CHƯƠNG I
Nghe
tiếng chó sủa dữ dội, Khôi, Việt ngưng lại nhìn. Tiếng sủa rộ lên từ
bên sau hàng rào ken bằng dây kẽm gai, vây quanh một căn nhà lụp xụp.
Nếu không có bóng hai con chó lực lưỡng, cao lớn đang lồng lộn sau hàng
dây kẽm gai và sủa vóng ra khi thấy bóng người lạ, Khôi Việt đã tưởng
căn nhà ấy bỏ hoang, không người ở. Nằm chênh vênh, hẻo lánh trên một
ngọn đồi, căn nhà có vẻ như một ngôi cổ miếu, vách tường rạn nứt, long
lở cả vôi vữa và mái ngói mọc rêu sô lệch từng mảng, có chỗ để lộ cả
sườn nhà.
Thấy
Khôi Việt đi ngang dưới đường, nặng bước đẩy hai xe máy chở đầy hành
lý, hai con chó càng có vẻ hục hặc, đua nhau sủa rộ từng hồi.
Khôi lẩm bẩm :
- Hai con chó dữ quá. Giống chó “lài” có khác.
Việt hỏi :
- Chó lài là giống chó gì ?
-
À, hồi xưa, ông ngoại tớ có nuôi và gọi thế. Hình như thuộc giống chó
lai sói thì phải. Giống này khoẻ mạnh, dữ tợn, và cũng rất khôn lanh…
- Hèn chi chúng không có vẻ thuần thục chút nào…
Hai
con chó đôi mắt đỏ ngầu, mép nhe ra để lộ những chiếc nanh nhọn hoắt,
vừa sủa vừa chồm lên như muốn vượt qua hàng rào. Nhưng hàng rào khá cao
nên chúng rớt xuống, thở hổn hển, và chu lên đau đớn.
Việt nói :
-
Hình như chúng bị đói đấy Khôi ạ. Tớ tự hỏi : người chủ nhà này nuôi
làm gì tới hai con chó to lớn như thế ? Lấy gì cho chúng ăn ! Và dùng
chúng vào việc gì ? Không lẽ chỉ để chúng canh gác ngôi nhà tồi tàn này…
Hai con chó lại vùng lên bám xiêu một quãng rào.
Khôi nói :
- Mong chúng không xổ ra được. Chúng mà ra thì tụi mình có chầu tan xác.
Việt lo ngại :
- Hay mình gọi chủ nhà ra kêu chúng vào ?...
Vừa
lúc ấy cánh cửa căn nhà vụt mở. Một cô gái, dáng điệu chểnh mảng, quần
áo có vẻ lôi thôi bước ra khỏi nhà, đi men theo vách tường, không để ý
đến Khôi Việt đang ở ngoài hàng rào.
Cô gái vòng ra phía sau, cửa trước nhà vẫn để ngỏ.
Tò
mò, đôi bạn liếc nhìn vào. Giữa khoảng tranh tối tranh sáng bên trong,
đôi bạn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế chống hai khuỷu tay lên mặt
bàn. Trên bàn có chai rượu. Gã đàn ông cầm một chiếc ly trên tay. Khi
uống, gã ngửa đầu ra sau, dốc ngược chiếc ly trút chất rượu vào cổ họng.
Chợt
thấy Khôi, Việt đang đẩy xe đi dưới đường, gã nặng nhọc đứng lên, ra
tựa người bên khung cửa, phóng tia mắt đầy nghi ngờ, hằn học nhìn theo.
Khôi Việt e ngại, vội dấn bước không dám quay cổ lại.
Vượt qua khỏi tầm mắt của gã đàn ông, Khôi Việt đều nói chung lên ý nghĩ :
- Gã đàn ông thật là kỳ cục !
- Hình như hắn muốn doạ nạt mình…
- Chắc hắn là một thợ săn ở vùng này…
- Hoặc một tên khùng bị hàng xóm ruồng bỏ…
- Nhưng còn cô gái ? Phải sống với một người như thế, một bợm nhậu, chắc cuộc đời cô ta đen tối lắm…
-
Hay là, ừ, có thể hắn là… một phạm nhân bị biệt xứ, nên đến ẩn náu sát
nơi ranh giới, phòng khi thấy bóng cảnh sát thì chuồn lẹ sang bên kia…
- Sao vậy ?
-
Thì… nghĩa là… cậu không thấy đây là biên giới Việt Mên đó sao. Dãy núi
trước mặt chúng ta có ngôi chùa ẩn hiện sau rặng cây kia là một thắng
cảnh thuộc về phần đất của Việt Nam ta.
Dãy
núi bên kia, phía tay phải, lác đác có những ngôi nhà mái cong, thuộc
về đất Cao Mên. Đường ranh giới giữa hai nước có lẽ là lòng thung lũng,
khoảng tiếp giáp giữa hai dãy núi, mà đứng đây bị che khuất ta không nom
thấy được…
- Thế sao gã đàn ông kỳ dị kia lại không sang tá túc hẳn bên đất Mên có phải ổn chuyện cho gã không ?
-
Dĩ nhiên ! Nhưng còn lý do riêng của hắn chứ. Chẳng hạn như hắn là một
con người nhiều tình cảm, không muốn rời hẳn quê hương để sang sống nhờ
bên đất nước ngoài…
Việt bĩu môi :
- Cậu chỉ hay bày đặt, con người như hắn mà có nhiều tình cảm cái nỗi gì !
Khôi cười :
- Ừ, thì tớ cũng… tưởng ra thế. Bởi tớ nghĩ : con người ta dù ở hoàn cảnh nào làm sao có thể thờ ơ với đất nước của mình được.
-
Xì, bây giờ cậu lại triết lý nữa. Thôi hãy dẹp đi để nghĩ đến cuộc cắm
trại của mình đêm nay đã. Nếu phải nghỉ lại ở đây, gần căn nhà của gã
đàn ông kỳ dị kia với lũ chó dữ tợn của gã, tớ thấy không yên tâm chút
nào…
- Tại sao ? Cậu sợ gì ?
- Tớ đâu có sợ, nhưng mà…
- Dù sao, để đề phòng chúng mình cứ thủ sẵn mỗi đứa một cái gậy. Như vậy yên trí hơn…
-
Cũng chưa lấy gì làm chắc đâu. Đối với giống chó ấy, khi tấn công nó
lanh hơn mình nhiều. Bất thần nó hãy “đợp” cho mình một cú đã.
Khôi
không trả lời bạn, lặng lẽ vượt lên tiến vào con đường mòn lởm chởm
những sỏi đá, bò theo triền núi Việt khó nhọc theo sau, chân bước chập
choạng, hơi thở hổn hển và mồ hôi ướt đẫm áo.
Cả hai lọt vào một cánh rừng âm u rậm rạp.
Đôi bạn kẻ trước người sau, có cảm tưởng như đang tiến sâu vào một đường hầm. Không khí ẩm thấp, nồng nặc mùi cây, cỏ.
Việt vừa thở vừa hỏi :
- Tụi mình dựng lều ở đâu đây, Khôi ?
- Cố gắng lên chút nữa ! Trời mới về chiều, chúng mình còn đủ thì giờ kiếm chỗ dựng lều trước khi trời tối.
Khôi chợt reo lên mừng rỡ :
- Ồ, đây rồi, tụi mình có thể nghỉ lại chỗ này được.
Quả
nhiên, con đường mòn đưa đôi bạn ra một khoảng rừng trống. Việt thở
phào nhẹ nhõm khi thấy lại nền trời xanh thẫm đang ngả dần sang màu tím
của hoàng hôn.
Chỗ
này cây cối thưa thớt vì là bìa rừng; một thảm cỏ mịn thoai thoải giữa
hai cây gõ mọc cách nhau chừng mươi thước. Đứng đây nhìn xuống thấy rõ
lòng thung lũng của dãy núi phía trước, vài làn khói lam vương nhẹ trên
mái nhà của thôn xóm phía xa xa, và ngôi chùa đứng biệt lập nơi sườn
núi, ngọn bảo tháp vươn mình khỏi lùm cây, vẳng đưa tiếng chuông ngân
nga lan nhẹ trong gió chiều.
Khôi đưa mắt nhìn bức tranh tuyệt tác của thiên nhiên xoa tay mãn nguyện :
- Đẹp quá ! Chúng mình cắm trại ở đây thôi…
*
Chiếc
lều vải được căng lên, ở vị trí Khôi đã lựa chọn. Bữa cơm ngoài trời do
hai anh em tự tay nấu nướng không kém phần thịnh soạn. Ăn xong, họ thấy
khoẻ khoắn trở lại. Cả ngày hôm ấy họ đã vượt sáu mươi cây số bằng xe
máy và leo bộ khá vất vả kèm theo cả chục ký hành trang đeo trên vai.
Việt
ngả lưng vào thân cây, lôi chiếc kèn Harmonica trong túi áo ra, và nhìn
vòm trời lấp lánh ánh sao, thổi một nhịp điệu êm dịu.
Việt
vẫn nhỏ thó như vài năm về trước, tuy có cao hơn đôi chút. Cặp mắt đen
lay láy với bộ tóc húi ngắn của Việt làm cho gương mặt của anh có vẻ
ranh mãnh nghịch ngợm.
Âm điệu của tiếng kèn do Việt thổi lên như lẩn biến vào màn đêm đang buông xuống.
Khôi,
đứng trước cửa lều cặm cụi đóng lại chiếc cọc néo cho chắc. Thân hình
Khôi rắn rỏi vạm vỡ hơn Việt nhiều. Nhìn Khôi người ta thấy cái sinh lực
tràn đầy của tuổi trẻ. Khôi vẫn luôn luôn là một thiếu niên ham hoạt
động, gan dạ, ưa xê dịch, thích khám phá, và mạo hiểm.
Tình
bạn của Khôi, Việt mỗi ngày một thêm bền chặt. Ở hai người, tuy thân
hình đến tính nết đều khác nhau nhưng lại vẫn bổ khuyết cho nhau được.
Cái khôn lanh của Việt vẫn đi đôi với cái gan dạ của Khôi, và cái cứng
cỏi liều lĩnh của Khôi thường có cái dè dặt suy tính của Việt Ngăn bớt
lại. Nhưng cả hai hợp nhau ở chỗ thích du ngoạn, ưa khám phá những mới
lạ nên hễ có dịp là rủ nhau cùng đi.
Đôi
bạn thường rong xe trên các nẻo đường quê hương, mang theo đủ dụng cụ
cho một cuộc cắm trại. Chiều đến, họ nghỉ lại bên một giòng suối, hoặc
tại một bìa rừng, hay trên một cánh đồng cỏ nào đó. Rồi sáng hôm sau họ
lại nhổ trại ra đi trong buổi rạng đông mát mẻ, lòng thảnh thơi, sảng
khoái trước cảnh đẹp thiên nhiên.
Mỗi
lần có dịp là đôi bạn trẻ xa lánh ngay cái không khí đầy bụi bậm oi
nồng của đô thị. Lần này, họ đi về miền tây, ngắm cảnh núi đồi tiếp giáp
bên đường biên giới.
Trong mọi cuộc đi, Khôi vẫn thường đóng vai điều khiển. Anh nói như phân giải với bạn :
-
Mình cắm lều ở đây, gần hai biên trấn, giữa đồn thương chánh của cả
Việt lẫn Mên. Biết đâu chúng mình lại chẳng được dịp chứng kiến một
chuyện buôn lậu nào đó không chừng !
Việt nhún vai :
-
Lúc nào cậu cũng mơ tưởng có thế ! Chỉ thích những chuyện rắc rối ! Ở
đây ngày đêm đều có canh gác cẩn mật. Tháp canh của hai bên đều có ở mọi
ngả đường, làm sao còn xảy ra những chuyện “lạ” như cậu tưởng tượng
được ?
- Thế cậu xem báo, không thấy thỉnh thoảng có những vụ bắt được những tay “bờ lờ” mang hàng lậu thuế vượt biên giới là gì ?
- Ồ các ông phóng viên nhà báo nhiều khi các ông ấy cũng phóng đại ra cho bài báo có vẻ hấp dẫn vậy thôi.
Tuy
nói thế nhưng với bóng đêm mỗi lúc một dầy đặc bao trùm cảnh vật cùng
muôn ngàn tiếng côn trùng rỉ rả nổi lên, Việt cảm thấy câu chuyện buôn
lậu, giữa cảnh núi rừng trùng điệp này rất có thể xảy ra được…
Cảm nghĩ của Việt chợt bị tiếng nói của Khôi cắt đứt :
- Cậu nghĩ gì mà thừ người ra thế, Việt ?
-
À, tớ đang nghĩ vẩn vơ… Như hiện thời thì tớ nghĩ rằng : con đường biên
giới này thật là mông lung, huyền hoặc; đó chỉ là một đường do các nhà
ngoại giao ấn định và các nhà địa dư vạch trên bản đồ ! Suốt buổi chiều
nay chúng ta đã đi dọc theo biên giới. Ngoài những trạm canh rải rác đó
đây, cậu có nhận rõ được chỗ nào là của bên này , chỗ nào của bên kia
không ?
Khôi tiến lại gần bạn đáp :
- Tất nhiên là khó mà nhận ra được !
Việt tiếp :
-
Bên này và bên kia biên giới cũng là một cánh đồng. Bụi cây mọc bên này
cũng giống bụi cây bên kia. Hoa màu đều tương tự. Ruộng lúa, con đường
đất đỏ với những gò đống, rạch nước v.v… nói đúng ra đều không có quốc
tịch. Ngay cả những ngôi nhà mái lá thấp lè tè, hoặc mái ngói mốc rêu
đều chẳng có gì phân biệt cả…
Khôi không hiểu rõ bạn định đi tới kết luận nào, sốt ruột hỏi :
- Rồi sao nữa ?
Việt ấp úng :
- À, rồi thôi ! Không sao cả…
Khôi đặt tay lên vai bạn :
- Việt, cậu định dấu tớ điều gì ! Tớ thấy cậu… làm sao ấy !
Việt lắc đầu :
- Không tớ chẳng sao cả… chiều nay tớ chỉ không được sung sức thôi !
- Cậu phải nói thật đi ! Tớ biết cậu chưa nói hết ý nghĩ của cậu…
-
Tớ nói thật mà… Nhưng nếu cậu muốn biết rõ hơn thì thú thật với cậu là
chiều nay, chẳng hiểu vì sao, tớ cảm thấy không được yên tâm. Có lẽ tại
tớ mệt, hoặc vì tại cái… biên giới mập mờ và khó hiểu này…
- Hay tại cậu đã thấy những con chó ?
- Cũng có thể ! Mà thôi đừng nghĩ vẩn vơ nữa hay hơn.
-
Phải đấy, theo tớ thì ở đây chẳng có điều gì đáng cho ta lo ngại cả.
Đây không phải là lần đầu mà chúng ta cắm lều ở một nơi hẻo lánh. Ngôi
nhà có những con chó dữ cũng cách chúng ta khá xa… Tốt hơn chúng ta nên
đi ngủ. Cậu sẽ khỏi bị những ý nghĩ viễn vông ám ảnh.
Việt
gật đầu, mỉm cười với những ngôi sao trên trời và khoác tay Khôi cùng
trở về lều, anh thổi mạnh chiếc kèn cho trổi lên những âm thanh vang
vọng vào đêm.
CHƯƠNG II
CHƯƠNG II
Vào
trong lều, tuy nằm nhưng Việt không ngủ được. Anh nằm ngửa mặt nhìn ra
cửa lều. Nền trời đầy sao, lấp lánh như trăm ngàn con mắt đang nhấp nháy
từ trên cao nhìn xuống. Không gian vắng lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe
tiếng lá sào sạc reo vui khi có làn gió thoảng qua.
Xế
bên cửa lều, ánh trăng thượng tuần chiếu loáng trên chất kền của hai
chiếc xe máy dựa bên thân cây gõ, phản chiếu thành đốm sáng trong khoảng
tối mập mờ. Tiếng ngáy của Khôi vang lên đều đều, thỉnh thoảng vấp lại
như bị nghẹt. Việt mỉm cười, lần mần tìm một so sánh để ví với tiếng
ngáy ngủ của Khôi. Chợt Việt nghe có tiếng lướt nhẹ đâu đây. Tiếng lướt
thoảng đến như hơi gió làm khuấy động các ngọn cỏ nghe mỗi lúc một rõ.
Dần dần Việt theo dõi được cả hướng tiến của tiếng động đó qua những
rung động sào sạc của bụi cây, ngọn cỏ. Việt nổi gai ốc khi nghĩ đến
rắn, và rùng mình tưởng tượng một con trăn đang trườn mình bò
tới. Việt khẽ nhỏm lên, thò hẳn đầu ra ngoài mép lều quan sát.
Trong
bóng tối một bóng đen, nhận định kỹ thì là một bóng chó đang mon men
vừa ngửi đất vừa tìm đường. Nó ló ra khỏi bìa rừng và hiện rõ dưới ánh
trăng. Hếch mõm lên để tìm phương hướng, bóng chó ngó chiếc lều vải của
Khôi Việt như có ý nghe ngóng động tĩnh, rồi với những bước nhảy rất
nhẹ, nó phóng ra bãi cỏ lần vào bụi rậm gần đó. Dưới ánh trăng mờ ảo,
Việt thấy con chó khi nó băng qua trước lều. Hai bên sườn nó có đeo hai
túi vải đầy bắp buộc chặt vào mình bằng mấy sợi dây da. Tuy mang nặng
nhưng nó vẫn nhanh nhẹn lạ thường. Hai túi vải nó đeo bên sườn ép ngã
những thân cây mềm yếu, chân nó lướt trên đám cỏ ẩm ướt sương đêm,
rồi mất dạng vào bóng tối của rừng cây.
Bóng
chó trốn lẩn ấy thoáng vượt mơ hồ qua trước mắt Việt. Anh không tin
rằng mình đã nhìn thấy như thế. Tuy nhiên để soát lại xem mình tỉnh thức
hay mơ ngủ, Việt lắng tai nghe và đưa mắt nhìn ra khoảng trống mờ
mịt. Sát trên mặt cỏ, những con đom đóm chấp chới ánh sáng xanh lét,
như để đáp lại những nhấp nháy của các vì sao trên trời. Bên mé rừng,
vài bóng chim đêm vỗ cánh chuyền cành, và xa xa vẳng nghe như có tiếng
động cơ xe hơi di chuyển trên quãng đường nào đó. Bên cạnh Việt, rõ ràng
hơn cả là tiếng ngáy ngủ của Khôi và nhịp thở đều đặn của anh ta. Từng
ấy thứ nhận định được trong đêm tối khiến Việt biết chắc mình đang
tỉnh.
Chợt
Việt giật mình nghe có tiếng súng nổ. Tiếng súng bất thần nổ vang trong
đêm khuya thanh vắng vẫn làm cho người nghe xúc động. Tiếng súng tuy xa
nhưng cũng khiến cho chim chóc nháo nhác một góc rừng.
Việt nhoài người sát bên Khôi, lay bạn dậy. Khôi càu nhàu :
- Gì thế ? Sao lại đánh thức người ta vào giờ này ? Trời còn tối mà ?
Việt thì thào :
- Im ! Im mà nghe ! Hình như có chuyện đấy !
Chỉ
bấy nhiêu đủ để cho Khôi tỉnh hẳn. Anh vùng dậy, theo Việt bò hẳn ra
ngoài. Cánh lều và bóng cây gõ gần đấy chìm biến vào đêm. Mảnh trăng
thượng tuần đã lặn từ hồi nào.
Khôi
nhìn mặt đồng hồ dạ quang đeo ở tay : 12 giờ rưỡi. Như vậy là Khôi đã
ngủ được ngót ba tiếng đồng hồ. Thấy Việt lắng tai nghe ngóng, anh cũng
bắt chước và nhận ra có tiếng động sột soạt ở mé rừng.
