Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2017

CHƯƠNG HAI_TỬ ĐINH HƯƠNG

hai


Cứ theo chương trình sống thường ngày thì sau giờ cơm tối là giờ họp mặt. Chúng tôi ngồi lại bên nhau vừa kể chuyện vừa may vá, thêu đan và… không một ai vắng mặt lúc này…

Nhưng, tối nay sau giờ cơm tối, không theo thói lệ, tôi huých cùi tay Hồng Phúc, nói vừa đủ cho Phúc nghe:

- Tối ni tâm sự Hồng Phúc nhé!

- Tâm sự? Ừ. Tâm sự thì tâm sự. Mà ở đâu đấy?

- Sân thượng.

Lên đến sân thượng Hồng Phúc hỏi tôi:

- Li-La, à Tử Đinh Hương định nói gì đó?

- Sao mà Hồng Phúc lắm chuyện đến thế? Thì cứ gọi người ta là Li La đi.

- Nếu Tử Đinh Hương bằng lòng.

- Dĩ nhiên rồi. Hồng Phúc biết không, gần một năm trời nay cái tên Li-La dễ thương hình như bị quên lãng, Tử Đinh Hương buồn ghê. Tử Đinh Hương thích gọi bằng tên Li-La hơn cơ.

- Được rồi. Hồng Phúc sẽ gọi Tử Đinh Hương bằng tên đó.

Tôi im lặng nhớ về những năm tháng. Khi ấy tôi học lớp bảy. Vào một giờ Pháp Văn học về Les fleurs. Đến chữ lilas, Sơ Chantal gọi chính tôi mà hỏi. Tôi bí. Sơ cười chê tôi dở. Rồi Sơ bảo “Lilas chính là Tử Đinh Hương”. Từ đó bạn bè thường gọi tôi là Li-La và tôi bằng lòng với cái tên dễ thương đó. Thế nhưng từ ngày tôi vào nguyện viện đến giờ, cái tên Li-La ít ai gọi tới. Mà hình như tôi cũng không chú ý… Và nếu tôi chọn cuộc sống này thì cái tên kiêu các Tử Đinh Hương cũng bị xóa đi.

Hồng Phúc đập vai tôi:

- Li La định nói gì?

Tôi giật mình:

- À nhỉ. Có nhiều chuyện để nói lắm. Mà thôi, bây giờ Li-La hỏi Hồng Phúc cái này nhé!

- Gì?

- Hồng Phúc tính sao đó?

Hồng Phúc ngạc nhiên:

- Tính chuyện gì hả Li-La?

- Thì chuyện của tụi mình đó.

Hồng Phúc thắc mắc:

- Chuyện gì nào?

Tôi cười:

- Chuyện dấn thân chứ còn chuyện gì nữa.

Hồng Phúc thở hắt ra:

- Thì ra chuyện đó. Hồng Phúc thì (Phúc lắc đầu) chưa biết tính sao cả!

Tôi buồn bã:

- Đến giờ phút này mà Hồng Phúc vẫn còn do dự sao?

Hồng Phúc buồn hơn cả tôi:

- Phúc muốn dứt khoát lắm nhưng mà…

Tôi hỏi:

- Chi vậy Phúc?

- Mình gặp thử thách!

- Đã là cuộc đời thì đầy dẫy thử thách. Tự mình, mình không hy vọng thắng thử thách. Nhưng, Phúc ạ, Chúa sẽ giúp mình thắng. Chúa sẽ làm tất cả qua Phúc, qua Li La, qua Mẹ, qua các Sơ, qua mọi người. Phúc vẫn còn nhớ vụ thử thách của Li La đấy chứ. Li La có nghĩ là mình sẽ thắng đâu. Thế mà Chúa đã giúp Li La thắng. Bởi thế nay mai trên tờ đơn Li La sẽ viết một chữ “Tiến” để đáp lại tình thương của Chúa. À, mà Phúc gặp thử thách gì đó? Theo Li La thì cuộc đời Hồng Phúc là êm ả nhất rồi.

- Ai mà hiểu được ai Li La? Phúc hơi bi quan nhưng mà đúng đấy. Mình có hiểu nhau thì chỉ hiểu trên một khía cạnh, một phương diện nào đó thôi. Bởi thế…

Phúc ngừng nói, buồn bã. Tôi hỏi:

- Sao Phúc? Chuyện gì vậy?

