CHƯƠNG XIII
GIẢI THÍCH
Viên Thanh Tra ngắt lời
Hoàng:
- Như thế, tài xế Hớn không
hề dính líu gì đến các anh?
Hùng trả lời thay anh:
- Phải! Hắn chỉ là một nạn
nhân đáng thương. Chúng tôi dùng mật để giết ruồi và cuối cùng hưởng lợi. Nhưng
không ngờ…
- Không ngờ rằng kết cuộc
lại trái ngược, phải không? Anh có thể cho chúng tôi biết về dấu tay của tài xế
Hớn in trên đồ vật trong phòng?
Hùng bảo:
- Chúng tôi phải ép Hớn uống
thật nhiều rượu đến say ngất trước ngày có chuyến du lịch Đà Lạt. Trong cơn mê
man, Hớn không hay biết chuyện gì cả. Chúng tôi dùng loại băng keo đặc biệt lấy
dấu tay của hắn và đem in lại trên những nơi nghi ngờ cảnh sát sẽ tìm dấu vết.
Ông Lê Dũng hỏi:
- Tại sao trong bốn hôm
chúng tôi vắng nhà, các anh không tìm kho tàng?
- Đơn giản quá. Chúng tôi
không thể suốt bốn ngày lo đào xới tìm kiếm. Vì như thế sự vắng mặt khá lâu sẽ
làm mọi người nghi ngờ ngay sau khi nội vụ đổ bể. Chúng tôi chỉ có thể hoạt
động vào đêm tối. Còn ban ngày vẫn la cà ở quán rượu để che mắt thiên hạ.
- Nếu không thể tìm tại sao
các anh lại đào xới nền nhà?
- Ồ! Đây chỉ là một kế mọn
để đánh lạc hướng điều tra. Cảnh sát sẽ tìm thấy dấu tay của Hớn trên chiếc
xẻng và chiếc xẻng ấy lại do tên Hớn cất tại nhà xe. Biết được tên Hớn là người
độc nhất giữ chìa khóa nhà xe nên tôi phục rượu hắn và đánh cắp chìa khóa mang
cho thợ làm giả, sau đó trả lại cho hắn như cũ. Hớn không biết được rằng chúng
tôi đã có một chiếc khác giống hệt. Chúng tôi dùng chìa khóa giả để mở cửa nhà
xe. Điều này khiến cảnh sát càng hồ nghi hắn thêm.
Viên Thanh Tra nói:
- Còn việc cạy cửa nhà ngang
cũng là một âm mưu?
- Đúng thế! Chúng tôi không
dùng chìa khóa giả của bọn trộm để mở mà lại cố ý dùng kềm và vít của Hớn để
cạy phá. Kết quả là hắn bị nghi ngờ về vụ kềm búa.
- Các anh có nhiều dự tính
thật hay, thật thâm độc. Tôi đoán rằng bức điện tín là do các anh đánh đi.
Hoàng gật đầu:
- Hẳn là như thế! Chúng tôi
tạo ra bức điện tín giả mạo để lôi hắn về Sàigòn. Rồi chúng tôi phá máy xe
khiến hắn phải ở lại Hố Nai một đêm. Trong đêm đó chúng tôi hành động tại ngôi
biệt thự. Ai cũng tưởng Hớn về nhà cạy phá.
- Khá khen sự thông minh và
tài dàn xếp rất ăn khớp của các ông. Giá mà các biệt tài đó được dùng vào một
việc ích lợi khác thì hay biết mấy.
Ông Lê Dũng thắc mắc:
- Đã đưa Hớn vào tròng, tại
sao các anh nhẫn tâm giết nó?
- Vì để nó sống rất nguy
hiểm. Sau khi được biết hắn bị cảnh sát điều tra và có ý nghi ngờ, chúng tôi e
rằng trong lúc bị thẩm vấn, hắn vô tình khai tất cả sự liên hệ mật thiết với
chúng tôi, cảnh sát sẽ dựa vào đó gây rắc rối. Do đó trong lúc kém suy nghĩ,
tôi đã giết nó.
- Đúng. Các anh kém suy nghĩ
khi giết Hớn. Vì khi Hớn chết, chúng tôi cho điều tra về những bạn thân với anh
ta. Cuối cùng hai anh là người bị để ý nhiều nhất. Một bằng cớ chứng tỏ rằng
các anh không cẩn thận và đủ bình tĩnh khi hạ sát Hớn là dấu tay để lại trên
người hắn. Một sơ sót dù cỏn con cũng có thể đưa hai anh vào tù dễ dàng.
Hai anh em Hoàng tiu nghỉu
ngồi nghe viên Thanh Tra nói. Họ biết rằng giờ này cửa xà lim đã mở sẵn chờ đợi
hai kẻ thất bại trong âm mưu không thành.