Từ
chỗ có tiếng động, một bóng đen nhô ra, một bóng chó đen ngòm, to lớn,
hai tai vểnh lên, chiếc đuôi chổng ngược cong như cái dấu hỏi.
Thấy
con vật, cả hai anh em đều giật mình, chui vội vào lều, Con chó vừa đi
vừa đánh hơi tiến qua lều vải của Khôi Việt không dừng lại. Hình như nó
đang mải theo dõi một dấu vết nào. Cả
hai thở hắt ra khi nó lặng lẽ đi qua. Nhưng nỗi lo ngại của họ vụt trở
lại, không dám tin ở mắt mình khi thấy một bóng người đang âm thầm theo
sau con vật. Bóng người đó đi cách con chó chừng mươi thước, ngang hông
đeo một khẩu súng lục, đầu hơi cúi về phía trước, để tránh những cành
cây thấp.
Đôi bạn đưa mắt nhìn nhau khi bóng người mất dạng sau khoảng tối âm u của rừng cây. Khôi thì thào :
- Một đội viên thương chánh !
Và anh thầm nghĩ : họ đang đi tuần như thường lệ, hay là… Khôi linh cảm như sắp có chuyện gì khác thường xảy ra.
Óc
tưởng tượng phong phú của tuổi trẻ, với bản tính ưa mạo hiểm làm Khôi
nghĩ ngay đến những cuộc săn đuổi, khám phá, rượt bắt sôi nổi.
Khôi tự hỏi và lưỡng lự với ý định muốn băng mình vào đêm tối với những nguy hiểm bất thần có thể xảy ra.
Việt
cũng nghĩ như bạn. Nhưng anh còn nhớ lời căn dặn của cha mẹ trước khi
cho phép lên đường : “Phải thận trọng, đừng có làm điều chi dại dột !”
nên anh lẩm bẩm tự đặt câu hỏi :
- Có chuyện gì thế nhỉ ?
Khôi nói :
- Một cuộc tuần phòng như thường lệ…
- Nhưng còn con chó. Cậu có thấy nó đánh hơi muốn tìm dấu vết gì đó không ?
- Ồ chắc nó ngửi thấy hơi con cầy, con cáo nào đó…
- Thế còn tiếng súng ?
- Tiếng súng nào ?
- Cậu không nghe tiếng súng nổ à ?
- Không ! Nổ lúc nào ?
- Lúc cậu đang ngủ…
Khôi xốn xang cả người. Anh nắm tay Việt :
- Tụi mình đi chứ ?
Ý kiến của Khôi không làm Việt hân hoan mấy. Anh hỏi :
- Đi đâu chứ ?
- Mình thử rảo quanh một lượt xem.
Nói rồi, Khôi xỏ chân vào giày, bò ra ngoài cửa lều, đứng nhìn quanh.
Đêm
vẫn chìm đắm trong vắng lặng. Yên tâm, Khôi tiến lên mấy bước. Việt đã
theo sau anh. Dĩ nhiên, không bao giờ Việt để Khôi đi một mình. Anh miễn
cưỡng theo bạn, cẩn thận cầm theo cây đèn bấm.
Khôi hít một hơi dài không khí mát lạnh ban đêm, bảo bạn :
Khỏi cần mang theo đèn đi làm gì. Chúng mình chỉ loanh quanh gần đây thôi.
Và anh tiếp :
- Không khí ở đây “ngon lành” quá ! Cậu có thấy dễ chịu không ?
Mùi
thơm của cây cỏ lan toả từ mặt đất, và phảng phất trong các bờ bụi ẩn
náu đầy những bông hoa rừng, thoảng ngát một mùi hương lạ.
Việt
ngây ngất, có cảm khoái như đang sống trong một bầu không khí thần
tiên. Anh không hối tiếc vì đã phải theo bên Khôi, nhưng thận trọng anh
lia ánh đèn vào các khoảng bờ bụi tối đen. Những đám cỏ gianh, những lùm
cây thấp lần lượt hiện ra dưới ánh đèn. Không có gì khả nghi cả.