Hồng Phúc cúi đầu trầm lặng. Thì ra đã sinh ra trong cuộc đời rồi thì ai cũng đau, cũng khổ. Những cái khổ không giống nhau. Có cái khổ âm thầm. Có cái khổ ra mặt. Và tôi tin Hồng Phúc đang có thử thách.

- Phúc có thể cho Li La biết chuyện gì không?

Phúc kéo tôi lại, kể thật nhỏ. Hồng Phúc cho tôi biết là nàng muốn rời viện. Bởi hiện thời ba Phúc cụt mất một tay vì tai nạn xe cộ, không nhận được tiền bồi thường. Thêm vào đó mẹ Phúc quanh năm đau liên miên. Hồng Phúc là con đầu, làm chị của mười đứa em. Đứa bé nhất mới có hai tuổi… Hồng Phúc khổ nhiều khi thấy đàn em mình không một bàn tay săn sóc… Vâng, với Hồng Phúc đó là cả một chuyện buồn nát tim. Đối với Hồng Phúc đó là một thử thách quá lớn. Tôi kiếm lời an ủi Phúc…

Đêm xuống dần. Tôi nghe lành lạnh ở bờ vai. Tôi đưa mắt nhìn lên trời. Bầu trời dầy đặc cả sao như một bức màn được dệt bằng kim tuyến. Trăng thượng tuần mắc ở đầu non, tỏa sáng. Tôi thầm hỏi “Tại sao cuộc đời của mình lại không trong sáng yên lành như thế?” Nhưng đời mà toàn trái ngọt thì còn có nghĩa gì. Chính nhờ đau khổ và buồn phiền mà giá trị đời người được nâng lên. Tôi đã thắng một thử thách. Tôi đã nuốt một trái đắng nhưng sẽ còn lắm trái đắng khác nữa. Bởi thế, tôi không dám tự hào gì cả. Biết chừng đâu…

Trong yên lặng về đêm tôi nhớ Huy nhiều. Hình ảnh Huy vẫn đậm trong tôi. Mẹ Bề Trên dạy tôi cầu Chúa “Lạy Chúa xin cho con quên hẳn Huy để muôn đời Ngài là kẻ con dấu ái.” Nhưng Chúa vẫn làm ngơ. Hình ảnh Huy vẫn quấn lấy tôi như thuở nào. Có lẽ ý Chúa nhiệm mầu làm sao đó tôi không hiểu nổi. Mẹ Bề Trên dạy tôi chấp nhận trong tin yêu và phó thác. Chờ ngày mai hồn mình bình an.

Tôi quay lại nhìn PHúc. Phúc buồn hơn cả mùa thu. Tôi khuyên Phúc. Tôi an ủi Phúc… Giờ cầu kinh đến, hai chúng tôi thinh lặng xuống thang lầu. Gặp Sơ thỉnh sư. Sơ nhìn chúng tôi với cái nhìn nghiêm khắc, kèm theo câu nói:

- Suốt giờ họp mặt này, chị đi những đâu? Ngoan ghê nhỉ?

Sơ bỏ về phòng. Tôi trở về nguyện đường, tâm trí bị xáo trộn bởi câu nói đầy châm chích của Sơ.

Sau giờ kinh tối tôi mặc nguyên bộ đồ dài, tìm về phòng Sơ để thú nhận lỗi và xin nhận hình phạt tương xứng.

Tôi gõ cửa. Một lần. Hai lần. Ba lần. Sơ lên tiếng:

- Ai đó?

- Thưa Sơ, em.

Tôi mở cửa bước vào, quỳ xuống bên Sơ, nói lời xin phạt. Sơ thản nhiên đọc sách. Tôi lập lại lời xin phạt. Sơ vẫn ngồi yên. Thật lâu Sơ nhìn tôi lạnh lùng:

- Khuya rồi. Chị về nghỉ đi. Việc gì phải quỳ đây. Mai ngày lại mệt không chừng.

Tôi dằn mình lại để khỏi vụt chạy:

- Thưa Sơ em đến đây để thú nhận mình đã phá luật và để nhận hình phạt tương xứng với lỗi đó.

Giọng Sơ mỉa mai:

- Thì ra chị tế nhị và ngoan ghê nhỉ. Đứa con can đảm của Mẹ Bề Trên có khác!

Tôi im lặng. Sơ tiếp:

- Nói thật với chị nhé! Chị cũng đã lớn rồi… Tôi xin chị có một điều hoặc là chị ở lại, hoặc là chị đi ra. Còn sống mà sống gàn, sống dở như chị hiện tại thì tôi không chịu nổi. Tôi có quyết định cho chị “ra” từ hai tháng trước, nhưng nhờ sự can thiệp của Mẹ, chị mới còn lại đó. Với Mẹ, chị là người can đảm, nhưng với tôi chị khốn nạn không gì bằng.

- Sao? Sơ bảo sao?

- Tôi bảo chị khốn nạn. Chị nghe rõ chưa? Tu mà yêu với thương lung tung lại còn phá luật phá lệ nữa.

Tôi rưng rưng:

- Thưa Sơ, em lầm lỡ.

- Lại lầm với lỡ. Bao giờ cũng thế.

- Em là Tử Đinh Hương mang thân phận yếu đuối của con người…

Sơ lớn tiếng giận dữ:

- Chị vào đây để lý luận, để thanh minh cho chị hả? Chị ra ngay đi. Tôi không muốn thấy chị quấy tôi nữa. Chị làm khổ tôi lắm rồi, chị không hay sao?

Không dằn lòng được nữa tôi gục đầu xuống bàn Sơ khóc òa lên. Mẹ Bề Trên đối đãi với tôi thật hiền lành, bao dung. Còn Sơ thì khắt khe chi lạ. Sơ không chấp nhận một nguyện sinh mà lại yêu với thương như tôi. Ngày tôi đốt thư Huy để tỏ sự trung thành tôi dành cho Chúa, thì Mẹ Bề Trên ôm lấy tôi, khen tôi can đảm. Còn Sơ, Sơ khinh khi tôi. Từ đó mỗi lần tôi lỡ phạm tội gì là Sơ có dịp khơi lại chuyện tình tôi cố quên. Cũng lẽ ấy tôi đau khổ nhiều và đã lắm lần gặp Mẹ để xin “ra” nhưng Mẹ không chịu. Mẹ khuyên tôi, Mẹ dạy tôi kiên nhẫn, chấp nhận…

Tôi khóc, khóc như mưa. Khóc cho cuộc đời sao lắm long đong của mình.

Giọng Sơ lạnh lùng:

- Chị đừng khóc. Việc gì phải khóc. Chị về đi. Khuya rồi. Chị về cho tôi nghỉ chứ.

- Em xin Sơ.

- Chị về đi. Về cho tôi ngủ.

- Em…

- Tôi đã bảo chị về đi mà!

Tôi khóc ngất lên:

- Sơ không dung tha cho em một lần nữa sao?

- Không. Chị làm phiền tôi nhiều lắm rồi. Tôi không thể tha thứ được nữa.

Sơ ngừng nói, một lúc Sơ bảo tôi:

- Theo tôi thì hướng đi bên ngoài hợp với chị hơn. Bởi thế, luôn dịp này tôi quyết định cho chị “xuất”. Chị về cho tất cả vào va-li sẵn. Ngày mai sẽ có người đưa trả chị lại cho gia đình. Tôi không chấp nhận những người ở lại để phá luật như chị. Chị về đi. Những người lãng mạn sẽ không có chỗ đứng trong Dòng. Khuya rồi. Chị về cho tôi ngủ.

- Em… van Sơ. Em lạy Sơ. Em xin Sơ tha cho em.

Mặc tôi khóc. Mặc tôi van. Sơ với tay tắt đèn:

- Khuya rồi, chị về đi cho tôi nghỉ.

Tôi vùng đứng dậy nói hai tiếng cám ơn rồi trở về phòng ngủ. Phúc đã ngủ. Các bạn tôi đã ngủ cả rồi. Phòng ngủ yên lặng đến dễ sợ. Tôi bước đến bên giường Hồng Phúc, đứng thật lâu bên Phúc. Tôi muốn nói cùng Phúc một lời cuối, một lần cuối “Rán tu nghe”. “Cầu chúc cho Phúc những tháng ngày an lành trong nhà Chúa”.

