Hình như bạn hơi mỉm cười. Em nhìn theo ánh mắt bạn. À, thì ra bạn
đang ngắm 3 chiếc bìa Tuổi Hoa em cắt dán trên tường. Em đã bỏ ra một
buổi tối để lựa trong chồng báo 3 chiếc bìa dễ thương nhất để dán lên
tường cạnh bàn học của em. Cả 3 chiếc bìa có vẽ hình 3 cô bé: Một cô
nhìn nghiêng, mắt đậm buồn, sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại mà
các bạn em cứ bảo rằng giống em lắm. Một cô bé đứng bên chùa Linh Mụ,
mặt đăm chiêu suy tưởng. Và một cô bé mắt sáng môi tươi, nét mặt thánh
thiện trong lành, tóc mai buông thả, dễ thương ơi là dễ thương. Ba chiếc
bìa có ba sắc thái khác nhau. Mắt bạn em dừng lại hơi lâu trên chiếc
bìa có cô bé dễ thương. Bỗng dưng em có ý định…
*
Em rón rén nhìn trước nhìn sau trước khi vào phòng bạn. Trâu điên –
tội nghiệp ghê, tên nhỏ là Châu mà em cứ thích gọi là Trâu điên cơ – nắm
tay em, hỏi em làm gì mà run như thằn lằn đứt đuôi vậy. Em biết giờ này
bạn đã đi học, phòng mới trống không, nhưng sao em vẫn sợ. Eo ơi, nếu
các bạn bước vô thình lình và bắt gặp em…
A, bàn của bạn có một tấm kính dầy. Em đã tìm được chỗ để chiếc bìa tặng bạn rồi. Em nhìn cô bé lần cuối, hình như cô bé có cắn ngón tay út nữa, dễ thương ghê. “Bé đừng buồn ta nhé. Bạn ta cũng yêu mến mi lắm. Mi sẽ vui khi ở với bạn ta.” Em nhờ Trâu điên giúp em giở tấm kính. Em luồn chiếc bìa vào tấm kính. Bỗng em sững sờ. Em chớp mắt thật mạnh. Em bàng hoàng. Ôi! Dưới tấm kính trên bàn bạn em, đã có một tấm hình. Một tấm hình không phải giống chiếc bìa Tuổi Hoa có cô bé môi hồng mắt ngọc, tóc xõa mơ màng, mà là một tấm hình một nữ minh tinh ngoại quốc, tóc rối bồng man dại, mắt môi đục màu trần, với một thứ thời trang quái đản dị kỳ.
Hoàn toàn vô ý thức, em rút tấm hình ấy ra, và kéo Trâu điên chạy nhanh lên lầu.
*
Em không cảm thấy giận bạn. Trâu điên nói kẻ nào không biết giận là
ngu. Em không giận nhưng em buồn làm sao. Hình như em hơi thất vọng. Đầu
em nóng bừng bừng. Em phải viết thư cho bạn mới được:
“ Hoàng Mai xin trả bạn tấm ảnh, vì không có lý do hay tư cách gì để giữ. Hoàng Mai không có ý định lấy ảnh của bạn, nhưng hôm qua, khi tặng bạn chiếc bìa báo Tuổi Hoa, Hoàng Mai bỗng thấy thương cho cô bé ngây thơ thánh thiện phải nằm gần một tài tử Âu Mỹ, nên Hoàng Mai mới rút tấm ảnh ra. Hoàng Mai xin lỗi bạn. Còn chiếc bìa báo Tuổi Hoa đó, khi nào có dịp, bạn cho Hoàng Mai xin lại, vì Hoàng Mai nghĩ, chắc cô bé đang buồn vì phải xa hai người bạn trên này. Cho cô bé về với Hoàng Mai, chắc cô bé vui hơn.”
Em muốn viết thêm 2 chữ “vĩnh biệt” trước khi ký tên, nhưng em thấy như thế tàn nhẫn quá, em sợ bạn buồn. Ôi! Em buồn vì bạn ghê thế mà em còn sợ bạn buồn vì em.
Em đọc lại lá thư, nhìn tên Hoàng Mai em bỗng phì cười. Bạn nói em là đóa hoa Mai màu vàng thanh nhã. Nhưng em tiếu lâm lắm, em cứ nằng nặc xưng em là “con khỉ vàng lóc chóc”. Nhỏ là Trâu điên còn em là Khỉ vàng. Trâu với Khỉ chơi thân với nhau cả Khu Nội Trú này đều biết.
