Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

CHƯƠNG XIV_DẤU TAY TRÊN CỬA


CHƯƠNG XIV

BÓNG MA CUỐI CÙNG


Chiếc đồng hồ treo tường gõ từng tiếng gây một bầu không khí sống động trong phòng khách. Bên ngoài, màn đêm vây kín lấy vạn vật. Ngôi biệt thự hôm nay mang một vẻ khác thường. Ông bà Lê Dũng, cô Mỹ Hà và Tuấn ngồi bàn chuyện trên ghế sa lông. Họ đang nghĩ đến những biến cố dồn dập đã xảy ra và sớm tàn. Mọi việc đều trải qua như một giấc mơ, một giấc mơ hãi hùng. Vẻ khác thường của biệt thự được nhận thấy nơi phòng khách. Ông bà Lê Dũng đang ngồi trầm tư nghĩ về biến cố đã qua.

Chỉ cách nay mấy hôm, ngôi nhà mang một nét ghê rợn của ma quái và bí ẩn. Hôm nay tất cả được giải quyết xong xuôi. Ông Lê Dũng còn nhớ từng chi tiết một. Ông không khỏi thầm khen anh em Hoàng đã tạo ra sự xáo trộn rất khoa học. Họ tính toán và dự trù từng điểm nhỏ nhặt để qua mắt nhân viên điều tra. Giờ này, có lẽ trong gian phòng giam chật hẹp họ đang tiếc rẻ công trình đổ vỡ chỉ vì một chút sơ hở.

Ngày đào lên kho tàng họ VÕ KHẮC, Hoàng và Hùng có mặt để chứng kiến. Lúc nhát cuốc chạm phải một vật gì, mọi người hồi hộp chờ đợi. Hoàng mang từ đống đất lên một cái hộp gỗ cũ kỹ. Hắn dùng tay lau sạch mặt gỗ để lộ ra hàng chữ cẩn xà cừ lấp lánh. Ông Lê Dũng đọc được : “VÕ KHẮC GIA BẢO”.

Đúng rồi! Đây là vật mà anh em Hoàng phải khổ công tìm kiếm. Hùng run run dùng dao nạy nắp hộp. Mọi người đều kinh ngạc trước số vòng vàng nhiều vô kể. Từng viên kim cương lóng lánh thu hút sự chăm chú mãnh liệt. Trước số vàng  ngọc sáng ngời, Hoàng trầm trồ:

- Ồ! Nhiều quá… quý giá… quá.

Hùng vốc từng đống vàng trên tay, thèm thuồng nhìn trân trối. Nhưng mặt hắn chợt buồn vì bây giờ không còn được tự do để thừa hưởng kho tàng vô giá. Hoàng cùng mang một cảm nghĩ như em. Hắn quay mặt đi che giấu tiếng thở dài.

Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên ông Lê Dũng được thấy tận mắt một số vàng ngọc nhiều như thế này. Điều này chứng tỏ tổ tiên của giòng họ Võ Khắc đã tốn bao công lao khó nhọc mới thu thập được, truyền lại cho con cháu. Họ có ngờ đâu chỉ vì sự đam mê giàu sang của ông Chân Lý mà làm tàn tạ cả một thời vàng son đã qua của giòng họ mang quá khứ sống động. Cả một giòng họ chấm dứt bằng hai bản án tù tội dành cho hai kẻ cuối cùng còn sót lại. Thời gian qua mau quá. Nhưng người đầu tiên cố công gầy dựng cho giòng họ có ngờ đâu rằng có một ngày đau đớn như ngày nay.

- Kho tàng đó hiện giờ về tay ai ba?

Tiếng nói đột ngột của Mỹ Hà cắt đứt dòng tư tưởng của ông Lê Dũng. Ông trả lời:

- Dĩ nhiên Hoàng và Hùng được thừa hưởng vì họ có đủ bằng cớ xác nhận họ là những người còn sót lại của một giòng họ tàn tạ; quyển gia phả, chúc thư và nhiều giấy tờ họ cất giữ xác định điều đó.