Tôi tìm về phòng Mẹ. Im lặng. Mẹ đã ngủ rồi. Tôi đưa tay gõ vào cửa. Một lần. Hai lần. Rồi tiếng Mẹ:

- Ai tìm Mẹ đấy?

Giọng tôi lạc trong nước mắt:

- Thưa Mẹ, con.

Mẹ mở cửa. Bật đèn. Tôi bước vào:

- Con đến với Mẹ vào giờ này hẳn là làm phiền Mẹ lắm. Con biết, xin Mẹ miễn lỗi cho.

- Con đừng nghĩ thế. Với Mẹ, các con đến giờ nào mà chẳng được. À, mà sao con khóc? Lại buồn? Con đến với Mẹ có chuyện gì thế?

Tôi đan hai tay lại, buồn bã:

- Con đến chào Mẹ lần cuối.

Mẹ:

- Tử Đinh Hương! Con tỉnh đấy chứ? Con nói như thế nghĩa là sao con?

Tôi mím môi chặt để khỏi bật khóc trước mặt Mẹ. Giọng tôi lạc hẳn:

- Sơ Thỉnh Sư đã quyết định phần con. Ngày mai con sẽ rời viện sớm. Con sẽ sống một cuộc đời mới. Con…

Mẹ kéo tôi ngồi xuống ghế, hỏi dồn:

- Con làm sao vậy con? Con rời viện thật hả? Tại sao lại có những chuyện kỳ lạ và bất ngờ như thế này được? Không, không thể được. Nơi con, Mẹ đọc thấy con có đủ khả năng để sống đời tận hiến. Con không thể ra đi.

- Tại sao Mẹ lại nói thế? Con không thể ở lại thì đúng hơn. Sơ Thỉnh Sư đã quyết định cho con rồi. Có lẽ đó là ý Chúa.

- Không… à, mà làm sao Sơ lại quyết định cho con cuộc ra đi này?

Tôi mặc cảm:

- Con là một kẻ tội lỗi. Con không xứng với tình yêu Chúa.

Rồi tôi cầm lấy tay Mẹ, nhìn thẳng vào mắt Mẹ:

- Mẹ, con khổ quá. Con mất Huy. Con mất Chúa. Thế là hết. Nhưng mọi sự đã được an bài từ muôn thuở. Nên con sẽ cố gắng chấp nhận. Ngày mai con đi. Mẹ nhớ cầu nguyện cho con.

- Chuyện gì vừa xảy ra cho con vậy? Nói cho Mẹ nghe coi. Mẹ sẽ can thiệp giùm con.

Mẹ! Sao Mẹ không hất hủi con, xua đuổi con như Sơ Thỉnh Sư? Sao Mẹ hiền lành và bao dung đến thế? Mẹ không khinh con tội lỗi sao?

Mẹ giục tôi trả lời. Tôi thưa:

- Lỗi con nặng lắm, kể cho Mẹ nghe chắc gì Mẹ đã dung tha. Nhưng với tin yêu, con không giấu gì Mẹ cả. Thưa Mẹ tối nay sau giờ cơm tối, con bỏ giờ họp mặt. Sơ Thỉnh Sư biết. Sơ nhìn con nghiêm khắc kèm tặng một câu nói mỉa mai. Biết lỗi, sau giờ kinh tối, con tìm về phòng Sơ nhận lỗi và nhận hình phạt nhưng với Sơ con là kẻ tội lỗi không thể dung tha một lần nữa. Nên Sơ quyết định cho con rời Dòng. Có thế thôi.

Tôi gục đầu xuống nghe chán chường vây kín tâm can, nghe buồn nản ngự trị tận con tim, hằn lên khuôn mặt, bao lấy châu thân. Mắt tôi giờ ráo hoảnh, môi và cổ họng khô hẳn đi như hằng tuần thiếu nước.

Tiếng Mẹ vẫn êm đềm, hiền lành và dịu ngọt như thuở nào:

- Đừng buồn nữa con. Mẹ sẽ can thiệp để con được ở lại.