*
Bà Lê Dũng hỏi:
- Còn về vụ ma quỉ các anh đã
hành động như thế nào?
Hoàng giải thích:
- Với tài dàn cảnh và đạo
diễn của chúng tôi, các hình ảnh ma quỉ có thể xuất hiện bất cứ giờ nào và nơi
nào theo ý muốn.
- Có nghĩa là anh dùng máy
chiếu phim?
- Vâng. Bóng ma ông Lê Dũng
thấy nơi phòng khách hoặc làm bà nhà ngất xỉu trong nhà bếp đều do máy chiếu
phim cả. Chúng tôi lắp sẵn máy và khi nào muốn hành động sẽ điều khiển nó từ
trong bức tường đôi bí mật trong ngôi biệt thự. Rất may cho chúng tôi là ông bà
Lê Dũng vẫn chưa khám phá ra ngõ ngách quan trọng này. Mỗi đêm chúng tôi núp
sẵn trong đó để tạo ra các cảnh ma quỉ hiện hình. Vụ bát đĩa tự động đổ vỡ hay
tiếng bàn ghế xô lệch đều do chúng tôi làm ra.
Lời giải thích của Hoàng
không làm ông Lê Dũng đồng ý. Ông nói:
- Theo lời anh trình bày,
tất cả hình bóng ma quái đều do máy chiếu phim phát ra. Như vậy làm sao có thể
mở được cửa phòng ngủ trong khi tôi khóa cẩn thận?
- Ổ khóa cửa phòng đã bị
chúng tôi phá hủy. Sợi dây kẽm do chúng tôi buộc chặt trong đó sẽ có tác dụng
kéo chốt khóa lên lúc ông tra chìa vào. Hai âm thanh của con chốt đập xuống khi
khóa và bật lên khi bị sợi dây kẽm kéo lại, xảy ra liên tiếp. Vì vô ý ông không
khám phá ra khi khóa cửa có tới hai tiếng chốt vang lên chứ không phải một. Do
đó ông yên trí rằng cửa đã khóa kín. Thật ra nó đã mở rồi. Núp sẵn trong góc
nhà tôi dùng dây kéo cánh cửa mở và đồng thời ấn nút máy chiếu tạo ra bóng ma
hiện trước phòng.
Tuấn hỏi thêm:
- Bóng ma hiện ra trước cửa
phòng chị Mỹ Hà có cùng một cách hoạt động như thế không?
- Đó là trường hợp đặc biệt.
Chúng tôi lắp máy chiếu phim hướng về cửa phòng như các trường hợp trên. Nhưng
chúng tôi không mở máy hoạt động được mà chỉ có cô Mỹ Hà mới có thể làm ma xuất
hiện.
Mọi người ngơ ngác:
- Mỹ Hà ấn nút cho máy hoạt
động? Vô lý quá!
- Phải. Chính Mỹ Hà vô tình
đã làm máy bắt đầu chạy. Chúng tôi gắn chiếc nút điều khiển máy tự động dưới
mặt ghế bàn trang điểm. Khi ngồi xuống ghế, sức nặng cô Mỹ Hà sẽ ấn chiếc nút
xuống và hình ảnh ma quái sẽ hiện ra. Nhìn vào gương cô ta thấy được hiện tượng
quái đản này. Theo phản ứng tự nhiên, cô sẽ ngồi bật dậy quay về sau nhìn nơi
cửa. Chiếc nút trở về vị trí cũ, do đó bóng ma cũng tan biến đi.
Viên Thanh Tra cười nói:
- Anh lừa được chúng tôi.
Nhưng trong khi đó anh đã bị chúng tôi lừa vào bẫy. Anh đừng tưởng rằng ông bà
Lê Dũng vì sợ ma quái mà có ý định về Đà Lạt. Đó là một mưu kế của chúng tôi.
Tôi nghĩ rằng bọn gian làm ma quỉ với mục đích để chủ nhà bỏ đi. Do đó tôi bàn
với ông Lê Dũng một mặt treo bảng cho mướn nhà, một mặt phao tin về Đà Lạt. Các
anh tưởng họ sẽ đi đúng kế hoạch đã dự định nên thản nhiên đến mướn. Như vậy hổ
đã vào bẫy rồi khó lòng thoát ra. Chúng tôi chỉ việc chờ mồi tìm đến bẫy.
Hoàng ân hận vì mình mắc mưu
viên Thanh Tra. Anh không ngờ người mình tưởng đã qua mặt được lại phản phé đưa
mình vào tù. Suốt những ngày dài trong ngục thất anh em họ sẽ có nhiều thời giờ
suy nghĩ về việc làm vừa qua của mình : Một trò chơi nguy hiểm như dao hai
lưỡi!
_________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIV