy với muối nữa đó. Ở đây ăn như vầy là tốt. Nhưng có món cà này, em chê. Ở nhà, cà này ngoại em nướng lên, trộn hành mỡ, nước mắm ớt ngon “tuyệt cú mèo”. Ai lại đi luộc, ăn ghê quá!

Nhìn Huyên nhai một búng cơm mãi chưa xong, Nam hỏi:

- Bộ chị ăn cơm ở đây không được hả?

- Đâu có, cơm nào cũng là cơm chứ! Ở nhà chị ăn uống cũng đơn giản thôi chứ có cao sang gì. Nhưng có điều… cơm cứng quá!

Nam cười dòn, gật đầu:

- Đúng rồi, cơm này ai mà ốm ăn không nổi đâu. À quên, ai không ăn cơm được thì … có cháo.

Huyên nhìn ra sau lưng, quả nhiên thấy có cháo. Cháo đựng trong một cái nồi đen sì, bốc hơi nghi ngút. Hình như cháo được nấu với thịt bằm nên có màu xám ngắt. Huyên nhìn thấy cả một cái thớt to bằng cái bàn và hai con dao phay khổng lồ để ở một góc. Nghĩ đến hình ảnh ông đầu bếp mình trần trùng trục ngồi băm một đống thịt trước mặt, mồ hôi nhễ nhại từ trên vai ông chảy xuống, Huyên nhắm mắt rùng mình...

Thế rồi hai chị em ăn hết cả khay cơm. Nam đứng dậy cười khoan khoái:

- Nhờ chị mà hôm nay em ăn nhiều nhất đó!

- Hay là nhờ chị ăn hết cả phần của Nam?

Huyên trả lại khay cho nhà bếp. Hai chị em theo chân mấy người thương binh lục tục đi ra. Mồ hôi ướt nhẹp cả áo Huyên. Huyên chắc lưỡi:

- Phải chi ở nhà ăn người ta chịu khó kê vài dãy bàn và những chiếc ghế xếp, đâu có tốn kém bao nhiêu, mà đỡ cho các thương binh phải đứng ngồi lộn xộn, Nam nhỉ!

- Em cũng nghĩ như chị.

Huyên toan rẽ vào phòng, Nam hỏi:

- Chị uống nước không?

- À quên nhỉ, có chứ!

- Có nước trà nấu trong bếp, nhưng em thích uống nước giếng hơn. Mấy người lính thích uống nước giếng lắm.

Nam đến bên giếng nước. Ở đó có một cái lu nhỏ chứa sẵn nước được kéo từ giếng lên. Nam lấy chiếc ca nhựa múc nước đưa cho Huyên:

- Chị uống đi!

Sự nóng nực làm Huyên uống hết ca nước. Nam cười:

- Chị nếm mùi vị của đời lính hơi nhiều há!

- Không, mới một phần thôi Nam ạ! Bệnh xá này tuy thiếu thốn phương tiện, nhưng chị nghĩ rằng những lúc hành quân Nam còn khổ cực hơn nhiều. Làm sao chị chia xẻ hết những khổ cực ấy?

Nam múc một ca nước, uống ừng ực. Rồi đặt lại ca trên nắp lu, Nam bước cà nhắc vòng ra trước hành lang cùng với Huyên. Trời gần đứng bóng. Hành lang yên lặng. Mùi đất nồng đưa vào gay gắt. Không một ngọn gió. Nam huýt sáo nhè nhẹ. Huyên gõ tay lên cột gỗ theo nhịp quân hành. Hứng chí, Nam hát:

- “Bừng nghe dư âm nơi xa khúc anh hùng ca vang nơi biên cương. Bao chiến sĩ lên đường…”

Huyên reo lên:

- Chị vào lấy cây đàn….

*

- Hồi sáng này em vào nhà kho.

Chị Lam Hương trố mắt:

- Huyên vào nhà kho làm gì?

- Cho biết, chị ạ! Ông y tá ở trại C là anh Hạnh có nhờ em ra sau xin một cái thùng giấy để đựng rác. Em ra xin ông bếp nhưng ông bảo là ở trong nhà kho. Em “thân hành” đi vào đó để tìm thùng.