Tuy
nhiên, sự việc mà cả Khôi lẫn Việt vừa nhìn thấy : con chó đánh hơi dẫn
đường cho viên đội thương chánh mò mẫm trong đêm khuya hẳn phải có cái
gì bí mật. Nhưng rồi Việt lại nghĩ : đội viên thương chánh ấy nếu có đi
rảo vào giờ này thì cũng là bổn phận thường nhật của họ thôi, chưa chắc
đã có gì xảy ra. Anh nắm lấy tay Khôi kéo bạn trở về lều viện mọi lý lẽ
như anh vừa nghĩ, cộng thêm cớ buồn ngủ khiến Khôi không thể từ chối. Cả
hai vừa về tới lều, bỗng nghe có tiếng kêu thất thanh vang động trong
đêm. Tiếng kêu của một sinh vật tử thương… tiếp theo là vài ba tiếng chó
sủa điên cuồng… Rồi tiếng kêu ngắn của một người thốt lên
vì kinh ngạc nhưng kìm hãm lại ngay… Tất cả vẳng lên từ phía đầu con
đường mòn đi xuống lòng thung lũng bên chân núi.
Đôi
bạn trẻ nhũn người vì sợ. Trong đêm tối họ không nhìn thấy sắc diện của
nhau, nhưng chắc phải tái nhợt hẳn đi. Riêng Việt, anh cảm thấy hai hàm
răng va vào nhau lập cập, và đôi chân muốn mềm nhũn. Anh phác một cử
chỉ hoảng hốt, muốn chui tọt vào lều. Khôi nắm tay bạn ngăn lại :
- Cậu làm gì thế ?
Trong
mọi trường hợp, Khôi vẫn chóng lấy lại được bình tĩnh hơn Việt. Anh
nghĩ đến tiếng kêu vừa rồi. Có lẽ là tiếng kêu khẩn cấp của một người
lâm nạn cần cứu cấp… và Khôi cảm thấy có bổn phận phải hành động ngay.
Tuy
sợ, nhưng Khôi vẫn không bỏ qua được tiếng nói của lương tâm thúc dục.
Anh thu hết can đảm lại, suy nghĩ một lát, rồi kéo tay Việt, anh nói :
- Tụi mình đi xem !
Cả hai bước rất nhẹ, cố tránh gây tiếng động, lom khom kẻ trước người sau…
Bỗng Khôi ngồi thụp xuống, nói nhỏ vào tai bạn :
-
Khoan đã ! Tụi mình chưa biết rõ có chuyện gì xảy ra, nên cần phải đề
phòng. Ngay cả con chó với đội viên thương chánh khi nãy. Họ có thể lầm
mình với kẻ gian phi và tấn công mình được…
Việt thấy không yên tâm chút nào cả. Anh bàn :
- Hay chúng mình trở về lều ?
- Không ! Mình chỉ cần đi ngược chiều gió là con chó không thể đánh hơi thấy mình được.
Nói
đoạn, Khôi nhấm nước bọt cho ướt ngón tay cái. Anh giơ ngón tay ấy lên
cao, xem chiều gió. Một phía ngón tay xe lại. Khôi kéo bạn đi về phía
ấy.
- Được rồi. Tụi mình đi về hướng này.
Đôi
bạn lại im lặng tiến bước, tim đập hồi hộp. Khá lâu, cả hai vướng mắc
trong các bụi cây rậm rạp. gai nhọn và cỏ sắc làm xước cả chân tay.
Việt càu nhàu :
- Khéo tụi mình lạc đường rồi !
Có
lúc Khôi cũng nghĩ như thế. Làm sao biết được lối đi trong đêm tối,
giữa khoảng núi đồi xa lạ? Và làm sao định rõ được nơi có tiếng kêu hồi
nãy vọng lên? Tuy vậy Khôi vẫn cả quyết tiến. Anh nói :
- Thế nào tụi mình cũng tìm ra được cái gì !
Đi thêm quãng nữa, Khôi bỗng lại nằm rạp xuống đất. Việt vội bắt chước bạn.
Trước
mặt họ, trên một sườn núi, nổi rõ hình thù vuông vắn của một pháo đài.
Trong pháo đài, lọt qua lỗ châu mai thấy có ánh đèn yếu ớt chập chờn…