- Con thành thật cám ơn Mẹ. Vì thương con nên mẹ muốn giữ con lại với Chúa. Nhưng với Bề Trên trực tiếp thì cuộc sống bên ngoài hợp với tâm hồn lãng mạn của con hơn. Mẹ hãy để con đi. Và xin Mẹ nghĩ rằng con bao giờ cũng mơ làm người yêu của Chúa. Mẹ! Thế là con vĩnh viễn xa những ngày tu thân, khắc khổ… Thế là con vĩnh viễn xa Mẹ, xa các Sơ. Nhưng Mẹ…

Mẹ đưa tay bưng lấy miệng tôi:

- Tử Đinh Hương! Con đừng nói nhảm. Mẹ sẽ can thiệp để con được ở lại.

- Con không thể ở lại được nữa. Con sợ cái nhìn nghiêm khắc của Sơ Thỉnh Sư. Con sợ những lời nói lạnh lùng của Sơ.

Mẹ vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trước mặt tôi. Rồi đặt tay lên vai tôi, Mẹ nói:

- Tử Đinh Hương! Nghe Mẹ đi con. Hãy vứt bỏ lại mọi đau khổ của cuộc sống. Vươn lên trong niềm đau khổ để xứng đáng với địa vị của Nữ Hoàng mai ngày. Con đã đoạn tuyệt với Huy thì hãy yêu Chúa cho trọn kiếp. Chỉ còn hơn một tháng nữa là con mặc áo dòng. Mầu áo tượng trưng cho những đau khổ, thử thách đó con.

Mẹ ngừng nói nhìn tôi. Ánh mắt Mẹ buồn quá đỗi. Ánh mắt đó đã một lần nhìn tôi tin tưởng. Quá khứ chạy trở về. Huy hiện ra. Buồn. Buồn như tôi.

- Mẹ, con đã cố gắng nhiều trong việc tìm quên Huy và con bất lực. Đến giờ phút này thì con vẫn nhớ Huy. Con có xứng đáng với địa vị Nữ Hoàng cao xa đó không?

- Con đừng nản lòng. Chúa đòi hỏi nơi con sự cố gắng. Thôi, đã khuya rồi, con về nghỉ đi kẻo mai lại mệt và bệnh không chừng.

Tôi lắc đầu:

- Con không thể ngủ đêm nay.

- Nghe Mẹ đi con. Về nghỉ cho khỏe. Ngày mai mọi chuyện sẽ xóa đi.

Tôi ngồi yên, nghe mệt mỏi trườn khắp thân thể. Tôi thèm lấy một phút giây thoải mái cho tâm hồn mà giây phút ấy có lẽ sẽ không bao giờ đến. Nghĩ đến ngày mai rời viện, nước mắt tôi trào ra, chảy dài, chảy dài… Tôi biết chắc Me tôi buồn nhiều. Ba tôi không nói năng chi. Còn các anh tôi nữa. Rồi anh Cường, anh sẽ nghĩ gì về tôi? Mến thương của ngày trước anh dành cho tôi có còn không?

- Về ngủ đi con. Ngày mai mọi sự sẽ được xóa đi mà.

Nói rồi Mẹ dìu tôi về phòng ngủ, soạn giường giúp tôi. Mẹ ghi lên trán tôi hình Thánh Giá, cầu chúc bình an rồi nhẹ nhàng rời phòng. Tôi nhắm mắt lại cố tìm giấc ngủ.

*

Tôi chỗi dậy với đầu óc nặng trĩu và đôi mắt sưng húp. Từ phòng rửa mặt ra tôi thay nhanh bộ đồ dài và đến nguyện đường với nỗi buồn vô tận. Gặp Mẹ, Mẹ nói với tôi:

- Hãy dâng lên Chúa nỗi khổ tâm của con và cầu Ngài ban sự bình an cho hồn.

Đến giờ điểm tâm tôi ngồi vào bàn lấy lệ. Phúc khẽ hỏi:

- Tử Đinh Hương buồn gì đó? Lại khóc nữa sao mà mắt sưng húp đến thế?

- Rán tu nghe Phúc. Tử Đinh Hương sắp xa Phúc.

- Hả? Thật sao Tử Đinh Hương?

Tôi gật nhẹ đầu, rời bàn ăn. Sau đó tôi theo Mẹ đến phòng Sơ Thỉnh Sư. Mẹ hỏi Sơ:

- Joseph! Con quyết định cho Tử Đinh Hương “ra” sao?