- Nhà kho có gì lạ?

Huyên cười:

- Trước hết là chuột. Vừa mới vào em bị một con chuột to bằng bắp chân lệt đệt đi tới tưởng chừng nó muốn “tấn công” em. Em hoảng hồn né tránh nó thì thấy còn cả lũ chuột ở trong những đống đồ cũ nữa.

- Vậy là bé Huyên cong đuôi chạy?

- Em định thế. Nhưng chạy sao được, khi mà chưa tìm ra thùng? Em làm gan bước vào trong và thấy rất nhiều chai lọ phế thải. Không biết họ chứa nhiều như vậy để làm gì? Em còn thấy những thùng chứa quần áo cũ, quần áo màu xanh của các thương binh mặc. Tất cả đã rách nát.

Huyên thở ra:

- Đó là nguyên nhân có lũ chuột “hùng hậu” kia.

Chị Lam Hương chắc lưỡi:

- Chà! Chị tưởng nhà kho là để chứa vật liệu như băng, bông, thuốc men thôi,chứ ai dè là ổ chuột.

Thu Tâm le lưỡi:

- Eo ơi! Tâm sợ lỡ lũ chuột “tấn công” vào các trại bệnh thì chết. Ở nhà kho qua các trại bệnh gần xịt. Rủi chúng qua cắn chân cắn tay người ta thì có khổ hay không? Lại thêm một mối lo.

Hạnh Đào nói:

- Ly kỳ quá hở? Như vậy Huyên nên viết một phóng sự về lũ chuột ở bệnh xá này đi!

Huyên cười:

- Phải đấy! Nhưng Huyên định viết phóng sự về cả bệnh xá này cơ. Ở đây quận lỵ nhỏ bé, bệnh xá này mấy ai biết đến. Các chị giúp ý kiến cho Huyên viết nhé!

Chị Nga nói:

- Viết về bệnh xá này mà quên cái ông y tá ở trại A của tôi thì thiếu sót lắm đó.

- Vậy ngày mai để em đổi với chị để qua trại A.

- Cũng được.

Chị Lam Hương nhắc:

- Còn trại B nữa chi? Ở trại B có nhiều vết thương “trứ danh” lắm.

- Em lại qua trại B – Huyên sáng mắt lên – Các chị có những chuyện gì vui buồn hay đáng ghi thì nói cho em nghe.

Thu Tâm thở dài:

- “Tui” có chuyện đáng ghi lắm chớ, nhưng mà nói không được.

Rồi cô đi đi lại lại ra vẻ áy náy lắm, làm Hạnh Đào trợn mắt hỏi:

- Cái gì vậy, hở mi?

*

Ông y tá liếc nhìn hàng chữ đỏ trên áo Huyên, nói:

- Hôm nay lại bày đặt đổi người nữa à? Cô Nga đâu?

Chị Vân đáp:

- Dạ hôm nay chị Nga qua trại C. Còn đây là Huyên sẽ làm chung với tôi. Bé Huyên, đây là ông Vỹ, phụ trách trại này.

Huyên nói:

- Chào chú ạ!

Ông y tá trợn mắt:

- Chú??? Chú gì? Chú em chắc?

Huyên hơi khựng lại. Chị Vân đỡ lời:

- Dạ không. Ông đáng tuổi chú thì em tôi gọi chú chứ sao lại chú em được ạ? – quay sang Huyên – Em đến soạn đồ giúp “chú” đi!

Huyên kéo thùng dụng cụ ra và soạn để lên bàn. Huyên toan đổ “alcool” để sát trùng các

kéo kẹp thì ông Vỹ gắt lên:

- Lại còn có chuyện này nữa sao? Việc tôi để cho tôi.

Huyên hơi run, nhưng gắng lấy giọng nhẹ nhàng:

- Thưa chú, chú để cháu giúp cho, bên trại C cháu cũng thường làm mà.

- Tôi không khoái cái lối này.

Chị Vân nháy Huyên. Hiểu ý, Huyên giữ nét mặt bình thản, lặng lẽ làm việc. Huyên rửa tay và mở các gói giấy đựng “gạc” để lên khay. Xong xuôi, Huyên nói:

- Thưa chú, chú cho phép cháu giúp chú thay băng?

- Cám ơn!

Với gương mặt lạnh lùng, ông Vỹ đến giường của một người thương binh:

- Dậy đi bồ!

Người thương binh chống tay ngồi dậy, nói:

- Ai ngủ đâu mà kêu? Lúc nào cũng sừng sộ hết hở “cha”?

Ông Vỹ lườm một cái, tháo băng ra và rửa vết thương trên đầu gối người ấy. Ông ngoáy mạnh miếng “gạc” tẩm thuốc trong vết thương. Người thương binh la lên:

- Ui da! Đau!

Ông y tá trợn mắt:

- La cái gì, bồ?

Công việc xong trong nháy mắt. Huyên băng lại cho người thương binh. Người ấy mỉm cười:

- Cám ơn cô… Hạ Huyên.

Huyên thắt một “nút dẹt” trên vòng cuối cùng của lớp băng, hỏi:

- Anh về đây lâu mau rồi ạ?

- Được ba ngày rồi cô. Vết thương nhẹ, nhưng khó co đầu gối quá!

- Anh chịu khó một tí nhé! Bữa nào chắc sẽ lành lại như thường.

- Cám ơn cô.

Huyên bỗng nghe một tiếng la thất thanh, vội chạy đến chỗ ông y tá và chị Vân. Ông Vỹ đang rửa vết thương nơi chân cho một người. Bắp chân bị toác ra, đỏ ối. Huyên thấy cả một sợi gân trắng dài lòi ra. Huyên nhắm mặt lại sợ hãi. Chị Vân lắc đầu…

Huyên tưởng tượng cả một sự nhức nhối ở bắp chân mang thương tích đó lan dần khắp người mà muốn khóc. Người thương binh mặt tái nhợt, người xanh xao vì mất máu. Miểng đạn treo lủng lẳng trên đầu giường, chắc người muốn giữ lại làm “kỷ niệm”. Một chai nước biển đã gần cạn được treo gần đó.

Phải hai miếng gạc lớn mới che hết vết thương này. Chị Vân băng lại chân cho người. Ông y tá đến tháo băng cho một người khác, và nói to:

- Đến mấy ông này nhẹ đó, các cô làm đi!

Và thọc cây kẹp vào cái hũ một cái “cốp”, ông lay lảy đi ra hành lang. Huyên nhìn theo. Chị Vân đến gần bên, nói nhỏ:

- Đó, Huyên thấy chưa? Ông này kỳ lắm!

- Chắc tại ông ấy có gì bực bội?

- Chẳng hiểu nữa, chắc ông ấy “mát”.

Huyên lắc đầu, thở ra, và tiếp tục rửa vết thương cho những người còn lại. Khi Huyên lấy cuộn băng vải choàng qua cổ một người để treo cánh tay bị thương lên, anh cười, nói đùa:

- Vòng hoa chiến thắng hở chị? Mỗi ngày chị choàng vòng hoa được mấy lần?

Huyên vui vui trước ý nghĩ ngộ nghĩnh này. Một người khác đến, nói:

- Chị choàng vòng hoa cho tôi luôn đi. Không phải choàng ở cổ đâu, dán băng keo lên cằm nè!

Cằm anh bị khâu một đường dài. Huyên băng và dán lại. Anh cười:

- Giống ông già Nô-en nhỉ!

Bỗng nhiên mọi người nghe tiếng ông y tá Vỹ lầm bầm trước cửa:

- Ở cái xứ “khỉ ho cò gáy” này, buồn muốn chết!

*

Ở trại B.

Chị Lam Hương trao cây kẹp cho Huyên:

- Bé Huyên làm cho anh này đi!

Huyên nhìn người thương binh đứng trước mặt. Cánh tay băng trắng toát giơ ra, thẳng như một cành cây trụi lá. Huyên tháo dần lớp băng và nói:

- Anh ngồi tạm xuống giường vậy nhé!