- Nhưng họ bị tù tội?

- Họ sẽ tiêu xài số vàng ngọc đó sau khi mãn hạn tù. Hiện giờ họ phải đền tội với pháp luật vì âm mưu đen tối và cái chết của tài xế Hớn. Tội nghiệp Hớn, chỉ vì quá tin người mà hắn bị lợi dụng để rồi cuối cùng nhắm mắt lìa bỏ cõi đời trong niềm uất hận. Bây giờ nỗi oan đã được giải, nhưng Hớn còn đâu nữa để sung sướng, hãnh diện.

Mọi việc đã qua. Giờ nghĩ lại Mỹ Hà không khỏi rùng mình. Nàng cố gắng quên hẳn hình bóng ma quái ngày nào ám ảnh mỗi khi mình ngồi trước bàn trang điểm. Tinh thần nàng được trở lại bình thường sau những ngày kinh hoàng. Nàng xoa đầu Tuấn, nói với ông Lê Dũng:

- Mọi việc cũng nhờ em Tuấn cả. Con phải thưởng Tuấn một món gì mới được.

Ông Lê Dũng cười, từ tốn bảo:

- Phải đấy.

Tuấn thấy nóng bừng ở đôi má. Nó từ chối lời khen tặng của Mỹ Hà:

- Em đâu có công gì. Nếu em không khám phá ra cuộc chuyện trò của họ thì cảnh sát cũng đủ bằng cớ để đưa Hoàng và Hùng vào tù. Dấu tay trên người Hớn, vết giày in vào đất là những bằng cớ chính xác nhất, giá trị còn hơn sự khám phá do tình cờ của em.

- Tuấn đừng khách sáo. Em có can đảm đứng ra lãnh nhiệm vụ điều tra thủ phạm cũng đáng khen rồi đấy. Nào! Bây giờ thích gì để chị thưởng.

- Em… cũng chẳng biết… gì nữa.

- Thôi để chị đề nghị thế này nhé. Tuấn sẽ theo chị nghỉ mát ít hôm. Chịu không?

Tuấn lí nhí nói:

- Vâng. Em chịu gấp.

Đang lúc mọi người cười sung sướng trước sự bối rối và lúng túng đáng yêu của Tuấn thì… Mỹ Hà tái mặt, tay nàng chỉ về phía cầu thang mù mờ tối lắp bắp:

- Kìa… xem kìa…

Theo dấu tay của Mỹ Hà mọi người theo dõi bóng đen di động chậm trên tường như dáng một người đang bò nhẹ nhàng xuống thang gác. Tuấn ngạc nhiên : Không lẽ ma quái lại hiện ra nữa sao?

Cuối cùng bóng đen kia dừng lại nơi vùng ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn treo trên trần gác. Mọi người có mặt ồ lên một tiếng:

- Con… Tô Tô.

Chú chó Tô Tô được Mỹ Hà mang về làm bạn cách đây mấy hôm ngơ ngác nhìn.Nó lúc lắc đầu như không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tô Tô đâu ngờ rằng trong lúc nó đang đánh hơi ngôi nhà mới thì cả nhà đều phải một phen đứng tim. Tiếng cười vui vẻ nổi lên trước gương mặt thẹn thùng của Mỹ Hà. Nàng bào chữa:

- Ai bảo… con Tô Tô… đi trên thang gác… làm gì!

Trăng lên cao ngoài khung cửa sổ, dọi tia sáng hiền hòa xuống khu vườn hồng bên trong ngôi biệt thự. Một cơn gió thoảng qua làm lay động những đóa hoa mơn mởn. Mùi thơm dìu dịu của bụi dạ lý hương phảng phất đâu đây.


KHƯƠNG-HỒNG  
Sàigòn ngày 17-12-72