Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

CHƯƠNG III_MÁI TÓC



CHƯƠNG III


Mai gỡ chiếc kẹp bỏ bên cạnh, thả tóc vào thau nước chùm kết vàng như nước trà. Những vỏ, hột chùm kết nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Mai nhúng cho ướt hết mái tóc rồi dùng gáo nhỏ xối từng đợt nước chùm kết lên đầu, vừa xối vừa vò vò những sợi tóc vào nhau cho sạch. Một lát sau, thau nước đã ngả màu, Mai mới xổ tóc bằng nước lạnh. Những giọt nước mát chảy trên da đầu nghe buồn buồn. Mai lắc mái tóc cho văng những giọt chảy hai bên tai và đứng dậy. Với chiếc khăn lông khô máng nơi sợi dây thép bên cạnh, Mai bắt đầu lau tóc. Nói là lau chứ thật ra Mai chỉ xát khăn vào tóc cho bớt những giọt nước đang nhỏ thành dòng trên đầu thôi, chứ không thể nào lau khô được. Tóc Mai đã dài lại dày, nhiều nên mỗi lần gội đầu Mai phải hong tóc, mà tóc Mai có lúc hong cả giờ chưa khô. Gặp hôm nào không có gió, Mai ngồi mỏi cả cổ mà mái tóc vẫn còn âm ẩm. Bởi vậy nên Mai phải gội đầu vào giấc trưa. Đợi cho cả nhà đi ngủ, và ru bé Thảo ngủ thật mê, Mai mới rón rén ra nhà sau bưng thau nước chùm kết đã nấu sẵn. Gội đầu vào giờ đó thì Mai có nhiều thời giờ để hong tóc lắm. Mai có thể ngồi hong tóc từ một giờ đến hai giờ, hay hơn nữa.

Lau sơ mái tóc xong, Mai vào nhà tìm cái ghế đẩu nhỏ ra bắc ngay hàng rào cây sau nhà và ngồi xuống. Cô dùng tay chải chải mấy chùm tóc dính vào nhau. Không khí buổi trưa nồng nực. Mai mong sao có một làn gió mát thổi qua mà chờ hoài không thấy. Nắng chạy dài trên sân gà vịt, Mai nhìn bóng nắng mà nghĩ ngợi vẩn vơ. Mai nhớ đến những chị bạn của mình, hong tóc bằng quạt máy. Nhờ thế tiện lắm, vừa mau khô vừa không bị bụi bậm dính vào tóc ướt đóng lại khi khô tóc sẽ xấu đi. Như Mai, lợi dụng gió trời, mỗi khi có gió thổi qua, gió nào mà chả mang cát bụi. Như thế thì đầu tóc Mai sẽ mau dơ, và phải gội hoài. Nhưng Mai đâu thể dùng quạt điện. Trong xóm Mai, người ta cho câu điện với giá đắt. Ngồi hong tóc một chốc, má Mai sẽ phải trả thêm bao nhiêu tiền ? Hơn nữa nhà chỉ có mỗi một cái quạt điện đã cũ, dùng để quạt cho các em Mai ngủ buổi trưa và tối. Nhà Mai lợp tôn nên buổi trưa nóng không thể tưởng, ba Mai trải một chiếc chiếu ra giữa nhà rồi mấy cha con nằm ngủ, vì vậy phải có cái quạt. Ngoài giờ ngủ trưa và buổi tối ra, cái quạt không được xài đến, vì má Mai ngại xài nhiều sẽ mau hư hơn, tiền đâu mà sắm. Má Mai vẫn thường tỏ ra lo ngại như vậy. Bà nói đồ vật bây giờ đắt đỏ, cái gì đã sắm mà hư thì không sắm lại được nữa. Mà trong nhà Mai thì cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc. Biết ba má nghèo nên tụi Mai xài cái gì cũng cố gắng gìn giữ và tiết kiệm đến mức tối đa. Nhất là Mai, Mai đã lớn, đã hiểu công ơn cha mẹ lo lắng cho mình và các em, nên không lúc nào là đầu óc Mai không ưu tư về cuộc sống. Trong gia đình chỉ có ba Mai là làm ra tiền mà chi tiêu cho chín, mười người. Nếu lỡ như ba Mai bịnh nằm xuống đó, chắc là tụi Mai phải chịu chết đói.