Chị Lam Hương nói:

- Huyên tháo băng ra chờ bác sĩ khám xong rồi hãy làm.

Bác sĩ Lân đang khám bên dãy giường đối diện. Tất cả các vết thương đều được mở ra, chờ đợi.

Huyên bỏ lớp băng dơ vào thùng rồi dùng kẹp gỡ những miếng gạc thấm đầy máu trên cổ tay người thương binh. Máu khô dính chặt lấy miếng “gạc”. Huyên bưng bình “sodium chloride” xịt vào. Đợi cho thấm nước, Huyên gỡ từ từ từng chút. Khuôn mặt rất trẻ, xương xương, nhăn lại đau đớn làm Huyên ngừng tay. Huyên run giọng hỏi:

- Huyên làm anh đau?

- Không – Anh nhắm mắt lại – Ai làm cũng đau như vậy. Tại vết thương.

Huyên nắm chặt khuỷu tay anh để ngăn chận sự đau đớn truyền lên:

- Anh chịu khó nghen! Huyên sẽ cố gắng làm rất nhẹ.

Anh gật đầu mà mồ hôi đang rịn ra đầy mặt. Cánh tay run bần bật theo từng cử chỉ của Huyên. Huyên nghĩ đến những phần trong cánh tay: thịt, xương, mạch máu, dây thần kinh… Ôi nỗi đau nhức không cùng! Vết thương mới, nên sự đau nhức nhiều hơn những vết thương sắp lành. Mồ hôi của Huyên cũng đang nhỏ giọt… Khi gỡ miếng “gạc” trong cùng ra được rồi, Huyên nhìn cánh tay người, bàng hoàng. Máu giọt ra từ chỗ khiếm khuyết bàn tay, rơi xuống đống băng bẩn. Thịt xương hiển hiện trước mắt. Người thương binh nhẹ bớt cơn đau, đưa cánh tay kia lên gạt mồ hôi.

Một cánh tay thiếu một bàn tay!!! Nước mắt Huyên bỗng lăn dài trên má…

Bác sĩ Lân đến xem vết thương của anh, rồi vừa ghi vào hồ sơ, vừa nói:

- Anh sẽ được về Sài Gòn để gắn tay giả.

Huyên bắt đầu rửa vết thương cho anh. Thuốc rưới trên cổ tay đỏ ối sủi bọt lên rất nhiều. Sự đau nhức lại đến, nhưng anh chỉ nhắm mắt chịu mà không rên la. Ý nghĩ một cánh tay mất một bàn tay chiếm đầy đầu óc Huyên. Huyên phải nhìn thẳng vào vết thương, cố gắng nghĩ rằng đó là một vết thương như mọi vết thương - mà Huyên phải rửa cho sạch, phải băng cho đẹp – mới giữ được sự quân bình cho trí óc.

Rửa xong, Huyên gắp những miếng “gạc” tẩm thuốc đặt lên cổ tay anh, rồi lấy cuộn băng mới băng kín lại. Anh thương binh ngồi thừ ra nhìn cánh tay mình. Huyên đứng yên, tưởng như nỗi xót xa dâng đầy. Huyên nghĩ đến bàn tay thân mến của người, bây giờ đã hòa lẫn cùng đất cát ở một nơi nào, mà bùi ngùi.

Anh thương binh chợt ngẩng lên nhìn Huyên, rồi hỏi nhỏ:

- Cô Huyên,… có phải cô là cô Huyên bên trại C?

- Dạ. Sao anh biết?

- Tôi có thằng bạn nằm bên đó, thằng An đấy cô! Nó qua đây chơi, bảo là có cô Huyên hay mang đàn vào đàn hát vui lắm. Hôm nay cô sang đây, tôi mới được biết. Không ngờ… cô là một “nhạc sĩ”.

- Huyên đâu dám nhận mình là nhạc sĩ. Biết đàn hát sơ sơ thì Huyên giúp cho các thương binh vui, thế thôi.