Bạn vừa đi ngang qua phòng em. Em chạy vù ra, dúi vào tay bạn lá thư của em kèm tấm ảnh tài tử của bạn. Bạn hơi ngẩn người, nhưng cũng cầm lấy. Em không thèm cười, em mím môi quay đi. Quay đi mà em biết bạn đang nhìn theo em, thắc mắc.
*
Đã hai ngày qua bạn vẫn không trả lại em chiếc bìa báo. Em bắt đầu
giận bạn rồi, tuy bạn vẫn mỉm cười đằm thắm dịu dàng mỗi khi gặp em. Em
đưa mặt bơ bơ thấy ghét. Em không thèm dễ thương với bạn nữa. Em vênh
mặt lên, thiếu điều em liếc xéo bạn nữa thôi. Em hỏi Trâu điên bây giờ
làm sao. Trâu điên nói bạn có lấy chiếc bìa báo của em bao giờ đâu mà
trả, em tự dưng đem vào phòng bạn thì có. Ừ nhỉ. Em quê ghê. Bạn có lấy
đâu mà em bắt bạn đem lên phòng em trả lại? Em đành rủ Trâu điên “đột
kích” phòng bạn một lần nữa vậy, để lấy lại chiếc bìa.
*
Em ngần ngừ trước phòng bạn. Không phải em sợ như lần trước. Em biết
chắc bạn đã đi học rồi. Nhưng em muốn kéo dài phút giây trước khi “đòi”
lại chiếc bìa báo. Bao nhiêu ý nghĩ xô đẩy nhau trong trí em. Em nghĩ:
Bạn đã biết là em không thích loại hình như bạn có, nên em mới viết cho
bạn một cái thư “cáu kỉnh” như thế. Vậy, nếu trên bàn của bạn, bây giờ,
có chiếc bìa báo Tuổi Hoa của em, không có tấm hình của bạn, thì ấy là
bạn trọng em, bạn chìu theo ý thích của em, thì ấy là bạn là một con
người “biết phục thiện”, em có thể quen được. Ôi! Em, con khỉ vàng lóc
chóc, kiêu hãnh ghê chưa bạn thấy không? Nếu bạn lồng cả chiếc bìa báo
của em lẫn tấm hình tài tử của bạn, thì ấy là bạn có chìu ý em, có nghĩ
đến em nhưng bạn vẫn giữ ý thích của bạn, thì ấy là bạn là một con người
ích kỷ, và tự ái nữa. Bạn sợ thua ý em mà. Trường hợp này em sẽ suy
nghĩ lại xem có thể “quen” với bạn được hay không? Còn nếu, chao ôi, nếu
chỉ có tấm hình tài tử của bạn nằm trên bàn, và chiếc bìa báo của em
đâu mất, thì ấy là bạn coi em không ra chi cả, bạn không cần biết ý
thích của em, bạn cho bạn là nhất, bạn coi thường em lắm. Ôi! Chỉ mới
nghĩ thôi mà em đã thấy tức tối nghẹn ngào. Nếu thật, chắc là em sẽ khóc
òa, vì bạn không xứng đáng với tình cảm chân thật của em, vì sở thích
của bạn và em khác nhau xa lắm. và mỗi bận gặp bạn, em sẽ bĩu môi với
bạn cho xem.
*
Em lách người vào cánh cửa phòng bạn, bước nhanh đến chiếc bàn học.
Bạn chồng 2, 3 cuốn sách dầy lên mặt kính. Em đẩy nhẹ một cuốn ra mép
bàn. Em bàng hoàng. Ôi, bạn của em ơi! Trong một tích tắc, em thầm nghĩ
đến bạn với muôn vàn trìu mến thương yêu. Dưới tấm kính trên bàn của
bạn, chỉ có duy nhất chiếc bìa báo Tuổi Hoa của em nằm trang trọng trên
một tờ giấy trắng tinh, và còn có hai câu thơ của bạn:
“Mắt nai vương khói
Hồn ta băn khoăn”
Tại sao không là “bâng khuâng”, mà là “băn khoăn”? Có phải vì em “dữ dằn” quá không? Có phải vì em “cay cú” quá không?
Mấy hôm nay bộ mặt của em chằm dằm thấy ghét. Em thầm nghĩ, ngày mai gặp bạn, em sẽ cười thật tươi, thật khả ái dịu dàng, chắc bạn vui lòng lắm.
Và bạn của em ơi! Em tặng luôn chiếc bìa báo Tuổi Hoa cho bạn đó, em không đòi lại nữa đâu.
Hạnh Trân