Đang ngồi nghĩ ngợi lan man thì có bàn tay ai bịt lấy mắt. Mai vùng lên nhưng không được. Sờ vào bàn tay, Mai hơi giật mình. Chẳng lẽ là Liên ? Quả thật như thế. Liên đã đến, thấy nhà bạn ngủ hết, Liên quên cả phép lịch sự mà mẹ đã tốn công dạy bảo, chạy ào xuống bếp tìm Mai. Vì nhà Mai không có gì quý giá nên chả sợ trộm, buổi trưa cứ mở toang cả cửa ra mà ngủ. Vả lại như thế cho mát. Thấy bạn ngẩn ngơ nhìn mình, Liên phì cười :

- Ơ hay, chi mà ngó dữ vậy ?

Mai hỏi :

- Liên đến bao giờ ?

- Mới đến.

- Thế Liên vào thẳng đây ?

Liên hơi ngượng :

- Ừ, Liên… Liên thấy cả nhà ngủ nên chạy thẳng xuống đây để tìm Mai.

Thấy bạn im lặng, Liên đùa :

- Và quả thật cô nàng đang hong tóc. Chà, hình ảnh đẹp quá. Phải chi Liên là thi sĩ, Liên sẽ làm bài thơ ca tụng. Bài thơ là "Em ngồi hong tóc buổi trưa".

Mặc cho bạn nói, Mai im lặng suy nghĩ. Mai thấy ngượng với Liên. Từ trước, thỉnh thoảng Liên vẫn đến nhà, nhưng Mai không nghĩ gì, vì Mai chưa biết rõ gia đình Liên. Bây giờ đã đến Liên một lần, thấy sự giàu sang của Liên rồi Liên lại tới nhà mình thình lình không kịp dọn dẹp bảo sao Mai không bối rối. Liên vẫn không hiểu sự khổ tâm của bạn. Cô trêu :

- Người đẹp hôm nay nhớ ai mà ngẩn ngơ thế ?

Sợ bạn trách mình sao hờ hững, Mai vội vã làm mặt vui :

- Ngẩn ngơ gì. Người ta đang ngồi mà bịt mắt làm hết hồn.

- Gì mà hết hồn. Bịt mắt có tí xíu. Mà sao Mai biết Liên hè ?

Mai cười bí mật :

- Có gì khó đâu. Tay Liên mịn nè, thon nè, Mai chỉ cần sờ vào là biết ngay.

Liên tự nhiên kéo một chiếc đẩu nhỏ ngồi cạnh bạn. Bao giờ cũng thế, đến nhà Mai liên tìm được một sự gì như tự do, như thoải mái mà ở nhà Liên không có. Mai nói :

- Liên đến bằng gì thế ?

- Liên đi xe nhà.

- Xe đâu ?

- Bảo bác tài lái chạy vòng vòng chơi.

Mai thắc mắc :

- Mà Liên đi đâu rồi ghé qua Mai vậy ?

- Liên đi mua sách. Ghé Mai chơi không được sao ?

Mai không đáp lời bạn. Cô dùng tay chải một lượt nữa mấy sợi tóc cho mau khô. Liên chăm chú theo dõi từng cử động của bạn, vừa thích thú vừa tò mò. Liên khen :

- Tóc Mai ướt mà vẫn đẹp. Để tóc dài thích ghê Mai hé.

- Sao Liên biết thích ?

- Thì… tại được hong tóc.

Mai chép miệng :

- Khổ thấy mồ. Ngồi cả giờ chờ đầu tóc khô mỏi muốn gãy xương cổ, xương sống luôn.

- Nhưng mà ngồi hong tóc trông đẹp Mai nhỉ ?

- Liên thấy đẹp à ?

- Đẹp chứ.

- Thế tại sao Liên không để tóc dài ?

Mặt Liên buồn lại :

- Tại me Liên không cho, nhưng bây giờ thì me Liên cho phép rồi, nhờ Mai đó.

Mai ngạc nhiên :

- Sao lại nhờ Mai ?

- Thì là Mai đến Liên nè, me Liên thấy đầu tóc Mai đẹp quá nên me Liên thích lắm. Lúc Mai về rồi đó, Liên bèn xin me Liên cho Liên để tóc dài, cái… me Liên chịu gấp.

Mai cười :

- Thế thì công Mai to nhỉ.

- To chứ sao không ? Để hôm nào rảnh, tụi mình đi "ăn mừng" việc Liên được để tóc nhe.

Mai từ chối :

- Nói đùa vậy đó, thôi chả đi đâu.

- Sao thế ?

- Đi hoài, Liên cứ bao Mai hoài, Mai ghét lắm.

Liên lườm bạn :

- Mai kỳ ! Thì tại Liên là kẻ được hưởng quyền lợi, Liên phải bao Mai là kẻ đem quyền lợi đến cho Liên chớ.