- Hôm nào… mời cô Huyên qua trại này đàn hát cho chúng tôi nghe một bữa nghen!

- Dạ, nếu các anh không chê ạ.

- Chê sao được! Tôi hồi xưa cũng mê chơi đàn, nhưng nay thì… hết rồi! Tôi sắp được về Sài Gòn, nên tôi muốn nghe cô Huyên hát vài lần.

- Giọng Huyên không hay đâu!

Im lặng một lát, anh thương binh nói:

- Tôi tên là Thiếu. Thương phế binh Hà văn Thiếu. Hân hạnh được biết cô Huyên.

- Dạ, anh thật khách sáo.

Có tiếng phì phò đàng sau lưng Huyên. Quay lại, Huyên thấy một người đang nhìn mình. Huyên trố mắt nhìn thấy ở cổ anh có một vật gì hình giống như một cái ống nhỏ bằng sắt đâm vào bên trong. Tiếng phì phò phát ra từ nơi ấy. Anh chỉ tay vào gói “gạc”lớn. Huyên hiểu ý, gắp vài miếng đưa cho anh. Người thương binh chùi mồ hôi quanh miệng và quay lưng đi. Huyên ngây người nhìn theo. Chị Lam Hương ghé tai Huyên nói nhỏ:

- Anh ấy bị thương nơi khí quản, phải cho thở ra vô nơi cổ đấy Huyên à. Nay mai anh ấy cũng về Sài Gòn để giải phẫu. Thật tội, Huyên nhỉ!

- Dạ.

- Có lẽ mai mốt sẽ có máy bay đến chở mấy người bị nặng về Sài Gòn đấy! Bệnh xá chắc sẽ vắng nhiều.

Bác sĩ Lân đã khám xong tất cả các thương binh, chào và đi lên phòng. Huyên giúp ông y tá Đạt và chị Lam Hương thay băng.

Đúng như lời chị Lam Hương nói, trại B có nhiều vết thương thật nặng. Có người bị mất cả một cánh tay, một khúc chân; có người bị thương ở đầu, nằm mê man; có người bị phỏng, có người bị thương vào phổi, vào ruột… Họ đang chờ được di tản về Sài Gòn. Phần đông họ nằm cố dỗ giấc ngủ. Họ ít nói chuyện hơn bên trại C. Phòng bệnh yên lặng, chỉ có tiếng khua của kéo kẹp và thỉnh thoảng là tiếng gỡ băng keo rèn rẹt của chị Lam Hương.

Huyên nghe loáng thoáng trước cửa phòng có tiếng hát trầm ấm cất lên nhè nhẹ. Huyên nhìn ra. Bóng của anh Thiếu thơ thẩn trong hành lang hẹp, trông cô đơn. Cánh tay băng trắng toát giơ lên ngang mặt, thẳng như một cành cây trụi lá.

*

- Trời mưa rồi kìa, chị Huyên!

Nam vừa nói, vừa rướn người nhìn ra cửa. Mưa đang đổ xuống bãi cỏ xanh, trắng xóa ngoài xa. Gió thổi khá lớn, táp vào phòng nghe lành lạnh. Huyên băng xong vết thương nơi cánh tay của Nam, dọn dẹp khay dụng cụ rồi đứng khoanh tay nhìn mưa. Trại bệnh yên lặng. Hầu như ai cũng đang lắng nghe mưa và đang ngắm mưa rơi. Cảnh bên ngoài thật đẹp và dường như lòng những người thương binh chợt náo nức. Giá không có những vết thương, không có những lớp băng, họ đã không nằm đây nhìn ra. Chú Lãm cũng ngồi dậy, chống cằm trầm ngâm. Cả một quãng đời xông pha chắc cũng đang trải rộng trong trí nhớ - là những đêm mưa hành quân trong rừng, là những ngày mưa nhịp chân qua thôn xóm…

Mưa chưa được năm phút bỗng mọi người nghe chú Tám la lên:

- Giường chú bị dột rồi Huyên ơi! Lấy giùm chú cặp nạng.