Sơ Thỉnh Sư:

- Đúng như Mẹ nói.

- Con cho Tử Đinh Hương ra vì lý do gì?

- Con thấy Tử Đinh Hương không xứng đáng ở trong tu viện. Mẹ thử nghĩ : Tu mà còn yêu với thương, rồi phá luật lệ thì ở lại để làm gì? Mẹ không nghĩ như con sao?

Mẹ:

- Con không thể quyết định mọi chuyện một cách đột ngột như vậy. Và nhất là quyết định trong một phút nóng nảy. Hương lãng mạn, nhưng đang là tuổi mới lớn làm sao tránh khỏi điều đó. Cái cần là sự cố gắng. Joseph, hãy dung tha…

Giọng Mẹ bỗng xa xăm lạ thường:

- Mẹ không muốn khơi lại chuyện xưa. Nhưng giờ phút đây Mẹ buộc lòng phải khơi lại. Hẳn con không quên thời thử thách của con chứ.

Qua câu nói của Mẹ tôi lờ mờ hiểu : thuở mới lớn Sơ cũng từng yếu đuối. và cũng được sự dung tha của Mẹ như tôi.

- Joseph! Mẹ đã khoan hồng với con sao con không đối xử với Tử Đinh Hương như thế? Theo Mẹ thì Tử Đinh Hương có đủ khả năng để sống đời tận hiến.

Sơ khăng khăng:

- Là Bề Trên trực tiếp của Tử Đinh Hương con hiểu Tử Đinh Hương hơn mẹ. Con không muốn và không thể chấp nhận Tử Đinh Hương ở lại. Tại sao Mẹ lại buộc con phải cho Tử Đinh Hương ở lại? Con nhất định lắm rồi.

Tôi vùng ra cửa:

- Mẹ đừng giữ con lại làm gì nữa. Giữ con lại chỉ khổ cho Mẹ, cho Sơ Thỉnh Sư, cho các sơ và cho con mà thôi.

Mẹ cầm tay tôi giữ lại:

- Con đi? Đi đâu bây giờ?

- Con đi tìm Huy. Tìm Huy để nối lại những ngày yêu thương. Hiện tại con yêu anh ấy và con tin anh ấy yêu con.

Mẹ giữ chặt tay tôi:

- Tử Đinh Hương! Bình tĩnh một chút đi con. Sao mà con bốc đồng quá!

Tôi thở dài, đứng yên. Một sự yên lặng rơi xuống nặng nề và ngột ngạt. Mẹ còn giữ con lại để làm gì? Đừng dung tha cũng đừng thương hại. Con chán ngán tất cả. Con muốn thoát ly chốn này. Bởi con ở lại chỉ gây cho Mẹ nhiều buồn phiền lo lắng, tạo cho các Sơ lắm khổ đau. Con ra đi thì me con ngất xỉu. Khuôn mặt phúc hậu và đôi mắt đẹp như hai vì sao của me phải buồn…

Ý nghĩ tự tử chợt đến trong đầu óc tôi. Thật hấp dẫn. Tôi muốn uống một liều Midol để đi về cõi chết… Nhưng tôi nghĩ đến me, đến những người thân yêu, đến tôn giáo tôi đang dự. Vả lại chết chỉ đưa đến chỗ bế tắc mà thôi. Có giải quyết được gì đâu. Rõ là khổ. Tôi cúi đầu xuống, khóc lặng lẽ. Những giọt nước mắt rơi rơi, tôi tưởng chừng như những giọt sầu thi nhau rụng xuống trong đời tôi. Tôi vùng lên:

- Con không thiết gì nữa. Không ai hiểu và cảm thông cho con cả.

Mẹ thở dài nhìn tôi, nhìn Sơ ngao ngán. Mẹ hỏi gì Sơ. Sơ im lặng, khuôn mặt đăm chiêu khác thường. Hình như Sơ muốn nói gì với Mẹ. Bộ điệu Sơ lúng túng, khó khăn. Thừa lúc Mẹ gạn hỏi Sơ, tôi vụt chạy về phòng ôm mặt khóc, mặc cho mọi chuyện diễn tiến.

________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG BA