Mai chống chế :

- Nhưng vẫn kỳ lắm.

Liên kéo ghế xích đến sát bên bạn, nói với Mai mà như nói với chính mình :

- Tại sao Mai lại nói như thế. Mai ngại ngùng làm chi. Mình thân với nhau trong một tình bạn đẹp như thế này thì vấn đề đó có gì đáng đề cập đến đâu. Mai phải biết là chính vì cái bề ngoài này mà Liên đã bị mất bao nhiêu là bạn. Liên ghét cái bề ngoài của gia đình Liên lắm. Chơi với Mai, Liên hy vọng đặt nhau vào một tình bạn chân thành và đẹp. Mình gạt ra ngoài những chuyện nhỏ nhặt đó đi nhe Mai ?

Mai nắm tay bạn, thông cảm :

- Mai xin lỗi Liên. Nhưng đứng địa vị Mai chắc thế nào Liên cũng sẽ phải xử sự như Mai. Thôi tụi mình nói chuyện vui đi.

Liên tươi ngay nét mặt :

- Phải đó. Mà ba mẹ Mai ngủ trưa bao giờ mới dậy ?

- Dậy thì dậy chứ sao đâu. Ba má Mai đâu có la tụi mình nói chuyện.

- Không phải thế đâu. Liên muốn hỏi ba mẹ Mai dậy là để xin cho Mai đi chơi kia.

- Đi đâu ?

- Thì đi… vòng vòng vậy. Chớ Liên bảo bác tài đợi lâu, sợ bác ấy nóng ruột rồi về mách lại me Liên.

Mai cúi đầu chua xót. Có lẽ mẹ Liên không cho Liên đến nhà Mai, cho nên Liên mới phải trốn tránh mà đi như thế. Và mẹ Liên không cho Liên đến nhà Mai vì nhà Mai nghèo, nhà Mai không xứng đáng ? Thấy bạn tự nhiên buồn, Liên hỏi :

- Sao đột nhiên Mai buồn thế ?

Mai nói tránh :

- Có gì… Tại nó thế.

Ngồi chừng mười lăm phút, Liên đứng lên từ giã bạn. Đưa Liên ra cửa, Mai đã thấy thấp thoáng đầu ngõ chiếc xe của gia đình Liên. Mai định đưa Liên ra đầu ngõ luôn nhưng Liên ngăn lại. Cô nói :

- Thôi, Mai đưa Liên đến đó chi. Liên vào xe rồi Mai phải vòng lại, mất công Mai.

Nói xong, Liên nắm tay bạn lắc lắc mấy cái đoạn băng mình chạy nhanh ra xe. Chiếc xe chở Liên đi khuất rồi mà Mai còn thẫn thờ nhìn theo. Tự nhiên trong óc Mai nảy sinh ra nhiều ý nghĩ. Không phải là mẹ Liên không tốt, nhưng có lẽ bà thấy Mai quá nghèo ? Mai đâm ra ân hận là đã tới nhà bạn, vì chính sự tới nhà đó đã làm sứt mẻ đi nhiều những tình cảm hai đứa dành cho nhau. Mai thì ngượng khi Liên đến nhà mình. Dù Mai không bao giờ dám có ý so sánh mình với Liên, nhưng phản ứng tự nhiên nó như thế. Vả lại Mai cũng đã lớn, đã hiểu những chuyện đổi thay lòng dạ ở đời, nên Mai lo sợ biết đâu một ngày nào đó, Liên cũng sẽ đâm ra thay đổi, không thân Mai với một tình bạn chân thành nữa mà sẽ nghĩ là Mai lợi dụng Liên. "Nhưng mình đã lợi dụng Liên bao giờ đâu ?". Mai vừa lẩm bẩm vừa đi vào nhà. Đồng hồ nhà bên cạnh đánh hai tiếng đều đặn. Đã đến giờ gọi ba dậy. Mai chạy vào, nắm chân ba lắc mạnh :

- Ba, ba ơi, dậy đi làm ba. Hai giờ rồi ba.

Ba Mai bật ngồi dậy. Ông nói khẽ :

- Suỵt, để cho má và mấy em ngủ.

Rồi ông rón rén nhón chân bước qua mình những đứa em Mai đang nằm ngủ lăn lóc, đi ra nhà sau. Mai ngồi thế vào chỗ ba đã đi, hơi mát của quạt làm cô thấy dễ chịu. Ngả mình xuống cạnh mấy em, một lát sau Mai thiu thiu ngủ, quên cả những thắc mắc ưu tư cách đây có mấy phút đồng hồ.

______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IV