Huyên vội vã chạy đến dìu chú Tám qua giường bên cạnh. Nước mưa từ trên mái tôn xuyên qua tấm “các-tông” chảy xuống giường chú Tám. Huyên túm gọn tấm “ra” đem những vật dụng trên giường của chú Tám qua nơi khác. Lại có tiếng anh Phòng la lên:

- Chúa ơi! Giường tôi cũng dột.

Anh ôm cánh tay chạy qua giường anh An, và ngồi ở đó nhìn nước mưa rơi lộp độp tự do trên giường, lắc đầu.

Nam cười:

- Bữa nay trời “chiếu cố” trại C. Ai không muốn dầm mưa cũng phải dầm.

Mọi người lo ngại cho chỗ của mình. Chỉ dột có hai nơi, nhưng khi gió lớn thì nước hắt vào phòng, làm những người ở gần cửa cũng phải túm chăn mền quần áo mà chạy. Huyên chỉ biết giúp mỗi người một chút chứ không biết làm sao hơn.

Hạnh và Thu Tâm từ ngoài chạy vào, mỗi người ôm một hộp thuốc. Hai người bị ướt lem nhem. Hạnh cười, nói lớn:

- Mưa! Mưa! Tôi đã tiên đoán mà.

Huyên đưa khăn tay cho Thu Tâm:

- Chị lau mặt đi! Lấy thuốc ở tận đâu mà ướt hết vậy?

Thu Tâm vừa lau mặt vừa nói:

- Ở trên phòng bác sĩ Lân. Tại băng qua chỗ giếng nước nên mới ướt đấy chứ!

Hạnh cười:

- Biết vậy hồi nãy tôi không dám rủ cô Tâm đi đâu.

Thu Tâm nói:

- Anh hay nệ hà. Ướt một tí có sao đâu!

Hạnh bỗng hốt hoảng:

- Chết! Tại sao hôm nay lại dột dữ vậy?

- Mọi hôm mưa nhỏ, hôm nay mưa to gấp mấy lần. Chắc thợ họ xây nhà không kỹ nên bị vậy.

- À đúng rồi, tôi có mặt lúc họ lợp tôn, thấy ẩu quá sức. Ông bác sĩ Lân đâu có biết.

Thu Tâm lo ngại:

- Mưa kéo dài hoài thế này thì làm sao mình về hở Huyên?

- Ừ nhỉ! Không có gì để che mưa cả.

Hạnh reo lên:

- Không lo, nếu mưa cứ lớn như vậy hoài, hai cô không sợ đói đâu! Tôi sẽ đi đổ trứng gà cho hai cô ăn bánh mì.

Thu Tâm hỏi:

- Trứng gà ở đâu mà sẵn vậy chú?

- Cô quên là… sau bếp có một bầy gà sao? Tôi nuôi đấy!

Huyên nói:

- Huyên cũng không lo đói, bởi vì nếu chưa về được thì Huyên sẽ xuống bếp ăn cơm với em Nam của Huyên. Nhưng mà trước hết phải tìm giẻ để lau nước mưa lênh láng trên nền nhà đã.

Hạnh xua tay:

- Việc đó đợi tạnh mưa tôi lo, chứ cứ dột mãi mà lau chi vô ích. Bây giờ để tôi phát thuốc cho mấy ông này xong rồi chúng ta đàn hát cho vui.

Thu Tâm hốt hoảng:

- Còn gói kẹo nữa… Thôi chết rồi! Mưa ướt áo Tâm làm kẹo ỉu hết …

- Không sao, hôm nay các thương binh cũng vui lòng ăn kẹo ỉu.

Anh An kêu lên:

- Ông Hạnh ơi! Cho tôi mượn cái áo mưa, tôi chạy qua trại B kêu thằng Thiếu.

- Anh để tôi đi cho – Thu Tâm nói – Chân anh như thế mà lội vũng nước mưa trước giếng thì mất công băng lại lắm.

- Cám ơn cô. Thế nào cũng gọi cho được thằng Thiếu nghen!

Nam nhìn Huyên, mỉm cười:

- Trại mình hôm nay vui ghê!

______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 2